Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 587: Tranh chấp gia sản 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lời nói vừa ra khiến cả công đường xôn xao. Mọi người đều biết hôm nay HạTê Phi đến đoạt gia sản, nhưng không ai từng ngờ được hắn vừa mở miệng đãchỉ đích danh Minh lão thái quân và Minh Thanh Đạt năm xưa đã sát hại mạngngười, từng từ ngư đâm thẳng vào tim gan, hơn nữa trong lời nói liên tục nhắctới cường đạo, không hề để lại đường lui!Bên ngoài nha môn, bách tính cũng xôn xao hẳn lên. Trong lòng họ, Minh lãothái quân là một lão phu nhân hiền từ, những năm qua đã làm không biết baonhiêu việc thiện, đâu có liên quan gì tới mấy chữ người đàn bà chua ngoa?Thật ra trong lòng mọi người cũng thoáng thoáng đoán được, năm xưa Minh giathất công tử mất tích ly kỳ, e rằng có liên quan chặt chẽ với Minh lão thái quânvà chủ nhân hiện tại của Minh gia - Minh Thanh Đạt... Nhưng mọi người luônmuốn tin vào những điều mình tin, tin vào những chuyện đã thuyết phục mình,vì vậy ai nấy đều la ó phản đối lời lên án đối với Minh Thanh Đạt.Tri châu Tô Châu cũng nhíu mày, nói với vẻ căm ghét: "Việc này quá lớn, lờinói xuông không đủ, đơn kiện ở đâu?"Hạ Tê Phi lấy đơn kiện từ trong ngực áo ra, dâng hai tay đưa cho sư gia chuyểngiao. Sư gia đưa đơn kiện cho Tri châu đại nhân, hai người châu lại một chỗ,xem lướt qua, trong lòng lập tức kinh hãi. Đơn kiện này viết rất hoa lệ, sắc bén,từng chữ một đều nhắm thẳng vào Minh lão thái quân, hơn nữa rất khéo léotránh né những quy tắc liên quan tới phương diện này trong luật pháp KhánhQuốc, chỉ một mực dồn câu chữ vào di chúc của Minh lão thái gia năm xưa, lạicòn không tiếc bút mực mô tả cuộc sống lưu lạc đau khổ của Hạ Tê Phi trongnhững năm qua,, khiến người xem ai nấy biến sắc.Tri châu đại cũng biến sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, hai mắt híplại, thầm nghĩ văn chương cỡ này dùng để viết tiểu thuyết thoại bản thì khôngtệ, nhưng để đưa lên công đường thì chẳng có tác dụng gì.Hắn vỗ thước gõ một cái, lớn tiếng quát lên: "Hạ Tê Phi, ngươi có bằng chứngthực tế trình lên không?"Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh nói: "Người của Minh gia còn chưa đến, sao đạinhân phải nóng vội như vậy?"Nhìn Hạ Tê Phi thần sắc bình tĩnh tự tin, Tri châu đại nhân nhíu mày, thầm nghĩchẳng lẽ đối phương thật sự nắm giữ vũ khí trí mạng nào đó? Hắn trầm ngâmtrong chốc lát, bàn bạc với sư gia hai câu rồi sai thuộc hạ đi mời người củaMinh gia đến kiện tụng.Dựa theo điều khoản ngoài lề của luật pháp Khánh Quốc, thật ra những vụ kiệntụng dân sự như thế này không cần bị cáo phải đến tham dự, nhưng hôm nayvấn đề tranh chấp quá lớn, thế lực đứng sau lưng hai bên lại quá mạnh, gây raảnh hưởng dữ dội trong khu vực Giang Nam. Tri châu Tô Châu cũng khôngdám chủ quan, dẫu sao hắn cũng biết chắc chắn Minh gia sẽ không để mặc sựviệc này, nên mới sai người đi mời.