Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 582: Phòng tra tấn và di thư 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Không thể coi dùng hình, ác quan... như phương pháp tối cao để duy trì chế độthống trị của triều đình, không được ỷ lại vào những thủ đoạn này. Tấm lưới cókín kẽ đến đâu cũng có cá lọt qua, nghiêm hình tra hỏi nhưng vẫn không thể thuđược thông tin cần thiết.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Đạo của cai trị, khoandung và nghiêm khắc phải thật cân bằng, tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thìkiên quyết không dùng, coi khoan dung làm gốc, phần còn lại chỉ là... những thủđoạn nhỏ hỗ trợ.”Tam hoàng tử ngửi thấy một mùi thơm mát mẻ dâng lên trong mũi, phần nàogiảm bớt cảm giác khó chịu, cũng hiểu được ý tứ của Phạm Nhàn. Thái độ khácbiệt cực lớn đối với Minh Thanh Đạt và Hạ Tê Phi đã chỉ ra rõ ràng phươngpháp làm việc của Phạm Nhàn: tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì kiên quyếtkhông dùng. Còn đêm hôm nay tới đây xem tra tấn là để mình hiểu được, khôngphải tất cả mọi thủ đoạn mạnh mẽ đều đạt được hiệu quả.“Hỏi được Minh gia thôi cung coi là không tệ rồi.” Phạm Nhàn an ủi các thuộchạ: “Xắp xếp tờ khai cho tốt, đưa hai người kia đi dưỡng thơng, tương lai sẽ cótác dụng.”Sau khi rời khỏi cơ sở ngầm mà Giám Sát viện cài cắm trong thành Tô Châu,tâm trạng Phạm Nhàn khá nặng nề. Lúc đầu y hi vọng có thể tra được tung tíchcủa Quân Sơn hội, không ngờ lại chẳng hỏi được điều gì từ chỗ hai tên thíchkhách này, đành tiện thể dạy cho Tam hoàng tử chút chuyện, thực chất chỉ làche giấu cho sự lúng túng bất lực của mình mà thôi.Ngồi trên xe ngựa trở lại Hoa Viên, y suy nghĩ tỉ mỉ, dù sao Giám Sát viện cũnglà tổ chức đặc vụ của bệ hạ, có rất nhiều chuyện không thể hành động côngkhai, vì vậy xét trên cơ cấu tổ chức nó có hạn chế bẩm sinh, ví dụ như nhân sốkhông thể quá nhiều... Thế nên bây giờ ở địa phương quan trọng như GiangNam, tuy đây luôn là khu vực giám sát trọng điểm nhưng nhân lực vẫn có vẻkhá thiếu thốn.Muốn điều tra một tổ chức thần bí lơ lửng trên mây như Quân Sơn hội, lựclượng hiện tại của Giám Sát viện ở Giang Nam còn thiếu rất nhiều.Giờ phút này Phạm Nhàn lại thấy hi vọng Tiểu Ngôn có thể ở bên cạnh mình,nhưng y cũng hiểu hiện tại Ngôn Băng Vân quản lý Tứ Xử, không thể tùy tiệnrời khỏi kinh đô, hơn nữa đại bộ phận công việc của Nhất Xử trực thuộc bảnthân cũng cần có Ngôn Băng Vân giúp Đặng Tử Việt quyết định.Thậm chí nếu Vương Khải Niên ở đây, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.Y thở dài.Dương Kế Mỹ không chỉ dâng hai tay tặng Hoa Viên cho Phạm Nhàn mà cònđể lại cả hạ nhân, giúp việc, đầu bếp trong Hoa Viên. Sau khi Giám Sát việnkiểm tra, xác nhận những người này trong sạch, Phạm Nhàn cũng không từ chốiý tốt này.Kết quả là, Tư Tư ngoài những chuyện cần người thân cận ra, bắt đầu hưởng thụđãi ngộ của thiếu nãi nãi, tuy bản thân cô thấy không thích ứng nhưng cũngchẳng có cách nào. Còn mấy tiểu nha đầu đáng thương mà Phạm Nhàn mua trênđường tới Giang Nam cũng không có cơ hội làm việc nặng gì, được nuôi dưỡngnhư đại nha hoàn trong các gia đình giàu có.