Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 644: Sự việc bộ Hộ 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Giám Sát viện thuộc về cơ cấu điều tra sau sự việc, quyền lực vô cùng lớn.Sau khi được Hoàng đế trao quyền, có thể tiến hành thẩm vấn tất cả văn võ báquan trong triều.Trong tình hình thông thường, nếu có vấn đề xuất hiện ở bất cứ bộ nào trong lụcbộ, đương nhiên việc điều tra sẽ thuộc về Giám Sát viện. Bọn họ có thể mời bấtcứ quan viên nào từ tam phẩm trở xuống đến tòa nhà màu xám vuông vắn uốngtrà. Còn nếu việc điều tra lên đến cấp Thị lang hoặc Thượng thư, bọn họ sẽ lạixin phép để có đặc quyền, tiếp tục điều tra từng cấp từng cấp lên trên.Theo lý thuyết, nếu Bộ Hộ có thiếu hụt, cũng nên theo cách này.Nhưng vấn đề là...Giám Sát viện hiện tại, trên có Viện trưởng, dưới có Bát Xử. Vị viện trưởng đạinhân thường có hành động bất lương khiến các quan viên sợ hãi, Trần BìnhBình đã nhiều năm rồi không tự mình phá án; thậm chí trong một năm gần nhấthầu như không ra khỏi Trần Viên ở ngoại ô kinh đô của mình, cũng không giámsát công việc. Còn bây giờ giữa viện trưởng và Bát Xử, đã có thêm một vị trí,một vị trí vô cùng cường đại mà lại hết sức đặc thù.Đề ti của Giám Sát viện, Phạm Nhàn.Hiện tại, Phạm Nhàn đã có quyền điều động toàn bộ Giám Sát viện. Ngoại trừbổ nhiệm và miễn nhiệm ra, quyền lực của y không kém Trần Bình Bình baonhiêu. Nếu để Giám Sát viện điều tra về việc thiếu hụt của bộ Hộ...Trong Ngự Thư phòng, các đại thần dồn dập lắc đầu, nghĩ thầm để con đi điềutra cha, nếu tìm ra vấn đề mới gọi là chuyện kỳ lạ! Nếu chuyện này mà đồn rangoài, chỉ sợ Bắc Tề, Đông Di và toàn thể bách tính trong thiên hạ đều coi đâylà trò cười lớn nhất trên quan trường Khánh Quốc.Thư đại học sĩ cười khổ nói: "Xem ra lần này phải để Giám Sát viện tránh hiềmnghi. Chỉ có điều trong lúc nhất thời, thần cũng không biết nên sắp xếp thanh trabộ Hộ như thế nào."Mấy vị lão đại thần bên cạnh hắn gật đầu lia lịa, đã điều tra Bộ Hộ thì phải điềutra cẩn thận, cho dù là muốn lật đổ Phạm Kiến hay muốn rửa sạch nghi vấn trênngười Phạm Kiến, đều cần phải có thái độ cẩn thận, chứ không thể biến thànhtrò hề.Nhưng ngay lúc này Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng, nói: "Sao không theoquy củ như mọi năm?"“Chuyện này... “Thư đại học sĩ liên tục kêu khổ, nghĩ thầm rằng chuyện rõ ràngnhư vậy, vì sao Hoàng thượng cứ phải giả ngây giả dại? Sau khi do dự một hồi,hắn vẫn dốc dũng khí nói: "Bệ hạ, dù sao Tiểu Phạm đại nhân cũng là Đề ti toànquyền của Giám Sát viện, nếu để Giám Sát viện điều tra bộ Hộ, chuyện này đồnra ngoài, e rằng ảnh hưởng sẽ không tốt lắm."”Cứ để Giám Sát viện điều tra.” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Đồng thời bộ Lại, bộHình và Đại Lý tự phái người giúp đỡ. Các ngươi lại chọn một người đứng đầuquản lý việc này. Đã muốn điều tra thiếu hụt trong bộ Hộ, thế thì không phảiviệc chỉ mấy người là làm được.”Các đại thần trong Ngự Thư phòng nghe vậy đều hiểu, cái gọi là phái ngườigiúp đỡ thực chất là giám thị Giám Sát viện mà thôi. Nhưng mọi người thật sựkhông hiểu, nếu trong lòng bệ hạ đã xác định do bộ Lại, bộ Hình và Đại Lý tựthanh tra bộ Hộ, thế thì sao lại nhất quyết kéo Giám Sát viện vào vũng nướcnày?Về phần lựa chọn người đứng đầu quản lý việc thanh tra bộ Hộ, các đại thần lạiim thin thít, biết người được phái sẽ đắc tội nặng nề với Phạm gia và quan viênliên quan, nhưng cũng hiểu, nếu thật sự tra ra vấn đề sẽ là một nét bút rất đậmcho danh tiếng của minh trong thiên hạ. So sánh hai đầu, cuối cùng vẫn khôngcó ai mạo hiểm đi nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.Ngay cả phe đối đầu với Phạm gia như Thượng thư bộ Lại, Nhị hoàng Tử, cũngđều im lặng.Hoàng đế không để người khác nhìn ra tâm trạng, khẽ mỉm cười, ánh mắt từ từđảo qua gương mặt các đại thần và con trai mình, cuối cùng dừng lại trên gươngmặt của Hồ Đại học sĩ.Hồ Đại học sĩ thầm thở dài một tiếng, biết mình không thể trốn tránh khó khănnày. Đầu năm nay mình vào kinh, được bệ hạ đề bạt làm Đại học sĩ nội cáctrong Môn Hạ Thư Trung, mặc dù có tiếng tăm từ những năm trước bảo hộ,mấy năm gần đây lại có tiếng nói của quan viên các khu vực lót đường cho,nhưng ở nơi trung tâm này lại không có thành tựu hiển hách nào. Bệ hạ nhắmvào mình, đơn giản là vì thời gian mình nhập kinh còn ngắn, không dính dánggì tới các thế lực khác;. mặt khác cũng là muốn mình mượn việc thanh tra bộHộ để xây dựng uy quyền của bản thân trong triều đình.Đối với sự tin tưởng và trọng dụng của bệ hạ, Hồ Đại học sĩ rất cảm kích.Nhưng đối với việc bệ hạ để mình đi đắc tội với hai người trong Phạm phủ, HồĐại học sĩ lại có phần oán hận.

