Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 586: Tranh chấp gia sản 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vẻ mặt sư gia cũng cực kỳ kinh hãi, lo lắng đi loanh quanh dưới đất, đột nhiêndừng lại, khép cây quạt giấy trong tay lại, phát ra tiếng một bộp."Đại nhân, đã đến lúc nên làm một quan thanh liêm rồi." Mi tâm sư gia cau lạithành một khối thịt khó coi, cắn răng nói.Tri châu Tô Châu hoảng hốt, tức giận nói: "Nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ bìnhthường bản quan thường ngày không thanh liêm?" Nói xong câu này lại nghĩđến một số chuyện, đại nhân Tri châu bỗng nhiên lập tức nguôi giận nói: "Đâylà chuyện của Minh gia, bản quan cũng không thể không đếm xỉa đến, dù saonăm xưa cũng nhờ lão thái quân mà bản quan mới ngồi được lên vị trí này."Sư gia biết lão gia hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng nóicâu giải thích: "Lão gia, ngài xem trong hai ngày nay Minh gia có ai đến nói gìkhông?"Tri châu Tô Châu kinh ngạc, suy nghĩ một hồi rồi lấy làm lạ: "Đúng vậy. Minhgia chưa hề phái người đến thông báo với bản quan."Sư gia cười nham hiểm: "Nếu vậy xem ra Minh gia đã dự liệu trước rồi. Họ biếtcho dù có kiện cáo ra sao, trong tay Hạ Tê Phi có thứ gì đi nữa... cuối cùng giasản khổng lồ của Minh gia vẫn chỉ có thể thuộc về Minh lão gia tử... Nếu Minhgia không lo lắng, đương nhiên họ có niềm tin tất thắng, sao lão gia phải lo lắngthay họ?"Tri châu Tô Châu khẽ cúi đầu, hỏi bằng giọng cực nhỏ: "Vậy theo lời ngươi thìbản quan nên làm thế nào?"Vị Sư Gia này chuyên nghiên cứu pháp luật, thông thạo luật pháp Khánh Quốcđến mức không thể quen thuộc hơn, xoạt một tiếng mở quạt xếp ra, ngạo nghễnói: "Bất luận Hạ Tịch Phi có hay không tìm được người của thế hệ trước haykhông, có chứng minh thân thế của hắn hay không, thậm chí cho dù hắn thực sựlà Minh gia thất tử, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, gia sản này cũng không cóphần của hắn. Lão gia không muốn đắc tội cả hai bên, mà hiện nay Minh gia cóluật pháp Khánh Quốc bảo hộ, vậy ngài còn lo gì nữa? Hôm nay chỉ cần xét xửđúng theo công lý, dựa vào luật pháp Khánh Quốc xét xử... nói vậy Khâm saiđại nhân cũng không dễ gì trách cứ ngài."Không biết có bao nhiêu cặp mắt đang quan sát vụ án chấn động Giang Namnày, Tri châu Tô Châu nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như cũngchỉ có cách này. Xử án công bằng, phán xét theo luật, bản thân có thể tránhkhông đắc tội với Phạm Nhàn, lại có thể lẳng lặng thấy Minh gia thành công,đồng thời giữ được thanh danh của mình, có thể nói đây là tình huống thắng cảba đường.Nghĩ đến mấu chốt này, cuối cùng vị Tri châu đại nhân cũng thư giãn, thở ramột hơi dài thoải mái nói: "Đã như vậy, bất động chính là hành động."Ngay lúc này, cái trống cũ nát bên ngoài phủ nha vang lên tiếng gõ.Tri châu nhíu mày mắng: "Tên thủy tặc họ Hạ này thật là nôn nóng." Tuy nóinhư vậy, hắn cũng không dám thất lễ, chỉnh lý quan phục, rặn ra một nụ cười uynghiêm xen lẫn hiền lành, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía đến công đường.