Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 642: Sự việc bộ Hộ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế nghe lời nói che che giấu giấu của đám đại thần này, trong lòng cảmthấy hơi phiền chán, chân mày nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàncon trên giường, chỉ vào mấy tấu chương mỏng manh trên chiếc đó nói: "Tấuchương từ Giang Nam, các ngươi xem đi."Diêu công công im lặng bước tới, nhận tấu chương, phân phát tới tay các vị đạinhân.Trong lúc nhất thời, Ngự Thư phòng chỉ còn lại tiếng lật xem tấu chương củacác đại nhân, và tiếng hít thở dần trở nên nặng nề.Một lúc lâu sau, cuối cùng các đại nhân cũng trao nhau tấu chương, đọc xongxong xuôi, ngẩng đầu lên, gương mặt đều có vẻ khiếp sợ. Thư Vu và Hồ Đạihọc sĩ còn liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu đi, không giấu nổi nỗi lo âu sâusắc trong lòng. Nếu những điều viết trên tấu chương là sự thật, thế thì lá gan củaPhạm Thượng thư... đúng là quá lớn!“Ngự sử khu vực Giang Nam Quách Tranh dâng thư, trong việc chiêu mua tạiNội Khố Phạm Nhàn đã chọn một con rối họ Hạ, tiến hành thao túng, đồng thờicung cấp lượng lớn bạc để người họ Hạ kia bước vào cửa Nội Khố, một mặt đểngười họ Hạ chiếm được sáu mặt hạng mục tiêu thụ, mặt khác, cũng để hắn vachạm với các thương nhân hoàng thất, cố tình đẩy giá nhận hạng mục chiêu muacủa năm nay lên cao”Tiếng nói bình tĩnh của Hoàng đế vang lên, bình tĩnh như thể đang nói đến mộtchủ đề hoàn toàn không liên quan đến bản thân.“Quách Tranh nghi ngờ làm thế nào mà Phạm Nhàn có được nhiều ngân lượngnhư vậy.”Hoàng đế nhìn các đại nhân, cười lạnh nói: "Trẫm... cũng đang nghi ngờ. PhạmNhàn hắn dung túng cho thủ hạ của mình tranh lợi với thương gia hoàng thất,vấn đề này thì chúng ta tạm thời không đề cập tới. Nhưng có vị đại thần nào cóthể nói cho trẫm biết, nhiều bạc như vậy, hắn lấy đâu ra?"Yết hầu Thư Vu trở nên khô khốc, khó nói lời nào ra hồi, thế mới biết vì sao rấtnhiều quan viên trong triều nhận định số lượng thiếu hụt của bộ Hộ là vô cùnglớn, hóa ra là do vấn đề ở Giang Nam. Ý của Hoàng đế cũng rất rõ ràng, PhạmNhàn có thể nắm giữ hoàn toàn thế cuộc trong vụ việc mở cửa chiêu mua củaNội Khố, đồng thời dùng thủ hạ của chính mình để âm thầm kiểm soát sáu hạngmục tiêu thụ lên phía Bắc, số lượng bạc cực lớn liên quan đến việc này là, chỉe... là từ bộ Hộ, từ tay phụ thân của hắn điều ra ngoài.Các đại nhân im lặng, bây giờ không phải họ sợ đắc tội với Phạm Thượng thư,mà là đang chìm đắm trong cơn khiếp sợ này. Nhìn chữ ký trên tấu chương, hẳnlà đêm qua đã đến hoàng cung, chắc bệ hạ đã biết trong sự việc mở cửa chiêumua ở Nội Khố, Phạm Nhàn đã sử dụng một số thủ đoạn không hay ho. Nhưngsắc mặt vui vẻ của Hoàng đế lúc yết triều vừa rồi cũng không phải giả bộ... lòngkiên