Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 609: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một thanh kiếm lạnh lẽo tỏa sáng trong đình viện, những người đáng chết đềuchết dưới thanh kiếm này, chỉ có hai người thoát ra ngoài tường sau. PhạmNhàn không để ý đến họ, chỉ vác trường kiếm, lặng lẽ tiến về phòng ngủ tĩnhlặng kia.Bên ngoài bức tường sau, Cao Đạt thu hồi trường đao, nhìn thân thể bị chia làmbốn mảnh bên cạnh, lắc đầu.Cánh cửa phòng ngủ bị Phạm Nhàn đẩy ra, y nhìn cô gái vừa tỉnh dậy trêngiường chỉ kịp thắp nến đỏ nhưng chưa kịp mặc quần áo, mỉm cười nói: "Viênđại gia, đã lâu không gặp."Viên Mộng bị bộ Hình truy nã khắp thiên hạ, ẩn náu tại Tô Châu, giờ cắn chặtmôi dưới, nhìn về phía người trẻ tuổi tuấn tú như sát thần ở cửa, chỉ chốc lát saulại đột nhiên gào thé: "Tiểu Phạm đại nhân... vì sao không chịu buông tha ta?""Câu hỏi rất ngây thơ... Nhưng ta đồng ý trả lời ngươi." Phạm Nhàn từ từ tiếnvề phía cô ta, bình tĩnh nói: "Trên tay ngươi dính quá nhiều máu tươi của nữnhân vô tội, phụ thân đại nhân đã có lệnh, làm con cái, đương nhiên làm trònchữ hiếu."Vài lọn tóc đen của Viên Mộng kiệt quệ rủ xuống trán, cười thảm nói: "Chuyệntại kinh đô, ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh... Còn chuyện bộ Hình truy nãta... Ngươi nên biết, đệ đệ của ngươi cũng như Tam điện hạ mà ngươi đang dạybảo, đều chẳng sạch sẽ gì, ngươi muốn giết ta thì giết, nhưng đừng hòng dùng lýdo đại nghĩa lẫm liệt này để khiến ta buồn nôn."Phạm Nhàn bình thản giơ lên trường kiếm, mỉm cười nói: "Chấp nhận số phậnđi, ngươi là người xấu, nếu như ta là người tốt có lẽ ngươi còn có đôi chút cơhội, nhưng đáng tiếc ngươi cũng biết mà, ta cũng là... người xấu."Viên Mộng cắn chặt môi dưới như lên cơn điên loạn, bị nỗi sợ hãi bao phủ, độtnhiên mở miệng cười the thé nói: "Ha ha! Ngươi muốn bắt ta để đối phó vớiđiện hạ? Nói cho ngươi biết, không thể nào!"Nói xong câu này, cô ả cắn chặt răng, uống thuốc độc tự sát, toàn thân đột nhiêncứng đờ, ngã xuống tấm chăn hồng trên giường, phát ra một tiếng bịch lớn.Phạm Nhàn lắc đầu nghĩ thầm, vốn dĩ ta cũng chỉ muốn giết ngươi. Y vungcánh tay, mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu của vị cô nương này.Trong đêm tối, tiếng chim hót không may mắn vang lên, mây tan trăng hé lộ, thithoảng trên ngọn cây lại thấy bóng đen lướt qua."Lên núi." Phạm Nhàn và Cao Đạt trở lại trên xe ngựa, Phạm Nhàn nói vớiĐặng Tử Việt: "Yên tĩnh một chút."Đặng Tử Việt gật đầu, vung nhẹ dây cương, con ngựa ngậm hàm thiết kéo xe,vòng qua cái kia đình viện yên tĩnh kia đi về phía sau thành đi. Phía sau đìnhviện này là một gò núi, ẩn mình trong bóng tối, lại có gốc cổ thụ che giấu, đứngđó quan sát phía dưới, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra đám người bọn họbọn họ đã tới đây.