Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 618: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nhiều năm qua, Minh gia không ngừng sinh sôi nảy nở ở vùng Giang Nam, lạiđược mấy đời gia chủ trước phát triển thận trọng phát triển suốt mấy chục năm,cuối cùng trở thành một trong những đại tộc hàng đầu thiên hạ. Còn khi bấu víuđược vào mối quan hệ với Trưởng công chúa, Minh gia biến hóa nhanh chóngtrở thành thương nhân hoàng thất của Nội Khố, nhờ sự hỗ trợ từ nguồn hànghóa Nội Khố, tiền bạc không ngừng đổ vào, Minh gia đã mở rộng tay chân càngxa, càng sâu. Không chỉ có nhiều sản nghiệp ở hai châu Tô Hàng, trực tiếp kiểmsoát lượng lớn tàu thuyền, xe hàng và cửa hàng; mà còn có thành viên trong giatộc gián tiếp nắm giữ nhiều công việc làm ăn liên quan chặt chẽ đến cuộc sốngcủa bách tính Giang Nam.Chẳng hạn như lương thực, thực phẩm, thanh lâu. Thậm chí có người từng nói,người Giang Nam chỉ cần mở cửa, chắc chắn sẽ tiếp xúc với công việc làm ăncủa Minh gia.Một gia tộc khổng lồ như vậy, bản thân phe phái trong tộc cũng rất phức tạp,nhưng phần quyền lực cao nhất vẫn là hai sáu người con chi chính của Minhgia. Các chi còn lại xa hơn một chút chỉ có trách nhiệm quản lý công việc làmăn tầng trung và hạ thôi.Do hiểu rõ mối nguy hại nếu gia tộc phân liệt, nên sau khi nắm đại quyền Minhgia Minh lão thái quân đã ngay lập tức sắp xếp, ngoại trừ nhánh đích tôn MinhThanh Đạt ra, tất cả năm người con khác trong Minh gia chỉ có quyền chia lãi,không có quyền sắp xếp hay đề xuất gì đối với sản nghiệp khổng lồ của Minhgia, nghiêm cấm họ tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc.Sắp xếp như vậy hiển nhiên rất sáng suốt, ít nhất sử dụng biện pháp mạnh mẽnày bảo đảm bề ngoài Minh gia vẫn đoàn kết và hài hòa, không phát sinh nhữngvấn đề như các gia tộc khác, đến nay trong gia tộc vẫn khá thống nhất khi đốingoại.Có điều, tuy không thể tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc, nhưng nămnào năm vị còn lại cũng nhận được lượng tiền lãi lớn do gia tộc phát cho, cũngkhông thể vùi đống bạc lớn trong chăn để sinh ra bạc nhỏ, dẫu sao cũng phảiđem ra ngoài để đầu tư, đương nhiên cũng có nhiều chuyện làm ăn ở GiangNam.Minh gia sử dụng biện pháp như vậy, từ từ duỗi tay ra càng xa và càng chi lihơn, bởi vì những chuyện làm ăn của các chi này cuối cùng vẫn phải bám vàocành lớn của Minh gia. Nếu Minh gia sụp đổ, việc làm ăn của của năm ngườicon trai còn lại cũng sẽ gặp vấn đề rất lớn. Vì vậy bọn họ nhất định phải sửdụng lực lượng trong tay mình để bảo vệ chi chính.Cho nên trong mắt Phạm Nhàn, những chuyện làm ăn này tuy trên danh nghĩakhông thuộc về Minh gia nhưng... vẫn mang họ Minh, đương nhiên là Giám Sátviện cũng đối xử công bằng, ra tay quấy rối toàn bộ.Lần này, năm nam đinh này cũng không chịu nổi, thầm nghĩ vừa không nhậnđược nhiều lợi ích trong gia tộc, lại vừa phải chịu liên lụy, chuyện làm ăn càngngày càng khó khăn. Biết làm sao bây giờ?o O o""Mở mắt chó của ngươi ra nhìn kìa, người đứng trước mặt ngươi chính là tứgia!""Minh gia tứ gia chính là do di nương sinh ra. Địa vị trong gia đình vốn khôngcao, cho nên xưa nay hắn luôn vui vẻ với thú chơi chim, tránh đụng chạm vớilão thái quân và đại ca. Hàng năm, hắn dựa vào số bạc được phát của mình đểlàm ăn nho nhỏ, mở một cửa hàng bán rau quả, làm những việc buôn bán nhỏtrong tầm tay của mình, cuộc sống cũng rất thoải mái .Tuy nhiên, gần đây hắn lại không thể thoải mái nổi, cửa hàng bị kiểm tra hàngngày, chuyện làm ăn sa sút, mặc dù kết quả không quá nghiêm trọng nhưng dấuhiệu xấu này vẫn rất rõ ràng. Những quan viên thường ngày gật đầu, khom lưngtrước mặt hắn, giờ lại rất ít khi chịu ngồi uống trà cùng hắn.Hắn hiểu rõ, đó là vì Giám Sát viện khiến những quan viên này sợ hãi.Nhưng dù thế nào cũng không đến phiên người này tới trêu chọc mình. Gươngmặt tái nhợt của Minh tứ gia lóe lên vẻ sắc bén, giơ tay tát thẳng xuống, tát tớimức tên nam man trước mặt quay ba vòng tại chỗ, trên mặt đột nhiên xuất hiệnmột dấu tay đỏ ửng, môi rướm máu.Minh tứ gia là thương nhân bán rau quả lớn nhất thành Tô Châu, tuy trôngkhông đáng chú ý, nhưng hắn lũng đoạn ba phần mười kinh việc buôn bán hoaquả của Giang Nam, bao gồm cả công việc cung cấp cho trong cung cũng dohắn quản lý. Gọi hắn là Vương Quả không có gì sai. Hơn nữa hắn dựa vào thanhthế của Minh gia, tự lập hội buôn, quản lý toàn bộ thị trường hoa quả của GiangNam, những năm qua chưa từng có ai to gan dám vào ruộng của hắn để hái quảăn.Có điều mấy ngày gần đây đột nhiên có một thương nhân từ Lĩnh Nam đến, bỏqua hiệp ước giữa Minh gia và Hùng gia, không thông qua Minh tứ gia, trựctiếp đem hoa quả bán vào Tô Châu.

