Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 667: Kinh đô giữa xuân 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vén bức rèm, chậm rãi bước ra, như cười nhưkhông nhìn Thái tử.Thái tử bỗng cảm thấy căng thẳng, càng không dám nhìn thẳng vào gương mặtmỹ lệ phi phàm kia.o O o“Sưj việc bộ Hộ lần này, có vẻ như chúng ta đều đã bị lừa.” Trên gương mặtTrưởng công chúa Lý Vân Duệ lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không thể chekhuất được hào quang của mình.Đột nhiên Trưởng công chúa lại bật cười, nói: "Con rể của ta đúng là thú vị, đãbố trí sẵn cái bẫy để chúng ta nhảy vào. May mà Tĩnh Vương gia đã gây rối,nếu không chuyện này trở nên quá lớn mà chúng ta vẫn không nắm được chứngcứ về việc bộ Hộ điều động quỹ công tới Giang Nam, thế thì thật không biếtphải giải thích với văn võ toàn triều như thế nào."Bạc của bộ Hộ sau khi điều chuyển một vòng quanh Giang Nam, đã sớm trở về,đương nhiên không thể tra ra được gì. Tuy vẫn còn một ít ngân lượng vẫn trongcác tiền trang ở Giang Nam nhưng số lượng cũng không lớn. Với thủ đoạn củaPhạm Kiến, đương nhiên sẽ che giấu tới mức hoàn toàn không có sơ hở.Thái tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhẹ giọng nói: "Kính xin cô cô chỉ điểm."“Hôm nay chỉ là uống trà mà thôi.” Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Dù saocác ngươi cũng là... huynh đệ ruột thịt, chuyện gì cũng có thể nói được, đừng đểngười ngoài nhìn vào lại cười chê."Khi Trưởng công chúa nói đến mấy chữ chữ "huynh đệ ruột thịt", còn nhấnmạnh hai chữ "ruột thịt", tuy là nhắc nhở, nhưng vô tình lộ vẻ quyến rũ.Thái tử giọng nói run rẩy đáp: "Nhưng nếu không tìm được lỗi lầm của bộ Hộ...Phạm Nhàn này... không có sơ hở nào để nắm bắt, chẳng lẽ chỉ có thể đợi hắnbồi dưỡng lực lượng tại Giang Nam? Sau này nếu hắn về kinh thì sao?"“Bộ Hộ thì đương nhiên là phải điều tra rồi. “ Cặp mắt long lanh của Trưởngcông chúa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thái tử, cười nói: "Hoàng đế caca tạm thời lùi một bước, ngày sau chắc chắn sẽ tiến thêm một bước dài, điện hạkhông cần lo lắng. Còn về con rể của ta... ngươi càng không cần lo lắng... AnChi này ấy à, trông thì không ăn dầu ăn muối gì, thực ra... đối phó hắn thật sựrất dễ."Thái tử và Nhị hoàng tử đều kinh ngạc, thầm nghĩ sao lại nói như vậy được?Loại người như Phạm Nhàn này, làm y mất mặt đã chẳng dễ, lật đổ y lại càngkhó khăn. Không thể tiêu diệt được từ tinh thần, càng không thể tiêu diệt từ thânxác, vì sao Trưởng công chúa lại nói năng bình thản như vậy?“Con rể của ta.” Trưởng công chúa dịu dàng nói: "Trông có vẻ vô tình, thật ra...là vô tình nhưng lại đa tình."Sau khi cuộc họp bàn bí mật trên sông Lưu Tinh kết thúc, Nhị hoàng tử đượcBát gia bảo vệ lên xe ngựa, trực tiếp trở về phủ đệ ở phía bắc kinh đô.Hiện giờ, một trong Bát gia đã bị Phạm Nhàn giết chết, Phạm Vô Cứu cũng bịkiếm thủ Lục Xử dạ dẫm đến mức về quê, cho nên chỉ còn lại có sáu người.Xem ra đã không còn uy phong như ngày trước.Nhị hoàng tử đã được phong vương năm tháng, tới giờ cũng thành hôn đượcmấy tháng. Mối quan hệ của hắn với Vương phi vẫn rất tốt, không có tin đồnxấu nào lan truyền.Vương phi họ Diệp, tên Linh Nhi.Trong phòng ngủ, Diệp Linh Nhi khoác lên mình phu quân một chiếc áo màuxanh da trời mỏng manh, gương mặt từng phóng khoáng nay lộ vẻ ưu tư.Nhị hoàng tử quay người lại, thấy vậy trong lòng hơi áy náy, nhẹ nhàng nânglấy đôi tay se lạnh của cô, an ủi: "Đang nghĩ gì vậy?"“Hôm nay...” Diệp Linh Nhi cắn môi dưới, đôi mắt sáng như ngọc thạch thoángchút do dự. Cuối cùng, cô vẫn dốc hết dũng khí, mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"Nhị hoàng tử cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, rồi trả lời thẳng thắn: "Tới sôngLưu Tinh gặp mặt cô cô và Thái tử điện hạ."Trong lòng Diệp Linh Nhi dâng lên cảm giác ấm áp. Chuyện lớn như vậy màNhị hoàng tử vẫn không dối gạt mình, chứng tỏ hắn thật sự coi mình như ngườitri kỷ. Cô không khỏi khuyên nhủ: "Sao phải như vậy? Chúng ta cứ sống anlành không hơn sao?"Thành hôn đã mấy tháng, Nhị hoàng tử luôn dịu dàng săn sóc, không hề lộ vẻbá đạo, vô sỉ như những hoàng tộc khác. Một phần là vì Diệp Linh Nhi có bốicảnh gia tộc rất cường đại, nhưng phần khác cũng vì hắn thực sự có tình cảmvới Diệp Linh Nhi.Thực ra thế hệ trẻ của Khánh Quốc đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Ví dụ nhưUyển Nhi, như các vị Hoàng tử, như Diệp Linh Nhi và tiểu thư nhà họ Phạm.Ranh giới giữa hoàng tộc và một số gia tộc tâm phúc cũng không mấy rõ ràng.Nhị hoàng tử biết thê tử đang nghĩ cho mình, không nhịn được thở dài mộttiếng, nói: "Có nhiều chuyện, chúng ta cũng bất đắc dĩ."Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Trước kia là bệ hạđẩy chàng ra, nhưng bây giờ... Sư phụ, Phạm Nhàn đã thay vai trò của chàng,chàng đâu cần tham gia vào?"

Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vén bức rèm, chậm rãi bước ra, như cười như

không nhìn Thái tử.

Thái tử bỗng cảm thấy căng thẳng, càng không dám nhìn thẳng vào gương mặt

mỹ lệ phi phàm kia.

o O o

“Sưj việc bộ Hộ lần này, có vẻ như chúng ta đều đã bị lừa.” Trên gương mặt

Trưởng công chúa Lý Vân Duệ lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không thể che

khuất được hào quang của mình.

Đột nhiên Trưởng công chúa lại bật cười, nói: "Con rể của ta đúng là thú vị, đã

bố trí sẵn cái bẫy để chúng ta nhảy vào. May mà Tĩnh Vương gia đã gây rối,

nếu không chuyện này trở nên quá lớn mà chúng ta vẫn không nắm được chứng

cứ về việc bộ Hộ điều động quỹ công tới Giang Nam, thế thì thật không biết

phải giải thích với văn võ toàn triều như thế nào."

Bạc của bộ Hộ sau khi điều chuyển một vòng quanh Giang Nam, đã sớm trở về,

đương nhiên không thể tra ra được gì. Tuy vẫn còn một ít ngân lượng vẫn trong

các tiền trang ở Giang Nam nhưng số lượng cũng không lớn. Với thủ đoạn của

Phạm Kiến, đương nhiên sẽ che giấu tới mức hoàn toàn không có sơ hở.

