Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 614: Câu cá 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng hiểu rõ từ đầu đến cuối lờinói của Phạm Nhàn đại nhân.Cái gọi là tổng đầu mục Bắc Tề, phải nói là một nhiệm vụ cực kỳ mạo hiểm,nhưng đó cũng là mắt xích quan trọng nhất trong chiến tuyến đối ngoại củaGiám Sát viện. Những ai đã từng giữ chức vụ này sau khi về nước đều đượctrượng dụng - Trước đây là Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vân đã từng giữchức vụ này, không cần phải nói nữa, cho dù tuổi còn trẻ nhưng đã giữ chức vịđầu mục Tứ Xử. Mọi người đều biết, tương lai sau khi Trần viện trưởng cáo lão,Tiểu Phạm đại nhân sẽ tiếp quản vị trí viện trưởng, chắc chắn Tiểu Ngôn côngtử chắc chắn sẽ được bổ nhiệm quan trọng hơn.Còn vị cấp trên mà Đặng Tử Việt từng hết sức quen thuộc - Vương Khải Niên,sau khi ẩn dật trong viện mười năm, gặp Phạm Nhàn, được phái đến Bắc Tề.Theo những gì mà Đề Ti đại nhân vừa nói, sau khi về nước Vương Khải Niêncũng sẽ trở thành đầu mục mới quản lý Nhất Xử.Hành trình tới Bắc Tề, không chỉ là mạo hiểm mà còn là cơ hội mạ vàng trongchính trị.Đề Ti đại nhân hỏi mình có đồng ý hay đi Bắc Tề không, đương nhiên là chuẩnbị đề bạt mình. Hơn nữa, nghe nói vị lão chủ quản Nhị Xử đã nhiều tuổi chuẩnbị về hưu... mình lại là người xuất thân từ Nhị Xử.Trong lòng Đặng Tử Việt vô cùng kích động, quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn,trầm giọng nói: "Xin nghe theo sắp xếp của đại nhân."Phạm Nhàn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, trải qua chuyện ở Giang Nam,càng ngày y càng cảm thấy khó khăn. Mặc dù hoàng đế rất tin tưởng y, nhưngvẫn kiên quyết ngăn cản y phát sinh bất cứ mối liên hệ nào với quân đội, do đókhi tự mình lập nghiệp, thực lực tuyệt đối trong tay y vẫn còn hạn chế.Nếu không y cũng chẳng phải e ngại của Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đếnvậy.Người ngồi trên ngai vàng kia, ngay cả con trai danh chính ngôn thuận củamình mà còn không mấy tin tưởng, huống chi là Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hiểuhiện tại Hoàng đế ban cho mình quyền lực lớn như vậy đã là tốt lắm rồi, nhưngcũng rõ ràng, đối phương sẽ không để cho mình mở rộng quyền lực thêm. Nếucon đường kiếm tìm bên ngoài là vô cùng gian nan, thế thì Phạm Nhàn nhấtđịnh phải nắm giữ quyền lực hiện có của mình càng chặt chẽ hơn.Chẳng hạn như Giám Sát viện, sau thời đại Trần Bình Bình, Giám Sát viện nhấtđịnh phải thay máu, nhất định phải bổ sung thêm dòng máu mới trung thành vớimình......Đặng Tử Việt lại bẩm báo cho hắn về một lá độc nhất tay trao tay mới được gửitới gần đây nói về hành động của Giám Sát viện tại Giang Nam, chủ đề vẫn liênquan đến Minh gia. Mặc dù Giám Sát viện chuyên phụ trách giám sát công việccủa quan lại, không có quyền can thiệp trực tiếp vào thế lực dân gian, nhưngtrên thế giới này không thiếu nhất chính là lý do cho quan phủ. Giám Sát việnđã chuẩn bị trước, bất cứ lúc nào cũng có thể tuân theo chỉ đạo của Phạm Nhàncan thiệp vào sự vụ Giang Nam, từ Nội Khố đến Tô Châu đến xưởng đóng tàu,từ sổ sách đến kho chứa, tiến hành chèn ép Minh gia từ mọi phương hướng.Hiện nay Phạm Nhàn chỉ có thể làm được có vậy. Vừa không thể tìm ra bằngchứng cụ thể về Minh gia, Vừa không thể sử dụng lực lượng quan chức để chènép, các quan viên khu vực Giang Nam đều đang quan sát y... Bây giờ công táccủa Giám Sát viện là thông qua việc quấy rầy tuyến đường buôn bán của Minhgia, cùng với Nội Khố Chuyển Vận Tỉ gian lận trong việc cung cấp hàng hóa,tiếp tục thu hẹp nguồn thu nhập của Minh gia, khiến đối phương rơi vào tìnhtrạng thiếu hụt tiền bạc, chỉ có như vậy mới có thể ép buộc Minh gia tiếp tụcđiều động bạc quy mô lớn.Còn thủ đoạn, thực ra nó ẩn chứa ngay trong việc điều động bạc ."Đã bao lâu rồi không có tin tức từ đảo truyền về?" Phạm Nhàn cau mày, vụviệc trên đảo đủ để đè chết Minh gia, nhưng gần đây đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.Đặng Tử Việt nhận ra lo lắng của Phạm Nhàn, trong lòng cũng thấy nghi ngờ,bấm báo: "Chi nhánh ở Tuyền Châu cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, đã cửngười âm thầm lên đảo điều tra. Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức đưa về."Giang Nam đất rộng, muốn truyền tin tức từ hòn đảo ở Đông Hải về Tô Châucần rất nhiều thời gian. Phạm Nhàn cũng hiểu điều này, bây giờ mình cũng chỉcó thể tạm thời chờ đợi.Sau khi Đặng Tử Việt đi khỏi, Phạm Nhàn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chậmrãi duỗi người, bước ra khỏi căn phòng, rảo bước đi dạo trong Hoa Viên.Tuy Hoa Viên trước đây là của Dương Kế Mỹ, nhưng không mang nhiều vẻngông nghênh của thương nhân buôn muối, ngược lại mang một ý vị thanh tútrang nhã.

Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng hiểu rõ từ đầu đến cuối lời

nói của Phạm Nhàn đại nhân.

Cái gọi là tổng đầu mục Bắc Tề, phải nói là một nhiệm vụ cực kỳ mạo hiểm,

nhưng đó cũng là mắt xích quan trọng nhất trong chiến tuyến đối ngoại của

Giám Sát viện. Những ai đã từng giữ chức vụ này sau khi về nước đều được

trượng dụng - Trước đây là Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vân đã từng giữ

chức vụ này, không cần phải nói nữa, cho dù tuổi còn trẻ nhưng đã giữ chức vị

đầu mục Tứ Xử. Mọi người đều biết, tương lai sau khi Trần viện trưởng cáo lão,

Tiểu Phạm đại nhân sẽ tiếp quản vị trí viện trưởng, chắc chắn Tiểu Ngôn công

tử chắc chắn sẽ được bổ nhiệm quan trọng hơn.

Còn vị cấp trên mà Đặng Tử Việt từng hết sức quen thuộc - Vương Khải Niên,

sau khi ẩn dật trong viện mười năm, gặp Phạm Nhàn, được phái đến Bắc Tề.

Theo những gì mà Đề Ti đại nhân vừa nói, sau khi về nước Vương Khải Niên

cũng sẽ trở thành đầu mục mới quản lý Nhất Xử.

Hành trình tới Bắc Tề, không chỉ là mạo hiểm mà còn là cơ hội mạ vàng trong

chính trị.

Đề Ti đại nhân hỏi mình có đồng ý hay đi Bắc Tề không, đương nhiên là chuẩn

bị đề bạt mình. Hơn nữa, nghe nói vị lão chủ quản Nhị Xử đã nhiều tuổi chuẩn

bị về hưu... mình lại là người xuất thân từ Nhị Xử.

Trong lòng Đặng Tử Việt vô cùng kích động, quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn,

trầm giọng nói: "Xin nghe theo sắp xếp của đại nhân."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, trải qua chuyện ở Giang Nam,

càng ngày y càng cảm thấy khó khăn. Mặc dù hoàng đế rất tin tưởng y, nhưng

vẫn kiên quyết ngăn cản y phát sinh bất cứ mối liên hệ nào với quân đội, do đó

khi tự mình lập nghiệp, thực lực tuyệt đối trong tay y vẫn còn hạn chế.

Nếu không y cũng chẳng phải e ngại của Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đến

vậy.

Người ngồi trên ngai vàng kia, ngay cả con trai danh chính ngôn thuận của

mình mà còn không mấy tin tưởng, huống chi là Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hiểu

hiện tại Hoàng đế ban cho mình quyền lực lớn như vậy đã là tốt lắm rồi, nhưng

cũng rõ ràng, đối phương sẽ không để cho mình mở rộng quyền lực thêm. Nếu

con đường kiếm tìm bên ngoài là vô cùng gian nan, thế thì Phạm Nhàn nhất

định phải nắm giữ quyền lực hiện có của mình càng chặt chẽ hơn.