"

Nhiều năm qua, Minh gia không ngừng sinh sôi nảy nở ở vùng Giang Nam, lại

được mấy đời gia chủ trước phát triển thận trọng phát triển suốt mấy chục năm,

cuối cùng trở thành một trong những đại tộc hàng đầu thiên hạ. Còn khi bấu víu

được vào mối quan hệ với Trưởng công chúa, Minh gia biến hóa nhanh chóng

trở thành thương nhân hoàng thất của Nội Khố, nhờ sự hỗ trợ từ nguồn hàng

hóa Nội Khố, tiền bạc không ngừng đổ vào, Minh gia đã mở rộng tay chân càng

xa, càng sâu. Không chỉ có nhiều sản nghiệp ở hai châu Tô Hàng, trực tiếp kiểm

soát lượng lớn tàu thuyền, xe hàng và cửa hàng; mà còn có thành viên trong gia

tộc gián tiếp nắm giữ nhiều công việc làm ăn liên quan chặt chẽ đến cuộc sống

của bách tính Giang Nam.

Chẳng hạn như lương thực, thực phẩm, thanh lâu. Thậm chí có người từng nói,

người Giang Nam chỉ cần mở cửa, chắc chắn sẽ tiếp xúc với công việc làm ăn

của Minh gia.

Một gia tộc khổng lồ như vậy, bản thân phe phái trong tộc cũng rất phức tạp,

nhưng phần quyền lực cao nhất vẫn là hai sáu người con chi chính của Minh

gia. Các chi còn lại xa hơn một chút chỉ có trách nhiệm quản lý công việc làm

ăn tầng trung và hạ thôi.

Do hiểu rõ mối nguy hại nếu gia tộc phân liệt, nên sau khi nắm đại quyền Minh

gia Minh lão thái quân đã ngay lập tức sắp xếp, ngoại trừ nhánh đích tôn Minh

Thanh Đạt ra, tất cả năm người con khác trong Minh gia chỉ có quyền chia lãi,

không có quyền sắp xếp hay đề xuất gì đối với sản nghiệp khổng lồ của Minh

gia, nghiêm cấm họ tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc.

Sắp xếp như vậy hiển nhiên rất sáng suốt, ít nhất sử dụng biện pháp mạnh mẽ

này bảo đảm bề ngoài Minh gia vẫn đoàn kết và hài hòa, không phát sinh những

vấn đề như các gia tộc khác, đến nay trong gia tộc vẫn khá thống nhất khi đối

ngoại.

Có điều, tuy không thể tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc, nhưng năm

nào năm vị còn lại cũng nhận được lượng tiền lãi lớn do gia tộc phát cho, cũng

không thể vùi đống bạc lớn trong chăn để sinh ra bạc nhỏ, dẫu sao cũng phải

đem ra ngoài để đầu tư, đương nhiên cũng có nhiều chuyện làm ăn ở Giang

Nam.

Minh gia sử dụng biện pháp như vậy, từ từ duỗi tay ra càng xa và càng chi li

hơn, bởi vì những chuyện làm ăn của các chi này cuối cùng vẫn phải bám vào

cành lớn của Minh gia. Nếu Minh gia sụp đổ, việc làm ăn của của năm người

con trai còn lại cũng sẽ gặp vấn đề rất lớn. Vì vậy bọn họ nhất định phải sử

dụng lực lượng trong tay mình để bảo vệ chi chính.

