Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 590: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đã muốn kiện tụng tranh chấp gia sản, đương nhiên điều đầu tiên cần xác nhậnchính là thân thế thật sự của Hạ Tê Phi, rốt cuộc hắn có phải là con thứ bảy củaMinh lão thái gia hay không.Đối với điểm này, lập trường của Trần Bá Thường cực kỳ vững chắc. Nếu đốiphương không thể chứng minh việc này thì những việc còn lại sẽ không đáng đểtranh luận, như vậy mới có thể không để cho Tống Thế Nhân đầy rẫy tiếng xấubên ngoài nắm được cơ hội tìm ra sở hở bên phe mình.Tri châu Tô Châu cũng nhăn mày yêu cầu bên phía Hạ Tê Phi cung cấp bằngchứng xác thực chứng minh thân phận của mình.Lúc này Tống Thế Nhân đã không còn thoải mái như trước, nhìn Hạ Tê Phi lắcđầu, rồi mời nhân chứng đầu tiên bên phía mình.Nhân chứng này là một bà đỡ, tuổi đã rất cao, bước đi cũng hơi chút run rẩy, lêncông đường hồng hộc khẳng định năm xưa chính mình đã giúp Minh lão tháigia và tiểu thiếp kia sinh con, còn đứa trẻ mới chào đời có một vết bớt màu xanhở sau eo.Hạ Tê Phi đứng cởi áo ngay trên công đường, quả nhiên phía sau eo có một vếtbớt xanh.Trần Bá Thường nhíu mày, cắn răng nói nhỏ với Minh Lan Thạch: "Sao hômqua không nói tới chuyện này?"Hàm răng Minh Lan Thạch cắn vào nhau phát ra tiếng lách cách, cực kỳ phẫnnộ hạ giọng nói: "Bà đỡ này... là giả! Bà đỡ năm xưa đã qua đời vì bệnh tật hainăm rồi!"Trần Bá Thường thở dài một tiếng, cho dù biết bà đỡ là giả nhưng làm sao bênphía mình chứng minh được? Bà đỡ kia tuy trông có vẻ hồ đồ nhưng theo nhưcâu trả lời lúc trước vẫn đã nhớ rõ ràng vị trí của Minh Viên, dung mạo củaMinh lão thái gia, trang phục và phòng ốc của tiểu thiếp kia, không chỗ nào sailầm. Trong mắt những người đứng xem, bà đỡ này thật tới mức không thể nàothật hơn.Giám Sát viện làm giả, quả thật lợi hại!Minh gia đương nhiên sẽ không để một bà đỡ không biết từ đâu nhảy ra làm rốiloạn trận tuyến, Trần Bá Thường cũng là người có tài biện luận, bám sát vấn đềcái bớt đã lâu năm, bà đỡ tuổi cao, thế nên không thể tin vào những lời đả kíchmãnh liệt vậy được, dù sao hắn cũng kiên quyết không chấp nhận.Thân thế của Hạ Tê Phi mà chỉ có những chứng cớ hư ảo này, thì chắc chắnkhông xác nhận được, huống hồ Tri châu đại nhân Tô Châu phủ cùng với cácquan viên khu vực Giang Nam, vốn đã nghiêng sang phía Minh gia.Tống Thế Nhân giận tím mặt, thầm nghĩ quả nhiên lũ Giang Nam này toàn làđiêu dân, bản thân vất vả muôn phần mới "thiết kế" được một bà đỡ như vậy,đối phương lại kiên quyết không chịu nhận. Chỉ nhìn thần thái và cách nóichuyện của vị Tri châu Tô Châu trên công đường, Tống Thế Nhân cũng biếttrong chuyện tranh chấp gia sản Minh gia, đúng là bằng chứng của phe mìnhyếu hơn một chút, không đủ sức thuyết phục.Có điều, Tống Thế Nhân vẫn rất tự tin, phát hiện của Tô Châu phủ chỉ âm thầmthiên vị, hơn nữa không chịu tin vào lời biện bạch của mình, không thể khôngdùng miệng lưỡi sắc bén khiến người ta căm ghét của mình, trắng trợn hạ thấpMinh gia, lại âm thầm châm chọc vài câu nhắm vào Tô Châu phủ, trong lời nóimang toàn những từ chế giễu mỉa mai. Dù sao hắn cũng là danh nhân ở kinh đô,cũng chẳng phải để ý tới thủ đoạn của đám danh gia vọng tộc Giang Nam, ỷ cóTiểu Phạm đại nhân làm chỗ dựa lại càng to gan hung hãn.Minh Lan Thạch, Trần Bá Thường và vị Tri châu Tô Châu trên công đườngcũng không nóng nảy, cười híp mắt nhìn vị tụng sư nổi tiếng thiên hạ này biểudiễn, nghe tiếng nước miếng bay vèo vèo trên công đường, mặc dù trong lòngcăm hận tên khốn kiếp này, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén.“Vị Tống tiên sinh này, ngươi có chứng cư khác chứng minh Hạ Tê Phi chính làcon trai thứ bảy của lão thái gia Minh gia năm xưa không?" Tri châu Tô Châusiết chặt nắm đấm trong tay áo, cau mày hỏi."Đại nhân, rõ ràng vừa rồi bà đỡ đã đã chứng minh rồi, sao lại không thể coi làchứng cứ?" Tống Thế Nhân thế đứng vững chắc tựa như cao thủ."Ồ, Tống huynh, ngươi nói câu này có vẻ không đúng." Trần Bá Thường bêncạnh cúi người hành lễ nói: "Bà lão kia đã không tiện đi lại, hai gò má yếu ớt,đã là người sắp chết. Người này già tới mức hồ đồ rồi, lời nói làm sao mà chínhxác được? Hơn nữa, cho dù bà ta nhớ hết bài trí trong Minh gia năm xưa, nhưngai biết liệu có kẻ nào cố ý kể lại chuyện xưa cho bà ta nghe... rồi bảo bà ta ghinhớ, tiện bề để hãm hại người khác không?"Tống Thế Nhân hai mắt híp lại, nói: "Hay cho câu hãm hại vô sỉ."Trần Bá Thường hơi tức tối, thầm nghĩ rằng các ngươi có thể làm những việc vôsỉ như vậy, lẽ nào ta nói thôi cũng không được?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đã muốn kiện tụng tranh chấp gia sản, đương nhiên điều đầu tiên cần xác nhậnchính là thân thế thật sự của Hạ Tê Phi, rốt cuộc hắn có phải là con thứ bảy củaMinh lão thái gia hay không.Đối với điểm này, lập trường của Trần Bá Thường cực kỳ vững chắc. Nếu đốiphương không thể chứng minh việc này thì những việc còn lại sẽ không đáng đểtranh luận, như vậy mới có thể không để cho Tống Thế Nhân đầy rẫy tiếng xấubên ngoài nắm được cơ hội tìm ra sở hở bên phe mình.Tri châu Tô Châu cũng nhăn mày yêu cầu bên phía Hạ Tê Phi cung cấp bằngchứng xác thực chứng minh thân phận của mình.Lúc này Tống Thế Nhân đã không còn thoải mái như trước, nhìn Hạ Tê Phi lắcđầu, rồi mời nhân chứng đầu tiên bên phía mình.Nhân chứng này là một bà đỡ, tuổi đã rất cao, bước đi cũng hơi chút run rẩy, lêncông đường hồng hộc khẳng định năm xưa chính mình đã giúp Minh lão tháigia và tiểu thiếp kia sinh con, còn đứa trẻ mới chào đời có một vết bớt màu xanhở sau eo.Hạ Tê Phi đứng cởi áo ngay trên công đường, quả nhiên phía sau eo có một vếtbớt xanh.Trần Bá Thường nhíu mày, cắn răng nói nhỏ với Minh Lan Thạch: "Sao hômqua không nói tới chuyện này?"Hàm răng Minh Lan Thạch cắn vào nhau phát ra tiếng lách cách, cực kỳ phẫnnộ hạ giọng nói: "Bà đỡ này... là giả! Bà đỡ năm xưa đã qua đời vì bệnh tật hainăm rồi!"Trần Bá Thường thở dài một tiếng, cho dù biết bà đỡ là giả nhưng làm sao bênphía mình chứng minh được? Bà đỡ kia tuy trông có vẻ hồ đồ nhưng theo nhưcâu trả lời lúc trước vẫn đã nhớ rõ ràng vị trí của Minh Viên, dung mạo củaMinh lão thái gia, trang phục và phòng ốc của tiểu thiếp kia, không chỗ nào sailầm. Trong mắt những người đứng xem, bà đỡ này thật tới mức không thể nàothật hơn.Giám Sát viện làm giả, quả thật lợi hại!Minh gia đương nhiên sẽ không để một bà đỡ không biết từ đâu nhảy ra làm rốiloạn trận tuyến, Trần Bá Thường cũng là người có tài biện luận, bám sát vấn đềcái bớt đã lâu năm, bà đỡ tuổi cao, thế nên không thể tin vào những lời đả kíchmãnh liệt vậy được, dù sao hắn cũng kiên quyết không chấp nhận.Thân thế của Hạ Tê Phi mà chỉ có những chứng cớ hư ảo này, thì chắc chắnkhông xác nhận được, huống hồ Tri châu đại nhân Tô Châu phủ cùng với cácquan viên khu vực