Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 597: Bánh bao quán Tân Phong 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nghe Đặng Tử Việt phân tích cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, cómột thân tín bên cạnh cảm giác thật không tệ. Nhưng y không trả lời câu hỏinày mà hỏi ngược lại: "Chuyện Tứ Xử sắp xếp để Hạ Tê Phi... Ừm, bây giờ nêngọi là Minh Thanh Thành, để Minh Thanh Thành gặp gỡ Minh gia lão tứ.Chuyện này ra sao rồi?"Nếu muốn Hạ Tê Phi như một cây gai đâm vào họng của Minh gia, đương nhiêncần liên kết với một số phần tử khác biệt trong Minh gia. Phạm Nhàn không biếtnhiều về âm mưu ô uế trong các gia tộc giàu có, nhưng trong kiếp trước, y đãxem không biết bao nhiêu phim truyền hình chiếu trên TVB.Đặng Tử Việt trả lời: "Đã tiếp xúc được, đầu tháng sau sẽ để Hạ Tê Phi gặp gỡMinh gia lão tứ."Phạm Nhàn gật đầu, lúc này mới bắt đầu nói về vấn đề lúc trước đó, cắn nhẹ lênphần môi đang ngứa ngáy , bình tĩnh nói: "Cứ để Tống Thế Nhân tiếp tục vụkiện này! Gây ra tiếng vang càng lớn càng tốt... Cho dù không thắng, cũngkhông được thua! Gây áp lực cho Tô Châu phủ, không để cho họ cưỡng chế kếtán , phải kiện đến khi toàn bộ thân sĩ và bách tính trong thiên hạ đều bắt đầuquan tâm đến vấn đề đó!"Đặng Tử Việt ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, vấn đề gì?"Phạm Nhàn nhận ra mình đã lỡ lời, sau khi mỉm cười suy nghĩ một, y cũngkhông có ý định giấu giếm vị thân tín này, nói: "Phải để mọi người trong thiênhạ bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải con trưởng đích tôn vừa ra đời đã định sẵn làngười là kế thừa gia sản hay không."Bây giờ Đặng Tử Việt là người chủ trì Khải Niên tiểu tổ, hiểu rõ ràng về mọiviệc về Phạm Nhàn. Nghe câu này của Đề Ti đại nhân, suy nghĩ một hồi, đãnhận ra ý nghĩa trong đó, kinh ngạc đến mức biến sắc, chắp tay khuyên can:"Đại nhân, không thể làm vậy được... Nếu để cho mọi người trong triều và trongcung nghi ngờ suy nghĩ của đại nhân... Kết cục sẽ không tốt đâu."Phạm Nhàn hơi híp mắt lại nói: "Tử Việt, hình như ngươi quên thân phận củabản quan rồi, bản quan họ Phạm, không cần lo nghĩ quá nhiều, còn về nghi ngờsuy nghĩ của ta... Chỉ e rằng các quý nhân trong cung lại nghi ngờ vị tiên sinh tađây có lúc làm việc vượt chức trách thôi."Y đã suy nghĩ thấu đáo, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu với đông cung.Lúc này, trước tiên hãy theo ý của Trần Bình Bình, chọc tức đối phương... dùsao, với quyền thế và địa vị hiện tại của y, miễn là không mưu phản, không ai cóthể làm gì được y. Hơn nữa, cho dù có người cho rằng hắn gây ra dư luận nhưvậy là vì tương lai của mình, nhưng đa số mọi người sẽ cho rằng Phạm Nhànđang sắp xếp cho Tam hoàng tử."Chuyện này không cần bẩm báo viện trưởng đại nhân," Phạm Nhàn ra lệnh:"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."