Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 643: Sự việc bộ Hộ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn vội vàng cười nói theo lời Đại hoàng tử: "Bệ hạ, Quách Tranh này, lão thầnkhông sợ nói năng thiếu lễ phép, cũng phải nói thêm một câu. Người này thíchviệc lớn hám công to, thường có những hành động xằng bậy, mới năm trướcmới bị bệ hạ giáng chức xuống Giang Nam, khó đảm bảo hắn sẽ không vì mốithù xưa với Tiểu Phạm đại nhân mà cố ý phóng đại sự việc, vu oan hại người."Ba chữ "mối thù xưa" vừa được nêu ra, mọi người không nhịn được nhìn thoángqua Nhị hoàng tử có mối thù xưa sâu nhất với Phạm Nhàn. Tuy gương mặt Nhịhoàng tử vẫn giữ được nụ cười thanh tú như thường nhưng thực tế da mặt đã bắtđầu phát nóng, nhìn Đại hoàng tử bằng ánh mắt u ám. Thuở nhỏ hắn và Đạihoàng là huynh đệ thân thiết, chẳng hiểu sao giờ đây đại ca lại nhất quyết đứngvề phía đứa con hoang kia!Sau khi lời của Thư Đại học sĩ kết thúc, Hoàng đế gật đầu, cho dù trong lònghắn còn có những suy nghĩ khác nhưng lúc này cũng không thể nói thêm điềugì. Bởi vì năm ngoái, do sự việc Phạm Nhàn đại náo bộ Hình, triều đình đãgiáng chức Tả đô Ngự sử Đô Sát viện tới tận khu vực Giang Nam xa xôi,nguyên nhân đưa ra chính là người này thích việc lớn hám công to, phẩm hạnhkhông tốt.Thiên tử đã nói lời vàng ngọc, đương nhiên không thể nuốt lại. Chẳng qua khiđó Hoàng đế muốn an ủi Phạm Nhàn, nhưng bây giờ Hoàng đế lại muốn dùngtấu chương của Quách Tranh để làm chút chuyện. Bị Thư Đại học sĩ chặn lạinhư vậy, trong lòng hắn không khỏi mỉm cười tự giễu, thầm nghĩ thế này cóphải mình tự đào hố rồi mình tự nhảy vào không?“Chẳng phải còn một vị công công tới Giang Nam sao?” Lúc này Thái tử lạinhảy ra thể hiện sự ngu dốt của mình, cười ha ha nói: "Phụ thân, tuy không thểtin vào lời một phía của Ngự sử Quách Tranh, nhưng chờ công công kia trở vềhỏi chuyện, là biết rốt cuộc ở Giang Nam đã xảy ra chuyện gì."Câu này trông có vẻ rất ổn thỏa, nhưng thực tế lại mang chút âm mưu. Côngcông sẽ bôi xấu Phạm Nhàn ra sao, chẳng phải là chuyện một câu nói của Tháihậu nương nương trong hoàng cung à? Thái tử rất tự tin đối với vấn đề này.Hoàng đế lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Lời của thái giám làm sao mà tinđược? Tổ huấn vẫn đó, ngươi đừng có quên!"Thái tử nhu nhược không dám nói tiếp, Diêu công công hầu hạ bên cạnh vẫn imlặng không nói một lời, sắc mặt cũng không hề thay đổi.