――――――――――――――――――――――――Đến trên công đường, chỉ nghe ngoài phủ là xôn xao ồn ào, một loạt âm thanhhò hét thị uy vang lên mới át được tiếng ầm ĩ của người dân Tô Châu bên ngoài.Tri châu đại nhân hí mắt nhìn xuống công đường, hơi ngạc nhiên khi phát hiệnhôm nay Hạ Tê Phi chỉ đến công đường một mình, bên cạnh không hề mangtheo người khác, xem ra khâm sai đại nhân cũng không cử người đến giúp đỡHạ Tê Phi."Người dưới đường là ai?""Thảo dân Hạ Tê Phi!""Có chuyện gì bẩm báo?"Hạ Tịch Phi im lặng một chút, có chút lơ đãng, tạm quên không đáp lại. Hắnhôm nay mặc một bộ áo bông màu xanh tinh khiết, râu trên cằm cạo sạch tỏasáng, lộ ra làn da xanh xanh, trông oai phong mười phần, tinh thần bội phần, haitay lộ ra ngoài ống tay run rẩy nhẹ nhàng, dường như sự kiện hôm nay có ýnghĩa vô cùng lớn đối với vị công tử Minh thứ bảy này.Tri châu đại nhân nhìn hắn một cái với vẻ hơi chán ghét, cảm thấy người nàyđứng ngạo nghễ giữa công đường, rõ ràng là đang thách thức quyền uy củamình, hơn nữa không ngờ lại trước mặt bản quan mà lại... không quỳ!Hắn đang chuẩn bị lên tiếng, lại phát hiện tay áo bị sư gia kéo nhẹ một cái.Sư gia nhỏ giọng nói: "Phạm... Phạm... Chuyện nhỏ thôi bỏ qua."Tri châu đại nhân kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cũng thôi, đâu cần chấp nhặtmấy chuyện nhỏ nhặt này?Đúng vào lúc này, cuối cùng Hạ Tê Phi cũng trầm giọng lên tiếng, chỉ thấy hắnchắp tay lại, cao giọng nói: "Thảo dân Hạ Tê Phi. Họ Minh, tên Thanh Thành,là con thứ bảy của Minh lão thái gia tại Tô Châu Minh gia, từ thuở nhỏ bị mụđàn bà chua ngoa đày đọa, phải lưu lạc khắp nơi, mất hết người thân. Hôm naykhông còn cách nào khác phải vào tới nha môn, muốn tố cáo Tô Châu Minh giaMinh lão thái quân và gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt đã cấu kết với cườngđạo, sát hại sinh mạng, cướp đoạt gia sản của ta... Xin thanh thiên đại lão gia lấylại công bằng cho tiểu nhân!"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vẻ mặt sư gia cũng cực kỳ kinh hãi, lo lắng đi loanh quanh dưới đất, đột nhiêndừng lại, khép cây quạt giấy trong tay lại, phát ra tiếng một bộp."Đại nhân, đã đến lúc nên làm một quan thanh liêm rồi." Mi tâm sư gia cau lạithành một khối thịt khó coi, cắn răng nói.Tri châu Tô Châu hoảng hốt, tức giận nói: "Nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ bìnhthường bản quan thường ngày không thanh liêm?" Nói xong câu này lại nghĩđến một số chuyện, đại nhân Tri châu bỗng nhiên lập tức nguôi giận nói: "Đâylà chuyện của Minh gia, bản quan cũng không thể không đếm xỉa đến, dù saonăm xưa cũng nhờ lão thái quân mà bản quan mới ngồi được lên vị trí này."Sư gia biết lão gia hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng nóicâu giải thích: "Lão gia, ngài xem trong hai ngày nay Minh gia có ai đến nói gìkhông?"Tri châu Tô Châu kinh ngạc, suy