Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 583: Phòng tra tấn và di thư 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt sắc mặt mệt mỏi,của ưk nói: “Gần đây thân thể phu nhân khôngđược khỏe, thế nên tạm hoãn chưa xuống Giang Nam. Chẳng qua... vị cữu thiếugia này nghe được sẽ tới gặp ngài nên liên tục làm ồn ào trong nhà. Thượng thưđại nhân bèn phái hạ quan đưa vị cữu thiếu gia này tới Giang Nam.”“Làm càn.” Phạm Nhàn thở dài nói, sau đó trong lòng lại căng thẳng, vội vànghỏi: “Thân thể Uyển Nhi không được khỏe à?”“À, không có chuyện gì.” Tang Văn cô nương vẻ mặt tươi cười, hai má mậpmạp đáng yêu trả lời: “Có lẽ quận chúa bị cảm, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lạithôi.”Cô lấy từ trong lòng ra hai bức thư đưa cho Phạm Nhàn nói: “Đây là thư gửicho đại nhân.”Phạm Nhàn nhận lấy, liếc qua thì thấy là thư của phụ thân và Uyển Nhi, cũngchưa kịp xem, cất tạm vào trong lòng rồi tức giận nói: "Phụ thân định làm gì?Bây giờ Giang Nam đang hỗn loạn, sao lại đưa Đại Bảo tới đây?"Lúc này, Đại Bảo đột nhiên cười toe toét, nắm lấy lỗ tai của Phạm Nhàn nói:"Tiểu Nhàn Nhàn, lần này chơi trốn tìm, ngươi trốn lâu thế... thật lợi hại."Tam hoàng tử đang cầm bát cháo tò mò nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Phạm Nhànvốn luôn đáng sợ lại phải chịu cảnh ngộ như vậy trước mặt thằng ngốc kia...Cậu nhốc không nhịn nổi phì cười, phun thẳng nước cháo còn ngậm trongmiệng ra ngoài.Đặng Tử Việt cười lúng túng, vội vàng cùng Tàng Văn tiến tới hành lễ với Tamđiện hạ, không dám nhìn dáng vẻ chật vật của Phạm Nhàn. Nói vậy là dọcđường hai người cũng bị vị Đại Bảo ca này làm ầm ĩ không yên. Đại Bảo đãđến, dọc đường chắc chắn không thiếu người hầu hạ, Tư Tư hiểu chuyện, vộivàng ra ngoài trạch viện sắp xếp cho bọn họ. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũngdỗ dành được Đại Bảo, đầu tiên thu xếp cho hắn ở lại hậu viện, sau đó lại bảođám tiểu nha hoàn thường ngày rảnh rỗi đi cùng hắn chơi gẫy hạt dưa. Bấy giờ,sảnh trước mới yên tĩnh trở lại.Hải Đường đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi tiền sảnh, cô biết chắc chắn Phạm Nhànvà Đặng Tử Việt có nhiều chuyện cần nói.Đặng Tử Việt vào sảnh xong cứ như không nhìn thấy vị này thôn cô, nhưng khiđối phương chủ động hành lễ với hắn, hắn vẫn phải nhanh chóng đáp lễ.Ngồi xuống bàn, Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đêm qua ta đang nghĩ bây giờthiếu người bên cạnh quá. Ngươi đến cũng tốt, nhưng trong kinh thì sao?""Trong kinh đã có Tiểu Ngôn công tử trông coi. Sau khi nhận được thông báomà ngài gửi về kinh thành, viện trưởng đại nhân đã cử ta dẫn theo một số ngườitới đây hỗ trợ," Đặng Tử Việt giải thích, "Hơn nữa, thứ mà ngài muốn chuẩn bị,Nhị Xử và Tam Xử bận bịu suốt mấy tháng mới làm xong, ta thấy tiện đườngnên đem luôn tới."Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta tưởng là người khác đưa tới, không ngờ lại làngươi."Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử đang húp cháo và nghe lén bên cạnh, ho haitiếng, mời vị này ra ngoài.Tam hoàng tử buồn bực không vui đi khỏi, Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Lúc mớitới đây, sao mặt mày kỳ quái như vậy?”Đặng Tử Việt liếc nhìn xung quanh, cười khổ nói: "Lúc rời kinh, trong kinh đôđồn đại rất dữ... ai cũng nói rằng ngài và vị Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường điđứng có nhau, ngồi chung bàn, nằm chung... Trong triều, lời đồn càng khôngchịu nổi, hơn nữa bây giờ ngài đang nắm giữ Nội Khố, dẫu sao cũng phải tránhmột số hiềm nghi, các quan viên trong triều đang chuẩn bị dùng chuyện này đểcông kích ngài... Thuộc hạ không ngờ hôm nay vừa vào Hoa Viên, là thấy vị cônương kia, lúc đó mới biết lời đồn là thật, cho nên không khỏi lo lắng.""Nằm cùng giường?" Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Thế mà đám người này cũngnghĩ ra được. Không nói chuyện này nữa, đưa thứ ngươi mang đến cho ta raxem thử."Đặng Tử Việt rất cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, đưa choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mở nắp hộp, quan sát tỉ mỉ tờ giấy nằm yên trong hộp, trang giấyhơi ố vàng, mép giấy quăn quăn, có vẻ đã lâu năm, còn chữ trên giấy hơi xiêuvẹo, dường như người viết lúc đó đã sắp dầu hết đèn tắt."Làm rất tốt," Phạm Nhàn cau mày nói: "Tuy bức di thư này chưa thể tạo ra tácdụng gì, nhưng muốn kéo dài vụ kiện gia sản này, vẫn phải dựa vào nó."Đặng Tử Việt bẩm báo: "Đại nhân yên tâm, Nhị Xử và Tam Xử hợp tác, thamkhảo vô số tờ giấy của cố gia chủ Minh gia, giấy cũng là giấy cũ hiện nay khómà tìm được, kết hợp công nghệ làm cũ và chú trọng đến từng chi tiết, chắckhông ai có thể nhận ra đây là giả.""Chắc chắn người trong Minh gia sẽ biết đây là giả, bản thật đã bị hủy bỏ từlâu," Phạm Nhàn cười nói: "Dùng giả để lẫn lộn với thật, trong viện chúng ta cókhông ít chuyên gia trong việc này, sau này đi làm kinh doanh đồ cổ giả, chắccũng kiếm được không ít bạc."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt sắc mặt mệt mỏi,của ưk nói: “Gần đây thân thể phu nhân khôngđược khỏe, thế nên tạm hoãn chưa xuống Giang Nam. Chẳng qua... vị cữu thiếugia này nghe được sẽ tới gặp ngài nên liên tục làm ồn ào trong nhà. Thượng thưđại nhân bèn phái hạ quan đưa vị cữu thiếu gia này tới Giang Nam.”“Làm càn.” Phạm Nhàn thở dài nói, sau đó trong lòng lại căng thẳng, vội vànghỏi: “Thân thể Uyển Nhi không được khỏe à?”“À, không có chuyện gì.” Tang Văn cô nương vẻ mặt tươi cười, hai má mậpmạp đáng yêu trả lời: “Có lẽ quận chúa bị cảm, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lạithôi.”Cô lấy từ trong lòng ra hai bức thư đưa cho Phạm Nhàn nói: “Đây là thư gửicho đại nhân.”Phạm Nhàn nhận lấy, liếc qua thì thấy là thư của phụ thân và Uyển Nhi, cũngchưa kịp xem, cất tạm vào trong lòng rồi tức giận nói: "Phụ thân định làm gì?Bây giờ Giang Nam đang hỗn loạn, sao lại đưa Đại Bảo tới đây?"Lúc này, Đại Bảo đột nhiên cười toe toét, nắm lấy lỗ tai của Phạm Nhàn nói:"Tiểu Nhàn Nhàn, lần này chơi trốn tìm, ngươi trốn lâu thế... thật lợi hại."Tam hoàng tử đang cầm bát cháo tò mò nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Phạm Nhànvốn luôn đáng sợ lại phải chịu cảnh ngộ như vậy trước mặt thằng ngốc kia...Cậu nhốc không nhịn nổi phì cười, phun thẳng nước cháo còn ngậm trongmiệng ra ngoài.Đặng Tử Việt cười lúng túng, vội vàng cùng Tàng Văn tiến tới hành lễ với Tamđiện hạ, không dám nhìn dáng vẻ chật vật của Phạm Nhàn. Nói vậy là dọcđường hai người cũng bị vị Đại Bảo ca này làm ầm ĩ không yên. Đại Bảo đãđến, dọc đường chắc chắn không thiếu người hầu hạ, Tư Tư hiểu chuyện, vộivàng ra ngoài trạch viện sắp xếp cho bọn họ. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũngdỗ dành được Đại Bảo, đầu tiên thu xếp cho hắn ở lại hậu viện, sau đó lại bảođám tiểu nha hoàn thường ngày rảnh rỗi đi cùng hắn chơi gẫy hạt dưa. Bấy giờ,sảnh trước mới yên tĩnh trở lại.Hải Đường đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi tiền sảnh, cô biết chắc chắn Phạm Nhànvà Đặng Tử Việt có nhiều chuyện cần nói.