Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 627: Không cam lòng buông tay 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cái bẫy thú này lớn như vậy, chắc phải là dùng để bẫy hổ, cho dù Tam Thạchđại sư có công phu Thiết Bố Sam không tệ nhưng đột nhiên rơi vào cạm bẫy,máu thịt trên bắp chân vẫn bị xé toạc, máu tươi bắn tung tóe.Tam Thạch đại sư kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu chặt hai hàng mi không camlòng! Trên yết hầu của hắn có một chấm máu, trên tay cầm gậy gỗ cũng cónhiều chấm máu, đang từ từ rỉ máu ra ngoài.Những mũi tên ma quỷ khó lường này, nếu đổi lại là người khác chắc đã bị bắnthành con nhím, chỉ hắn mới có thể không chịu thương tổn thật sự. Nhưng rấtđáng tiếc, cuối cùng vẫn bị những mũi tên này đẩy vào cạm bẫy.Tro bụi rơi dần, trong rừng đối diện, gương mặt của tiễn thủ trẻ tuổi lại hiện ra,còn có bốn đao khách cầm đao gãy.Tam Thạch đại sư lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói: ""Không ngờ, làcác ngươi đã giết...""Lời còn chưa dứt, tiễn thủ trẻ tuổi kia đến để giết người diệt khẩu, không cóhứng thú trò chuyện với Tam Thạch đại sư. Tuy hắn biết Tam Thạch đại sư cũnglà một nhân vật huyền thoại, nhưng trẻ tuổi tự tin, không mấy kính sợ.Người trẻ tuổi này dùng ngón tay phải ổn định, đặt mũi tên độc màu đen lên dâycung, lại nhắm vào yết hầu Tam Thạch đại sư đang không cách nào hành động.""Bắn.""Hắn nói một tiếng, nhưng mũi tên trong tay không hề rời khỏi dây cung.Khu rừng hóa thành hỗn độn, bốn phía đã tuôn ra không biết bao nhiêu tiễn thủ,đứng cách xa mười mấy trượng, bao vây Tam Thạch vào trung tâm, tay đều cầmcung tên. Theo tiếng ""bắn"" kia, vô số mũi tên rời khỏi dây cung, biến thànhtừng đường nét thẳng tắp, cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào thân thể Tam Thạchđại sư ở trung tâm!Con ngươi của Tam Thạch co lại, cứ nhìn bố trí của đối phương... là biết hômnay mình thật sự không thể sống sót. Có thể sắp xếp nhiều tiễn thủ trong núinhư vậy, chắc chắn là lực lượng của quân đội. Có là cao thủ mạnh mẽ đến đâu,khi đối mặt với thế tấn công luân phiên máu lạnh của quân đội cũng không cáchnào sống sót, huống chi chân phải của mình đã bị cái bẫy thú đáng kinh tởm kiakẹp lại!Ta không phải là Diệp Lưu Vân, không phải Khổ Hà, Tam Thạch đại sư thầmthở dài trong lòng, vẫy cây gậy trong tay, ngăn mưa tên từ bốn phương támhướng.Âm thanh ""coong coong coong"" vang lên xung quanh hắn, chỉ trong khoảnhkhắc đã có hơn trăm mũi tên bị cây gậy gỗ của hắn đập tan. Mảnh tên chất đốngxung quanh hắn, trông cực kỳ bi thảm.Cũng có một số mũi tên xuyên thủng vòng phòng vệ của hắn, đâm vào ngườihắn, nhưng những tiễn thủ này không bằng người trẻ tuổi lúc đây, không cáchnào bắn thủng Thiết Bố Sam của Tam Thạch đại sư.Tên tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu cũng không nóng nảy, chỉ lạnh lùng nhìn TamThạch đại sư giãy dụa như một con thú hoang sắp chết, nhìn vị khổ tu sĩ nàygiao chiến đầy bất lực với mưa tên đầy trời. Hắn biết chân khí của đối phươngrất hùng