Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 668: Mùa xuân hòa bình 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhị hoàng tử lại thở dài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Nếu thật sự như lờinàng nói, nhiệm vụ lịch sử của ta đã hoàn thành, đúng là nên không tham giavào những chuyện này, nhưng nàng đừng quên."Hắn mỉa mai nói: "Người mà nàng gọi là sư phụ, Tiểu Phạm đại nhân nổi tiếngnhất triều đình Đại Khánh chúng ta, thực ra... là một người thù rất dai."Diệp Linh Nhi nhíu mày, khó xử nói: "Có thù oán gì mà không thể hóa giải? Cócần thiếp đi nói chuyện không?"Tuy Nhị hoàng tử cười thầm vì sự ngây thơ của thê tử, nhưng cũng thấy cảmđộng, ôm cô vào lòng an ủi: "Rất nhiều hận thù giữa nam nhân, không phải dựavào giao tình nơi khuê phòng mà giải quyết được."Hắn không giải thích chi tiết, nhưng hắn biết hận thù giữa mình và Phạm Nhànrất khó tháo gỡ. Những hộ vệ chết trên phố Ngưu Lan, sự việc tại Bão Nguyệtlâu, những kỹ nữ đã qua đời... Còn rất nhiều, rất nhiều điều khác, Phạm Nhànđều ghi sổ vào người mình. Thật ra, đây cũng là điều mà Nhị hoàng tử khônghiểu: rõ ràng chỉ là lũ thủ hạ không quan trọng bỏ mạng, vì sao Phạm Nhàn lạihận thù mình đến vậy?Để tự bảo vệ, hắn nhất định phải có lực lượng. Đương nhiên, thực tế thì nguyênnhân quan trọng nhất là... cho đến hôm nay, Nhị hoàng tử vẫn không cam lòng.Tất cả mọi người đều không cam lòng, nhưng không mấy ai biết tới tâm tư khổcực của Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi.Thái tử bị mắng, phạm vi thanh tra thu hẹp, bộ Hộ tạm thời an toàn, Nhất XửGiám Sát viện lại một lần nữa ướn cao sống lưng. Chuyện này cũng thật thú vị,sống lưng của Nhất Xử Giám Sát viện có thẳng hay không lại phụ thuộc vàogóc độ giữa thân thể Thượng thư bộ Hộ và mặt đất.Hồ Đại học sĩ ngồi trong Môn Hạ Thư Trung vỗ bàn, chỉ mặt của các vị đại lãocủa lục bộ, mắng xối xả đám quan viên không sạch sẽ này. Dù sao hắn cũng còntrẻ, lửa giận hừng hực, không cần như Thư Vu lúc nào cũng phải diễn thể tháiđộ và phong cách của một nguyên lão đại thần. bệ hạ cần đến danh tiếng và tinhthần của Hồ Đại học sĩ, chỉ có điều trong việc thanh tra bộ Hộ, Hồ Đại học sĩchưa hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bệ hạ.Bởi vì theo nhận định của hắn, ít nhất từ tình hình đã điều tra được, bộ Hộ... thậtkhông dễ sống. Điều làm cho Hồ Đại học sĩ tức giận nhất là đến ngày hôm nay,vẫn còn một số quan viên trong triều nhớ mãi không quên, muốn moi từ đống sổsách của bộ Hộ ra một chút chứng cứ phạm tội liên quan đến Giang Nam.Tiếng đập bàn thứ hai vang lên, Hồ Đại học sĩ cau mày, lạnh lùng nhìn quanviên bên cạnh, nói nhỏ: "Điều chuyển bạc đến Giang Nam? Bạc ở đâu? Chẳnglẽ không còn trong kho của bộ Hộ? Sau này nếu không có chứng cứ đừng nóilinh tinh về những việc có lẽ có, tránh gây mất lòng các quan viên."Hắn nhìn những quan viên vẻ mặt sợ hãi, cười khẩy một tiếng: "Các vị đạinhân, tự thu xếp cho ổn thỏa đi."Sau khi nói xong câu đó, Hồ Đại học sĩ phất hai ống tay áo, bước ra khỏi cănphòng nhỏ bên cạnh hoàng cung, lưu lại rất nhiều quan viên nhìn nhau trongphòng.Mọi người đều cảm thấy lúng túng và hối hận sâu sắc. Thanh tra bộ Hộ, bộ Hộthì sạch sẽ, ngược lại bản thân và các phe phái của mình lại bị phát hiện ra vô sốvấn đề. Chỗ dựa của những quan viên này đều có vô số liên hệ với Giang Nam,xét theo tình hình ở Giang Nam, các vị đại nhân này nhận định, lượng bạc màPhạm Nhàn sử dụng khi thao túng Hạ Tê Phi đối đầu với Minh gia, chắc chắn làrút từ Quốc Khố.Chính vì có phán đoán như vậy, những người