Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 628: Không cam lòng buông tay 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam Thạch chậm rãi nhắm mắt, trong lòng lại thở dài não nề, biết không thể ravẻ yếu thế dụ địch. Đúng là là đồ đệ của Yến Tiểu Ất, khi hành động mang đậmphong cách lạnh lùng, vô tình của sư phụ.Hắn vung tay lên, ống tay áo phất qua, gạt đi vài mũi tên, đôi mắt mở to, ánhsáng bùng phát, hét lớn một tiếng. Cây gậy gỗ mà hắn vẫn cầm trong tay bịluồng chân khí tinh khiết này làm cho nứt toác, mảnh gỗ văng tung tóe, để lộthanh đao bên trong... một thanh đại đao!Lúc ở thành Tô Châu, Tam Thạch từng xuất đao chặt đứt cả con đường, nhưnglúc này đao của hắn... chỉ có thể chém về phía chính mình.Đao lướt xuống, lưỡi đao lẳng lặng cắt thịt, hắn tàn nhẫn chặt đứt chân phải củamình!Không bị kẹp bẫy thú cản trở, Tam Thạch như con chim lớn đứt cánh, lại hunghăng tung cánh bay lên, như diều hâu săn thỏ, giết vào hàng ngũ địch thủ. Ánhđao như vẩy tuyết, khiến người khác vẩy huyết, chỉ vừa đối mặt đã chém rơiđầu ba người, cắt đứt trước ngực nhiều người, khiến cả khu rừng trở nên đẫmmáu!Đúng là một lưỡi đao bá đạo!o O oKhi Tam Thạch xuất đao, tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùng kia đã xoay người rời khỏivị trí cũ, lẳng lặng không chút tiếng động lên cây, bắt đầu bắn ra từng mũi tênmột. Hắn biết rằng đối thủ đã như cung giương hết đà, lại tự cắt bỏ một chân,máu cứ chảy không ngừng như vậy, đối phương không thể chống cự quá lâu.Đúng như dự đoán, sau một thoáng kinh diễm, ánh đao dần dần ảm đạm.Sau khi giết chết một loạt tiễn thủ, chất độc trong cơ thể Tam Thạch đại sư đãphát tác, vết thương cũng chuyển nặng, máu sắp cạn khô. Hắn chống thanhtrường đao chuôi dài xuống mặt đất, rên một tiếng, thở ra hơi cuối cùng.Nhị tế tự Khánh Miếu, chết.Xác nhận Tam Thạch đã từ trần, các tiễn thủ xung quanh tập hợp lại, họ đều làtinh túy trong quân đội, hôm nay đến đây vây giết... thậm chí là mưu sát vô sỉNhị tế tự của Khánh Miếu. Không phải ai cũng có thể giữ được vẻ ngoài bìnhtĩnh, đặc biệt là sau khi đối phương trúng kế còn có thể tự cắt một chân, giếtchết nhiều huynh đệ của mình như vậy. Lúc này đám người này hồi tưởng lại,trong lòng không khỏi sinh ra ý lạnh.""Thu thập sạch sẽ, các ngươi trở về doanh trại."" Tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùngnói: ""Đinh Hàn, ngươi chịu trách nhiệm dọn dẹp.""Một quân nhân hạ giọng hành lễ nhận lệnh.Rừng rậm lại khôi phục yên bình, đám thiện xạ quân đội này cởi bỏ lớp ngụytrang của mình, tìm chỗ kín đáo thay trang phục về doanh trại.Sau khi rời khỏi rừng, tiễn thủ trẻ tuổi kia đã thay vào một bộ trang phục báchtính thông thường. Hắn không theo đại đội trở về doanh trại, mà rẽ đông quặttây rời khỏi rừng núi, tìm tới đường lớn hướng về kinh đô, dọc đường tiện thểleo lên một chiếc xe ngựa, cười nói với thương nhân suốt chặng đường, cứ nhưvậy đi vào kinh đô.Vào tới kinh đô, tiễn thủ này đầu tiên