Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 613: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối với Phạm Nhàn mà nói, hôm nay y giết Viên Kinh Mộng, cho dù chuyệnnày có khiến quan trường Giang Nam để lộ ra bất cứ tin tức gì cũng không làmcho hắn khiếp sợ. Trưởng công chúa và Minh gia phát triển trong Giang Namlâu ngày, đương nhiên đa số trong giới quan trường này đều là nhân thủ của đốiphương.Với quyền lực và quyền vị trong tay Phạm Nhàn, đối mặt với lực cản như vậykhông thể khiến y lo lắng. Điều y muốn thấy rõ, chính là rốt cuộc Tổng đốcGiang Nam Tiết Thanh định nghiêng về bên nào trong chuyện này!Tiết Thanh chính là đại soái đại quan, cho dù Phạm Nhàn có thân phận Khâmsai, cũng chẳng làm gì được đối phương. Hơn nữa Tổng đốc kiêm cả quản lýdân sự quân vụ, lực lượng có thể khống chế dưới quyền thật quá cường đại, nếungay cả hắn cũng đứng đối lập với Phạm Nhàn, cản trở trong việc thu thậpMinh gia sẽ trở nên mãnh liệt dị thường.Đặng Tử Việt thấy sắc mặt y có vẻ cáu giận bèn an ủi: "Phủ tổng đốc cũng nhậnđược tin tức. Có điều phủ tổng đốc không có động tĩnh gì, cũng không phản ứngnào... Đại nhân, dù sao đối phương cũng là Tổng đốc một khu vực, nếu nhưquan viên phía dưới có quan hệ với kinh đô, chắc chắn chuyện Viên Mộngmuốn ẩn nấp tại Giang Nam không thể gạt được hắn. Chẳng qua, hắn khôngmuốn đắc tội với đại nhân, chắc chắn là cũng không muốn đắc tội với hoàng tửtrong kinh, chuyện này cũng không thể nói lên điều gì. Tiết Tổng đốc chắc vẫnđứng giữa."Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát, cũng phát hiện phản ứng của mình có vẻhơi quá đáng, có lẽ mấy ngày nay căng thẳng ẩn dưới vẻ ngoài yên bình khiến ycó phần mẫn cảm quá mức, không khỏi nở nụ tự giễu cười nói: "Nhận lời chúctốt lành của ngươi, nhưng... ngươi đi thu xếp một chút. Ngày mai, ta... sẽ lại đếnnhà thăm hỏi Tiết Thanh."Đặng Tử Việt ngây ngốc, như có gì muốn nói.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, cười nói: "Có ý kiến gì thì cứ nói, trước mặt ta cứnhư một người đàn bà làm gì?"Đặng Tử Việt cười mỉm nói: "Ta thấy gần nhất đại nhân cần không vội vàng tớithăm hỏi Tiết đại nhân.""Hả? Tại sao?" Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi.Đặng Tử Việt phân tích nói: "Dù sao bây giờ Tổng đốc đại nhân cũng là trunglập, nếu đại nhân tới phủ thăm hỏi. Với tính cách của đại nhân, chỉ e sẽ lập tứcép Tổng đốc đại nhân phải lựa chọn lập trường... Nếu Tổng đốc đại nhân hoàntoàn không như đại nhân mong muốn, vậy thì phải làm sao? Theo quan điểmcủa thuộc hạ, tốt nhất là để Tiết Tổng đốc duy trì thái độ xem kịch, chúng ta cứtiếp tục làm những việc nên làm, Minh gia cứ tiếp tục chịu áp bức - Một ngàyTổng đốc đại nhân không hạ quyết tâm, thì thêm một ngày không có ai đối đầuđược với đại nhân. Thế thì chúng ta cũng có thêm chút thời gian làm việc."Hắn tiếp tục nói: "Đại nhân muốn ép Tổng đốc đại nhân hạ quyết tâm, nhưngtrên thực tế Tổng đốc đại hạ quyết tâm càng chậm, ngược lại càng có lợi chochúng ta."Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đối với Minh gia bây giờ chỉ là chọc ghẹo nhẹnhàng, Tiết Thanh vẫn có thể ngồi xem kịch. Nhưng nếu sau này ta thật sự ratay, Tiết Thanh cũng không thể tiếp tục ngồi xem kịch, lúc đó hắn lại đứng lênchọn phe... trong lòng ta có chút bất an."Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta thấy ít nhất cũng phải đợi ngàitới Ngô Châu rồi hãy nói."Phạm Nhàn lập tức hiểu ý hắn, Tiết Thanh - Tổng đốc khu vực Giang Nam... làmôn sinh đắc ý của tướng gia tiền nhiệm Lâm Nhược Phủ - là người cha dịudàng của Đại Bảo, là nhạc phụ của mình! - Cho dù bây giờ Tiết Thanh khôngcần phải nể mặt nhạc phục của mình, nhưng chắc chắn nhạc phụ cũng biết giớihạn của Tiết Thanh."Có lý." Trong lòng Phạm Nhàn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cười hahả nói: "Trong việc chọn phe, tuy nhạc phụ của ta đã sắp rỉ sét tới nơi, nhưngtrọng lượng của ông ấy vẫn không nhẹ."Đặng Tử Việt cười ha hả hai tiếng.Phạm Nhàn thấy thần sắc mệt mỏi của Đặng Tử Việt, tò mò hỏi: "Sáng nayngươi không ngủ à?"Đặng Tử Việt kính cẩn đáp: "cần phải xác nhận những tin tình báo vừa rồi, nênđã bỏ chút thời gian."Phạm Nhàn vốn định khuyên hắn thả lỏng một chút, nhưng nghĩ lại thì biểu hiệncủa chính mình lúc trước có vẻ không có tư cách gì để thuyết phục đối phương,không nhịn được bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, chăm chú hỏi:"Tử Việt, trước khi ngươi gia nhập Khải Niên tiểu tổ... ngươi ở Nhị Xử phảikhông?"Đặng Tử Việt ngạc nhiên nhìn y một cái, gật đầu, không biết vì sao đột nhiênĐề ti đại nhân lại hỏi vấn đề này."Cuối hè Vương Khải Niên sẽ về nước." Phạm Nhàn nhìn hắn cười nói: "Trongviện đang chuẩn bị để hắn tiếp quản Nhất Xử, như vậy, kinh thành Bắc Tề cầnmột người có thể giữ vững thế trận. Ngươi theo ta gần hai năm, cũng đã trải quamột số tình cảnh... Có dũng khí tới phương bắc du ngoạn không?"

