Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 605: Khai trương - đêm giết người 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn Lương Điểm Điểm, thở dài, tự hỏi tại sao cô nương mới mười sáu tuổinày lại có khả năng quyến rũ người khác đến như vậy? Đôi mắt long lanh nhưbiết nói, khiến y nghĩ đến vấn đề đã làm phiền mình từ lâu - rốt cuộc Đóa Đóabao tuổi?Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lương Điểm Điểm, Phạm Nhàn hiểucô nương này chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho nghề nghiệp mà thôi. Có điều, khiquay đầu sang nhìn vị mỹ nhân Tây Hồ kia, lòng Phạm Nhàn càng thêm khổ sở.Nô từng là công chúa Tây Hồ, nhưng giờ đây lại đang chìm trong cống rãnh...Cô nương Mã Tác Tác này dường như đã chấp nhận số phận từ lâu, phụ nữtrong thế giới này chỉ là hàng hóa trong tay đàn ông mà thôi, bị bán đi nhưchẳng có gì. Bây giờ bị Đại hoàng tử đưa đến Giang Nam, dường như BãoNguyệt lâu này cũng không quá đáng sợ, Tang chưởng quỹ và Sử chủ quáncũng không có vẻ hung ác gì, vị Phạm đại nhân trước mắt cũng thật điển trai,dường như còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở lại trong vương phủ làm lụngvất vả, bị Đại vương phi ghẻ lạnh, không sẽ mất mạng lúc nào.Phạm Nhàn ngồi đối diện với Tang Văn, thở dài nói: "Thế này là sao? Đại điệnhạ đang ức hiếp người ta đấy à?"Tang Văn ngớ người, mở cái miệng hơi lớn, cười khúc khích nói: "Tác Tác cônương vốn đã rất đẹp, chẳng qua đại nhân hiếm khi gặp người Hồ, nên có phầnkhông quen quen thôi. Có lẽ đại điện hạ không cố ý lừa gạt đại nhân đâu."Phạm Nhàn xì một tiếng, kiếp trước y đã ngắm không biết bao nhiêu mỹ nhânTây Dương, từng là fan trung thành của Adjani, đương nhiên cũng nhận ra sứchấp dẫn của cô nương Tây Hồ này... Chẳng qua Đại hoàng tử này vốn không sợtrời không sợ đất, nhưng giờ lại e sợ đưa cô nương này đến Tô Châu, hiển nhiênđã cho thấy sau khi Đại công chúa Bắc Tề tới tận Nam Khánh thành hôn đượcmấy tháng, cuối cùng đã biến thân hoàn toàn thành sư tử cái Hà Đông. Đạihoàng tử đưa Mã Tác Tác đến Tô Châu, đương nhiên là để bảo vệ mạng sống bénhỏ của cô gái này. Nếu vậy có nghĩa là đối với cô nương Tây Hồ này, cho dùĐại hoàng tử không có tình cảm, cũng có một chút thương tiếc.(Isabelle Yasmine Adjani là một nữ diễn viên điện ảnh và ca sĩ Pháp. Adjani đãxuất hiện trong 30 bộ phim từ năm 1970. Cô giữ kỷ lục cho các giải César choNữ diễn viên xuất sắc nhất năm, với 5 giải, từng 2 lần đề cử giải Oscar)Trong tình huống như vậy, liệu Phạm Nhàn có dám để Mã Tác Tác ra ngoài tiếpkhách không? Chỉ e vẫn phải cẩn thận chăm sóc, nếu một ngày nào đó Đạihoàng tử đột nhiên nổi hứng, mơ lại thổi tù và trong trướng, say rượu đốt đènnhớ cảnh xưa, tìm đến mình đòi người thì làm sao đây?"Không để