là đi ăn hai bát cháo rau xanh, rồi muamột cái chong chóng ở lề đường, đi xuyên qua đường lớn phía nam thành, quanhững con hẻm yên tĩnh, đứng nhìn trước cửa một quán kể chuyện. Hắn cứ nhưkhông chống cự được trước sức hút của câu chuyện ngày hôm nay, đi vào lầu,gọi một chén trà, một đĩa hạt dưa, và bắt đầu ngồi nghe chuyện.Nghe một lúc, hắn cỏ về cần đi nhẹ, bèn đến nhà xí.Leo qua bức tường nhà xí, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn đi vàomột tòa phủ đệ. Không biết tòa phủ đệ này là của ai, nhưng hắn đi trong đó ungdung tự tại như thể đang đi trong nhà mình.Bước vào thư phòng, hắn quỳ gối trước bàn đọc sách, hướng về phía đôi chânnhỏ nhắn dưới bàn bẩm báo: ""Điện hạ, đã loại bỏ.""""Vất vả rồi."" Trưởng công chúa điện hạ của Khánh Quốc, Lý Vân Duệ, nhẹnhàng mỉm cười. Người phụ nữ xinh đẹp này không giống như nữ nhân bìnhthường, lúc cười lên, càng tôn thêm vài phần quyến rũ.Tiễn thủ trẻ tuổi kia khi thời điểm bắn giết Tam Thạch đại sư thì cực kỳ lạnhlùng vô tình, nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trưởng côngchúa. Sau khi đứng dậy, hắn rất quy củ bước sang một bên.""Tam Thạch... thật là đáng tiếc."" Trưởng công chúa thở dài với vẻ tiếc nuối:""Không nghe lời Bổn công chúa, nhất quyết hữu dũng vô mưu. Trong thờiđiểm hiện tại, làm sao lại để Bệ hạ nghi ngờ chúng ta cho được? Mọi việc đềuchưa chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chưa phải thời cơ động thủ, loại người khôngchịu nghe lời như vậy, chỉ còn cách để hắn ra đi.""Tiễn thủ trẻ tuổi vẫn im lặng không nói một lời, biết với những chuyện đại sựnhư vậy cứ để các vị trưởng bối quan tâm, mình chỉ cần chấp hành là được.Trưởng công chúa nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: ""Ngươi không được theoYến Đô đốc lên phương Bắc chinh chiến, có oán trách gì không?""Tiễn thủ trẻ tuổi cười đáp: ""Phụ thân ở phương Bắc cũng chỉ uống rượu cảngày, làm sao mà kích thích như ở kinh thành.""
Tam Thạch chậm rãi nhắm mắt, trong lòng lại thở dài não nề, biết không thể ra
vẻ yếu thế dụ địch. Đúng là là đồ đệ của Yến Tiểu Ất, khi hành động mang đậm
phong cách lạnh lùng, vô tình của sư phụ.
Hắn vung tay lên, ống tay áo phất qua, gạt đi vài mũi tên, đôi mắt mở to, ánh
sáng bùng phát, hét lớn một tiếng. Cây gậy gỗ mà hắn vẫn cầm trong tay bị
luồng chân khí tinh khiết này làm cho nứt toác, mảnh gỗ văng tung tóe, để lộ
thanh đao bên trong... một thanh đại đao!
Lúc ở thành Tô Châu, Tam Thạch từng xuất đao chặt đứt cả con đường, nhưng
lúc này đao của hắn... chỉ có thể chém về phía chính mình.
Đao lướt xuống, lưỡi đao lẳng lặng cắt thịt, hắn tàn nhẫn chặt đứt chân phải của
mình!
Không bị kẹp bẫy thú cản trở, Tam Thạch như con chim lớn đứt cánh, lại hung
hăng tung cánh bay lên, như diều hâu săn thỏ, giết vào hàng ngũ địch thủ. Ánh
đao như vẩy tuyết, khiến người khác vẩy huyết, chỉ vừa đối mặt đã chém rơi
đầu ba người, cắt đứt trước ngực nhiều người, khiến cả khu rừng trở nên đẫm
máu!
