Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 584: Tranh chấp gia sản 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đưa nguyên thế này cho Hạ Tê Phi. Ngày mai khai đường thẩm án, ném tờ dithư này vào đó... e là Tô Châu phủ cũng trợn mắt há hốc mồm."Việc điều tra Minh gia vẫn tiếp diễn nhưng chưa có kết quả gì đáng kể, một mặtlà gia tộc Minh san lấp dấu vết quá tài tình, một mặt trong giới quan lại GiangNam có vô số mối quan hệ bảo vệ đối phương, còn Tô Châu phủ, đương nhiêncũng là một khâu trong đó. Tuy Phạm Nhàn không có cách nào hất Tô Châuphủ ra khỏi cuộc, nhưng dùng một tờ "di thư trần bì mật chế" khiến quan viênGiang Nam kinh hãi khiếp vía, vẫn là việc rất dễ dàng.Đợi tới lúc trong phòng tiếp khách chỉ còn lại mình mình, Phạm Nhàn mới lấyhai bức thư trong lòng ra, đầu tiên đọc lướt qua một lần, sau đó mới xem kỹ.Thư của Uyển Nhi chủ yếu nói về những việc nhàn rỗi ở kinh đô, thỉnh thoảngcũng đề cập đến tình hình trong cung, chỉ có điều dùng từ ngữ khá tối nghĩa.Thê tử ở kinh đô, có một lợi ích rất tốt, đó là có thể giúp sớm Phạm Nhàn biếtđược hướng gió trong cung sẽ thổi về phía nào.Trưởng công chúa về Nghiễm Tín cung, Nhị điện hạ lẳng lặng quay trở lại võđài, hành động của Thái tử lại là bí ẩn nhất, dường như Lão Thái hậu đang khábất mãn với vẻ kiêu ngạo của Phạm Nhàn ở Giang Nam.Kỳ quái nhất là, hoàng đế vẫn bình tĩnh, cái vị... Thiên sát hoàng đế này để cảthiên hạ rơi vào hỗn loạn, thế thì có lợi ích gì cho hắn? Rốt cuộc hắn lấy đâu ratự tin như vậy?Phạm Nhàn thở dài, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn tờ giấy viết thư mang theo mộtchút hương thơm, bỗng nhiên nỗi nhớ Uyển Nhi dâng trào. Mấy tháng khônggặp, y biết thê tử ở kinh đô cũng lo lắng và tính kế cho mình.Tới khi đọc xong bức thư của phụ thân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu mụcđích của việc đưa Đại Bảo xuống Giang Nam.Phạm Thượng Thư trong thư nhắc nhở Phạm Nhàn, nên là tìm thời gian đưa ĐạiBảo đến Ngô Châu. Sau khi từ quan, Tướng gia Lâm Nhược Phủ ẩn cư tại NgôChâu, cũng lâu rồi không gặp con trai của mình. Còn Phạm Nhàn đưa Đại Bảotới Ngô Châu, đương nhiên cũng có thể thuận tiện viếng thăm người cha vợgiàu đa mưu túc trí của mình.Lấy cớ như vậy rất tốt, Hoàng đế cũng chẳng cách nào phản đối.Hôm nay trong Tô Châu phủ xảy ra việc lớn đình đám, dân chúng yêu thích náonhiệt không ngại quan phủ Tô Châu đã sớm nhận được tin tức, từ tinh mơ đãchen chúc đến cửa phủ, vừa bàn tán, vừa đợi chờ.Thứ mà mọi người đang bàn tán, đương nhiên là chuyện gần đây lan truyền sôinổi ở thành Tô Châu, đã từ từ thu hút ánh mắt của toàn bộ Giang Nam – cuộctranh chấp gia sản của Minh gia.Không ai ngờ nổi Minh thất công tử người đã bệnh chết năm xưa, đột nhiênxuất hiện trở lại trước mắt mọi người, hơn nữa còn thay đổi nhanh chóng, trởthành thống lĩnh