Giang Nam, vốn đã nghiêng sang phía Minh gia.Tống Thế Nhân giận tím mặt, thầm nghĩ quả nhiên lũ Giang Nam này toàn làđiêu dân, bản thân vất vả muôn phần mới "thiết kế" được một bà đỡ như vậy,đối phương lại kiên quyết không chịu nhận. Chỉ nhìn thần thái và cách nóichuyện của vị Tri châu Tô Châu trên công đường, Tống Thế Nhân cũng biếttrong chuyện tranh chấp gia sản Minh gia, đúng là bằng chứng của phe mìnhyếu hơn một chút, không đủ sức thuyết phục.Có điều, Tống Thế Nhân vẫn rất tự tin, phát hiện của Tô Châu phủ chỉ âm thầmthiên vị, hơn nữa không chịu tin vào lời biện bạch của mình, không thể khôngdùng miệng lưỡi sắc bén khiến người ta căm ghét của mình, trắng trợn hạ thấpMinh gia, lại âm thầm châm chọc vài câu nhắm vào Tô Châu phủ, trong lời nóimang toàn những từ chế giễu mỉa mai. Dù sao hắn cũng là danh nhân ở kinh đô,cũng chẳng phải để ý tới thủ đoạn của đám danh gia vọng tộc Giang Nam, ỷ cóTiểu Phạm đại nhân làm chỗ dựa lại càng to gan hung hãn.Minh Lan Thạch, Trần Bá Thường và vị Tri châu Tô Châu trên công đườngcũng không nóng nảy, cười híp mắt nhìn vị tụng sư nổi tiếng thiên hạ này biểudiễn, nghe tiếng nước miếng bay vèo vèo trên công đường, mặc dù trong lòngcăm hận tên khốn kiếp này, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén.“Vị Tống tiên sinh này, ngươi có chứng cư khác chứng minh Hạ Tê Phi chính làcon trai thứ bảy của lão thái gia Minh gia năm xưa không?" Tri châu Tô Châusiết chặt nắm đấm trong tay áo, cau mày hỏi."Đại nhân, rõ ràng vừa rồi bà đỡ đã đã chứng minh rồi, sao lại không thể coi làchứng cứ?" Tống Thế Nhân thế đứng vững chắc tựa như cao thủ."Ồ, Tống huynh, ngươi nói câu này có vẻ không đúng." Trần Bá Thường bêncạnh cúi người hành lễ nói: "Bà lão kia đã không tiện đi lại, hai gò má yếu ớt,đã là người sắp chết. Người này già tới mức hồ đồ rồi, lời nói làm sao mà chínhxác được? Hơn nữa, cho dù bà ta nhớ hết bài trí trong Minh gia năm xưa, nhưngai biết liệu có kẻ nào cố ý kể lại chuyện xưa cho bà ta nghe... rồi bảo bà ta ghinhớ, tiện bề để hãm hại người khác không?"Tống Thế Nhân hai mắt híp lại, nói: "Hay cho câu hãm hại vô sỉ."Trần Bá Thường hơi tức tối, thầm nghĩ rằng các ngươi có thể làm những việc vôsỉ như vậy, lẽ nào ta nói thôi cũng không được?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đã muốn kiện tụng tranh chấp gia sản, đương nhiên điều đầu tiên cần xác nhậnchính là thân thế thật sự của Hạ Tê Phi, rốt cuộc hắn có phải là con thứ bảy củaMinh lão thái gia hay không.Đối với điểm này, lập trường của Trần Bá Thường cực kỳ vững chắc. Nếu đốiphương không thể chứng minh việc này thì những việc còn lại sẽ không đáng đểtranh luận, như vậy mới có thể không để cho Tống Thế Nhân đầy rẫy tiếng xấubên ngoài nắm được cơ hội tìm ra sở hở bên phe mình.Tri châu Tô Châu cũng nhăn mày yêu cầu bên phía Hạ Tê Phi cung cấp bằngchứng xác thực chứng minh thân phận của mình.Lúc này Tống Thế Nhân đã không còn thoải mái như trước, nhìn Hạ Tê Phi lắcđầu, rồi mời nhân chứng đầu tiên bên phía mình.Nhân chứng này là một bà đỡ, tuổi đã rất cao, bước đi cũng hơi chút run rẩy, lêncông đường hồng hộc khẳng định năm xưa chính mình đã giúp Minh lão tháigia và tiểu thiếp kia sinh con, còn đứa trẻ mới chào đời có một vết bớt màu xanhở sau eo.Hạ Tê Phi đứng cởi áo ngay trên công đường, quả nhiên phía sau eo có một vếtbớt xanh.Trần Bá Thường nhíu mày, cắn răng nói nhỏ với Minh Lan Thạch: "Sao