Đúng là một lưỡi đao bá đạo!
o O o
Khi Tam Thạch xuất đao, tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùng kia đã xoay người rời khỏi
vị trí cũ, lẳng lặng không chút tiếng động lên cây, bắt đầu bắn ra từng mũi tên
một. Hắn biết rằng đối thủ đã như cung giương hết đà, lại tự cắt bỏ một chân,
máu cứ chảy không ngừng như vậy, đối phương không thể chống cự quá lâu.
Đúng như dự đoán, sau một thoáng kinh diễm, ánh đao dần dần ảm đạm.
Sau khi giết chết một loạt tiễn thủ, chất độc trong cơ thể Tam Thạch đại sư đã
phát tác, vết thương cũng chuyển nặng, máu sắp cạn khô. Hắn chống thanh
trường đao chuôi dài xuống mặt đất, rên một tiếng, thở ra hơi cuối cùng.
Nhị tế tự Khánh Miếu, chết.
Xác nhận Tam Thạch đã từ trần, các tiễn thủ xung quanh tập hợp lại, họ đều là
tinh túy trong quân đội, hôm nay đến đây vây giết... thậm chí là mưu sát vô sỉ
Nhị tế tự của Khánh Miếu. Không phải ai cũng có thể giữ được vẻ ngoài bình
tĩnh, đặc biệt là sau khi đối phương trúng kế còn có thể tự cắt một chân, giết
chết nhiều huynh đệ của mình như vậy. Lúc này đám người này hồi tưởng lại,
trong lòng không khỏi sinh ra ý lạnh.
""Thu thập sạch sẽ, các ngươi trở về doanh trại."" Tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùng
nói: ""Đinh Hàn, ngươi chịu trách nhiệm dọn dẹp.""
Một quân nhân hạ giọng hành lễ nhận lệnh.
Rừng rậm lại khôi phục yên bình, đám thiện xạ quân đội này cởi bỏ lớp ngụy
trang của mình, tìm chỗ kín đáo thay trang phục về doanh trại.
Sau khi rời khỏi rừng, tiễn thủ trẻ tuổi kia đã thay vào một bộ trang phục bách
tính thông thường. Hắn không theo đại đội trở về doanh trại, mà rẽ đông quặt
tây rời khỏi rừng núi, tìm tới đường lớn hướng về kinh đô, dọc đường tiện thể
leo lên một chiếc xe ngựa, cười nói với thương nhân suốt chặng đường, cứ như
vậy đi vào kinh đô.
Vào tới kinh đô, tiễn thủ này đầu tiên là đi ăn hai bát cháo rau xanh, rồi mua
một cái chong chóng ở lề đường, đi xuyên qua đường lớn phía nam thành, qua
những con hẻm yên tĩnh, đứng nhìn trước cửa một quán kể chuyện. Hắn cứ như
không chống cự được trước sức hút của câu chuyện ngày hôm nay, đi vào lầu,
gọi một chén trà, một đĩa hạt dưa, và bắt đầu ngồi nghe chuyện.
Nghe một lúc, hắn cỏ về cần đi nhẹ, bèn đến nhà xí.
Leo qua bức tường nhà xí, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn đi vào
một tòa phủ đệ. Không biết tòa phủ đệ này là của ai, nhưng hắn đi trong đó ung
dung tự tại như thể đang đi trong nhà mình.
Bước vào thư phòng, hắn quỳ gối trước bàn đọc sách, hướng về phía đôi chân
nhỏ nhắn dưới bàn bẩm báo: ""Điện hạ, đã loại bỏ.""
""Vất vả rồi."" Trưởng công chúa điện hạ của Khánh Quốc, Lý Vân Duệ, nhẹ
nhàng mỉm cười. Người phụ nữ xinh đẹp này không giống như nữ nhân bình
thường, lúc cười lên, càng tôn thêm vài phần quyến rũ.
