Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 676: Sóng dậy 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa chờ đón địch. Nếu chúng bắn mộtlượt thôi, chỉ e mười mấy quan viên Giám Sát ở đây, không ai sống sót trở về.Nhưng Đặng Tử Việt mặt không đổi sắc, vì hắn tin tưởng vào phán đoán của Đềti đại nhân. Tuy bản chất của Minh gia là lũ thổ phỉ, nhưng khi đối mặt vớiGiám Sát viện, chúng sẽ không ngốc đến mức chủ động gây chiến.Đúng như dự đoán, cửa chính của Minh Viên từ từ mở ra. Thiếu gia của Minhgia - Minh Lan Thạch hai mắt đỏ ửng như vừa trải qua một đêm không ngủ,cung kính đứng bên cạnh, giơ tay phải lên nói: "Chư vị đại nhân, mời vào."“Báo cáo.”Xe ngựa dừng lại cách Tô Châu phủ chỉ hai con đường. Các Hổ Vệ cảnh giácquan sát xung quanh, một mật thám của Giám Sát viện mặc trang phục dânthường tiến lại gần. Sau khi kiểm tra lệnh bài, mật thám lại gần cửa sổ xe ngựanhỏ giọng nói.Trong xe, Phạm Nhàn đang cầm bản đồ quan sát kỹ càng, gật đầu: "Nói đi."“Minh Viên không chống cự. Người của Tứ Xử đã đi vào,hiện đang tiến hànhlục soát. Tạm thời chưa có kết quả.”Phạm Nhàn chìm vào suy tư, nói: "Chú ý chừng mực, đừng tỏ ra quá kiêungạo."Mật thám đáp lại một tiếng, xoay người rời khỏi xe ngựa, biến mất trong đámngười sáng sớm ở Tô Châu thành.Xe ngựa lại chậm rãi di chuyển, tới gần Tô Châu phủ thêm nửa con đường. Lạicó một mật thám của Giám Sát viện từ góc đường bước ra, đến gần xe ngựa, hạgiọng bẩm báo: "Bến tàu không có gì đáng ngờ."Phạm Nhàn im lặng không nói gì, vẫy tay bảo người này đến gần.Từ Hoa Viên đến phủ Tô Châu, phải đi qua gần nửa thành Tô Châu. Trên conđường này, chiếc xe ngựa di chuyển lặng lẽ không chút tiếng động. Đại đa sốngười dân thành Tô Châu đều không biết buổi sáng hôm nay, quan viên GiámSát viện đã xông vào Minh Viên như hổ như sói.Còn trong thời gian này, đám quạ đen mà Giám Sát viện điều động lâm thời đãbắt đầu báo cáo tin tức từ mọi mặt, tất cả thông tin liên quan đến việc đối phóvới Minh gia đều được tập hợp trong chiếc xe ngựa này.Ví dụ như tình hình trong Minh Viên, ví dụ như tình hình mở cửa như thường lệcủa cửa hàng Minh Thị, ví dụ như ứng phó với với nha môn phủ tổng đốc. Tấtcả đều được đưa tới đến chiếc xe ngựa này với tốc độ nhanh nhất, để PhạmNhàn tiến hành xem xét toàn bộ tình hình.Nói cách khác, chiếc xe ngựa này chính là trung tâm hoạt động của Giám Sátviện ngày hôm nay.Phạm Nhàn cũng cảm nhận được một chút dấu hiệu khác thường, cho dù Minhgia có yếu thế nhưng cũng không thể bị mình ức hiếp thẳng mặt như vậy mà vẫnkhông có bất kỳ hành động nào phản kích, ngược lại nha môn Tổng đốc đã bắtđầu căng thẳng, đã có dấu hiệu điều động binh lính.Trong kế hoạch ngày hôm nay, quan sát phản ứng của Minh gia chỉ là một phần,còn bắt giữ Chu quản gia kia mới là quan trọng nhất. Trong những ngày qua,Minh Viên đã bị Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, chắc vị Chu quản gia kia cũngkhông có cơ hội bỏ trốn.Đương nhiên, mấu chốt nhất là chắc hẳn tới giờ Minh gia vẫn không biết, tintức Chu quản gia ẩn nấp trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện nắm giữ.Nghĩ đến điểm mấu chốt này, khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười tựgiễu, danh gia vọc tộc trên cõi đời này, nếu là giết từ bên ngoài vào thì đều làcon rết trăm chân, trong thời gian ngắn không chết nổi. Nhưng nếu mâu thuẫnnổi lên từ bên trong, thế thì khó khăn thực sự sẽ đến ―― câu này là Tào TuyếtCần đề cập đến trong Hồng Lâu Mộng. Còn lúc này y