hậu, nếu muốn tiêu diệt từ xa cần phải kiên nhẫn, cần tiếp tục tiêu hao.Chỉ cần chân khí của Tam Thạch có dấu hiệu sụt giảm, bản lĩnh ngạnh công củahắn sẽ không thể duy trì... khi mũi tên đâm thủng cơ thể, cũng sẽ là giờ chết củaTam Thạch.Vì thế, hắn chỉ nhắm vào cổ họng của Tam Thạch, lạnh lùng chờ đợi khoảnhkhắc đó.Còn trong rừng, hàng chục tiễn thủ cũng chỉ lạnh lùng bắn tên liên tục.Tam Thạch lớn tiếng gầm thét,vung gậy mộc liên tục, giãy dụa trong cơn mưatên.Cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.Vì thế, vẻ dũng mãnh uy vũ của Tam Thạch lúc này, có nhìn thế nào cũng thậtbi thảm.Đối diện với phương thức máy móc cường đại của quân đội, cao thủ võ đạo...thì có ích lợi gì chăng?Đây là cảnh tượng lạnh lùng đến mức nào.Cứ tiếp tục bắn tên luân phiên đầy vô tình như vậy, mũi tên gãy tích tụ bên cạnhTam Thạch đại sư càng ngày càng cao, dần dần che khuất đôi chân của hắn, phủkín cả bẫy thú và cái chân bị thương trong đống tên, trông như một vị tu sĩ đangtự thiêu, đang không ngừng chẻ củi chuẩn bị đốt chính mình.Tấm áo của Tam Thạch đại sư đã ướt đẫm mồ hôi. Tốc độ vung gậy gỗ của hắncũng chậm lại, rõ ràng chân khí không còn dồi dào như ban đầu.Chính cơ hội này, tiễn thủ cầm đầu chờ đợi đã lâu, nhẹ nhàng buông ngón giữacủa mình, mũi tên trên dây cung bắn ra thẳng ra!Viu một tiếng, đinh một tiếng, toàn bộ khu rừng, khoảnh khắc này toàn bộ trờiđất dường như hóa thành tĩnh lặng.Tam Thạch đại sư nắm lấy mũi tên trên yết hầu, miệng kêu a a vang vọng,nhưng đã không thể nói ra điều gì, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn.Đám tiễn thủ xung quanh cũng ngừng bắn.Tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu nhíu mày, lạnh lùng vô tình nói: ""Tiếp tục.""Tên lại tiếp tục được bắn, chỉ trong nháy mắt, trên người Tam Thạch đã ghimmấy chục mũi tên, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân hắn.
Cái bẫy thú này lớn như vậy, chắc phải là dùng để bẫy hổ, cho dù Tam Thạch
đại sư có công phu Thiết Bố Sam không tệ nhưng đột nhiên rơi vào cạm bẫy,
máu thịt trên bắp chân vẫn bị xé toạc, máu tươi bắn tung tóe.
Tam Thạch đại sư kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu chặt hai hàng mi không cam
lòng! Trên yết hầu của hắn có một chấm máu, trên tay cầm gậy gỗ cũng có
nhiều chấm máu, đang từ từ rỉ máu ra ngoài.
Những mũi tên ma quỷ khó lường này, nếu đổi lại là người khác chắc đã bị bắn
thành con nhím, chỉ hắn mới có thể không chịu thương tổn thật sự. Nhưng rất
đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị những mũi tên này đẩy vào cạm bẫy.
Tro bụi rơi dần, trong rừng đối diện, gương mặt của tiễn thủ trẻ tuổi lại hiện ra,
còn có bốn đao khách cầm đao gãy.
Tam Thạch đại sư lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói: ""Không ngờ, là
các ngươi đã giết...""
Lời còn chưa dứt, tiễn thủ trẻ tuổi kia đến để giết người diệt khẩu, không có
hứng thú trò chuyện với Tam Thạch đại sư. Tuy hắn biết Tam Thạch đại sư cũng
là một nhân vật huyền thoại, nhưng trẻ tuổi tự tin, không mấy kính sợ.
