Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 622: Thủy sư của ai? 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong Minh gia, đối với ymà nói, Minh gia là tảng đá mà y muốn đè xuống nhưng tạm thời lại không thểnghiền nát được. Dẫu sao y cũng có thể kiên nhẫn, câu cá sao mà vội được.Ngày hôm đó, y đến chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu, chuyện làm ăn tronglầu khá hơn, các cô nương lầu trên lầu dưới tất bật phục vụ khách, không mấy aiđể ý tới trong lầu nam chủ lầu và nữ chưởng quầy đang cung kính bảo vệ một vịđại nhân, lén lút lên tầng cao nhất.Đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên cái hồ phía sau có rất nhiều dân côngđang đào bùn mở rộng hồ. Muốn mở rộng một cái hồ, tiền tài và nhân công cầncó không phải là con số nhỏ. Y không nhịn được thở dài nói: ""Có cần không?""Sử Xiển Lập mỉm cười nói: ""Theo ý của đại nhân, đã gấp rút đưa quy hoạch vàkết cấu của chi nhánh đến phương Bắc. Hôm trước nhận được tin, ý của nhịthiếu gia là hồ này quá nhỏ, địa thế không đủ rộng rãi, khách đến chơi sẽ cảmthấy hơi chật chội. Dứt khoát bỏ công bỏ sức ra lớn, đào thêm vài trăm mét hồvề phía trước...""Phạm Nhàn cười khổ, xem ra Tư Triệt ở Bắc Tề vẫn không thể quên được BãoNguyệt lâu. Một tác phẩm lớn như vậy, hắn chỉ cần nói một câu nhưng lại phảinhờ đến rất nhiều nhân thủ mới thực hiện được.""Tiếng ồn với mùi này, liệu có ảnh hưởng đến việc làm ăn không?""""Dùng vải bố xanh che quanh, khách trong lâu thường không chú ý đến phíakia. Hiện tại tuy chuyện làm ăn không tệ, nhưng muốn đào hồ cũng chỉ có thểtranh thủ lúc này... Bằng không thì xuân qua vào hè, chính là thời điểm kinhdoanh tốt nhất, lúc đó sẽ không tiện đào nữa.""Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì, y tin tưởng vào khả năng kinh doanh của emtrai mình. Hôm nay đến Bão Nguyệt lâu chủ yếu muốn nghe một số tin tức, ynhìn hồ sơ thủ hạ đưa lên, nhíu mày: ""Rốt cuộc tên đại quản gia Minh gia trốnđi đâu rồi?""Đại quản gia Minh gia và quản gia ở Đạm Châu mà Phạm Nhàn từng đánh lúcbé có chung họ, đều họ Chu. Người này cũng không đơn giản, bao năm qua hắnvẫn luôn là người thân tín của Minh lão thái quân, hơn nữa còn phụ trách quảnlý sổ sách của Quân Sơn hội thần bí kia. Khi Hạ Tê Phi bị Quân Sơn hội ám sáttrước Giang Nam cư, Giám Sát viện đã bắt tay vào âm thầm điều tra tung tíchcủa quản gia kia, chuẩn bị ngấm ngầm ra tay bắt giữ hắn bất cứ lúc nào, hòngmoi được một số thông tin then chốt từ miệng hắn.Tuy nhiên vị quản gia họ Chu này cứ như đã biến mất chỉ trong một ngày,không xuất hiện trong bất kỳ sản nghiệp nào của Minh gia. Không biết liệu cácquan viên trong khu vực Giang Nam có giúp hắn giấu giếm hay không, nóichung ngay cả với thủ đoạn của Giám Sát viện, tới giờ vẫn không tìm được bấtcứ manh mối nào về tung tích của đối phương.Đặng Tử Việt đi từ ngoài phòng vào, bẩm báo với Phạm Nhàn về việc Minh tứgia bị bắt vào Tô Châu phủ. Nghe đại nhân hỏi về nơi tung tích của Chu quảngia, hắn không khỏi nhíu mày, chuyện này đang do hắn phụ trách, nhiều ngàynay vẫn chưa có tiến triển, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.Hắn nhíu mày, lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: ""Nếu như không phảiđã bị Minh gia diệt khẩu, thì là...""""Có khả năng rất lớn, đối phương sẽ công khai trốn trong Minh Viên."" PhạmNhàn biết, nếu thực sự muốn giấu giếm Quân Sơn Hội kia, thì chỗ trốn tốt nhấtcũng nguy hiểm nhất là trong Minh Viên. Y không nhịn được bật cười: ""Chẳnglẽ lại phải xông vào Minh Viên bắt người?""Đặng Tử Việt cười khổ nói: ""Không có bằng chứng cụ thể, làm sao xông vàoMinh Viên bắt người được. Đối phương cũng là người có tước vị thế tập, hơnnữa nếu sự việc ầm ĩ quá nghiêm trọng, đại nhân Tổng đốc chắc chắn sẽ bị ép ramặt, gây áp lực lên đại nhân.""Phạm Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này dần mất thú vị, vẫy tay nói: ""Xôngvào mà không bắt được người thì khó giải thích với Tiết Thanh. Nếu xác nhậnđược người đang ở trong đó, cũng có thể thử ngang ngược một phen.""""Nhưng không thể xác nhận được."" Đặng Tử Việt bất đắc dĩ nói.Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có một thám tử của Giám Sát viện ở bênngoài cẩn thận gõ cửa. Đặng Tử Việt liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, rồi đi rangoài cửa thì thầm hai câu gì đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn lạihạ giọng dặn dò vài câu, vội vàng quay người trở lại, ghé sát tai Phạm Nhànnói:""Trên đảo có tin rồi.""Phạm Nhàn lập tức cảm thấy hưng phấn, bến thuyền của lũ hải tặc háo sát kiađã yên tĩnh lâu như vậy, suýt nữa y tưởng chính mình không thể dùng hòn đảonhỏ kia để đối phó với Minh gia. Lúc này nghe có tin tức, y lập tức thấy hứngthú: ""Nói đi.""