cho hai cô ấy ra ngoài tiếp khách thật à?" Sử Xiển Lập từ bên ngoàiđi vào, có lẽ hắn đã uống một chút rượu với những thương nhân kia, mặt màyhơi đỏ, nói năng cũng có mùi rượu, nhìn thẳng vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhăn mày suy nghĩ một hồi, quay đầu sang nhìn Lương Điểm Điểmvới vẻ suy tư, biết nếu mình cứ nuôi Mã Tác Tác mãi, bên phía Lương ĐiểmĐiểm cũng cần an ủi một chút, sau khi khôi phục tinh thần, y nói: "Bây giờ chỉlà gây dựng danh tiếng, không cần gấp gáp cho hai cô gái này ra ngoài gặpkhách."Y khẽ mỉm cười nói: "Chẳng qua là thỉnh thoảng tìm chút thời gian, hai ngườicác ngươi ra ngoài chơi nhạc, khiêu vũ gì đó thôi."Lương Điểm Điểm khẽ run rẩy, cùng tmm đồng thời hành lễ cảm tạ. Tới giờtiếng phổ thông của Mã Tác Tác vẫn chưa được lưu loát nhưng ánh mắt đầy vẻcảm kích Phạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm,trộm không bằng trộm không được, trộm không được không bằng khiến ngườita mỗi ngày xem lòng ngứa ngáy nhưng vẫn không thể chạm vào... Cứ để đámnam nhân Giang Nam chịu đựng mấy ngày, học được bài học chỉ có thể đứngnhìn từ xa chứ không thể xâm phạm."Cuối cùng Y nói với Sử Xiển Lập và Tang Văn: "Đàn ông, đều là một loại sinhvật hạ tiện. Nếu các ngươi hiểu rõ điều này, chuyện làm ăn sẽ dễ dàng hơnnhiều."Nghe câu này, Sử Xiển Lập cảm thấy xấu hổ, trong lòng vẫn không phục, cònTang Văn lại che miệng nở nụ cười."Đưa hai người các nàng ra ngoài gặp gỡ với mấy lão già Hùng Bách Linh kia,có những thương nhân này truyền bá, danh tiếng sẽ càng vang xa hơn." PhạmNhàn nhắm mắt vẫy tay một cái.Lương Điểm Điểm nắm tay Tác Mã Mã, đứng dậy chân thành thi lễ với PhạmNhàn. Rồi cùng được Tang Văn đưa ra ngoài.Phạm Nhàn bảo Sử Xiển Lập ghé lại gần, hạ thấp nói: "Ngươi để mắt đến TácMã Mã. Tiện thể tung tin đồn ra, để mọi người đều biết rằng cô ấy là... nữ nhâncủa Đại hoàng tử."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn Lương Điểm Điểm, thở dài, tự hỏi tại sao cô nương mới mười sáu tuổinày lại có khả năng quyến rũ người khác đến như vậy? Đôi mắt long lanh nhưbiết nói, khiến y nghĩ đến vấn đề đã làm phiền mình từ lâu - rốt cuộc Đóa Đóabao tuổi?Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lương Điểm Điểm, Phạm Nhàn hiểucô nương này chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho nghề nghiệp mà thôi. Có điều, khiquay đầu sang nhìn vị mỹ nhân Tây Hồ kia, lòng Phạm Nhàn càng thêm khổ sở.Nô từng là công chúa Tây Hồ, nhưng giờ đây lại đang chìm trong cống rãnh...Cô nương Mã Tác Tác này dường như đã chấp nhận số phận từ lâu, phụ nữtrong thế giới này chỉ là hàng hóa trong tay đàn ông mà thôi, bị bán đi nhưchẳng có gì. Bây giờ bị Đại hoàng tử đưa đến Giang Nam, dường như BãoNguyệt lâu này cũng không quá đáng sợ, Tang