Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 641: Sự việc bộ Hộ 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Các vị nguyên lão triều đình Khánh Quốc sắc mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũinhìn tim, đánh chết cũng không chịu làm người đầu tiên nhảy ra đắc tội vớiPhạm gia. Tuy xét trên quan điểm lợi ích đối với triều đình, bọn họ đều chorằng bộ Hộ cần được điều tra, nhưng mối quan hệ giữa những người này vàPhạm Kiến cũng không tệ; hơn nữa ai cũng cho rằng đã là toàn triều đều đangnghi ngờ bộ Hộ, thể nào cũng sẽ có người không nhẫn nhịn bằng mình.Không ngờ... công phu dưỡng khí của các vị đại nhân đều không tệ. Một lúc lâusau vẫn không có ai mở miệng, trong Ngự Thư phòng chìm vào tĩnh lặng vàlúng túng đến cực điểm.Thái tử điện hạ nhìn cảnh tượng kỳ quái này, trong lòng không nhịn được lạithấy tức cười, nghĩ thầm các vị đại thần chỉ muốn bình an, nhưng không ngờrằng cách hành xử này chỉ khiến phụ hoàng càng thêm khó chịu.Đây chính là thời điểm để hắn thể hiện, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nhìnThư Đại học sĩ.Thư Đại học sĩ giật mình, cũng phát hiện ra tình hình có phần vi diệu. Hoàng đếđặt câu hỏi mà chẳng có vị đại thần nào dám trả lời, thế này thì mặt mũi của bệhạ vứt đâu? Hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Bệ hạ..."Chỉ kịp nói ra hai chữ, cơn thịnh nộ mà Hoàng đế kiềm chế đã bộc phát, quátlớn: "Tấu chương yêu cầu điều tra bộ Hộ là ý kiến của các ngươi!"Hắn vung vẩy tấu chương bên cạnh, nổi giận nói: "Bây giờ đến trước mặt trẫm,trương này mặt cứng đờ ra cũng là các ngươi! Triều đình cần gì mấy cái miệnghồ lô im thin thít như các ngươi?"Trong Ngự Thư phòng, mấy vị đại thần sợ hãi, vội vàng cúi người nhận lỗi,cười khổ không thôi.Hoàng đế uống bát canh ngân nhĩ, lửa giận trong bụng đã giảm bớt đôi chút, hừlạnh một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đám người ngồi xuống.Nếu Hoàng đế đã nổi giận, thì tình hình cũng đã rõ ràng.Thư Đại học sĩ và Phạm phủ có quan hệ không tệ, lại cảm thấy bản thân hoàntoàn vì việc chung, không hề có mối thù hận cá nhân với Phạm Thượng thư.Thêm vào đó hắn cũng không muốn có người lợi dụng việc thanh tra bộ Hộ đểcông kích Phạm phủ, cho nên lên tiếng trước tiên: "Việc của bộ Hộ, có liên quantrọng đại, đây là nơi đặt tài chính của triều đình, mọi chi phí hàng năm đều lấytừ kho của bộ Hộ. Tuy không biết tin đồn gần đây từ đâu đến, cũng không rõcác Ngự sử Đô Sát viện nghe từ nơi nào mà biết rằng bộ Hộ đã mất mát nhiềunhư vậy; nhưng khi đã có nguyên nhân như vậy, cũng cần điều tra một chút.Còn lại phải xem bệ hạ có ý định điều tra như thế nào?"Thư Đại học sĩ nói liền một mạch rồi lại mỉm cười tiếp tục:“Mấy năm gần đây, Phạm Thượng thư luôn giữ chức Đại lý bộ Hộ, tuy nhữngnăm trước chỉ là Thị lang, nhưng do lão Thượng thư liên tục ốm đau, cho nênmọi việc của bộ Hộ đều do Phạm Thượng thư chủ trì. Phải biết rằng công việccủa bộ Hộ vốn rất vụn vặt, do đó