Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 677: Sóng dậy 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong phòng giam này có lót cỏ khô, phía dưới loáng thoáng thấy cả mấy thứ viphạm lệnh cấm như chăn bông. Một người trung niên sắc mặt trắng bệch đangngồi uống rượu một mình, tận hưởng đặc quyền mà các tù nhân bình thườngkhông hưởng thụ nổi.Vị này chính là Minh tứ gia, do Giám Sát viện muốn đối phó với Minh gia, hắntrở thành người đầu tiên bị lôi ra tế cờ, đã bị tống giam trong Tô Châu phủ suốtmười mấy ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu được thả ra. Có điều dù sao Minh giacũng là gia tộc lớn, Tô Châu phủ có khác nào được bọn họ nuôi, đương nhiêntoàn bộ cuộc sống trong tù của hắn đều có người chăm lo, sinh sống cũng kháthoải mái. Lũ cường đạo trong các phòng giam bên cạnh đều nhìn hắn với ánhmắt hâm mộ.Minh tứ gia không buồn để tâm đến lũ cường đạo này, chỉ liếc mắt nhìn ba nhadịch ngoài cửa phòng giam, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo, nói:"Hôm nay lại có chuyện gì à?"Cửa nhà lao vang lên tiếng loảng xoảng, được đám nha dịch mở ra. Một nhadịch cúi người, nở nụ cười nịnh bợ nói: "tứ gia, mấy ngày nay đã khổ cho ngàirồi, chẳng qua là Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, bọn tại hạ cũng khó mà sắpxếp phòng riêng cho ngài."Minh tứ gia lắc đầu, thở dài nói: "Tốt nhất là được ra ngoài sớm một chút, tronggia tộc có ai nói gì không?"Lúc này, hai nha dịch khác đã bắt đầu sắp xếp đồ ăn và rượu ngon trước mặthắn, hương thơm nức mũi.Minh tứ gia thoáng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ còn chưa đến giờ cơm trưa,sao lại có người đưa đồ ăn đến? Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, không khỏibiến sắc, hét lên: "Thế này là sao?"“Ăn xong bữa cơm này, rồi chuẩn bị lên đường thôi.” Tên nha dịch kia thở dài.Minh tứ gia tái mặt, không thể tin vào tai mình, nghĩ thầm mình cùng lắm chỉchèn ép đối thủ lũng đoạn thị trường, dẫu sao cũng không phải tội chết. Hơnnữa mình là người của Minh gia, làm sao quan phủ dám giết hắn một cách tùytiện như vậy được. Hắn vô thức thối lui, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía nhadịch kia, hung hăng nói: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu."Nha dịch khẽ cúi đầu nói: "Ý của Giám Sát viện, tứ gia đừng trách."Minh tứ gia không phải là loại ngu ngốc, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn hiểu rõrằng tiền căn hậu quả. Sau khi im lặng một hồi, hắn cười thê thảm nói: "GiámSát viện cái gì chứ! E là trong gia tộc muốn giết ta."Nha dịch đứng thẳng người dậy, hạ giọng nói: "Nếu tứ gia đã hiểu thế thì cũngđừng quá bận tâm, dẫu sao cũng là vì lợi ích của gia tộc... Hiện giờ Giám Sátviện đang chèn ép gia tộc rất nặng tay, nghe nói sáng sớm hôm nay cho ngườivào Minh Viên. Nếu không làm chút chuyện gì đó, gây ra một chút động tĩnh,thế thì làm sao Giám Sát viện chịu dừng tay? Ngài là tứ gia, dùng tính mạng củamột mình ngài ngài mà tạm thời bảo vệ bình yên cho gia tộc được nửa năm,cũng đáng giá thôi."Minh tứ gia tức giận mắng: "Lũ rùa đen rút đầu khốn kiếp này! Muốn có ngườichết sao không để lão thái quân chết đi! Ta chửi cả tổ tông nhà mụ!"Đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, đương nhiên hắn cũng hiểu vì sao Minh gialại phái người đến giết mình, chắc chắn không phải vì muốn diệt khẩu. Bản thânhắn hoàn toàn không biết chuyện làm ăn nòng cốt của gia tộc, đây chỉ là một nétmực, một nét mực vẽ lên mặt của Giám Sát viện. Từ cuối năm trước Minh giađã lập kế hoạch cho trận chiến bi thương yếu thế, phải dùng hẳn cái chết củaMinh tứ gia để thời cơ đó bộc phát.Nghĩ đến điểm mấu chốt này, trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng và không camlòng, lại vô cùng phẫn nộ.Gương mặt của tên nha dịch kia thay đổi, nói: "Lão thái quân là người bảo hộcho vạn nhà, tứ gia nói năng phải kính trọng một chút."Minh tứ gia nở nụ cười thảm thương, từ từ thối lui về góc tường, miệng vẫnhùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Ta cũng là người của Minh gia. Vì sao lại muốn tachết? Chỉ vì ta không phải do mụ ta sinh ra à?"Lúc này hai tên nha dịch đã tiến lại gần Minh tứ gia, hoàn toàn không để ý tớilời chửi rủa và phản kháng của hắn, lấy một cái khăn lau bẩn thỉu nhét vàomiệng hắn, ngăn mấy lời dơ bẩn của hắn, đồng thời trói hai tay hắn lại.Lúc này, tiếng động ồn ào trong phòng đã làm kinh động cả nhà tù, rất nhiều tùnhân vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn về phía này.Tên nha dịch đầu lĩnh nhíu mày, lớn tiếng quát: "Giám Sát viện đang làm việc,tất cả phải yên lặng cho ta!"Cho dù là tù nhân bị giam trong ngục cũng biết, Giám Sát viện hiện đang chènép Minh gia. Nhưng không ai ngờ được Giám Sát viện lại dám xâm nhập nhàlao để ám sát Minh tứ gia. Trong lòng mọi người không khỏi sợ hãi, dần dầncảm thấy bất bình thay cho Minh gia, nhưng cũng không có ai dám nhìn thêmvề phía đó, chỉ e mình rước họa vào thân.o O o
Trong phòng giam này có lót cỏ khô, phía dưới loáng thoáng thấy cả mấy thứ vi
phạm lệnh cấm như chăn bông. Một người trung niên sắc mặt trắng bệch đang
ngồi uống rượu một mình, tận hưởng đặc quyền mà các tù nhân bình thường
không hưởng thụ nổi.
Vị này chính là Minh tứ gia, do Giám Sát viện muốn đối phó với Minh gia, hắn
trở thành người đầu tiên bị lôi ra tế cờ, đã bị tống giam trong Tô Châu phủ suốt
mười mấy ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu được thả ra. Có điều dù sao Minh gia
cũng là gia tộc lớn, Tô Châu phủ có khác nào được bọn họ nuôi, đương nhiên
toàn bộ cuộc sống trong tù của hắn đều có người chăm lo, sinh sống cũng khá
thoải mái. Lũ cường đạo trong các phòng giam bên cạnh đều nhìn hắn với ánh
mắt hâm mộ.
Minh tứ gia không buồn để tâm đến lũ cường đạo này, chỉ liếc mắt nhìn ba nha
dịch ngoài cửa phòng giam, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo, nói:
"Hôm nay lại có chuyện gì à?"
Cửa nhà lao vang lên tiếng loảng xoảng, được đám nha dịch mở ra. Một nha
dịch cúi người, nở nụ cười nịnh bợ nói: "tứ gia, mấy ngày nay đã khổ cho ngài
rồi, chẳng qua là Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, bọn tại hạ cũng khó mà sắp
xếp phòng riêng cho ngài."
Minh tứ gia lắc đầu, thở dài nói: "Tốt nhất là được ra ngoài sớm một chút, trong
gia tộc có ai nói gì không?"
Lúc này, hai nha dịch khác đã bắt đầu sắp xếp đồ ăn và rượu ngon trước mặt
hắn, hương thơm nức mũi.
Minh tứ gia thoáng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ còn chưa đến giờ cơm trưa,
sao lại có người đưa đồ ăn đến? Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, không khỏi
biến sắc, hét lên: "Thế này là sao?"
“Ăn xong bữa cơm này, rồi chuẩn bị lên đường thôi.” Tên nha dịch kia thở dài.
Minh tứ gia tái mặt, không thể tin vào tai mình, nghĩ thầm mình cùng lắm chỉ
chèn ép đối thủ lũng đoạn thị trường, dẫu sao cũng không phải tội chết. Hơn
nữa mình là người của Minh gia, làm sao quan phủ dám giết hắn một cách tùy
tiện như vậy được. Hắn vô thức thối lui, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía nha
dịch kia, hung hăng nói: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu."
Nha dịch khẽ cúi đầu nói: "Ý của Giám Sát viện, tứ gia đừng trách."
Minh tứ gia không phải là loại ngu ngốc, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn hiểu rõ
rằng tiền căn hậu quả. Sau khi im lặng một hồi, hắn cười thê thảm nói: "Giám
Sát viện cái gì chứ! E là trong gia tộc muốn giết ta."
Nha dịch đứng thẳng người dậy, hạ giọng nói: "Nếu tứ gia đã hiểu thế thì cũng
đừng quá bận tâm, dẫu sao cũng là vì lợi ích của gia tộc... Hiện giờ Giám Sát
viện đang chèn ép gia tộc rất nặng tay, nghe nói sáng sớm hôm nay cho người
vào Minh Viên. Nếu không làm chút chuyện gì đó, gây ra một chút động tĩnh,
thế thì làm sao Giám Sát viện chịu dừng tay? Ngài là tứ gia, dùng tính mạng của
một mình ngài ngài mà tạm thời bảo vệ bình yên cho gia tộc được nửa năm,
cũng đáng giá thôi."
Minh tứ gia tức giận mắng: "Lũ rùa đen rút đầu khốn kiếp này! Muốn có người
chết sao không để lão thái quân chết đi! Ta chửi cả tổ tông nhà mụ!"
Đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, đương nhiên hắn cũng hiểu vì sao Minh gia
lại phái người đến giết mình, chắc chắn không phải vì muốn diệt khẩu. Bản thân
hắn hoàn toàn không biết chuyện làm ăn nòng cốt của gia tộc, đây chỉ là một nét
mực, một nét mực vẽ lên mặt của Giám Sát viện. Từ cuối năm trước Minh gia
đã lập kế hoạch cho trận chiến bi thương yếu thế, phải dùng hẳn cái chết của
Minh tứ gia để thời cơ đó bộc phát.
Nghĩ đến điểm mấu chốt này, trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng và không cam
lòng, lại vô cùng phẫn nộ.
Gương mặt của tên nha dịch kia thay đổi, nói: "Lão thái quân là người bảo hộ
cho vạn nhà, tứ gia nói năng phải kính trọng một chút."
Minh tứ gia nở nụ cười thảm thương, từ từ thối lui về góc tường, miệng vẫn
hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Ta cũng là người của Minh gia. Vì sao lại muốn ta
chết? Chỉ vì ta không phải do mụ ta sinh ra à?"
Lúc này hai tên nha dịch đã tiến lại gần Minh tứ gia, hoàn toàn không để ý tới
lời chửi rủa và phản kháng của hắn, lấy một cái khăn lau bẩn thỉu nhét vào
miệng hắn, ngăn mấy lời dơ bẩn của hắn, đồng thời trói hai tay hắn lại.
Lúc này, tiếng động ồn ào trong phòng đã làm kinh động cả nhà tù, rất nhiều tù
nhân vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn về phía này.
Tên nha dịch đầu lĩnh nhíu mày, lớn tiếng quát: "Giám Sát viện đang làm việc,
tất cả phải yên lặng cho ta!"
Cho dù là tù nhân bị giam trong ngục cũng biết, Giám Sát viện hiện đang chèn
ép Minh gia. Nhưng không ai ngờ được Giám Sát viện lại dám xâm nhập nhà
lao để ám sát Minh tứ gia. Trong lòng mọi người không khỏi sợ hãi, dần dần
cảm thấy bất bình thay cho Minh gia, nhưng cũng không có ai dám nhìn thêm
về phía đó, chỉ e mình rước họa vào thân.
o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong phòng giam này có lót cỏ khô, phía dưới loáng thoáng thấy cả mấy thứ viphạm lệnh cấm như chăn bông. Một người trung niên sắc mặt trắng bệch đangngồi uống rượu một mình, tận hưởng đặc quyền mà các tù nhân bình thườngkhông hưởng thụ nổi.Vị này chính là Minh tứ gia, do Giám Sát viện muốn đối phó với Minh gia, hắntrở thành người đầu tiên bị lôi ra tế cờ, đã bị tống giam trong Tô Châu phủ suốtmười mấy ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu được thả ra. Có điều dù sao Minh giacũng là gia tộc lớn, Tô Châu phủ có khác nào được bọn họ nuôi, đương nhiêntoàn bộ cuộc sống trong tù của hắn đều có người chăm lo, sinh sống cũng kháthoải mái. Lũ cường đạo trong các phòng giam bên cạnh đều nhìn hắn với ánhmắt hâm mộ.Minh tứ gia không buồn để tâm đến lũ cường đạo này, chỉ liếc mắt nhìn ba nhadịch ngoài cửa phòng giam, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo, nói:"Hôm nay lại có chuyện gì à?"Cửa nhà lao vang lên tiếng loảng xoảng, được đám nha dịch mở ra. Một nhadịch cúi người, nở nụ cười nịnh bợ nói: "tứ gia, mấy ngày nay đã khổ cho ngàirồi, chẳng qua là Giám Sát viện theo dõi chặt chẽ, bọn tại hạ cũng khó mà sắpxếp phòng riêng cho ngài."Minh tứ gia lắc đầu, thở dài nói: "Tốt nhất là được ra ngoài sớm một chút, tronggia tộc có ai nói gì không?"Lúc này, hai nha dịch khác đã bắt đầu sắp xếp đồ ăn và rượu ngon trước mặthắn, hương thơm nức mũi.Minh tứ gia thoáng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ còn chưa đến giờ cơm trưa,sao lại có người đưa đồ ăn đến? Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, không khỏibiến sắc, hét lên: "Thế này là sao?"“Ăn xong bữa cơm này, rồi chuẩn bị lên đường thôi.” Tên nha dịch kia thở dài.Minh tứ gia tái mặt, không thể tin vào tai mình, nghĩ thầm mình cùng lắm chỉchèn ép đối thủ lũng đoạn thị trường, dẫu sao cũng không phải tội chết. Hơnnữa mình là người của Minh gia, làm sao quan phủ dám giết hắn một cách tùytiện như vậy được. Hắn vô thức thối lui, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía nhadịch kia, hung hăng nói: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu."Nha dịch khẽ cúi đầu nói: "Ý của Giám Sát viện, tứ gia đừng trách."Minh tứ gia không phải là loại ngu ngốc, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn hiểu rõrằng tiền căn hậu quả. Sau khi im lặng một hồi, hắn cười thê thảm nói: "GiámSát viện cái gì chứ! E là trong gia tộc muốn giết ta."Nha dịch đứng thẳng người dậy, hạ giọng nói: "Nếu tứ gia đã hiểu thế thì cũngđừng quá bận tâm, dẫu sao cũng là vì lợi ích của gia tộc... Hiện giờ Giám Sátviện đang chèn ép gia tộc rất nặng tay, nghe nói sáng sớm hôm nay cho ngườivào Minh Viên. Nếu không làm chút chuyện gì đó, gây ra một chút động tĩnh,thế thì làm sao Giám Sát viện chịu dừng tay? Ngài là tứ gia, dùng tính mạng củamột mình ngài ngài mà tạm thời bảo vệ bình yên cho gia tộc được nửa năm,cũng đáng giá thôi."Minh tứ gia tức giận mắng: "Lũ rùa đen rút đầu khốn kiếp này! Muốn có ngườichết sao không để lão thái quân chết đi! Ta chửi cả tổ tông nhà mụ!"Đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, đương nhiên hắn cũng hiểu vì sao Minh gialại phái người đến giết mình, chắc chắn không phải vì muốn diệt khẩu. Bản thânhắn hoàn toàn không biết chuyện làm ăn nòng cốt của gia tộc, đây chỉ là một nétmực, một nét mực vẽ lên mặt của Giám Sát viện. Từ cuối năm trước Minh giađã lập kế hoạch cho trận chiến bi thương yếu thế, phải dùng hẳn cái chết củaMinh tứ gia để thời cơ đó bộc phát.Nghĩ đến điểm mấu chốt này, trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng và không camlòng, lại vô cùng phẫn nộ.Gương mặt của tên nha dịch kia thay đổi, nói: "Lão thái quân là người bảo hộcho vạn nhà, tứ gia nói năng phải kính trọng một chút."Minh tứ gia nở nụ cười thảm thương, từ từ thối lui về góc tường, miệng vẫnhùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Ta cũng là người của Minh gia. Vì sao lại muốn tachết? Chỉ vì ta không phải do mụ ta sinh ra à?"Lúc này hai tên nha dịch đã tiến lại gần Minh tứ gia, hoàn toàn không để ý tớilời chửi rủa và phản kháng của hắn, lấy một cái khăn lau bẩn thỉu nhét vàomiệng hắn, ngăn mấy lời dơ bẩn của hắn, đồng thời trói hai tay hắn lại.Lúc này, tiếng động ồn ào trong phòng đã làm kinh động cả nhà tù, rất nhiều tùnhân vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn về phía này.Tên nha dịch đầu lĩnh nhíu mày, lớn tiếng quát: "Giám Sát viện đang làm việc,tất cả phải yên lặng cho ta!"Cho dù là tù nhân bị giam trong ngục cũng biết, Giám Sát viện hiện đang chènép Minh gia. Nhưng không ai ngờ được Giám Sát viện lại dám xâm nhập nhàlao để ám sát Minh tứ gia. Trong lòng mọi người không khỏi sợ hãi, dần dầncảm thấy bất bình thay cho Minh gia, nhưng cũng không có ai dám nhìn thêmvề phía đó, chỉ e mình rước họa vào thân.o O o