Đáng khen ngợi hơn nữa là đầu bếp mà Dương Kế Mỹ lưu lại, trình độ cao tớimức khiến Ngự trù trong cung cũng phải xấu hổ. Hắn thay đổi món ăn mỗi ngàyba bữa khiến Phạm Nhàn không nỡ ra ngoài thưởng thức ẩm thực Giang Nammà cam tâm ở lại trong trạch viện.Tư Tư là người thích đầu bếp này nhất, Tam hoàng tử đương nhiên là ngườicăm tức đầu bếp này nhất.Buổi sáng hôm đó, Phạm Nhàn, Hải Đường và Tam hoàng tử đang quây quầnquanh cái bàn nhỏ ăn cháo ngô ninh với chân giò thái nhỏ, rau cải xoong. Bátcháo này màu sắc không đẹp lắm nhưng hương vị hòa quyện những thành phầntrông có vẻ hoàn toàn không hợp, lại ngon tới mức quái lạ. Phạm Nhàn ăn liềnba bát, khiến Tư Tư bên cạnh múc cháo cũng không kịp.Đúng lúc này vài người được một Hổ Vệ dẫn từ ngoài sân vào. Đám người đitới trong đình, nhìn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi quanh bàn, lại nhìn HảiĐường, không khỏi giẩ mình.Phạm Nhàn nhìn mấy người vừa bước vào, trong lòng càng kinh ngạc. Ngườitới là Tang Văn và Đặng Tử Việt, Tang Văn vốn đã tới Giang Nam để giúpmình, nhưng Đặng Tử Việt không ở lại kinh thành trông coi mà chạy tới GiangNam làm gì? Tới lúc thấy rõ người đứng giữa cả hai thậm chi Phạm Nhàn cònkinh hãi tới mức vô thức đứng bật dậy, hét lên: “Đại Bảo! Sao ngươi lại tớiđây?”Không sai, gã mập đứng giữa Tang Văn và Đặng Tử Việt, vẻ mặt ngốc nghếch,dáng vẻ rụt rè nhìn xung quanh... không phải Đại Bảo thì là ai?Phạm Nhàn kinh hãi lao thẳng tới, vừa nắm lấy tay đại cữu ca của mình, vừaquay sang hỏi Đặng Tử Việt: “Chuyện gì đã xảy ra? Uyển Nhi đâu?”
“Không thể coi dùng hình, ác quan... như phương pháp tối cao để duy trì chế độ
thống trị của triều đình, không được ỷ lại vào những thủ đoạn này. Tấm lưới có
kín kẽ đến đâu cũng có cá lọt qua, nghiêm hình tra hỏi nhưng vẫn không thể thu
được thông tin cần thiết.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Đạo của cai trị, khoan
dung và nghiêm khắc phải thật cân bằng, tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì
kiên quyết không dùng, coi khoan dung làm gốc, phần còn lại chỉ là... những thủ
đoạn nhỏ hỗ trợ.”
Tam hoàng tử ngửi thấy một mùi thơm mát mẻ dâng lên trong mũi, phần nào
giảm bớt cảm giác khó chịu, cũng hiểu được ý tứ của Phạm Nhàn. Thái độ khác
biệt cực lớn đối với Minh Thanh Đạt và Hạ Tê Phi đã chỉ ra rõ ràng phương
pháp làm việc của Phạm Nhàn: tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì kiên quyết
không dùng. Còn đêm hôm nay tới đây xem tra tấn là để mình hiểu được, không
phải tất cả mọi thủ đoạn mạnh mẽ đều đạt được hiệu quả.