Đặng Tử Việt vào sảnh xong cứ như không nhìn thấy vị này thôn cô, nhưng khiđối phương chủ động hành lễ với hắn, hắn vẫn phải nhanh chóng đáp lễ.Ngồi xuống bàn, Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đêm qua ta đang nghĩ bây giờthiếu người bên cạnh quá. Ngươi đến cũng tốt, nhưng trong kinh thì sao?""Trong kinh đã có Tiểu Ngôn công tử trông coi. Sau khi nhận được thông báomà ngài gửi về kinh thành, viện trưởng đại nhân đã cử ta dẫn theo một số ngườitới đây hỗ trợ," Đặng Tử Việt giải thích, "Hơn nữa, thứ mà ngài muốn chuẩn bị,Nhị Xử và Tam Xử bận bịu suốt mấy tháng mới làm xong, ta thấy tiện đườngnên đem luôn tới."Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta tưởng là người khác đưa tới, không ngờ lại làngươi."Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử đang húp cháo và nghe lén bên cạnh, ho haitiếng, mời vị này ra ngoài.Tam hoàng tử buồn bực không vui đi khỏi, Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Lúc mớitới đây, sao mặt mày kỳ quái như vậy?”Đặng Tử Việt liếc nhìn xung quanh, cười khổ nói: "Lúc rời kinh, trong kinh đôđồn đại rất dữ... ai cũng nói rằng ngài và vị Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường điđứng có nhau, ngồi chung bàn, nằm chung... Trong triều, lời đồn càng khôngchịu nổi, hơn nữa bây giờ ngài đang nắm giữ Nội Khố, dẫu sao cũng phải tránhmột số hiềm nghi, các quan viên trong triều đang chuẩn bị dùng chuyện này đểcông kích ngài... Thuộc hạ không ngờ hôm nay vừa vào Hoa Viên, là thấy vị cônương kia, lúc đó mới biết lời đồn là thật, cho nên không khỏi lo lắng.""Nằm cùng giường?" Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Thế mà đám người này cũngnghĩ ra được. Không nói chuyện này nữa, đưa thứ ngươi mang đến cho ta raxem thử."Đặng Tử Việt rất cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, đưa choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mở nắp hộp, quan sát tỉ mỉ tờ giấy nằm yên trong hộp, trang giấyhơi ố vàng, mép giấy quăn quăn, có vẻ đã lâu năm, còn chữ trên giấy hơi xiêuvẹo, dường như người viết lúc đó đã sắp dầu hết đèn tắt."Làm rất tốt," Phạm Nhàn cau mày nói: "Tuy bức di thư này chưa thể tạo ra tácdụng gì, nhưng muốn kéo dài vụ kiện gia sản này, vẫn phải dựa vào nó."Đặng Tử Việt bẩm báo: "Đại nhân yên tâm, Nhị Xử và Tam Xử hợp tác, thamkhảo vô số tờ giấy của cố gia chủ Minh gia, giấy cũng là giấy cũ hiện nay khómà tìm được, kết hợp công nghệ làm cũ và chú trọng đến từng chi tiết, chắckhông ai có thể nhận ra đây là giả.""Chắc chắn người trong Minh gia sẽ biết đây là giả, bản thật đã bị hủy bỏ từlâu," Phạm Nhàn cười nói: "Dùng giả để lẫn lộn với thật, trong viện chúng ta cókhông ít chuyên gia trong việc này, sau này đi làm kinh doanh đồ cổ giả, chắccũng kiếm được không ít bạc."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt sắc mặt mệt mỏi,của ưk nói: “Gần đây thân thể phu nhân khôngđược khỏe, thế nên tạm hoãn chưa xuống Giang Nam. Chẳng qua... vị cữu thiếugia này nghe được sẽ tới gặp ngài nên liên tục làm ồn ào trong nhà. Thượng thưđại nhân bèn phái hạ quan đưa vị cữu thiếu gia này tới Giang Nam.”“Làm càn.” Phạm Nhàn thở dài nói, sau đó trong lòng lại căng thẳng, vội vànghỏi: “Thân thể Uyển Nhi không được khỏe à?”“À, không có chuyện gì.” Tang Văn cô nương vẻ mặt tươi cười, hai má mậpmạp đáng yêu trả lời: “Có lẽ quận chúa bị cảm, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lạithôi.”Cô lấy từ trong lòng ra hai bức thư đưa cho Phạm Nhàn nói: “Đây là thư gửicho đại nhân.”Phạm Nhàn nhận lấy, liếc qua thì thấy là thư của phụ thân và Uyển Nhi, cũngchưa kịp xem, cất tạm vào trong lòng rồi tức giận nói: "Phụ thân định làm gì?Bây giờ Giang Nam đang hỗn loạn, sao lại đưa Đại Bảo tới đây?"Lúc này, Đại Bảo đột nhiên cười toe toét, nắm lấy lỗ tai của Phạm Nhàn nói:"Tiểu Nhàn Nhàn, lần này chơi trốn tìm, ngươi trốn lâu thế... thật lợi hại."Tam hoàng tử đang cầm bát cháo tò mò nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Phạm Nhànvốn luôn đáng sợ lại phải chịu cảnh ngộ như vậy trước mặt thằng ngốc kia...Cậu nhốc không nhịn nổi phì cười, phun thẳng nước cháo còn ngậm trongmiệng ra ngoài.Đặng Tử Việt cười lúng túng, vội vàng cùng Tàng Văn tiến tới hành lễ với Tamđiện hạ, không dám nhìn dáng vẻ chật vật của Phạm Nhàn. Nói vậy là dọcđường hai người cũng bị vị Đại Bảo ca này làm ầm ĩ không yên. Đại Bảo đãđến, dọc đường chắc chắn không thiếu người hầu hạ, Tư Tư hiểu chuyện, vộivàng ra ngoài trạch viện sắp xếp cho bọn họ. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũngdỗ dành được Đại Bảo, đầu tiên thu xếp cho hắn ở lại hậu viện, sau đó lại bảođám tiểu nha hoàn thường ngày rảnh rỗi đi cùng hắn chơi gẫy hạt dưa. Bấy giờ,sảnh trước mới yên tĩnh trở lại.Hải Đường đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi tiền sảnh, cô biết chắc chắn Phạm Nhànvà Đặng Tử Việt có nhiều chuyện cần nói.Đặng Tử Việt vào sảnh xong cứ như không nhìn thấy vị này thôn cô, nhưng khiđối phương chủ động hành lễ với hắn, hắn vẫn phải nhanh chóng đáp lễ.Ngồi xuống bàn, Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đêm qua ta đang nghĩ bây giờthiếu người bên cạnh quá. Ngươi đến cũng tốt, nhưng trong kinh thì sao?""Trong kinh đã có Tiểu Ngôn công tử trông coi. Sau khi nhận được thông báomà ngài gửi về kinh thành, viện trưởng đại nhân đã cử ta dẫn theo một số ngườitới đây hỗ trợ," Đặng Tử Việt giải thích, "Hơn nữa, thứ mà ngài muốn chuẩn bị,Nhị Xử và Tam Xử bận bịu suốt mấy tháng mới làm xong, ta thấy tiện đườngnên đem luôn tới."Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta tưởng là người khác đưa tới, không ngờ lại làngươi."Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử đang húp cháo và nghe lén bên cạnh, ho haitiếng, mời vị này ra ngoài.Tam hoàng tử buồn bực không vui đi khỏi, Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Lúc mớitới đây, sao mặt mày kỳ quái như vậy?”Đặng Tử Việt liếc nhìn xung quanh, cười khổ nói: "Lúc rời kinh, trong kinh đôđồn đại rất dữ... ai cũng nói rằng ngài và vị Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường điđứng có nhau, ngồi chung bàn, nằm chung... Trong triều, lời đồn càng khôngchịu nổi, hơn nữa bây giờ ngài đang nắm giữ Nội Khố, dẫu sao cũng phải tránhmột số hiềm nghi, các quan viên trong triều đang chuẩn bị dùng chuyện này đểcông kích ngài... Thuộc hạ không ngờ hôm nay vừa vào Hoa Viên, là thấy vị cônương kia, lúc đó mới biết lời đồn là thật, cho nên không khỏi lo lắng.""Nằm cùng giường?" Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Thế mà đám người này cũngnghĩ ra được. Không nói chuyện này nữa, đưa thứ ngươi mang đến cho ta raxem thử."Đặng Tử Việt rất cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, đưa choPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mở nắp hộp, quan sát tỉ mỉ tờ giấy nằm yên trong hộp, trang giấyhơi ố vàng, mép giấy quăn quăn, có vẻ đã lâu năm, còn chữ trên giấy hơi xiêuvẹo, dường như người viết lúc đó đã sắp dầu hết đèn tắt."Làm rất tốt," Phạm Nhàn cau mày nói: "Tuy bức di thư này chưa thể tạo ra tácdụng gì, nhưng muốn kéo dài vụ kiện gia sản này, vẫn phải dựa vào nó."Đặng Tử Việt bẩm báo: "Đại nhân yên tâm, Nhị Xử và Tam Xử hợp tác, thamkhảo vô số tờ giấy của cố gia chủ Minh gia, giấy cũng là giấy cũ hiện nay khómà tìm được, kết hợp công nghệ làm cũ và chú trọng đến từng chi tiết, chắckhông ai có thể nhận ra đây là giả.""Chắc chắn người trong Minh gia sẽ biết đây là giả, bản thật đã bị hủy bỏ từlâu," Phạm Nhàn cười nói: "Dùng giả để lẫn lộn với thật, trong viện chúng ta cókhông ít chuyên gia trong việc này, sau này đi làm kinh doanh đồ cổ giả, chắccũng kiếm được không ít bạc."