Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 603: Khai trương - đêm giết người 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giống như câu nói lúc thường của Phạm Nhàn, cho dù có xảy ra chuyện gì, cuốicùng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.Vì vậy, khi thời gian bước sang thứ tư năm thứ sáu Khánh Lịch, khu vực GiangNam không thay đổi nhiều so với các năm trước. Vụ kiện gia sản của Minh giavẫn đang tiếp diễn; công việc thu mua hàng hóa sau khi Nội Khố mở thầu vẫnđang tiếp tục; các quan viên vẫn lén lén lút lút nhận hối lộ; người dân Tô Châuvẫn bàn tán về việc nước, việc nhà, việc phòng the tới mức nước bọt bắn tứtung.Tuy nhiên, cũng có một số thay đổi nhỏ. Đầu tiên, vụ kiện gia sản của Minh giakéo dài quá lâu, đôi bên tranh cãi cũng quá lâu, dần mất đi cái hấp dẫn ban đầu.Hàng ngày số người theo dõi vụ kiện bên ngoài Tô Châu phủ càng lúc càng ítđi. Tri châu Tô Châu và tụng sư của cả hai bên đều không thể chịu nổi tra tấnkéo dài như cuộc đua Ma-ra-tông này, nên từ việc mở công đường hàng ngày,đã chuyển sang mở công đường cách ngày, đến nay đã có sáu ngày không mởcông đường.Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường vẫn tiếp tục tìm kiếm bằng chứng vữngchắc cho phe mình trong đống giấy tờ luật lệ cũ kỹ mốc meo với sự hỗ trợ củacác thế lực riêng biệt. Trong khi đó, Minh gia và Hạ Tê Phi đã chuyển trọng tâmtừ vụ kiện sang những vấn đề khác.Người Minh gia biết rằng không thể để sức chú ý của mình bị Khâm sai đạinhân kéo vào vụ kiện gia sản nữa, cố gắng xốc lại tinh thần, bắt đầu quản lýviệc kinh doanh Nội Khố chắc chắn sẽ vốn năm nay, chỉ hy vọng sẽ lỗ ít đi mộtchút.Còn Hạ Tê Phi cũng cần bắt đầu học cách làm ăn. Bây giờ, hắn đã trở thành mộttrong những thương gia hoàng thất lớn nhất ở Giang Nam, chỉ đứng sau Minhgia. Hầu hết các tuyến đường buôn bán lên phía Bắc của Thôi gia trong các nămtrước đã được hắn tiếp quản, cần mở lại đường dây buôn bán ở các quận châuvà móc nối với các thương nhân phía Bắc, tuy được Phạm Nhàn giúp đỡ, đâyvẫn là công việc cực kỳ phức tạp.Một ngày trước khi rời Tô Châu, Hạ Tê Phi lấy thân phận Minh gia thất thiếugia mời phú gia ở Giang Nam ăn bữa cơm. Đêm đó, quan lại tập hợp, xe ngựaqua lại không ngừng, thương nhân quý phái bức người kẻ tới người đi, chiếmđến bảy phần phong thái phú quý của Tô Châu.Tất cả phong thái phú quý này đều được tập trung tại nơi Hạ Tê Phi tổ chức tiệc- chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu.Sau vài ngày trì hoãn, cuối cùng chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu cũng đãkhai trương. Ban đầu tòa nhà này được mua từ Trúc Viên quán của Minh gia,nằm ở vị trí sôi động nhất trong thành Tô Châu. Sử Xiển Lập đã dùng nămmươi vạn lạng bạc khơi thông các nơi, quan phủ các cấp cũng tôn trọng PhạmNhàn để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau khi hoàn tất việc trang trí cốn nên