Chẳng hạn như Giám Sát viện, sau thời đại Trần Bình Bình, Giám Sát viện nhất

định phải thay máu, nhất định phải bổ sung thêm dòng máu mới trung thành với

mình

...

...

Đặng Tử Việt lại bẩm báo cho hắn về một lá độc nhất tay trao tay mới được gửi

tới gần đây nói về hành động của Giám Sát viện tại Giang Nam, chủ đề vẫn liên

quan đến Minh gia. Mặc dù Giám Sát viện chuyên phụ trách giám sát công việc

của quan lại, không có quyền can thiệp trực tiếp vào thế lực dân gian, nhưng

trên thế giới này không thiếu nhất chính là lý do cho quan phủ. Giám Sát viện

đã chuẩn bị trước, bất cứ lúc nào cũng có thể tuân theo chỉ đạo của Phạm Nhàn

can thiệp vào sự vụ Giang Nam, từ Nội Khố đến Tô Châu đến xưởng đóng tàu,

từ sổ sách đến kho chứa, tiến hành chèn ép Minh gia từ mọi phương hướng.

Hiện nay Phạm Nhàn chỉ có thể làm được có vậy. Vừa không thể tìm ra bằng

chứng cụ thể về Minh gia, Vừa không thể sử dụng lực lượng quan chức để chèn

ép, các quan viên khu vực Giang Nam đều đang quan sát y... Bây giờ công tác

của Giám Sát viện là thông qua việc quấy rầy tuyến đường buôn bán của Minh

gia, cùng với Nội Khố Chuyển Vận Tỉ gian lận trong việc cung cấp hàng hóa,

tiếp tục thu hẹp nguồn thu nhập của Minh gia, khiến đối phương rơi vào tình

trạng thiếu hụt tiền bạc, chỉ có như vậy mới có thể ép buộc Minh gia tiếp tục

điều động bạc quy mô lớn.

Còn thủ đoạn, thực ra nó ẩn chứa ngay trong việc điều động bạc .

"Đã bao lâu rồi không có tin tức từ đảo truyền về?" Phạm Nhàn cau mày, vụ

việc trên đảo đủ để đè chết Minh gia, nhưng gần đây đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Đặng Tử Việt nhận ra lo lắng của Phạm Nhàn, trong lòng cũng thấy nghi ngờ,

bấm báo: "Chi nhánh ở Tuyền Châu cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, đã cử

người âm thầm lên đảo điều tra. Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức đưa về."

Giang Nam đất rộng, muốn truyền tin tức từ hòn đảo ở Đông Hải về Tô Châu

cần rất nhiều thời gian. Phạm Nhàn cũng hiểu điều này, bây giờ mình cũng chỉ

có thể tạm thời chờ đợi.

Sau khi Đặng Tử Việt đi khỏi, Phạm Nhàn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chậm

rãi duỗi người, bước ra khỏi căn phòng, rảo bước đi dạo trong Hoa Viên.