Người trẻ tuổi này dùng ngón tay phải ổn định, đặt mũi tên độc màu đen lên dây
cung, lại nhắm vào yết hầu Tam Thạch đại sư đang không cách nào hành động.
""Bắn.""
Hắn nói một tiếng, nhưng mũi tên trong tay không hề rời khỏi dây cung.
Khu rừng hóa thành hỗn độn, bốn phía đã tuôn ra không biết bao nhiêu tiễn thủ,
đứng cách xa mười mấy trượng, bao vây Tam Thạch vào trung tâm, tay đều cầm
cung tên. Theo tiếng ""bắn"" kia, vô số mũi tên rời khỏi dây cung, biến thành
từng đường nét thẳng tắp, cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào thân thể Tam Thạch
đại sư ở trung tâm!
Con ngươi của Tam Thạch co lại, cứ nhìn bố trí của đối phương... là biết hôm
nay mình thật sự không thể sống sót. Có thể sắp xếp nhiều tiễn thủ trong núi
như vậy, chắc chắn là lực lượng của quân đội. Có là cao thủ mạnh mẽ đến đâu,
khi đối mặt với thế tấn công luân phiên máu lạnh của quân đội cũng không cách
nào sống sót, huống chi chân phải của mình đã bị cái bẫy thú đáng kinh tởm kia
kẹp lại!
Ta không phải là Diệp Lưu Vân, không phải Khổ Hà, Tam Thạch đại sư thầm
thở dài trong lòng, vẫy cây gậy trong tay, ngăn mưa tên từ bốn phương tám
hướng.
Âm thanh ""coong coong coong"" vang lên xung quanh hắn, chỉ trong khoảnh
khắc đã có hơn trăm mũi tên bị cây gậy gỗ của hắn đập tan. Mảnh tên chất đống
xung quanh hắn, trông cực kỳ bi thảm.
Cũng có một số mũi tên xuyên thủng vòng phòng vệ của hắn, đâm vào người
hắn, nhưng những tiễn thủ này không bằng người trẻ tuổi lúc đây, không cách
nào bắn thủng Thiết Bố Sam của Tam Thạch đại sư.
Tên tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu cũng không nóng nảy, chỉ lạnh lùng nhìn Tam
Thạch đại sư giãy dụa như một con thú hoang sắp chết, nhìn vị khổ tu sĩ này
giao chiến đầy bất lực với mưa tên đầy trời. Hắn biết chân khí của đối phương
rất hùng hậu, nếu muốn tiêu diệt từ xa cần phải kiên nhẫn, cần tiếp tục tiêu hao.
Chỉ cần chân khí của Tam Thạch có dấu hiệu sụt giảm, bản lĩnh ngạnh công của
hắn sẽ không thể duy trì... khi mũi tên đâm thủng cơ thể, cũng sẽ là giờ chết của
Tam Thạch.
Vì thế, hắn chỉ nhắm vào cổ họng của Tam Thạch, lạnh lùng chờ đợi khoảnh
khắc đó.
Còn trong rừng, hàng chục tiễn thủ cũng chỉ lạnh lùng bắn tên liên tục.
Tam Thạch lớn tiếng gầm thét,vung gậy mộc liên tục, giãy dụa trong cơn mưa
tên.
Cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.
Vì thế, vẻ dũng mãnh uy vũ của Tam Thạch lúc này, có nhìn thế nào cũng thật
bi thảm.
Đối diện với phương thức máy móc cường đại của quân đội, cao thủ võ đạo...
thì có ích lợi gì chăng?
Đây là cảnh tượng lạnh lùng đến mức nào.
