Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 598: Bánh bao quán Tân Phong 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thở dài một tiếng nói: "Biết trước như thế này, cứ ở nhà ăn đồ ăn dođầu bếp của Dương Kế Mỹ nấu là được, sao đội mưa ra ngoài."Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có người kéo góc áo y , y quay lại nhìn, chính làĐại Bảo ngây thơ đáng yêu. Phạm Nhàn không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đại Bảo,có chuyện gì vậy?"Đại Bảo nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Nhàn... Chỗ này... nhà mình cũng... Cóbánh bao tẩm đường."Đại Bảo dùng ngón tay thô kệch chỉ vào chiếc khay hấp trên bàn, bên trong chỉcó một chiếc bánh bao trắng lớn nóng hôi hổi. Hương thơm tươi ngon bên trongdần dần lan tỏa.Phạm Nhàn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đại Bảo, dùng đũa tách bánh bao rarồi lấy thìa múc nước dùng bên trong bánh bao vào bát của Đại Bảo, cười nói:"Cái này cũng là của Tân Phong quán. Chẳng qua đây là chi nhánh ở Tô Châu."Chưởng quầy Tân Phong quán đang ân cần phục vụ bên cạnh vội vàng trả lời:"Đúng vậy, Lâm thiếu gia. Tuy rằng Giang Nam cách xa, nhưng hương vịkhông khác gì kinh đô, ngài thử xem."Đại Bảo nhồm nhoàm mấy câu không rõ ràng, rồi bắt đầu tấn công cái bánh baotrước mặt, khiến chưởng quầy này bị làm lơ.Trái lại, Phạm Nhàn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Này chưởng quầy, làm sao ngươi lạigọi được ba chữ Lâm thiếu gia?"Chưởng quầy cười khổ hai tiếng, nịnh nọt nói: "Đề Ti đại nhân, sao lại nói nhưvậy? Trong cửa tiệm tại kinh đô, ngài thường đưa Lâm thiếu gia đến Tân Phongquán dùng bữa, đây là vinh dự lớn lao cho bản tiệm. Mỗi khi nhắc tới điều này,lão chưởng quầy luôn cực kỳ tự hào, cảm kích khôn tả. Cho dù ta thường ở TôChâu, nhưng cũng biết ngài và Tân Phong quán có mối quan hệ sâu sắc, làm saota dám không chú tâm phục vụ?"Lúc ở kinh đô Phạm Nhàn thống lĩnh Nhất Xử, gần nha môn nhất là Tân Phongquán, do đó thường xuyên đưa Đại Bảo đi bánh bao tẩm đường của họ. Thói đờithời đó, phàm là nhân vật quyền quý dùng bữa, bất cứ lúc nào cũng phải khoatrương, tổ chức yến tiệc, không mấy ai có địa vị như Phạm Nhàn mà lại hứngthú với bánh bao tẩm đường và mì xào giòn. Do đó, tuy Tân Phong quán cóhương vị tuyệt hảo nhưng vì phong cách gia đình nên cho dù mở tới ba chinhánh ở Khánh Quốc, tiếng tăm cũng lớn, mà chuyện kinh doanh vẫn bìnhthường.Mãi tới sau này, do thường xuyên tiếp đãi Phạm Nhàn và Lâm Đại Bảo, TânPhong quán ở kinh đô mới dần dần nâng cao đẳng cấp, thu hút không biết baonhiêu học sinh và sĩ tử, muốn ngồi vào vị trí mà Thi Tiên từng ngồi, muốnthưởng thức món bánh bao mà Tiểu Phạm đại nhân nhớ mãi không quên, khiếncho lão chưởng quầy Tân Phong quán vui mừng không kiềm nổi.