Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 621: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh tứ gia hơi cúi đầu, trầm ngâm một lúc lâu, cố nén cơn tức giận trong lòng,cũng hiểu rõ tình hình hiện tại ra sao, gật đầu.Gã quan sai kia thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói: ""Tứ gia thương cho tiểunhân.""Quan viên trẻ tuổi của Tứ Xử Giám Sát viện ở phía sau cười lạnh cười nhìncảnh tượng này.Tiên sinh thu chi đi tới bên Minh tứ gia, lo lắng nói: ""Tứ gia, làm sao bâygiờ?""Minh tứ gia cười âm hiểm một tiếng, đập chuồng chim trong tay xuống đất,chuồng chim vỡ nát, lông chim bay loạn, máu chim bắn tung tóe... Hắn lạnhlùng cười nói: ""Đi thì đi thôi, bấy lâu nay mới uống trà ở sân sau Tô Châu phủ,chứ chưa có duyên chiêm ngưỡng xem nhà ngục Tô Châu thực tế trông ra sao,hôm nay phải tới mở mang tầm mắt mới được.""Hắn lại hạ thấp giọng, gấp gáp nói: ""Lập tức truyền tin về Minh Viên để đại cagiúp bảo vệ ta ra ngoài... Đừng lo lắng, qua việc này lão thái quân sẽ càng tintưởng ta.""Sau khi giao việc xong, Minh tứ gia cứ như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời bịquan sai mời về đại lao Tô Châu phủ.""Xem ra tứ đệ... không có ý đồ gì khác."" Tin tức đưa về Minh Viên, MinhThanh Đạt vừa phái người đi móc nối quan hệ, vừa tự bước vào tiểu viện thanhtĩnh nơi mẫu thân trú ngụ, bẩm báo với vị kia lão thái quân ngồi trên ghế tựa:""Con sẽ đi đón đệ ấy về, tuy làm bị thương một thương nhân Lĩnh Nam, TôChâu phủ chịu áp lực từ Giám Sát Viện bắt hắn về phủ, nhưng dẫu sao chuyệnnày cũng không lớn, chắc chắn sẽ không có hậu hoạn gì, Tiểu Phạm đại nhâncũng không có cách nào dùng chuyện này kẹp chặt lấy tứ đệ không chịu buôngra.""Trên ghế, Minh lão thái quân lại chìm vào trầm mặc, đôi mắt già nua hõm sâuđang nhắm lại, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó, từ đầu đến cuối không trả lờiMinh Thanh Đạt.Minh Thanh Đạt cảm thấy kỳ quái, lát sau lại lạnh toát cả người.Minh lão thái quân chậm rãi mở đôi mắt có phần vô thần, nói: ""Minh gia giờđã bấp bênh, lão tứ đầu tiên là âm thầm gặp mặt Hạ Tê Phi, đó là bất trung; sauđó lại ngông cuồng làm bậy, khiến cho gia tộc phải lo lắng cho nó, đó là bấthiếu. Kẻ bất trung bất hiếu như vậy, sao phải giữ lại làm gì?""Minh Thanh Đạt im lặng rồi lại buồn rầu, Minh gia đối diện với thế tiến cônghùng hùng hổ hổ của Phạm Nhàn, thi hành phương châm lùi một bước để tiếnhai bước, kêu nghèo giả khổ. Chính vì thế, hắn mới quỳ xuống trong Nội Khốrồi lại bệnh nặng... Bây giờ Giám Sát viện chèn ép mãnh liệt, Minh gia run runrẩy rẩy, trông thật đáng thương, còn ý của Minh lão thái quân... dường nhưchuẩn bị tự mình làm sâu thêm vết thương đã có.Hắn một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: ""Bây giờ tình hình vẫn nằm trong tầmkiểm soát, Tiểu Phạm đại nhân cũng chỉ có thể hành động ở phía ngoài, khôngthể nắm được nhược điểm thật sự của chúng ta. Lúc này không cần phải hy sinhquá lớn như vậy... Dù sao đệ ấy cũng là máu mủ của Minh gia.""Minh lão thái quân lạnh lùng vô tình nhìn hắn một cái, nói: ""Khâm sai đại nhânsẽ càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng chúng ta cũng phải hi sinh một nhân vậtđủ trọng lượng để đổi lấy bách tính Giang Nam, thân sĩ thiên hạ ủng hộ. Bâygiờ lão tứ bị bắt giam, chẳng phải là cơ hội tốt nhất ư? Nếu mọi người biếtKhâm sai đại nhân vì tiền bạc,mà bức tử một vị lão gia Minh gia, triều đình sẽkinh ngạc, chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi ích và thời gian... Khoản buôn bánnày, có lợi.""Mặt Minh Thanh Đạt không đổi sắc, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: ""Tất cảtuân theo ý mẫu thân.""Hắn thầm hiểu trong lòng, dù sao tứ đệ cũng là con của di thái thái, trong mắtmẫu thân, hắn chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.Minh lão thái quân nhìn hắn lạnh lùng nói: ""Có phải trong gia tộc lưu thônghơi kém không? Tại sao gần đây ngươi thường xuyên điều bạc tới ChiêuThương?""Minh Thanh Đạt trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm ấn giám Thái Bình tiền trangđều nằm trong tay ngài, nếu ta muốn thật sự nắm giữ Minh gia, không nghĩ tớinhững phương pháp khác, thì làm sao mà làm được? Tuy trong lòng nghĩ vậy,nhưng ngoài miệng lại vô cùng mềm mỏng giải thích vài câu.Minh lão thái quân gật đầu, cuối cùng chậm rãi nói: ""Chỉ có lão tứ thôi, có lẽchưa đủ để khiến lòng người trong thiên hạ nghiêng về phía Minh gia... ThanhĐạt, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, có thể ngươi sẽ phải phải nhường lại chức vịgia chủ Minh gia. Có vậy mới khiến người trong thiên hạ cảm nhận được hoàncảnh bi thảm của Minh gia chúng ta.""Minh Thanh Đạt kinh ngạc, cúi người thật sâu, rồi rời khỏi đình viện.Ngoài sân, hắn mỉm cười nói với con trai mình Minh Lan Thạch đang đứngchờ: ""Đã nghe thấy chưa? Ta đã nói mà... Người mà bà ta yêu thương nhất, chỉcó lục thúc của con thôi.""