Còn Giám Sát viện thuộc về cơ cấu điều tra sau sự việc, quyền lực vô cùng lớn.

Sau khi được Hoàng đế trao quyền, có thể tiến hành thẩm vấn tất cả văn võ bá

quan trong triều.

Trong tình hình thông thường, nếu có vấn đề xuất hiện ở bất cứ bộ nào trong lục

bộ, đương nhiên việc điều tra sẽ thuộc về Giám Sát viện. Bọn họ có thể mời bất

cứ quan viên nào từ tam phẩm trở xuống đến tòa nhà màu xám vuông vắn uống

trà. Còn nếu việc điều tra lên đến cấp Thị lang hoặc Thượng thư, bọn họ sẽ lại

xin phép để có đặc quyền, tiếp tục điều tra từng cấp từng cấp lên trên.

Theo lý thuyết, nếu Bộ Hộ có thiếu hụt, cũng nên theo cách này.

Nhưng vấn đề là...

Giám Sát viện hiện tại, trên có Viện trưởng, dưới có Bát Xử. Vị viện trưởng đại

nhân thường có hành động bất lương khiến các quan viên sợ hãi, Trần Bình

Bình đã nhiều năm rồi không tự mình phá án; thậm chí trong một năm gần nhất

hầu như không ra khỏi Trần Viên ở ngoại ô kinh đô của mình, cũng không giám

sát công việc. Còn bây giờ giữa viện trưởng và Bát Xử, đã có thêm một vị trí,

một vị trí vô cùng cường đại mà lại hết sức đặc thù.

Đề ti của Giám Sát viện, Phạm Nhàn.

Hiện tại, Phạm Nhàn đã có quyền điều động toàn bộ Giám Sát viện. Ngoại trừ

bổ nhiệm và miễn nhiệm ra, quyền lực của y không kém Trần Bình Bình bao

nhiêu. Nếu để Giám Sát viện điều tra về việc thiếu hụt của bộ Hộ...

Trong Ngự Thư phòng, các đại thần dồn dập lắc đầu, nghĩ thầm để con đi điều

tra cha, nếu tìm ra vấn đề mới gọi là chuyện kỳ lạ! Nếu chuyện này mà đồn ra

ngoài, chỉ sợ Bắc Tề, Đông Di và toàn thể bách tính trong thiên hạ đều coi đây

là trò cười lớn nhất trên quan trường Khánh Quốc.

Thư đại học sĩ cười khổ nói: "Xem ra lần này phải để Giám Sát viện tránh hiềm

nghi. Chỉ có điều trong lúc nhất thời, thần cũng không biết nên sắp xếp thanh tra

bộ Hộ như thế nào."

Mấy vị lão đại thần bên cạnh hắn gật đầu lia lịa, đã điều tra Bộ Hộ thì phải điều

tra cẩn thận, cho dù là muốn lật đổ Phạm Kiến hay muốn rửa sạch nghi vấn trên

người Phạm Kiến, đều cần phải có thái độ cẩn thận, chứ không thể biến thành

trò hề.

Nhưng ngay lúc này Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng, nói: "Sao không theo

quy củ như mọi năm?"