Phạm Nhàn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong Minh gia, đối với y

mà nói, Minh gia là tảng đá mà y muốn đè xuống nhưng tạm thời lại không thể

nghiền nát được. Dẫu sao y cũng có thể kiên nhẫn, câu cá sao mà vội được.

Ngày hôm đó, y đến chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu, chuyện làm ăn trong

lầu khá hơn, các cô nương lầu trên lầu dưới tất bật phục vụ khách, không mấy ai

để ý tới trong lầu nam chủ lầu và nữ chưởng quầy đang cung kính bảo vệ một vị

đại nhân, lén lút lên tầng cao nhất.

Đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên cái hồ phía sau có rất nhiều dân công

đang đào bùn mở rộng hồ. Muốn mở rộng một cái hồ, tiền tài và nhân công cần

có không phải là con số nhỏ. Y không nhịn được thở dài nói: ""Có cần không?""

Sử Xiển Lập mỉm cười nói: ""Theo ý của đại nhân, đã gấp rút đưa quy hoạch và

kết cấu của chi nhánh đến phương Bắc. Hôm trước nhận được tin, ý của nhị

thiếu gia là hồ này quá nhỏ, địa thế không đủ rộng rãi, khách đến chơi sẽ cảm

thấy hơi chật chội. Dứt khoát bỏ công bỏ sức ra lớn, đào thêm vài trăm mét hồ

về phía trước...""

Phạm Nhàn cười khổ, xem ra Tư Triệt ở Bắc Tề vẫn không thể quên được Bão

Nguyệt lâu. Một tác phẩm lớn như vậy, hắn chỉ cần nói một câu nhưng lại phải

nhờ đến rất nhiều nhân thủ mới thực hiện được.

""Tiếng ồn với mùi này, liệu có ảnh hưởng đến việc làm ăn không?""

""Dùng vải bố xanh che quanh, khách trong lâu thường không chú ý đến phía

kia. Hiện tại tuy chuyện làm ăn không tệ, nhưng muốn đào hồ cũng chỉ có thể

tranh thủ lúc này... Bằng không thì xuân qua vào hè, chính là thời điểm kinh

doanh tốt nhất, lúc đó sẽ không tiện đào nữa.""

Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì, y tin tưởng vào khả năng kinh doanh của em

trai mình. Hôm nay đến Bão Nguyệt lâu chủ yếu muốn nghe một số tin tức, y

nhìn hồ sơ thủ hạ đưa lên, nhíu mày: ""Rốt cuộc tên đại quản gia Minh gia trốn

đi đâu rồi?""

Đại quản gia Minh gia và quản gia ở Đạm Châu mà Phạm Nhàn từng đánh lúc

bé có chung họ, đều họ Chu. Người này cũng không đơn giản, bao năm qua hắn

vẫn luôn là người thân tín của Minh lão thái quân, hơn nữa còn phụ trách quản

lý sổ sách của Quân Sơn hội thần bí kia. Khi Hạ Tê Phi bị Quân Sơn hội ám sát

trước Giang Nam cư, Giám Sát viện đã bắt tay vào âm thầm điều tra tung tích

của quản gia kia, chuẩn bị ngấm ngầm ra tay bắt giữ hắn bất cứ lúc nào, hòng

moi được một số thông tin then chốt từ miệng hắn.