nhẫn của bệ hạ, mưu lược sâu xa của bệ hạ, quả nhiên không phải thứ màthần tử có thể đoán được. Hay nói cách khác, bệ hạ rất thích Phạm Nhàn kiếmbạc cho mình, nhưng rất không thích... Phạm Nhàn dùng bạc của triều đình đểkiếm bạc cho mình?Bạc của triều đình, chỉ có Hoàng đế mới có quyền sử dụng, không ai được phéptự ý động vào, xem ra lần này Phạm gia đã thật sự chạm vào vảy ngược củaHoàng đế.Trong không khí vô cùng bình tĩnh, Nhị hoàng tử hai tháng rồi mới được phépvào Ngự Thư phòng dự thính lần nữa, giờ mỉm cười nói: "Phụ vương, nhi thầncó chuyện muốn nói."“Nói.” Hoàng đế lạnh lùng đáp lại.Gương mặt dịu dàng của Nhị hoàng nở nụ cười bình tĩnh, thi lễ với các đại thần,rồi nhẹ nhàng nói: "Nhi thần và Phạm Đề ti có một chút thù oán nho nhỏ, nhưngnhi thần không dám vì chuyện này mà không nêu ý kiến. Nhi thần nghĩ, PhạmNhàn ở Giang Nam xa xôi, lại có thân phận Khâm sai, đương nhiên không aicản nổi. Mà hắn tuy là thuộc hạ, nhưng lại dùng bạc của triều đình cho bản thânmình, đúng là tội lớn, bộ Hộ điều quỹ công tới Giang Nam, còn là dấu hiệu gầnvới mưu phản."Đây là mở khúc nhạc dạo, rõ ràng mọi người đều biết rằng hắn đang nhắm vàoPhạm gia, nhưng không ai phản bác được gì.Đại hoàng tử vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: "Ngự sử khu vực GiangNam Quách Tranh, có mối thù cũ với Phạm Nhàn, năm xư trên đại sảnh bộHình, suýt nữa ăn đòn đánh lén của Phạm Nhàn."Sau khi nói xong câu đó, hắn cũng không nói gì thêm.Thư Đại học sĩ ngồi trên ghế nghe câu này nghĩ thầm: Đúng vậy, đây chính làcơ hội mà ta phải nắm bắt. Bằng không nếu đúng như trong tấu chương củaQuách Tranh đã nói, không chỉ bộ Hộ sẽ đại loạn mà Phạm Nhàn ở Giang Namcũng không có kết cục tốt đẹp gì. Một khi cả hai bên đều rối loạn, thật khôngbiết có bao nhiêu đầu người sẽ phải rơi xuống đất, bây giờ triều đình KhánhQuốc không thể chịu nổi dày vò lớn như vậy.
Hoàng đế nghe lời nói che che giấu giấu của đám đại thần này, trong lòng cảm
thấy hơi phiền chán, chân mày nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàn
con trên giường, chỉ vào mấy tấu chương mỏng manh trên chiếc đó nói: "Tấu
chương từ Giang Nam, các ngươi xem đi."
Diêu công công im lặng bước tới, nhận tấu chương, phân phát tới tay các vị đại
nhân.
Trong lúc nhất thời, Ngự Thư phòng chỉ còn lại tiếng lật xem tấu chương của
các đại nhân, và tiếng hít thở dần trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, cuối cùng các đại nhân cũng trao nhau tấu chương, đọc xong
xong xuôi, ngẩng đầu lên, gương mặt đều có vẻ khiếp sợ. Thư Vu và Hồ Đại
học sĩ còn liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu đi, không giấu nổi nỗi lo âu sâu
sắc trong lòng. Nếu những điều viết trên tấu chương là sự thật, thế thì lá gan của
Phạm Thượng thư... đúng là quá lớn!
