Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 593: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh Quốc đệ nhất tụng sư, quả nhiên danh bất hư truyền.๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Tô Châu sắc mặt tái nhợt, ngoắc tay mời tụng sư của hai bên tới gầnbàn nói: "Đã có thư chứng thực, nhưng không biết thật giả..."Hôm nay chắc chắn Tống Thế Nhân không để cho vị tri châu đại nhân này đượcthoải mái, ngắt lời: "Đại nhân, là thật hay giả, kiểm tra là biết. Sao lại nói làkhông biết?"Dù sao Trần Bá Thường cũng là tụng sư nổi tiếng ở Giang Nam, lúc này đãthoát khỏi cơn khiếp sợ lúc trước. Hắn biết hôm nay Tống Thế Nhân dùng kếsách đánh rắn động cỏ, bèn mỉm cười đáp: "Đại nhân, nếu đối phương nói đâylà di thư của Lão thái gia Minh, thì đương nhiên phải kiểm tra. Bây giờ Minhthiếu gia đang ở đây, sao không mời hắn đến xem qua?"Hắn quay sang phía Tống Thế Nhân, ôn hòa nói: "Chắc Tống tiên sinh không cóý kiến gì chứ?""Chỉ cần Minh thiếu gia không phát cuồng nuốt di thư vào bụng. Cho xem cũngcó ngại gì?" Tống Thế Nhân híp mắt, cười âm hiểm nói: "Công phu trấn địnhcủa Trần huynh, quả thật lợi hại."“Như nhau thôi." Trần Bá Thường mỉm cười đáp.Tri châu Tô Châu không hiểu hai tên tụng sư này khen ngợi gì nhau, chỉ cóTống Thế Nhân và Trần Bá Thường thầm hiểu, đã là tranh chấp gia sản, việcchứng minh thân phận của Hạ Tê Phi chỉ là mở đầu, cuối cùng gia sản đồ sộthuộc về bên nào mới là điểm mấu chốt. Mà cho dù Hạ Tê Phi đưa ra di thư thậtsự, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, có thể nói Minh gia vẫn có thể đứng trongthế bất bại.Vì vậy, Trần Bá Thường không hề hoảng sợ, Tống Thế Nhân cũng không vui vẻgì, cả hai đều biết con đường phía trước còn dài.Lúc này Minh Lan Thạch đã lại gần, gương mặt đầy bất an kiểm tra tấm di thưtrên bàn.Trong Minh Viên, vẫn còn lưu lại rất nhiều thư tay của Minh lão thái gia ngàytrước. Con cháu Minh gia ngày ngày xem chúng, đã sớm thuộc lòng. Do đó,Minh Lan Thạch vừa nhìn nét chữ gầy gò trên di thư, là biết ngay đây chính làthư do gia gia tự tay viết. Mà loại giấy di thư sử dụng, cũng đúng là loại giấyThanh Châu mà Minh lão thái gia ưa thích năm xưa...Sắc mặt Minh Lan Thạch đã hoảng sợ, hắn thi lễ với Tri châu đại nhân một cái,rồi lui về lại.Trần Bá Thường ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Là thật hay giả?"Minh Lan Thạch cau mày nói: "Chỉ e... là thật..." Nhưng dẫu sao mấy năm gầnđây vị Minh thiếu gia này cũng bắt đầu giúp gia tộc quản lý công việc làm ăn,tâm chí đã được mài giũa khá kiên định, chỉ mất một khoảnh khắc đã cảm nhậnđược điểm quái lạ, lại liên tưởng đến một số bí ẩn trong quá khứ mà cha hắn đãtừng tiết lộ, sắc mặt hắn trở nên kỳ dị, hạ giọng nói: "Không đúng... đây là giả!"Trần Bá Thường lấy làm lạ nói: "Hả? Làm sao đoán được?"Minh Lan Thạch cắn răng, âm trầm nói: "Với thủ đoạn của vị lão tổ tông nhà tathủ đoạn... Nếu năm đó bà ấy muốn động thủ, làm