Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 604: Khai trương - đêm giết người 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy nhiên, vị cô nương Lương Điểm Điểm này còn chưa kịp tỏa sáng ở kinh đôthì đã phải ôm nỗi uất ức bị Bão Nguyệt lâu cưỡng ép mua lại đưa đến Tô Châu.Trong lòng cô gái không khỏi bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ bối cảnh của BãoNguyệt lâu, biết mình không thể chống lại. Thay vào đó, khi vừa đến Tô Châu,cô lập tức được ký một hợp đồng mới lạ với chưởng quầy Tang Văn, khiến vị cônương mới mười sáu này cảm thấy bất ngờ là dường như nội dung trong hợpđồng kia có lợi cho mình.... Cõi đời này còn nơi đâu có tú bà tốt như vậy?Còn một vị mỹ nhân khác tới từ Tây Hồ, quả thật có điểm khác biệt rất lớn sovới phụ nữ Trung Nguyên. Đôi mắt của cô sâu hút nhưng không có vẻ kì dị, lạicàng tôn nét quyến rũ trên gương mặt cô. Đặc biệt là làn da ngăm đen không cóvẻ thô ráp, ngược lại mang một vẻ đẹp bí ẩn tựa như viên hắc trân châu. Hơnnữa, vóc dáng của mỹ nhân Tây Hồ này cũng cực kỳ quyến rũ, tiền công hậuthủ, khiến đám người Khánh Quốc quen với vẻ đẹp thanh nhã của nữ tử trongnước cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.Chỉ có điều lai lịch của mỹ nhân Tây Hồ này, so với vị Lương Điểm Điểm kiacòn phải... quỷ dị hơn. Vị mỹ nhân Tây Hồ này họ Mã tên Tác Tác, lại chính làcông chúa của một bộ lạc Tây Hồ!Đại hoàng tử dẫn quân đi tây chinh, từ đầu đến cuối đều đánh Tây Hồ thất bạitan tác, không biết đã chinh phục được bao nhiêu bộ lạc. Mà thủ lĩnh của bộ lạclớn thứ hai trong số đó muốn tỏ thành ý đầu hàng, nên dâng cô con gái bảo bốicủa mình cho Đại hoàng tử, mang chút ý tứ hiến thân. Không ngờ Đại hoàng tửnày thật sự là loại thô lỗ, lại đi đối đãi với con gái kẻ địch như nữ đầy tớ bìnhthường, đặc biệt là sau khi thành hôn với Đại công chúa Bắc Tề, càng khôngtiện để mỹ nhân Tây Hồ này ở lại trong vương phủ. Cho nên, lúc nghe nói PhạmNhàn mở thanh lâu ở Giang Nam thiếu mỹ nhân đầu bảng, là vội vội vàng vàngđưa đến Bão Nguyệt lâu rồi chuyển tới Tô Châu.Hai vị cô nương này từ kinh đô đến Tô Châu, trong lúc Bão Nguyệt lâu khaitrương, Bát Xử đã giúp Phạm Nhàn tuyên truyền đủ đường. Tuy Bát Xử khôngcó thể nhiều thủ đoạn đối phó với Minh gia ở Giang Nam, nhưng muốn đắp nạnhai vị cô nương thành mỹ nhân tuyệt đại chỉ có trên trời không ở nhân gian, lạilà chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay. Sử Xiển Lập phối hợp với những lời đồn đạisuy đoán về hai vị cô nương này trên phố phường, rất khéo léo bố trí cho hai vịcô nương này trước khi khai trương vài ngày ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành TôChâu đạp thanh một lượt...Đạp thanh, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, khiến cho đám người háo sắc GiangNam có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai vị cô nương từ xa. Trênđường đi, không biết bao nhiêu gã háo sắc bám theo xe ngựa của Bão Nguyệtlâu, cánh đồng xanh xanh trước sau xe ngựa đều bị hai chân hoặc móng ngựacủa đám nam nhân kia đạp thành bằng phẳng. Cái gọi là đạp thanh, đúng thật làsan bằng cỏ xanh.Cứ như vậy, mọi người ở Giang Nam cũng biết hiện tại Bão Nguyệt lâu đã cóhai vị cô nương ra sao, cuối cùng cũng câu được khẩu vị.......Còn hôm nay chi nhánh Bão Nguyệt lâu khai trương, hai vị cô nương đầu bảnglại không ra ngoài tiếp khách, thậm chí ngay cả những có thân phận như TuyềnChâu Tôn gia Lĩnh Nam Hùng gia, cũng không có tư cách để khiến hai vị cônương ra ngoài ngồi tiếp đãi một lúc.Bởi vì hai vị cô nương đang