“Ngự sử khu vực Giang Nam Quách Tranh dâng thư, trong việc chiêu mua tại
Nội Khố Phạm Nhàn đã chọn một con rối họ Hạ, tiến hành thao túng, đồng thời
cung cấp lượng lớn bạc để người họ Hạ kia bước vào cửa Nội Khố, một mặt để
người họ Hạ chiếm được sáu mặt hạng mục tiêu thụ, mặt khác, cũng để hắn va
chạm với các thương nhân hoàng thất, cố tình đẩy giá nhận hạng mục chiêu mua
của năm nay lên cao”
Tiếng nói bình tĩnh của Hoàng đế vang lên, bình tĩnh như thể đang nói đến một
chủ đề hoàn toàn không liên quan đến bản thân.
“Quách Tranh nghi ngờ làm thế nào mà Phạm Nhàn có được nhiều ngân lượng
như vậy.”
Hoàng đế nhìn các đại nhân, cười lạnh nói: "Trẫm... cũng đang nghi ngờ. Phạm
Nhàn hắn dung túng cho thủ hạ của mình tranh lợi với thương gia hoàng thất,
vấn đề này thì chúng ta tạm thời không đề cập tới. Nhưng có vị đại thần nào có
thể nói cho trẫm biết, nhiều bạc như vậy, hắn lấy đâu ra?"
Yết hầu Thư Vu trở nên khô khốc, khó nói lời nào ra hồi, thế mới biết vì sao rất
nhiều quan viên trong triều nhận định số lượng thiếu hụt của bộ Hộ là vô cùng
lớn, hóa ra là do vấn đề ở Giang Nam. Ý của Hoàng đế cũng rất rõ ràng, Phạm
Nhàn có thể nắm giữ hoàn toàn thế cuộc trong vụ việc mở cửa chiêu mua của
Nội Khố, đồng thời dùng thủ hạ của chính mình để âm thầm kiểm soát sáu hạng
mục tiêu thụ lên phía Bắc, số lượng bạc cực lớn liên quan đến việc này là, chỉ
e... là từ bộ Hộ, từ tay phụ thân của hắn điều ra ngoài.
Các đại nhân im lặng, bây giờ không phải họ sợ đắc tội với Phạm Thượng thư,
mà là đang chìm đắm trong cơn khiếp sợ này. Nhìn chữ ký trên tấu chương, hẳn
là đêm qua đã đến hoàng cung, chắc bệ hạ đã biết trong sự việc mở cửa chiêu
mua ở Nội Khố, Phạm Nhàn đã sử dụng một số thủ đoạn không hay ho. Nhưng
sắc mặt vui vẻ của Hoàng đế lúc yết triều vừa rồi cũng không phải giả bộ... lòng
kiên nhẫn của bệ hạ, mưu lược sâu xa của bệ hạ, quả nhiên không phải thứ mà
thần tử có thể đoán được. Hay nói cách khác, bệ hạ rất thích Phạm Nhàn kiếm
bạc cho mình, nhưng rất không thích... Phạm Nhàn dùng bạc của triều đình để
kiếm bạc cho mình?
Bạc của triều đình, chỉ có Hoàng đế mới có quyền sử dụng, không ai được phép
tự ý động vào, xem ra lần này Phạm gia đã thật sự chạm vào vảy ngược của
Hoàng đế.
Trong không khí vô cùng bình tĩnh, Nhị hoàng tử hai tháng rồi mới được phép
vào Ngự Thư phòng dự thính lần nữa, giờ mỉm cười nói: "Phụ vương, nhi thần
có chuyện muốn nói."
“Nói.” Hoàng đế lạnh lùng đáp lại.
Gương mặt dịu dàng của Nhị hoàng nở nụ cười bình tĩnh, thi lễ với các đại thần,
rồi nhẹ nhàng nói: "Nhi thần và Phạm Đề ti có một chút thù oán nho nhỏ, nhưng
nhi thần không dám vì chuyện này mà không nêu ý kiến. Nhi thần nghĩ, Phạm
Nhàn ở Giang Nam xa xôi, lại có thân phận Khâm sai, đương nhiên không ai
cản nổi. Mà hắn tuy là thuộc hạ, nhưng lại dùng bạc của triều đình cho bản thân
mình, đúng là tội lớn, bộ Hộ điều quỹ công tới Giang Nam, còn là dấu hiệu gần
với mưu phản."