Đúng như dự đoán, nha dịch vừa bước chân trước ra ngoài, thì chân sau ngườicủa Minh gia nối gót đi vào, xem ra Minh gia đã chuẩn bị sẵn sàng người ứngkiện, chỉ chờ đánh trận tất thắng này.Nhìn thấy người vừa đến, Tri châu Tô Châu lại nhíu mày, lạnh giọng hỏi:"Người tới là ai?"Vị công tử quý phái kia nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người hành lễ nói: "Minh LanThạch, xin vấn an đại nhân."Đương nhiên vị thiếu gia Minh gia này cũng biết lúc này Tri châu Tô Châu đangdiễn trò, muốn đóng vai nhân vật chính trực công bằng trước mắt dân chúng nênnói năng lạnh nhạt như vậy; lúc bình thường mà gặp mình, vị Tri châu này luônthân thiết hơn bây giờ nhiều. Chẳng qua sau mấy ngày phân tích, Minh gia đãnhận định chắc chắn mình sẽ thắng trong vụ kiện tranh chấp tài sản này, thế nênMinh Lan Thạch biết ý nghĩ của Tri châu Tô Châu, không quá để tâm."Ừm." Tri châu Tô Châu nói: "Gần đây sức khỏe của Minh lão gia tử khôngđược tốt, ngươi vốn là tôn trưởng, đến ứng kiện, cũng coi như là hợp lý. Ngườiđâu, đưa đơn kiện cho Minh Lan Thạch xem qua."Sư gia đưa đơn kiện xuống, nào ngờ Minh Lan Thạch lại không nhận, ngược lạicười mỉm cúi đầu nói: "Đại nhân, Minh gia ta không phải là kẻ ác thích kiệntụng, không rõ ràng về những rắc rối trong chuyện này, vì vậy đã mời một vịtụng sư giúp đỡ."Sau khi nói xong câu đó hắn liếc mắt nhìn sang bên, người được gọi là "kẻ ácthích kiện tụng" đương nhiên là chỉ Hạ Tê Phi đang đứng cạnh đó. Hạ Tê Phi.không phản ứng lại, cũng không buồn nhìn sang đứa cháu trai lớn nhất củamình.Sau khi Minh Lan Thạch nói xong, sau lưng hắn có một người bước ra, giơ haitay nhận lấy đơn kiện từ sư gia, nở nụ cười nịnh nọt.Tri châu Tô Châu và sư gia thấy người này, trái tim đang thấp thỏm cũng dầnyên tâm: Vị tụng sư này họ Trần, tên là Bá Thường, chính là tụng sư nổi tiếngnhất khu vực Giang Nam, hay có thể nói là tên cò kiện tụng nổi tiếng xấu nhất,rất thân thiết với châu phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lời nói vừa ra khiến cả công đường xôn xao. Mọi người đều biết hôm nay HạTê Phi đến đoạt gia sản, nhưng không ai từng ngờ được hắn vừa mở miệng đãchỉ đích danh Minh lão thái quân và Minh Thanh Đạt năm xưa đã sát hại mạngngười, từng từ ngư đâm thẳng vào tim gan, hơn nữa trong lời nói liên tục nhắctới cường đạo, không hề để lại đường lui!Bên ngoài nha môn, bách tính cũng xôn xao hẳn lên. Trong lòng họ, Minh lãothái quân là một lão phu nhân hiền từ, những năm qua đã làm không biết baonhiêu việc thiện, đâu có liên quan gì tới mấy chữ người đàn bà chua ngoa?Thật ra trong lòng mọi người cũng thoáng thoáng đoán được, năm xưa Minh giathất công tử mất tích ly kỳ, e rằng có liên quan chặt chẽ với Minh lão thái quânvà chủ nhân hiện tại của Minh gia - Minh Thanh Đạt... Nhưng mọi người luônmuốn tin vào những điều mình tin, tin vào những chuyện đã thuyết