Đặng Tử Việt hoàn toàn không thể che giấu nỗi sợ hãi của mình, cười khổ nghĩcông cuộc tuyên truyền tranh quyền đoạt địa vị đã chính thức bắt đầu, chẳng lẽvẫn chỉ là chuyện nhỏ?Không biết Phạm Nhàn nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười: "Tống Thế Nhânchỉ là cò kiện tụng, chẳng lẽ lại thành điểm tựa nhấc bổng địa cầu? Có lẽ ta suynghĩ quá phức tạp rồi, tranh luận về luật pháp Khánh Quốc trên công đường đâuliên quan gì tới quy củ xưa nay trong thiên hạ."Đặng Tử Việt không hiểu từ "địa cầu" nhưng vẫn đoán được ý tứ tổng thể, cườikhổ đáp: "Tên Tống Thế Nhân kia gặp Trần Bá Thường, quả thật là tài gặp tài,hai bên đánh nhau tóe lửa, không chỉ vòng vo trên luật pháp Khánh Quốc... Nếunhư nội dung tranh luận trên công đường của họ mà lan truyền ra ngoài, có lẽ sẽkhiến mọi người nghĩ thêm về vấn đề đó."Phạm Nhàn bỗng thấy hứng thú: "Ồ? Thế thì ta phải tới xem thử mới được.Ngươi đi gọi Tam điện hạ và Đại Bảo, lát nữa cả nhà ta cùng tới Tô Châu phủxem trò vui."Đặng Tử Việt cười khổ nhận lệnh.Trong thời tiết mưa phùn, ba chiếc xe ngựa đen tuyền rời khỏi Hoa Viên, chậmrãi chạy tới con đường gần Tô Châu phủ nhất. Mọi người trong Hoa Viên ăntrưa xong mới đi, lúc này Tô Châu phủ cũng tạm thời nghỉ ngơi, nên mọi ngườikhông vội vàng.Tuy con đường này gần Tô Châu phủ nhất, nhưng thực tế vẫn vẫn hơi xa. PhạmNhàn đứng dựa vào lan can tầng ba của chi nhánh Tân Phong quán tại Tô Châu,nhìn về phía Tô Châu phủ qua lớp lớp màn mưa, căm tức nói: "Ta không làm gìcó Thiên Lý nhãn, làm sao xem trò vui từ đây được?"Lúc trước Đặng Tử Việt đã cử người đặt chỗ trên lầu, giờ đang sắp xếp việc bảovệ, nghe Phạm Nhàn trách móc như vậy không thể không cười khổ nói: "PhạmNhàn đại nhân, chỗ này đã là gần nhất rồi... Tuy nói là cả nhà du ngoạn xem tròvui, nhưng dẫu sao cũng không thể để ba chiếc xe ngựa lớn vào Tô Châu phủđược, sẽ khiến cho quan phủ hoảng loạn, cũng khiến bách tính ngỡ ngàng. Thậtsự không thể được."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nghe Đặng Tử Việt phân tích cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, cómột thân tín bên cạnh cảm giác thật không tệ. Nhưng y không trả lời câu hỏinày mà hỏi ngược lại: "Chuyện Tứ Xử sắp xếp để Hạ Tê Phi... Ừm, bây giờ nêngọi là Minh Thanh Thành, để Minh Thanh Thành gặp gỡ Minh gia lão tứ.Chuyện này ra sao rồi?"Nếu muốn Hạ Tê Phi như một cây gai đâm vào họng của Minh gia, đương nhiêncần liên kết với một số phần tử khác biệt trong Minh gia. Phạm Nhàn không biếtnhiều về âm mưu ô uế trong các gia tộc giàu có, nhưng trong kiếp trước, y đãxem không biết bao nhiêu phim truyền hình chiếu trên TVB.