Tiễn thủ trẻ tuổi kia khi thời điểm bắn giết Tam Thạch đại sư thì cực kỳ lạnh
lùng vô tình, nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trưởng công
chúa. Sau khi đứng dậy, hắn rất quy củ bước sang một bên.
""Tam Thạch... thật là đáng tiếc."" Trưởng công chúa thở dài với vẻ tiếc nuối:
""Không nghe lời Bổn công chúa, nhất quyết hữu dũng vô mưu. Trong thời
điểm hiện tại, làm sao lại để Bệ hạ nghi ngờ chúng ta cho được? Mọi việc đều
chưa chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chưa phải thời cơ động thủ, loại người không
chịu nghe lời như vậy, chỉ còn cách để hắn ra đi.""
Tiễn thủ trẻ tuổi vẫn im lặng không nói một lời, biết với những chuyện đại sự
như vậy cứ để các vị trưởng bối quan tâm, mình chỉ cần chấp hành là được.
Trưởng công chúa nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: ""Ngươi không được theo
Yến Đô đốc lên phương Bắc chinh chiến, có oán trách gì không?""
Tiễn thủ trẻ tuổi cười đáp: ""Phụ thân ở phương Bắc cũng chỉ uống rượu cả
ngày, làm sao mà kích thích như ở kinh thành.""
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam Thạch chậm rãi nhắm mắt, trong lòng lại thở dài não nề, biết không thể ravẻ yếu thế dụ địch. Đúng là là đồ đệ của Yến Tiểu Ất, khi hành động mang đậmphong cách lạnh lùng, vô tình của sư phụ.Hắn vung tay lên, ống tay áo phất qua, gạt đi vài mũi tên, đôi mắt mở to, ánhsáng bùng phát, hét lớn một tiếng. Cây gậy gỗ mà hắn vẫn cầm trong tay bịluồng chân khí tinh khiết này làm cho nứt toác, mảnh gỗ văng tung tóe, để lộthanh đao bên trong... một thanh đại đao!Lúc ở thành Tô Châu, Tam Thạch từng xuất đao chặt đứt cả con đường, nhưnglúc này đao của hắn... chỉ có thể chém về phía chính mình.Đao lướt xuống, lưỡi đao lẳng lặng cắt thịt, hắn tàn nhẫn chặt đứt chân phải củamình!Không bị kẹp bẫy thú cản trở, Tam Thạch như con chim lớn đứt cánh, lại hunghăng tung cánh bay lên, như diều hâu săn thỏ, giết vào hàng ngũ địch thủ. Ánhđao như vẩy tuyết, khiến người khác vẩy huyết, chỉ vừa đối mặt đã chém rơiđầu ba người, cắt đứt trước ngực nhiều người, khiến cả khu rừng trở nên đẫmmáu!Đúng là một lưỡi đao bá đạo!o O oKhi Tam Thạch xuất đao, tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùng kia đã xoay người rời khỏivị trí cũ, lẳng lặng không chút tiếng động lên cây, bắt đầu bắn ra từng mũi tênmột. Hắn biết rằng đối thủ đã như cung giương hết đà, lại tự cắt bỏ một chân,máu cứ chảy không ngừng như vậy, đối phương không thể chống cự quá lâu.Đúng như dự đoán, sau một thoáng kinh diễm, ánh đao dần dần ảm đạm.Sau khi giết chết một loạt tiễn thủ, chất độc trong cơ thể Tam Thạch đại sư đãphát tác, vết thương cũng chuyển nặng, máu sắp cạn khô. Hắn chống thanhtrường đao chuôi dài xuống mặt đất, rên một tiếng, thở ra hơi cuối cùng.Nhị tế tự Khánh Miếu, chết.Xác nhận Tam Thạch đã từ trần, các tiễn thủ xung quanh tập hợp lại, họ đều làtinh túy trong quân đội, hôm nay đến đây vây giết... thậm