Minh tứ gia hơi cúi đầu, trầm ngâm một lúc lâu, cố nén cơn tức giận trong lòng,

cũng hiểu rõ tình hình hiện tại ra sao, gật đầu.

Gã quan sai kia thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói: ""Tứ gia thương cho tiểu

nhân.""

Quan viên trẻ tuổi của Tứ Xử Giám Sát viện ở phía sau cười lạnh cười nhìn

cảnh tượng này.

Tiên sinh thu chi đi tới bên Minh tứ gia, lo lắng nói: ""Tứ gia, làm sao bây

giờ?""

Minh tứ gia cười âm hiểm một tiếng, đập chuồng chim trong tay xuống đất,

chuồng chim vỡ nát, lông chim bay loạn, máu chim bắn tung tóe... Hắn lạnh

lùng cười nói: ""Đi thì đi thôi, bấy lâu nay mới uống trà ở sân sau Tô Châu phủ,

chứ chưa có duyên chiêm ngưỡng xem nhà ngục Tô Châu thực tế trông ra sao,

hôm nay phải tới mở mang tầm mắt mới được.""

Hắn lại hạ thấp giọng, gấp gáp nói: ""Lập tức truyền tin về Minh Viên để đại ca

giúp bảo vệ ta ra ngoài... Đừng lo lắng, qua việc này lão thái quân sẽ càng tin

tưởng ta.""