Đây là mở khúc nhạc dạo, rõ ràng mọi người đều biết rằng hắn đang nhắm vào
Phạm gia, nhưng không ai phản bác được gì.
Đại hoàng tử vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: "Ngự sử khu vực Giang
Nam Quách Tranh, có mối thù cũ với Phạm Nhàn, năm xư trên đại sảnh bộ
Hình, suýt nữa ăn đòn đánh lén của Phạm Nhàn."
Sau khi nói xong câu đó, hắn cũng không nói gì thêm.
Thư Đại học sĩ ngồi trên ghế nghe câu này nghĩ thầm: Đúng vậy, đây chính là
cơ hội mà ta phải nắm bắt. Bằng không nếu đúng như trong tấu chương của
Quách Tranh đã nói, không chỉ bộ Hộ sẽ đại loạn mà Phạm Nhàn ở Giang Nam
cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Một khi cả hai bên đều rối loạn, thật không
biết có bao nhiêu đầu người sẽ phải rơi xuống đất, bây giờ triều đình Khánh
Quốc không thể chịu nổi dày vò lớn như vậy.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế nghe lời nói che che giấu giấu của đám đại thần này, trong lòng cảmthấy hơi phiền chán, chân mày nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàncon trên giường, chỉ vào mấy tấu chương mỏng manh trên chiếc đó nói: "Tấuchương từ Giang Nam, các ngươi xem đi."Diêu công công im lặng bước tới, nhận tấu chương, phân phát tới tay các vị đạinhân.Trong lúc nhất thời, Ngự Thư phòng chỉ còn lại tiếng lật xem tấu chương củacác đại nhân, và tiếng hít thở dần trở nên nặng nề.Một lúc lâu sau, cuối cùng các đại nhân cũng trao nhau tấu chương, đọc xongxong xuôi, ngẩng đầu lên, gương mặt đều có vẻ khiếp sợ. Thư Vu và Hồ Đạihọc sĩ còn liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu đi, không giấu nổi nỗi lo âu sâusắc trong lòng. Nếu những điều viết trên tấu chương là sự thật, thế thì lá gan củaPhạm Thượng thư... đúng là quá lớn!“Ngự sử khu vực Giang Nam Quách Tranh dâng thư, trong việc chiêu mua tạiNội Khố Phạm Nhàn đã chọn một con rối họ Hạ, tiến hành thao túng, đồng thờicung cấp lượng lớn bạc để người họ Hạ kia bước vào cửa Nội Khố, một mặt đểngười họ Hạ chiếm được sáu mặt hạng mục tiêu thụ, mặt khác, cũng để hắn vachạm với các thương nhân hoàng thất, cố tình đẩy giá nhận hạng mục chiêu muacủa năm nay lên cao”Tiếng nói bình tĩnh của Hoàng đế vang lên, bình tĩnh như thể đang nói đến mộtchủ đề hoàn toàn không liên quan đến bản thân.“Quách Tranh nghi ngờ làm thế nào mà Phạm Nhàn có được nhiều ngân lượngnhư vậy.”Hoàng đế nhìn các đại nhân, cười lạnh nói: "Trẫm... cũng đang nghi ngờ. PhạmNhàn hắn dung túng cho thủ hạ của mình tranh lợi với thương gia hoàng thất,vấn đề này thì chúng ta tạm thời không đề cập tới. Nhưng có vị đại thần nào cóthể nói cho trẫm biết, nhiều bạc như vậy, hắn lấy đâu ra?"Yết hầu Thư Vu trở nên khô khốc, khó nói lời nào ra hồi, thế mới biết vì sao