Giang Nam thủy trại, nhân vật nổi danh trong giới hắc đạo.Hơn nữa sau khi trải qua chuyện Nội Khố, thân phận của Minh thất công tử lạitiếp tục thay đổi, trở thành thương nhân hoàng gia phụ trách quản lý tuyếnđường tiêu thụ về phía bắc của Nội Khố.Cho dù danh phận của hắn có thay đổi như thế nào, thứ khiến mọi người chú ýnhất vẫn là thân phận là hậu duệ Minh gia của hắn. Hôm nay, Hạ Tê Phi tới TôChâu phủ đệ đơn kiện, muốn đoạt lại gia sản, không biết những người sinh sốngở Minh Viên sẽ phản ứng ra sao.Còn gia sản phú khả địch quốc của Minh gia, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?Trong lòng đại đa số mọi người, thực ra họ vẫn nghiêng theo phía Minh gia.Thứ nhất là vì Minh gia che giấu rất kỹ bản chất đen tối của mình, xây dựngđược hình tượng thanh khiết trong lòng các quý tộc và dân chúng Giang Nam.Thứ hai, Minh Thanh Đạt chính là con trưởng của Minh gia, cho dù Hạ Tê Phiđúng là công tử thứ bảy của Minh gia, theo luật pháp Khánh Quốc và truyềnthống từ thiên cổ, đương nhiên gia sản phải thuộc về con trưởng đích tôn.Huống chi, ai có thể chứng minh rằng Hạ Tê Phi thực sự là Minh Thanh Thành?Lúc này ngoài phủ nha Tô Châu đang hết sức náo nhiệt nhưng bên trong lại cựckỳ căng thẳng, Tri châu của Tô Châu phủ đau đầu không thôi, nằm người trênbàn lớn. Hắn mệt mỏi ai oán nói với sư gia bên cạnh: "Nói đi. Hôm nay phảilàm sao bây giờ?"Minh gia là đại tộc trăm năm, có không biết bao nhiêu mối quan hệ với giớiquan lại Giang Nam*, vốn đã chẳng thể tách rời. Nếu Minh gia gặp chuyện, erằng gần một nửa quan viên Giang Nam cũng phải chôn theo, còn địa điểmquan trọng như Tô Châu phủ, từ lâu Minh gia đã cho đối phương no căng cảbụng. Hôm nay Hạ Tê Phi muốn đệ đơn kiện tranh chấp gia sản, đương nhiênTri châu Tô Châu phải đứng trên lập trường của Minh Thanh Đạt và lão tháiquân để cân nhắc vấn đề. Nhưng... đằng sau Hạ Tê Phi là Khâm sai, không phảilà nhân vật mà Tri châu đại nhân dám đắc tội.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đưa nguyên thế này cho Hạ Tê Phi. Ngày mai khai đường thẩm án, ném tờ dithư này vào đó... e là Tô Châu phủ cũng trợn mắt há hốc mồm."Việc điều tra Minh gia vẫn tiếp diễn nhưng chưa có kết quả gì đáng kể, một mặtlà gia tộc Minh san lấp dấu vết quá tài tình, một mặt trong giới quan lại GiangNam có vô số mối quan hệ bảo vệ đối phương, còn Tô Châu phủ, đương nhiêncũng là một khâu trong đó. Tuy Phạm Nhàn không có cách nào hất Tô Châuphủ ra khỏi cuộc, nhưng dùng một tờ "di thư trần bì mật chế" khiến quan viênGiang Nam kinh hãi khiếp vía, vẫn là việc rất dễ dàng.