Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 594: Tờ giấy cực kỳ hài hòa 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mọi người đều biết Giám Sát viện giỏi nhất trong những việc thế này.Đã giỏi làm giả, đương nhiên cũng giỏi trong việc phân biệt thật giả. Nhưng từđầu hàng giả là do Giám Sát viện làm ra, lại nhờ Giám Sát viện đến kiểm tra,cũng giống như mời chó sói đến phá án vụ mất tích của cừu non.Tri châu Tô Châu mắng chửi trong lòng nhưng lại không dám chỉ trích GiámSát viện trước mặt mọi người, đành chấp nhận đề nghị này. Nhưng đồng thờihắn cũng nảy sinh ý định khác, cho người đến mời Đô Sát viện Tuần lộ Ngự sử,lại tới phủ Tổng đốc Giang Nam tổng đốc phủ mời vị hình danh sư lợi hại nhấttới phán đoán xem di thư là thật hay giả.Do sự xuất hiện của bức di thư, việc xét xử của Tô Châu phủ tạm thời có mộtkết thúc. Kiểm tra di thư đòi hỏi thời gian, nên bích tính vây xem nhanh chóngđến các quán trà mua nước trà và bánh nướng, sau khi giải quyết xong nhu cầuăn uống, đám người lại vội vàng trở lại xem trò vui.Nhưng khi đám người này trở lại mới phát hiện những vị trí tốt nhất đã bịnhững người đứng xem chịu đói chịu khát chiếm cứ, cũng chỉ có thể mắng thầmhai câu chứ chẳng thể giành lại được.Người của Minh gia đã mang hộp cơm đến, Minh Lan Thạch ăn cũng chẳngngon miệng, không biết Trần Bá Thường nói mấy câu gì bên tai hắn, tinh thầncủa Minh Lan Thạch mới khá hơn một chút.Ở đằng khác, Hoa Viên cũng không e ngại gì đưa cơm cho Hạ Tê Phi. Bên phíanày rất ít người, chỉ có Tống Thế Nhân và Hạ Tê Phi đang ăn cơm. Tống ThếNhân nhìn đám người Minh gia bên kia một cái, rồi nhỏ giọng nói với Hạ TêPhi: "Di thư được đưa ra rồi, thân thế của Hạ gia sẽ sớm sáng tỏ."Ánh mắt Hạ Tê Phi lóe lên vẻ kích động nhưng nhanh chóng che giấu, cảm kíchnói: "Xin cám tạ tiên sinh.""Tuy nhiên..." Tống Thế Nhân nghiêm nghị nói: "Nhận định thân thế Hạ gia làhậu duệ của Minh gia, không có nghĩa là ngài có thể lấy lại những thứ thuộc vềmình."Hạ Tê Phi hiểu hắn nói vậy là có ý gì.Tống Thế Nhân thở dài nói: "Luật pháp Khánh Quốc rất nghiêm ngặt, ban hànhdựa vào công văn. Trong phần giải thích luật về hôn nhân và hộ gia đình củaluật pháp Khánh Quốc, quy định về việc thừa kế gia sản quá cứng nhắc. Đốiphương là con trưởng đích tôn, có ưu thế tuyệt đối. Cho dù ngài nắm trong taydi chúc của Minh lão thái gia, cũng không thể khiến quan phủ phán xử gia sảncủa Minh gia cho ngài. Huống chi những viên quan Giang Nam này... xem ra,đều rất nghe lời Minh gia."Hạ Tê Phi khẽ gật đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: "Nếu hôm nay có thể giúp Hạ mỗcải chính danh tính, đó đã là niềm vui bất ngờ rồi. Còn về chuyện gia sản ta sẽtuân theo lời tiên sinh, đại nhân cũng đã từng nói, việc này không thể vội vàngđược. Chỉ cần di thư được xác nhận, chuyện này không kiện cũng được."Tống Thế Nhân mỉm cười lắc đầu nói: "Kiện tụng thì nhất định phải tiếp tục,cho dù biết cuối cùng sẽ không thắng được cũng phải tiếp tục kiện. Ta muốnkiện đến khi Minh gia sứt đầu mẻ trán, không còn sức ứng phó, kéo dài đếnmức Minh gia mất mặt. Khả năng này, tại hạ có."Vị tụng sư này nói năng ung dung tiêu sái, thực ra trong bụng cũng nghẹn mộtcục tức đối với Phạm Nhàn.Hắn được vị Tiểu Phạm đại nhân kia triệu tập từ ngàn dặm xa xôi tới GiangNam, ai ngờ công việc mà hắn phải làm... lại là một vụ kiện chắc chắn thua!Hơn nữa, Phạm Nhàn còn ra lệnh bắt hắn kéo dài quá trình kiện tụng càng lâucàng tốt... Cả đời này, Tống Thế Nhân chỉ thua Phạm Nhàn một lần trên côngđường, bây giờ lại phải thua lần thứ hai cũng vì Phạm Nhàn. Nghĩ tới đây hắnlại thầm oán trách, nhưng cũng chẳng có cách nào... Ai bảo mình quy thuậnTiểu Phạm đại nhân, ai bảo Tiểu Phạm đại nhân chi trả hào phóng.