“Hỏi được Minh gia thôi cung coi là không tệ rồi.” Phạm Nhàn an ủi các thuộc
hạ: “Xắp xếp tờ khai cho tốt, đưa hai người kia đi dưỡng thơng, tương lai sẽ có
tác dụng.”
Sau khi rời khỏi cơ sở ngầm mà Giám Sát viện cài cắm trong thành Tô Châu,
tâm trạng Phạm Nhàn khá nặng nề. Lúc đầu y hi vọng có thể tra được tung tích
của Quân Sơn hội, không ngờ lại chẳng hỏi được điều gì từ chỗ hai tên thích
khách này, đành tiện thể dạy cho Tam hoàng tử chút chuyện, thực chất chỉ là
che giấu cho sự lúng túng bất lực của mình mà thôi.
Ngồi trên xe ngựa trở lại Hoa Viên, y suy nghĩ tỉ mỉ, dù sao Giám Sát viện cũng
là tổ chức đặc vụ của bệ hạ, có rất nhiều chuyện không thể hành động công
khai, vì vậy xét trên cơ cấu tổ chức nó có hạn chế bẩm sinh, ví dụ như nhân số
không thể quá nhiều... Thế nên bây giờ ở địa phương quan trọng như Giang
Nam, tuy đây luôn là khu vực giám sát trọng điểm nhưng nhân lực vẫn có vẻ
khá thiếu thốn.
Muốn điều tra một tổ chức thần bí lơ lửng trên mây như Quân Sơn hội, lực
lượng hiện tại của Giám Sát viện ở Giang Nam còn thiếu rất nhiều.
Giờ phút này Phạm Nhàn lại thấy hi vọng Tiểu Ngôn có thể ở bên cạnh mình,
nhưng y cũng hiểu hiện tại Ngôn Băng Vân quản lý Tứ Xử, không thể tùy tiện
rời khỏi kinh đô, hơn nữa đại bộ phận công việc của Nhất Xử trực thuộc bản
thân cũng cần có Ngôn Băng Vân giúp Đặng Tử Việt quyết định.
Thậm chí nếu Vương Khải Niên ở đây, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Y thở dài.
Dương Kế Mỹ không chỉ dâng hai tay tặng Hoa Viên cho Phạm Nhàn mà còn
để lại cả hạ nhân, giúp việc, đầu bếp trong Hoa Viên. Sau khi Giám Sát viện
kiểm tra, xác nhận những người này trong sạch, Phạm Nhàn cũng không từ chối
ý tốt này.
Kết quả là, Tư Tư ngoài những chuyện cần người thân cận ra, bắt đầu hưởng thụ
đãi ngộ của thiếu nãi nãi, tuy bản thân cô thấy không thích ứng nhưng cũng
chẳng có cách nào. Còn mấy tiểu nha đầu đáng thương mà Phạm Nhàn mua trên
đường tới Giang Nam cũng không có cơ hội làm việc nặng gì, được nuôi dưỡng
như đại nha hoàn trong các gia đình giàu có.
Đáng khen ngợi hơn nữa là đầu bếp mà Dương Kế Mỹ lưu lại, trình độ cao tới
mức khiến Ngự trù trong cung cũng phải xấu hổ. Hắn thay đổi món ăn mỗi ngày
ba bữa khiến Phạm Nhàn không nỡ ra ngoài thưởng thức ẩm thực Giang Nam
mà cam tâm ở lại trong trạch viện.
Tư Tư là người thích đầu bếp này nhất, Tam hoàng tử đương nhiên là người
căm tức đầu bếp này nhất.
Buổi sáng hôm đó, Phạm Nhàn, Hải Đường và Tam hoàng tử đang quây quần
quanh cái bàn nhỏ ăn cháo ngô ninh với chân giò thái nhỏ, rau cải xoong. Bát
cháo này màu sắc không đẹp lắm nhưng hương vị hòa quyện những thành phần
trông có vẻ hoàn toàn không hợp, lại ngon tới mức quái lạ. Phạm Nhàn ăn liền
ba bát, khiến Tư Tư bên cạnh múc cháo cũng không kịp.