phục mình,vì vậy ai nấy đều la ó phản đối lời lên án đối với Minh Thanh Đạt.Tri châu Tô Châu cũng nhíu mày, nói với vẻ căm ghét: "Việc này quá lớn, lờinói xuông không đủ, đơn kiện ở đâu?"Hạ Tê Phi lấy đơn kiện từ trong ngực áo ra, dâng hai tay đưa cho sư gia chuyểngiao. Sư gia đưa đơn kiện cho Tri châu đại nhân, hai người châu lại một chỗ,xem lướt qua, trong lòng lập tức kinh hãi. Đơn kiện này viết rất hoa lệ, sắc bén,từng chữ một đều nhắm thẳng vào Minh lão thái quân, hơn nữa rất khéo léotránh né những quy tắc liên quan tới phương diện này trong luật pháp KhánhQuốc, chỉ một mực dồn câu chữ vào di chúc của Minh lão thái gia năm xưa, lạicòn không tiếc bút mực mô tả cuộc sống lưu lạc đau khổ của Hạ Tê Phi trongnhững năm qua,, khiến người xem ai nấy biến sắc.Tri châu đại cũng biến sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, hai mắt híplại, thầm nghĩ văn chương cỡ này dùng để viết tiểu thuyết thoại bản thì khôngtệ, nhưng để đưa lên công đường thì chẳng có tác dụng gì.Hắn vỗ thước gõ một cái, lớn tiếng quát lên: "Hạ Tê Phi, ngươi có bằng chứngthực tế trình lên không?"Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh nói: "Người của Minh gia còn chưa đến, sao đạinhân phải nóng vội như vậy?"Nhìn Hạ Tê Phi thần sắc bình tĩnh tự tin, Tri châu đại nhân nhíu mày, thầm nghĩchẳng lẽ đối phương thật sự nắm giữ vũ khí trí mạng nào đó? Hắn trầm ngâmtrong chốc lát, bàn bạc với sư gia hai câu rồi sai thuộc hạ đi mời người củaMinh gia đến kiện tụng.Dựa theo điều khoản ngoài lề của luật pháp Khánh Quốc, thật ra những vụ kiệntụng dân sự như thế này không cần bị cáo phải đến tham dự, nhưng hôm nayvấn đề tranh chấp quá lớn, thế lực đứng sau lưng hai bên lại quá mạnh, gây raảnh hưởng dữ dội trong khu vực Giang Nam. Tri châu Tô Châu cũng khôngdám chủ quan, dẫu sao hắn cũng biết chắc chắn Minh gia sẽ không để mặc sựviệc này, nên mới sai người đi mời.Đúng như dự đoán, nha dịch vừa bước chân trước ra ngoài, thì chân sau ngườicủa Minh gia nối gót đi vào, xem ra Minh gia đã chuẩn bị sẵn sàng người ứngkiện, chỉ chờ đánh trận tất thắng này.Nhìn thấy người vừa đến, Tri châu Tô Châu lại nhíu mày, lạnh giọng hỏi:"Người tới là ai?"Vị công tử quý phái kia nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người hành lễ nói: "Minh LanThạch, xin vấn an đại nhân."Đương nhiên vị thiếu gia Minh gia này cũng biết lúc này Tri châu Tô Châu đangdiễn trò, muốn đóng vai nhân vật chính trực công bằng trước mắt dân chúng nênnói năng lạnh nhạt như vậy; lúc bình thường mà gặp mình, vị Tri châu này luônthân thiết hơn bây giờ nhiều. Chẳng qua sau mấy ngày phân tích, Minh gia đãnhận định chắc chắn mình sẽ thắng trong vụ kiện tranh chấp tài sản này, thế nênMinh Lan Thạch biết ý nghĩ của Tri châu Tô Châu, không quá để tâm."