này mới tự tin như vậy, dám phátđộng tấn công bộ Hộ. Nếu khoản bạc lớn này vẫn còn trong Nội Khố ChuyểnVận ti, thế thì chắc chắn không thể san bằng trong Quốc Khố được.Nhưng mà... lại không có chút dấu vết nào!Những quan viên này hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị Hồ Đại học sĩ răn dạymột phen mà không dám cãi lại. Ai bảo chúng ngươi la hét vang trời, cuối cùnglại không điều tra ra chút vấn đề nào!Cặp cha con Phạm gia này, đúng là quá hiểm độc.Lúc này mới là bình minh, vầng mặt trời ở phía đông vẫn chưa lên, các quanviên trong Môn Hạ Thư Trung lại đang nghĩ tới tấu chương thiết triều ngày hômnay. Sắc mặt của bọn họ đều có vẻ mệt mỏi, hầu hết mọi người đều thức trắngđêm, chỉ mong lập tức lên triều tranh đấu. Mọi người đều phải dốc tới mười haiphần tinh thần, giai đoạn đầu tiên của việc thanh tra bộ Hộ đã kết thúc bằng thấtbại toàn diện của phe Trưởng công chúa và Đông Cung. Thế nhưng... làm thếnào để vãn hồi chút ít thế cục đấy?Không biết vô tình hay cố ý, mấy vị quan viên này đều đưa mắt nhìn về phíamột quan viên trẻ tuổi đang ngồi ở góc tối.
Nhị hoàng tử lại thở dài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Nếu thật sự như lời
nàng nói, nhiệm vụ lịch sử của ta đã hoàn thành, đúng là nên không tham gia
vào những chuyện này, nhưng nàng đừng quên."
Hắn mỉa mai nói: "Người mà nàng gọi là sư phụ, Tiểu Phạm đại nhân nổi tiếng
nhất triều đình Đại Khánh chúng ta, thực ra... là một người thù rất dai."
Diệp Linh Nhi nhíu mày, khó xử nói: "Có thù oán gì mà không thể hóa giải? Có
cần thiếp đi nói chuyện không?"
Tuy Nhị hoàng tử cười thầm vì sự ngây thơ của thê tử, nhưng cũng thấy cảm
động, ôm cô vào lòng an ủi: "Rất nhiều hận thù giữa nam nhân, không phải dựa
vào giao tình nơi khuê phòng mà giải quyết được."
Hắn không giải thích chi tiết, nhưng hắn biết hận thù giữa mình và Phạm Nhàn
rất khó tháo gỡ. Những hộ vệ chết trên phố Ngưu Lan, sự việc tại Bão Nguyệt
lâu, những kỹ nữ đã qua đời... Còn rất nhiều, rất nhiều điều khác, Phạm Nhàn
đều ghi sổ vào người mình. Thật ra, đây cũng là điều mà Nhị hoàng tử không
hiểu: rõ ràng chỉ là lũ thủ hạ không quan trọng bỏ mạng, vì sao Phạm Nhàn lại
hận thù mình đến vậy?
Để tự bảo vệ, hắn nhất định phải có lực lượng. Đương nhiên, thực tế thì nguyên
nhân quan trọng nhất là... cho đến hôm nay, Nhị hoàng tử vẫn không cam lòng.
Tất cả mọi người đều không cam lòng, nhưng không mấy ai biết tới tâm tư khổ
cực của Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi.
Thái tử bị mắng, phạm vi thanh tra thu hẹp, bộ Hộ tạm thời an toàn, Nhất Xử
Giám Sát viện lại một lần nữa ướn cao sống lưng. Chuyện này cũng thật thú vị,
sống lưng của Nhất Xử Giám Sát viện có thẳng hay không lại phụ thuộc vào
góc độ giữa thân thể Thượng thư bộ Hộ và mặt đất.
Hồ Đại học sĩ ngồi trong Môn Hạ Thư Trung vỗ bàn, chỉ mặt của các vị đại lão
của lục bộ, mắng xối xả đám quan viên không sạch sẽ này. Dù sao hắn cũng còn
trẻ, lửa giận hừng hực, không cần như Thư Vu lúc nào cũng phải diễn thể thái
độ và phong cách của một nguyên lão đại thần. bệ hạ cần đến danh tiếng và tinh
thần của Hồ Đại học sĩ, chỉ có điều trong việc thanh tra bộ Hộ, Hồ Đại học sĩ
chưa hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bệ hạ.
Bởi vì theo nhận định của hắn, ít nhất từ tình hình đã điều tra được, bộ Hộ... thật
không dễ sống. Điều làm cho Hồ Đại học sĩ tức giận nhất là đến ngày hôm nay,
vẫn còn một số quan viên trong triều nhớ mãi không quên, muốn moi từ đống sổ
sách của bộ Hộ ra một chút chứng cứ phạm tội liên quan đến Giang Nam.