chưởng quỹ và Sử chủ quáncũng không có vẻ hung ác gì, vị Phạm đại nhân trước mắt cũng thật điển trai,dường như còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở lại trong vương phủ làm lụngvất vả, bị Đại vương phi ghẻ lạnh, không sẽ mất mạng lúc nào.Phạm Nhàn ngồi đối diện với Tang Văn, thở dài nói: "Thế này là sao? Đại điệnhạ đang ức hiếp người ta đấy à?"Tang Văn ngớ người, mở cái miệng hơi lớn, cười khúc khích nói: "Tác Tác cônương vốn đã rất đẹp, chẳng qua đại nhân hiếm khi gặp người Hồ, nên có phầnkhông quen quen thôi. Có lẽ đại điện hạ không cố ý lừa gạt đại nhân đâu."Phạm Nhàn xì một tiếng, kiếp trước y đã ngắm không biết bao nhiêu mỹ nhânTây Dương, từng là fan trung thành của Adjani, đương nhiên cũng nhận ra sứchấp dẫn của cô nương Tây Hồ này... Chẳng qua Đại hoàng tử này vốn không sợtrời không sợ đất, nhưng giờ lại e sợ đưa cô nương này đến Tô Châu, hiển nhiênđã cho thấy sau khi Đại công chúa Bắc Tề tới tận Nam Khánh thành hôn đượcmấy tháng, cuối cùng đã biến thân hoàn toàn thành sư tử cái Hà Đông. Đạihoàng tử đưa Mã Tác Tác đến Tô Châu, đương nhiên là để bảo vệ mạng sống bénhỏ của cô gái này. Nếu vậy có nghĩa là đối với cô nương Tây Hồ này, cho dùĐại hoàng tử không có tình cảm, cũng có một chút thương tiếc.(Isabelle Yasmine Adjani là một nữ diễn viên điện ảnh và ca sĩ Pháp. Adjani đãxuất hiện trong 30 bộ phim từ năm 1970. Cô giữ kỷ lục cho các giải César choNữ diễn viên xuất sắc nhất năm, với 5 giải, từng 2 lần đề cử giải Oscar)Trong tình huống như vậy, liệu Phạm Nhàn có dám để Mã Tác Tác ra ngoài tiếpkhách không? Chỉ e vẫn phải cẩn thận chăm sóc, nếu một ngày nào đó Đạihoàng tử đột nhiên nổi hứng, mơ lại thổi tù và trong trướng, say rượu đốt đènnhớ cảnh xưa, tìm đến mình đòi người thì làm sao đây?"Không để cho hai cô ấy ra ngoài tiếp khách thật à?" Sử Xiển Lập từ bên ngoàiđi vào, có lẽ hắn đã uống một chút rượu với những thương nhân kia, mặt màyhơi đỏ, nói năng cũng có mùi rượu, nhìn thẳng vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhăn mày suy nghĩ một hồi, quay đầu sang nhìn Lương Điểm Điểmvới vẻ suy tư, biết nếu mình cứ nuôi Mã Tác Tác mãi, bên phía Lương ĐiểmĐiểm cũng cần an ủi một chút, sau khi khôi phục tinh thần, y nói: "Bây giờ chỉlà gây dựng danh tiếng, không cần gấp gáp cho hai cô gái này ra ngoài gặpkhách."Y khẽ mỉm cười nói: "Chẳng qua là thỉnh thoảng tìm chút thời gian, hai ngườicác ngươi ra ngoài chơi nhạc, khiêu vũ gì đó thôi."Lương Điểm Điểm khẽ run rẩy, cùng tmm đồng thời hành lễ cảm tạ. Tới giờtiếng phổ thông của Mã Tác Tác vẫn chưa được lưu loát nhưng ánh mắt đầy vẻcảm kích Phạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm,trộm không bằng trộm không được, trộm không được không bằng khiến ngườita mỗi ngày xem lòng