“Chờ tấu chương của Tiết Thanh đi.” Hoàng đế nhắm hai mắt, hít thở một hơinặng nề.Mọi người trong Ngự Thư phòng đồng loạt gật đầu, thầm nghĩ lời nói của Tổngđốc một khu vực, đương nhiên đáng tin cậy hơn một chút.Hồ đại học sĩ nãy giờ vẫn chưa thể hiện thái độ, cuối cùng cũng mở miệng nói:"Nếu vậy, vụ việc Giang Nam tạm gác sang một bên, nếu nói thật sự có chuyệnnhư vậy, thần... thật sự không dám tin. Như Nhị điện hạ vừa nói, nếu thật sự cóngười tự ý điều quỹ công về Giang Nam để mưu lợi, đúng là gần như mưuphản. Thần tin rằng Phạm Thượng thư không phải là người điên cuồng như vậy.Có điều, nếu Ngự sử khu vực Giang Nam và một số quan viên địa phương đãdâng tấu chương, triều đình cũng không thể bỏ qua không hỏi đến. Vấn đề thanhtra bộ Hộ cũng nên bắt đầu tiến hành, thứ nhất là để yên lòng tất cả các bá quanvăn võ trong triều, thứ hai cũng là rửa sạch những lời chỉ trích mà PhạmThượng thư đang phải chịu đựng."Đối với các vị Đại học sĩ thuộc Môn Hạ Thư Trung, Hoàng đế Khánh Quốc vẫngiữ vẻ ngoài kính trọng, sau một hồi trầm ngâm mới gật nhẹ đầu một cái, độtnhiên tự cười nhạo: "Cho dù làm ra loại chuyện như vậy, cũng không thể coi đólà điên cuồng... Nhưng trẫm cũng hơi ngạc nhiên đấy, chư vị đại thần đã nghĩtới chưa. Rốt cuộc phải làm thế nào để điều tra?"Tuy khóe môi nở nụ cười tự chế nhạo nhưng không hiểu sao đáy lòng mọingười trong Ngự Thư phòng đều phát lạnh. Đám người đã hiểu Hoàng đế thựcsự có ý kiến rất lớn với Phạm Thượng thư, nhưng không hiểu sao Phạm phủ vẫnluôn được sủng ái lại đột nhiên trở thành nơi mà bệ hạ không muốn thấy? PhạmKiến, rốt cuộc đã làm gì đắc tội với bệ hạ?Còn câu hỏi cuối cùng của Hoàng đế cũng khiến các đại thần im bặt, hoàn toànkhông biết đáp lời như thế nào.Triều đình Khánh Quốc có hai hệ thống giám sát quan lại, một là Ngôn quan,chính là các Ngự sử Đô Sát viện đã quen chịu côn bổng triều đình, hệ thống cònlại đương nhiên là Giám Sát viện với quyền lực cực lớn.Đô Sát viện là cơ quan phòng ngừa tham nhũng, có quyền tố cáo dựa theo lờiđồn. Chính vì vậy, mới đây, Quách Tranh Ngự sử khu vực Giang Nam mới dámdâng tấu hạch tội Phạm Nhàn tự ý sử dụng quỹ công, dung túng thuộc hạ vàoNội Khố tranh chấp lợi ích với các thương nhân, mà không cần chứng cứ nào.
Hắn vội vàng cười nói theo lời Đại hoàng tử: "Bệ hạ, Quách Tranh này, lão thần
không sợ nói năng thiếu lễ phép, cũng phải nói thêm một câu. Người này thích
việc lớn hám công to, thường có những hành động xằng bậy, mới năm trước
mới bị bệ hạ giáng chức xuống Giang Nam, khó đảm bảo hắn sẽ không vì mối
thù xưa với Tiểu Phạm đại nhân mà cố ý phóng đại sự việc, vu oan hại người."
Ba chữ "mối thù xưa" vừa được nêu ra, mọi người không nhịn được nhìn thoáng
qua Nhị hoàng tử có mối thù xưa sâu nhất với Phạm Nhàn. Tuy gương mặt Nhị
hoàng tử vẫn giữ được nụ cười thanh tú như thường nhưng thực tế da mặt đã bắt
đầu phát nóng, nhìn Đại hoàng tử bằng ánh mắt u ám. Thuở nhỏ hắn và Đại
hoàng là huynh đệ thân thiết, chẳng hiểu sao giờ đây đại ca lại nhất quyết đứng
về phía đứa con hoang kia!