ngồi rất ngoan ngoãn, yên tĩnh trong một cănphòng, bên cạnh một người trẻ tuổi, đang điềm đạm khéo léo nhấc cổ tay nângchén để cho người trẻ tuổi này ăn uống.Trước mặt người trẻ tuổi này, cho dù hai vị cô nương có bất mãn trong lòng,cũng không dám lộ ra chút nào. Ngay cả kỹ năng mà cả hai giỏi nhất, là quyếnrũ tâm trí nam nhân cũng không dám tùy tiện sử dụng.Hai cô gái có thể sống trong thế giới này, đơn giả là dựa vào vẻ đẹp bên ngoàicùng tâm tư tinh tế thấu hiểu lòng người. Lúc này người thanh niên bình thảnnhư không ngồi giữa hai cô gái, dung mạo thì đương nhiên thanh tú không aibằng, Còn về tâm tư... thế nhân đều biết, Tiểu Phạm đại nhân sở hữu một tráitim trong suốt như pha lê, không có chuyện gì trên đời mà hắn không biết,không có ai mà hắn không nhìn thấu được.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, ra hiệu cho hai cô nương bên cạnh không cần phụcvụ mình nữa. Nghĩ đến việc mình được hai cô nương xinh đẹp như hoa nhưngọc, đã nổi danh yêu kiều trên đất Giang Nam vây quanh, là một người đànông bình thường như y mà không có chút ý đồ, không muốn thưởng thức mónngon đầu tiên, chắc chắn là đang lừa người. Tuy nhiên, bây giờ tâm trí của ythật sự không đặt trong chuyện này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy nhiên, vị cô nương Lương Điểm Điểm này còn chưa kịp tỏa sáng ở kinh đôthì đã phải ôm nỗi uất ức bị Bão Nguyệt lâu cưỡng ép mua lại đưa đến Tô Châu.Trong lòng cô gái không khỏi bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ bối cảnh của BãoNguyệt lâu, biết mình không thể chống lại. Thay vào đó, khi vừa đến Tô Châu,cô lập tức được ký một hợp đồng mới lạ với chưởng quầy Tang Văn, khiến vị cônương mới mười sáu này cảm thấy bất ngờ là dường như nội dung trong hợpđồng kia có lợi cho mình.... Cõi đời này còn nơi đâu có tú bà tốt như vậy?Còn một vị mỹ nhân khác tới từ Tây Hồ, quả thật có điểm khác biệt rất lớn sovới phụ nữ Trung Nguyên. Đôi mắt của cô sâu hút nhưng không có vẻ kì dị, lạicàng tôn nét quyến rũ trên gương mặt cô. Đặc biệt là làn da ngăm đen không cóvẻ thô ráp, ngược lại mang một vẻ đẹp bí ẩn tựa như viên hắc trân châu. Hơnnữa, vóc dáng của mỹ nhân Tây Hồ này cũng cực kỳ quyến rũ, tiền công hậuthủ, khiến đám người Khánh Quốc quen với vẻ đẹp thanh nhã của nữ tử trongnước cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.Chỉ có điều lai lịch của mỹ nhân Tây Hồ này, so với vị Lương Điểm Điểm kiacòn phải... quỷ dị hơn. Vị mỹ nhân Tây Hồ này họ Mã tên Tác Tác, lại chính làcông chúa của một bộ lạc Tây Hồ!Đại hoàng tử dẫn quân đi tây chinh, từ đầu đến cuối đều đánh Tây Hồ thất bạitan tác, không biết đã chinh phục được bao nhiêu bộ lạc. Mà thủ lĩnh của bộ lạclớn thứ hai trong số đó muốn tỏ thành ý đầu hàng, nên dâng cô con gái bảo bốicủa mình cho Đại hoàng tử, mang chút ý tứ hiến thân. Không ngờ Đại hoàng tửnày thật sự là loại thô lỗ, lại đi đối đãi với con gái kẻ địch như nữ đầy tớ bìnhthường, đặc biệt là sau khi thành hôn với Đại công chúa Bắc Tề, càng khôngtiện để mỹ nhân Tây Hồ này ở lại trong vương phủ. Cho nên, lúc nghe nói PhạmNhàn mở thanh lâu ở Giang Nam thiếu mỹ nhân đầu bảng, là vội vội vàng vàngđưa đến Bão Nguyệt lâu rồi chuyển tới Tô Châu.Hai vị cô nương này từ kinh đô đến Tô Châu, trong lúc Bão Nguyệt lâu khaitrương, Bát Xử đã giúp Phạm Nhàn tuyên truyền đủ đường. Tuy Bát Xử khôngcó thể nhiều thủ đoạn đối phó với Minh gia ở Giang Nam, nhưng muốn đắp nạnhai vị cô nương thành mỹ nhân tuyệt đại chỉ có trên trời không ở nhân gian, lạilà chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay. Sử Xiển Lập phối hợp với những lời đồn đạisuy đoán về hai vị cô nương này trên phố phường, rất khéo léo bố trí cho hai vịcô nương này trước khi khai trương vài ngày ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành TôChâu đạp thanh một lượt...