Đến xế chiều, tổ kiểm tra liên hợp bao gồm các quan viên của Giám Sát viện,Tô Châu phủ, Đô Sát viện và phủ Tổng đốc Giang Nam, đã nghiên cứu tấm giấyố vàng một hồi lâu.Đầu tiên là so sánh nét chữ và chữ ký, kiểu chữ khô gầy của Minh lão thái giarất khó bắt chước, hơn nữa còn có thói quen viết riêng của mỗi người, chẳnghạn như tất cả các nét cuối của chữ đều sẽ kéo xuống... Tất cả những điều nàyđều được thể hiện đầy đủ trên tờ di chúc này.Hơn nữa loại giấy được dùng là giấy Thanh Châu dừng sản xuất đã lâu, sư giabộ Hình quan sát độ ố vàng và độ ẩm, phán đoán thời gian viết bức thư này rấtgần thời điểm mà Hạ Tê Phi nói.Từ ngữ và giọng điệu trong di thư hoàn toàn phù hợp với Minh lão thái gia khicòn sống.Mấu chốt nhất chính là dấu triện vuông, sau khi so sánh với con của Minh lãothái gia mà Minh Viên đem đến, kết quả lại không chút sai biệt!
Mọi người đều biết Giám Sát viện giỏi nhất trong những việc thế này.
Đã giỏi làm giả, đương nhiên cũng giỏi trong việc phân biệt thật giả. Nhưng từ
đầu hàng giả là do Giám Sát viện làm ra, lại nhờ Giám Sát viện đến kiểm tra,
cũng giống như mời chó sói đến phá án vụ mất tích của cừu non.
Tri châu Tô Châu mắng chửi trong lòng nhưng lại không dám chỉ trích Giám
Sát viện trước mặt mọi người, đành chấp nhận đề nghị này. Nhưng đồng thời
hắn cũng nảy sinh ý định khác, cho người đến mời Đô Sát viện Tuần lộ Ngự sử,
lại tới phủ Tổng đốc Giang Nam tổng đốc phủ mời vị hình danh sư lợi hại nhất
tới phán đoán xem di thư là thật hay giả.
Do sự xuất hiện của bức di thư, việc xét xử của Tô Châu phủ tạm thời có một
kết thúc. Kiểm tra di thư đòi hỏi thời gian, nên bích tính vây xem nhanh chóng
đến các quán trà mua nước trà và bánh nướng, sau khi giải quyết xong nhu cầu
ăn uống, đám người lại vội vàng trở lại xem trò vui.
Nhưng khi đám người này trở lại mới phát hiện những vị trí tốt nhất đã bị
những người đứng xem chịu đói chịu khát chiếm cứ, cũng chỉ có thể mắng thầm
hai câu chứ chẳng thể giành lại được.
Người của Minh gia đã mang hộp cơm đến, Minh Lan Thạch ăn cũng chẳng
ngon miệng, không biết Trần Bá Thường nói mấy câu gì bên tai hắn, tinh thần
của Minh Lan Thạch mới khá hơn một chút.
Ở đằng khác, Hoa Viên cũng không e ngại gì đưa cơm cho Hạ Tê Phi. Bên phía
này rất ít người, chỉ có Tống Thế Nhân và Hạ Tê Phi đang ăn cơm. Tống Thế
Nhân nhìn đám người Minh gia bên kia một cái, rồi nhỏ giọng nói với Hạ Tê
Phi: "Di thư được đưa ra rồi, thân thế của Hạ gia sẽ sớm sáng tỏ."
Ánh mắt Hạ Tê Phi lóe lên vẻ kích động nhưng nhanh chóng che giấu, cảm kích
nói: "Xin cám tạ tiên sinh."
"Tuy nhiên..." Tống Thế Nhân nghiêm nghị nói: "Nhận định thân thế Hạ gia là
hậu duệ của Minh gia, không có nghĩa là ngài có thể lấy lại những thứ thuộc về
mình."
Hạ Tê Phi hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Tống Thế Nhân thở dài nói: "Luật pháp Khánh Quốc rất nghiêm ngặt, ban hành
dựa vào công văn. Trong phần giải thích luật về hôn nhân và hộ gia đình của
luật pháp Khánh Quốc, quy định về việc thừa kế gia sản quá cứng nhắc. Đối
phương là con trưởng đích tôn, có ưu thế tuyệt đối. Cho dù ngài nắm trong tay
di chúc của Minh lão thái gia, cũng không thể khiến quan phủ phán xử gia sản
của Minh gia cho ngài. Huống chi những viên quan Giang Nam này... xem ra,
đều rất nghe lời Minh gia."