khaitrương, nhưng do một số vấn đề trong quá trình chuẩn bị nên mới kéo dài ngàyhôm nay.Vấn đề chính là Bão Nguyệt lâu không có tới một cô nương hồng bài. Trong cõiđời này, chuyện gì cũng phải chú ý hiệu ứng thương hiệu; tuy Sử Xiển Lập đãcố gắng mượn một số kỹ nữ từ các ông chủ ở Giang Nam, nhưng không có mộtcô nương nào có tiếng tăm vang dội đầu bảng Giang Nam.Không có đầu bảng để chống lầu, Bão Nguyệt lâu muốn trở nên nổi tiếng ởGiang Nam, chắc chắn không thể mở cửa với tình hình hiện tại. Vì vậy, họ đợiđến khi Tang Văn đến Giang Nam, dựa vào vị thế của cô trong ngành này để thuhút một số đại gia soạn nhạc ở Giang Nam. Thạch Thanh Nhi ở Bão Nguyệttổng lâu tại kinh đô, cũng hao phí thời gian và công sức mời vị hồng quan nhânmới nổi trên Lưu Tinh Hà, cùng với một người đẹp Tây Hồ mà Đại hoàng tửchiếm được từ phía Tây Hồ. Đưa hai cô nương này đến Tô Châu, phối hợp vớinhững đại gia soạn nhạc, bấy giờ Sử Xiển Lập mới có niềm tin chính thức khaitrương.Đêm đó, Hạ Tê Phi đã mời tiệc một số phú gia Giang Nam ngay tại tầng hai,với ánh đèn đỏ treo cao, âm nhạc uyển chuyển từ sáo trúc, vừa vặn tạo một khởiđầu tuyệt hảo cho buổi khai trương của Bão Nguyệt lâu.Ngày đầu tiên chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu khai trương, không mờimời nhiều khách khứa, mà còn thu hút những người có tiền nhất ở Giang Namđến tham dự. Thanh thế lan truyền, mấy ngày này đám công tử và con cái quanlại tự cho mình là phong lưu đều như chó lè lưỡi nhào tớiHồng quan nhân mới nổi trên Lưu Tinh hà tại kinh đô họ Lương tên ĐiểmĐiểm. Năm nay mới mười sáu tuổi nhưng mang vẻ quyến rũ trời sinh, nét ngâythơ vẫn còn trong dung nhan mang vẻ mị hoặc câu hồn đoạt phách, xe ngựa lẫntrong sự quyến rũ đó lại có một chút lạnh lùng. Ngay khi ra mắt, cô nương nàyđã thu hút hàng ngàn ánh nhìn của giới phong lưu kinh đô, được coi là người cótiềm năng ngồi vững trên ghế đầu bảng nhất sau Viên đại gia Viên Mộng vàtruyền thuyết thanh lâu thế hệ này Tư Lý Lý cô nương.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giống như câu nói lúc thường của Phạm Nhàn, cho dù có xảy ra chuyện gì, cuốicùng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.Vì vậy, khi thời gian bước sang thứ tư năm thứ sáu Khánh Lịch, khu vực GiangNam không thay đổi nhiều so với các năm trước. Vụ kiện gia sản của Minh giavẫn đang tiếp diễn; công việc thu mua hàng hóa sau khi Nội Khố mở thầu vẫnđang tiếp tục; các quan viên vẫn lén lén lút lút nhận hối lộ; người dân Tô Châuvẫn bàn tán về việc nước, việc nhà, việc phòng the tới mức nước bọt bắn tứtung.Tuy nhiên, cũng có một số thay đổi nhỏ. Đầu tiên, vụ kiện gia sản của Minh giakéo dài quá lâu, đôi bên tranh cãi cũng quá lâu, dần mất đi cái hấp dẫn ban đầu.Hàng ngày số người theo dõi vụ kiện bên ngoài Tô Châu phủ càng lúc càng ítđi. Tri châu Tô Châu và tụng sư của cả hai bên đều không thể chịu nổi tra tấnkéo dài như cuộc đua Ma-ra-tông này, nên từ việc mở công đường hàng ngày,đã chuyển sang mở công đường cách ngày, đến nay đã có sáu ngày không mởcông đường.Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường vẫn tiếp tục tìm kiếm bằng chứng vữngchắc cho phe mình trong đống giấy tờ luật lệ cũ kỹ mốc meo với sự hỗ trợ củacác thế lực riêng biệt. Trong khi đó, Minh gia và Hạ Tê Phi đã chuyển trọng tâmtừ vụ kiện sang những vấn đề khác.Người Minh gia biết rằng không thể để sức chú ý của mình bị Khâm sai đạinhân kéo vào vụ kiện gia sản nữa, cố gắng xốc lại tinh thần, bắt đầu quản lýviệc kinh doanh Nội Khố chắc chắn sẽ vốn năm nay, chỉ hy vọng sẽ lỗ ít đi mộtchút.Còn Hạ Tê Phi cũng cần bắt đầu học cách làm ăn. Bây giờ, hắn đã trở thành mộttrong những thương gia hoàng thất lớn nhất ở Giang Nam, chỉ đứng sau Minhgia. Hầu hết các tuyến đường buôn bán lên phía Bắc của Thôi gia trong các nămtrước đã được hắn tiếp quản, cần mở lại đường dây buôn bán ở các quận châuvà móc nối với các thương nhân phía Bắc, tuy được Phạm Nhàn giúp đỡ, đâyvẫn là công việc cực kỳ phức tạp.Một ngày trước khi rời Tô Châu, Hạ Tê Phi lấy thân phận Minh gia thất thiếugia mời phú gia ở Giang Nam ăn bữa cơm. Đêm đó, quan lại tập hợp, xe ngựaqua lại không ngừng, thương nhân quý phái bức người kẻ tới người đi, chiếmđến bảy phần phong thái phú quý của Tô Châu.Tất cả phong thái phú quý này đều được tập trung tại nơi Hạ Tê Phi tổ chức tiệc- chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu.Sau vài ngày trì hoãn, cuối cùng chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu cũng đãkhai trương. Ban đầu tòa nhà này được mua từ Trúc Viên quán của Minh gia,nằm ở vị trí sôi động nhất trong thành Tô Châu. Sử Xiển Lập đã dùng nămmươi vạn lạng bạc khơi thông các nơi, quan phủ các cấp cũng tôn trọng PhạmNhàn để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau khi hoàn tất việc trang trí cốn nên khaitrương, nhưng do một số vấn đề trong quá trình chuẩn bị nên mới kéo dài ngàyhôm nay.Vấn đề chính là Bão Nguyệt lâu không có tới một cô nương hồng bài. Trong cõiđời này, chuyện gì cũng phải chú ý hiệu ứng thương hiệu; tuy Sử Xiển Lập đãcố gắng mượn một số kỹ nữ từ các ông chủ ở Giang Nam, nhưng không có mộtcô nương nào có tiếng tăm vang dội đầu bảng Giang Nam.Không có đầu bảng để chống lầu, Bão Nguyệt lâu muốn trở nên nổi tiếng ởGiang Nam, chắc chắn không thể mở cửa với tình hình hiện tại. Vì vậy, họ đợiđến khi Tang Văn đến Giang Nam, dựa vào vị thế của cô trong ngành này để thuhút một số đại gia soạn nhạc ở Giang Nam. Thạch Thanh Nhi ở Bão Nguyệttổng lâu tại kinh đô, cũng hao phí thời gian và công sức mời vị hồng quan nhânmới nổi trên Lưu Tinh Hà, cùng với một người đẹp Tây Hồ mà Đại hoàng tửchiếm được từ phía Tây Hồ. Đưa hai cô nương này đến Tô Châu, phối hợp vớinhững đại gia soạn nhạc, bấy giờ Sử Xiển Lập mới có niềm tin chính thức khaitrương.