Tuy Hoa Viên trước đây là của Dương Kế Mỹ, nhưng không mang nhiều vẻ

ngông nghênh của thương nhân buôn muối, ngược lại mang một ý vị thanh tú

trang nhã.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng hiểu rõ từ đầu đến cuối lờinói của Phạm Nhàn đại nhân.Cái gọi là tổng đầu mục Bắc Tề, phải nói là một nhiệm vụ cực kỳ mạo hiểm,nhưng đó cũng là mắt xích quan trọng nhất trong chiến tuyến đối ngoại củaGiám Sát viện. Những ai đã từng giữ chức vụ này sau khi về nước đều đượctrượng dụng - Trước đây là Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vân đã từng giữchức vụ này, không cần phải nói nữa, cho dù tuổi còn trẻ nhưng đã giữ chức vịđầu mục Tứ Xử. Mọi người đều biết, tương lai sau khi Trần viện trưởng cáo lão,Tiểu Phạm đại nhân sẽ tiếp quản vị trí viện trưởng, chắc chắn Tiểu Ngôn côngtử chắc chắn sẽ được bổ nhiệm quan trọng hơn.Còn vị cấp trên mà Đặng Tử Việt từng hết sức quen thuộc - Vương Khải Niên,sau khi ẩn dật trong viện mười năm, gặp Phạm Nhàn, được phái đến Bắc Tề.Theo những gì mà Đề Ti đại nhân vừa nói, sau khi về nước Vương Khải Niêncũng sẽ trở thành đầu mục mới quản lý Nhất Xử.Hành trình tới Bắc Tề, không chỉ là mạo hiểm mà còn là cơ hội mạ vàng trongchính trị.Đề Ti đại nhân hỏi mình có đồng ý hay đi Bắc Tề không, đương nhiên là chuẩnbị đề bạt mình. Hơn nữa, nghe nói vị lão chủ quản Nhị Xử đã nhiều tuổi chuẩnbị về hưu... mình lại là người xuất thân từ Nhị Xử.Trong lòng Đặng Tử Việt vô cùng kích động, quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn,trầm giọng nói: "Xin nghe theo sắp xếp của đại nhân."Phạm Nhàn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, trải qua chuyện ở Giang Nam,càng ngày y càng cảm thấy khó khăn. Mặc dù hoàng đế rất tin tưởng y, nhưngvẫn kiên quyết ngăn cản y phát sinh bất cứ mối liên hệ nào với quân đội, do đókhi tự mình lập nghiệp, thực lực tuyệt đối trong tay y vẫn còn hạn chế.Nếu không y cũng chẳng phải e ngại của Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đếnvậy.Người ngồi trên ngai vàng kia, ngay cả con trai danh chính ngôn thuận củamình mà còn không mấy tin tưởng, huống chi là Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hiểuhiện tại Hoàng đế ban cho mình quyền lực lớn như vậy đã là tốt lắm rồi, nhưngcũng rõ ràng, đối phương sẽ không để cho mình mở rộng quyền lực thêm. Nếucon đường kiếm tìm bên ngoài là vô cùng gian nan, thế thì Phạm Nhàn nhấtđịnh phải nắm giữ quyền lực hiện có của mình càng chặt chẽ hơn.Chẳng hạn như Giám Sát viện, sau thời đại Trần Bình Bình, Giám Sát viện nhấtđịnh phải thay máu, nhất định phải bổ sung thêm dòng máu mới trung thành vớimình......Đặng Tử Việt lại bẩm báo cho hắn về một lá độc nhất tay trao tay mới được gửitới gần đây nói về hành động của Giám Sát viện tại Giang Nam, chủ đề vẫn liênquan đến Minh gia. Mặc dù Giám Sát viện chuyên phụ trách giám sát công việccủa quan lại, không có quyền can thiệp trực tiếp vào thế lực dân gian, nhưngtrên thế giới này không thiếu nhất chính là lý do cho quan phủ. Giám Sát việnđã chuẩn bị trước, bất cứ lúc nào cũng có thể tuân theo chỉ đạo của Phạm Nhàncan thiệp vào sự vụ Giang Nam, từ Nội Khố đến Tô Châu đến xưởng đóng tàu,từ sổ sách đến kho chứa, tiến hành chèn ép Minh gia từ mọi phương hướng.Hiện nay Phạm Nhàn chỉ có thể làm được có vậy. Vừa không thể tìm ra bằngchứng cụ thể về Minh gia, Vừa không thể sử dụng lực lượng quan chức để chènép, các quan viên khu vực Giang Nam đều đang quan sát y... Bây giờ công táccủa Giám Sát viện là thông qua việc quấy rầy tuyến đường buôn bán của Minhgia, cùng với Nội Khố Chuyển Vận Tỉ gian lận trong việc cung cấp hàng hóa,tiếp tục thu hẹp nguồn thu nhập của Minh gia, khiến đối phương rơi vào tìnhtrạng thiếu hụt tiền bạc, chỉ có như vậy mới có thể ép buộc Minh gia tiếp tụcđiều động bạc quy mô lớn.Còn thủ đoạn, thực ra nó ẩn chứa ngay trong việc điều động bạc ."Đã bao lâu rồi không có tin tức từ đảo truyền về?" Phạm Nhàn cau mày, vụviệc trên đảo đủ để đè chết Minh gia, nhưng gần đây đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.Đặng Tử Việt nhận ra lo lắng của Phạm Nhàn, trong lòng cũng thấy nghi ngờ,bấm báo: "Chi nhánh ở Tuyền Châu cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, đã cửngười âm thầm lên đảo điều tra. Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức đưa về."Giang Nam đất rộng, muốn truyền tin tức từ hòn đảo ở Đông Hải về Tô Châucần rất nhiều thời gian. Phạm Nhàn cũng hiểu điều này, bây giờ mình cũng chỉcó thể tạm thời chờ đợi.Sau khi Đặng Tử Việt đi khỏi, Phạm Nhàn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chậmrãi duỗi người, bước ra khỏi căn phòng, rảo bước đi dạo trong Hoa Viên.Tuy Hoa Viên trước đây là của Dương Kế Mỹ, nhưng không mang nhiều vẻngông nghênh của thương nhân buôn muối, ngược lại mang một ý vị thanh tútrang nhã.

Chương 614: Câu cá 1