các quan viên trong triều thường xuyên bỏ quatầm quan trọng của nó. Quản lý bộ Hộ, muốn lập công khóthì , nhưng muốn gặprắc rối... thì lại quá dễ dàng, chung quy cũng chỉ là công việc khổ sai. Phạm đạinhân đã quản lý bộ Hộ nhiều năm, dù không có công lớn nhưng cũng chưa từngcó sai sót. Đối với triều đình thực ra đây đã là một công lao lớn. Mong bệ hạthông cảm cho công lao cực khổ của Phạm đại nhân, khoan dung độ lượng vớithần tửu, cho dù có điều tra cũng không nên xem nhẹ."Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu được lập trường của Thư Vu. Việc điềutra bộ Hộ là cần thiết nhưng cũng không thể khiến nó trở thành mớ bòng bong.Còn Thái tử trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm hai bài phân tích nàycủa Thư Đại học sĩ hay ho thật. Đã không biết tin đồn từ đâu mà đến, tức là ámchỉ cho dù bộ Hộ có thiếu hụt cũng có thể là ai đó trong triều muốn nhân cơ hộinày động tay động chân.Hồ Đại học sĩ cũng gật đầu một cái phụ họa: "Điều tra thì nhất định phải điềutra."Gương mặt Hoàng đế vẫn rất bình tĩnh, hắn hỏi Thượng thư bộ Công: "Ý củangươi thế nào?"Thượng thư bộ Công sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: "Hai năm qua, bộCông làm việc tuân theo chỉ thị của bệ hạ và các vị đại nhân trong Môn Hạ ThưTrung, khi điều bạc từ bộ Hộ thường mỗi lần đều không được thuận lợi... Tuyvậy, việc công không liên quan gì đến ý kiến cá nhân, thần hoàn toàn không chorằng Bộ Hộ cố ý gây khó dễ cho bản bộ của chúng thần, cũng có thể bên phíabộ Hộ, đôi khi thực sự bất tiện trong việc chuyển bạc."Rõ ràng đây là lời nói mang ý tru tâm. Nếu bộ Hộ không thiếu ngân lượng, saolại gặp khó khăn trong việc chuyển bạc?Ngay sau đó, Thượng thư bộ Lại, Nhan Hành Thư, cũng đưa ra lập trường rõràng, tổ chức của mình quản lý việc kiểm tra quan viên, bãi miễn nhân sự;đương nhiên cũng đề nghị với Hoàng đế nên điều tra kỹ lưỡng bộ Hộ. Nếu cóvấn đề thì phạt, nếu không có vấn đề thì cũng giúp bộ Hộ chịu áp lực nhỏ hơn.
Các vị nguyên lão triều đình Khánh Quốc sắc mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi
nhìn tim, đánh chết cũng không chịu làm người đầu tiên nhảy ra đắc tội với
Phạm gia. Tuy xét trên quan điểm lợi ích đối với triều đình, bọn họ đều cho
rằng bộ Hộ cần được điều tra, nhưng mối quan hệ giữa những người này và
Phạm Kiến cũng không tệ; hơn nữa ai cũng cho rằng đã là toàn triều đều đang
nghi ngờ bộ Hộ, thể nào cũng sẽ có người không nhẫn nhịn bằng mình.
Không ngờ... công phu dưỡng khí của các vị đại nhân đều không tệ. Một lúc lâu
sau vẫn không có ai mở miệng, trong Ngự Thư phòng chìm vào tĩnh lặng và
lúng túng đến cực điểm.
Thái tử điện hạ nhìn cảnh tượng kỳ quái này, trong lòng không nhịn được lại
thấy tức cười, nghĩ thầm các vị đại thần chỉ muốn bình an, nhưng không ngờ
rằng cách hành xử này chỉ khiến phụ hoàng càng thêm khó chịu.
Đây chính là thời điểm để hắn thể hiện, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nhìn
Thư Đại học sĩ.