Đúng lúc này vài người được một Hổ Vệ dẫn từ ngoài sân vào. Đám người đi
tới trong đình, nhìn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi quanh bàn, lại nhìn Hải
Đường, không khỏi giẩ mình.
Phạm Nhàn nhìn mấy người vừa bước vào, trong lòng càng kinh ngạc. Người
tới là Tang Văn và Đặng Tử Việt, Tang Văn vốn đã tới Giang Nam để giúp
mình, nhưng Đặng Tử Việt không ở lại kinh thành trông coi mà chạy tới Giang
Nam làm gì? Tới lúc thấy rõ người đứng giữa cả hai thậm chi Phạm Nhàn còn
kinh hãi tới mức vô thức đứng bật dậy, hét lên: “Đại Bảo! Sao ngươi lại tới
đây?”
Không sai, gã mập đứng giữa Tang Văn và Đặng Tử Việt, vẻ mặt ngốc nghếch,
dáng vẻ rụt rè nhìn xung quanh... không phải Đại Bảo thì là ai?
Phạm Nhàn kinh hãi lao thẳng tới, vừa nắm lấy tay đại cữu ca của mình, vừa
quay sang hỏi Đặng Tử Việt: “Chuyện gì đã xảy ra? Uyển Nhi đâu?”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Không thể coi dùng hình, ác quan... như phương pháp tối cao để duy trì chế độthống trị của triều đình, không được ỷ lại vào những thủ đoạn này. Tấm lưới cókín kẽ đến đâu cũng có cá lọt qua, nghiêm hình tra hỏi nhưng vẫn không thể thuđược thông tin cần thiết.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Đạo của cai trị, khoandung và nghiêm khắc phải thật cân bằng, tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thìkiên quyết không dùng, coi khoan dung làm gốc, phần còn lại chỉ là... những thủđoạn nhỏ hỗ trợ.”Tam hoàng tử ngửi thấy một mùi thơm mát mẻ dâng lên trong mũi, phần nàogiảm bớt cảm giác khó chịu, cũng hiểu được ý tứ của Phạm Nhàn. Thái độ khácbiệt cực lớn đối với Minh Thanh Đạt và Hạ Tê Phi đã chỉ ra rõ ràng phươngpháp làm việc của Phạm Nhàn: tin thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì kiên quyếtkhông dùng. Còn đêm hôm nay tới đây xem tra tấn là để mình hiểu được, khôngphải tất cả mọi thủ đoạn mạnh mẽ đều đạt được hiệu quả.“Hỏi được Minh gia thôi cung coi là không tệ rồi.” Phạm Nhàn an ủi các thuộchạ: “Xắp xếp tờ khai cho tốt, đưa hai người kia đi dưỡng thơng, tương lai sẽ cótác dụng.”Sau khi rời khỏi cơ sở ngầm mà Giám Sát viện cài cắm trong thành Tô Châu,tâm trạng Phạm Nhàn khá nặng nề. Lúc đầu y hi vọng có thể tra được tung tíchcủa Quân Sơn hội, không ngờ lại chẳng hỏi được điều gì từ chỗ hai tên thíchkhách này, đành tiện thể dạy cho Tam hoàng tử chút chuyện, thực chất chỉ làche giấu cho sự lúng túng bất lực của mình mà thôi.Ngồi trên xe ngựa trở lại Hoa Viên, y suy nghĩ tỉ mỉ, dù sao Giám Sát viện cũnglà tổ chức đặc vụ của bệ hạ, có rất nhiều chuyện không thể hành động côngkhai, vì vậy xét trên cơ cấu tổ chức nó có hạn chế bẩm sinh, ví dụ như nhân sốkhông thể quá nhiều... Thế nên bây giờ ở địa phương quan trọng như GiangNam, tuy