cảm thán như vậy lúc nàylà vì ―― nơi ẩn náu của Chu quản gia là do người trong Minh gia, còn làngười có quyền thế cực lớn trong Minh gia thông qua một con đường nào đó,báo cho Phạm Nhàn.Bằng không, Minh Viên phòng ngự chặt chẽ như vậy, Giám Sát viện tốn mườimấy năm mà còn không cắm được mật thám lên thượng tầng, làm sao họ chắcchắn được rằng Chu quản gia đang ẩn náu trong Minh Viên?Chỉ cần Chu quản gia ở trong Minh Viên, chuyện hôm nay cũng coi là hoànthành.Xe ngựa dần dần tới gần đến Tô Châu phủ, lại có mật thám của Giám Sát việnđến báo cáo một vài thông tin. Sau đó không có gì đặc biệt xảy ra, chiếc xengựa lẩn vào một con hẻm nhỏ không đáng chú ý, men theo một bức tường dày,đỗ lại tại đó, không biết đang làm gì.Bên mé Tô Châu phủ nha, cách chừng mười trượng là nhà lao giam giữ tù nhân.Trong nhà lao mùa thu giết người, mùa xuân nuôi người. Vì vậy, hiện tại là thờiđiểm “nhân số đông đảo", trong nhà lao mà giam giữ khoảng bốn mươi, nămmươi người.Men theo cửa sắt của nhà lao vào trong, đi thẳng đến cuối hành lang, có mộtchỗ ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, sưởi ấm nơi này đôi chút, xua bớt vẻ uám. So với những phòng giam khác âm u không thấy ánh sáng mặt trời, nơi nàycó vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa chờ đón địch. Nếu chúng bắn một
lượt thôi, chỉ e mười mấy quan viên Giám Sát ở đây, không ai sống sót trở về.
Nhưng Đặng Tử Việt mặt không đổi sắc, vì hắn tin tưởng vào phán đoán của Đề
ti đại nhân. Tuy bản chất của Minh gia là lũ thổ phỉ, nhưng khi đối mặt với
Giám Sát viện, chúng sẽ không ngốc đến mức chủ động gây chiến.
Đúng như dự đoán, cửa chính của Minh Viên từ từ mở ra. Thiếu gia của Minh
gia - Minh Lan Thạch hai mắt đỏ ửng như vừa trải qua một đêm không ngủ,
cung kính đứng bên cạnh, giơ tay phải lên nói: "Chư vị đại nhân, mời vào."
“Báo cáo.”
Xe ngựa dừng lại cách Tô Châu phủ chỉ hai con đường. Các Hổ Vệ cảnh giác
quan sát xung quanh, một mật thám của Giám Sát viện mặc trang phục dân
thường tiến lại gần. Sau khi kiểm tra lệnh bài, mật thám lại gần cửa sổ xe ngựa
nhỏ giọng nói.
Trong xe, Phạm Nhàn đang cầm bản đồ quan sát kỹ càng, gật đầu: "Nói đi."
“Minh Viên không chống cự. Người của Tứ Xử đã đi vào,hiện đang tiến hành
lục soát. Tạm thời chưa có kết quả.”
Phạm Nhàn chìm vào suy tư, nói: "Chú ý chừng mực, đừng tỏ ra quá kiêu
ngạo."
Mật thám đáp lại một tiếng, xoay người rời khỏi xe ngựa, biến mất trong đám
người sáng sớm ở Tô Châu thành.
Xe ngựa lại chậm rãi di chuyển, tới gần Tô Châu phủ thêm nửa con đường. Lại
có một mật thám của Giám Sát viện từ góc đường bước ra, đến gần xe ngựa, hạ
giọng bẩm báo: "Bến tàu không có gì đáng ngờ."
Phạm Nhàn im lặng không nói gì, vẫy tay bảo người này đến gần.
Từ Hoa Viên đến phủ Tô Châu, phải đi qua gần nửa thành Tô Châu. Trên con
đường này, chiếc xe ngựa di chuyển lặng lẽ không chút tiếng động. Đại đa số
người dân thành Tô Châu đều không biết buổi sáng hôm nay, quan viên Giám
Sát viện đã xông vào Minh Viên như hổ như sói.
Còn trong thời gian này, đám quạ đen mà Giám Sát viện điều động lâm thời đã
bắt đầu báo cáo tin tức từ mọi mặt, tất cả thông tin liên quan đến việc đối phó
với Minh gia đều được tập hợp trong chiếc xe ngựa này.
Ví dụ như tình hình trong Minh Viên, ví dụ như tình hình mở cửa như thường lệ
của cửa hàng Minh Thị, ví dụ như ứng phó với với nha môn phủ tổng đốc. Tất
cả đều được đưa tới đến chiếc xe ngựa này với tốc độ nhanh nhất, để Phạm
Nhàn tiến hành xem xét toàn bộ tình hình.
