Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 592: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn và Minh Lan Thạch liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ, trong lònglại cảm thấy nghi ngờ. Rốt cuộc đối phương nắm trong tay chứng cớ gì... mà cóthể chứng minh thân thế của Hạ Tê Phi?Tri châu Tô Châu biết mình bị Tống Thế Nhân chơi cho một vố, nhìn gươngmặt tươi cười đáng ghét của người kia chỉ hận không thể sai thuộc hạ đánh hắnmột trận. Nhưng lúc này Tri châu lại không thể đánh, chỉ có thể trầm giọng hỏi:"Nếu đã có thư từ chứng thực, vì vừa rồi không trình lên?"Tống Thế Nhân cung kính thi lễ nói: "Xin sẽ trình lên ngay."Tri châu đại nhân cười lạnh nói: “Nếu thư từ chứng thực của ngươi cũng khôngcó hiệu lực, đừng trách ta sẽ kết thúc vụ án ngay tại đây.”Tống Thế Nhân cười âm hiểm nói: "Đại nhân yên tâm, thư từ chứng này này tuycũ, nhưng nó chỉ là vật chết, sẽ không lão hồ đồ. Đại nhân cứ yên tâm đi."Tri châu Tô Châu nghẹn họng.. . .. . .Tống Thế Nhân ghé sát tai Hạ Tê Phi nói vài câu gì đó, Hạ Tê Phi khẽ cau mày,dường như không ngờ phải đưa ra thứ đó ra sớm như vậy. Hóa ra việc chứngminh thân thế bản thân lại là một chuyện vô cùng khó khăn.Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa cho sưgia, đôi mắt không rời khỏi tay sư gia cầm hộp, cứ như sợ rằng ai đó sẽ cướpmất chiếc hộp này ngay lúc ban ngày ban mặt.Thấy vẻ mặt thận trọng của Hạ Tê Phi, Trần Bá Thường cau mày, ghé sát taiMinh Lan Thạch hỏi: "Thiếu gia, ngài có đoán được trong đó là gì không?"Minh Lan Thạch vẻ mặt hơi nghi hoặc, nghĩ thầm Tô Châu không thể sánh bằngkinh đô, cũng không có chuyện giấy khai sinh, rốt cuộc thư từ chứng thực kia làcái gì?Lúc này, Tri châu Tô Châu trên công đường đã mở chiếc hộp ra, hắn và sư gianhìn lướt qua một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi!Minh Lan Thạch và Trần Bá Thường cả kinh.Tri châu Tô Châu nhìn Minh Lan Thạch một cái bằng ánh mắt phức tạp.Tống Thế Nhân gương mặt tươi cười, hết sức bình tĩnh nhưng lại đưa đẩy caoâm điệu lên tám phần, lớn tiếng nói: "Phần thư từ chứng thực này, chính là dithư mà Minh lão thái gia tự tay viết năm xưa, trong di thư nói rõ sẽ để lại toànbộ gia sản của Minh gia cho người con thứ bảy là Minh Thanh Thành... Bức dithư này vẫn được giữ trong tay của Hạ tiên sinh, điều này đủ để chứng minh Hạtiên sinh chính là con trai thứ bảy của Minh gia!"Không chờ mọi người tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, Tống Thế Nhân đột ngột thayđổi giọng điệu, nhanh chóng đưa ra một lập luận, nhìn Tô Châu tri châu cườilạnh nói: "Tất nhiên, có những kẻ ngu ngốc cố chấp vẫn sẽ nói Hạ tiên sinh chỉtình cờ nhặt được bức di thư này, do đó đến đây giả mạo là hậu duệ của Minhgia... Tuy nhiên, trước có bà đỡ, sau có thư chứng thực, nếu vẫn có ai thật sựdám vu khống một cách trắng trợn như vậy... Hừ, con mắt của người trong thiênhạ này không phải là mù, đầu óc cũng không phải không biết suy nghĩ, quanviên từ trên xuống dưới của triều đình Đại Khánh ta và người dân Giang Nam,liệu có ai sẽ tin tưởng?"Di thư của Minh Lão Thái Gia!Tình thế trên công đường đột nhiên biến chuyển, bách tính bên ngoài nhà nhamôn bắt đầu xôn xao. Còn trên công đường, Minh Lan Thạch và Trần BáThường như bị sét đánh, ngây ngốc ra như phỗng, Minh Lan Thạch sắc mặtkinh ngạc lẩm bẩm: "Không thể nào, gia gia viết di thư lúc nào? Chắc chắn làgiả!"Tống Thế Nhân đứng bên cạnh nhìn Minh gia thiếu gia ngoài cười trong khôngcười nói: "Đúng như dự đoán, có người không cũng không buồn nhìn, đã nóiluôn