Sau khi lời của Thư Đại học sĩ kết thúc, Hoàng đế gật đầu, cho dù trong lòng
hắn còn có những suy nghĩ khác nhưng lúc này cũng không thể nói thêm điều
gì. Bởi vì năm ngoái, do sự việc Phạm Nhàn đại náo bộ Hình, triều đình đã
giáng chức Tả đô Ngự sử Đô Sát viện tới tận khu vực Giang Nam xa xôi,
nguyên nhân đưa ra chính là người này thích việc lớn hám công to, phẩm hạnh
không tốt.
Thiên tử đã nói lời vàng ngọc, đương nhiên không thể nuốt lại. Chẳng qua khi
đó Hoàng đế muốn an ủi Phạm Nhàn, nhưng bây giờ Hoàng đế lại muốn dùng
tấu chương của Quách Tranh để làm chút chuyện. Bị Thư Đại học sĩ chặn lại
như vậy, trong lòng hắn không khỏi mỉm cười tự giễu, thầm nghĩ thế này có
phải mình tự đào hố rồi mình tự nhảy vào không?
“Chẳng phải còn một vị công công tới Giang Nam sao?” Lúc này Thái tử lại
nhảy ra thể hiện sự ngu dốt của mình, cười ha ha nói: "Phụ thân, tuy không thể
tin vào lời một phía của Ngự sử Quách Tranh, nhưng chờ công công kia trở về
hỏi chuyện, là biết rốt cuộc ở Giang Nam đã xảy ra chuyện gì."
Câu này trông có vẻ rất ổn thỏa, nhưng thực tế lại mang chút âm mưu. Công
công sẽ bôi xấu Phạm Nhàn ra sao, chẳng phải là chuyện một câu nói của Thái
hậu nương nương trong hoàng cung à? Thái tử rất tự tin đối với vấn đề này.
Hoàng đế lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Lời của thái giám làm sao mà tin
được? Tổ huấn vẫn đó, ngươi đừng có quên!"
Thái tử nhu nhược không dám nói tiếp, Diêu công công hầu hạ bên cạnh vẫn im
lặng không nói một lời, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
“Chờ tấu chương của Tiết Thanh đi.” Hoàng đế nhắm hai mắt, hít thở một hơi
nặng nề.
Mọi người trong Ngự Thư phòng đồng loạt gật đầu, thầm nghĩ lời nói của Tổng
đốc một khu vực, đương nhiên đáng tin cậy hơn một chút.
Hồ đại học sĩ nãy giờ vẫn chưa thể hiện thái độ, cuối cùng cũng mở miệng nói:
"Nếu vậy, vụ việc Giang Nam tạm gác sang một bên, nếu nói thật sự có chuyện
như vậy, thần... thật sự không dám tin. Như Nhị điện hạ vừa nói, nếu thật sự có
người tự ý điều quỹ công về Giang Nam để mưu lợi, đúng là gần như mưu
phản. Thần tin rằng Phạm Thượng thư không phải là người điên cuồng như vậy.
Có điều, nếu Ngự sử khu vực Giang Nam và một số quan viên địa phương đã
dâng tấu chương, triều đình cũng không thể bỏ qua không hỏi đến. Vấn đề thanh
tra bộ Hộ cũng nên bắt đầu tiến hành, thứ nhất là để yên lòng tất cả các bá quan
văn võ trong triều, thứ hai cũng là rửa sạch những lời chỉ trích mà Phạm
Thượng thư đang phải chịu đựng."
Đối với các vị Đại học sĩ thuộc Môn Hạ Thư Trung, Hoàng đế Khánh Quốc vẫn
giữ vẻ ngoài kính trọng, sau một hồi trầm ngâm mới gật nhẹ đầu một cái, đột
nhiên tự cười nhạo: "Cho dù làm ra loại chuyện như vậy, cũng không thể coi đó
là điên cuồng... Nhưng trẫm cũng hơi ngạc nhiên đấy, chư vị đại thần đã nghĩ
tới chưa. Rốt cuộc phải làm thế nào để điều tra?"