Cứ tiếp tục bắn tên luân phiên đầy vô tình như vậy, mũi tên gãy tích tụ bên cạnh
Tam Thạch đại sư càng ngày càng cao, dần dần che khuất đôi chân của hắn, phủ
kín cả bẫy thú và cái chân bị thương trong đống tên, trông như một vị tu sĩ đang
tự thiêu, đang không ngừng chẻ củi chuẩn bị đốt chính mình.
Tấm áo của Tam Thạch đại sư đã ướt đẫm mồ hôi. Tốc độ vung gậy gỗ của hắn
cũng chậm lại, rõ ràng chân khí không còn dồi dào như ban đầu.
Chính cơ hội này, tiễn thủ cầm đầu chờ đợi đã lâu, nhẹ nhàng buông ngón giữa
của mình, mũi tên trên dây cung bắn ra thẳng ra!
Viu một tiếng, đinh một tiếng, toàn bộ khu rừng, khoảnh khắc này toàn bộ trời
đất dường như hóa thành tĩnh lặng.
Tam Thạch đại sư nắm lấy mũi tên trên yết hầu, miệng kêu a a vang vọng,
nhưng đã không thể nói ra điều gì, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn.
Đám tiễn thủ xung quanh cũng ngừng bắn.
Tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu nhíu mày, lạnh lùng vô tình nói: ""Tiếp tục.""
Tên lại tiếp tục được bắn, chỉ trong nháy mắt, trên người Tam Thạch đã ghim
mấy chục mũi tên, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân hắn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cái bẫy thú này lớn như vậy, chắc phải là dùng để bẫy hổ, cho dù Tam Thạchđại sư có công phu Thiết Bố Sam không tệ nhưng đột nhiên rơi vào cạm bẫy,máu thịt trên bắp chân vẫn bị xé toạc, máu tươi bắn tung tóe.Tam Thạch đại sư kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu chặt hai hàng mi không camlòng! Trên yết hầu của hắn có một chấm máu, trên tay cầm gậy gỗ cũng cónhiều chấm máu, đang từ từ rỉ máu ra ngoài.Những mũi tên ma quỷ khó lường này, nếu đổi lại là người khác chắc đã bị bắnthành con nhím, chỉ hắn mới có thể không chịu thương tổn thật sự. Nhưng rấtđáng tiếc, cuối cùng vẫn bị những mũi tên này đẩy vào cạm bẫy.Tro bụi rơi dần, trong rừng đối diện, gương mặt của tiễn thủ trẻ tuổi lại hiện ra,còn có bốn đao khách cầm đao gãy.Tam Thạch đại sư lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói: ""Không ngờ, làcác ngươi đã giết...""Lời còn chưa dứt, tiễn thủ trẻ tuổi kia đến để giết người diệt khẩu, không cóhứng thú trò chuyện với Tam Thạch đại sư. Tuy hắn biết Tam Thạch đại sư cũnglà một nhân vật huyền thoại, nhưng trẻ tuổi tự tin, không mấy kính sợ.Người trẻ tuổi này dùng ngón tay phải ổn định, đặt mũi tên độc màu đen lên dâycung, lại nhắm vào yết hầu Tam Thạch đại sư đang không cách nào hành động.""Bắn.""Hắn nói một tiếng, nhưng mũi tên trong tay không hề rời khỏi dây cung.Khu rừng hóa thành hỗn độn, bốn phía đã tuôn ra không biết bao nhiêu tiễn thủ,đứng cách xa mười mấy trượng, bao vây Tam Thạch vào trung tâm, tay đều cầmcung tên. Theo tiếng ""bắn"" kia, vô số mũi tên rời khỏi dây cung, biến thànhtừng đường nét thẳng tắp, cực kỳ tàn nhẫn nhắm thẳng vào thân thể Tam Thạchđại sư ở trung tâm!Con ngươi của Tam Thạch co lại, cứ nhìn bố trí của đối phương... là biết hômnay mình thật sự không