Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 596: Bánh bao quán Tân Phong 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt thấy Hải Đường đi khỏi, bấy giờ mới trầm mặc đi vào trong đình,mở miệng nói: "Cũng như hôm qua, hôm nay trên công đường vẫn còn đangxoắn xuýt trong đống điều khoản luật pháp Khánh Quốc. Tuy Tống Thế Nhânmiệng lưỡi sắc bén, không thua thiệt gì về mặt này, nhưng thực chất không có gìtiến triển. Chỉ cần Tô Châu phủ bám chặt lấy luật pháp Khánh Quốc khôngbuông, cho dù Hạ Tê Phi có di chúc trong tay cũng không thể nào thắng đượcvụ kiện này."Phạm Nhàn gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó chìm vào suy tư.Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng ba, vụ kiện liên quan đến gia sản củaGiang Nam Minh gia đã tiến hành đến ngày thứ tư. Sau trận bão tố ngày đầutiên, vài ngày sau việc xét xử tại nhanh chóng rơi vào bế tắc. Tuy điều này cũngnằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, nhưng mỗi ngày nghe các quan viên thuộchạ báo cáo, Phạm Nhàn cũng hơi mất kiên nhẫn.Ngày mở công đường đầu tiên, Tống Thế Nhân đã khéo léo sử dụng bức di thưkia để xác định Hạ Tê Phi chính là hậu duệ của Minh gia. Tin tức này đã nhanhchóng lan truyền từ Tô Châu phủ ra khắp Giang Nam. Bây giờ mọi người đềubiết Minh thất thiếu gia đã sống lại và đang tranh giành gia sản với đích tôn củagia tộc.Tuy nhiên... luật pháp Khánh Quốc tuân theo điều lệ trên giấy tờ, quyền thừa kếtự nhiên của con trưởng đích tôn đã cắm rễ rất sâu trong lòng người, cũng đượcghi rõ trong điều luật. Bức di thư kia dường như đã hoàn thành tác dụng lịch sửcủa nó, khó mà trợ giúp nguyện vọng của Hạ Tê Phi nhiều hơn.Nếu Hạ Tê Phi muốn giành lại gia sản khổng lồ của Minh gia, cũng đồng nghĩavới việc phải lật đổ những quy củ mà mọi người tuân theo hàng ngàn năm qua.Quy củ này thật quá cường đại, một cá nhân không thể nào thể lật đổ được ,không chỉ Phạm Nhàn không làm được, chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc cũng thấye ngại. Nếu dựa vào án lệ này để phá bỏ quyền thừa kế tự nhiên của con trưởngđích tôn, ảnh hưởng thật quá lớn...Phạm Nhàn nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện kỳ quái, nếu vụ kiện giasản của Minh gia mở rộng ảnh hưởng, dẫn đến một cuộc tranh luận giải phóngtư tưởng, địa vị tự nhiên của vị Thái tử trong cung sẽ ra sao?Hắn hít vào một hơi lạnh, kế hoạch này do Ngôn Băng Vân thiết lập, đồng thờiđược Trần Bình Bình chấp thuận, lão thọt đa mưu túc trí kia không thể khôngnghĩ đến ảnh hưởng tương lai của chuyện này. Chẳng lẽ... lão thọt đã nhận đượcchỉ thị bí mật của hoàng đế, bắt đầu làm lung lay dư luận về địa vị thừa kế tựnhiên của Thái tử?Sự tình Giang Nam Minh gia rất lớn, nhưng nếu ảnh hưởng đến kinh đô, chuyệnsẽ càng lớn, vì vậy Phạm Nhàn vốn không muốn thấy cục diện này. Do còn liênquan tới mẫu thân mình nên Phạm Nhàn không thể trơ mắt nhìn Thái tử kế vị,Hoàng hậu luôn muốn giết mình lại trở thành Hoàng thái hậu. Nhưng theo tìnhhình hiện tại, nếu thẳng tay lay động Thái tử có thể thúc đẩy Thái tử vứt bỏhiềm khích trước đây, liên kết với Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử - kết quảnhư vậy, Phạm Nhàn tạm thời không muốn chứng kiến.Phạm Nhàn chìm vào trầm mặc, ban đầu nhiệm vụ y giao cho Tống Thế Nhânlà cố gắng kéo dài vụ kiện này, khiến cho vụ án trở nên cực kỳ náo nhiệt, càngảnh hưởng lớn càng tốt. Bây giờ y mới phát hiện ra rằng, phía sau chuyện nàyẩn chứa một số suy nghĩ của lão thọt kia.Y tin tưởng Trần