Hạ Tê Phi khẽ gật đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: "Nếu hôm nay có thể giúp Hạ mỗ
cải chính danh tính, đó đã là niềm vui bất ngờ rồi. Còn về chuyện gia sản ta sẽ
tuân theo lời tiên sinh, đại nhân cũng đã từng nói, việc này không thể vội vàng
được. Chỉ cần di thư được xác nhận, chuyện này không kiện cũng được."
Tống Thế Nhân mỉm cười lắc đầu nói: "Kiện tụng thì nhất định phải tiếp tục,
cho dù biết cuối cùng sẽ không thắng được cũng phải tiếp tục kiện. Ta muốn
kiện đến khi Minh gia sứt đầu mẻ trán, không còn sức ứng phó, kéo dài đến
mức Minh gia mất mặt. Khả năng này, tại hạ có."
Vị tụng sư này nói năng ung dung tiêu sái, thực ra trong bụng cũng nghẹn một
cục tức đối với Phạm Nhàn.
Hắn được vị Tiểu Phạm đại nhân kia triệu tập từ ngàn dặm xa xôi tới Giang
Nam, ai ngờ công việc mà hắn phải làm... lại là một vụ kiện chắc chắn thua!
Hơn nữa, Phạm Nhàn còn ra lệnh bắt hắn kéo dài quá trình kiện tụng càng lâu
càng tốt... Cả đời này, Tống Thế Nhân chỉ thua Phạm Nhàn một lần trên công
đường, bây giờ lại phải thua lần thứ hai cũng vì Phạm Nhàn. Nghĩ tới đây hắn
lại thầm oán trách, nhưng cũng chẳng có cách nào... Ai bảo mình quy thuận
Tiểu Phạm đại nhân, ai bảo Tiểu Phạm đại nhân chi trả hào phóng.
Đến xế chiều, tổ kiểm tra liên hợp bao gồm các quan viên của Giám Sát viện,
Tô Châu phủ, Đô Sát viện và phủ Tổng đốc Giang Nam, đã nghiên cứu tấm giấy
ố vàng một hồi lâu.
Đầu tiên là so sánh nét chữ và chữ ký, kiểu chữ khô gầy của Minh lão thái gia
rất khó bắt chước, hơn nữa còn có thói quen viết riêng của mỗi người, chẳng
hạn như tất cả các nét cuối của chữ đều sẽ kéo xuống... Tất cả những điều này
đều được thể hiện đầy đủ trên tờ di chúc này.
Hơn nữa loại giấy được dùng là giấy Thanh Châu dừng sản xuất đã lâu, sư gia
bộ Hình quan sát độ ố vàng và độ ẩm, phán đoán thời gian viết bức thư này rất
gần thời điểm mà Hạ Tê Phi nói.
Từ ngữ và giọng điệu trong di thư hoàn toàn phù hợp với Minh lão thái gia khi
còn sống.
Mấu chốt nhất chính là dấu triện vuông, sau khi so sánh với con của Minh lão
thái gia mà Minh Viên đem đến, kết quả lại không chút sai biệt!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mọi người đều biết Giám Sát viện giỏi nhất trong những việc thế này.Đã giỏi làm giả, đương nhiên cũng giỏi trong việc phân biệt thật giả. Nhưng từđầu hàng giả là do Giám Sát viện làm ra, lại nhờ Giám Sát viện đến kiểm tra,cũng giống như mời chó sói đến phá án vụ mất tích của cừu non.Tri châu Tô Châu mắng chửi trong lòng nhưng lại không dám chỉ trích GiámSát viện trước mặt mọi người, đành chấp nhận đề nghị này. Nhưng đồng thờihắn cũng nảy sinh ý định khác, cho người đến mời Đô Sát viện Tuần lộ Ngự sử,lại tới phủ Tổng đốc Giang Nam tổng đốc phủ mời vị hình danh sư lợi hại nhấttới phán đoán xem di thư là thật hay giả.Do sự xuất hiện của bức di thư, việc xét xử của Tô Châu phủ tạm thời có mộtkết thúc. Kiểm tra di thư đòi hỏi thời gian, nên bích tính vây xem nhanh chóngđến các quán trà mua nước trà và bánh nướng, sau khi giải quyết xong nhu cầuăn uống, đám người lại vội vàng trở lại xem trò vui.Nhưng khi đám người này trở lại mới phát hiện những vị trí tốt nhất đã bịnhững người đứng xem chịu đói chịu khát chiếm cứ, cũng chỉ có thể mắng thầmhai câu chứ chẳng thể giành lại được.Người của Minh gia đã mang hộp cơm đến, Minh Lan Thạch ăn cũng chẳngngon miệng, không biết Trần Bá Thường nói mấy câu gì bên tai hắn, tinh thầncủa Minh Lan Thạch mới khá hơn một chút.