chí là mưu sát vô sỉNhị tế tự của Khánh Miếu. Không phải ai cũng có thể giữ được vẻ ngoài bìnhtĩnh, đặc biệt là sau khi đối phương trúng kế còn có thể tự cắt một chân, giếtchết nhiều huynh đệ của mình như vậy. Lúc này đám người này hồi tưởng lại,trong lòng không khỏi sinh ra ý lạnh.""Thu thập sạch sẽ, các ngươi trở về doanh trại."" Tiễn thủ trẻ tuổi lạnh lùngnói: ""Đinh Hàn, ngươi chịu trách nhiệm dọn dẹp.""Một quân nhân hạ giọng hành lễ nhận lệnh.Rừng rậm lại khôi phục yên bình, đám thiện xạ quân đội này cởi bỏ lớp ngụytrang của mình, tìm chỗ kín đáo thay trang phục về doanh trại.Sau khi rời khỏi rừng, tiễn thủ trẻ tuổi kia đã thay vào một bộ trang phục báchtính thông thường. Hắn không theo đại đội trở về doanh trại, mà rẽ đông quặttây rời khỏi rừng núi, tìm tới đường lớn hướng về kinh đô, dọc đường tiện thểleo lên một chiếc xe ngựa, cười nói với thương nhân suốt chặng đường, cứ nhưvậy đi vào kinh đô.Vào tới kinh đô, tiễn thủ này đầu tiên là đi ăn hai bát cháo rau xanh, rồi muamột cái chong chóng ở lề đường, đi xuyên qua đường lớn phía nam thành, quanhững con hẻm yên tĩnh, đứng nhìn trước cửa một quán kể chuyện. Hắn cứ nhưkhông chống cự được trước sức hút của câu chuyện ngày hôm nay, đi vào lầu,gọi một chén trà, một đĩa hạt dưa, và bắt đầu ngồi nghe chuyện.Nghe một lúc, hắn cỏ về cần đi nhẹ, bèn đến nhà xí.Leo qua bức tường nhà xí, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn đi vàomột tòa phủ đệ. Không biết tòa phủ đệ này là của ai, nhưng hắn đi trong đó ungdung tự tại như thể đang đi trong nhà mình.Bước vào thư phòng, hắn quỳ gối trước bàn đọc sách, hướng về phía đôi chânnhỏ nhắn dưới bàn bẩm báo: ""Điện hạ, đã loại bỏ.""""Vất vả rồi."" Trưởng công chúa điện hạ của Khánh Quốc, Lý Vân Duệ, nhẹnhàng mỉm cười. Người phụ nữ xinh đẹp này không giống như nữ nhân bìnhthường, lúc cười lên, càng tôn thêm vài phần quyến rũ.Tiễn thủ trẻ tuổi kia khi thời điểm bắn giết Tam Thạch đại sư thì cực kỳ lạnhlùng vô tình, nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trưởng côngchúa. Sau khi đứng dậy, hắn rất quy củ bước sang một bên.""Tam Thạch... thật là đáng tiếc."" Trưởng công chúa thở dài với vẻ tiếc nuối:""Không nghe lời Bổn công chúa, nhất quyết hữu dũng vô mưu. Trong thờiđiểm hiện tại, làm sao lại để Bệ hạ nghi ngờ chúng ta cho được? Mọi việc đềuchưa chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chưa phải thời cơ động thủ, loại người khôngchịu nghe lời như vậy, chỉ còn cách để hắn ra đi.""Tiễn thủ trẻ tuổi vẫn im lặng không nói một lời, biết với những chuyện đại sựnhư vậy cứ để các vị trưởng bối quan tâm, mình chỉ cần chấp hành là được.Trưởng công chúa nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: ""Ngươi không được theoYến Đô đốc lên phương Bắc chinh chiến, có oán trách gì không?""Tiễn thủ trẻ tuổi cười đáp: ""Phụ thân ở phương Bắc cũng chỉ uống rượu cảngày, làm sao mà kích thích như ở kinh thành.""