Đêm đó, Hạ Tê Phi đã mời tiệc một số phú gia Giang Nam ngay tại tầng hai,với ánh đèn đỏ treo cao, âm nhạc uyển chuyển từ sáo trúc, vừa vặn tạo một khởiđầu tuyệt hảo cho buổi khai trương của Bão Nguyệt lâu.Ngày đầu tiên chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu khai trương, không mờimời nhiều khách khứa, mà còn thu hút những người có tiền nhất ở Giang Namđến tham dự. Thanh thế lan truyền, mấy ngày này đám công tử và con cái quanlại tự cho mình là phong lưu đều như chó lè lưỡi nhào tớiHồng quan nhân mới nổi trên Lưu Tinh hà tại kinh đô họ Lương tên ĐiểmĐiểm. Năm nay mới mười sáu tuổi nhưng mang vẻ quyến rũ trời sinh, nét ngâythơ vẫn còn trong dung nhan mang vẻ mị hoặc câu hồn đoạt phách, xe ngựa lẫntrong sự quyến rũ đó lại có một chút lạnh lùng. Ngay khi ra mắt, cô nương nàyđã thu hút hàng ngàn ánh nhìn của giới phong lưu kinh đô, được coi là người cótiềm năng ngồi vững trên ghế đầu bảng nhất sau Viên đại gia Viên Mộng vàtruyền thuyết thanh lâu thế hệ này Tư Lý Lý cô nương.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giống như câu nói lúc thường của Phạm Nhàn, cho dù có xảy ra chuyện gì, cuốicùng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.Vì vậy, khi thời gian bước sang thứ tư năm thứ sáu Khánh Lịch, khu vực GiangNam không thay đổi nhiều so với các năm trước. Vụ kiện gia sản của Minh giavẫn đang tiếp diễn; công việc thu mua hàng hóa sau khi Nội Khố mở thầu vẫnđang tiếp tục; các quan viên vẫn lén lén lút lút nhận hối lộ; người dân Tô Châuvẫn bàn tán về việc nước, việc nhà, việc phòng the tới mức nước bọt bắn tứtung.Tuy nhiên, cũng có một số thay đổi nhỏ. Đầu tiên, vụ kiện gia sản của Minh giakéo dài quá lâu, đôi bên tranh cãi cũng quá lâu, dần mất đi cái hấp dẫn ban đầu.Hàng ngày số người theo dõi vụ kiện bên ngoài Tô Châu phủ càng lúc càng ítđi. Tri châu Tô Châu và tụng sư của cả hai bên đều không thể chịu nổi tra tấnkéo dài như cuộc đua Ma-ra-tông này, nên từ việc mở công đường hàng ngày,đã chuyển sang mở công đường cách ngày, đến nay đã có sáu ngày không mởcông đường.Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường vẫn tiếp tục tìm kiếm bằng chứng vữngchắc cho phe mình trong đống giấy tờ luật lệ cũ kỹ mốc meo với sự hỗ trợ củacác thế lực riêng biệt. Trong khi đó, Minh gia và Hạ Tê Phi đã chuyển trọng tâmtừ vụ kiện sang những vấn đề khác.Người Minh gia biết rằng không thể để sức chú ý của mình bị Khâm sai đạinhân kéo vào vụ kiện gia sản nữa, cố gắng xốc lại tinh thần, bắt đầu quản lýviệc kinh doanh Nội Khố chắc chắn sẽ vốn năm nay, chỉ hy vọng sẽ lỗ ít đi mộtchút.Còn Hạ Tê Phi cũng cần bắt đầu học cách làm ăn. Bây giờ, hắn đã trở thành mộttrong những thương gia hoàng thất lớn nhất ở Giang Nam, chỉ đứng sau Minhgia. Hầu hết các tuyến đường buôn bán lên phía Bắc của Thôi gia trong các nămtrước đã được hắn tiếp quản, cần mở lại đường dây buôn bán ở các quận châuvà móc nối với các thương nhân phía Bắc, tuy được Phạm Nhàn giúp