Nói cách khác, chiếc xe ngựa này chính là trung tâm hoạt động của Giám Sát
viện ngày hôm nay.
Phạm Nhàn cũng cảm nhận được một chút dấu hiệu khác thường, cho dù Minh
gia có yếu thế nhưng cũng không thể bị mình ức hiếp thẳng mặt như vậy mà vẫn
không có bất kỳ hành động nào phản kích, ngược lại nha môn Tổng đốc đã bắt
đầu căng thẳng, đã có dấu hiệu điều động binh lính.
Trong kế hoạch ngày hôm nay, quan sát phản ứng của Minh gia chỉ là một phần,
còn bắt giữ Chu quản gia kia mới là quan trọng nhất. Trong những ngày qua,
Minh Viên đã bị Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, chắc vị Chu quản gia kia cũng
không có cơ hội bỏ trốn.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là chắc hẳn tới giờ Minh gia vẫn không biết, tin
tức Chu quản gia ẩn nấp trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện nắm giữ.
Nghĩ đến điểm mấu chốt này, khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười tự
giễu, danh gia vọc tộc trên cõi đời này, nếu là giết từ bên ngoài vào thì đều là
con rết trăm chân, trong thời gian ngắn không chết nổi. Nhưng nếu mâu thuẫn
nổi lên từ bên trong, thế thì khó khăn thực sự sẽ đến ―― câu này là Tào Tuyết
Cần đề cập đến trong Hồng Lâu Mộng. Còn lúc này y cảm thán như vậy lúc này
là vì ―― nơi ẩn náu của Chu quản gia là do người trong Minh gia, còn là
người có quyền thế cực lớn trong Minh gia thông qua một con đường nào đó,
báo cho Phạm Nhàn.
Bằng không, Minh Viên phòng ngự chặt chẽ như vậy, Giám Sát viện tốn mười
mấy năm mà còn không cắm được mật thám lên thượng tầng, làm sao họ chắc
chắn được rằng Chu quản gia đang ẩn náu trong Minh Viên?
Chỉ cần Chu quản gia ở trong Minh Viên, chuyện hôm nay cũng coi là hoàn
thành.
Xe ngựa dần dần tới gần đến Tô Châu phủ, lại có mật thám của Giám Sát viện
đến báo cáo một vài thông tin. Sau đó không có gì đặc biệt xảy ra, chiếc xe
ngựa lẩn vào một con hẻm nhỏ không đáng chú ý, men theo một bức tường dày,
đỗ lại tại đó, không biết đang làm gì.
Bên mé Tô Châu phủ nha, cách chừng mười trượng là nhà lao giam giữ tù nhân.
Trong nhà lao mùa thu giết người, mùa xuân nuôi người. Vì vậy, hiện tại là thời
điểm “nhân số đông đảo", trong nhà lao mà giam giữ khoảng bốn mươi, năm
mươi người.
Men theo cửa sắt của nhà lao vào trong, đi thẳng đến cuối hành lang, có một
chỗ ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, sưởi ấm nơi này đôi chút, xua bớt vẻ u
ám. So với những phòng giam khác âm u không thấy ánh sáng mặt trời, nơi này
có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa chờ đón địch. Nếu chúng bắn mộtlượt thôi, chỉ e mười mấy quan viên Giám Sát ở đây, không ai sống sót trở về.Nhưng Đặng Tử Việt mặt không đổi sắc, vì hắn tin tưởng vào phán đoán của Đềti đại nhân. Tuy bản chất của Minh gia là lũ thổ phỉ, nhưng khi đối mặt vớiGiám Sát viện, chúng sẽ không ngốc đến mức chủ động gây chiến.Đúng như dự đoán, cửa chính của Minh Viên từ từ mở ra. Thiếu gia của Minhgia - Minh Lan Thạch hai mắt đỏ ửng như vừa trải qua một đêm không ngủ,cung kính đứng bên cạnh, giơ tay phải lên nói: "Chư vị đại nhân, mời vào."“Báo cáo.”Xe ngựa dừng lại cách Tô Châu phủ chỉ hai con đường. Các Hổ Vệ cảnh giácquan sát xung quanh, một mật thám của Giám Sát viện mặc trang phục dânthường tiến lại gần. Sau khi kiểm tra lệnh bài, mật thám lại gần cửa sổ xe ngựanhỏ giọng nói.Trong xe, Phạm Nhàn đang cầm bản đồ quan sát kỹ càng, gật đầu: "Nói đi."