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn im lặng cởi bỏ đôi găng tay trên tay, găng tay mỏngnhư một lớp da. Hắn dùng găng tay lau sạch vết máu trên nhuyễn kiếm, chắcchắn rằng trên kiếm không còn mùi máu nữa, mới dắt nhuyễn kiếm trở lại eo,tiếp theo đó bình thản búng ngón trỏ, một ít bột phấn bắn lên găng tay, ầm mộttiếng bốc cháy rừng rực.Cao Đạt liếc mắt nhìn y một cái, lấy từ dưới ghế ra một cái thùng sắt, đặt trướcmặt y. Phạm Nhàn vứt đôi găng tay đang cháy vào trong thùng sắt, híp mắt nhìnngọn lửa dần dần thu nhỏ, ngọn lửa trong đôi mắt cũng tắt dần.Chẳng qua bao lâu, xe ngựa đã lên đến đỉnh núi.Bên dưới gian đình viện kia vẫn yên tĩnh như cũ, những người bên trong khôngphải đã thì là đã ngất, đương nhiên không thể phát ra tiếng động nào. Không aibiết đã có án mạng xảy ra trong đó, đương nhiên cũng không có ai đến xem xét.Không biết lúc này Phạm Nhàn lại lên trên ngọn núi phía sau mà muốn thấy cáigì.Đặng Tử Việt nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy con ngựa rồi chui vào khoang xe, lẳnglặng ngồi xuống.Phạm Nhàn ven một góc rèm xe lên, nhìn xuống bên dưới, không biết đã quansát bao lâu, vẫn không thay đổi gì."Tới lúc đối phương phát hiện ra chuyện ở nơi này, e rằng còn phải chờ rất lâu."Đặng Tử Việt xem thời gian, chắc đã là giữa đêm, bèn khuyên Phạm Nhàn: "Sẽkhông tới sớm như vậy đâu."Phạm Nhàn mỉm cười, biết đúng là mình hơi nóng vội, giọng nói nói hai câu vớiCao Đạt, rồi tựa vào lưng nhắm mắt dưỡng thần.Cao Đạt lấy ra một chiếc chăn lông đắp lên người hắn. Dần dần, thân thể vốnhơi lạnh lẽo dần dần ấm áp, Phạm Nhàn cảm thấy cảm giác mệt mỏi tập kíchgiữa hơi ấm, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say.......Không biết ngủ bao lâu, Phạm Nhàn mở đôi mắt ra, ừ một tiếng.Đặng Tử Việt vén rèm liếc mắt nhìn bên dưới, nhỏ giọng nói: "Có người tới."Phạm Nhàn xốc chăn lông lên, ghé đầu tới gần cửa sổ, híp mắt nhìn xuống. Chỉthấy ngoài trạch viện mà Viên Mộng đã ẩn cư, đột nhiên có một người tới.Người kia quen cửa quen nẻo, nhỏ giọng gõ cửa, rõ ràng nhịp gõ cửa che giấumột loại ám hiệu nào đó, xem ra là người liên lạc của thế lực Giang Nam phụtrách tiếp xúc với Viên Mộng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một thanh kiếm lạnh lẽo tỏa sáng trong đình viện, những người đáng chết đềuchết dưới thanh kiếm này, chỉ có hai người thoát ra ngoài tường sau. PhạmNhàn không để ý đến họ, chỉ vác trường kiếm, lặng lẽ tiến về phòng ngủ tĩnhlặng kia.Bên ngoài bức tường sau, Cao Đạt thu hồi trường đao, nhìn thân thể bị chia làmbốn mảnh bên cạnh, lắc đầu.Cánh cửa phòng ngủ bị Phạm Nhàn đẩy ra, y nhìn cô gái vừa tỉnh dậy trêngiường chỉ kịp thắp nến đỏ nhưng chưa kịp mặc quần áo, mỉm cười nói: "Viênđại gia, đã lâu không gặp."Viên Mộng bị bộ Hình truy nã khắp thiên hạ, ẩn náu tại Tô Châu, giờ cắn chặtmôi dưới, nhìn về phía người trẻ tuổi tuấn tú như sát thần ở cửa, chỉ chốc lát saulại đột nhiên gào thé: "Tiểu Phạm đại nhân... vì sao không chịu buông tha ta?""Câu hỏi rất ngây thơ... Nhưng ta đồng ý trả lời ngươi." Phạm Nhàn từ từ tiếnvề phía cô ta, bình tĩnh nói: "Trên tay ngươi dính quá nhiều