Thư Đại học sĩ giật mình, cũng phát hiện ra tình hình có phần vi diệu. Hoàng đế
đặt câu hỏi mà chẳng có vị đại thần nào dám trả lời, thế này thì mặt mũi của bệ
hạ vứt đâu? Hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Bệ hạ..."
Chỉ kịp nói ra hai chữ, cơn thịnh nộ mà Hoàng đế kiềm chế đã bộc phát, quát
lớn: "Tấu chương yêu cầu điều tra bộ Hộ là ý kiến của các ngươi!"
Hắn vung vẩy tấu chương bên cạnh, nổi giận nói: "Bây giờ đến trước mặt trẫm,
trương này mặt cứng đờ ra cũng là các ngươi! Triều đình cần gì mấy cái miệng
hồ lô im thin thít như các ngươi?"
Trong Ngự Thư phòng, mấy vị đại thần sợ hãi, vội vàng cúi người nhận lỗi,
cười khổ không thôi.
Hoàng đế uống bát canh ngân nhĩ, lửa giận trong bụng đã giảm bớt đôi chút, hừ
lạnh một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đám người ngồi xuống.
Nếu Hoàng đế đã nổi giận, thì tình hình cũng đã rõ ràng.
Thư Đại học sĩ và Phạm phủ có quan hệ không tệ, lại cảm thấy bản thân hoàn
toàn vì việc chung, không hề có mối thù hận cá nhân với Phạm Thượng thư.
Thêm vào đó hắn cũng không muốn có người lợi dụng việc thanh tra bộ Hộ để
công kích Phạm phủ, cho nên lên tiếng trước tiên: "Việc của bộ Hộ, có liên quan
trọng đại, đây là nơi đặt tài chính của triều đình, mọi chi phí hàng năm đều lấy
từ kho của bộ Hộ. Tuy không biết tin đồn gần đây từ đâu đến, cũng không rõ
các Ngự sử Đô Sát viện nghe từ nơi nào mà biết rằng bộ Hộ đã mất mát nhiều
như vậy; nhưng khi đã có nguyên nhân như vậy, cũng cần điều tra một chút.
Còn lại phải xem bệ hạ có ý định điều tra như thế nào?"
Thư Đại học sĩ nói liền một mạch rồi lại mỉm cười tiếp tục:
“Mấy năm gần đây, Phạm Thượng thư luôn giữ chức Đại lý bộ Hộ, tuy những
năm trước chỉ là Thị lang, nhưng do lão Thượng thư liên tục ốm đau, cho nên
mọi việc của bộ Hộ đều do Phạm Thượng thư chủ trì. Phải biết rằng công việc
của bộ Hộ vốn rất vụn vặt, do đó các quan viên trong triều thường xuyên bỏ qua
tầm quan trọng của nó. Quản lý bộ Hộ, muốn lập công khóthì , nhưng muốn gặp
rắc rối... thì lại quá dễ dàng, chung quy cũng chỉ là công việc khổ sai. Phạm đại
nhân đã quản lý bộ Hộ nhiều năm, dù không có công lớn nhưng cũng chưa từng
có sai sót. Đối với triều đình thực ra đây đã là một công lao lớn. Mong bệ hạ
thông cảm cho công lao cực khổ của Phạm đại nhân, khoan dung độ lượng với
thần tửu, cho dù có điều tra cũng không nên xem nhẹ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu được lập trường của Thư Vu. Việc điều
tra bộ Hộ là cần thiết nhưng cũng không thể khiến nó trở thành mớ bòng bong.
Còn Thái tử trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm hai bài phân tích này
của Thư Đại học sĩ hay ho thật. Đã không biết tin đồn từ đâu mà đến, tức là ám
chỉ cho dù bộ Hộ có thiếu hụt cũng có thể là ai đó trong triều muốn nhân cơ hội
này động tay động chân.
Hồ Đại học sĩ cũng gật đầu một cái phụ họa: "Điều tra thì nhất định phải điều
tra."