Tuy khóe môi nở nụ cười tự chế nhạo nhưng không hiểu sao đáy lòng mọi
người trong Ngự Thư phòng đều phát lạnh. Đám người đã hiểu Hoàng đế thực
sự có ý kiến rất lớn với Phạm Thượng thư, nhưng không hiểu sao Phạm phủ vẫn
luôn được sủng ái lại đột nhiên trở thành nơi mà bệ hạ không muốn thấy? Phạm
Kiến, rốt cuộc đã làm gì đắc tội với bệ hạ?
Còn câu hỏi cuối cùng của Hoàng đế cũng khiến các đại thần im bặt, hoàn toàn
không biết đáp lời như thế nào.
Triều đình Khánh Quốc có hai hệ thống giám sát quan lại, một là Ngôn quan,
chính là các Ngự sử Đô Sát viện đã quen chịu côn bổng triều đình, hệ thống còn
lại đương nhiên là Giám Sát viện với quyền lực cực lớn.
Đô Sát viện là cơ quan phòng ngừa tham nhũng, có quyền tố cáo dựa theo lời
đồn. Chính vì vậy, mới đây, Quách Tranh Ngự sử khu vực Giang Nam mới dám
dâng tấu hạch tội Phạm Nhàn tự ý sử dụng quỹ công, dung túng thuộc hạ vào
Nội Khố tranh chấp lợi ích với các thương nhân, mà không cần chứng cứ nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn vội vàng cười nói theo lời Đại hoàng tử: "Bệ hạ, Quách Tranh này, lão thầnkhông sợ nói năng thiếu lễ phép, cũng phải nói thêm một câu. Người này thíchviệc lớn hám công to, thường có những hành động xằng bậy, mới năm trướcmới bị bệ hạ giáng chức xuống Giang Nam, khó đảm bảo hắn sẽ không vì mốithù xưa với Tiểu Phạm đại nhân mà cố ý phóng đại sự việc, vu oan hại người."Ba chữ "mối thù xưa" vừa được nêu ra, mọi người không nhịn được nhìn thoángqua Nhị hoàng tử có mối thù xưa sâu nhất với Phạm Nhàn. Tuy gương mặt Nhịhoàng tử vẫn giữ được nụ cười thanh tú như thường nhưng thực tế da mặt đã bắtđầu phát nóng, nhìn Đại hoàng tử bằng ánh mắt u ám. Thuở nhỏ hắn và Đạihoàng là huynh đệ thân thiết, chẳng hiểu sao giờ đây đại ca lại nhất quyết đứngvề phía đứa con hoang kia!Sau khi lời của Thư Đại học sĩ kết thúc, Hoàng đế gật đầu, cho dù trong lònghắn còn có những suy nghĩ khác nhưng lúc này cũng không thể nói thêm điềugì. Bởi vì năm ngoái, do sự việc Phạm Nhàn đại náo bộ Hình, triều đình đãgiáng chức Tả đô Ngự sử Đô Sát viện tới tận khu vực Giang Nam xa xôi,nguyên nhân đưa ra chính là người này thích việc lớn hám công to, phẩm hạnhkhông tốt.Thiên tử đã nói lời vàng ngọc, đương nhiên không thể nuốt lại. Chẳng qua khiđó Hoàng đế muốn an ủi Phạm Nhàn, nhưng bây giờ Hoàng đế lại muốn dùngtấu chương của Quách Tranh để làm chút chuyện. Bị Thư Đại học sĩ chặn lạinhư vậy, trong lòng hắn không khỏi mỉm cười tự giễu, thầm nghĩ thế này cóphải mình tự đào hố rồi mình tự nhảy vào không?