Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 617: Câu cá 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai từ vui mừng này nói ra cực kỳ căm tức.Hai sợi dây câu tinh tế vẫn cực kỳ trầm ổn chìm dưới mặt nước yên bình, khônghề có chút rung động nào từ cổ tay. Hải Đường nhìn y một cái nói: "Xem rangươi thực sự không cần dùng việc câu cá để rèn luyện tập tâm tính của mình."Phạm Nhàn nói : "Ta luôn có tính kiên nghị, tâm tính vững vàng, ngoại vật khólàm phiền lòng."Tự nhân ưu điểm trước mặt người nữ nhân, đối với Phạm Nhàn đây không phảitự biên tự diễn khiến người khó xử, mà là thái độ tự phân tích bản thân rất đánghài lòng."Rốt cuộc bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?" Hải Đường tò mò hỏi, có thế nàocũng không hiểu nổi, một người còn trẻ như vậy, đột nhiên nắm đại quyền trongtay, giải quyết những công việc phức tạp một phương, nhưng vẫn có thể giữđược tâm trạng bình tĩnh như vậy.Phạm Nhàn trả lời rất nhanh, hỏi ngược lại: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"Hải Đường mím môi lại, đôi mắt sáng ngời, khiến bề hồ nước xanh biếc trướcmặt cũng mất đi vẻ rực rỡ, nhưng cô không chịu trả lời câu hỏi này.Phạm Nhàn hừ một tiếng, nói: "Đầu tháng tám ta vừa tròn mười tám tuổi."Hải Đường lắc đầu chế giễu: "Nhìn cách ngươi làm việc thường ngày, nói ngươitám mươi cũng chẳng có ai không tin."Người già trải qua xuân phong hạ vũ thu sương đông tuyết, sớm đã nhìn thấu sựđời, cho nên mới có thể dùng đôi mắt có vẻ hờ hững để nhìn thấu mọi thứ trênthế gian này.Chỉ có người từng trải, mới có thể xem nhẹ, mới có thể dùng tâm trạng bình tĩnhnhất, thủ đoạn vay nghiệt nhất, để đối mặt với những tình huống trông cực kỳphức tạp. Một nền tảng cần thiết cho bậc thầy về âm mưu, chính là dục vọngcủa hắn phải ít, có vậy mới ít chỗ mà kẻ địch có thể lợi dụng. Vì vậy từ xưa đếnnay, phàm là nhân vật nổi tiếng về âm mưu, không phải là ông lão bà lão thì làhoạn quan.Người trẻ tuổi dẫu sao vẫn có máu nóng, như Nhị hoàng tử, như Thái tử, thậmchí là Trưởng công chúa, cho nên trong một số thời điểm bọn họ cũng có nhữnglựa chọn không mấy sáng suốt. Còn như Phạm Nhàn, người có kinh nghiệm haiđời, tuy bị Hải Đường chỉ trích là có cái mác bi ai tám mươi tuổi, nhưng mặtkhác khi y làm việc, lại thật sự giống như một ông lão đầy nhẫn nại. Trong lúcdùng Hạ Tê Phi kiện cáo tranh chấp gia sản với Minh gia, các phương diện kháccủa Giám Sát viện vẫn yên lặng, mãi đến lúc sóng gió trong vụ kiện gia sản sắplắng xuống, Giám Sát viện mới ra tay.Trong thời gian ngắn, có rất nhiều quan viên ở khu vực Giang Nam nhận đượclời mời hết sức lễ phép, đến các nha môn Tuần Tra ti xung quanh khu vựcGiang Nam để uống trà.Mọi người đều biết, trà của Giám Sát viện là trà Long Tỉnh chính gốc, hương tràlan tỏa khắp nơi, nhưng không có quan viên nào muốn tới uống trà.Tuy nể mặt Tiết Thanh Tổng đốc đại nhân, không có nhiều quan viên ở khu vựcGiang Nam bị giam giữ, thế nhưng trong quá trình uống trà tán gẫu, bên phíaGiám Sát viện tình cờ nhắc lại một chuyện từ nhiều năm trước, vẫn khiến đámquan viên này kinh hồn táng đảm vô cùng. Sau khi trở về phủ, đám người lậptức đau đầu suy nghĩ về vấn đề an toàn bản thân và tương lai của mình. Đồngthời, các quan viên nhận được cảnh báo cũng để ý thấy, việc bảo vệ Minh giakhông thể quá công khai được nữa.Mặt khác, Giám Sát viện cũng bắt đầu quấy rối công việc làm ăn của Minh gia.Tuy không thể trực tiếp bắt người và tịch thu hàng hóa, thế nhưng lấy cớ điềutra gian tế Đông Di thành, chỉ trong một ngày, cửa hàng của Minh gia bắt đầu bịquan phủ. Còn trong quá trình đoàn xe và đội tàu của Minh gia vận chuyển hànghóa cũng gặp phải những rắc rối chưa từng có.Tuy rằng, ngoài một số tội nhỏ như đem theo hàng lậu, Giám Sát viện cũngkhông nắm được nhược điểm gì lớn của Minh gia, nhưng sau nhiều lần quấy rốiliên tiếp, đã thành công khiến cho sản nghiệp vận chuyển khổng lồ của Minhgia chậm lại.