là giả... Chẳng lẽ Minh thiếu gia là thần tiên?"Minh Lan Thạch vẫn còn chìm trong khiếp sợ, nghe câu này của Tống ThếNhân, tức giận vung ống tay áo nói: "Chắc chắn di thư này là giả!"Tống Thế Nhân nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm đắc ý, biết tình huốngmình lo lắng nhất sẽ không xảy ra, bản thân đã bổ sung kịp thời. Nếu đốiphương không quan tâm đến vấn đề thật giả của di thư, mà làm như mình đã nóilúc trước, kiên quyết tuyên bố Hạ Tê Phi đã nhặt được di thư này, hôm nay đếngiả mạo thất công tử đã qua đời của Minh gia để cướp đoạt gia sản, đó mới làchuyện khó đối phó nhất - nếu đối phương cứ tiếp tục vô sỉ đến cùng - mình thậtsự không có cách nào.Nhưng bây giờ sau cơn kinh hãi Minh thiếu gia lại chỉ quan tâm đến việc di thưlà thật hay giả mà không chỉ trích Hạ Tê Phi nhặt di thư giả mạo... Vì vậy, chỉcần mình chứng minh được di thư là thật, thế thì... chuyện Hạ Tê Phi là công tửthứ bảy của Minh gia sẽ được xác nhận.Tống Thế Nhân khẽ thở phào một cái, hôm nay trên công đường trông thì cànquấy, thực chất mỗi câu nói của hắn đều rất chú trọng trình tự kế hoạch. Chỉ cónhư vậy mới dẫn dắt được tình huống khó khăn này theo hướng mình mongmuốn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn và Minh Lan Thạch liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ, trong lònglại cảm thấy nghi ngờ. Rốt cuộc đối phương nắm trong tay chứng cớ gì... mà cóthể chứng minh thân thế của Hạ Tê Phi?Tri châu Tô Châu biết mình bị Tống Thế Nhân chơi cho một vố, nhìn gươngmặt tươi cười đáng ghét của người kia chỉ hận không thể sai thuộc hạ đánh hắnmột trận. Nhưng lúc này Tri châu lại không thể đánh, chỉ có thể trầm giọng hỏi:"Nếu đã có thư từ chứng thực, vì vừa rồi không trình lên?"Tống Thế Nhân cung kính thi lễ nói: "Xin sẽ trình lên ngay."Tri châu đại nhân cười lạnh nói: “Nếu thư từ chứng thực của ngươi cũng khôngcó hiệu lực, đừng trách ta sẽ kết thúc vụ án ngay tại đây.”Tống Thế Nhân cười âm hiểm nói: "Đại nhân yên tâm, thư từ chứng này này tuycũ, nhưng nó chỉ là vật chết, sẽ không lão hồ đồ. Đại nhân cứ yên tâm đi."Tri châu Tô Châu nghẹn họng.. . .. . .Tống Thế Nhân ghé sát tai Hạ Tê Phi nói vài câu gì đó, Hạ Tê Phi khẽ cau mày,dường như không ngờ phải đưa ra thứ đó ra sớm như vậy. Hóa ra việc chứngminh thân thế bản thân lại là một chuyện vô cùng khó khăn.Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa cho sưgia, đôi mắt không rời khỏi tay sư gia cầm hộp, cứ như sợ rằng ai đó sẽ cướpmất chiếc hộp này ngay lúc ban ngày ban mặt.Thấy vẻ mặt thận trọng của Hạ Tê Phi, Trần Bá Thường cau mày, ghé sát taiMinh Lan Thạch hỏi: "Thiếu gia, ngài có đoán được trong đó là gì không?"Minh Lan Thạch vẻ mặt hơi nghi hoặc, nghĩ thầm Tô Châu không thể sánh bằngkinh đô, cũng không có chuyện giấy khai sinh, rốt cuộc thư từ chứng thực kia làcái gì?Lúc này, Tri châu Tô Châu trên công đường đã mở chiếc hộp ra, hắn và sư gianhìn lướt qua một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi!Minh Lan Thạch và Trần Bá Thường cả kinh.Tri châu Tô Châu nhìn Minh Lan Thạch một cái bằng ánh mắt phức tạp.Tống Thế Nhân gương mặt tươi cười, hết sức bình tĩnh nhưng lại đưa đẩy caoâm điệu lên tám phần, lớn tiếng nói: "Phần thư từ chứng thực này, chính là dithư mà Minh lão thái gia tự tay viết năm xưa, trong di thư nói rõ sẽ để lại toànbộ gia sản của Minh gia cho người con thứ bảy là Minh Thanh Thành... Bức dithư này vẫn được giữ trong tay của Hạ tiên sinh, điều này đủ để chứng minh Hạtiên sinh chính là con trai thứ bảy của Minh gia!"Không