Đặng Tử Việt trả lời: "Đã tiếp xúc được, đầu tháng sau sẽ để Hạ Tê Phi gặp gỡMinh gia lão tứ."Phạm Nhàn gật đầu, lúc này mới bắt đầu nói về vấn đề lúc trước đó, cắn nhẹ lênphần môi đang ngứa ngáy , bình tĩnh nói: "Cứ để Tống Thế Nhân tiếp tục vụkiện này! Gây ra tiếng vang càng lớn càng tốt... Cho dù không thắng, cũngkhông được thua! Gây áp lực cho Tô Châu phủ, không để cho họ cưỡng chế kếtán , phải kiện đến khi toàn bộ thân sĩ và bách tính trong thiên hạ đều bắt đầuquan tâm đến vấn đề đó!"Đặng Tử Việt ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, vấn đề gì?"Phạm Nhàn nhận ra mình đã lỡ lời, sau khi mỉm cười suy nghĩ một, y cũngkhông có ý định giấu giếm vị thân tín này, nói: "Phải để mọi người trong thiênhạ bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải con trưởng đích tôn vừa ra đời đã định sẵn làngười là kế thừa gia sản hay không."Bây giờ Đặng Tử Việt là người chủ trì Khải Niên tiểu tổ, hiểu rõ ràng về mọiviệc về Phạm Nhàn. Nghe câu này của Đề Ti đại nhân, suy nghĩ một hồi, đãnhận ra ý nghĩa trong đó, kinh ngạc đến mức biến sắc, chắp tay khuyên can:"Đại nhân, không thể làm vậy được... Nếu để cho mọi người trong triều và trongcung nghi ngờ suy nghĩ của đại nhân... Kết cục sẽ không tốt đâu."Phạm Nhàn hơi híp mắt lại nói: "Tử Việt, hình như ngươi quên thân phận củabản quan rồi, bản quan họ Phạm, không cần lo nghĩ quá nhiều, còn về nghi ngờsuy nghĩ của ta... Chỉ e rằng các quý nhân trong cung lại nghi ngờ vị tiên sinh tađây có lúc làm việc vượt chức trách thôi."Y đã suy nghĩ thấu đáo, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu với đông cung.Lúc này, trước tiên hãy theo ý của Trần Bình Bình, chọc tức đối phương... dùsao, với quyền thế và địa vị hiện tại của y, miễn là không mưu phản, không ai cóthể làm gì được y. Hơn nữa, cho dù có người cho rằng hắn gây ra dư luận nhưvậy là vì tương lai của mình, nhưng đa số mọi người sẽ cho rằng Phạm Nhànđang sắp xếp cho Tam hoàng tử."Chuyện này không cần bẩm báo viện trưởng đại nhân," Phạm Nhàn ra lệnh:"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."Đặng Tử Việt hoàn toàn không thể che giấu nỗi sợ hãi của mình, cười khổ nghĩcông cuộc tuyên truyền tranh quyền đoạt địa vị đã chính thức bắt đầu, chẳng lẽvẫn chỉ là chuyện nhỏ?Không biết Phạm Nhàn nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười: "Tống Thế Nhânchỉ là cò kiện tụng, chẳng lẽ lại thành điểm tựa nhấc bổng địa cầu? Có lẽ ta suynghĩ quá phức tạp rồi, tranh luận về luật pháp Khánh Quốc trên công đường đâuliên quan gì tới quy củ xưa nay trong thiên hạ."Đặng Tử Việt không hiểu từ "địa cầu" nhưng vẫn đoán được ý tứ tổng thể, cườikhổ đáp: "Tên Tống Thế Nhân kia gặp Trần Bá Thường, quả thật là tài gặp tài,hai bên đánh nhau tóe lửa, không chỉ vòng vo trên luật pháp Khánh Quốc... Nếunhư nội dung tranh luận trên công đường của họ mà lan truyền ra ngoài, có lẽ sẽkhiến mọi người nghĩ thêm về vấn đề đó."Phạm Nhàn bỗng thấy hứng thú: "Ồ? Thế thì ta phải tới xem thử mới được.Ngươi đi gọi Tam điện hạ và Đại Bảo, lát nữa cả nhà ta cùng tới Tô Châu phủxem trò vui."