Tiếng đập bàn thứ hai vang lên, Hồ Đại học sĩ cau mày, lạnh lùng nhìn quan
viên bên cạnh, nói nhỏ: "Điều chuyển bạc đến Giang Nam? Bạc ở đâu? Chẳng
lẽ không còn trong kho của bộ Hộ? Sau này nếu không có chứng cứ đừng nói
linh tinh về những việc có lẽ có, tránh gây mất lòng các quan viên."
Hắn nhìn những quan viên vẻ mặt sợ hãi, cười khẩy một tiếng: "Các vị đại
nhân, tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Sau khi nói xong câu đó, Hồ Đại học sĩ phất hai ống tay áo, bước ra khỏi căn
phòng nhỏ bên cạnh hoàng cung, lưu lại rất nhiều quan viên nhìn nhau trong
phòng.
Mọi người đều cảm thấy lúng túng và hối hận sâu sắc. Thanh tra bộ Hộ, bộ Hộ
thì sạch sẽ, ngược lại bản thân và các phe phái của mình lại bị phát hiện ra vô số
vấn đề. Chỗ dựa của những quan viên này đều có vô số liên hệ với Giang Nam,
xét theo tình hình ở Giang Nam, các vị đại nhân này nhận định, lượng bạc mà
Phạm Nhàn sử dụng khi thao túng Hạ Tê Phi đối đầu với Minh gia, chắc chắn là
rút từ Quốc Khố.
Chính vì có phán đoán như vậy, những người này mới tự tin như vậy, dám phát
động tấn công bộ Hộ. Nếu khoản bạc lớn này vẫn còn trong Nội Khố Chuyển
Vận ti, thế thì chắc chắn không thể san bằng trong Quốc Khố được.
Nhưng mà... lại không có chút dấu vết nào!
Những quan viên này hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị Hồ Đại học sĩ răn dạy
một phen mà không dám cãi lại. Ai bảo chúng ngươi la hét vang trời, cuối cùng
lại không điều tra ra chút vấn đề nào!
Cặp cha con Phạm gia này, đúng là quá hiểm độc.
Lúc này mới là bình minh, vầng mặt trời ở phía đông vẫn chưa lên, các quan
viên trong Môn Hạ Thư Trung lại đang nghĩ tới tấu chương thiết triều ngày hôm
nay. Sắc mặt của bọn họ đều có vẻ mệt mỏi, hầu hết mọi người đều thức trắng
đêm, chỉ mong lập tức lên triều tranh đấu. Mọi người đều phải dốc tới mười hai
phần tinh thần, giai đoạn đầu tiên của việc thanh tra bộ Hộ đã kết thúc bằng thất
bại toàn diện của phe Trưởng công chúa và Đông Cung. Thế nhưng... làm thế
nào để vãn hồi chút ít thế cục đấy?
Không biết vô tình hay cố ý, mấy vị quan viên này đều đưa mắt nhìn về phía
một quan viên trẻ tuổi đang ngồi ở góc tối.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhị hoàng tử lại thở dài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Nếu thật sự như lờinàng nói, nhiệm vụ lịch sử của ta đã hoàn thành, đúng là nên không tham giavào những chuyện này, nhưng nàng đừng quên."Hắn mỉa mai nói: "Người mà nàng gọi là sư phụ, Tiểu Phạm đại nhân nổi tiếngnhất triều đình Đại Khánh chúng ta, thực ra... là một người thù rất dai."Diệp Linh Nhi nhíu mày, khó xử nói: "Có thù oán gì mà không thể hóa giải? Cócần thiếp đi nói chuyện không?"Tuy Nhị hoàng tử cười thầm vì sự ngây thơ của thê tử, nhưng cũng thấy cảmđộng, ôm cô vào lòng an ủi: "Rất nhiều hận thù giữa nam nhân, không phải dựavào giao tình nơi khuê phòng mà giải quyết được."Hắn không giải thích chi tiết, nhưng hắn biết hận thù giữa mình và Phạm Nhànrất khó tháo gỡ. Những hộ vệ chết trên phố Ngưu Lan, sự việc tại Bão Nguyệtlâu, những kỹ nữ đã qua đời... Còn rất nhiều, rất nhiều điều khác, Phạm Nhànđều ghi sổ vào người mình. Thật ra, đây cũng là điều mà Nhị hoàng tử khônghiểu: rõ ràng chỉ là lũ thủ hạ không quan trọng bỏ mạng, vì sao Phạm Nhàn lạihận thù mình đến vậy?