sao mà lưu lại di thư gìđược!"Trần Bá Thường ngớ người, biết đối phương đang nói tới vị Minh lão thái quânkia. Nghĩ lại cũng thấy đúng,, nếu năm xưa Minh lão thái quân muốn cướp đoạtgia sản, giết người đuổi khỏi cửa, chắc chắn chuyện quan trọng đầu tiên là giảiquyết di thư. Theo lý mà nói bức di thư này vốn không thể lưu lại trên thế giớinày."Bức di thư này..." Hắn cau mày.Minh Lan Thạch âu sầu nói: "Cũng giống như bà đỡ kia, chỉ e đều là hàng giảcủa Giám Sát viện."Chuyện tới nước này, Minh gia mới kinh ngạc phát hiện, phía sau Hạ Tê Phi,Giám Sát viện đã bỏ ra biết bao công sức và thời gian để chuẩn bị cho chuyệnnày. Bức di thư giả tạo hoàn mỹ tới mức không còn gì để chê kia, không thể nàohoàn thành chi tiết như vậy chỉ trong vài tháng, riêng việc làm cũ và lựa chọnchất liệu làm tờ giấy kia thôi cũng là chuyện cực kỳ phức tạp.Phải biết loại giấy Thanh Châu này đã ngừng sản xuất từ mười năm trước,không ai biết làm sao Giám Sát viện lại tìm ra được.Giám Sát viện sử dụng thủ đoạn thật lợi hại, thực hiện phương pháp kiện tụngnày càng vô liêm sỉ đến cực điểm, làm giả từ đầu đến cuối... Thiên hạ này còncó công lý nữa không?Minh Lan Thạch âu sầu suy nghĩ, trong mắt nhịn được hiện lên một người, là vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi, thanh tú kia. Có lẽ hắn đang đứng ở một nơi nào đó,gương mặt tươi cười ôn hòa nhìn mình, đôi môi khẽ nhếch lên, như sắp thưởngthức một bữa tiệc lớn.Phía sau chuyện này đương nhiên là Tiểu Phạm đại nhân chủ trì.. . .. . .Di thư đã xuất hiện, đương nhiên cần kiểm tra thật giả, Tô Châu phủ đã cửngười đến Minh Viên so sánh bút tích trong bức thư mà Minh lão thái gia đãviết năm xưa. Đồng thời, theo ý kiến công bằng của Tống Thế Nhân, còn tới cảNội Khố Chuyển Vận Ti để điều tra lại những tiêu thư được lưu trữ kí tên nămxưa. Còn mời cả các quan viên Giám Sát viện phụ trách Tô Châu và các khuvực lân cận đến kiểm tra niên đại của bức di thư này cùng với loại giấy được sửdụng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh Quốc đệ nhất tụng sư, quả nhiên danh bất hư truyền.๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Tô Châu sắc mặt tái nhợt, ngoắc tay mời tụng sư của hai bên tới gầnbàn nói: "Đã có thư chứng thực, nhưng không biết thật giả..."Hôm nay chắc chắn Tống Thế Nhân không để cho vị tri châu đại nhân này đượcthoải mái, ngắt lời: "Đại nhân, là thật hay giả, kiểm tra là biết. Sao lại nói làkhông biết?"Dù sao Trần Bá Thường cũng là tụng sư nổi tiếng ở Giang Nam, lúc này đãthoát khỏi cơn khiếp sợ lúc trước. Hắn biết hôm nay Tống Thế Nhân dùng kếsách đánh rắn động cỏ, bèn mỉm cười đáp: "Đại nhân, nếu đối phương nói đâylà di thư của Lão thái gia Minh, thì đương nhiên phải kiểm tra. Bây giờ Minhthiếu gia đang ở đây, sao không mời hắn đến xem qua?"Hắn quay sang phía Tống Thế Nhân, ôn hòa nói: "Chắc Tống tiên sinh không cóý kiến gì chứ?""Chỉ cần Minh thiếu gia không phát cuồng nuốt di thư vào bụng. Cho xem cũngcó ngại gì?" Tống Thế Nhân híp mắt, cười âm hiểm nói: "Công phu trấn địnhcủa Trần huynh, quả thật lợi hại."