Đợi tới lúc trong phòng tiếp khách chỉ còn lại mình mình, Phạm Nhàn mới lấyhai bức thư trong lòng ra, đầu tiên đọc lướt qua một lần, sau đó mới xem kỹ.Thư của Uyển Nhi chủ yếu nói về những việc nhàn rỗi ở kinh đô, thỉnh thoảngcũng đề cập đến tình hình trong cung, chỉ có điều dùng từ ngữ khá tối nghĩa.Thê tử ở kinh đô, có một lợi ích rất tốt, đó là có thể giúp sớm Phạm Nhàn biếtđược hướng gió trong cung sẽ thổi về phía nào.Trưởng công chúa về Nghiễm Tín cung, Nhị điện hạ lẳng lặng quay trở lại võđài, hành động của Thái tử lại là bí ẩn nhất, dường như Lão Thái hậu đang khábất mãn với vẻ kiêu ngạo của Phạm Nhàn ở Giang Nam.Kỳ quái nhất là, hoàng đế vẫn bình tĩnh, cái vị... Thiên sát hoàng đế này để cảthiên hạ rơi vào hỗn loạn, thế thì có lợi ích gì cho hắn? Rốt cuộc hắn lấy đâu ratự tin như vậy?Phạm Nhàn thở dài, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn tờ giấy viết thư mang theo mộtchút hương thơm, bỗng nhiên nỗi nhớ Uyển Nhi dâng trào. Mấy tháng khônggặp, y biết thê tử ở kinh đô cũng lo lắng và tính kế cho mình.Tới khi đọc xong bức thư của phụ thân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu mụcđích của việc đưa Đại Bảo xuống Giang Nam.Phạm Thượng Thư trong thư nhắc nhở Phạm Nhàn, nên là tìm thời gian đưa ĐạiBảo đến Ngô Châu. Sau khi từ quan, Tướng gia Lâm Nhược Phủ ẩn cư tại NgôChâu, cũng lâu rồi không gặp con trai của mình. Còn Phạm Nhàn đưa Đại Bảotới Ngô Châu, đương nhiên cũng có thể thuận tiện viếng thăm người cha vợgiàu đa mưu túc trí của mình.Lấy cớ như vậy rất tốt, Hoàng đế cũng chẳng cách nào phản đối.Hôm nay trong Tô Châu phủ xảy ra việc lớn đình đám, dân chúng yêu thích náonhiệt không ngại quan phủ Tô Châu đã sớm nhận được tin tức, từ tinh mơ đãchen chúc đến cửa phủ, vừa bàn tán, vừa đợi chờ.Thứ mà mọi người đang bàn tán, đương nhiên là chuyện gần đây lan truyền sôinổi ở thành Tô Châu, đã từ từ thu hút ánh mắt của toàn bộ Giang Nam – cuộctranh chấp gia sản của Minh gia.Không ai ngờ nổi Minh thất công tử người đã bệnh chết năm xưa, đột nhiênxuất hiện trở lại trước mắt mọi người, hơn nữa còn thay đổi nhanh chóng, trởthành thống lĩnh Giang Nam thủy trại, nhân vật nổi danh trong giới hắc đạo.Hơn nữa sau khi trải qua chuyện Nội Khố, thân phận của Minh thất công tử lạitiếp tục thay đổi, trở thành thương nhân hoàng gia phụ trách quản lý tuyếnđường tiêu thụ về phía bắc của Nội Khố.Cho dù danh phận của hắn có thay đổi như thế nào, thứ khiến mọi người chú ýnhất vẫn là thân phận là hậu duệ Minh gia của hắn. Hôm nay, Hạ Tê Phi tới TôChâu phủ đệ đơn kiện, muốn đoạt lại gia sản, không biết những người sinh sốngở Minh Viên sẽ phản ứng ra sao.Còn gia sản phú khả địch quốc của Minh gia, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?Trong lòng đại đa số mọi người, thực ra họ vẫn nghiêng theo phía Minh gia.Thứ nhất là vì Minh gia che giấu rất kỹ bản chất đen tối của mình, xây dựngđược hình tượng thanh khiết trong lòng các quý tộc và dân chúng Giang Nam.Thứ hai, Minh Thanh Đạt chính là con trưởng của Minh gia, cho dù Hạ Tê Phiđúng là công tử thứ bảy của Minh gia, theo luật pháp Khánh