rấtnhiều quan viên trong triều nhận định số lượng thiếu hụt của bộ Hộ là vô cùnglớn, hóa ra là do vấn đề ở Giang Nam. Ý của Hoàng đế cũng rất rõ ràng, PhạmNhàn có thể nắm giữ hoàn toàn thế cuộc trong vụ việc mở cửa chiêu mua củaNội Khố, đồng thời dùng thủ hạ của chính mình để âm thầm kiểm soát sáu hạngmục tiêu thụ lên phía Bắc, số lượng bạc cực lớn liên quan đến việc này là, chỉe... là từ bộ Hộ, từ tay phụ thân của hắn điều ra ngoài.Các đại nhân im lặng, bây giờ không phải họ sợ đắc tội với Phạm Thượng thư,mà là đang chìm đắm trong cơn khiếp sợ này. Nhìn chữ ký trên tấu chương, hẳnlà đêm qua đã đến hoàng cung, chắc bệ hạ đã biết trong sự việc mở cửa chiêumua ở Nội Khố, Phạm Nhàn đã sử dụng một số thủ đoạn không hay ho. Nhưngsắc mặt vui vẻ của Hoàng đế lúc yết triều vừa rồi cũng không phải giả bộ... lòngkiên nhẫn của bệ hạ, mưu lược sâu xa của bệ hạ, quả nhiên không phải thứ màthần tử có thể đoán được. Hay nói cách khác, bệ hạ rất thích Phạm Nhàn kiếmbạc cho mình, nhưng rất không thích... Phạm Nhàn dùng bạc của triều đình đểkiếm bạc cho mình?Bạc của triều đình, chỉ có Hoàng đế mới có quyền sử dụng, không ai được phéptự ý động vào, xem ra lần này Phạm gia đã thật sự chạm vào vảy ngược củaHoàng đế.Trong không khí vô cùng bình tĩnh, Nhị hoàng tử hai tháng rồi mới được phépvào Ngự Thư phòng dự thính lần nữa, giờ mỉm cười nói: "Phụ vương, nhi thầncó chuyện muốn nói."“Nói.” Hoàng đế lạnh lùng đáp lại.Gương mặt dịu dàng của Nhị hoàng nở nụ cười bình tĩnh, thi lễ với các đại thần,rồi nhẹ nhàng nói: "Nhi thần và Phạm Đề ti có một chút thù oán nho nhỏ, nhưngnhi thần không dám vì chuyện này mà không nêu ý kiến. Nhi thần nghĩ, PhạmNhàn ở Giang Nam xa xôi, lại có thân phận Khâm sai, đương nhiên không aicản nổi. Mà hắn tuy là thuộc hạ, nhưng lại dùng bạc của triều đình cho bản thânmình, đúng là tội lớn, bộ Hộ điều quỹ công tới Giang Nam, còn là dấu hiệu gầnvới mưu phản."Đây là mở khúc nhạc dạo, rõ ràng mọi người đều biết rằng hắn đang nhắm vàoPhạm gia, nhưng không ai phản bác được gì.Đại hoàng tử vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: "Ngự sử khu vực GiangNam Quách Tranh, có mối thù cũ với Phạm Nhàn, năm xư trên đại sảnh bộHình, suýt nữa ăn đòn đánh lén của Phạm Nhàn."Sau khi nói xong câu đó, hắn cũng không nói gì thêm.Thư Đại học sĩ ngồi trên ghế nghe câu này nghĩ thầm: Đúng vậy, đây chính làcơ hội mà ta phải nắm bắt. Bằng không nếu đúng như trong tấu chương củaQuách Tranh đã nói, không chỉ bộ Hộ sẽ đại loạn mà Phạm Nhàn ở Giang Namcũng không có kết cục tốt đẹp gì. Một khi cả hai bên đều rối loạn, thật khôngbiết có bao nhiêu đầu người sẽ phải rơi xuống đất, bây giờ triều đình KhánhQuốc không thể chịu nổi dày vò lớn như vậy.