“Như nhau thôi." Trần Bá Thường mỉm cười đáp.Tri châu Tô Châu không hiểu hai tên tụng sư này khen ngợi gì nhau, chỉ cóTống Thế Nhân và Trần Bá Thường thầm hiểu, đã là tranh chấp gia sản, việcchứng minh thân phận của Hạ Tê Phi chỉ là mở đầu, cuối cùng gia sản đồ sộthuộc về bên nào mới là điểm mấu chốt. Mà cho dù Hạ Tê Phi đưa ra di thư thậtsự, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, có thể nói Minh gia vẫn có thể đứng trongthế bất bại.Vì vậy, Trần Bá Thường không hề hoảng sợ, Tống Thế Nhân cũng không vui vẻgì, cả hai đều biết con đường phía trước còn dài.Lúc này Minh Lan Thạch đã lại gần, gương mặt đầy bất an kiểm tra tấm di thưtrên bàn.Trong Minh Viên, vẫn còn lưu lại rất nhiều thư tay của Minh lão thái gia ngàytrước. Con cháu Minh gia ngày ngày xem chúng, đã sớm thuộc lòng. Do đó,Minh Lan Thạch vừa nhìn nét chữ gầy gò trên di thư, là biết ngay đây chính làthư do gia gia tự tay viết. Mà loại giấy di thư sử dụng, cũng đúng là loại giấyThanh Châu mà Minh lão thái gia ưa thích năm xưa...Sắc mặt Minh Lan Thạch đã hoảng sợ, hắn thi lễ với Tri châu đại nhân một cái,rồi lui về lại.Trần Bá Thường ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Là thật hay giả?"Minh Lan Thạch cau mày nói: "Chỉ e... là thật..." Nhưng dẫu sao mấy năm gầnđây vị Minh thiếu gia này cũng bắt đầu giúp gia tộc quản lý công việc làm ăn,tâm chí đã được mài giũa khá kiên định, chỉ mất một khoảnh khắc đã cảm nhậnđược điểm quái lạ, lại liên tưởng đến một số bí ẩn trong quá khứ mà cha hắn đãtừng tiết lộ, sắc mặt hắn trở nên kỳ dị, hạ giọng nói: "Không đúng... đây là giả!"Trần Bá Thường lấy làm lạ nói: "Hả? Làm sao đoán được?"Minh Lan Thạch cắn răng, âm trầm nói: "Với thủ đoạn của vị lão tổ tông nhà tathủ đoạn... Nếu năm đó bà ấy muốn động thủ, làm sao mà lưu lại di thư gìđược!"Trần Bá Thường ngớ người, biết đối phương đang nói tới vị Minh lão thái quânkia. Nghĩ lại cũng thấy đúng,, nếu năm xưa Minh lão thái quân muốn cướp đoạtgia sản, giết người đuổi khỏi cửa, chắc chắn chuyện quan trọng đầu tiên là giảiquyết di thư. Theo lý mà nói bức di thư này vốn không thể lưu lại trên thế giớinày."Bức di thư này..." Hắn cau mày.Minh Lan Thạch âu sầu nói: "Cũng giống như bà đỡ kia, chỉ e đều là hàng giảcủa Giám Sát viện."Chuyện tới nước này, Minh gia mới kinh ngạc phát hiện, phía sau Hạ Tê Phi,Giám Sát viện đã bỏ ra biết bao công sức và thời gian để chuẩn bị cho chuyệnnày. Bức di thư giả tạo hoàn mỹ tới mức không còn gì để chê kia, không thể nàohoàn thành chi tiết như vậy chỉ trong vài tháng, riêng việc làm cũ và lựa chọnchất liệu làm tờ giấy kia thôi cũng là chuyện cực kỳ phức tạp.Phải biết loại giấy Thanh Châu này đã ngừng sản xuất từ mười năm trước,không ai biết làm sao Giám Sát viện lại tìm ra được.Giám Sát viện sử dụng thủ đoạn thật