Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 610: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người kia mặc một bộ áo bông mỏng, tướng mạo bình thường, gõ cửa trạchviện nửa ngày mà không ai đáp lại; có vẻ hơi kinh ngạc và căng thẳng, lập tứclui vào bóng tối.Trên núi Phạm Nhàn đang nhìn xuống cũng không vội vàng, biết chắc chắnngười kia sẽ quay lại.Đúng nhu dự đoán, người đó chưa đi xa, chỉ sau thời gian một khắc, trên bứctường góc tây bắc viện đã có thêm một cái đầu lén lút nhô lên. Chính là ngườikia đang nhòm vào trong viện xem có chuyện gì xảy ra.Người kia đánh bạo nhảy vào trong viện. Ba người trên núi không cách nàoquan sát được người kia trong viện nhìn thấy cái gì, chỉ nghe một tiếng thở nhẹbị kiềm chế ở mức thấp nhất, hẳn là cuối cùng người kia cũng phát hiện ra cảnhtượng thảm khốc thi thể ngổn ngang, máu bắn khắp nơi trong viện.Cửa viện ngay lập tức bị đẩy ra, người kia cúi đầu chạy vào trong bóng tối, chắclà muốn tới thông báo cho các chủ nhân của mình.......Phạm Nhàn trên xe ngựa chậm rãi duỗi người, ngáp một cái, lúc này mới chú ýthấy chân trời đã dần dần trở sáng, không nhịn được cười nói: "Trời sáng nhanhquá, nếu đối phương muốn che giấu chuyện này thì phải nhanh chóng mộtchút."Đặng Tử Việt gật đầu một cái: "Đã phái người theo dõi các quý phủ, ngày maisẽ có tổng hợp tình báo ai nhận được tin tức đêm nay,."Phạm Nhàn cười nói: "Các ngươi đoán xem, chuyện xử lý hậu sự cho Viên đạigia ngày hôm nay... rốt cuộc có những ai?"Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Tô Châu phủ... chắc chắn phải phái người đến. Đạinhân, cứ để thuộc hạ quan sát nơi này là được rồi, ngài nên về phủ nghỉ ngơitrước đi."Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì tiếp. Viên Mộng vừa chết, kẻ phải kinh sợđương nhiên là quan viên Giang Nam âm thầm che chở cho cô ta. Ban đêm giếtngười, sáng sớm quan sát; phàm là quan viên được biết tin Viên Mộng qua đờichỉ trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời vội vàng đến đây xử lý hậu sự... Đươngnhiên sẽ là quan viên đóng vai trò không vẻ vang gì không chuyện này.Nói đúng ra, rốt cuộc trong khu vực Giang Nam có những ai là thân tín củaTrưởng công chúa, có lẽ sáng sớm hôm nay sẽ tra ra không ít.Phạm Nhàn cũng không có cách nào khác, Giám Sát viện tại Giang Nam thiếunhân lực, không thể cài cắm mấy cái đinh trí mạng vào từng quý phủ, chỉ có thểdùng phương pháp chia ra giám sát, sử dụng thủ đoạn giết Viên Kinh Mộng đểđiều tra từng người một.Mấy ngày gần đây Tri châu đại nhân của Tô Châu phủ bận bịu ngồi công đườnglắng nghe Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường tranh luận, không chỉ bỏ bê côngviệc chính mà còn tiêu hao quá nhiều tinh thần. Mỗi đêm hắn đều ngủ say nhưchết, thậm chí còn ít khi âu yếm với tam di thái thương yêu nhất. Vì vậy, sángsớm hôm đấy lúc hắn bị gọi dậy từ trong chăn, tâm trạng của hắn vô cùng tứcgiận.Còn sau khi nghe được tin tức kia, hắn như bị một chậu nước lạnh dội từ đầuxuống chân, toàn bộ lửa giận lập tức biến mất không còn tăm hơi, trong đầudâng lên nỗi khiếp sợ không gì sánh nổi và lo lắng khôn nguôi.Viên Mộng chết rồi ư? Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ta phải làm sao mới giảithích được với Nhị điện hạ, thế tử và... Trưởng công chúa đây?Hắn vừa vội vàng mặc quần áo, vừa sai người đi mời sư gia trong phủ đến. Khisư gia đến, Tri châu đại nhân đã mặc xong quần áo, giọng điệu mang chút oántrách nói: "Làm sao mà đến chậm thế? Viên Mộng chết rồi!"Sư gia thường là thân tín tâm phúc của các quan lão gia, không giấu giếm lừagạt nhau chuyện gì, đương nhiên vị sư gia này cũng biết chuyện của ViênMộng, cười khổ nói: "Chết thì đã chết rồi, nhưng mà Khâm sai đại nhân đã đếnTô Châu mà Viên đại gia kia còn không chịu đi. Cuối cùng cũng chỉ có một conđường chết mà thôi."Tri châu đại nhân cau mày nói: "Chỗ cô ta ẩn nấp rất bí ẩn... Ý ngươi nói làGiám Sát viện đã hành động?""Ngoài Giám Sát viện ra, Giang Nam này còn thế lực nào khác có thể lặng lẽkhông tiếng động giết chết Viên Mộng?" Sư gia phân tích nói: "Lúc này đạinhân lúc này không nên hoảng sợ, dù sao Viên Mộng cũng chết rồi, Giám Sátviện cũng không thể nào nắm được mối quan hệ giữa chúng ta và cô ta... Nếulúc này ngài phản ứng thiếu tỉnh táo, ngược lại sẽ khiến Giám Sát viện phát hiệnra mối liên hệ giữa đại nhân và việc này."Quả nhiên sư gia cân nhắc rất cẩn thận.Tri châu suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Nhưng cứ cảm thấy có gì đó kỳquái.""Đúng là rất kỳ quái, nếu Khâm sai đại nhân đã hành động, vì sao không bắtsống Viên Mộng, mà lại trực tiếp giết cô ta? Nếu Khâm sai đại nhân muốn dựavào chuyện bộ Hình phát công văn truy nã để động đến bản quan, thế thì khôngnên xử lý như vậy."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người kia mặc một bộ áo bông mỏng, tướng mạo bình thường, gõ cửa trạchviện nửa ngày mà không ai đáp lại; có vẻ hơi kinh ngạc và căng thẳng, lập tứclui vào bóng tối.Trên núi Phạm Nhàn đang nhìn xuống cũng không vội vàng, biết chắc chắnngười kia sẽ quay lại.Đúng nhu dự đoán, người đó chưa đi xa, chỉ sau thời gian một khắc, trên bứctường góc tây bắc viện đã có thêm một cái đầu lén lút nhô lên. Chính là ngườikia đang nhòm vào trong viện xem có chuyện gì xảy ra.Người kia đánh bạo nhảy vào trong viện. Ba người trên núi không cách nàoquan sát được người kia trong viện nhìn thấy cái gì, chỉ nghe một tiếng thở nhẹbị kiềm chế ở mức thấp nhất, hẳn là cuối cùng người kia cũng phát hiện ra cảnhtượng thảm khốc thi thể ngổn ngang, máu bắn khắp nơi trong viện.Cửa viện ngay lập tức bị đẩy ra, người kia cúi đầu chạy vào trong bóng tối, chắclà muốn tới thông báo cho các chủ nhân của mình.......Phạm Nhàn trên xe ngựa chậm rãi duỗi người, ngáp một cái, lúc này mới chú ýthấy chân trời đã dần dần trở sáng, không nhịn được cười nói: "Trời sáng nhanhquá, nếu đối phương muốn che giấu chuyện này thì phải nhanh chóng mộtchút."Đặng Tử Việt gật đầu một cái: "Đã phái người theo dõi các quý phủ, ngày maisẽ có tổng hợp tình báo ai nhận được tin tức đêm nay,."Phạm Nhàn cười nói: "Các ngươi đoán xem, chuyện xử lý hậu sự cho Viên đạigia ngày hôm nay... rốt cuộc có những ai?"Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Tô Châu phủ... chắc chắn phải phái người đến. Đạinhân, cứ để thuộc hạ quan sát nơi này là được rồi, ngài nên về phủ nghỉ ngơitrước đi."Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì tiếp. Viên Mộng vừa chết, kẻ phải kinh sợđương nhiên là quan viên Giang Nam âm thầm che chở cho cô ta. Ban đêm giếtngười, sáng sớm quan sát; phàm là quan viên được biết tin Viên Mộng qua đờichỉ trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời vội vàng đến đây xử lý hậu sự... Đươngnhiên sẽ là quan viên đóng vai trò không vẻ vang gì không chuyện này.Nói đúng ra, rốt cuộc trong khu vực Giang Nam có những ai là thân tín củaTrưởng công chúa, có lẽ sáng sớm hôm nay sẽ tra ra không ít.Phạm Nhàn cũng không có cách nào khác, Giám Sát viện tại Giang Nam thiếunhân lực, không thể cài cắm mấy cái đinh trí mạng vào từng quý phủ, chỉ có thểdùng phương pháp chia ra giám sát, sử dụng thủ đoạn giết Viên Kinh Mộng đểđiều tra từng người một.Mấy ngày gần đây Tri châu đại nhân của Tô Châu phủ bận bịu ngồi công đườnglắng nghe Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường tranh luận, không chỉ bỏ bê côngviệc chính mà còn tiêu hao quá nhiều tinh thần. Mỗi đêm hắn đều ngủ say nhưchết, thậm chí còn ít khi âu yếm với tam di thái thương yêu nhất. Vì vậy, sángsớm hôm đấy lúc hắn bị gọi dậy từ trong chăn, tâm trạng của hắn vô cùng tứcgiận.Còn sau khi nghe được tin tức kia, hắn như bị một chậu nước lạnh dội từ đầuxuống chân, toàn bộ lửa giận lập tức biến mất không còn tăm hơi, trong đầudâng lên nỗi khiếp sợ không gì sánh nổi và lo lắng khôn nguôi.Viên Mộng chết rồi ư? Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ta phải làm sao mới giảithích được với Nhị điện hạ, thế tử và... Trưởng công chúa đây?Hắn vừa vội vàng mặc quần áo, vừa sai người đi mời sư gia trong phủ đến. Khisư gia đến, Tri châu đại nhân đã mặc xong quần áo, giọng điệu mang chút oántrách nói: "Làm sao mà đến chậm thế? Viên Mộng chết rồi!"Sư gia thường là thân tín tâm phúc của các quan lão gia, không giấu giếm lừagạt nhau chuyện gì, đương nhiên vị sư gia này cũng biết chuyện của ViênMộng, cười khổ nói: "Chết thì đã chết rồi, nhưng mà Khâm sai đại nhân đã đếnTô Châu mà Viên đại gia kia còn không chịu đi. Cuối cùng cũng chỉ có một conđường chết mà thôi."Tri châu đại nhân cau mày nói: "Chỗ cô ta ẩn nấp rất bí ẩn... Ý ngươi nói làGiám Sát viện đã hành động?""Ngoài Giám Sát viện ra, Giang Nam này còn thế lực nào khác có thể lặng lẽkhông tiếng động giết chết Viên Mộng?" Sư gia phân tích nói: "Lúc này đạinhân lúc này không nên hoảng sợ, dù sao Viên Mộng cũng chết rồi, Giám Sátviện cũng không thể nào nắm được mối quan hệ giữa chúng ta và cô ta... Nếulúc này ngài phản ứng thiếu tỉnh táo, ngược lại sẽ khiến Giám Sát viện phát hiệnra mối liên hệ giữa đại nhân và việc này."Quả nhiên sư gia cân nhắc rất cẩn thận.Tri châu suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Nhưng cứ cảm thấy có gì đó kỳquái.""Đúng là rất kỳ quái, nếu Khâm sai đại nhân đã hành động, vì sao không bắtsống Viên Mộng, mà lại trực tiếp giết cô ta? Nếu Khâm sai đại nhân muốn dựavào chuyện bộ Hình phát công văn truy nã để động đến bản quan, thế thì khôngnên xử lý như vậy."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người kia mặc một bộ áo bông mỏng, tướng mạo bình thường, gõ cửa trạchviện nửa ngày mà không ai đáp lại; có vẻ hơi kinh ngạc và căng thẳng, lập tứclui vào bóng tối.Trên núi Phạm Nhàn đang nhìn xuống cũng không vội vàng, biết chắc chắnngười kia sẽ quay lại.Đúng nhu dự đoán, người đó chưa đi xa, chỉ sau thời gian một khắc, trên bứctường góc tây bắc viện đã có thêm một cái đầu lén lút nhô lên. Chính là ngườikia đang nhòm vào trong viện xem có chuyện gì xảy ra.Người kia đánh bạo nhảy vào trong viện. Ba người trên núi không cách nàoquan sát được người kia trong viện nhìn thấy cái gì, chỉ nghe một tiếng thở nhẹbị kiềm chế ở mức thấp nhất, hẳn là cuối cùng người kia cũng phát hiện ra cảnhtượng thảm khốc thi thể ngổn ngang, máu bắn khắp nơi trong viện.Cửa viện ngay lập tức bị đẩy ra, người kia cúi đầu chạy vào trong bóng tối, chắclà muốn tới thông báo cho các chủ nhân của mình.......Phạm Nhàn trên xe ngựa chậm rãi duỗi người, ngáp một cái, lúc này mới chú ýthấy chân trời đã dần dần trở sáng, không nhịn được cười nói: "Trời sáng nhanhquá, nếu đối phương muốn che giấu chuyện này thì phải nhanh chóng mộtchút."