“Chuyện này... “Thư đại học sĩ liên tục kêu khổ, nghĩ thầm rằng chuyện rõ ràng

như vậy, vì sao Hoàng thượng cứ phải giả ngây giả dại? Sau khi do dự một hồi,

hắn vẫn dốc dũng khí nói: "Bệ hạ, dù sao Tiểu Phạm đại nhân cũng là Đề ti toàn

quyền của Giám Sát viện, nếu để Giám Sát viện điều tra bộ Hộ, chuyện này đồn

ra ngoài, e rằng ảnh hưởng sẽ không tốt lắm."

”Cứ để Giám Sát viện điều tra.” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Đồng thời bộ Lại, bộ

Hình và Đại Lý tự phái người giúp đỡ. Các ngươi lại chọn một người đứng đầu

quản lý việc này. Đã muốn điều tra thiếu hụt trong bộ Hộ, thế thì không phải

việc chỉ mấy người là làm được.”

Các đại thần trong Ngự Thư phòng nghe vậy đều hiểu, cái gọi là phái người

giúp đỡ thực chất là giám thị Giám Sát viện mà thôi. Nhưng mọi người thật sự

không hiểu, nếu trong lòng bệ hạ đã xác định do bộ Lại, bộ Hình và Đại Lý tự

thanh tra bộ Hộ, thế thì sao lại nhất quyết kéo Giám Sát viện vào vũng nước

này?

Về phần lựa chọn người đứng đầu quản lý việc thanh tra bộ Hộ, các đại thần lại

im thin thít, biết người được phái sẽ đắc tội nặng nề với Phạm gia và quan viên

liên quan, nhưng cũng hiểu, nếu thật sự tra ra vấn đề sẽ là một nét bút rất đậm

cho danh tiếng của minh trong thiên hạ. So sánh hai đầu, cuối cùng vẫn không

có ai mạo hiểm đi nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Ngay cả phe đối đầu với Phạm gia như Thượng thư bộ Lại, Nhị hoàng Tử, cũng

đều im lặng.

Hoàng đế không để người khác nhìn ra tâm trạng, khẽ mỉm cười, ánh mắt từ từ

đảo qua gương mặt các đại thần và con trai mình, cuối cùng dừng lại trên gương

mặt của Hồ Đại học sĩ.

Hồ Đại học sĩ thầm thở dài một tiếng, biết mình không thể trốn tránh khó khăn

này. Đầu năm nay mình vào kinh, được bệ hạ đề bạt làm Đại học sĩ nội các

trong Môn Hạ Thư Trung, mặc dù có tiếng tăm từ những năm trước bảo hộ,

mấy năm gần đây lại có tiếng nói của quan viên các khu vực lót đường cho,

nhưng ở nơi trung tâm này lại không có thành tựu hiển hách nào. Bệ hạ nhắm

vào mình, đơn giản là vì thời gian mình nhập kinh còn ngắn, không dính dáng

gì tới các thế lực khác;. mặt khác cũng là muốn mình mượn việc thanh tra bộ

Hộ để xây dựng uy quyền của bản thân trong triều đình.

Đối với sự tin tưởng và trọng dụng của bệ hạ, Hồ Đại học sĩ rất cảm kích.