Đương nhiên chưởng quầy chi nhánh Tô Châu cũng biết Phạm Nhàn là kháchquý của họ, cho nên nịnh bợ càng như thủy triều, hơn nữa cực kỳ dùng tâm rắcthêm chút gia vị làm giảm mùi tanh, khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ thoải mái.Trong lúc nhất thời, thậm chí nỗi phiền muộn vì không được thấy vở kịch haytrong Tô Châu phủ đã tiêu tan hơn nửa.... ... ... ...Phạm Nhàn đang ăn mì, Đại Bảo đang nhai bánh bao, Tam điện hạ lại dùng tháiđộ trầm ổn không hợp với tuổi của mình, rất lịch sự và lễ phép ăn một bát chètrôi nước. Tư Tư dẫn theo mấy tiểu nha hoàn uống hai bát cháo rồi đứng dướimái hiên, nhìn nước mưa rơi từ trên trời xuống, giơ tay ra ngoài mái để hứngnước, cười đùa vui vẻ, rất náo nhiệt.Xưa nay Phạm Nhàn không quản thúc hạ nhân, vì thế mấy nha đầu này đều rấthoạt bát. Nghe tiếng cười vang lên phía sau, tâm trạng của hắn cũng khá dầnlên. Y vẫy tay gọi Đặng Tử Việt, nói: "Chắc Tô Châu phủ đã bắt đầu, ngươi saingười tới nghe một thử, tốt nhất là chép lại một đoạn xem."Đặng Tử Việt gật đầu một cái rồi đi sắp xếp nhân thủ.Phạm Nhàn lại vẫy tay gọi Cao Đạt cùng vài tên Hổ Vệ tới bên cạnh ăn cơm,sau đó mới quay lại tiếp tục ăn bát mì sợi của mình. Trong quá trình đó, y lạikhông tiếp tục đoạt một miếng thịt nhân từ đĩa của Đại Bảo để ăn. Đại Bảo vẫnyên lặng như mọi khi, thân hình to to biểu thị nỗi u oán nho nhỏ.Hải Đường đi đâu không biết, lúc này trong Tân Phong quán chỉ có Phạm Nhàn,thuộc hạ, hạ nhân và thân nhân của y. Y vui vẻ ngắm mưa, gắp những sợi mìtrắng như tuyết, gác lại tất cả suy nghĩ trong lòng.Nhận ra Đại Bảo đã ăn xong, Phạm Nhàn dịu dàng hỏi liệu có muốn ăn thêmhay không. Đại Bảo lắc đầu, Phạm Nhàn bèn lấy khăn tay trong ngực áo ra. Ycẩn thận lau sạch dầu mỡ bên mép Đại Bảo.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong mắt lóelên một thần sắc kỳ quái.Cả bàn Hổ Vệ bên cạnh cũng ngẩn người.Phạm Nhàn luôn bảo vệ chu đáo cho Đại Bảo, đây là chuyện mọi người đềubiết, nhưng khi thật sự chứng kiến cảnh tượng này, vẫn có rất nhiều ngườikhông thể liên hệ Phạm Nhàn trước mặt và quyền thần hung tàn, nghiêm khắccủa Giam Sát Viện.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thở dài một tiếng nói: "Biết trước như thế này, cứ ở nhà ăn đồ ăn dođầu bếp của Dương Kế Mỹ nấu là được, sao đội mưa ra ngoài."Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có người kéo góc áo y , y quay lại nhìn, chính làĐại Bảo ngây thơ đáng yêu. Phạm Nhàn không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đại Bảo,có chuyện gì vậy?"Đại Bảo nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Nhàn... Chỗ này... nhà mình cũng... Cóbánh bao tẩm đường."Đại Bảo dùng ngón tay thô kệch chỉ vào chiếc khay hấp trên bàn, bên trong chỉcó một chiếc bánh bao trắng lớn nóng hôi hổi. Hương thơm tươi ngon bên trongdần dần lan tỏa.Phạm Nhàn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đại Bảo, dùng đũa tách bánh bao rarồi lấy thìa múc nước dùng bên trong bánh bao vào bát của Đại Bảo, cười nói:"Cái này cũng là của Tân Phong quán. Chẳng qua đây là chi nhánh ở Tô Châu."Chưởng quầy Tân Phong quán đang ân cần phục vụ bên cạnh vội vàng trả lời:"Đúng vậy, Lâm thiếu gia. Tuy rằng Giang Nam cách xa, nhưng hương vịkhông khác gì kinh đô, ngài thử xem."