máu tươi của nữnhân vô tội, phụ thân đại nhân đã có lệnh, làm con cái, đương nhiên làm trònchữ hiếu."Vài lọn tóc đen của Viên Mộng kiệt quệ rủ xuống trán, cười thảm nói: "Chuyệntại kinh đô, ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh... Còn chuyện bộ Hình truy nãta... Ngươi nên biết, đệ đệ của ngươi cũng như Tam điện hạ mà ngươi đang dạybảo, đều chẳng sạch sẽ gì, ngươi muốn giết ta thì giết, nhưng đừng hòng dùng lýdo đại nghĩa lẫm liệt này để khiến ta buồn nôn."Phạm Nhàn bình thản giơ lên trường kiếm, mỉm cười nói: "Chấp nhận số phậnđi, ngươi là người xấu, nếu như ta là người tốt có lẽ ngươi còn có đôi chút cơhội, nhưng đáng tiếc ngươi cũng biết mà, ta cũng là... người xấu."Viên Mộng cắn chặt môi dưới như lên cơn điên loạn, bị nỗi sợ hãi bao phủ, độtnhiên mở miệng cười the thé nói: "Ha ha! Ngươi muốn bắt ta để đối phó vớiđiện hạ? Nói cho ngươi biết, không thể nào!"Nói xong câu này, cô ả cắn chặt răng, uống thuốc độc tự sát, toàn thân đột nhiêncứng đờ, ngã xuống tấm chăn hồng trên giường, phát ra một tiếng bịch lớn.Phạm Nhàn lắc đầu nghĩ thầm, vốn dĩ ta cũng chỉ muốn giết ngươi. Y vungcánh tay, mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu của vị cô nương này.Trong đêm tối, tiếng chim hót không may mắn vang lên, mây tan trăng hé lộ, thithoảng trên ngọn cây lại thấy bóng đen lướt qua."Lên núi." Phạm Nhàn và Cao Đạt trở lại trên xe ngựa, Phạm Nhàn nói vớiĐặng Tử Việt: "Yên tĩnh một chút."Đặng Tử Việt gật đầu, vung nhẹ dây cương, con ngựa ngậm hàm thiết kéo xe,vòng qua cái kia đình viện yên tĩnh kia đi về phía sau thành đi. Phía sau đìnhviện này là một gò núi, ẩn mình trong bóng tối, lại có gốc cổ thụ che giấu, đứngđó quan sát phía dưới, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra đám người bọn họbọn họ đã tới đây.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn im lặng cởi bỏ đôi găng tay trên tay, găng tay mỏngnhư một lớp da. Hắn dùng găng tay lau sạch vết máu trên nhuyễn kiếm, chắcchắn rằng trên kiếm không còn mùi máu nữa, mới dắt nhuyễn kiếm trở lại eo,tiếp theo đó bình thản búng ngón trỏ, một ít bột phấn bắn lên găng tay, ầm mộttiếng bốc cháy rừng rực.Cao Đạt liếc mắt nhìn y một cái, lấy từ dưới ghế ra một cái thùng sắt, đặt trướcmặt y. Phạm Nhàn vứt đôi găng tay đang cháy vào trong thùng sắt, híp mắt nhìnngọn lửa dần dần thu nhỏ, ngọn lửa trong đôi mắt cũng tắt dần.Chẳng qua bao lâu, xe ngựa đã lên đến đỉnh núi.Bên dưới gian đình viện kia vẫn yên tĩnh như cũ, những người bên trong khôngphải đã thì là đã ngất, đương nhiên không thể phát ra tiếng động nào. Không aibiết đã có án mạng xảy ra trong đó, đương nhiên cũng không có ai đến xem xét.Không biết lúc này Phạm Nhàn lại lên trên ngọn núi phía sau mà muốn thấy cáigì.Đặng Tử Việt nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy con ngựa rồi chui vào khoang xe, lẳnglặng ngồi xuống.Phạm Nhàn ven một góc rèm xe lên, nhìn xuống bên dưới, không biết đã quansát bao lâu, vẫn không thay đổi gì."Tới lúc đối phương phát hiện ra chuyện ở nơi này, e rằng còn phải chờ rất lâu."