Đi buôn, điều quan trọng là tốc độ vận chuyển hàng hóa và chuyển đổi thànhtiền mặt, giống như một dòng sông lớn không ngừng chảy. Hiện giờ Giám Sátviện lại như vô số cát đá chậm rãi chìm xuống trong sông, khiến dòng nướcchảy chậm lại, bùn cát cũng lắng xuống. Nơi mà trước đây là một ao nước trongvắt, nay dần dần hóa thành bùn lầy, khó mà đi lại.Hành động này của Giám Sát viện, sử dụng ít nhân lực nhất, gây ra ít tranh cãinhất, nhưng lại đạt được hiệu quả tương đối tốt. Minh gia sau khi chi ra mộtkhoản bạc lớn vào Nội Khố, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy dòng chảycó cảm giác giật gấu vá vai, nay lại bị Giám Sát viện quấy rối, dòng chảy ngàycàng khan hiếm, bắt đầu bị ép phải điều động bạc từ Thái Bình tiền trang. Đồngthời, đích tôn Minh Thanh Đạt cũng bắt đầu âm thầm ký hối phiếu với ChiêuThương tiền trang.
Hai từ vui mừng này nói ra cực kỳ căm tức.
Hai sợi dây câu tinh tế vẫn cực kỳ trầm ổn chìm dưới mặt nước yên bình, không
hề có chút rung động nào từ cổ tay. Hải Đường nhìn y một cái nói: "Xem ra
ngươi thực sự không cần dùng việc câu cá để rèn luyện tập tâm tính của mình."
Phạm Nhàn nói : "Ta luôn có tính kiên nghị, tâm tính vững vàng, ngoại vật khó
làm phiền lòng."
Tự nhân ưu điểm trước mặt người nữ nhân, đối với Phạm Nhàn đây không phải
tự biên tự diễn khiến người khó xử, mà là thái độ tự phân tích bản thân rất đáng
hài lòng.
"Rốt cuộc bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?" Hải Đường tò mò hỏi, có thế nào
cũng không hiểu nổi, một người còn trẻ như vậy, đột nhiên nắm đại quyền trong
tay, giải quyết những công việc phức tạp một phương, nhưng vẫn có thể giữ
được tâm trạng bình tĩnh như vậy.
Phạm Nhàn trả lời rất nhanh, hỏi ngược lại: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Hải Đường mím môi lại, đôi mắt sáng ngời, khiến bề hồ nước xanh biếc trước
mặt cũng mất đi vẻ rực rỡ, nhưng cô không chịu trả lời câu hỏi này.
Phạm Nhàn hừ một tiếng, nói: "Đầu tháng tám ta vừa tròn mười tám tuổi."
Hải Đường lắc đầu chế giễu: "Nhìn cách ngươi làm việc thường ngày, nói ngươi
tám mươi cũng chẳng có ai không tin."
Người già trải qua xuân phong hạ vũ thu sương đông tuyết, sớm đã nhìn thấu sự
đời, cho nên mới có thể dùng đôi mắt có vẻ hờ hững để nhìn thấu mọi thứ trên
thế gian này.
Chỉ có người từng trải, mới có thể xem nhẹ, mới có thể dùng tâm trạng bình tĩnh
nhất, thủ đoạn vay nghiệt nhất, để đối mặt với những tình huống trông cực kỳ
phức tạp. Một nền tảng cần thiết cho bậc thầy về âm mưu, chính là dục vọng
của hắn phải ít, có vậy mới ít chỗ mà kẻ địch có thể lợi dụng. Vì vậy từ xưa đến
nay, phàm là nhân vật nổi tiếng về âm mưu, không phải là ông lão bà lão thì là
hoạn quan.
Người trẻ tuổi dẫu sao vẫn có máu nóng, như Nhị hoàng tử, như Thái tử, thậm
chí là Trưởng công chúa, cho nên trong một số thời điểm bọn họ cũng có những
lựa chọn không mấy sáng suốt. Còn như Phạm Nhàn, người có kinh nghiệm hai
đời, tuy bị Hải Đường chỉ trích là có cái mác bi ai tám mươi tuổi, nhưng mặt
khác khi y làm việc, lại thật sự giống như một ông lão đầy nhẫn nại. Trong lúc
dùng Hạ Tê Phi kiện cáo tranh chấp gia sản với Minh gia, các phương diện khác
của Giám Sát viện vẫn yên lặng, mãi đến lúc sóng gió trong vụ kiện gia sản sắp
lắng xuống, Giám Sát viện mới ra tay.