Đối với Phạm Nhàn mà nói, hôm nay y giết Viên Kinh Mộng, cho dù chuyện

này có khiến quan trường Giang Nam để lộ ra bất cứ tin tức gì cũng không làm

cho hắn khiếp sợ. Trưởng công chúa và Minh gia phát triển trong Giang Nam

lâu ngày, đương nhiên đa số trong giới quan trường này đều là nhân thủ của đối

phương.

Với quyền lực và quyền vị trong tay Phạm Nhàn, đối mặt với lực cản như vậy

không thể khiến y lo lắng. Điều y muốn thấy rõ, chính là rốt cuộc Tổng đốc

Giang Nam Tiết Thanh định nghiêng về bên nào trong chuyện này!

Tiết Thanh chính là đại soái đại quan, cho dù Phạm Nhàn có thân phận Khâm

sai, cũng chẳng làm gì được đối phương. Hơn nữa Tổng đốc kiêm cả quản lý

dân sự quân vụ, lực lượng có thể khống chế dưới quyền thật quá cường đại, nếu

ngay cả hắn cũng đứng đối lập với Phạm Nhàn, cản trở trong việc thu thập

Minh gia sẽ trở nên mãnh liệt dị thường.

Đặng Tử Việt thấy sắc mặt y có vẻ cáu giận bèn an ủi: "Phủ tổng đốc cũng nhận

được tin tức. Có điều phủ tổng đốc không có động tĩnh gì, cũng không phản ứng

nào... Đại nhân, dù sao đối phương cũng là Tổng đốc một khu vực, nếu như

quan viên phía dưới có quan hệ với kinh đô, chắc chắn chuyện Viên Mộng

muốn ẩn nấp tại Giang Nam không thể gạt được hắn. Chẳng qua, hắn không

muốn đắc tội với đại nhân, chắc chắn là cũng không muốn đắc tội với hoàng tử

trong kinh, chuyện này cũng không thể nói lên điều gì. Tiết Tổng đốc chắc vẫn

đứng giữa."

Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát, cũng phát hiện phản ứng của mình có vẻ

hơi quá đáng, có lẽ mấy ngày nay căng thẳng ẩn dưới vẻ ngoài yên bình khiến y

có phần mẫn cảm quá mức, không khỏi nở nụ tự giễu cười nói: "Nhận lời chúc

tốt lành của ngươi, nhưng... ngươi đi thu xếp một chút. Ngày mai, ta... sẽ lại đến

nhà thăm hỏi Tiết Thanh."

Đặng Tử Việt ngây ngốc, như có gì muốn nói.

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, cười nói: "Có ý kiến gì thì cứ nói, trước mặt ta cứ

như một người đàn bà làm gì?"

Đặng Tử Việt cười mỉm nói: "Ta thấy gần nhất đại nhân cần không vội vàng tới

thăm hỏi Tiết đại nhân."

"Hả? Tại sao?" Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi.

Đặng Tử Việt phân tích nói: "Dù sao bây giờ Tổng đốc đại nhân cũng là trung

lập, nếu đại nhân tới phủ thăm hỏi. Với tính cách của đại nhân, chỉ e sẽ lập tức

ép Tổng đốc đại nhân phải lựa chọn lập trường... Nếu Tổng đốc đại nhân hoàn

toàn không như đại nhân mong muốn, vậy thì phải làm sao? Theo quan điểm

của thuộc hạ, tốt nhất là để Tiết Tổng đốc duy trì thái độ xem kịch, chúng ta cứ

tiếp tục làm những việc nên làm, Minh gia cứ tiếp tục chịu áp bức - Một ngày

Tổng đốc đại nhân không hạ quyết tâm, thì thêm một ngày không có ai đối đầu

được với đại nhân. Thế thì chúng ta cũng có thêm chút thời gian làm việc."

Hắn tiếp tục nói: "Đại nhân muốn ép Tổng đốc đại nhân hạ quyết tâm, nhưng

trên thực tế Tổng đốc đại hạ quyết tâm càng chậm, ngược lại càng có lợi cho

chúng ta."

Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đối với Minh gia bây giờ chỉ là chọc ghẹo nhẹ

nhàng, Tiết Thanh vẫn có thể ngồi xem kịch. Nhưng nếu sau này ta thật sự ra

tay, Tiết Thanh cũng không thể tiếp tục ngồi xem kịch, lúc đó hắn lại đứng lên

chọn phe... trong lòng ta có chút bất an."

Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta thấy ít nhất cũng phải đợi ngài

tới Ngô Châu rồi hãy nói."

Phạm Nhàn lập tức hiểu ý hắn, Tiết Thanh - Tổng đốc khu vực Giang Nam... là

môn sinh đắc ý của tướng gia tiền nhiệm Lâm Nhược Phủ - là người cha dịu

dàng của Đại Bảo, là nhạc phụ của mình! - Cho dù bây giờ Tiết Thanh không

cần phải nể mặt nhạc phục của mình, nhưng chắc chắn nhạc phụ cũng biết giới

hạn của Tiết Thanh.

"Có lý." Trong lòng Phạm Nhàn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cười ha

hả nói: "Trong việc chọn phe, tuy nhạc phụ của ta đã sắp rỉ sét tới nơi, nhưng

trọng lượng của ông ấy vẫn không nhẹ."

Đặng Tử Việt cười ha hả hai tiếng.