đây luôn là khu vực giám sát trọng điểm nhưng nhân lực vẫn có vẻkhá thiếu thốn.Muốn điều tra một tổ chức thần bí lơ lửng trên mây như Quân Sơn hội, lựclượng hiện tại của Giám Sát viện ở Giang Nam còn thiếu rất nhiều.Giờ phút này Phạm Nhàn lại thấy hi vọng Tiểu Ngôn có thể ở bên cạnh mình,nhưng y cũng hiểu hiện tại Ngôn Băng Vân quản lý Tứ Xử, không thể tùy tiệnrời khỏi kinh đô, hơn nữa đại bộ phận công việc của Nhất Xử trực thuộc bảnthân cũng cần có Ngôn Băng Vân giúp Đặng Tử Việt quyết định.Thậm chí nếu Vương Khải Niên ở đây, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.Y thở dài.Dương Kế Mỹ không chỉ dâng hai tay tặng Hoa Viên cho Phạm Nhàn mà cònđể lại cả hạ nhân, giúp việc, đầu bếp trong Hoa Viên. Sau khi Giám Sát việnkiểm tra, xác nhận những người này trong sạch, Phạm Nhàn cũng không từ chốiý tốt này.Kết quả là, Tư Tư ngoài những chuyện cần người thân cận ra, bắt đầu hưởng thụđãi ngộ của thiếu nãi nãi, tuy bản thân cô thấy không thích ứng nhưng cũngchẳng có cách nào. Còn mấy tiểu nha đầu đáng thương mà Phạm Nhàn mua trênđường tới Giang Nam cũng không có cơ hội làm việc nặng gì, được nuôi dưỡngnhư đại nha hoàn trong các gia đình giàu có.Đáng khen ngợi hơn nữa là đầu bếp mà Dương Kế Mỹ lưu lại, trình độ cao tớimức khiến Ngự trù trong cung cũng phải xấu hổ. Hắn thay đổi món ăn mỗi ngàyba bữa khiến Phạm Nhàn không nỡ ra ngoài thưởng thức ẩm thực Giang Nammà cam tâm ở lại trong trạch viện.Tư Tư là người thích đầu bếp này nhất, Tam hoàng tử đương nhiên là ngườicăm tức đầu bếp này nhất.Buổi sáng hôm đó, Phạm Nhàn, Hải Đường và Tam hoàng tử đang quây quầnquanh cái bàn nhỏ ăn cháo ngô ninh với chân giò thái nhỏ, rau cải xoong. Bátcháo này màu sắc không đẹp lắm nhưng hương vị hòa quyện những thành phầntrông có vẻ hoàn toàn không hợp, lại ngon tới mức quái lạ. Phạm Nhàn ăn liềnba bát, khiến Tư Tư bên cạnh múc cháo cũng không kịp.Đúng lúc này vài người được một Hổ Vệ dẫn từ ngoài sân vào. Đám người đitới trong đình, nhìn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi quanh bàn, lại nhìn HảiĐường, không khỏi giẩ mình.Phạm Nhàn nhìn mấy người vừa bước vào, trong lòng càng kinh ngạc. Ngườitới là Tang Văn và Đặng Tử Việt, Tang Văn vốn đã tới Giang Nam để giúpmình, nhưng Đặng Tử Việt không ở lại kinh thành trông coi mà chạy tới GiangNam làm gì? Tới lúc thấy rõ người đứng giữa cả hai thậm chi Phạm Nhàn cònkinh hãi tới mức vô thức đứng bật dậy, hét lên: “Đại Bảo! Sao ngươi lại tớiđây?”Không sai, gã mập đứng giữa Tang Văn và Đặng Tử Việt, vẻ mặt ngốc nghếch,dáng vẻ rụt rè nhìn xung quanh... không phải Đại Bảo thì là ai?Phạm Nhàn kinh hãi lao thẳng tới, vừa nắm lấy tay đại cữu ca của mình, vừaquay sang hỏi Đặng Tử Việt: “Chuyện gì đã xảy ra? Uyển Nhi đâu?”