ngứa ngáy nhưng vẫn không thể chạm vào... Cứ để đámnam nhân Giang Nam chịu đựng mấy ngày, học được bài học chỉ có thể đứngnhìn từ xa chứ không thể xâm phạm."Cuối cùng Y nói với Sử Xiển Lập và Tang Văn: "Đàn ông, đều là một loại sinhvật hạ tiện. Nếu các ngươi hiểu rõ điều này, chuyện làm ăn sẽ dễ dàng hơnnhiều."Nghe câu này, Sử Xiển Lập cảm thấy xấu hổ, trong lòng vẫn không phục, cònTang Văn lại che miệng nở nụ cười."Đưa hai người các nàng ra ngoài gặp gỡ với mấy lão già Hùng Bách Linh kia,có những thương nhân này truyền bá, danh tiếng sẽ càng vang xa hơn." PhạmNhàn nhắm mắt vẫy tay một cái.Lương Điểm Điểm nắm tay Tác Mã Mã, đứng dậy chân thành thi lễ với PhạmNhàn. Rồi cùng được Tang Văn đưa ra ngoài.Phạm Nhàn bảo Sử Xiển Lập ghé lại gần, hạ thấp nói: "Ngươi để mắt đến TácMã Mã. Tiện thể tung tin đồn ra, để mọi người đều biết rằng cô ấy là... nữ nhâncủa Đại hoàng tử."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn Lương Điểm Điểm, thở dài, tự hỏi tại sao cô nương mới mười sáu tuổinày lại có khả năng quyến rũ người khác đến như vậy? Đôi mắt long lanh nhưbiết nói, khiến y nghĩ đến vấn đề đã làm phiền mình từ lâu - rốt cuộc Đóa Đóabao tuổi?Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lương Điểm Điểm, Phạm Nhàn hiểucô nương này chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho nghề nghiệp mà thôi. Có điều, khiquay đầu sang nhìn vị mỹ nhân Tây Hồ kia, lòng Phạm Nhàn càng thêm khổ sở.Nô từng là công chúa Tây Hồ, nhưng giờ đây lại đang chìm trong cống rãnh...Cô nương Mã Tác Tác này dường như đã chấp nhận số phận từ lâu, phụ nữtrong thế giới này chỉ là hàng hóa trong tay đàn ông mà thôi, bị bán đi nhưchẳng có gì. Bây giờ bị Đại hoàng tử đưa đến Giang Nam, dường như BãoNguyệt lâu này cũng không quá đáng sợ, Tang chưởng quỹ và Sử chủ quáncũng không có vẻ hung ác gì, vị Phạm đại nhân trước mắt cũng thật điển trai,dường như còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc ở lại trong vương phủ làm lụngvất vả, bị Đại vương phi ghẻ lạnh, không sẽ mất mạng lúc nào.Phạm Nhàn ngồi đối diện với Tang Văn, thở dài nói: "Thế này là sao? Đại điệnhạ đang ức hiếp người ta đấy à?"Tang Văn ngớ người, mở cái miệng hơi lớn, cười khúc khích nói: "Tác Tác cônương vốn đã rất đẹp, chẳng qua đại nhân hiếm khi gặp người Hồ, nên có phầnkhông quen quen thôi. Có lẽ đại điện hạ không cố ý lừa gạt đại nhân đâu."Phạm Nhàn xì một tiếng, kiếp trước y đã ngắm không biết bao nhiêu mỹ nhânTây Dương, từng là fan trung thành của Adjani, đương nhiên cũng nhận ra sứchấp dẫn của cô nương Tây Hồ này... Chẳng qua Đại hoàng tử này vốn không sợtrời không sợ đất, nhưng giờ lại e sợ đưa cô nương này đến Tô Châu, hiển nhiênđã cho thấy sau khi Đại công chúa Bắc Tề tới tận Nam Khánh thành hôn đượcmấy tháng, cuối cùng đã biến thân hoàn toàn thành sư tử cái Hà Đông. Đạihoàng tử đưa Mã Tác Tác đến Tô Châu, đương nhiên là để bảo vệ mạng sống bénhỏ của cô gái này. Nếu vậy có nghĩa là đối với cô nương Tây Hồ này, cho dùĐại hoàng tử không có tình cảm, cũng có một chút thương tiếc.