nghĩ một hồi rồi lấy làm lạ: "Đúng vậy. Minhgia chưa hề phái người đến thông báo với bản quan."Sư gia cười nham hiểm: "Nếu vậy xem ra Minh gia đã dự liệu trước rồi. Họ biếtcho dù có kiện cáo ra sao, trong tay Hạ Tê Phi có thứ gì đi nữa... cuối cùng giasản khổng lồ của Minh gia vẫn chỉ có thể thuộc về Minh lão gia tử... Nếu Minhgia không lo lắng, đương nhiên họ có niềm tin tất thắng, sao lão gia phải lo lắngthay họ?"Tri châu Tô Châu khẽ cúi đầu, hỏi bằng giọng cực nhỏ: "Vậy theo lời ngươi thìbản quan nên làm thế nào?"Vị Sư Gia này chuyên nghiên cứu pháp luật, thông thạo luật pháp Khánh Quốcđến mức không thể quen thuộc hơn, xoạt một tiếng mở quạt xếp ra, ngạo nghễnói: "Bất luận Hạ Tịch Phi có hay không tìm được người của thế hệ trước haykhông, có chứng minh thân thế của hắn hay không, thậm chí cho dù hắn thực sựlà Minh gia thất tử, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, gia sản này cũng không cóphần của hắn. Lão gia không muốn đắc tội cả hai bên, mà hiện nay Minh gia cóluật pháp Khánh Quốc bảo hộ, vậy ngài còn lo gì nữa? Hôm nay chỉ cần xét xửđúng theo công lý, dựa vào luật pháp Khánh Quốc xét xử... nói vậy Khâm saiđại nhân cũng không dễ gì trách cứ ngài."Không biết có bao nhiêu cặp mắt đang quan sát vụ án chấn động Giang Namnày, Tri châu Tô Châu nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như cũngchỉ có cách này. Xử án công bằng, phán xét theo luật, bản thân có thể tránhkhông đắc tội với Phạm Nhàn, lại có thể lẳng lặng thấy Minh gia thành công,đồng thời giữ được thanh danh của mình, có thể nói đây là tình huống thắng cảba đường.Nghĩ đến mấu chốt này, cuối cùng vị Tri châu đại nhân cũng thư giãn, thở ramột hơi dài thoải mái nói: "Đã như vậy, bất động chính là hành động."Ngay lúc này, cái trống cũ nát bên ngoài phủ nha vang lên tiếng gõ.Tri châu nhíu mày mắng: "Tên thủy tặc họ Hạ này thật là nôn nóng." Tuy nóinhư vậy, hắn cũng không dám thất lễ, chỉnh lý quan phục, rặn ra một nụ cười uynghiêm xen lẫn hiền lành, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía đến công đường.――――――――――――――――――――――――Đến trên công đường, chỉ nghe ngoài phủ là xôn xao ồn ào, một loạt âm thanhhò hét thị uy vang lên mới át được tiếng ầm ĩ của người dân Tô Châu bên ngoài.Tri châu đại nhân hí mắt nhìn xuống công đường, hơi ngạc nhiên khi phát hiệnhôm nay Hạ Tê Phi chỉ đến công đường một mình, bên cạnh không hề mangtheo người khác, xem ra khâm sai đại nhân cũng không cử người đến giúp đỡHạ Tê Phi."Người dưới đường là ai?""Thảo dân Hạ Tê Phi!""Có chuyện gì bẩm báo?"Hạ Tịch Phi im lặng một chút, có chút lơ đãng, tạm quên không đáp lại. Hắnhôm nay mặc một bộ áo bông màu xanh tinh khiết, râu trên cằm cạo sạch tỏasáng, lộ ra làn da xanh xanh, trông oai phong mười phần, tinh thần bội phần, haitay lộ ra ngoài ống tay run rẩy nhẹ nhàng, dường như sự kiện hôm nay có ýnghĩa vô cùng lớn đối với vị công tử Minh thứ bảy này.Tri châu đại nhân nhìn hắn một cái với vẻ hơi chán ghét, cảm thấy người nàyđứng ngạo nghễ giữa công đường, rõ ràng là đang thách thức quyền uy củamình, hơn nữa không ngờ lại trước mặt bản quan mà lại... không quỳ!Hắn đang chuẩn bị lên tiếng, lại phát hiện tay áo bị sư gia kéo nhẹ một cái.Sư gia nhỏ giọng nói: "Phạm... Phạm... Chuyện nhỏ thôi bỏ qua."Tri châu đại nhân kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cũng thôi, đâu cần chấp nhặtmấy chuyện nhỏ nhặt này?