Thái tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhẹ giọng nói: "Kính xin cô cô chỉ điểm."

“Hôm nay chỉ là uống trà mà thôi.” Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Dù sao

các ngươi cũng là... huynh đệ ruột thịt, chuyện gì cũng có thể nói được, đừng để

người ngoài nhìn vào lại cười chê."

Khi Trưởng công chúa nói đến mấy chữ chữ "huynh đệ ruột thịt", còn nhấn

mạnh hai chữ "ruột thịt", tuy là nhắc nhở, nhưng vô tình lộ vẻ quyến rũ.

Thái tử giọng nói run rẩy đáp: "Nhưng nếu không tìm được lỗi lầm của bộ Hộ...

Phạm Nhàn này... không có sơ hở nào để nắm bắt, chẳng lẽ chỉ có thể đợi hắn

bồi dưỡng lực lượng tại Giang Nam? Sau này nếu hắn về kinh thì sao?"

“Bộ Hộ thì đương nhiên là phải điều tra rồi. “ Cặp mắt long lanh của Trưởng

công chúa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thái tử, cười nói: "Hoàng đế ca

ca tạm thời lùi một bước, ngày sau chắc chắn sẽ tiến thêm một bước dài, điện hạ

không cần lo lắng. Còn về con rể của ta... ngươi càng không cần lo lắng... An

Chi này ấy à, trông thì không ăn dầu ăn muối gì, thực ra... đối phó hắn thật sự

rất dễ."

Thái tử và Nhị hoàng tử đều kinh ngạc, thầm nghĩ sao lại nói như vậy được?

Loại người như Phạm Nhàn này, làm y mất mặt đã chẳng dễ, lật đổ y lại càng

khó khăn. Không thể tiêu diệt được từ tinh thần, càng không thể tiêu diệt từ thân

xác, vì sao Trưởng công chúa lại nói năng bình thản như vậy?

“Con rể của ta.” Trưởng công chúa dịu dàng nói: "Trông có vẻ vô tình, thật ra...

là vô tình nhưng lại đa tình."

Sau khi cuộc họp bàn bí mật trên sông Lưu Tinh kết thúc, Nhị hoàng tử được

Bát gia bảo vệ lên xe ngựa, trực tiếp trở về phủ đệ ở phía bắc kinh đô.

Hiện giờ, một trong Bát gia đã bị Phạm Nhàn giết chết, Phạm Vô Cứu cũng bị

kiếm thủ Lục Xử dạ dẫm đến mức về quê, cho nên chỉ còn lại có sáu người.

Xem ra đã không còn uy phong như ngày trước.

Nhị hoàng tử đã được phong vương năm tháng, tới giờ cũng thành hôn được

mấy tháng. Mối quan hệ của hắn với Vương phi vẫn rất tốt, không có tin đồn

xấu nào lan truyền.

Vương phi họ Diệp, tên Linh Nhi.

Trong phòng ngủ, Diệp Linh Nhi khoác lên mình phu quân một chiếc áo màu

xanh da trời mỏng manh, gương mặt từng phóng khoáng nay lộ vẻ ưu tư.

Nhị hoàng tử quay người lại, thấy vậy trong lòng hơi áy náy, nhẹ nhàng nâng

lấy đôi tay se lạnh của cô, an ủi: "Đang nghĩ gì vậy?"

“Hôm nay...” Diệp Linh Nhi cắn môi dưới, đôi mắt sáng như ngọc thạch thoáng

chút do dự. Cuối cùng, cô vẫn dốc hết dũng khí, mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Nhị hoàng tử cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, rồi trả lời thẳng thắn: "Tới sông

Lưu Tinh gặp mặt cô cô và Thái tử điện hạ."