Quốc và truyềnthống từ thiên cổ, đương nhiên gia sản phải thuộc về con trưởng đích tôn.Huống chi, ai có thể chứng minh rằng Hạ Tê Phi thực sự là Minh Thanh Thành?Lúc này ngoài phủ nha Tô Châu đang hết sức náo nhiệt nhưng bên trong lại cựckỳ căng thẳng, Tri châu của Tô Châu phủ đau đầu không thôi, nằm người trênbàn lớn. Hắn mệt mỏi ai oán nói với sư gia bên cạnh: "Nói đi. Hôm nay phảilàm sao bây giờ?"Minh gia là đại tộc trăm năm, có không biết bao nhiêu mối quan hệ với giớiquan lại Giang Nam*, vốn đã chẳng thể tách rời. Nếu Minh gia gặp chuyện, erằng gần một nửa quan viên Giang Nam cũng phải chôn theo, còn địa điểmquan trọng như Tô Châu phủ, từ lâu Minh gia đã cho đối phương no căng cảbụng. Hôm nay Hạ Tê Phi muốn đệ đơn kiện tranh chấp gia sản, đương nhiênTri châu Tô Châu phải đứng trên lập trường của Minh Thanh Đạt và lão tháiquân để cân nhắc vấn đề. Nhưng... đằng sau Hạ Tê Phi là Khâm sai, không phảilà nhân vật mà Tri châu đại nhân dám đắc tội.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đưa nguyên thế này cho Hạ Tê Phi. Ngày mai khai đường thẩm án, ném tờ dithư này vào đó... e là Tô Châu phủ cũng trợn mắt há hốc mồm."Việc điều tra Minh gia vẫn tiếp diễn nhưng chưa có kết quả gì đáng kể, một mặtlà gia tộc Minh san lấp dấu vết quá tài tình, một mặt trong giới quan lại GiangNam có vô số mối quan hệ bảo vệ đối phương, còn Tô Châu phủ, đương nhiêncũng là một khâu trong đó. Tuy Phạm Nhàn không có cách nào hất Tô Châuphủ ra khỏi cuộc, nhưng dùng một tờ "di thư trần bì mật chế" khiến quan viênGiang Nam kinh hãi khiếp vía, vẫn là việc rất dễ dàng.Đợi tới lúc trong phòng tiếp khách chỉ còn lại mình mình, Phạm Nhàn mới lấyhai bức thư trong lòng ra, đầu tiên đọc lướt qua một lần, sau đó mới xem kỹ.Thư của Uyển Nhi chủ yếu nói về những việc nhàn rỗi ở kinh đô, thỉnh thoảngcũng đề cập đến tình hình trong cung, chỉ có điều dùng từ ngữ khá tối nghĩa.Thê tử ở kinh đô, có một lợi ích rất tốt, đó là có thể giúp sớm Phạm Nhàn biếtđược hướng gió trong cung sẽ thổi về phía nào.Trưởng công chúa về Nghiễm Tín cung, Nhị điện hạ lẳng lặng quay trở lại võđài, hành động của Thái tử lại là bí ẩn nhất, dường như Lão Thái hậu đang khábất mãn với vẻ kiêu ngạo của Phạm Nhàn ở Giang Nam.Kỳ quái nhất là, hoàng đế vẫn bình tĩnh, cái vị... Thiên sát hoàng đế này để cảthiên hạ rơi vào hỗn loạn, thế thì có lợi ích gì cho hắn? Rốt cuộc hắn lấy đâu ratự tin như vậy?Phạm Nhàn thở dài, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn tờ giấy viết thư mang theo mộtchút hương thơm, bỗng nhiên nỗi nhớ Uyển Nhi dâng trào. Mấy tháng khônggặp, y biết thê tử ở kinh đô cũng lo lắng và tính kế cho mình.Tới khi đọc xong bức thư của phụ thân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu mụcđích của việc đưa Đại Bảo xuống Giang Nam.Phạm Thượng Thư trong thư nhắc nhở Phạm Nhàn, nên