“Chẳng phải còn một vị công công tới Giang Nam sao?” Lúc này Thái tử lạinhảy ra thể hiện sự ngu dốt của mình, cười ha ha nói: "Phụ thân, tuy không thểtin vào lời một phía của Ngự sử Quách Tranh, nhưng chờ công công kia trở vềhỏi chuyện, là biết rốt cuộc ở Giang Nam đã xảy ra chuyện gì."Câu này trông có vẻ rất ổn thỏa, nhưng thực tế lại mang chút âm mưu. Côngcông sẽ bôi xấu Phạm Nhàn ra sao, chẳng phải là chuyện một câu nói của Tháihậu nương nương trong hoàng cung à? Thái tử rất tự tin đối với vấn đề này.Hoàng đế lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Lời của thái giám làm sao mà tinđược? Tổ huấn vẫn đó, ngươi đừng có quên!"Thái tử nhu nhược không dám nói tiếp, Diêu công công hầu hạ bên cạnh vẫn imlặng không nói một lời, sắc mặt cũng không hề thay đổi.“Chờ tấu chương của Tiết Thanh đi.” Hoàng đế nhắm hai mắt, hít thở một hơinặng nề.Mọi người trong Ngự Thư phòng đồng loạt gật đầu, thầm nghĩ lời nói của Tổngđốc một khu vực, đương nhiên đáng tin cậy hơn một chút.Hồ đại học sĩ nãy giờ vẫn chưa thể hiện thái độ, cuối cùng cũng mở miệng nói:"Nếu vậy, vụ việc Giang Nam tạm gác sang một bên, nếu nói thật sự có chuyệnnhư vậy, thần... thật sự không dám tin. Như Nhị điện hạ vừa nói, nếu thật sự cóngười tự ý điều quỹ công về Giang Nam để mưu lợi, đúng là gần như mưuphản. Thần tin rằng Phạm Thượng thư không phải là người điên cuồng như vậy.Có điều, nếu Ngự sử khu vực Giang Nam và một số quan viên địa phương đãdâng tấu chương, triều đình cũng không thể bỏ qua không hỏi đến. Vấn đề thanhtra bộ Hộ cũng nên bắt đầu tiến hành, thứ nhất là để yên lòng tất cả các bá quanvăn võ trong triều, thứ hai cũng là rửa sạch những lời chỉ trích mà PhạmThượng thư đang phải chịu đựng."Đối với các vị Đại học sĩ thuộc Môn Hạ Thư Trung, Hoàng đế Khánh Quốc vẫngiữ vẻ ngoài kính trọng, sau một hồi trầm ngâm mới gật nhẹ đầu một cái, độtnhiên tự cười nhạo: "Cho dù làm ra loại chuyện như vậy, cũng không thể coi đólà điên cuồng... Nhưng trẫm cũng hơi ngạc nhiên đấy, chư vị đại thần đã nghĩtới chưa. Rốt cuộc phải làm thế nào để điều tra?"Tuy khóe môi nở nụ cười tự chế nhạo nhưng không hiểu sao đáy lòng mọingười trong Ngự Thư phòng đều phát lạnh. Đám người đã hiểu Hoàng đế thựcsự có ý kiến rất lớn với Phạm Thượng thư, nhưng không hiểu sao Phạm phủ vẫnluôn được sủng ái lại đột nhiên trở thành nơi mà bệ hạ không muốn thấy? PhạmKiến, rốt cuộc đã làm gì đắc tội với bệ hạ?Còn câu hỏi cuối cùng của Hoàng đế cũng khiến các đại thần im bặt, hoàn toànkhông biết đáp lời như thế nào.Triều đình Khánh Quốc có hai hệ thống giám sát quan lại, một là Ngôn quan,chính là các Ngự sử Đô Sát viện đã quen chịu côn bổng triều đình, hệ thống cònlại đương nhiên là Giám Sát viện với quyền lực cực lớn.Đô Sát viện là cơ quan phòng ngừa tham nhũng, có quyền tố cáo dựa theo lờiđồn. Chính vì vậy, mới đây, Quách Tranh Ngự sử khu vực Giang Nam mới dámdâng tấu hạch tội Phạm Nhàn tự ý sử dụng quỹ công, dung túng thuộc hạ vàoNội Khố tranh chấp lợi ích với các thương nhân, mà không cần chứng cứ nào.