Ừm." Tri châu Tô Châu nói: "Gần đây sức khỏe của Minh lão gia tử khôngđược tốt, ngươi vốn là tôn trưởng, đến ứng kiện, cũng coi như là hợp lý. Ngườiđâu, đưa đơn kiện cho Minh Lan Thạch xem qua."Sư gia đưa đơn kiện xuống, nào ngờ Minh Lan Thạch lại không nhận, ngược lạicười mỉm cúi đầu nói: "Đại nhân, Minh gia ta không phải là kẻ ác thích kiệntụng, không rõ ràng về những rắc rối trong chuyện này, vì vậy đã mời một vịtụng sư giúp đỡ."Sau khi nói xong câu đó hắn liếc mắt nhìn sang bên, người được gọi là "kẻ ácthích kiện tụng" đương nhiên là chỉ Hạ Tê Phi đang đứng cạnh đó. Hạ Tê Phi.không phản ứng lại, cũng không buồn nhìn sang đứa cháu trai lớn nhất củamình.Sau khi Minh Lan Thạch nói xong, sau lưng hắn có một người bước ra, giơ haitay nhận lấy đơn kiện từ sư gia, nở nụ cười nịnh nọt.Tri châu Tô Châu và sư gia thấy người này, trái tim đang thấp thỏm cũng dầnyên tâm: Vị tụng sư này họ Trần, tên là Bá Thường, chính là tụng sư nổi tiếngnhất khu vực Giang Nam, hay có thể nói là tên cò kiện tụng nổi tiếng xấu nhất,rất thân thiết với châu phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lời nói vừa ra khiến cả công đường xôn xao. Mọi người đều biết hôm nay HạTê Phi đến đoạt gia sản, nhưng không ai từng ngờ được hắn vừa mở miệng đãchỉ đích danh Minh lão thái quân và Minh Thanh Đạt năm xưa đã sát hại mạngngười, từng từ ngư đâm thẳng vào tim gan, hơn nữa trong lời nói liên tục nhắctới cường đạo, không hề để lại đường lui!Bên ngoài nha môn, bách tính cũng xôn xao hẳn lên. Trong lòng họ, Minh lãothái quân là một lão phu nhân hiền từ, những năm qua đã làm không biết baonhiêu việc thiện, đâu có liên quan gì tới mấy chữ người đàn bà chua ngoa?Thật ra trong lòng mọi người cũng thoáng thoáng đoán được, năm xưa Minh giathất công tử mất tích ly kỳ, e rằng có liên quan chặt chẽ với Minh lão thái quânvà chủ nhân hiện tại của Minh gia - Minh Thanh Đạt... Nhưng mọi người luônmuốn tin vào những điều mình tin, tin vào những chuyện đã thuyết phục mình,vì vậy ai nấy đều la ó phản đối lời lên án đối với Minh Thanh Đạt.Tri châu Tô Châu cũng nhíu mày, nói với vẻ căm ghét: "Việc này quá lớn, lờinói xuông không đủ, đơn kiện ở đâu?"Hạ Tê Phi lấy đơn kiện từ trong ngực áo ra, dâng hai tay đưa cho sư gia chuyểngiao. Sư gia đưa đơn kiện cho Tri châu đại nhân, hai người châu lại một chỗ,xem lướt qua, trong lòng lập tức kinh hãi. Đơn kiện này viết rất hoa lệ, sắc bén,từng chữ một đều nhắm thẳng vào Minh lão thái quân, hơn nữa rất khéo léotránh né những quy tắc liên quan tới phương diện này trong luật pháp KhánhQuốc, chỉ một mực dồn câu chữ vào di chúc của Minh lão thái gia năm xưa, lạicòn không tiếc bút mực mô tả cuộc sống lưu lạc đau khổ của Hạ Tê Phi trongnhững năm qua,, khiến người xem ai nấy biến sắc.Tri châu đại cũng biến sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, hai mắt híplại, thầm nghĩ văn chương cỡ này dùng để viết tiểu thuyết thoại bản thì khôngtệ, nhưng để đưa lên công đường thì chẳng có tác dụng gì.Hắn vỗ thước gõ một cái, lớn tiếng quát lên: "Hạ Tê Phi, ngươi có bằng chứngthực tế trình lên không?"Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh nói: "Người của Minh gia còn chưa đến, sao đạinhân phải nóng vội như vậy?"Nhìn Hạ Tê Phi thần sắc bình tĩnh tự tin, Tri châu đại nhân nhíu mày, thầm nghĩchẳng lẽ đối phương thật sự nắm giữ vũ khí trí mạng nào đó? Hắn trầm ngâmtrong chốc lát, bàn bạc với sư gia hai câu rồi sai thuộc hạ đi mời người củaMinh gia đến kiện tụng.Dựa theo điều khoản ngoài lề của luật pháp Khánh Quốc, thật ra những vụ kiệntụng dân sự như thế này không cần bị cáo phải đến tham dự, nhưng hôm nayvấn đề tranh chấp quá lớn, thế lực đứng sau lưng hai bên lại quá mạnh, gây raảnh hưởng dữ dội trong khu vực Giang Nam. Tri châu Tô Châu cũng khôngdám chủ quan, dẫu sao hắn cũng biết chắc chắn Minh gia sẽ không để mặc sựviệc này, nên mới sai người đi mời.Đúng như dự đoán, nha dịch vừa bước chân trước ra ngoài, thì chân sau ngườicủa Minh gia nối gót đi vào, xem ra Minh gia đã chuẩn bị sẵn sàng người ứngkiện, chỉ chờ đánh trận tất thắng này.Nhìn thấy người vừa đến, Tri châu Tô Châu lại nhíu mày, lạnh giọng hỏi:"Người tới là ai?"Vị công tử quý phái kia nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người hành lễ nói: "Minh LanThạch, xin vấn an đại nhân."Đương nhiên vị thiếu gia Minh gia này cũng biết lúc này Tri châu Tô Châu đangdiễn trò, muốn đóng vai nhân vật chính trực công bằng trước mắt dân chúng nênnói năng lạnh nhạt như vậy; lúc bình thường mà gặp mình, vị Tri châu này luônthân thiết hơn bây giờ nhiều. Chẳng qua sau mấy ngày phân tích, Minh gia đãnhận định chắc chắn mình sẽ thắng trong vụ kiện tranh chấp tài sản này, thế nênMinh Lan Thạch biết ý nghĩ của Tri châu Tô Châu, không quá để tâm."Ừm." Tri châu Tô Châu nói: "Gần đây sức khỏe của Minh lão gia tử khôngđược tốt, ngươi vốn là tôn trưởng, đến ứng kiện, cũng coi như là hợp lý. Ngườiđâu, đưa đơn kiện cho Minh Lan Thạch xem qua."Sư gia đưa đơn kiện xuống, nào ngờ Minh Lan Thạch lại không nhận, ngược lạicười mỉm cúi đầu nói: "Đại nhân, Minh gia ta không phải là kẻ ác thích kiệntụng, không rõ ràng về những rắc rối trong chuyện này, vì vậy đã mời một vịtụng sư giúp đỡ."Sau khi nói xong câu đó hắn liếc mắt nhìn sang bên, người được gọi là "kẻ ácthích kiện tụng" đương nhiên là chỉ Hạ Tê Phi đang đứng cạnh đó. Hạ Tê Phi.không phản ứng lại, cũng không buồn nhìn sang đứa cháu trai lớn nhất củamình.Sau khi Minh Lan Thạch nói xong, sau lưng hắn có một người bước ra, giơ haitay nhận lấy đơn kiện từ sư gia, nở nụ cười nịnh nọt.Tri châu Tô Châu và sư gia thấy người này, trái tim đang thấp thỏm cũng dầnyên tâm: Vị tụng sư này họ Trần, tên là Bá Thường, chính là tụng sư nổi tiếngnhất khu vực Giang Nam, hay có thể nói là tên cò kiện tụng nổi tiếng xấu nhất,rất thân thiết với châu phủ.

Chương 587: Tranh chấp gia sản 3