hômqua không nói tới chuyện này?"Hàm răng Minh Lan Thạch cắn vào nhau phát ra tiếng lách cách, cực kỳ phẫnnộ hạ giọng nói: "Bà đỡ này... là giả! Bà đỡ năm xưa đã qua đời vì bệnh tật hainăm rồi!"Trần Bá Thường thở dài một tiếng, cho dù biết bà đỡ là giả nhưng làm sao bênphía mình chứng minh được? Bà đỡ kia tuy trông có vẻ hồ đồ nhưng theo nhưcâu trả lời lúc trước vẫn đã nhớ rõ ràng vị trí của Minh Viên, dung mạo củaMinh lão thái gia, trang phục và phòng ốc của tiểu thiếp kia, không chỗ nào sailầm. Trong mắt những người đứng xem, bà đỡ này thật tới mức không thể nàothật hơn.Giám Sát viện làm giả, quả thật lợi hại!Minh gia đương nhiên sẽ không để một bà đỡ không biết từ đâu nhảy ra làm rốiloạn trận tuyến, Trần Bá Thường cũng là người có tài biện luận, bám sát vấn đềcái bớt đã lâu năm, bà đỡ tuổi cao, thế nên không thể tin vào những lời đả kíchmãnh liệt vậy được, dù sao hắn cũng kiên quyết không chấp nhận.Thân thế của Hạ Tê Phi mà chỉ có những chứng cớ hư ảo này, thì chắc chắnkhông xác nhận được, huống hồ Tri châu đại nhân Tô Châu phủ cùng với cácquan viên khu vực Giang Nam, vốn đã nghiêng sang phía Minh gia.Tống Thế Nhân giận tím mặt, thầm nghĩ quả nhiên lũ Giang Nam này toàn làđiêu dân, bản thân vất vả muôn phần mới "thiết kế" được một bà đỡ như vậy,đối phương lại kiên quyết không chịu nhận. Chỉ nhìn thần thái và cách nóichuyện của vị Tri châu Tô Châu trên công đường, Tống Thế Nhân cũng biếttrong chuyện tranh chấp gia sản Minh gia, đúng là bằng chứng của phe mìnhyếu hơn một chút, không đủ sức thuyết phục.Có điều, Tống Thế Nhân vẫn rất tự tin, phát hiện của Tô Châu phủ chỉ âm thầmthiên vị, hơn nữa không chịu tin vào lời biện bạch của mình, không thể khôngdùng miệng lưỡi sắc bén khiến người ta căm ghét của mình, trắng trợn hạ thấpMinh gia, lại âm thầm châm chọc vài câu nhắm vào Tô Châu phủ, trong lời nóimang toàn những từ chế giễu mỉa mai. Dù sao hắn cũng là danh nhân ở kinh đô,cũng chẳng phải để ý tới thủ đoạn của đám danh gia vọng tộc Giang Nam, ỷ cóTiểu Phạm đại nhân làm chỗ dựa lại càng to gan hung hãn.Minh Lan Thạch, Trần Bá Thường và vị Tri châu Tô Châu trên công đườngcũng không nóng nảy, cười híp mắt nhìn vị tụng sư nổi tiếng thiên hạ này biểudiễn, nghe tiếng nước miếng bay vèo vèo trên công đường, mặc dù trong lòngcăm hận tên khốn kiếp này, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén.“Vị Tống tiên sinh này, ngươi có chứng cư khác chứng minh Hạ Tê Phi chính làcon trai thứ bảy của lão thái gia Minh gia năm xưa không?" Tri châu Tô Châusiết chặt nắm đấm trong tay áo, cau mày hỏi."Đại nhân, rõ ràng vừa rồi bà đỡ đã đã chứng minh rồi, sao lại không thể coi làchứng cứ?" Tống Thế Nhân thế đứng vững chắc tựa như cao thủ."Ồ, Tống huynh, ngươi nói câu này có vẻ không đúng." Trần Bá Thường bêncạnh cúi người hành lễ nói: "Bà lão kia đã không tiện đi lại, hai gò má yếu ớt,đã là người sắp chết. Người này già tới mức hồ đồ rồi, lời nói làm sao mà chínhxác được? Hơn nữa, cho dù bà ta nhớ hết bài trí trong Minh gia năm xưa, nhưngai biết liệu có kẻ nào cố ý kể lại chuyện xưa cho bà ta nghe... rồi bảo bà ta ghinhớ, tiện bề để hãm hại người khác không?"Tống Thế Nhân hai mắt híp lại, nói: "Hay cho câu hãm hại vô sỉ."Trần Bá Thường hơi tức tối, thầm nghĩ rằng các ngươi có thể làm những việc vôsỉ như vậy, lẽ nào ta nói thôi cũng không được?

Chương 590: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 1