chờ mọi người tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, Tống Thế Nhân đột ngột thayđổi giọng điệu, nhanh chóng đưa ra một lập luận, nhìn Tô Châu tri châu cườilạnh nói: "Tất nhiên, có những kẻ ngu ngốc cố chấp vẫn sẽ nói Hạ tiên sinh chỉtình cờ nhặt được bức di thư này, do đó đến đây giả mạo là hậu duệ của Minhgia... Tuy nhiên, trước có bà đỡ, sau có thư chứng thực, nếu vẫn có ai thật sựdám vu khống một cách trắng trợn như vậy... Hừ, con mắt của người trong thiênhạ này không phải là mù, đầu óc cũng không phải không biết suy nghĩ, quanviên từ trên xuống dưới của triều đình Đại Khánh ta và người dân Giang Nam,liệu có ai sẽ tin tưởng?"Di thư của Minh Lão Thái Gia!Tình thế trên công đường đột nhiên biến chuyển, bách tính bên ngoài nhà nhamôn bắt đầu xôn xao. Còn trên công đường, Minh Lan Thạch và Trần BáThường như bị sét đánh, ngây ngốc ra như phỗng, Minh Lan Thạch sắc mặtkinh ngạc lẩm bẩm: "Không thể nào, gia gia viết di thư lúc nào? Chắc chắn làgiả!"Tống Thế Nhân đứng bên cạnh nhìn Minh gia thiếu gia ngoài cười trong khôngcười nói: "Đúng như dự đoán, có người không cũng không buồn nhìn, đã nóiluôn là giả... Chẳng lẽ Minh thiếu gia là thần tiên?"Minh Lan Thạch vẫn còn chìm trong khiếp sợ, nghe câu này của Tống ThếNhân, tức giận vung ống tay áo nói: "Chắc chắn di thư này là giả!"Tống Thế Nhân nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm đắc ý, biết tình huốngmình lo lắng nhất sẽ không xảy ra, bản thân đã bổ sung kịp thời. Nếu đốiphương không quan tâm đến vấn đề thật giả của di thư, mà làm như mình đã nóilúc trước, kiên quyết tuyên bố Hạ Tê Phi đã nhặt được di thư này, hôm nay đếngiả mạo thất công tử đã qua đời của Minh gia để cướp đoạt gia sản, đó mới làchuyện khó đối phó nhất - nếu đối phương cứ tiếp tục vô sỉ đến cùng - mình thậtsự không có cách nào.Nhưng bây giờ sau cơn kinh hãi Minh thiếu gia lại chỉ quan tâm đến việc di thưlà thật hay giả mà không chỉ trích Hạ Tê Phi nhặt di thư giả mạo... Vì vậy, chỉcần mình chứng minh được di thư là thật, thế thì... chuyện Hạ Tê Phi là công tửthứ bảy của Minh gia sẽ được xác nhận.Tống Thế Nhân khẽ thở phào một cái, hôm nay trên công đường trông thì cànquấy, thực chất mỗi câu nói của hắn đều rất chú trọng trình tự kế hoạch. Chỉ cónhư vậy mới dẫn dắt được tình huống khó khăn này theo hướng mình mongmuốn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn và Minh Lan Thạch liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ, trong lònglại cảm thấy nghi ngờ. Rốt cuộc đối phương nắm trong tay chứng cớ gì... mà cóthể chứng minh thân thế của Hạ Tê Phi?Tri châu Tô Châu biết mình bị Tống Thế Nhân chơi cho một vố, nhìn gươngmặt tươi cười đáng ghét của người kia chỉ hận không thể sai thuộc hạ đánh hắnmột trận. Nhưng lúc này Tri châu lại không thể đánh, chỉ có thể trầm giọng hỏi:"Nếu đã có thư từ chứng thực, vì vừa rồi không trình lên?"Tống Thế Nhân cung kính thi lễ nói: "Xin sẽ trình lên ngay."Tri châu đại nhân cười lạnh nói: “Nếu thư từ chứng thực của ngươi cũng khôngcó hiệu lực, đừng trách ta sẽ kết thúc vụ án ngay tại đây.”Tống Thế Nhân cười âm hiểm nói: "Đại nhân yên tâm, thư từ chứng này này tuycũ, nhưng nó chỉ là vật chết, sẽ không lão hồ đồ. Đại nhân cứ yên tâm đi."Tri châu Tô Châu nghẹn họng.. . .. . .Tống Thế Nhân ghé sát tai Hạ Tê Phi nói vài câu gì đó, Hạ Tê Phi khẽ cau mày,dường như không ngờ phải đưa ra thứ đó ra sớm như vậy. Hóa ra việc chứngminh thân thế bản thân lại là một chuyện vô cùng khó khăn.Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa cho sưgia, đôi mắt không rời khỏi tay sư gia cầm hộp, cứ như sợ rằng ai đó sẽ cướpmất chiếc hộp này ngay lúc ban ngày ban mặt.Thấy vẻ mặt thận trọng của Hạ Tê Phi, Trần Bá Thường cau mày, ghé sát taiMinh Lan Thạch hỏi: "Thiếu gia, ngài có đoán được trong đó là gì không?"Minh Lan Thạch vẻ mặt hơi nghi hoặc, nghĩ thầm Tô Châu không thể sánh bằngkinh đô, cũng không có chuyện giấy khai sinh, rốt cuộc thư từ chứng thực kia làcái gì?Lúc này, Tri châu Tô Châu trên công đường đã mở chiếc hộp ra, hắn và sư gianhìn lướt qua một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi!Minh Lan Thạch và Trần Bá Thường cả kinh.Tri châu Tô Châu nhìn Minh Lan Thạch một cái bằng ánh mắt phức tạp.Tống Thế Nhân gương mặt tươi cười, hết sức bình tĩnh nhưng lại đưa đẩy caoâm điệu lên tám phần, lớn tiếng nói: "Phần thư từ chứng thực này, chính là dithư mà Minh lão thái gia tự tay viết năm xưa, trong di thư nói rõ sẽ để lại toànbộ gia sản của Minh gia cho người con thứ bảy là Minh Thanh Thành... Bức dithư này vẫn được giữ trong tay của Hạ tiên sinh, điều này đủ để chứng minh Hạtiên sinh chính là con trai thứ bảy của Minh gia!"Không chờ mọi người tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, Tống Thế Nhân đột ngột thayđổi giọng điệu, nhanh chóng đưa ra một lập luận, nhìn Tô Châu tri châu cườilạnh nói: "Tất nhiên, có những kẻ ngu ngốc cố chấp vẫn sẽ nói Hạ tiên sinh chỉtình cờ nhặt được bức di thư này, do đó đến đây giả mạo là hậu duệ của Minhgia... Tuy nhiên, trước có bà đỡ, sau có thư chứng thực, nếu vẫn có ai thật sựdám vu khống một cách trắng trợn như vậy... Hừ, con mắt của người trong thiênhạ này không phải là mù, đầu óc cũng không phải không biết suy nghĩ, quanviên từ trên xuống dưới của triều đình Đại Khánh ta và người dân Giang Nam,liệu có ai sẽ tin tưởng?"Di thư của Minh Lão Thái Gia!Tình thế trên công đường đột nhiên biến chuyển, bách tính bên ngoài nhà nhamôn bắt đầu xôn xao. Còn trên công đường, Minh Lan Thạch và Trần BáThường như bị sét đánh, ngây ngốc ra như phỗng, Minh Lan Thạch sắc mặtkinh ngạc lẩm bẩm: "Không thể nào, gia gia viết di thư lúc nào? Chắc chắn làgiả!"Tống Thế Nhân đứng bên cạnh nhìn Minh gia thiếu gia ngoài cười trong khôngcười nói: "Đúng như dự đoán, có người không cũng không buồn nhìn, đã nóiluôn là giả... Chẳng lẽ Minh thiếu gia là thần tiên?"Minh Lan Thạch vẫn còn chìm trong khiếp sợ, nghe câu này của Tống ThếNhân, tức giận vung ống tay áo nói: "Chắc chắn di thư này là giả!"Tống Thế Nhân nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm đắc ý, biết tình huốngmình lo lắng nhất sẽ không xảy ra, bản thân đã bổ sung kịp thời. Nếu đốiphương không quan tâm đến vấn đề thật giả của di thư, mà làm như mình đã nóilúc trước, kiên quyết tuyên bố Hạ Tê Phi đã nhặt được di thư này, hôm nay đếngiả mạo thất công tử đã qua đời của Minh gia để cướp đoạt gia sản, đó mới làchuyện khó đối phó nhất - nếu đối phương cứ tiếp tục vô sỉ đến cùng - mình thậtsự không có cách nào.Nhưng bây giờ sau cơn kinh hãi Minh thiếu gia lại chỉ quan tâm đến việc di thưlà thật hay giả mà không chỉ trích Hạ Tê Phi nhặt di thư giả mạo... Vì vậy, chỉcần mình chứng minh được di thư là thật, thế thì... chuyện Hạ Tê Phi là công tửthứ bảy của Minh gia sẽ được xác nhận.Tống Thế Nhân khẽ thở phào một cái, hôm nay trên công đường trông thì cànquấy, thực chất mỗi câu nói của hắn đều rất chú trọng trình tự kế hoạch. Chỉ cónhư vậy mới dẫn dắt được tình huống khó khăn này theo hướng mình mongmuốn.

Chương 592: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 3