Đặng Tử Việt gật đầu một cái: "Đã phái người theo dõi các quý phủ, ngày maisẽ có tổng hợp tình báo ai nhận được tin tức đêm nay,."Phạm Nhàn cười nói: "Các ngươi đoán xem, chuyện xử lý hậu sự cho Viên đạigia ngày hôm nay... rốt cuộc có những ai?"Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Tô Châu phủ... chắc chắn phải phái người đến. Đạinhân, cứ để thuộc hạ quan sát nơi này là được rồi, ngài nên về phủ nghỉ ngơitrước đi."Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì tiếp. Viên Mộng vừa chết, kẻ phải kinh sợđương nhiên là quan viên Giang Nam âm thầm che chở cho cô ta. Ban đêm giếtngười, sáng sớm quan sát; phàm là quan viên được biết tin Viên Mộng qua đờichỉ trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời vội vàng đến đây xử lý hậu sự... Đươngnhiên sẽ là quan viên đóng vai trò không vẻ vang gì không chuyện này.Nói đúng ra, rốt cuộc trong khu vực Giang Nam có những ai là thân tín củaTrưởng công chúa, có lẽ sáng sớm hôm nay sẽ tra ra không ít.Phạm Nhàn cũng không có cách nào khác, Giám Sát viện tại Giang Nam thiếunhân lực, không thể cài cắm mấy cái đinh trí mạng vào từng quý phủ, chỉ có thểdùng phương pháp chia ra giám sát, sử dụng thủ đoạn giết Viên Kinh Mộng đểđiều tra từng người một.Mấy ngày gần đây Tri châu đại nhân của Tô Châu phủ bận bịu ngồi công đườnglắng nghe Tống Thế Nhân và Trần Bá Thường tranh luận, không chỉ bỏ bê côngviệc chính mà còn tiêu hao quá nhiều tinh thần. Mỗi đêm hắn đều ngủ say nhưchết, thậm chí còn ít khi âu yếm với tam di thái thương yêu nhất. Vì vậy, sángsớm hôm đấy lúc hắn bị gọi dậy từ trong chăn, tâm trạng của hắn vô cùng tứcgiận.Còn sau khi nghe được tin tức kia, hắn như bị một chậu nước lạnh dội từ đầuxuống chân, toàn bộ lửa giận lập tức biến mất không còn tăm hơi, trong đầudâng lên nỗi khiếp sợ không gì sánh nổi và lo lắng khôn nguôi.Viên Mộng chết rồi ư? Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ta phải làm sao mới giảithích được với Nhị điện hạ, thế tử và... Trưởng công chúa đây?Hắn vừa vội vàng mặc quần áo, vừa sai người đi mời sư gia trong phủ đến. Khisư gia đến, Tri châu đại nhân đã mặc xong quần áo, giọng điệu mang chút oántrách nói: "Làm sao mà đến chậm thế? Viên Mộng chết rồi!"Sư gia thường là thân tín tâm phúc của các quan lão gia, không giấu giếm lừagạt nhau chuyện gì, đương nhiên vị sư gia này cũng biết chuyện của ViênMộng, cười khổ nói: "Chết thì đã chết rồi, nhưng mà Khâm sai đại nhân đã đếnTô Châu mà Viên đại gia kia còn không chịu đi. Cuối cùng cũng chỉ có một conđường chết mà thôi."Tri châu đại nhân cau mày nói: "Chỗ cô ta ẩn nấp rất bí ẩn... Ý ngươi nói làGiám Sát viện đã hành động?""Ngoài Giám Sát viện ra, Giang Nam này còn thế lực nào khác có thể lặng lẽkhông tiếng động giết chết Viên Mộng?" Sư gia phân tích nói: "Lúc này đạinhân lúc này không nên hoảng sợ, dù sao Viên Mộng cũng chết rồi, Giám Sátviện cũng không thể nào nắm được mối quan hệ giữa chúng ta và cô ta... Nếulúc này ngài phản ứng thiếu tỉnh táo, ngược lại sẽ khiến Giám Sát viện phát hiệnra mối liên hệ giữa đại nhân và việc này."Quả nhiên sư gia cân nhắc rất cẩn thận.Tri châu suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Nhưng cứ cảm thấy có gì đó kỳquái.""Đúng là rất kỳ quái, nếu Khâm sai đại nhân đã hành động, vì sao không bắtsống Viên Mộng, mà lại trực tiếp giết cô ta? Nếu Khâm sai đại nhân muốn dựavào chuyện bộ Hình phát công văn truy nã để động đến bản quan, thế thì khôngnên xử lý như vậy."

Chương 610: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 2