là tìm thời gian đưa ĐạiBảo đến Ngô Châu. Sau khi từ quan, Tướng gia Lâm Nhược Phủ ẩn cư tại NgôChâu, cũng lâu rồi không gặp con trai của mình. Còn Phạm Nhàn đưa Đại Bảotới Ngô Châu, đương nhiên cũng có thể thuận tiện viếng thăm người cha vợgiàu đa mưu túc trí của mình.Lấy cớ như vậy rất tốt, Hoàng đế cũng chẳng cách nào phản đối.Hôm nay trong Tô Châu phủ xảy ra việc lớn đình đám, dân chúng yêu thích náonhiệt không ngại quan phủ Tô Châu đã sớm nhận được tin tức, từ tinh mơ đãchen chúc đến cửa phủ, vừa bàn tán, vừa đợi chờ.Thứ mà mọi người đang bàn tán, đương nhiên là chuyện gần đây lan truyền sôinổi ở thành Tô Châu, đã từ từ thu hút ánh mắt của toàn bộ Giang Nam – cuộctranh chấp gia sản của Minh gia.Không ai ngờ nổi Minh thất công tử người đã bệnh chết năm xưa, đột nhiênxuất hiện trở lại trước mắt mọi người, hơn nữa còn thay đổi nhanh chóng, trởthành thống lĩnh Giang Nam thủy trại, nhân vật nổi danh trong giới hắc đạo.Hơn nữa sau khi trải qua chuyện Nội Khố, thân phận của Minh thất công tử lạitiếp tục thay đổi, trở thành thương nhân hoàng gia phụ trách quản lý tuyếnđường tiêu thụ về phía bắc của Nội Khố.Cho dù danh phận của hắn có thay đổi như thế nào, thứ khiến mọi người chú ýnhất vẫn là thân phận là hậu duệ Minh gia của hắn. Hôm nay, Hạ Tê Phi tới TôChâu phủ đệ đơn kiện, muốn đoạt lại gia sản, không biết những người sinh sốngở Minh Viên sẽ phản ứng ra sao.Còn gia sản phú khả địch quốc của Minh gia, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?Trong lòng đại đa số mọi người, thực ra họ vẫn nghiêng theo phía Minh gia.Thứ nhất là vì Minh gia che giấu rất kỹ bản chất đen tối của mình, xây dựngđược hình tượng thanh khiết trong lòng các quý tộc và dân chúng Giang Nam.Thứ hai, Minh Thanh Đạt chính là con trưởng của Minh gia, cho dù Hạ Tê Phiđúng là công tử thứ bảy của Minh gia, theo luật pháp Khánh Quốc và truyềnthống từ thiên cổ, đương nhiên gia sản phải thuộc về con trưởng đích tôn.Huống chi, ai có thể chứng minh rằng Hạ Tê Phi thực sự là Minh Thanh Thành?Lúc này ngoài phủ nha Tô Châu đang hết sức náo nhiệt nhưng bên trong lại cựckỳ căng thẳng, Tri châu của Tô Châu phủ đau đầu không thôi, nằm người trênbàn lớn. Hắn mệt mỏi ai oán nói với sư gia bên cạnh: "Nói đi. Hôm nay phảilàm sao bây giờ?"Minh gia là đại tộc trăm năm, có không biết bao nhiêu mối quan hệ với giớiquan lại Giang Nam*, vốn đã chẳng thể tách rời. Nếu Minh gia gặp chuyện, erằng gần một nửa quan viên Giang Nam cũng phải chôn theo, còn địa điểmquan trọng như Tô Châu phủ, từ lâu Minh gia đã cho đối phương no căng cảbụng. Hôm nay Hạ Tê Phi muốn đệ đơn kiện tranh chấp gia sản, đương nhiênTri châu Tô Châu phải đứng trên lập trường của Minh Thanh Đạt và lão tháiquân để cân nhắc vấn đề. Nhưng... đằng sau Hạ Tê Phi là Khâm sai, không phảilà nhân vật mà Tri châu đại nhân dám đắc tội.