(Isabelle Yasmine Adjani là một nữ diễn viên điện ảnh và ca sĩ Pháp. Adjani đãxuất hiện trong 30 bộ phim từ năm 1970. Cô giữ kỷ lục cho các giải César choNữ diễn viên xuất sắc nhất năm, với 5 giải, từng 2 lần đề cử giải Oscar)Trong tình huống như vậy, liệu Phạm Nhàn có dám để Mã Tác Tác ra ngoài tiếpkhách không? Chỉ e vẫn phải cẩn thận chăm sóc, nếu một ngày nào đó Đạihoàng tử đột nhiên nổi hứng, mơ lại thổi tù và trong trướng, say rượu đốt đènnhớ cảnh xưa, tìm đến mình đòi người thì làm sao đây?"Không để cho hai cô ấy ra ngoài tiếp khách thật à?" Sử Xiển Lập từ bên ngoàiđi vào, có lẽ hắn đã uống một chút rượu với những thương nhân kia, mặt màyhơi đỏ, nói năng cũng có mùi rượu, nhìn thẳng vào Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhăn mày suy nghĩ một hồi, quay đầu sang nhìn Lương Điểm Điểmvới vẻ suy tư, biết nếu mình cứ nuôi Mã Tác Tác mãi, bên phía Lương ĐiểmĐiểm cũng cần an ủi một chút, sau khi khôi phục tinh thần, y nói: "Bây giờ chỉlà gây dựng danh tiếng, không cần gấp gáp cho hai cô gái này ra ngoài gặpkhách."Y khẽ mỉm cười nói: "Chẳng qua là thỉnh thoảng tìm chút thời gian, hai ngườicác ngươi ra ngoài chơi nhạc, khiêu vũ gì đó thôi."Lương Điểm Điểm khẽ run rẩy, cùng tmm đồng thời hành lễ cảm tạ. Tới giờtiếng phổ thông của Mã Tác Tác vẫn chưa được lưu loát nhưng ánh mắt đầy vẻcảm kích Phạm Nhàn.Phạm Nhàn tiếp tục cười nói: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm,trộm không bằng trộm không được, trộm không được không bằng khiến ngườita mỗi ngày xem lòng ngứa ngáy nhưng vẫn không thể chạm vào... Cứ để đámnam nhân Giang Nam chịu đựng mấy ngày, học được bài học chỉ có thể đứngnhìn từ xa chứ không thể xâm phạm."Cuối cùng Y nói với Sử Xiển Lập và Tang Văn: "Đàn ông, đều là một loại sinhvật hạ tiện. Nếu các ngươi hiểu rõ điều này, chuyện làm ăn sẽ dễ dàng hơnnhiều."Nghe câu này, Sử Xiển Lập cảm thấy xấu hổ, trong lòng vẫn không phục, cònTang Văn lại che miệng nở nụ cười."Đưa hai người các nàng ra ngoài gặp gỡ với mấy lão già Hùng Bách Linh kia,có những thương nhân này truyền bá, danh tiếng sẽ càng vang xa hơn." PhạmNhàn nhắm mắt vẫy tay một cái.Lương Điểm Điểm nắm tay Tác Mã Mã, đứng dậy chân thành thi lễ với PhạmNhàn. Rồi cùng được Tang Văn đưa ra ngoài.Phạm Nhàn bảo Sử Xiển Lập ghé lại gần, hạ thấp nói: "Ngươi để mắt đến TácMã Mã. Tiện thể tung tin đồn ra, để mọi người đều biết rằng cô ấy là... nữ nhâncủa Đại hoàng tử."

Chương 605: Khai trương - đêm giết người 3