Phạm Nhàn thấy thần sắc mệt mỏi của Đặng Tử Việt, tò mò hỏi: "Sáng nay

ngươi không ngủ à?"

Đặng Tử Việt kính cẩn đáp: "cần phải xác nhận những tin tình báo vừa rồi, nên

đã bỏ chút thời gian."

Phạm Nhàn vốn định khuyên hắn thả lỏng một chút, nhưng nghĩ lại thì biểu hiện

của chính mình lúc trước có vẻ không có tư cách gì để thuyết phục đối phương,

không nhịn được bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, chăm chú hỏi:

"Tử Việt, trước khi ngươi gia nhập Khải Niên tiểu tổ... ngươi ở Nhị Xử phải

không?"

Đặng Tử Việt ngạc nhiên nhìn y một cái, gật đầu, không biết vì sao đột nhiên

Đề ti đại nhân lại hỏi vấn đề này.

"Cuối hè Vương Khải Niên sẽ về nước." Phạm Nhàn nhìn hắn cười nói: "Trong

viện đang chuẩn bị để hắn tiếp quản Nhất Xử, như vậy, kinh thành Bắc Tề cần

một người có thể giữ vững thế trận. Ngươi theo ta gần hai năm, cũng đã trải qua

một số tình cảnh... Có dũng khí tới phương bắc du ngoạn không?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối với Phạm Nhàn mà nói, hôm nay y giết Viên Kinh Mộng, cho dù chuyệnnày có khiến quan trường Giang Nam để lộ ra bất cứ tin tức gì cũng không làmcho hắn khiếp sợ. Trưởng công chúa và Minh gia phát triển trong Giang Namlâu ngày, đương nhiên đa số trong giới quan trường này đều là nhân thủ của đốiphương.Với quyền lực và quyền vị trong tay Phạm Nhàn, đối mặt với lực cản như vậykhông thể khiến y lo lắng. Điều y muốn thấy rõ, chính là rốt cuộc Tổng đốcGiang Nam Tiết Thanh định nghiêng về bên nào trong chuyện này!Tiết Thanh chính là đại soái đại quan, cho dù Phạm Nhàn có thân phận Khâmsai, cũng chẳng làm gì được đối phương. Hơn nữa Tổng đốc kiêm cả quản lýdân sự quân vụ, lực lượng có thể khống chế dưới quyền thật quá cường đại, nếungay cả hắn cũng đứng đối lập với Phạm Nhàn, cản trở trong việc thu thậpMinh gia sẽ trở nên mãnh liệt dị thường.Đặng Tử Việt thấy sắc mặt y có vẻ cáu giận bèn an ủi: "Phủ tổng đốc cũng nhậnđược tin tức. Có điều phủ tổng đốc không có động tĩnh gì, cũng không phản ứngnào... Đại nhân, dù sao đối phương cũng là Tổng đốc một khu vực, nếu nhưquan viên phía dưới có quan hệ với kinh đô, chắc chắn chuyện Viên Mộngmuốn ẩn nấp tại Giang Nam không thể gạt được hắn. Chẳng qua, hắn khôngmuốn đắc tội với đại nhân, chắc chắn là cũng không muốn đắc tội với hoàng tửtrong kinh, chuyện này cũng không thể nói lên điều gì. Tiết Tổng đốc chắc vẫnđứng giữa."Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát, cũng phát hiện phản ứng của mình có vẻhơi quá đáng, có lẽ mấy ngày nay căng thẳng ẩn dưới vẻ ngoài yên bình khiến ycó phần mẫn cảm quá mức, không khỏi nở nụ tự giễu cười nói: "Nhận lời chúctốt lành của ngươi, nhưng... ngươi đi thu xếp một chút. Ngày mai, ta... sẽ lại đếnnhà thăm hỏi Tiết Thanh."Đặng Tử Việt ngây ngốc, như có gì muốn nói.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, cười nói: "Có ý kiến gì thì cứ nói, trước mặt ta cứnhư một người đàn bà làm gì?"