Tuy nhiên vị quản gia họ Chu này cứ như đã biến mất chỉ trong một ngày,

không xuất hiện trong bất kỳ sản nghiệp nào của Minh gia. Không biết liệu các

quan viên trong khu vực Giang Nam có giúp hắn giấu giếm hay không, nói

chung ngay cả với thủ đoạn của Giám Sát viện, tới giờ vẫn không tìm được bất

cứ manh mối nào về tung tích của đối phương.

Đặng Tử Việt đi từ ngoài phòng vào, bẩm báo với Phạm Nhàn về việc Minh tứ

gia bị bắt vào Tô Châu phủ. Nghe đại nhân hỏi về nơi tung tích của Chu quản

gia, hắn không khỏi nhíu mày, chuyện này đang do hắn phụ trách, nhiều ngày

nay vẫn chưa có tiến triển, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Hắn nhíu mày, lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: ""Nếu như không phải

đã bị Minh gia diệt khẩu, thì là...""

""Có khả năng rất lớn, đối phương sẽ công khai trốn trong Minh Viên."" Phạm

Nhàn biết, nếu thực sự muốn giấu giếm Quân Sơn Hội kia, thì chỗ trốn tốt nhất

cũng nguy hiểm nhất là trong Minh Viên. Y không nhịn được bật cười: ""Chẳng

lẽ lại phải xông vào Minh Viên bắt người?""

Đặng Tử Việt cười khổ nói: ""Không có bằng chứng cụ thể, làm sao xông vào

Minh Viên bắt người được. Đối phương cũng là người có tước vị thế tập, hơn

nữa nếu sự việc ầm ĩ quá nghiêm trọng, đại nhân Tổng đốc chắc chắn sẽ bị ép ra

mặt, gây áp lực lên đại nhân.""

Phạm Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này dần mất thú vị, vẫy tay nói: ""Xông

vào mà không bắt được người thì khó giải thích với Tiết Thanh. Nếu xác nhận

được người đang ở trong đó, cũng có thể thử ngang ngược một phen.""

""Nhưng không thể xác nhận được."" Đặng Tử Việt bất đắc dĩ nói.

Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có một thám tử của Giám Sát viện ở bên

ngoài cẩn thận gõ cửa. Đặng Tử Việt liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, rồi đi ra

ngoài cửa thì thầm hai câu gì đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn lại

hạ giọng dặn dò vài câu, vội vàng quay người trở lại, ghé sát tai Phạm Nhàn

nói:

""Trên đảo có tin rồi.""