Sau khi giao việc xong, Minh tứ gia cứ như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời bị

quan sai mời về đại lao Tô Châu phủ.

""Xem ra tứ đệ... không có ý đồ gì khác."" Tin tức đưa về Minh Viên, Minh

Thanh Đạt vừa phái người đi móc nối quan hệ, vừa tự bước vào tiểu viện thanh

tĩnh nơi mẫu thân trú ngụ, bẩm báo với vị kia lão thái quân ngồi trên ghế tựa:

""Con sẽ đi đón đệ ấy về, tuy làm bị thương một thương nhân Lĩnh Nam, Tô

Châu phủ chịu áp lực từ Giám Sát Viện bắt hắn về phủ, nhưng dẫu sao chuyện

này cũng không lớn, chắc chắn sẽ không có hậu hoạn gì, Tiểu Phạm đại nhân

cũng không có cách nào dùng chuyện này kẹp chặt lấy tứ đệ không chịu buông

ra.""

Trên ghế, Minh lão thái quân lại chìm vào trầm mặc, đôi mắt già nua hõm sâu

đang nhắm lại, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó, từ đầu đến cuối không trả lời

Minh Thanh Đạt.

Minh Thanh Đạt cảm thấy kỳ quái, lát sau lại lạnh toát cả người.

Minh lão thái quân chậm rãi mở đôi mắt có phần vô thần, nói: ""Minh gia giờ

đã bấp bênh, lão tứ đầu tiên là âm thầm gặp mặt Hạ Tê Phi, đó là bất trung; sau

đó lại ngông cuồng làm bậy, khiến cho gia tộc phải lo lắng cho nó, đó là bất

hiếu. Kẻ bất trung bất hiếu như vậy, sao phải giữ lại làm gì?""

Minh Thanh Đạt im lặng rồi lại buồn rầu, Minh gia đối diện với thế tiến công

hùng hùng hổ hổ của Phạm Nhàn, thi hành phương châm lùi một bước để tiến

hai bước, kêu nghèo giả khổ. Chính vì thế, hắn mới quỳ xuống trong Nội Khố

rồi lại bệnh nặng... Bây giờ Giám Sát viện chèn ép mãnh liệt, Minh gia run run

rẩy rẩy, trông thật đáng thương, còn ý của Minh lão thái quân... dường như

chuẩn bị tự mình làm sâu thêm vết thương đã có.

Hắn một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: ""Bây giờ tình hình vẫn nằm trong tầm

kiểm soát, Tiểu Phạm đại nhân cũng chỉ có thể hành động ở phía ngoài, không

thể nắm được nhược điểm thật sự của chúng ta. Lúc này không cần phải hy sinh

quá lớn như vậy... Dù sao đệ ấy cũng là máu mủ của Minh gia.""

Minh lão thái quân lạnh lùng vô tình nhìn hắn một cái, nói: ""Khâm sai đại nhân

sẽ càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng chúng ta cũng phải hi sinh một nhân vật

đủ trọng lượng để đổi lấy bách tính Giang Nam, thân sĩ thiên hạ ủng hộ. Bây

giờ lão tứ bị bắt giam, chẳng phải là cơ hội tốt nhất ư? Nếu mọi người biết

Khâm sai đại nhân vì tiền bạc,mà bức tử một vị lão gia Minh gia, triều đình sẽ

kinh ngạc, chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi ích và thời gian... Khoản buôn bán

này, có lợi.""

Mặt Minh Thanh Đạt không đổi sắc, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: ""Tất cả

tuân theo ý mẫu thân.""

Hắn thầm hiểu trong lòng, dù sao tứ đệ cũng là con của di thái thái, trong mắt

mẫu thân, hắn chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Minh lão thái quân nhìn hắn lạnh lùng nói: ""Có phải trong gia tộc lưu thông

hơi kém không? Tại sao gần đây ngươi thường xuyên điều bạc tới Chiêu

Thương?""