Nhưng đối với việc bệ hạ để mình đi đắc tội với hai người trong Phạm phủ, Hồ

Đại học sĩ lại có phần oán hận.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Giám Sát viện thuộc về cơ cấu điều tra sau sự việc, quyền lực vô cùng lớn.Sau khi được Hoàng đế trao quyền, có thể tiến hành thẩm vấn tất cả văn võ báquan trong triều.Trong tình hình thông thường, nếu có vấn đề xuất hiện ở bất cứ bộ nào trong lụcbộ, đương nhiên việc điều tra sẽ thuộc về Giám Sát viện. Bọn họ có thể mời bấtcứ quan viên nào từ tam phẩm trở xuống đến tòa nhà màu xám vuông vắn uốngtrà. Còn nếu việc điều tra lên đến cấp Thị lang hoặc Thượng thư, bọn họ sẽ lạixin phép để có đặc quyền, tiếp tục điều tra từng cấp từng cấp lên trên.Theo lý thuyết, nếu Bộ Hộ có thiếu hụt, cũng nên theo cách này.Nhưng vấn đề là...Giám Sát viện hiện tại, trên có Viện trưởng, dưới có Bát Xử. Vị viện trưởng đạinhân thường có hành động bất lương khiến các quan viên sợ hãi, Trần BìnhBình đã nhiều năm rồi không tự mình phá án; thậm chí trong một năm gần nhấthầu như không ra khỏi Trần Viên ở ngoại ô kinh đô của mình, cũng không giámsát công việc. Còn bây giờ giữa viện trưởng và Bát Xử, đã có thêm một vị trí,một vị trí vô cùng cường đại mà lại hết sức đặc thù.Đề ti của Giám Sát viện, Phạm Nhàn.Hiện tại, Phạm Nhàn đã có quyền điều động toàn bộ Giám Sát viện. Ngoại trừbổ nhiệm và miễn nhiệm ra, quyền lực của y không kém Trần Bình Bình baonhiêu. Nếu để Giám Sát viện điều tra về việc thiếu hụt của bộ Hộ...Trong Ngự Thư phòng, các đại thần dồn dập lắc đầu, nghĩ thầm để con đi điềutra cha, nếu tìm ra vấn đề mới gọi là chuyện kỳ lạ! Nếu chuyện này mà đồn rangoài, chỉ sợ Bắc Tề, Đông Di và toàn thể bách tính trong thiên hạ đều coi đâylà trò cười lớn nhất trên quan trường Khánh Quốc.Thư đại học sĩ cười khổ nói: "Xem ra lần này phải để Giám Sát viện tránh hiềmnghi. Chỉ có điều trong lúc nhất thời, thần cũng không biết nên sắp xếp thanh trabộ Hộ như thế nào."Mấy vị lão đại thần bên cạnh hắn gật đầu lia lịa, đã điều tra Bộ Hộ thì phải điềutra cẩn thận, cho dù là muốn lật đổ Phạm Kiến hay muốn rửa sạch nghi vấn trênngười Phạm Kiến, đều cần phải có thái độ cẩn thận, chứ không thể biến thànhtrò hề.Nhưng ngay lúc này Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng, nói: "Sao không theoquy củ như mọi năm?"“Chuyện này... “Thư đại học sĩ liên tục kêu khổ, nghĩ thầm rằng chuyện rõ ràngnhư vậy, vì sao Hoàng thượng cứ phải giả ngây giả dại? Sau khi do dự một hồi,hắn vẫn dốc dũng khí nói: "Bệ hạ, dù sao Tiểu Phạm đại nhân cũng là Đề ti toànquyền của Giám Sát viện, nếu để Giám Sát viện điều tra bộ Hộ, chuyện này đồnra ngoài, e rằng ảnh hưởng sẽ không tốt lắm."”Cứ để Giám Sát viện điều tra.” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Đồng thời bộ Lại, bộHình và Đại Lý tự phái người giúp đỡ. Các ngươi lại chọn một người đứng đầuquản lý việc này. Đã muốn điều tra thiếu hụt trong bộ Hộ, thế thì không phảiviệc chỉ mấy người là làm được.”Các đại thần trong Ngự Thư phòng nghe vậy đều hiểu, cái gọi là phái ngườigiúp đỡ thực chất là giám thị Giám Sát viện mà thôi. Nhưng mọi người thật sựkhông hiểu, nếu trong lòng bệ hạ đã xác định do bộ Lại, bộ Hình và Đại Lý tựthanh tra bộ Hộ, thế thì sao lại nhất quyết kéo Giám Sát viện vào vũng nướcnày?Về phần lựa chọn người đứng đầu quản lý việc thanh tra bộ Hộ, các đại thần lạiim thin thít, biết người được phái sẽ đắc tội nặng nề với Phạm gia và quan viênliên quan, nhưng cũng hiểu, nếu thật sự tra ra vấn đề sẽ là một nét bút rất đậmcho danh tiếng của minh trong thiên hạ. So sánh hai đầu, cuối cùng vẫn khôngcó ai mạo hiểm đi nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.Ngay cả phe đối đầu với Phạm gia như Thượng thư bộ Lại, Nhị hoàng Tử, cũngđều im lặng.Hoàng đế không để người khác nhìn ra tâm trạng, khẽ mỉm cười, ánh mắt từ từđảo qua gương mặt các đại thần và con trai mình, cuối cùng dừng lại trên gươngmặt của Hồ Đại học sĩ.Hồ Đại học sĩ thầm thở dài một tiếng, biết mình không thể trốn tránh khó khănnày. Đầu năm nay mình vào kinh, được bệ hạ đề bạt làm Đại học sĩ nội cáctrong Môn Hạ Thư Trung, mặc dù có tiếng tăm từ những năm trước bảo hộ,mấy năm gần đây lại có tiếng nói của quan viên các khu vực lót đường cho,nhưng ở nơi trung tâm này lại không có thành tựu hiển hách nào. Bệ hạ nhắmvào mình, đơn giản là vì thời gian mình nhập kinh còn ngắn, không dính dánggì tới các thế lực khác;. mặt khác cũng là muốn mình mượn việc thanh tra bộHộ để xây dựng uy quyền của bản thân trong triều đình.Đối với sự tin tưởng và trọng dụng của bệ hạ, Hồ Đại học sĩ rất cảm kích.Nhưng đối với việc bệ hạ để mình đi đắc tội với hai người trong Phạm phủ, HồĐại học sĩ lại có phần oán hận.

Chương 644: Sự việc bộ Hộ 5