lợi hại, thực hiện phương pháp kiện tụngnày càng vô liêm sỉ đến cực điểm, làm giả từ đầu đến cuối... Thiên hạ này còncó công lý nữa không?Minh Lan Thạch âu sầu suy nghĩ, trong mắt nhịn được hiện lên một người, là vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi, thanh tú kia. Có lẽ hắn đang đứng ở một nơi nào đó,gương mặt tươi cười ôn hòa nhìn mình, đôi môi khẽ nhếch lên, như sắp thưởngthức một bữa tiệc lớn.Phía sau chuyện này đương nhiên là Tiểu Phạm đại nhân chủ trì.. . .. . .Di thư đã xuất hiện, đương nhiên cần kiểm tra thật giả, Tô Châu phủ đã cửngười đến Minh Viên so sánh bút tích trong bức thư mà Minh lão thái gia đãviết năm xưa. Đồng thời, theo ý kiến công bằng của Tống Thế Nhân, còn tới cảNội Khố Chuyển Vận Ti để điều tra lại những tiêu thư được lưu trữ kí tên nămxưa. Còn mời cả các quan viên Giám Sát viện phụ trách Tô Châu và các khuvực lân cận đến kiểm tra niên đại của bức di thư này cùng với loại giấy được sửdụng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh Quốc đệ nhất tụng sư, quả nhiên danh bất hư truyền.๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tri châu Tô Châu sắc mặt tái nhợt, ngoắc tay mời tụng sư của hai bên tới gầnbàn nói: "Đã có thư chứng thực, nhưng không biết thật giả..."Hôm nay chắc chắn Tống Thế Nhân không để cho vị tri châu đại nhân này đượcthoải mái, ngắt lời: "Đại nhân, là thật hay giả, kiểm tra là biết. Sao lại nói làkhông biết?"Dù sao Trần Bá Thường cũng là tụng sư nổi tiếng ở Giang Nam, lúc này đãthoát khỏi cơn khiếp sợ lúc trước. Hắn biết hôm nay Tống Thế Nhân dùng kếsách đánh rắn động cỏ, bèn mỉm cười đáp: "Đại nhân, nếu đối phương nói đâylà di thư của Lão thái gia Minh, thì đương nhiên phải kiểm tra. Bây giờ Minhthiếu gia đang ở đây, sao không mời hắn đến xem qua?"Hắn quay sang phía Tống Thế Nhân, ôn hòa nói: "Chắc Tống tiên sinh không cóý kiến gì chứ?""Chỉ cần Minh thiếu gia không phát cuồng nuốt di thư vào bụng. Cho xem cũngcó ngại gì?" Tống Thế Nhân híp mắt, cười âm hiểm nói: "Công phu trấn địnhcủa Trần huynh, quả thật lợi hại."“Như nhau thôi." Trần Bá Thường mỉm cười đáp.Tri châu Tô Châu không hiểu hai tên tụng sư này khen ngợi gì nhau, chỉ cóTống Thế Nhân và Trần Bá Thường thầm hiểu, đã là tranh chấp gia sản, việcchứng minh thân phận của Hạ Tê Phi chỉ là mở đầu, cuối cùng gia sản đồ sộthuộc về bên nào mới là điểm mấu chốt. Mà cho dù Hạ Tê Phi đưa ra di thư thậtsự, dựa theo luật pháp Khánh Quốc, có thể nói Minh gia vẫn có thể đứng trongthế bất bại.Vì vậy, Trần Bá Thường không hề hoảng sợ, Tống Thế Nhân cũng không vui vẻgì, cả hai đều biết con đường phía trước còn dài.Lúc này Minh Lan Thạch đã lại gần, gương mặt đầy bất an kiểm tra tấm di thưtrên bàn.Trong Minh Viên, vẫn còn lưu lại rất nhiều thư tay của Minh lão thái gia ngàytrước. Con cháu Minh gia ngày ngày xem chúng, đã sớm thuộc lòng. Do đó,Minh Lan Thạch vừa nhìn nét chữ gầy gò trên di thư, là biết ngay đây chính