Trong thời gian ngắn, có rất nhiều quan viên ở khu vực Giang Nam nhận được
lời mời hết sức lễ phép, đến các nha môn Tuần Tra ti xung quanh khu vực
Giang Nam để uống trà.
Mọi người đều biết, trà của Giám Sát viện là trà Long Tỉnh chính gốc, hương trà
lan tỏa khắp nơi, nhưng không có quan viên nào muốn tới uống trà.
Tuy nể mặt Tiết Thanh Tổng đốc đại nhân, không có nhiều quan viên ở khu vực
Giang Nam bị giam giữ, thế nhưng trong quá trình uống trà tán gẫu, bên phía
Giám Sát viện tình cờ nhắc lại một chuyện từ nhiều năm trước, vẫn khiến đám
quan viên này kinh hồn táng đảm vô cùng. Sau khi trở về phủ, đám người lập
tức đau đầu suy nghĩ về vấn đề an toàn bản thân và tương lai của mình. Đồng
thời, các quan viên nhận được cảnh báo cũng để ý thấy, việc bảo vệ Minh gia
không thể quá công khai được nữa.
Mặt khác, Giám Sát viện cũng bắt đầu quấy rối công việc làm ăn của Minh gia.
Tuy không thể trực tiếp bắt người và tịch thu hàng hóa, thế nhưng lấy cớ điều
tra gian tế Đông Di thành, chỉ trong một ngày, cửa hàng của Minh gia bắt đầu bị
quan phủ. Còn trong quá trình đoàn xe và đội tàu của Minh gia vận chuyển hàng
hóa cũng gặp phải những rắc rối chưa từng có.
Tuy rằng, ngoài một số tội nhỏ như đem theo hàng lậu, Giám Sát viện cũng
không nắm được nhược điểm gì lớn của Minh gia, nhưng sau nhiều lần quấy rối
liên tiếp, đã thành công khiến cho sản nghiệp vận chuyển khổng lồ của Minh
gia chậm lại.
Đi buôn, điều quan trọng là tốc độ vận chuyển hàng hóa và chuyển đổi thành
tiền mặt, giống như một dòng sông lớn không ngừng chảy. Hiện giờ Giám Sát
viện lại như vô số cát đá chậm rãi chìm xuống trong sông, khiến dòng nước
chảy chậm lại, bùn cát cũng lắng xuống. Nơi mà trước đây là một ao nước trong
vắt, nay dần dần hóa thành bùn lầy, khó mà đi lại.
Hành động này của Giám Sát viện, sử dụng ít nhân lực nhất, gây ra ít tranh cãi
nhất, nhưng lại đạt được hiệu quả tương đối tốt. Minh gia sau khi chi ra một
khoản bạc lớn vào Nội Khố, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy dòng chảy
có cảm giác giật gấu vá vai, nay lại bị Giám Sát viện quấy rối, dòng chảy ngày
càng khan hiếm, bắt đầu bị ép phải điều động bạc từ Thái Bình tiền trang. Đồng
thời, đích tôn Minh Thanh Đạt cũng bắt đầu âm thầm ký hối phiếu với Chiêu
Thương tiền trang.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hai từ vui mừng này nói ra cực kỳ căm tức.Hai sợi dây câu tinh tế vẫn cực kỳ trầm ổn chìm dưới mặt nước yên bình, khônghề có chút rung động nào từ cổ tay. Hải Đường nhìn y một cái nói: "Xem rangươi thực sự không cần dùng việc câu cá để rèn luyện tập tâm tính của mình."Phạm Nhàn nói : "Ta luôn có tính kiên nghị, tâm tính vững vàng, ngoại vật khólàm phiền lòng."Tự nhân ưu điểm trước mặt người nữ nhân, đối với Phạm Nhàn đây không phảitự biên tự diễn khiến người khó xử, mà là thái độ tự phân tích bản thân rất đánghài lòng."Rốt cuộc bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?" Hải Đường tò mò hỏi, có thế nàocũng không hiểu nổi, một người còn trẻ như vậy, đột nhiên nắm đại quyền trongtay, giải quyết những công việc phức tạp một phương, nhưng vẫn có thể giữđược tâm trạng bình tĩnh như vậy.Phạm Nhàn trả lời rất nhanh, hỏi ngược lại: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"Hải Đường mím môi lại, đôi mắt sáng ngời, khiến bề hồ nước xanh biếc trướcmặt cũng mất đi vẻ rực rỡ, nhưng cô không chịu trả lời câu hỏi này.Phạm Nhàn hừ một tiếng, nói: "Đầu tháng tám ta vừa tròn mười tám tuổi."Hải Đường lắc đầu chế