thể sống sót. Có thể sắp xếp nhiều tiễn thủ trong núinhư vậy, chắc chắn là lực lượng của quân đội. Có là cao thủ mạnh mẽ đến đâu,khi đối mặt với thế tấn công luân phiên máu lạnh của quân đội cũng không cáchnào sống sót, huống chi chân phải của mình đã bị cái bẫy thú đáng kinh tởm kiakẹp lại!Ta không phải là Diệp Lưu Vân, không phải Khổ Hà, Tam Thạch đại sư thầmthở dài trong lòng, vẫy cây gậy trong tay, ngăn mưa tên từ bốn phương támhướng.Âm thanh ""coong coong coong"" vang lên xung quanh hắn, chỉ trong khoảnhkhắc đã có hơn trăm mũi tên bị cây gậy gỗ của hắn đập tan. Mảnh tên chất đốngxung quanh hắn, trông cực kỳ bi thảm.Cũng có một số mũi tên xuyên thủng vòng phòng vệ của hắn, đâm vào ngườihắn, nhưng những tiễn thủ này không bằng người trẻ tuổi lúc đây, không cáchnào bắn thủng Thiết Bố Sam của Tam Thạch đại sư.Tên tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu cũng không nóng nảy, chỉ lạnh lùng nhìn TamThạch đại sư giãy dụa như một con thú hoang sắp chết, nhìn vị khổ tu sĩ nàygiao chiến đầy bất lực với mưa tên đầy trời. Hắn biết chân khí của đối phươngrất hùng hậu, nếu muốn tiêu diệt từ xa cần phải kiên nhẫn, cần tiếp tục tiêu hao.Chỉ cần chân khí của Tam Thạch có dấu hiệu sụt giảm, bản lĩnh ngạnh công củahắn sẽ không thể duy trì... khi mũi tên đâm thủng cơ thể, cũng sẽ là giờ chết củaTam Thạch.Vì thế, hắn chỉ nhắm vào cổ họng của Tam Thạch, lạnh lùng chờ đợi khoảnhkhắc đó.Còn trong rừng, hàng chục tiễn thủ cũng chỉ lạnh lùng bắn tên liên tục.Tam Thạch lớn tiếng gầm thét,vung gậy mộc liên tục, giãy dụa trong cơn mưatên.Cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.Vì thế, vẻ dũng mãnh uy vũ của Tam Thạch lúc này, có nhìn thế nào cũng thậtbi thảm.Đối diện với phương thức máy móc cường đại của quân đội, cao thủ võ đạo...thì có ích lợi gì chăng?Đây là cảnh tượng lạnh lùng đến mức nào.Cứ tiếp tục bắn tên luân phiên đầy vô tình như vậy, mũi tên gãy tích tụ bên cạnhTam Thạch đại sư càng ngày càng cao, dần dần che khuất đôi chân của hắn, phủkín cả bẫy thú và cái chân bị thương trong đống tên, trông như một vị tu sĩ đangtự thiêu, đang không ngừng chẻ củi chuẩn bị đốt chính mình.Tấm áo của Tam Thạch đại sư đã ướt đẫm mồ hôi. Tốc độ vung gậy gỗ của hắncũng chậm lại, rõ ràng chân khí không còn dồi dào như ban đầu.Chính cơ hội này, tiễn thủ cầm đầu chờ đợi đã lâu, nhẹ nhàng buông ngón giữacủa mình, mũi tên trên dây cung bắn ra thẳng ra!Viu một tiếng, đinh một tiếng, toàn bộ khu rừng, khoảnh khắc này toàn bộ trờiđất dường như hóa thành tĩnh lặng.Tam Thạch đại sư nắm lấy mũi tên trên yết hầu, miệng kêu a a vang vọng,nhưng đã không thể nói ra điều gì, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn.Đám tiễn thủ xung quanh cũng ngừng bắn.Tiễn thủ trẻ tuổi cầm đầu nhíu mày, lạnh lùng vô tình nói: ""Tiếp tục.""Tên lại tiếp tục được bắn, chỉ trong nháy mắt, trên người Tam Thạch đã ghimmấy chục mũi tên, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân hắn.