Cho nên trong mắt Phạm Nhàn, những chuyện làm ăn này tuy trên danh nghĩa

không thuộc về Minh gia nhưng... vẫn mang họ Minh, đương nhiên là Giám Sát

viện cũng đối xử công bằng, ra tay quấy rối toàn bộ.

Lần này, năm nam đinh này cũng không chịu nổi, thầm nghĩ vừa không nhận

được nhiều lợi ích trong gia tộc, lại vừa phải chịu liên lụy, chuyện làm ăn càng

ngày càng khó khăn. Biết làm sao bây giờ?

o O o

""Mở mắt chó của ngươi ra nhìn kìa, người đứng trước mặt ngươi chính là tứ

gia!""

Minh gia tứ gia chính là do di nương sinh ra. Địa vị trong gia đình vốn không

cao, cho nên xưa nay hắn luôn vui vẻ với thú chơi chim, tránh đụng chạm với

lão thái quân và đại ca. Hàng năm, hắn dựa vào số bạc được phát của mình để

làm ăn nho nhỏ, mở một cửa hàng bán rau quả, làm những việc buôn bán nhỏ

trong tầm tay của mình, cuộc sống cũng rất thoải mái .

Tuy nhiên, gần đây hắn lại không thể thoải mái nổi, cửa hàng bị kiểm tra hàng

ngày, chuyện làm ăn sa sút, mặc dù kết quả không quá nghiêm trọng nhưng dấu

hiệu xấu này vẫn rất rõ ràng. Những quan viên thường ngày gật đầu, khom lưng

trước mặt hắn, giờ lại rất ít khi chịu ngồi uống trà cùng hắn.

Hắn hiểu rõ, đó là vì Giám Sát viện khiến những quan viên này sợ hãi.

Nhưng dù thế nào cũng không đến phiên người này tới trêu chọc mình. Gương

mặt tái nhợt của Minh tứ gia lóe lên vẻ sắc bén, giơ tay tát thẳng xuống, tát tới

mức tên nam man trước mặt quay ba vòng tại chỗ, trên mặt đột nhiên xuất hiện

một dấu tay đỏ ửng, môi rướm máu.

Minh tứ gia là thương nhân bán rau quả lớn nhất thành Tô Châu, tuy trông

không đáng chú ý, nhưng hắn lũng đoạn ba phần mười kinh việc buôn bán hoa

quả của Giang Nam, bao gồm cả công việc cung cấp cho trong cung cũng do

hắn quản lý. Gọi hắn là Vương Quả không có gì sai. Hơn nữa hắn dựa vào thanh

thế của Minh gia, tự lập hội buôn, quản lý toàn bộ thị trường hoa quả của Giang

Nam, những năm qua chưa từng có ai to gan dám vào ruộng của hắn để hái quả

ăn.