Đặng Tử Việt xem thời gian, chắc đã là giữa đêm, bèn khuyên Phạm Nhàn: "Sẽkhông tới sớm như vậy đâu."Phạm Nhàn mỉm cười, biết đúng là mình hơi nóng vội, giọng nói nói hai câu vớiCao Đạt, rồi tựa vào lưng nhắm mắt dưỡng thần.Cao Đạt lấy ra một chiếc chăn lông đắp lên người hắn. Dần dần, thân thể vốnhơi lạnh lẽo dần dần ấm áp, Phạm Nhàn cảm thấy cảm giác mệt mỏi tập kíchgiữa hơi ấm, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say.......Không biết ngủ bao lâu, Phạm Nhàn mở đôi mắt ra, ừ một tiếng.Đặng Tử Việt vén rèm liếc mắt nhìn bên dưới, nhỏ giọng nói: "Có người tới."Phạm Nhàn xốc chăn lông lên, ghé đầu tới gần cửa sổ, híp mắt nhìn xuống. Chỉthấy ngoài trạch viện mà Viên Mộng đã ẩn cư, đột nhiên có một người tới.Người kia quen cửa quen nẻo, nhỏ giọng gõ cửa, rõ ràng nhịp gõ cửa che giấumột loại ám hiệu nào đó, xem ra là người liên lạc của thế lực Giang Nam phụtrách tiếp xúc với Viên Mộng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một thanh kiếm lạnh lẽo tỏa sáng trong đình viện, những người đáng chết đềuchết dưới thanh kiếm này, chỉ có hai người thoát ra ngoài tường sau. PhạmNhàn không để ý đến họ, chỉ vác trường kiếm, lặng lẽ tiến về phòng ngủ tĩnhlặng kia.Bên ngoài bức tường sau, Cao Đạt thu hồi trường đao, nhìn thân thể bị chia làmbốn mảnh bên cạnh, lắc đầu.Cánh cửa phòng ngủ bị Phạm Nhàn đẩy ra, y nhìn cô gái vừa tỉnh dậy trêngiường chỉ kịp thắp nến đỏ nhưng chưa kịp mặc quần áo, mỉm cười nói: "Viênđại gia, đã lâu không gặp."Viên Mộng bị bộ Hình truy nã khắp thiên hạ, ẩn náu tại Tô Châu, giờ cắn chặtmôi dưới, nhìn về phía người trẻ tuổi tuấn tú như sát thần ở cửa, chỉ chốc lát saulại đột nhiên gào thé: "Tiểu Phạm đại nhân... vì sao không chịu buông tha ta?""Câu hỏi rất ngây thơ... Nhưng ta đồng ý trả lời ngươi." Phạm Nhàn từ từ tiếnvề phía cô ta, bình tĩnh nói: "Trên tay ngươi dính quá nhiều máu tươi của nữnhân vô tội, phụ thân đại nhân đã có lệnh, làm con cái, đương nhiên làm trònchữ hiếu."Vài lọn tóc đen của Viên Mộng kiệt quệ rủ xuống trán, cười thảm nói: "Chuyệntại kinh đô, ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh... Còn chuyện bộ Hình truy nãta... Ngươi nên biết, đệ đệ của ngươi cũng như Tam điện hạ mà ngươi đang dạybảo, đều chẳng sạch sẽ gì, ngươi muốn giết ta thì giết, nhưng đừng hòng dùng lýdo đại nghĩa lẫm liệt này để khiến ta buồn nôn."Phạm Nhàn bình thản giơ lên trường kiếm, mỉm cười nói: "Chấp nhận số phậnđi, ngươi là người xấu, nếu như ta là người tốt có lẽ ngươi còn có đôi chút cơhội, nhưng đáng tiếc ngươi cũng biết mà, ta cũng là... người xấu."Viên Mộng cắn chặt môi dưới như lên cơn điên loạn, bị nỗi sợ hãi bao phủ, độtnhiên mở miệng cười the thé nói: "Ha ha! Ngươi muốn bắt ta để đối phó vớiđiện hạ? Nói cho ngươi biết, không thể nào!"Nói xong câu này, cô ả cắn chặt răng, uống thuốc độc tự sát, toàn thân đột nhiêncứng đờ, ngã xuống tấm chăn hồng trên giường, phát ra một tiếng bịch lớn.Phạm Nhàn lắc đầu nghĩ thầm, vốn dĩ ta cũng chỉ muốn giết ngươi. Y vungcánh tay, mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu của vị cô nương này.Trong đêm tối, tiếng chim hót không may mắn vang lên, mây tan trăng hé lộ, thithoảng trên ngọn cây lại thấy bóng đen lướt qua."Lên núi." Phạm Nhàn và Cao Đạt trở lại trên xe ngựa, Phạm Nhàn nói vớiĐặng Tử Việt: "Yên tĩnh một chút."