Bình Bình, nhưng... dường như vì một lý do nào đó Trần BìnhBình luôn muốn bảo vệ y, rất nhiều chuyện còn không cho y biết. Mà PhạmNhàn, là một người rất muốn học hỏi cách phân tích thế cuộc, khống chế thếcuộc."Xem ra, sau khi chuyện về Minh gia tạm thời ổn định lại, ta thật sự cần đếnNgô Châu một chuyến." Y thở dài, càng ngày càng cảm thấy phụ thân bố trímình đến Ngô Châu gặp nhạc phụ là phán đoán sáng suốt đến mức nào. Hóa ra,phụ thân đã sớm biết chắc chắn y sẽ cảm thấy nghi ngờ về thế cuộc trong triềuđình. Còn bây giờ rời xa kinh đô, người thật sự đối diện và giúp y giải quyếtvấn đề chỉ có vị tướng gia kia mà thôi.Đặng Tử Việt không đoán được nỗi lo thật sự của Phạm Nhàn, nhưng cũng nhậnra Đề Ti đại nhân còn có suy nghĩ khác về vụ kiện gia sản Minh gia. Hắn caumày hỏi: "Có nên để Tống Thế Nhân kết thúc vụ kiện không? Dù sao, bây giờHạ Tê Phi đã được xác nhận là con trai thứ bảy của Minh gia, qua một vài ngàynữa, do Giám Sát viện sẽ đứng ra, để hắn tế tổ quy tông. Dựa theo luật phápKhánh Quốc dẫu sao Minh gia cũng phải chia cho hắn một phần, mặc dù phầnđược chia không đáng kể, nhưng cũng đạt được mục tiêu ban đầu của đại nhân,khiến cho hắn có thể cắm vào trong Minh gia."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt thấy Hải Đường đi khỏi, bấy giờ mới trầm mặc đi vào trong đình,mở miệng nói: "Cũng như hôm qua, hôm nay trên công đường vẫn còn đangxoắn xuýt trong đống điều khoản luật pháp Khánh Quốc. Tuy Tống Thế Nhânmiệng lưỡi sắc bén, không thua thiệt gì về mặt này, nhưng thực chất không có gìtiến triển. Chỉ cần Tô Châu phủ bám chặt lấy luật pháp Khánh Quốc khôngbuông, cho dù Hạ Tê Phi có di chúc trong tay cũng không thể nào thắng đượcvụ kiện này."Phạm Nhàn gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó chìm vào suy tư.Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng ba, vụ kiện liên quan đến gia sản củaGiang Nam Minh gia đã tiến hành đến ngày thứ tư. Sau trận bão tố ngày đầutiên, vài ngày sau việc xét xử tại nhanh chóng rơi vào bế tắc. Tuy điều này cũngnằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, nhưng mỗi ngày nghe các quan viên thuộchạ báo cáo, Phạm Nhàn cũng hơi mất kiên nhẫn.Ngày mở công đường đầu tiên, Tống Thế Nhân đã khéo léo sử dụng bức di thưkia để xác định Hạ Tê Phi chính là hậu duệ của Minh gia. Tin tức này đã nhanhchóng lan truyền từ Tô Châu phủ ra khắp Giang Nam. Bây giờ mọi người đềubiết Minh thất thiếu gia đã sống lại và đang tranh giành gia sản với đích tôn củagia tộc.Tuy nhiên... luật pháp Khánh Quốc tuân theo điều lệ trên giấy tờ, quyền thừa kếtự nhiên của con trưởng đích tôn đã cắm rễ rất sâu trong lòng người, cũng đượcghi rõ trong điều luật. Bức di thư kia dường như đã hoàn thành tác dụng lịch sửcủa nó, khó mà trợ giúp nguyện vọng của Hạ Tê Phi nhiều hơn.Nếu Hạ Tê Phi muốn giành lại gia sản khổng lồ của Minh gia, cũng đồng nghĩavới việc phải lật đổ những quy củ mà mọi người tuân theo hàng ngàn năm qua.Quy củ này thật quá cường đại, một cá nhân không thể nào thể lật đổ được ,không chỉ Phạm Nhàn không làm được, chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc cũng thấye ngại. Nếu dựa vào án lệ này để phá bỏ quyền thừa kế tự nhiên của con trưởngđích tôn, ảnh hưởng thật quá lớn...Phạm Nhàn nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện kỳ quái, nếu vụ kiện giasản của Minh gia mở rộng ảnh hưởng, dẫn đến một cuộc tranh luận giải phóngtư tưởng, địa vị tự nhiên của vị Thái tử trong cung sẽ ra sao?Hắn hít vào một hơi