Phạm Nhàn lập tức cảm thấy hưng phấn, bến thuyền của lũ hải tặc háo sát kia

đã yên tĩnh lâu như vậy, suýt nữa y tưởng chính mình không thể dùng hòn đảo

nhỏ kia để đối phó với Minh gia. Lúc này nghe có tin tức, y lập tức thấy hứng

thú: ""Nói đi.""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong Minh gia, đối với ymà nói, Minh gia là tảng đá mà y muốn đè xuống nhưng tạm thời lại không thểnghiền nát được. Dẫu sao y cũng có thể kiên nhẫn, câu cá sao mà vội được.Ngày hôm đó, y đến chi nhánh Bão Nguyệt lâu ở Tô Châu, chuyện làm ăn tronglầu khá hơn, các cô nương lầu trên lầu dưới tất bật phục vụ khách, không mấy aiđể ý tới trong lầu nam chủ lầu và nữ chưởng quầy đang cung kính bảo vệ một vịđại nhân, lén lút lên tầng cao nhất.Đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên cái hồ phía sau có rất nhiều dân côngđang đào bùn mở rộng hồ. Muốn mở rộng một cái hồ, tiền tài và nhân công cầncó không phải là con số nhỏ. Y không nhịn được thở dài nói: ""Có cần không?""Sử Xiển Lập mỉm cười nói: ""Theo ý của đại nhân, đã gấp rút đưa quy hoạch vàkết cấu của chi nhánh đến phương Bắc. Hôm trước nhận được tin, ý của nhịthiếu gia là hồ này quá nhỏ, địa thế không đủ rộng rãi, khách đến chơi sẽ cảmthấy hơi chật chội. Dứt khoát bỏ công bỏ sức ra lớn, đào thêm vài trăm mét hồvề phía trước...""Phạm Nhàn cười khổ, xem ra Tư Triệt ở Bắc Tề vẫn không thể quên được BãoNguyệt lâu. Một tác phẩm lớn như vậy, hắn chỉ cần nói một câu nhưng lại phảinhờ đến rất nhiều nhân thủ mới thực hiện được.""Tiếng ồn với mùi này, liệu có ảnh hưởng đến việc làm ăn không?""""Dùng vải bố xanh che quanh, khách trong lâu thường không chú ý đến phíakia. Hiện tại tuy chuyện làm ăn không tệ, nhưng muốn đào hồ cũng chỉ có thểtranh thủ lúc này... Bằng không thì xuân qua vào hè, chính là thời điểm kinhdoanh tốt nhất, lúc đó sẽ không tiện đào nữa.""Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì, y tin tưởng vào khả năng kinh doanh của emtrai mình. Hôm nay đến Bão Nguyệt lâu chủ yếu muốn nghe một số tin tức, ynhìn hồ sơ thủ hạ đưa lên, nhíu mày: ""Rốt cuộc tên đại quản gia Minh gia trốnđi đâu rồi?""Đại quản gia Minh gia và quản gia ở Đạm Châu mà Phạm Nhàn từng đánh lúcbé có chung họ, đều họ Chu. Người này cũng không đơn giản, bao năm qua hắnvẫn luôn là người thân tín của Minh lão thái quân, hơn nữa còn phụ trách quảnlý sổ sách của Quân Sơn hội thần bí kia. Khi Hạ Tê Phi bị Quân Sơn hội ám sáttrước Giang Nam cư, Giám Sát viện đã bắt tay vào âm thầm điều tra tung tíchcủa quản gia kia, chuẩn bị ngấm ngầm ra tay bắt giữ hắn bất cứ lúc nào, hòngmoi được một số thông tin then chốt từ miệng hắn.Tuy nhiên vị quản gia họ Chu này cứ như đã biến mất chỉ trong một ngày,không xuất hiện trong bất kỳ sản nghiệp nào của Minh gia. Không biết liệu cácquan viên trong khu vực Giang Nam có giúp hắn giấu giếm hay không, nóichung ngay cả với thủ đoạn của Giám Sát viện, tới giờ vẫn không tìm được bấtcứ manh mối nào về tung tích của đối phương.Đặng Tử Việt đi từ ngoài phòng vào, bẩm báo với Phạm Nhàn về việc Minh tứgia bị bắt vào Tô Châu phủ. Nghe đại nhân hỏi về nơi tung tích của Chu quảngia, hắn không khỏi nhíu mày, chuyện này đang do hắn phụ trách, nhiều ngàynay vẫn chưa có tiến triển, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.Hắn nhíu mày, lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: ""Nếu như không phảiđã bị Minh gia diệt khẩu, thì là...""""Có khả năng rất lớn, đối phương sẽ công khai trốn trong Minh Viên."" PhạmNhàn biết, nếu thực sự muốn giấu giếm Quân Sơn Hội kia, thì chỗ trốn tốt nhấtcũng nguy hiểm nhất là trong Minh Viên. Y không nhịn được bật cười: ""Chẳnglẽ lại phải xông vào Minh Viên bắt người?""Đặng Tử Việt cười khổ nói: ""Không có bằng chứng cụ thể, làm sao xông vàoMinh Viên bắt người được. Đối phương cũng là người có tước vị thế tập, hơnnữa nếu sự việc ầm ĩ quá nghiêm trọng, đại nhân Tổng đốc chắc chắn sẽ bị ép ramặt, gây áp lực lên đại nhân.""Phạm Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này dần mất thú vị, vẫy tay nói: ""Xôngvào mà không bắt được người thì khó giải thích với Tiết Thanh. Nếu xác nhậnđược người đang ở trong đó, cũng có thể thử ngang ngược một phen.""""Nhưng không thể xác nhận được."" Đặng Tử Việt bất đắc dĩ nói.Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có một thám tử của Giám Sát viện ở bênngoài cẩn thận gõ cửa. Đặng Tử Việt liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, rồi đi rangoài cửa thì thầm hai câu gì đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn lạihạ giọng dặn dò vài câu, vội vàng quay người trở lại, ghé sát tai Phạm Nhànnói:""Trên đảo có tin rồi.""Phạm Nhàn lập tức cảm thấy hưng phấn, bến thuyền của lũ hải tặc háo sát kiađã yên tĩnh lâu như vậy, suýt nữa y tưởng chính mình không thể dùng hòn đảonhỏ kia để đối phó với Minh gia. Lúc này nghe có tin tức, y lập tức thấy hứngthú: ""Nói đi.""

Chương 622: Thủy sư của ai? 1