Đúng vào lúc này, cuối cùng Hạ Tê Phi cũng trầm giọng lên tiếng, chỉ thấy hắnchắp tay lại, cao giọng nói: "Thảo dân Hạ Tê Phi. Họ Minh, tên Thanh Thành,là con thứ bảy của Minh lão thái gia tại Tô Châu Minh gia, từ thuở nhỏ bị mụđàn bà chua ngoa đày đọa, phải lưu lạc khắp nơi, mất hết người thân. Hôm naykhông còn cách nào khác phải vào tới nha môn, muốn tố cáo Tô Châu Minh giaMinh lão thái quân và gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt đã cấu kết với cườngđạo, sát hại sinh mạng, cướp đoạt gia sản của ta... Xin thanh thiên đại lão gia lấylại công bằng cho tiểu nhân!"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vẻ mặt sư gia cũng cực kỳ kinh hãi, lo lắng đi loanh quanh dưới đất, đột nhiêndừng lại, khép cây quạt giấy trong tay lại, phát ra tiếng một bộp."Đại nhân, đã đến lúc nên làm một quan thanh liêm rồi." Mi tâm sư gia cau lạithành một khối thịt khó coi, cắn răng nói.Tri châu Tô Châu hoảng hốt, tức giận nói: "Nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ bìnhthường bản quan thường ngày không thanh liêm?" Nói xong câu này lại nghĩđến một số chuyện, đại nhân Tri châu bỗng nhiên lập tức nguôi giận nói: "Đâylà chuyện của Minh gia, bản quan cũng không thể không đếm xỉa đến, dù saonăm xưa cũng nhờ lão thái quân mà bản quan mới ngồi được lên vị trí này."Sư gia biết lão gia hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng nóicâu giải thích: "Lão gia, ngài xem trong hai ngày nay Minh gia có ai đến nói gìkhông?"Tri châu Tô Châu kinh ngạc, suy nghĩ một hồi rồi lấy làm lạ: "Đúng vậy. Minhgia chưa hề phái người đến thông báo với bản quan."Sư gia cười nham hiểm: "Nếu vậy xem ra Minh gia đã dự liệu trước rồi. Họ biếtcho dù có kiện cáo ra sao, trong tay Hạ Tê Phi có thứ gì đi nữa... cuối cùng giasản khổng lồ của Minh gia vẫn chỉ có thể thuộc về Minh lão gia tử... Nếu Minhgia không lo lắng, đương nhiên họ có niềm tin tất thắng, sao lão gia phải lo lắngthay họ?"Tri châu Tô Châu khẽ cúi đầu, hỏi bằng giọng cực nhỏ: "Vậy theo lời ngươi thìbản quan nên làm thế nào?"Vị Sư Gia này chuyên nghiên cứu pháp luật, thông thạo luật pháp Khánh Quốcđến mức không thể quen thuộc hơn, xoạt một tiếng mở quạt xếp ra, ngạo nghễnói: "Bất luận Hạ Tịch Phi có hay không tìm được người của thế hệ trước haykhông, có chứng minh thân thế của hắn hay không, thậm chí cho dù hắn thực sựlà Minh gia thất tử, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, gia sản này cũng không cóphần của hắn. Lão gia không muốn đắc tội cả hai bên, mà hiện nay Minh