Đặng Tử Việt cười mỉm nói: "Ta thấy gần nhất đại nhân cần không vội vàng tớithăm hỏi Tiết đại nhân.""Hả? Tại sao?" Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi.Đặng Tử Việt phân tích nói: "Dù sao bây giờ Tổng đốc đại nhân cũng là trunglập, nếu đại nhân tới phủ thăm hỏi. Với tính cách của đại nhân, chỉ e sẽ lập tứcép Tổng đốc đại nhân phải lựa chọn lập trường... Nếu Tổng đốc đại nhân hoàntoàn không như đại nhân mong muốn, vậy thì phải làm sao? Theo quan điểmcủa thuộc hạ, tốt nhất là để Tiết Tổng đốc duy trì thái độ xem kịch, chúng ta cứtiếp tục làm những việc nên làm, Minh gia cứ tiếp tục chịu áp bức - Một ngàyTổng đốc đại nhân không hạ quyết tâm, thì thêm một ngày không có ai đối đầuđược với đại nhân. Thế thì chúng ta cũng có thêm chút thời gian làm việc."Hắn tiếp tục nói: "Đại nhân muốn ép Tổng đốc đại nhân hạ quyết tâm, nhưngtrên thực tế Tổng đốc đại hạ quyết tâm càng chậm, ngược lại càng có lợi chochúng ta."Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đối với Minh gia bây giờ chỉ là chọc ghẹo nhẹnhàng, Tiết Thanh vẫn có thể ngồi xem kịch. Nhưng nếu sau này ta thật sự ratay, Tiết Thanh cũng không thể tiếp tục ngồi xem kịch, lúc đó hắn lại đứng lênchọn phe... trong lòng ta có chút bất an."Đặng Tử Việt suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta thấy ít nhất cũng phải đợi ngàitới Ngô Châu rồi hãy nói."Phạm Nhàn lập tức hiểu ý hắn, Tiết Thanh - Tổng đốc khu vực Giang Nam... làmôn sinh đắc ý của tướng gia tiền nhiệm Lâm Nhược Phủ - là người cha dịudàng của Đại Bảo, là nhạc phụ của mình! - Cho dù bây giờ Tiết Thanh khôngcần phải nể mặt nhạc phục của mình, nhưng chắc chắn nhạc phụ cũng biết giớihạn của Tiết Thanh."Có lý." Trong lòng Phạm Nhàn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cười hahả nói: "Trong việc chọn phe, tuy nhạc phụ của ta đã sắp rỉ sét tới nơi, nhưngtrọng lượng của ông ấy vẫn không nhẹ."Đặng Tử Việt cười ha hả hai tiếng.Phạm Nhàn thấy thần sắc mệt mỏi của Đặng Tử Việt, tò mò hỏi: "Sáng nayngươi không ngủ à?"Đặng Tử Việt kính cẩn đáp: "cần phải xác nhận những tin tình báo vừa rồi, nênđã bỏ chút thời gian."Phạm Nhàn vốn định khuyên hắn thả lỏng một chút, nhưng nghĩ lại thì biểu hiệncủa chính mình lúc trước có vẻ không có tư cách gì để thuyết phục đối phương,không nhịn được bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, chăm chú hỏi:"Tử Việt, trước khi ngươi gia nhập Khải Niên tiểu tổ... ngươi ở Nhị Xử phảikhông?"Đặng Tử Việt ngạc nhiên nhìn y một cái, gật đầu, không biết vì sao đột nhiênĐề ti đại nhân lại hỏi vấn đề này."Cuối hè Vương Khải Niên sẽ về nước." Phạm Nhàn nhìn hắn cười nói: "Trongviện đang chuẩn bị để hắn tiếp quản Nhất Xử, như vậy, kinh thành Bắc Tề cầnmột người có thể giữ vững thế trận. Ngươi theo ta gần hai năm, cũng đã trải quamột số tình cảnh... Có dũng khí tới phương bắc du ngoạn không?"

Chương 613: Giết Viên Kinh Mộng, thay máu 5