Minh Thanh Đạt trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm ấn giám Thái Bình tiền trang

đều nằm trong tay ngài, nếu ta muốn thật sự nắm giữ Minh gia, không nghĩ tới

những phương pháp khác, thì làm sao mà làm được? Tuy trong lòng nghĩ vậy,

nhưng ngoài miệng lại vô cùng mềm mỏng giải thích vài câu.

Minh lão thái quân gật đầu, cuối cùng chậm rãi nói: ""Chỉ có lão tứ thôi, có lẽ

chưa đủ để khiến lòng người trong thiên hạ nghiêng về phía Minh gia... Thanh

Đạt, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, có thể ngươi sẽ phải phải nhường lại chức vị

gia chủ Minh gia. Có vậy mới khiến người trong thiên hạ cảm nhận được hoàn

cảnh bi thảm của Minh gia chúng ta.""

Minh Thanh Đạt kinh ngạc, cúi người thật sâu, rồi rời khỏi đình viện.

Ngoài sân, hắn mỉm cười nói với con trai mình Minh Lan Thạch đang đứng

chờ: ""Đã nghe thấy chưa? Ta đã nói mà... Người mà bà ta yêu thương nhất, chỉ

có lục thúc của con thôi.""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh tứ gia hơi cúi đầu, trầm ngâm một lúc lâu, cố nén cơn tức giận trong lòng,cũng hiểu rõ tình hình hiện tại ra sao, gật đầu.Gã quan sai kia thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói: ""Tứ gia thương cho tiểunhân.""Quan viên trẻ tuổi của Tứ Xử Giám Sát viện ở phía sau cười lạnh cười nhìncảnh tượng này.Tiên sinh thu chi đi tới bên Minh tứ gia, lo lắng nói: ""Tứ gia, làm sao bâygiờ?""Minh tứ gia cười âm hiểm một tiếng, đập chuồng chim trong tay xuống đất,chuồng chim vỡ nát, lông chim bay loạn, máu chim bắn tung tóe... Hắn lạnhlùng cười nói: ""Đi thì đi thôi, bấy lâu nay mới uống trà ở sân sau Tô Châu phủ,chứ chưa có duyên chiêm ngưỡng xem nhà ngục Tô Châu thực tế trông ra sao,hôm nay phải tới mở mang tầm mắt mới được.""Hắn lại hạ thấp giọng, gấp gáp nói: ""Lập tức truyền tin về Minh Viên để đại cagiúp bảo vệ ta ra ngoài... Đừng lo lắng, qua việc này lão thái quân sẽ càng tintưởng ta.""Sau khi giao việc xong, Minh tứ gia cứ như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời bịquan sai mời về đại lao Tô Châu phủ.""Xem ra tứ đệ... không có ý đồ gì khác."" Tin tức đưa về Minh Viên, MinhThanh Đạt vừa phái người đi móc nối quan hệ, vừa tự bước vào tiểu viện thanhtĩnh nơi mẫu thân trú ngụ, bẩm báo với vị kia lão thái quân ngồi trên ghế tựa:""Con sẽ đi đón đệ ấy về, tuy làm bị thương một thương nhân Lĩnh Nam, TôChâu phủ chịu áp lực từ Giám Sát Viện bắt hắn về phủ, nhưng dẫu sao chuyệnnày cũng không lớn, chắc chắn sẽ không có hậu hoạn gì, Tiểu Phạm đại nhâncũng không có cách nào dùng chuyện này kẹp chặt lấy tứ đệ không chịu buôngra.""Trên ghế, Minh lão thái quân lại chìm vào trầm mặc, đôi mắt già nua hõm sâuđang nhắm lại, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó, từ đầu đến cuối không trả lờiMinh Thanh Đạt.Minh Thanh Đạt cảm thấy kỳ quái, lát sau lại lạnh toát cả người.Minh lão thái quân chậm rãi mở đôi mắt có phần vô thần, nói: ""Minh gia giờđã bấp bênh, lão tứ đầu tiên là âm thầm gặp mặt Hạ Tê Phi, đó là bất trung; sauđó lại ngông cuồng làm bậy, khiến cho gia tộc phải lo lắng cho nó, đó là bấthiếu. Kẻ bất trung bất hiếu như vậy, sao phải giữ lại làm gì?""Minh Thanh Đạt im lặng rồi lại buồn rầu, Minh gia đối diện với thế tiến cônghùng hùng hổ hổ của Phạm Nhàn, thi hành phương châm lùi một bước để tiếnhai bước, kêu nghèo giả khổ. Chính vì thế, hắn mới quỳ xuống trong Nội Khốrồi lại bệnh nặng... Bây giờ Giám Sát viện chèn ép mãnh liệt, Minh gia run runrẩy rẩy, trông thật đáng thương, còn ý của Minh lão thái quân... dường nhưchuẩn bị tự mình làm sâu thêm vết thương đã có.Hắn một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: ""Bây giờ tình hình vẫn nằm trong tầmkiểm soát, Tiểu Phạm đại nhân cũng chỉ có thể hành động ở phía ngoài, khôngthể nắm được nhược điểm thật sự của chúng ta. Lúc này không cần phải hy sinhquá lớn như vậy... Dù sao đệ ấy cũng là máu mủ của Minh gia.""Minh lão thái quân lạnh lùng vô tình nhìn hắn một cái, nói: ""Khâm sai đại nhânsẽ càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng chúng ta cũng phải hi sinh một nhân vậtđủ trọng lượng để đổi lấy bách tính Giang Nam, thân sĩ thiên hạ ủng hộ. Bâygiờ lão tứ bị bắt giam, chẳng phải là cơ hội tốt nhất ư? Nếu mọi người biếtKhâm sai đại nhân vì tiền bạc,mà bức tử một vị lão gia Minh gia, triều đình sẽkinh ngạc, chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi ích và thời gian... Khoản buôn bánnày, có lợi.""Mặt Minh Thanh Đạt không đổi sắc, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: ""Tất cảtuân theo ý mẫu thân.""Hắn thầm hiểu trong lòng, dù sao tứ đệ cũng là con của di thái thái, trong mắtmẫu thân, hắn chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.Minh lão thái quân nhìn hắn lạnh lùng nói: ""Có phải trong gia tộc lưu thônghơi kém không? Tại sao gần đây ngươi thường xuyên điều bạc tới ChiêuThương?""Minh Thanh Đạt trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm ấn giám Thái Bình tiền trangđều nằm trong tay ngài, nếu ta muốn thật sự nắm giữ Minh gia, không nghĩ tớinhững phương pháp khác, thì làm sao mà làm được? Tuy trong lòng nghĩ vậy,nhưng ngoài miệng lại vô cùng mềm mỏng giải thích vài câu.Minh lão thái quân gật đầu, cuối cùng chậm rãi nói: ""Chỉ có lão tứ thôi, có lẽchưa đủ để khiến lòng người trong thiên hạ nghiêng về phía Minh gia... ThanhĐạt, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, có thể ngươi sẽ phải phải nhường lại chức vịgia chủ Minh gia. Có vậy mới khiến người trong thiên hạ cảm nhận được hoàncảnh bi thảm của Minh gia chúng ta.""Minh Thanh Đạt kinh ngạc, cúi người thật sâu, rồi rời khỏi đình viện.Ngoài sân, hắn mỉm cười nói với con trai mình Minh Lan Thạch đang đứngchờ: ""Đã nghe thấy chưa? Ta đã nói mà... Người mà bà ta yêu thương nhất, chỉcó lục thúc của con thôi.""

Chương 621: Phía sau câu chuyện bi thảm của Minh gia 4