đỡ, đâyvẫn là công việc cực kỳ phức tạp.Một ngày trước khi rời Tô Châu, Hạ Tê Phi lấy thân phận Minh gia thất thiếugia mời phú gia ở Giang Nam ăn bữa cơm. Đêm đó, quan lại tập hợp, xe ngựaqua lại không ngừng, thương nhân quý phái bức người kẻ tới người đi, chiếmđến bảy phần phong thái phú quý của Tô Châu.Tất cả phong thái phú quý này đều được tập trung tại nơi Hạ Tê Phi tổ chức tiệc- chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu.Sau vài ngày trì hoãn, cuối cùng chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu cũng đãkhai trương. Ban đầu tòa nhà này được mua từ Trúc Viên quán của Minh gia,nằm ở vị trí sôi động nhất trong thành Tô Châu. Sử Xiển Lập đã dùng nămmươi vạn lạng bạc khơi thông các nơi, quan phủ các cấp cũng tôn trọng PhạmNhàn để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau khi hoàn tất việc trang trí cốn nên khaitrương, nhưng do một số vấn đề trong quá trình chuẩn bị nên mới kéo dài ngàyhôm nay.Vấn đề chính là Bão Nguyệt lâu không có tới một cô nương hồng bài. Trong cõiđời này, chuyện gì cũng phải chú ý hiệu ứng thương hiệu; tuy Sử Xiển Lập đãcố gắng mượn một số kỹ nữ từ các ông chủ ở Giang Nam, nhưng không có mộtcô nương nào có tiếng tăm vang dội đầu bảng Giang Nam.Không có đầu bảng để chống lầu, Bão Nguyệt lâu muốn trở nên nổi tiếng ởGiang Nam, chắc chắn không thể mở cửa với tình hình hiện tại. Vì vậy, họ đợiđến khi Tang Văn đến Giang Nam, dựa vào vị thế của cô trong ngành này để thuhút một số đại gia soạn nhạc ở Giang Nam. Thạch Thanh Nhi ở Bão Nguyệttổng lâu tại kinh đô, cũng hao phí thời gian và công sức mời vị hồng quan nhânmới nổi trên Lưu Tinh Hà, cùng với một người đẹp Tây Hồ mà Đại hoàng tửchiếm được từ phía Tây Hồ. Đưa hai cô nương này đến Tô Châu, phối hợp vớinhững đại gia soạn nhạc, bấy giờ Sử Xiển Lập mới có niềm tin chính thức khaitrương.Đêm đó, Hạ Tê Phi đã mời tiệc một số phú gia Giang Nam ngay tại tầng hai,với ánh đèn đỏ treo cao, âm nhạc uyển chuyển từ sáo trúc, vừa vặn tạo một khởiđầu tuyệt hảo cho buổi khai trương của Bão Nguyệt lâu.Ngày đầu tiên chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu khai trương, không mờimời nhiều khách khứa, mà còn thu hút những người có tiền nhất ở Giang Namđến tham dự. Thanh thế lan truyền, mấy ngày này đám công tử và con cái quanlại tự cho mình là phong lưu đều như chó lè lưỡi nhào tớiHồng quan nhân mới nổi trên Lưu Tinh hà tại kinh đô họ Lương tên ĐiểmĐiểm. Năm nay mới mười sáu tuổi nhưng mang vẻ quyến rũ trời sinh, nét ngâythơ vẫn còn trong dung nhan mang vẻ mị hoặc câu hồn đoạt phách, xe ngựa lẫntrong sự quyến rũ đó lại có một chút lạnh lùng. Ngay khi ra mắt, cô nương nàyđã thu hút hàng ngàn ánh nhìn của giới phong lưu kinh đô, được coi là người cótiềm năng ngồi vững trên ghế đầu bảng nhất sau Viên đại gia Viên Mộng vàtruyền thuyết thanh lâu thế hệ này Tư Lý Lý cô nương.

Chương 603: Khai trương - đêm giết người 1