Đại Bảo nhồm nhoàm mấy câu không rõ ràng, rồi bắt đầu tấn công cái bánh baotrước mặt, khiến chưởng quầy này bị làm lơ.Trái lại, Phạm Nhàn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Này chưởng quầy, làm sao ngươi lạigọi được ba chữ Lâm thiếu gia?"Chưởng quầy cười khổ hai tiếng, nịnh nọt nói: "Đề Ti đại nhân, sao lại nói nhưvậy? Trong cửa tiệm tại kinh đô, ngài thường đưa Lâm thiếu gia đến Tân Phongquán dùng bữa, đây là vinh dự lớn lao cho bản tiệm. Mỗi khi nhắc tới điều này,lão chưởng quầy luôn cực kỳ tự hào, cảm kích khôn tả. Cho dù ta thường ở TôChâu, nhưng cũng biết ngài và Tân Phong quán có mối quan hệ sâu sắc, làm saota dám không chú tâm phục vụ?"Lúc ở kinh đô Phạm Nhàn thống lĩnh Nhất Xử, gần nha môn nhất là Tân Phongquán, do đó thường xuyên đưa Đại Bảo đi bánh bao tẩm đường của họ. Thói đờithời đó, phàm là nhân vật quyền quý dùng bữa, bất cứ lúc nào cũng phải khoatrương, tổ chức yến tiệc, không mấy ai có địa vị như Phạm Nhàn mà lại hứngthú với bánh bao tẩm đường và mì xào giòn. Do đó, tuy Tân Phong quán cóhương vị tuyệt hảo nhưng vì phong cách gia đình nên cho dù mở tới ba chinhánh ở Khánh Quốc, tiếng tăm cũng lớn, mà chuyện kinh doanh vẫn bìnhthường.Mãi tới sau này, do thường xuyên tiếp đãi Phạm Nhàn và Lâm Đại Bảo, TânPhong quán ở kinh đô mới dần dần nâng cao đẳng cấp, thu hút không biết baonhiêu học sinh và sĩ tử, muốn ngồi vào vị trí mà Thi Tiên từng ngồi, muốnthưởng thức món bánh bao mà Tiểu Phạm đại nhân nhớ mãi không quên, khiếncho lão chưởng quầy Tân Phong quán vui mừng không kiềm nổi.Đương nhiên chưởng quầy chi nhánh Tô Châu cũng biết Phạm Nhàn là kháchquý của họ, cho nên nịnh bợ càng như thủy triều, hơn nữa cực kỳ dùng tâm rắcthêm chút gia vị làm giảm mùi tanh, khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ thoải mái.Trong lúc nhất thời, thậm chí nỗi phiền muộn vì không được thấy vở kịch haytrong Tô Châu phủ đã tiêu tan hơn nửa.... ... ... ...Phạm Nhàn đang ăn mì, Đại Bảo đang nhai bánh bao, Tam điện hạ lại dùng tháiđộ trầm ổn không hợp với tuổi của mình, rất lịch sự và lễ phép ăn một bát chètrôi nước. Tư Tư dẫn theo mấy tiểu nha hoàn uống hai bát cháo rồi đứng dướimái hiên, nhìn nước mưa rơi từ trên trời xuống, giơ tay ra ngoài mái để hứngnước, cười đùa vui vẻ, rất náo nhiệt.Xưa nay Phạm Nhàn không quản thúc hạ nhân, vì thế mấy nha đầu này đều rấthoạt bát. Nghe tiếng cười vang lên phía sau, tâm trạng của hắn cũng khá dầnlên. Y vẫy tay gọi Đặng Tử Việt, nói: "Chắc Tô Châu phủ đã bắt đầu, ngươi saingười tới nghe một thử, tốt nhất là chép lại một đoạn xem."