Gương mặt Hoàng đế vẫn rất bình tĩnh, hắn hỏi Thượng thư bộ Công: "Ý của
ngươi thế nào?"
Thượng thư bộ Công sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: "Hai năm qua, bộ
Công làm việc tuân theo chỉ thị của bệ hạ và các vị đại nhân trong Môn Hạ Thư
Trung, khi điều bạc từ bộ Hộ thường mỗi lần đều không được thuận lợi... Tuy
vậy, việc công không liên quan gì đến ý kiến cá nhân, thần hoàn toàn không cho
rằng Bộ Hộ cố ý gây khó dễ cho bản bộ của chúng thần, cũng có thể bên phía
bộ Hộ, đôi khi thực sự bất tiện trong việc chuyển bạc."
Rõ ràng đây là lời nói mang ý tru tâm. Nếu bộ Hộ không thiếu ngân lượng, sao
lại gặp khó khăn trong việc chuyển bạc?
Ngay sau đó, Thượng thư bộ Lại, Nhan Hành Thư, cũng đưa ra lập trường rõ
ràng, tổ chức của mình quản lý việc kiểm tra quan viên, bãi miễn nhân sự;
đương nhiên cũng đề nghị với Hoàng đế nên điều tra kỹ lưỡng bộ Hộ. Nếu có
vấn đề thì phạt, nếu không có vấn đề thì cũng giúp bộ Hộ chịu áp lực nhỏ hơn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Các vị nguyên lão triều đình Khánh Quốc sắc mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũinhìn tim, đánh chết cũng không chịu làm người đầu tiên nhảy ra đắc tội vớiPhạm gia. Tuy xét trên quan điểm lợi ích đối với triều đình, bọn họ đều chorằng bộ Hộ cần được điều tra, nhưng mối quan hệ giữa những người này vàPhạm Kiến cũng không tệ; hơn nữa ai cũng cho rằng đã là toàn triều đều đangnghi ngờ bộ Hộ, thể nào cũng sẽ có người không nhẫn nhịn bằng mình.Không ngờ... công phu dưỡng khí của các vị đại nhân đều không tệ. Một lúc lâusau vẫn không có ai mở miệng, trong Ngự Thư phòng chìm vào tĩnh lặng vàlúng túng đến cực điểm.Thái tử điện hạ nhìn cảnh tượng kỳ quái này, trong lòng không nhịn được lạithấy tức cười, nghĩ thầm các vị đại thần chỉ muốn bình an, nhưng không ngờrằng cách hành xử này chỉ khiến phụ hoàng càng thêm khó chịu.Đây chính là thời điểm để hắn thể hiện, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nhìnThư Đại học sĩ.Thư Đại học sĩ giật mình, cũng phát hiện ra tình hình có phần vi diệu. Hoàng đếđặt câu hỏi mà chẳng có vị đại thần nào dám trả lời, thế này thì mặt mũi của bệhạ vứt đâu? Hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Bệ hạ..."Chỉ kịp nói ra hai chữ, cơn thịnh nộ mà Hoàng đế kiềm chế đã bộc phát, quátlớn: "Tấu chương yêu cầu điều tra bộ Hộ là ý kiến của các ngươi!"Hắn vung vẩy tấu chương bên cạnh, nổi giận nói: "Bây giờ đến trước mặt trẫm,trương này mặt cứng đờ ra cũng là các ngươi! Triều đình cần gì mấy cái miệnghồ lô im thin thít như các ngươi?"Trong Ngự Thư phòng, mấy vị đại thần sợ hãi, vội vàng cúi người nhận lỗi,cười khổ không thôi.Hoàng đế uống bát canh ngân nhĩ, lửa giận trong bụng đã giảm bớt đôi chút, hừlạnh một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đám người ngồi xuống.Nếu Hoàng đế đã nổi giận, thì tình hình cũng đã rõ ràng.Thư Đại học sĩ và Phạm phủ có quan hệ không tệ, lại cảm thấy bản thân hoàntoàn vì việc chung, không hề có mối thù hận cá nhân với Phạm Thượng thư.Thêm vào đó hắn cũng không muốn có người lợi dụng việc thanh tra bộ Hộ đểcông kích Phạm phủ, cho nên lên tiếng trước tiên: "Việc của bộ Hộ, có liên quantrọng đại, đây là nơi đặt tài chính của triều đình, mọi chi phí hàng năm đều lấytừ kho của bộ Hộ. Tuy không biết tin đồn gần đây từ đâu đến, cũng không rõcác Ngự sử Đô Sát viện nghe từ nơi nào mà biết rằng bộ Hộ đã mất mát nhiềunhư vậy; nhưng khi đã có nguyên nhân như vậy, cũng cần điều tra một chút.Còn lại phải xem bệ hạ có ý định điều tra như thế nào?"Thư Đại học sĩ nói liền một mạch rồi lại mỉm cười tiếp tục:“Mấy năm gần đây, Phạm Thượng thư luôn giữ chức Đại lý bộ Hộ, tuy nhữngnăm trước chỉ là Thị lang, nhưng do lão Thượng thư liên tục ốm đau, cho nênmọi việc của bộ Hộ đều do Phạm Thượng thư chủ trì. Phải biết rằng công việccủa bộ Hộ vốn rất vụn vặt, do đó các quan viên trong triều thường xuyên bỏ quatầm quan trọng của nó. Quản lý bộ Hộ, muốn lập công khóthì , nhưng muốn gặprắc rối... thì lại quá dễ dàng, chung quy cũng chỉ là công việc khổ sai. Phạm đạinhân đã quản lý bộ Hộ nhiều năm, dù không có công lớn nhưng cũng chưa từngcó sai sót. Đối với triều đình thực ra đây đã là một công lao lớn. Mong bệ hạthông cảm cho công lao cực khổ của Phạm đại nhân, khoan dung độ lượng vớithần tửu, cho dù có điều tra cũng không nên xem nhẹ."Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu được lập trường của Thư Vu. Việc điềutra bộ Hộ là cần thiết nhưng cũng không thể khiến nó trở thành mớ bòng bong.Còn Thái tử trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm hai bài phân tích nàycủa Thư Đại học sĩ hay ho thật. Đã không biết tin đồn từ đâu mà đến, tức là ámchỉ cho dù bộ Hộ có thiếu hụt cũng có thể là ai đó trong triều muốn nhân cơ hộinày động tay động chân.Hồ Đại học sĩ cũng gật đầu một cái phụ họa: "Điều tra thì nhất định phải điềutra."Gương mặt Hoàng đế vẫn rất bình tĩnh, hắn hỏi Thượng thư bộ Công: "Ý củangươi thế nào?"Thượng thư bộ Công sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: "Hai năm qua, bộCông làm việc tuân theo chỉ thị của bệ hạ và các vị đại nhân trong Môn Hạ ThưTrung, khi điều bạc từ bộ Hộ thường mỗi lần đều không được thuận lợi... Tuyvậy, việc công không liên quan gì đến ý kiến cá nhân, thần hoàn toàn không chorằng Bộ Hộ cố ý gây khó dễ cho bản bộ của chúng thần, cũng có thể bên phíabộ Hộ, đôi khi thực sự bất tiện trong việc chuyển bạc."Rõ ràng đây là lời nói mang ý tru tâm. Nếu bộ Hộ không thiếu ngân lượng, saolại gặp khó khăn trong việc chuyển bạc?Ngay sau đó, Thượng thư bộ Lại, Nhan Hành Thư, cũng đưa ra lập trường rõràng, tổ chức của mình quản lý việc kiểm tra quan viên, bãi miễn nhân sự;đương nhiên cũng đề nghị với Hoàng đế nên điều tra kỹ lưỡng bộ Hộ. Nếu cóvấn đề thì phạt, nếu không có vấn đề thì cũng giúp bộ Hộ chịu áp lực nhỏ hơn.