Đặng Tử Việt cười khổ nhận lệnh.Trong thời tiết mưa phùn, ba chiếc xe ngựa đen tuyền rời khỏi Hoa Viên, chậmrãi chạy tới con đường gần Tô Châu phủ nhất. Mọi người trong Hoa Viên ăntrưa xong mới đi, lúc này Tô Châu phủ cũng tạm thời nghỉ ngơi, nên mọi ngườikhông vội vàng.Tuy con đường này gần Tô Châu phủ nhất, nhưng thực tế vẫn vẫn hơi xa. PhạmNhàn đứng dựa vào lan can tầng ba của chi nhánh Tân Phong quán tại Tô Châu,nhìn về phía Tô Châu phủ qua lớp lớp màn mưa, căm tức nói: "Ta không làm gìcó Thiên Lý nhãn, làm sao xem trò vui từ đây được?"Lúc trước Đặng Tử Việt đã cử người đặt chỗ trên lầu, giờ đang sắp xếp việc bảovệ, nghe Phạm Nhàn trách móc như vậy không thể không cười khổ nói: "PhạmNhàn đại nhân, chỗ này đã là gần nhất rồi... Tuy nói là cả nhà du ngoạn xem tròvui, nhưng dẫu sao cũng không thể để ba chiếc xe ngựa lớn vào Tô Châu phủđược, sẽ khiến cho quan phủ hoảng loạn, cũng khiến bách tính ngỡ ngàng. Thậtsự không thể được."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nghe Đặng Tử Việt phân tích cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, cómột thân tín bên cạnh cảm giác thật không tệ. Nhưng y không trả lời câu hỏinày mà hỏi ngược lại: "Chuyện Tứ Xử sắp xếp để Hạ Tê Phi... Ừm, bây giờ nêngọi là Minh Thanh Thành, để Minh Thanh Thành gặp gỡ Minh gia lão tứ.Chuyện này ra sao rồi?"Nếu muốn Hạ Tê Phi như một cây gai đâm vào họng của Minh gia, đương nhiêncần liên kết với một số phần tử khác biệt trong Minh gia. Phạm Nhàn không biếtnhiều về âm mưu ô uế trong các gia tộc giàu có, nhưng trong kiếp trước, y đãxem không biết bao nhiêu phim truyền hình chiếu trên TVB.Đặng Tử Việt trả lời: "Đã tiếp xúc được, đầu tháng sau sẽ để Hạ Tê Phi gặp gỡMinh gia lão tứ."Phạm Nhàn gật đầu, lúc này mới bắt đầu nói về vấn đề lúc trước đó, cắn nhẹ lênphần môi đang ngứa ngáy , bình tĩnh nói: "Cứ để Tống Thế Nhân tiếp tục vụkiện này! Gây ra tiếng vang càng lớn càng tốt... Cho dù không thắng, cũngkhông được thua! Gây áp lực cho Tô Châu phủ, không để cho họ cưỡng chế kếtán , phải kiện đến khi toàn bộ thân sĩ và bách tính trong thiên hạ đều bắt đầuquan tâm đến vấn đề đó!"Đặng Tử Việt ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, vấn đề gì?"Phạm Nhàn nhận ra mình đã lỡ lời, sau khi mỉm cười suy nghĩ một, y cũngkhông có ý định giấu giếm vị thân tín này, nói: "Phải để mọi người trong thiênhạ bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải con trưởng đích tôn vừa ra đời đã định sẵn làngười là kế thừa gia sản hay không."Bây giờ Đặng Tử Việt là người chủ trì Khải Niên tiểu tổ, hiểu rõ ràng về mọiviệc về Phạm Nhàn. Nghe câu này của Đề Ti đại nhân, suy nghĩ một hồi, đãnhận ra ý nghĩa trong đó, kinh ngạc đến mức biến sắc, chắp tay khuyên can:"Đại nhân, không thể làm vậy được... Nếu để cho mọi người trong triều và trongcung nghi ngờ suy nghĩ của đại nhân... Kết cục sẽ không tốt đâu."Phạm Nhàn hơi híp mắt lại nói: "Tử Việt, hình như ngươi quên thân phận củabản quan rồi, bản quan họ Phạm, không cần lo nghĩ quá nhiều, còn về nghi ngờsuy nghĩ của ta... Chỉ e rằng các quý nhân trong cung lại nghi ngờ vị tiên sinh tađây có lúc làm việc vượt chức trách thôi."Y đã suy nghĩ thấu đáo, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu với đông cung.Lúc này, trước tiên hãy theo ý của Trần Bình Bình, chọc tức đối phương... dùsao, với quyền thế và địa vị hiện tại của y, miễn là không mưu phản, không ai cóthể làm gì được y. Hơn nữa, cho dù có người cho rằng hắn gây ra dư luận nhưvậy là vì tương lai của mình, nhưng đa số mọi người sẽ cho rằng Phạm Nhànđang sắp xếp cho Tam hoàng tử."Chuyện này không cần bẩm báo viện trưởng đại nhân," Phạm Nhàn ra lệnh:"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."Đặng Tử Việt hoàn toàn không thể che giấu nỗi sợ hãi của mình, cười khổ nghĩcông cuộc tuyên truyền tranh quyền đoạt địa vị đã chính thức bắt đầu, chẳng lẽvẫn chỉ là chuyện nhỏ?Không biết Phạm Nhàn nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười: "Tống Thế Nhânchỉ là cò kiện tụng, chẳng lẽ lại thành điểm tựa nhấc bổng địa cầu? Có lẽ ta suynghĩ quá phức tạp rồi, tranh luận về luật pháp Khánh Quốc trên công đường đâuliên quan gì tới quy củ xưa nay trong thiên hạ."Đặng Tử Việt không hiểu từ "địa cầu" nhưng vẫn đoán được ý tứ tổng thể, cườikhổ đáp: "Tên Tống Thế Nhân kia gặp Trần Bá Thường, quả thật là tài gặp tài,hai bên đánh nhau tóe lửa, không chỉ vòng vo trên luật pháp Khánh Quốc... Nếunhư nội dung tranh luận trên công đường của họ mà lan truyền ra ngoài, có lẽ sẽkhiến mọi người nghĩ thêm về vấn đề đó."Phạm Nhàn bỗng thấy hứng thú: "Ồ? Thế thì ta phải tới xem thử mới được.Ngươi đi gọi Tam điện hạ và Đại Bảo, lát nữa cả nhà ta cùng tới Tô Châu phủxem trò vui."Đặng Tử Việt cười khổ nhận lệnh.Trong thời tiết mưa phùn, ba chiếc xe ngựa đen tuyền rời khỏi Hoa Viên, chậmrãi chạy tới con đường gần Tô Châu phủ nhất. Mọi người trong Hoa Viên ăntrưa xong mới đi, lúc này Tô Châu phủ cũng tạm thời nghỉ ngơi, nên mọi ngườikhông vội vàng.Tuy con đường này gần Tô Châu phủ nhất, nhưng thực tế vẫn vẫn hơi xa. PhạmNhàn đứng dựa vào lan can tầng ba của chi nhánh Tân Phong quán tại Tô Châu,nhìn về phía Tô Châu phủ qua lớp lớp màn mưa, căm tức nói: "Ta không làm gìcó Thiên Lý nhãn, làm sao xem trò vui từ đây được?"Lúc trước Đặng Tử Việt đã cử người đặt chỗ trên lầu, giờ đang sắp xếp việc bảovệ, nghe Phạm Nhàn trách móc như vậy không thể không cười khổ nói: "PhạmNhàn đại nhân, chỗ này đã là gần nhất rồi... Tuy nói là cả nhà du ngoạn xem tròvui, nhưng dẫu sao cũng không thể để ba chiếc xe ngựa lớn vào Tô Châu phủđược, sẽ khiến cho quan phủ hoảng loạn, cũng khiến bách tính ngỡ ngàng. Thậtsự không thể được."