Ở đằng khác, Hoa Viên cũng không e ngại gì đưa cơm cho Hạ Tê Phi. Bên phíanày rất ít người, chỉ có Tống Thế Nhân và Hạ Tê Phi đang ăn cơm. Tống ThếNhân nhìn đám người Minh gia bên kia một cái, rồi nhỏ giọng nói với Hạ TêPhi: "Di thư được đưa ra rồi, thân thế của Hạ gia sẽ sớm sáng tỏ."Ánh mắt Hạ Tê Phi lóe lên vẻ kích động nhưng nhanh chóng che giấu, cảm kíchnói: "Xin cám tạ tiên sinh.""Tuy nhiên..." Tống Thế Nhân nghiêm nghị nói: "Nhận định thân thế Hạ gia làhậu duệ của Minh gia, không có nghĩa là ngài có thể lấy lại những thứ thuộc vềmình."Hạ Tê Phi hiểu hắn nói vậy là có ý gì.Tống Thế Nhân thở dài nói: "Luật pháp Khánh Quốc rất nghiêm ngặt, ban hànhdựa vào công văn. Trong phần giải thích luật về hôn nhân và hộ gia đình củaluật pháp Khánh Quốc, quy định về việc thừa kế gia sản quá cứng nhắc. Đốiphương là con trưởng đích tôn, có ưu thế tuyệt đối. Cho dù ngài nắm trong taydi chúc của Minh lão thái gia, cũng không thể khiến quan phủ phán xử gia sảncủa Minh gia cho ngài. Huống chi những viên quan Giang Nam này... xem ra,đều rất nghe lời Minh gia."Hạ Tê Phi khẽ gật đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: "Nếu hôm nay có thể giúp Hạ mỗcải chính danh tính, đó đã là niềm vui bất ngờ rồi. Còn về chuyện gia sản ta sẽtuân theo lời tiên sinh, đại nhân cũng đã từng nói, việc này không thể vội vàngđược. Chỉ cần di thư được xác nhận, chuyện này không kiện cũng được."Tống Thế Nhân mỉm cười lắc đầu nói: "Kiện tụng thì nhất định phải tiếp tục,cho dù biết cuối cùng sẽ không thắng được cũng phải tiếp tục kiện. Ta muốnkiện đến khi Minh gia sứt đầu mẻ trán, không còn sức ứng phó, kéo dài đếnmức Minh gia mất mặt. Khả năng này, tại hạ có."Vị tụng sư này nói năng ung dung tiêu sái, thực ra trong bụng cũng nghẹn mộtcục tức đối với Phạm Nhàn.Hắn được vị Tiểu Phạm đại nhân kia triệu tập từ ngàn dặm xa xôi tới GiangNam, ai ngờ công việc mà hắn phải làm... lại là một vụ kiện chắc chắn thua!Hơn nữa, Phạm Nhàn còn ra lệnh bắt hắn kéo dài quá trình kiện tụng càng lâucàng tốt... Cả đời này, Tống Thế Nhân chỉ thua Phạm Nhàn một lần trên côngđường, bây giờ lại phải thua lần thứ hai cũng vì Phạm Nhàn. Nghĩ tới đây hắnlại thầm oán trách, nhưng cũng chẳng có cách nào... Ai bảo mình quy thuậnTiểu Phạm đại nhân, ai bảo Tiểu Phạm đại nhân chi trả hào phóng.Đến xế chiều, tổ kiểm tra liên hợp bao gồm các quan viên của Giám Sát viện,Tô Châu phủ, Đô Sát viện và phủ Tổng đốc Giang Nam, đã nghiên cứu tấm giấyố vàng một hồi lâu.Đầu tiên là so sánh nét chữ và chữ ký, kiểu chữ khô gầy của Minh lão thái giarất khó bắt chước, hơn nữa còn có thói quen viết riêng của mỗi người, chẳnghạn như tất cả các nét cuối của chữ đều sẽ kéo xuống... Tất cả những điều nàyđều được thể hiện đầy đủ trên tờ di chúc này.Hơn nữa loại giấy được dùng là giấy Thanh Châu dừng sản xuất đã lâu, sư giabộ Hình quan sát độ ố vàng và độ ẩm, phán đoán thời gian viết bức thư này rấtgần thời điểm mà Hạ Tê Phi nói.Từ ngữ và giọng điệu trong di thư hoàn toàn phù hợp với Minh lão thái gia khicòn sống.Mấu chốt nhất chính là dấu triện vuông, sau khi so sánh với con của Minh lãothái gia mà Minh Viên đem đến, kết quả lại không chút sai biệt!