lạnh, kế hoạch này do Ngôn Băng Vân thiết lập, đồng thờiđược Trần Bình Bình chấp thuận, lão thọt đa mưu túc trí kia không thể khôngnghĩ đến ảnh hưởng tương lai của chuyện này. Chẳng lẽ... lão thọt đã nhận đượcchỉ thị bí mật của hoàng đế, bắt đầu làm lung lay dư luận về địa vị thừa kế tựnhiên của Thái tử?Sự tình Giang Nam Minh gia rất lớn, nhưng nếu ảnh hưởng đến kinh đô, chuyệnsẽ càng lớn, vì vậy Phạm Nhàn vốn không muốn thấy cục diện này. Do còn liênquan tới mẫu thân mình nên Phạm Nhàn không thể trơ mắt nhìn Thái tử kế vị,Hoàng hậu luôn muốn giết mình lại trở thành Hoàng thái hậu. Nhưng theo tìnhhình hiện tại, nếu thẳng tay lay động Thái tử có thể thúc đẩy Thái tử vứt bỏhiềm khích trước đây, liên kết với Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử - kết quảnhư vậy, Phạm Nhàn tạm thời không muốn chứng kiến.Phạm Nhàn chìm vào trầm mặc, ban đầu nhiệm vụ y giao cho Tống Thế Nhânlà cố gắng kéo dài vụ kiện này, khiến cho vụ án trở nên cực kỳ náo nhiệt, càngảnh hưởng lớn càng tốt. Bây giờ y mới phát hiện ra rằng, phía sau chuyện nàyẩn chứa một số suy nghĩ của lão thọt kia.Y tin tưởng Trần Bình Bình, nhưng... dường như vì một lý do nào đó Trần BìnhBình luôn muốn bảo vệ y, rất nhiều chuyện còn không cho y biết. Mà PhạmNhàn, là một người rất muốn học hỏi cách phân tích thế cuộc, khống chế thếcuộc."Xem ra, sau khi chuyện về Minh gia tạm thời ổn định lại, ta thật sự cần đếnNgô Châu một chuyến." Y thở dài, càng ngày càng cảm thấy phụ thân bố trímình đến Ngô Châu gặp nhạc phụ là phán đoán sáng suốt đến mức nào. Hóa ra,phụ thân đã sớm biết chắc chắn y sẽ cảm thấy nghi ngờ về thế cuộc trong triềuđình. Còn bây giờ rời xa kinh đô, người thật sự đối diện và giúp y giải quyếtvấn đề chỉ có vị tướng gia kia mà thôi.Đặng Tử Việt không đoán được nỗi lo thật sự của Phạm Nhàn, nhưng cũng nhậnra Đề Ti đại nhân còn có suy nghĩ khác về vụ kiện gia sản Minh gia. Hắn caumày hỏi: "Có nên để Tống Thế Nhân kết thúc vụ kiện không? Dù sao, bây giờHạ Tê Phi đã được xác nhận là con trai thứ bảy của Minh gia, qua một vài ngàynữa, do Giám Sát viện sẽ đứng ra, để hắn tế tổ quy tông. Dựa theo luật phápKhánh Quốc dẫu sao Minh gia cũng phải chia cho hắn một phần, mặc dù phầnđược chia không đáng kể, nhưng cũng đạt được mục tiêu ban đầu của đại nhân,khiến cho hắn có thể cắm vào trong Minh gia."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt thấy Hải Đường đi khỏi, bấy giờ mới trầm mặc đi vào trong đình,mở miệng nói: "Cũng như hôm qua, hôm nay trên công đường vẫn còn đangxoắn xuýt trong đống điều khoản luật pháp Khánh Quốc. Tuy Tống Thế Nhânmiệng lưỡi sắc bén, không thua thiệt gì về mặt này, nhưng thực chất không có gìtiến triển. Chỉ cần Tô Châu phủ bám chặt lấy luật pháp Khánh Quốc khôngbuông, cho dù Hạ Tê Phi có di chúc trong tay cũng không thể nào thắng đượcvụ kiện này."Phạm Nhàn gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó chìm vào suy tư.Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng ba, vụ kiện liên quan đến gia sản củaGiang Nam Minh gia đã tiến hành đến ngày thứ tư. Sau trận bão tố ngày đầutiên, vài ngày sau việc xét xử tại nhanh chóng rơi vào bế tắc. Tuy điều này cũngnằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, nhưng mỗi ngày nghe các quan viên thuộchạ báo cáo, Phạm Nhàn cũng hơi mất kiên nhẫn.Ngày mở công đường đầu tiên, Tống Thế Nhân đã khéo léo sử dụng bức di thưkia để xác định Hạ Tê Phi chính là hậu duệ của Minh gia. Tin tức này đã nhanhchóng lan truyền từ Tô Châu phủ ra khắp Giang Nam. Bây giờ mọi người đềubiết Minh thất thiếu gia đã sống lại và đang tranh giành gia sản với đích tôn củagia tộc.Tuy nhiên... luật pháp Khánh Quốc tuân theo điều lệ trên giấy tờ, quyền thừa kếtự nhiên của con trưởng đích tôn đã cắm rễ rất sâu trong lòng người, cũng đượcghi rõ trong điều luật. Bức di thư kia dường như đã hoàn thành tác dụng lịch sửcủa nó, khó mà trợ giúp nguyện vọng của Hạ Tê Phi nhiều hơn.Nếu Hạ Tê Phi muốn giành lại gia sản khổng lồ của Minh gia, cũng đồng nghĩavới việc phải lật đổ những quy củ mà mọi người tuân theo hàng ngàn năm qua.Quy củ này thật quá cường đại, một cá nhân không thể nào thể lật đổ được ,không chỉ Phạm Nhàn không làm được, chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc cũng thấye ngại. Nếu dựa vào án lệ này để phá bỏ quyền thừa kế tự nhiên của con trưởngđích tôn, ảnh hưởng thật quá lớn...Phạm Nhàn nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện kỳ quái, nếu vụ kiện giasản của Minh gia mở rộng ảnh hưởng, dẫn đến một cuộc tranh luận giải phóngtư tưởng, địa vị tự nhiên của vị Thái tử trong cung sẽ ra sao?Hắn hít vào một hơi lạnh, kế hoạch này do Ngôn Băng Vân thiết lập, đồng thờiđược Trần Bình Bình chấp thuận, lão thọt đa mưu túc trí kia không thể khôngnghĩ đến ảnh hưởng tương lai của chuyện này. Chẳng lẽ... lão thọt đã nhận đượcchỉ thị bí mật của hoàng đế, bắt đầu làm lung lay dư luận về địa vị thừa kế tựnhiên của Thái tử?Sự tình Giang Nam Minh gia rất lớn, nhưng nếu ảnh hưởng đến kinh đô, chuyệnsẽ càng lớn, vì vậy Phạm Nhàn vốn không muốn thấy cục diện này. Do còn liênquan tới mẫu thân mình nên Phạm Nhàn không thể trơ mắt nhìn Thái tử kế vị,Hoàng hậu luôn muốn giết mình lại trở thành Hoàng thái hậu. Nhưng theo tìnhhình hiện tại, nếu thẳng tay lay động Thái tử có thể thúc đẩy Thái tử vứt bỏhiềm khích trước đây, liên kết với Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử - kết quảnhư vậy, Phạm Nhàn tạm thời không muốn chứng kiến.Phạm Nhàn chìm vào trầm mặc, ban đầu nhiệm vụ y giao cho Tống Thế Nhânlà cố gắng kéo dài vụ kiện này, khiến cho vụ án trở nên cực kỳ náo nhiệt, càngảnh hưởng lớn càng tốt. Bây giờ y mới phát hiện ra rằng, phía sau chuyện nàyẩn chứa một số suy nghĩ của lão thọt kia.Y tin tưởng Trần Bình Bình, nhưng... dường như vì một lý do nào đó Trần BìnhBình luôn muốn bảo vệ y, rất nhiều chuyện còn không cho y biết. Mà PhạmNhàn, là một người rất muốn học hỏi cách phân tích thế cuộc, khống chế thếcuộc."Xem ra, sau khi chuyện về Minh gia tạm thời ổn định lại, ta thật sự cần đếnNgô Châu một chuyến." Y thở dài, càng ngày càng cảm thấy phụ thân bố trímình đến Ngô Châu gặp nhạc phụ là phán đoán sáng suốt đến mức nào. Hóa ra,phụ thân đã sớm biết chắc chắn y sẽ cảm thấy nghi ngờ về thế cuộc trong triềuđình. Còn bây giờ rời xa kinh đô, người thật sự đối diện và giúp y giải quyếtvấn đề chỉ có vị tướng gia kia mà thôi.Đặng Tử Việt không đoán được nỗi lo thật sự của Phạm Nhàn, nhưng cũng nhậnra Đề Ti đại nhân còn có suy nghĩ khác về vụ kiện gia sản Minh gia. Hắn caumày hỏi: "Có nên để Tống Thế Nhân kết thúc vụ kiện không? Dù sao, bây giờHạ Tê Phi đã được xác nhận là con trai thứ bảy của Minh gia, qua một vài ngàynữa, do Giám Sát viện sẽ đứng ra, để hắn tế tổ quy tông. Dựa theo luật phápKhánh Quốc dẫu sao Minh gia cũng phải chia cho hắn một phần, mặc dù phầnđược chia không đáng kể, nhưng cũng đạt được mục tiêu ban đầu của đại nhân,khiến cho hắn có thể cắm vào trong Minh gia."

Chương 596: Bánh bao quán Tân Phong 2