Đặng Tử Việt gật đầu một cái rồi đi sắp xếp nhân thủ.Phạm Nhàn lại vẫy tay gọi Cao Đạt cùng vài tên Hổ Vệ tới bên cạnh ăn cơm,sau đó mới quay lại tiếp tục ăn bát mì sợi của mình. Trong quá trình đó, y lạikhông tiếp tục đoạt một miếng thịt nhân từ đĩa của Đại Bảo để ăn. Đại Bảo vẫnyên lặng như mọi khi, thân hình to to biểu thị nỗi u oán nho nhỏ.Hải Đường đi đâu không biết, lúc này trong Tân Phong quán chỉ có Phạm Nhàn,thuộc hạ, hạ nhân và thân nhân của y. Y vui vẻ ngắm mưa, gắp những sợi mìtrắng như tuyết, gác lại tất cả suy nghĩ trong lòng.Nhận ra Đại Bảo đã ăn xong, Phạm Nhàn dịu dàng hỏi liệu có muốn ăn thêmhay không. Đại Bảo lắc đầu, Phạm Nhàn bèn lấy khăn tay trong ngực áo ra. Ycẩn thận lau sạch dầu mỡ bên mép Đại Bảo.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong mắt lóelên một thần sắc kỳ quái.Cả bàn Hổ Vệ bên cạnh cũng ngẩn người.Phạm Nhàn luôn bảo vệ chu đáo cho Đại Bảo, đây là chuyện mọi người đềubiết, nhưng khi thật sự chứng kiến cảnh tượng này, vẫn có rất nhiều ngườikhông thể liên hệ Phạm Nhàn trước mặt và quyền thần hung tàn, nghiêm khắccủa Giam Sát Viện.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn thở dài một tiếng nói: "Biết trước như thế này, cứ ở nhà ăn đồ ăn dođầu bếp của Dương Kế Mỹ nấu là được, sao đội mưa ra ngoài."Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có người kéo góc áo y , y quay lại nhìn, chính làĐại Bảo ngây thơ đáng yêu. Phạm Nhàn không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đại Bảo,có chuyện gì vậy?"Đại Bảo nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Nhàn... Chỗ này... nhà mình cũng... Cóbánh bao tẩm đường."Đại Bảo dùng ngón tay thô kệch chỉ vào chiếc khay hấp trên bàn, bên trong chỉcó một chiếc bánh bao trắng lớn nóng hôi hổi. Hương thơm tươi ngon bên trongdần dần lan tỏa.Phạm Nhàn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đại Bảo, dùng đũa tách bánh bao rarồi lấy thìa múc nước dùng bên trong bánh bao vào bát của Đại Bảo, cười nói:"Cái này cũng là của Tân Phong quán. Chẳng qua đây là chi nhánh ở Tô Châu."Chưởng quầy Tân Phong quán đang ân cần phục vụ bên cạnh vội vàng trả lời:"Đúng vậy, Lâm thiếu gia. Tuy rằng Giang Nam cách xa, nhưng hương vịkhông khác gì kinh đô, ngài thử xem."Đại Bảo nhồm nhoàm mấy câu không rõ ràng, rồi bắt đầu tấn công cái bánh baotrước mặt, khiến chưởng quầy này bị làm lơ.Trái lại, Phạm Nhàn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Này chưởng quầy, làm sao ngươi lạigọi được ba chữ Lâm thiếu gia?"Chưởng quầy cười khổ hai tiếng, nịnh nọt nói: "Đề Ti đại nhân, sao lại nói nhưvậy? Trong cửa tiệm tại kinh đô, ngài thường đưa Lâm thiếu gia đến Tân Phongquán dùng bữa, đây là vinh dự lớn lao cho bản tiệm. Mỗi khi nhắc tới điều này,lão chưởng quầy luôn cực kỳ tự hào, cảm kích khôn tả. Cho dù ta thường ở TôChâu, nhưng cũng biết ngài và Tân Phong quán có mối quan hệ sâu sắc, làm saota dám không chú tâm phục vụ?"Lúc ở kinh đô Phạm Nhàn thống lĩnh Nhất Xử, gần nha môn nhất là Tân