Đạp thanh, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, khiến cho đám người háo sắc GiangNam có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai vị cô nương từ xa. Trênđường đi, không biết bao nhiêu gã háo sắc bám theo xe ngựa của Bão Nguyệtlâu, cánh đồng xanh xanh trước sau xe ngựa đều bị hai chân hoặc móng ngựacủa đám nam nhân kia đạp thành bằng phẳng. Cái gọi là đạp thanh, đúng thật làsan bằng cỏ xanh.Cứ như vậy, mọi người ở Giang Nam cũng biết hiện tại Bão Nguyệt lâu đã cóhai vị cô nương ra sao, cuối cùng cũng câu được khẩu vị.......Còn hôm nay chi nhánh Bão Nguyệt lâu khai trương, hai vị cô nương đầu bảnglại không ra ngoài tiếp khách, thậm chí ngay cả những có thân phận như TuyềnChâu Tôn gia Lĩnh Nam Hùng gia, cũng không có tư cách để khiến hai vị cônương ra ngoài ngồi tiếp đãi một lúc.Bởi vì hai vị cô nương đang ngồi rất ngoan ngoãn, yên tĩnh trong một cănphòng, bên cạnh một người trẻ tuổi, đang điềm đạm khéo léo nhấc cổ tay nângchén để cho người trẻ tuổi này ăn uống.Trước mặt người trẻ tuổi này, cho dù hai vị cô nương có bất mãn trong lòng,cũng không dám lộ ra chút nào. Ngay cả kỹ năng mà cả hai giỏi nhất, là quyếnrũ tâm trí nam nhân cũng không dám tùy tiện sử dụng.Hai cô gái có thể sống trong thế giới này, đơn giả là dựa vào vẻ đẹp bên ngoàicùng tâm tư tinh tế thấu hiểu lòng người. Lúc này người thanh niên bình thảnnhư không ngồi giữa hai cô gái, dung mạo thì đương nhiên thanh tú không aibằng, Còn về tâm tư... thế nhân đều biết, Tiểu Phạm đại nhân sở hữu một tráitim trong suốt như pha lê, không có chuyện gì trên đời mà hắn không biết,không có ai mà hắn không nhìn thấu được.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, ra hiệu cho hai cô nương bên cạnh không cần phụcvụ mình nữa. Nghĩ đến việc mình được hai cô nương xinh đẹp như hoa nhưngọc, đã nổi danh yêu kiều trên đất Giang Nam vây quanh, là một người đànông bình thường như y mà không có chút ý đồ, không muốn thưởng thức mónngon đầu tiên, chắc chắn là đang lừa người. Tuy nhiên, bây giờ tâm trí của ythật sự không đặt trong chuyện này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy nhiên, vị cô nương Lương Điểm Điểm này còn chưa kịp tỏa sáng ở kinh đôthì đã phải ôm nỗi uất ức bị Bão Nguyệt lâu cưỡng ép mua lại đưa đến Tô Châu.Trong lòng cô gái không khỏi bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ bối cảnh của BãoNguyệt lâu, biết mình không thể chống lại. Thay vào đó, khi vừa đến Tô Châu,cô lập tức được ký một hợp đồng mới lạ với chưởng quầy Tang Văn, khiến vị cônương mới mười sáu này cảm thấy bất ngờ là dường như nội dung trong hợpđồng kia có lợi cho mình.... Cõi đời này còn nơi đâu có tú bà tốt như vậy?Còn một vị mỹ nhân khác tới từ Tây Hồ, quả thật có điểm khác biệt rất lớn sovới phụ nữ Trung Nguyên. Đôi mắt của cô sâu hút nhưng không có vẻ kì dị, lạicàng tôn nét quyến rũ trên gương mặt cô. Đặc biệt là làn da ngăm đen không cóvẻ thô ráp, ngược lại mang một vẻ đẹp bí ẩn tựa như viên hắc trân châu. Hơnnữa, vóc dáng của mỹ nhân Tây Hồ này cũng cực kỳ quyến rũ, tiền công hậuthủ, khiến đám người Khánh Quốc quen với vẻ đẹp thanh nhã của nữ tử trongnước cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.Chỉ có điều lai lịch của mỹ nhân Tây Hồ này, so với vị Lương Điểm Điểm kiacòn phải... quỷ dị hơn. Vị mỹ nhân Tây Hồ này họ Mã tên Tác Tác, lại chính làcông chúa của một bộ lạc Tây Hồ!