gia cóluật pháp Khánh Quốc bảo hộ, vậy ngài còn lo gì nữa? Hôm nay chỉ cần xét xửđúng theo công lý, dựa vào luật pháp Khánh Quốc xét xử... nói vậy Khâm saiđại nhân cũng không dễ gì trách cứ ngài."Không biết có bao nhiêu cặp mắt đang quan sát vụ án chấn động Giang Namnày, Tri châu Tô Châu nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như cũngchỉ có cách này. Xử án công bằng, phán xét theo luật, bản thân có thể tránhkhông đắc tội với Phạm Nhàn, lại có thể lẳng lặng thấy Minh gia thành công,đồng thời giữ được thanh danh của mình, có thể nói đây là tình huống thắng cảba đường.Nghĩ đến mấu chốt này, cuối cùng vị Tri châu đại nhân cũng thư giãn, thở ramột hơi dài thoải mái nói: "Đã như vậy, bất động chính là hành động."Ngay lúc này, cái trống cũ nát bên ngoài phủ nha vang lên tiếng gõ.Tri châu nhíu mày mắng: "Tên thủy tặc họ Hạ này thật là nôn nóng." Tuy nóinhư vậy, hắn cũng không dám thất lễ, chỉnh lý quan phục, rặn ra một nụ cười uynghiêm xen lẫn hiền lành, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía đến công đường.――――――――――――――――――――――――Đến trên công đường, chỉ nghe ngoài phủ là xôn xao ồn ào, một loạt âm thanhhò hét thị uy vang lên mới át được tiếng ầm ĩ của người dân Tô Châu bên ngoài.Tri châu đại nhân hí mắt nhìn xuống công đường, hơi ngạc nhiên khi phát hiệnhôm nay Hạ Tê Phi chỉ đến công đường một mình, bên cạnh không hề mangtheo người khác, xem ra khâm sai đại nhân cũng không cử người đến giúp đỡHạ Tê Phi."Người dưới đường là ai?""Thảo dân Hạ Tê Phi!""Có chuyện gì bẩm báo?"Hạ Tịch Phi im lặng một chút, có chút lơ đãng, tạm quên không đáp lại. Hắnhôm nay mặc một bộ áo bông màu xanh tinh khiết, râu trên cằm cạo sạch tỏasáng, lộ ra làn da xanh xanh, trông oai phong mười phần, tinh thần bội phần, haitay lộ ra ngoài ống tay run rẩy nhẹ nhàng, dường như sự kiện hôm nay có ýnghĩa vô cùng lớn đối với vị công tử Minh thứ bảy này.Tri châu đại nhân nhìn hắn một cái với vẻ hơi chán ghét, cảm thấy người nàyđứng ngạo nghễ giữa công đường, rõ ràng là đang thách thức quyền uy củamình, hơn nữa không ngờ lại trước mặt bản quan mà lại... không quỳ!Hắn đang chuẩn bị lên tiếng, lại phát hiện tay áo bị sư gia kéo nhẹ một cái.Sư gia nhỏ giọng nói: "Phạm... Phạm... Chuyện nhỏ thôi bỏ qua."Tri châu đại nhân kinh ngạc, nghĩ một chút rồi cũng thôi, đâu cần chấp nhặtmấy chuyện nhỏ nhặt này?Đúng vào lúc này, cuối cùng Hạ Tê Phi cũng trầm giọng lên tiếng, chỉ thấy hắnchắp tay lại, cao giọng nói: "Thảo dân Hạ Tê Phi. Họ Minh, tên Thanh Thành,là con thứ bảy của Minh lão thái gia tại Tô Châu Minh gia, từ thuở nhỏ bị mụđàn bà chua ngoa đày đọa, phải lưu lạc khắp nơi, mất hết người thân. Hôm naykhông còn cách nào khác phải vào tới nha môn, muốn tố cáo Tô Châu Minh giaMinh lão thái quân và gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt đã cấu kết với cườngđạo, sát hại sinh mạng, cướp đoạt gia sản của ta... Xin thanh thiên đại lão gia lấylại công bằng cho tiểu nhân!"