Đặng Tử Việt gật đầu, vung nhẹ dây cương, con ngựa ngậm hàm thiết kéo xe,vòng qua cái kia đình viện yên tĩnh kia đi về phía sau thành đi. Phía sau đìnhviện này là một gò núi, ẩn mình trong bóng tối, lại có gốc cổ thụ che giấu, đứngđó quan sát phía dưới, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra đám người bọn họbọn họ đã tới đây.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn im lặng cởi bỏ đôi găng tay trên tay, găng tay mỏngnhư một lớp da. Hắn dùng găng tay lau sạch vết máu trên nhuyễn kiếm, chắcchắn rằng trên kiếm không còn mùi máu nữa, mới dắt nhuyễn kiếm trở lại eo,tiếp theo đó bình thản búng ngón trỏ, một ít bột phấn bắn lên găng tay, ầm mộttiếng bốc cháy rừng rực.Cao Đạt liếc mắt nhìn y một cái, lấy từ dưới ghế ra một cái thùng sắt, đặt trướcmặt y. Phạm Nhàn vứt đôi găng tay đang cháy vào trong thùng sắt, híp mắt nhìnngọn lửa dần dần thu nhỏ, ngọn lửa trong đôi mắt cũng tắt dần.Chẳng qua bao lâu, xe ngựa đã lên đến đỉnh núi.Bên dưới gian đình viện kia vẫn yên tĩnh như cũ, những người bên trong khôngphải đã thì là đã ngất, đương nhiên không thể phát ra tiếng động nào. Không aibiết đã có án mạng xảy ra trong đó, đương nhiên cũng không có ai đến xem xét.Không biết lúc này Phạm Nhàn lại lên trên ngọn núi phía sau mà muốn thấy cáigì.Đặng Tử Việt nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy con ngựa rồi chui vào khoang xe, lẳnglặng ngồi xuống.Phạm Nhàn ven một góc rèm xe lên, nhìn xuống bên dưới, không biết đã quansát bao lâu, vẫn không thay đổi gì."Tới lúc đối phương phát hiện ra chuyện ở nơi này, e rằng còn phải chờ rất lâu."Đặng Tử Việt xem thời gian, chắc đã là giữa đêm, bèn khuyên Phạm Nhàn: "Sẽkhông tới sớm như vậy đâu."Phạm Nhàn mỉm cười, biết đúng là mình hơi nóng vội, giọng nói nói hai câu vớiCao Đạt, rồi tựa vào lưng nhắm mắt dưỡng thần.Cao Đạt lấy ra một chiếc chăn lông đắp lên người hắn. Dần dần, thân thể vốnhơi lạnh lẽo dần dần ấm áp, Phạm Nhàn cảm thấy cảm giác mệt mỏi tập kíchgiữa hơi ấm, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say.......Không biết ngủ bao lâu, Phạm Nhàn mở đôi mắt ra, ừ một tiếng.Đặng Tử Việt vén rèm liếc mắt nhìn bên dưới, nhỏ giọng nói: "Có người tới."Phạm Nhàn xốc chăn lông lên, ghé đầu tới gần cửa sổ, híp mắt nhìn xuống. Chỉthấy ngoài trạch viện mà Viên Mộng đã ẩn cư, đột nhiên có một người tới.Người kia quen cửa quen nẻo, nhỏ giọng gõ cửa, rõ ràng nhịp gõ cửa che giấumột loại ám hiệu nào đó, xem ra là người liên lạc của thế lực Giang Nam phụtrách tiếp xúc với Viên Mộng.