“Minh Viên không chống cự. Người của Tứ Xử đã đi vào,hiện đang tiến hànhlục soát. Tạm thời chưa có kết quả.”Phạm Nhàn chìm vào suy tư, nói: "Chú ý chừng mực, đừng tỏ ra quá kiêungạo."Mật thám đáp lại một tiếng, xoay người rời khỏi xe ngựa, biến mất trong đámngười sáng sớm ở Tô Châu thành.Xe ngựa lại chậm rãi di chuyển, tới gần Tô Châu phủ thêm nửa con đường. Lạicó một mật thám của Giám Sát viện từ góc đường bước ra, đến gần xe ngựa, hạgiọng bẩm báo: "Bến tàu không có gì đáng ngờ."Phạm Nhàn im lặng không nói gì, vẫy tay bảo người này đến gần.Từ Hoa Viên đến phủ Tô Châu, phải đi qua gần nửa thành Tô Châu. Trên conđường này, chiếc xe ngựa di chuyển lặng lẽ không chút tiếng động. Đại đa sốngười dân thành Tô Châu đều không biết buổi sáng hôm nay, quan viên GiámSát viện đã xông vào Minh Viên như hổ như sói.Còn trong thời gian này, đám quạ đen mà Giám Sát viện điều động lâm thời đãbắt đầu báo cáo tin tức từ mọi mặt, tất cả thông tin liên quan đến việc đối phóvới Minh gia đều được tập hợp trong chiếc xe ngựa này.Ví dụ như tình hình trong Minh Viên, ví dụ như tình hình mở cửa như thường lệcủa cửa hàng Minh Thị, ví dụ như ứng phó với với nha môn phủ tổng đốc. Tấtcả đều được đưa tới đến chiếc xe ngựa này với tốc độ nhanh nhất, để PhạmNhàn tiến hành xem xét toàn bộ tình hình.Nói cách khác, chiếc xe ngựa này chính là trung tâm hoạt động của Giám Sátviện ngày hôm nay.Phạm Nhàn cũng cảm nhận được một chút dấu hiệu khác thường, cho dù Minhgia có yếu thế nhưng cũng không thể bị mình ức hiếp thẳng mặt như vậy mà vẫnkhông có bất kỳ hành động nào phản kích, ngược lại nha môn Tổng đốc đã bắtđầu căng thẳng, đã có dấu hiệu điều động binh lính.Trong kế hoạch ngày hôm nay, quan sát phản ứng của Minh gia chỉ là một phần,còn bắt giữ Chu quản gia kia mới là quan trọng nhất. Trong những ngày qua,Minh Viên đã bị Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, chắc vị Chu quản gia kia cũngkhông có cơ hội bỏ trốn.Đương nhiên, mấu chốt nhất là chắc hẳn tới giờ Minh gia vẫn không biết, tintức Chu quản gia ẩn nấp trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện nắm giữ.Nghĩ đến điểm mấu chốt này, khóe môi Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười tựgiễu, danh gia vọc tộc trên cõi đời này, nếu là giết từ bên ngoài vào thì đều làcon rết trăm chân, trong thời gian ngắn không chết nổi. Nhưng nếu mâu thuẫnnổi lên từ bên trong, thế thì khó khăn thực sự sẽ đến ―― câu này là Tào TuyếtCần đề cập đến trong Hồng Lâu Mộng. Còn lúc này y cảm thán như vậy lúc nàylà vì ―― nơi ẩn náu của Chu quản gia là do người trong Minh gia, còn làngười có quyền thế cực lớn trong Minh gia thông qua một con đường nào đó,báo cho Phạm Nhàn.Bằng không, Minh Viên phòng ngự chặt chẽ như vậy, Giám Sát viện tốn mườimấy năm mà còn không cắm được mật thám lên thượng tầng, làm sao họ chắcchắn được rằng Chu quản gia đang ẩn náu trong Minh Viên?Chỉ cần Chu quản gia ở trong Minh Viên, chuyện hôm nay cũng coi là hoànthành.Xe ngựa dần dần tới gần đến Tô Châu phủ, lại có mật thám của Giám Sát việnđến báo cáo một vài thông tin. Sau đó không có gì đặc biệt xảy ra, chiếc xengựa lẩn vào một con hẻm nhỏ không đáng chú ý, men theo một bức tường dày,đỗ lại tại đó, không biết đang làm gì.Bên mé Tô Châu phủ nha, cách chừng mười trượng là nhà lao giam giữ tù nhân.Trong nhà lao mùa thu giết người, mùa xuân nuôi người. Vì vậy, hiện tại là thờiđiểm “nhân số đông đảo", trong nhà lao mà giam giữ khoảng bốn mươi, nămmươi người.Men theo cửa sắt của nhà lao vào trong, đi thẳng đến cuối hành lang, có mộtchỗ ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, sưởi ấm nơi này đôi chút, xua bớt vẻ uám. So với những phòng giam khác âm u không thấy ánh sáng mặt trời, nơi nàycó vẻ thoải mái hơn rất nhiều.