Trong lòng Diệp Linh Nhi dâng lên cảm giác ấm áp. Chuyện lớn như vậy mà

Nhị hoàng tử vẫn không dối gạt mình, chứng tỏ hắn thật sự coi mình như người

tri kỷ. Cô không khỏi khuyên nhủ: "Sao phải như vậy? Chúng ta cứ sống an

lành không hơn sao?"

Thành hôn đã mấy tháng, Nhị hoàng tử luôn dịu dàng săn sóc, không hề lộ vẻ

bá đạo, vô sỉ như những hoàng tộc khác. Một phần là vì Diệp Linh Nhi có bối

cảnh gia tộc rất cường đại, nhưng phần khác cũng vì hắn thực sự có tình cảm

với Diệp Linh Nhi.

Thực ra thế hệ trẻ của Khánh Quốc đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Ví dụ như

Uyển Nhi, như các vị Hoàng tử, như Diệp Linh Nhi và tiểu thư nhà họ Phạm.

Ranh giới giữa hoàng tộc và một số gia tộc tâm phúc cũng không mấy rõ ràng.

Nhị hoàng tử biết thê tử đang nghĩ cho mình, không nhịn được thở dài một

tiếng, nói: "Có nhiều chuyện, chúng ta cũng bất đắc dĩ."

Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Trước kia là bệ hạ

đẩy chàng ra, nhưng bây giờ... Sư phụ, Phạm Nhàn đã thay vai trò của chàng,

chàng đâu cần tham gia vào?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vén bức rèm, chậm rãi bước ra, như cười nhưkhông nhìn Thái tử.Thái tử bỗng cảm thấy căng thẳng, càng không dám nhìn thẳng vào gương mặtmỹ lệ phi phàm kia.o O o“Sưj việc bộ Hộ lần này, có vẻ như chúng ta đều đã bị lừa.” Trên gương mặtTrưởng công chúa Lý Vân Duệ lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không thể chekhuất được hào quang của mình.Đột nhiên Trưởng công chúa lại bật cười, nói: "Con rể của ta đúng là thú vị, đãbố trí sẵn cái bẫy để chúng ta nhảy vào. May mà Tĩnh Vương gia đã gây rối,nếu không chuyện này trở nên quá lớn mà chúng ta vẫn không nắm được chứngcứ về việc bộ Hộ điều động quỹ công tới Giang Nam, thế thì thật không biếtphải giải thích với văn võ toàn triều như thế nào."Bạc của bộ Hộ sau khi điều chuyển một vòng quanh Giang Nam, đã sớm trở về,đương nhiên không thể tra ra được gì. Tuy vẫn còn một ít ngân lượng vẫn trongcác tiền trang ở Giang Nam nhưng số lượng cũng không lớn. Với thủ đoạn củaPhạm Kiến, đương nhiên sẽ che giấu tới mức hoàn toàn không có sơ hở.Thái tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhẹ giọng nói: "Kính xin cô cô chỉ điểm."“Hôm nay chỉ là uống trà mà thôi.” Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Dù saocác ngươi cũng là... huynh đệ ruột thịt, chuyện gì cũng có thể nói được, đừng đểngười ngoài nhìn vào lại cười chê."Khi Trưởng công chúa nói đến mấy chữ chữ "huynh đệ ruột thịt", còn nhấnmạnh hai chữ "ruột thịt", tuy là nhắc nhở, nhưng vô tình lộ vẻ quyến rũ.Thái tử giọng nói run rẩy đáp: "Nhưng nếu không tìm được lỗi lầm của bộ Hộ...Phạm Nhàn này... không có sơ hở nào để nắm bắt, chẳng lẽ chỉ có thể đợi hắnbồi dưỡng lực lượng tại Giang Nam? Sau này nếu hắn về kinh thì sao?"“Bộ Hộ thì đương nhiên là phải điều tra rồi. “ Cặp mắt long lanh của Trưởngcông chúa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thái tử, cười nói: "Hoàng đế caca tạm thời lùi một bước, ngày sau chắc chắn sẽ tiến thêm một bước dài, điện hạkhông cần lo lắng. Còn về con rể của ta... ngươi càng không cần lo lắng... AnChi này ấy à, trông thì không ăn dầu ăn muối gì, thực ra... đối phó hắn thật sựrất dễ."Thái tử và Nhị hoàng tử đều kinh ngạc, thầm nghĩ sao lại nói như vậy được?Loại người như Phạm Nhàn này, làm y mất mặt đã chẳng dễ, lật đổ y lại càngkhó khăn. Không thể tiêu diệt được từ tinh thần, càng không thể tiêu diệt từ thânxác, vì sao Trưởng công chúa lại nói năng bình thản như vậy?“Con rể của ta.” Trưởng công chúa dịu dàng nói: "Trông có vẻ vô tình, thật ra...là vô tình nhưng lại đa tình."Sau khi cuộc họp bàn bí mật trên sông Lưu Tinh kết thúc, Nhị hoàng tử đượcBát gia bảo vệ lên xe ngựa, trực tiếp trở về phủ đệ ở phía bắc kinh đô.Hiện giờ, một trong Bát gia đã bị Phạm Nhàn giết chết, Phạm Vô Cứu cũng bịkiếm thủ Lục Xử dạ dẫm đến mức về quê, cho nên chỉ còn lại có sáu người.Xem ra đã không còn uy phong như ngày trước.Nhị hoàng tử đã được phong vương năm tháng, tới giờ cũng thành hôn đượcmấy tháng. Mối quan hệ của hắn với Vương phi vẫn rất tốt, không có tin đồnxấu nào lan truyền.Vương phi họ Diệp, tên Linh Nhi.Trong phòng ngủ, Diệp Linh Nhi khoác lên mình phu quân một chiếc áo màuxanh da trời mỏng manh, gương mặt từng phóng khoáng nay lộ vẻ ưu tư.Nhị hoàng tử quay người lại, thấy vậy trong lòng hơi áy náy, nhẹ nhàng nânglấy đôi tay se lạnh của cô, an ủi: "Đang nghĩ gì vậy?"“Hôm nay...” Diệp Linh Nhi cắn môi dưới, đôi mắt sáng như ngọc thạch thoángchút do dự. Cuối cùng, cô vẫn dốc hết dũng khí, mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"Nhị hoàng tử cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, rồi trả lời thẳng thắn: "Tới sôngLưu Tinh gặp mặt cô cô và Thái tử điện hạ."Trong lòng Diệp Linh Nhi dâng lên cảm giác ấm áp. Chuyện lớn như vậy màNhị hoàng tử vẫn không dối gạt mình, chứng tỏ hắn thật sự coi mình như ngườitri kỷ. Cô không khỏi khuyên nhủ: "Sao phải như vậy? Chúng ta cứ sống anlành không hơn sao?"Thành hôn đã mấy tháng, Nhị hoàng tử luôn dịu dàng săn sóc, không hề lộ vẻbá đạo, vô sỉ như những hoàng tộc khác. Một phần là vì Diệp Linh Nhi có bốicảnh gia tộc rất cường đại, nhưng phần khác cũng vì hắn thực sự có tình cảmvới Diệp Linh Nhi.Thực ra thế hệ trẻ của Khánh Quốc đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Ví dụ nhưUyển Nhi, như các vị Hoàng tử, như Diệp Linh Nhi và tiểu thư nhà họ Phạm.Ranh giới giữa hoàng tộc và một số gia tộc tâm phúc cũng không mấy rõ ràng.Nhị hoàng tử biết thê tử đang nghĩ cho mình, không nhịn được thở dài mộttiếng, nói: "Có nhiều chuyện, chúng ta cũng bất đắc dĩ."Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Trước kia là bệ hạđẩy chàng ra, nhưng bây giờ... Sư phụ, Phạm Nhàn đã thay vai trò của chàng,chàng đâu cần tham gia vào?"

Chương 667: Kinh đô giữa xuân 5