Có điều mấy ngày gần đây đột nhiên có một thương nhân từ Lĩnh Nam đến, bỏ

qua hiệp ước giữa Minh gia và Hùng gia, không thông qua Minh tứ gia, trực

tiếp đem hoa quả bán vào Tô Châu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nhiều năm qua, Minh gia không ngừng sinh sôi nảy nở ở vùng Giang Nam, lạiđược mấy đời gia chủ trước phát triển thận trọng phát triển suốt mấy chục năm,cuối cùng trở thành một trong những đại tộc hàng đầu thiên hạ. Còn khi bấu víuđược vào mối quan hệ với Trưởng công chúa, Minh gia biến hóa nhanh chóngtrở thành thương nhân hoàng thất của Nội Khố, nhờ sự hỗ trợ từ nguồn hànghóa Nội Khố, tiền bạc không ngừng đổ vào, Minh gia đã mở rộng tay chân càngxa, càng sâu. Không chỉ có nhiều sản nghiệp ở hai châu Tô Hàng, trực tiếp kiểmsoát lượng lớn tàu thuyền, xe hàng và cửa hàng; mà còn có thành viên trong giatộc gián tiếp nắm giữ nhiều công việc làm ăn liên quan chặt chẽ đến cuộc sốngcủa bách tính Giang Nam.Chẳng hạn như lương thực, thực phẩm, thanh lâu. Thậm chí có người từng nói,người Giang Nam chỉ cần mở cửa, chắc chắn sẽ tiếp xúc với công việc làm ăncủa Minh gia.Một gia tộc khổng lồ như vậy, bản thân phe phái trong tộc cũng rất phức tạp,nhưng phần quyền lực cao nhất vẫn là hai sáu người con chi chính của Minhgia. Các chi còn lại xa hơn một chút chỉ có trách nhiệm quản lý công việc làmăn tầng trung và hạ thôi.Do hiểu rõ mối nguy hại nếu gia tộc phân liệt, nên sau khi nắm đại quyền Minhgia Minh lão thái quân đã ngay lập tức sắp xếp, ngoại trừ nhánh đích tôn MinhThanh Đạt ra, tất cả năm người con khác trong Minh gia chỉ có quyền chia lãi,không có quyền sắp xếp hay đề xuất gì đối với sản nghiệp khổng lồ của Minhgia, nghiêm cấm họ tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc.Sắp xếp như vậy hiển nhiên rất sáng suốt, ít nhất sử dụng biện pháp mạnh mẽnày bảo đảm bề ngoài Minh gia vẫn đoàn kết và hài hòa, không phát sinh nhữngvấn đề như các gia tộc khác, đến nay trong gia tộc vẫn khá thống nhất khi đốingoại.Có điều, tuy không thể tham gia vào công việc làm ăn của gia tộc, nhưng nămnào năm vị còn lại cũng nhận được lượng tiền lãi lớn do gia tộc phát cho, cũngkhông thể vùi đống bạc lớn trong chăn để sinh ra bạc nhỏ, dẫu sao cũng phảiđem ra ngoài để đầu tư, đương nhiên cũng có nhiều chuyện làm ăn ở GiangNam.Minh gia sử dụng biện pháp như vậy, từ từ duỗi tay ra càng xa và càng chi lihơn, bởi vì những chuyện làm ăn của các chi này cuối cùng vẫn phải bám vàocành lớn của Minh gia. Nếu Minh gia sụp đổ, việc làm ăn của của năm ngườicon trai còn lại cũng sẽ gặp vấn đề rất lớn. Vì vậy bọn họ nhất định phải sửdụng lực lượng trong tay mình để bảo vệ chi chính.Cho nên trong mắt Phạm Nhàn, những chuyện làm ăn này tuy trên danh nghĩakhông thuộc về Minh gia nhưng... vẫn mang họ Minh, đương nhiên là Giám Sátviện cũng đối xử công bằng, ra tay quấy rối toàn bộ.Lần này, năm nam đinh này cũng không chịu nổi, thầm nghĩ vừa không nhậnđược nhiều lợi ích trong gia tộc, lại vừa phải chịu liên lụy, chuyện làm ăn càngngày càng khó khăn. Biết làm sao bây giờ?o O o""Mở mắt chó của ngươi ra nhìn kìa, người đứng trước mặt ngươi chính là tứgia!""Minh gia tứ gia chính là do di nương sinh ra. Địa vị trong gia đình vốn khôngcao, cho nên xưa nay hắn luôn vui vẻ với thú chơi chim, tránh đụng chạm vớilão thái quân và đại ca. Hàng năm, hắn dựa vào số bạc được phát của mình đểlàm ăn nho nhỏ, mở một cửa hàng bán rau quả, làm những việc buôn bán nhỏtrong tầm tay của mình, cuộc sống cũng rất thoải mái .Tuy nhiên, gần đây hắn lại không thể thoải mái nổi, cửa hàng bị kiểm tra hàngngày, chuyện làm ăn sa sút, mặc dù kết quả không quá nghiêm trọng nhưng dấuhiệu xấu này vẫn rất rõ ràng. Những quan viên thường ngày gật đầu, khom lưngtrước mặt hắn, giờ lại rất ít khi chịu ngồi uống trà cùng hắn.Hắn hiểu rõ, đó là vì Giám Sát viện khiến những quan viên này sợ hãi.Nhưng dù thế nào cũng không đến phiên người này tới trêu chọc mình. Gươngmặt tái nhợt của Minh tứ gia lóe lên vẻ sắc bén, giơ tay tát thẳng xuống, tát tớimức tên nam man trước mặt quay ba vòng tại chỗ, trên mặt đột nhiên xuất hiệnmột dấu tay đỏ ửng, môi rướm máu.Minh tứ gia là thương nhân bán rau quả lớn nhất thành Tô Châu, tuy trôngkhông đáng chú ý, nhưng hắn lũng đoạn ba phần mười kinh việc buôn bán hoaquả của Giang Nam, bao gồm cả công việc cung cấp cho trong cung cũng dohắn quản lý. Gọi hắn là Vương Quả không có gì sai. Hơn nữa hắn dựa vào thanhthế của Minh gia, tự lập hội buôn, quản lý toàn bộ thị trường hoa quả của GiangNam, những năm qua chưa từng có ai to gan dám vào ruộng của hắn để hái quảăn.Có điều mấy ngày gần đây đột nhiên có một thương nhân từ Lĩnh Nam đến, bỏqua hiệp ước giữa Minh gia và Hùng gia, không thông qua Minh tứ gia, trựctiếp đem hoa quả bán vào Tô Châu.

Chương 618: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 1