giễu: "Nhìn cách ngươi làm việc thường ngày, nói ngươitám mươi cũng chẳng có ai không tin."Người già trải qua xuân phong hạ vũ thu sương đông tuyết, sớm đã nhìn thấu sựđời, cho nên mới có thể dùng đôi mắt có vẻ hờ hững để nhìn thấu mọi thứ trênthế gian này.Chỉ có người từng trải, mới có thể xem nhẹ, mới có thể dùng tâm trạng bình tĩnhnhất, thủ đoạn vay nghiệt nhất, để đối mặt với những tình huống trông cực kỳphức tạp. Một nền tảng cần thiết cho bậc thầy về âm mưu, chính là dục vọngcủa hắn phải ít, có vậy mới ít chỗ mà kẻ địch có thể lợi dụng. Vì vậy từ xưa đếnnay, phàm là nhân vật nổi tiếng về âm mưu, không phải là ông lão bà lão thì làhoạn quan.Người trẻ tuổi dẫu sao vẫn có máu nóng, như Nhị hoàng tử, như Thái tử, thậmchí là Trưởng công chúa, cho nên trong một số thời điểm bọn họ cũng có nhữnglựa chọn không mấy sáng suốt. Còn như Phạm Nhàn, người có kinh nghiệm haiđời, tuy bị Hải Đường chỉ trích là có cái mác bi ai tám mươi tuổi, nhưng mặtkhác khi y làm việc, lại thật sự giống như một ông lão đầy nhẫn nại. Trong lúcdùng Hạ Tê Phi kiện cáo tranh chấp gia sản với Minh gia, các phương diện kháccủa Giám Sát viện vẫn yên lặng, mãi đến lúc sóng gió trong vụ kiện gia sản sắplắng xuống, Giám Sát viện mới ra tay.Trong thời gian ngắn, có rất nhiều quan viên ở khu vực Giang Nam nhận đượclời mời hết sức lễ phép, đến các nha môn Tuần Tra ti xung quanh khu vựcGiang Nam để uống trà.Mọi người đều biết, trà của Giám Sát viện là trà Long Tỉnh chính gốc, hương tràlan tỏa khắp nơi, nhưng không có quan viên nào muốn tới uống trà.Tuy nể mặt Tiết Thanh Tổng đốc đại nhân, không có nhiều quan viên ở khu vựcGiang Nam bị giam giữ, thế nhưng trong quá trình uống trà tán gẫu, bên phíaGiám Sát viện tình cờ nhắc lại một chuyện từ nhiều năm trước, vẫn khiến đámquan viên này kinh hồn táng đảm vô cùng. Sau khi trở về phủ, đám người lậptức đau đầu suy nghĩ về vấn đề an toàn bản thân và tương lai của mình. Đồngthời, các quan viên nhận được cảnh báo cũng để ý thấy, việc bảo vệ Minh giakhông thể quá công khai được nữa.Mặt khác, Giám Sát viện cũng bắt đầu quấy rối công việc làm ăn của Minh gia.Tuy không thể trực tiếp bắt người và tịch thu hàng hóa, thế nhưng lấy cớ điềutra gian tế Đông Di thành, chỉ trong một ngày, cửa hàng của Minh gia bắt đầu bịquan phủ. Còn trong quá trình đoàn xe và đội tàu của Minh gia vận chuyển hànghóa cũng gặp phải những rắc rối chưa từng có.Tuy rằng, ngoài một số tội nhỏ như đem theo hàng lậu, Giám Sát viện cũngkhông nắm được nhược điểm gì lớn của Minh gia, nhưng sau nhiều lần quấy rốiliên tiếp, đã thành công khiến cho sản nghiệp vận chuyển khổng lồ của Minhgia chậm lại.Đi buôn, điều quan trọng là tốc độ vận chuyển hàng hóa và chuyển đổi thànhtiền mặt, giống như một dòng sông lớn không ngừng chảy. Hiện giờ Giám Sátviện lại như vô số cát đá chậm rãi chìm xuống trong sông, khiến dòng nướcchảy chậm lại, bùn cát cũng lắng xuống. Nơi mà trước đây là một ao nước trongvắt, nay dần dần hóa thành bùn lầy, khó mà đi lại.Hành động này của Giám Sát viện, sử dụng ít nhân lực nhất, gây ra ít tranh cãinhất, nhưng lại đạt được hiệu quả tương đối tốt. Minh gia sau khi chi ra mộtkhoản bạc lớn vào Nội Khố, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy dòng chảycó cảm giác giật gấu vá vai, nay lại bị Giám Sát viện quấy rối, dòng chảy ngàycàng khan hiếm, bắt đầu bị ép phải điều động bạc từ Thái Bình tiền trang. Đồngthời, đích tôn Minh Thanh Đạt cũng bắt đầu âm thầm ký hối phiếu với ChiêuThương tiền trang.