Để tự bảo vệ, hắn nhất định phải có lực lượng. Đương nhiên, thực tế thì nguyênnhân quan trọng nhất là... cho đến hôm nay, Nhị hoàng tử vẫn không cam lòng.Tất cả mọi người đều không cam lòng, nhưng không mấy ai biết tới tâm tư khổcực của Phạm Nhàn ở Giang Nam xa xôi.Thái tử bị mắng, phạm vi thanh tra thu hẹp, bộ Hộ tạm thời an toàn, Nhất XửGiám Sát viện lại một lần nữa ướn cao sống lưng. Chuyện này cũng thật thú vị,sống lưng của Nhất Xử Giám Sát viện có thẳng hay không lại phụ thuộc vàogóc độ giữa thân thể Thượng thư bộ Hộ và mặt đất.Hồ Đại học sĩ ngồi trong Môn Hạ Thư Trung vỗ bàn, chỉ mặt của các vị đại lãocủa lục bộ, mắng xối xả đám quan viên không sạch sẽ này. Dù sao hắn cũng còntrẻ, lửa giận hừng hực, không cần như Thư Vu lúc nào cũng phải diễn thể tháiđộ và phong cách của một nguyên lão đại thần. bệ hạ cần đến danh tiếng và tinhthần của Hồ Đại học sĩ, chỉ có điều trong việc thanh tra bộ Hộ, Hồ Đại học sĩchưa hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bệ hạ.Bởi vì theo nhận định của hắn, ít nhất từ tình hình đã điều tra được, bộ Hộ... thậtkhông dễ sống. Điều làm cho Hồ Đại học sĩ tức giận nhất là đến ngày hôm nay,vẫn còn một số quan viên trong triều nhớ mãi không quên, muốn moi từ đống sổsách của bộ Hộ ra một chút chứng cứ phạm tội liên quan đến Giang Nam.Tiếng đập bàn thứ hai vang lên, Hồ Đại học sĩ cau mày, lạnh lùng nhìn quanviên bên cạnh, nói nhỏ: "Điều chuyển bạc đến Giang Nam? Bạc ở đâu? Chẳnglẽ không còn trong kho của bộ Hộ? Sau này nếu không có chứng cứ đừng nóilinh tinh về những việc có lẽ có, tránh gây mất lòng các quan viên."Hắn nhìn những quan viên vẻ mặt sợ hãi, cười khẩy một tiếng: "Các vị đạinhân, tự thu xếp cho ổn thỏa đi."Sau khi nói xong câu đó, Hồ Đại học sĩ phất hai ống tay áo, bước ra khỏi cănphòng nhỏ bên cạnh hoàng cung, lưu lại rất nhiều quan viên nhìn nhau trongphòng.Mọi người đều cảm thấy lúng túng và hối hận sâu sắc. Thanh tra bộ Hộ, bộ Hộthì sạch sẽ, ngược lại bản thân và các phe phái của mình lại bị phát hiện ra vô sốvấn đề. Chỗ dựa của những quan viên này đều có vô số liên hệ với Giang Nam,xét theo tình hình ở Giang Nam, các vị đại nhân này nhận định, lượng bạc màPhạm Nhàn sử dụng khi thao túng Hạ Tê Phi đối đầu với Minh gia, chắc chắn làrút từ Quốc Khố.Chính vì có phán đoán như vậy, những người này mới tự tin như vậy, dám phátđộng tấn công bộ Hộ. Nếu khoản bạc lớn này vẫn còn trong Nội Khố ChuyểnVận ti, thế thì chắc chắn không thể san bằng trong Quốc Khố được.Nhưng mà... lại không có chút dấu vết nào!Những quan viên này hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị Hồ Đại học sĩ răn dạymột phen mà không dám cãi lại. Ai bảo chúng ngươi la hét vang trời, cuối cùnglại không điều tra ra chút vấn đề nào!Cặp cha con Phạm gia này, đúng là quá hiểm độc.Lúc này mới là bình minh, vầng mặt trời ở phía đông vẫn chưa lên, các quanviên trong Môn Hạ Thư Trung lại đang nghĩ tới tấu chương thiết triều ngày hômnay. Sắc mặt của bọn họ đều có vẻ mệt mỏi, hầu hết mọi người đều thức trắngđêm, chỉ mong lập tức lên triều tranh đấu. Mọi người đều phải dốc tới mười haiphần tinh thần, giai đoạn đầu tiên của việc thanh tra bộ Hộ đã kết thúc bằng thấtbại toàn diện của phe Trưởng công chúa và Đông Cung. Thế nhưng... làm thếnào để vãn hồi chút ít thế cục đấy?Không biết vô tình hay cố ý, mấy vị quan viên này đều đưa mắt nhìn về phíamột quan viên trẻ tuổi đang ngồi ở góc tối.