Phongquán, do đó thường xuyên đưa Đại Bảo đi bánh bao tẩm đường của họ. Thói đờithời đó, phàm là nhân vật quyền quý dùng bữa, bất cứ lúc nào cũng phải khoatrương, tổ chức yến tiệc, không mấy ai có địa vị như Phạm Nhàn mà lại hứngthú với bánh bao tẩm đường và mì xào giòn. Do đó, tuy Tân Phong quán cóhương vị tuyệt hảo nhưng vì phong cách gia đình nên cho dù mở tới ba chinhánh ở Khánh Quốc, tiếng tăm cũng lớn, mà chuyện kinh doanh vẫn bìnhthường.Mãi tới sau này, do thường xuyên tiếp đãi Phạm Nhàn và Lâm Đại Bảo, TânPhong quán ở kinh đô mới dần dần nâng cao đẳng cấp, thu hút không biết baonhiêu học sinh và sĩ tử, muốn ngồi vào vị trí mà Thi Tiên từng ngồi, muốnthưởng thức món bánh bao mà Tiểu Phạm đại nhân nhớ mãi không quên, khiếncho lão chưởng quầy Tân Phong quán vui mừng không kiềm nổi.Đương nhiên chưởng quầy chi nhánh Tô Châu cũng biết Phạm Nhàn là kháchquý của họ, cho nên nịnh bợ càng như thủy triều, hơn nữa cực kỳ dùng tâm rắcthêm chút gia vị làm giảm mùi tanh, khiến cho Phạm Nhàn cực kỳ thoải mái.Trong lúc nhất thời, thậm chí nỗi phiền muộn vì không được thấy vở kịch haytrong Tô Châu phủ đã tiêu tan hơn nửa.... ... ... ...Phạm Nhàn đang ăn mì, Đại Bảo đang nhai bánh bao, Tam điện hạ lại dùng tháiđộ trầm ổn không hợp với tuổi của mình, rất lịch sự và lễ phép ăn một bát chètrôi nước. Tư Tư dẫn theo mấy tiểu nha hoàn uống hai bát cháo rồi đứng dướimái hiên, nhìn nước mưa rơi từ trên trời xuống, giơ tay ra ngoài mái để hứngnước, cười đùa vui vẻ, rất náo nhiệt.Xưa nay Phạm Nhàn không quản thúc hạ nhân, vì thế mấy nha đầu này đều rấthoạt bát. Nghe tiếng cười vang lên phía sau, tâm trạng của hắn cũng khá dầnlên. Y vẫy tay gọi Đặng Tử Việt, nói: "Chắc Tô Châu phủ đã bắt đầu, ngươi saingười tới nghe một thử, tốt nhất là chép lại một đoạn xem."Đặng Tử Việt gật đầu một cái rồi đi sắp xếp nhân thủ.Phạm Nhàn lại vẫy tay gọi Cao Đạt cùng vài tên Hổ Vệ tới bên cạnh ăn cơm,sau đó mới quay lại tiếp tục ăn bát mì sợi của mình. Trong quá trình đó, y lạikhông tiếp tục đoạt một miếng thịt nhân từ đĩa của Đại Bảo để ăn. Đại Bảo vẫnyên lặng như mọi khi, thân hình to to biểu thị nỗi u oán nho nhỏ.Hải Đường đi đâu không biết, lúc này trong Tân Phong quán chỉ có Phạm Nhàn,thuộc hạ, hạ nhân và thân nhân của y. Y vui vẻ ngắm mưa, gắp những sợi mìtrắng như tuyết, gác lại tất cả suy nghĩ trong lòng.Nhận ra Đại Bảo đã ăn xong, Phạm Nhàn dịu dàng hỏi liệu có muốn ăn thêmhay không. Đại Bảo lắc đầu, Phạm Nhàn bèn lấy khăn tay trong ngực áo ra. Ycẩn thận lau sạch dầu mỡ bên mép Đại Bảo.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong mắt lóelên một thần sắc kỳ quái.Cả bàn Hổ Vệ bên cạnh cũng ngẩn người.Phạm Nhàn luôn bảo vệ chu đáo cho Đại Bảo, đây là chuyện mọi người đềubiết, nhưng khi thật sự chứng kiến cảnh tượng này, vẫn có rất nhiều ngườikhông thể liên hệ Phạm Nhàn trước mặt và quyền thần hung tàn, nghiêm khắccủa Giam Sát Viện.