làthư do gia gia tự tay viết. Mà loại giấy di thư sử dụng, cũng đúng là loại giấyThanh Châu mà Minh lão thái gia ưa thích năm xưa...Sắc mặt Minh Lan Thạch đã hoảng sợ, hắn thi lễ với Tri châu đại nhân một cái,rồi lui về lại.Trần Bá Thường ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Là thật hay giả?"Minh Lan Thạch cau mày nói: "Chỉ e... là thật..." Nhưng dẫu sao mấy năm gầnđây vị Minh thiếu gia này cũng bắt đầu giúp gia tộc quản lý công việc làm ăn,tâm chí đã được mài giũa khá kiên định, chỉ mất một khoảnh khắc đã cảm nhậnđược điểm quái lạ, lại liên tưởng đến một số bí ẩn trong quá khứ mà cha hắn đãtừng tiết lộ, sắc mặt hắn trở nên kỳ dị, hạ giọng nói: "Không đúng... đây là giả!"Trần Bá Thường lấy làm lạ nói: "Hả? Làm sao đoán được?"Minh Lan Thạch cắn răng, âm trầm nói: "Với thủ đoạn của vị lão tổ tông nhà tathủ đoạn... Nếu năm đó bà ấy muốn động thủ, làm sao mà lưu lại di thư gìđược!"Trần Bá Thường ngớ người, biết đối phương đang nói tới vị Minh lão thái quânkia. Nghĩ lại cũng thấy đúng,, nếu năm xưa Minh lão thái quân muốn cướp đoạtgia sản, giết người đuổi khỏi cửa, chắc chắn chuyện quan trọng đầu tiên là giảiquyết di thư. Theo lý mà nói bức di thư này vốn không thể lưu lại trên thế giớinày."Bức di thư này..." Hắn cau mày.Minh Lan Thạch âu sầu nói: "Cũng giống như bà đỡ kia, chỉ e đều là hàng giảcủa Giám Sát viện."Chuyện tới nước này, Minh gia mới kinh ngạc phát hiện, phía sau Hạ Tê Phi,Giám Sát viện đã bỏ ra biết bao công sức và thời gian để chuẩn bị cho chuyệnnày. Bức di thư giả tạo hoàn mỹ tới mức không còn gì để chê kia, không thể nàohoàn thành chi tiết như vậy chỉ trong vài tháng, riêng việc làm cũ và lựa chọnchất liệu làm tờ giấy kia thôi cũng là chuyện cực kỳ phức tạp.Phải biết loại giấy Thanh Châu này đã ngừng sản xuất từ mười năm trước,không ai biết làm sao Giám Sát viện lại tìm ra được.Giám Sát viện sử dụng thủ đoạn thật lợi hại, thực hiện phương pháp kiện tụngnày càng vô liêm sỉ đến cực điểm, làm giả từ đầu đến cuối... Thiên hạ này còncó công lý nữa không?Minh Lan Thạch âu sầu suy nghĩ, trong mắt nhịn được hiện lên một người, là vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi, thanh tú kia. Có lẽ hắn đang đứng ở một nơi nào đó,gương mặt tươi cười ôn hòa nhìn mình, đôi môi khẽ nhếch lên, như sắp thưởngthức một bữa tiệc lớn.Phía sau chuyện này đương nhiên là Tiểu Phạm đại nhân chủ trì.. . .. . .Di thư đã xuất hiện, đương nhiên cần kiểm tra thật giả, Tô Châu phủ đã cửngười đến Minh Viên so sánh bút tích trong bức thư mà Minh lão thái gia đãviết năm xưa. Đồng thời, theo ý kiến công bằng của Tống Thế Nhân, còn tới cảNội Khố Chuyển Vận Ti để điều tra lại những tiêu thư được lưu trữ kí tên nămxưa. Còn mời cả các quan viên Giám Sát viện phụ trách Tô Châu và các khuvực lân cận đến kiểm tra niên đại của bức di thư này cùng với loại giấy được sửdụng.

Chương 593: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 4