Đại hoàng tử dẫn quân đi tây chinh, từ đầu đến cuối đều đánh Tây Hồ thất bạitan tác, không biết đã chinh phục được bao nhiêu bộ lạc. Mà thủ lĩnh của bộ lạclớn thứ hai trong số đó muốn tỏ thành ý đầu hàng, nên dâng cô con gái bảo bốicủa mình cho Đại hoàng tử, mang chút ý tứ hiến thân. Không ngờ Đại hoàng tửnày thật sự là loại thô lỗ, lại đi đối đãi với con gái kẻ địch như nữ đầy tớ bìnhthường, đặc biệt là sau khi thành hôn với Đại công chúa Bắc Tề, càng khôngtiện để mỹ nhân Tây Hồ này ở lại trong vương phủ. Cho nên, lúc nghe nói PhạmNhàn mở thanh lâu ở Giang Nam thiếu mỹ nhân đầu bảng, là vội vội vàng vàngđưa đến Bão Nguyệt lâu rồi chuyển tới Tô Châu.Hai vị cô nương này từ kinh đô đến Tô Châu, trong lúc Bão Nguyệt lâu khaitrương, Bát Xử đã giúp Phạm Nhàn tuyên truyền đủ đường. Tuy Bát Xử khôngcó thể nhiều thủ đoạn đối phó với Minh gia ở Giang Nam, nhưng muốn đắp nạnhai vị cô nương thành mỹ nhân tuyệt đại chỉ có trên trời không ở nhân gian, lạilà chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay. Sử Xiển Lập phối hợp với những lời đồn đạisuy đoán về hai vị cô nương này trên phố phường, rất khéo léo bố trí cho hai vịcô nương này trước khi khai trương vài ngày ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành TôChâu đạp thanh một lượt...Đạp thanh, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, khiến cho đám người háo sắc GiangNam có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai vị cô nương từ xa. Trênđường đi, không biết bao nhiêu gã háo sắc bám theo xe ngựa của Bão Nguyệtlâu, cánh đồng xanh xanh trước sau xe ngựa đều bị hai chân hoặc móng ngựacủa đám nam nhân kia đạp thành bằng phẳng. Cái gọi là đạp thanh, đúng thật làsan bằng cỏ xanh.Cứ như vậy, mọi người ở Giang Nam cũng biết hiện tại Bão Nguyệt lâu đã cóhai vị cô nương ra sao, cuối cùng cũng câu được khẩu vị.......Còn hôm nay chi nhánh Bão Nguyệt lâu khai trương, hai vị cô nương đầu bảnglại không ra ngoài tiếp khách, thậm chí ngay cả những có thân phận như TuyềnChâu Tôn gia Lĩnh Nam Hùng gia, cũng không có tư cách để khiến hai vị cônương ra ngoài ngồi tiếp đãi một lúc.Bởi vì hai vị cô nương đang ngồi rất ngoan ngoãn, yên tĩnh trong một cănphòng, bên cạnh một người trẻ tuổi, đang điềm đạm khéo léo nhấc cổ tay nângchén để cho người trẻ tuổi này ăn uống.Trước mặt người trẻ tuổi này, cho dù hai vị cô nương có bất mãn trong lòng,cũng không dám lộ ra chút nào. Ngay cả kỹ năng mà cả hai giỏi nhất, là quyếnrũ tâm trí nam nhân cũng không dám tùy tiện sử dụng.Hai cô gái có thể sống trong thế giới này, đơn giả là dựa vào vẻ đẹp bên ngoàicùng tâm tư tinh tế thấu hiểu lòng người. Lúc này người thanh niên bình thảnnhư không ngồi giữa hai cô gái, dung mạo thì đương nhiên thanh tú không aibằng, Còn về tâm tư... thế nhân đều biết, Tiểu Phạm đại nhân sở hữu một tráitim trong suốt như pha lê, không có chuyện gì trên đời mà hắn không biết,không có ai mà hắn không nhìn thấu được.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, ra hiệu cho hai cô nương bên cạnh không cần phụcvụ mình nữa. Nghĩ đến việc mình được hai cô nương xinh đẹp như hoa nhưngọc, đã nổi danh yêu kiều trên đất Giang Nam vây quanh, là một người đànông bình thường như y mà không có chút ý đồ, không muốn thưởng thức mónngon đầu tiên, chắc chắn là đang lừa người. Tuy nhiên, bây giờ tâm trí của ythật sự không đặt trong chuyện này.

Chương 604: Khai trương - đêm giết người 2