Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 693: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Điều khiến mọi người càng phẫn nộ và không tưởng nổi là, cho dù linh đườngcủa Minh lão thái quân chưa mở, nhưng Giám Sát viện đã lại ra tay, bắt Minhlục gia - người cầm đầu trong vụ việc phản kháng lục soát tại Minh Viên, danhnghĩa là điều tra gian tế Đông Di. Cứ như vậy, không chỉ Tô Châu phủ, mà ngaycả phủ Tổng đốc cũng khó lòng phát biểu điều gì. Hơn nữa, sau khi Giám Sátviện bắt Minh lục gia, hắn được gửi tới thủy sư Sa Châu để giám sát, chứ khôngđược giao cho địa phương.Không biết có ai dẫn dắt hay không, nhưng từ ngày hôm sau, liên tiếp có dânchúng tụ tập trước Hoa Viên, la ó chửi rủa, hô vang những khẩu hiệu không rõ ýnghĩa, như là trừng phạt thủ phạm thật sự, thả người vô tội, vân vân.Điều làm người ta đau đầu hơn là, các học sinh, sĩ tử ở Giang Nam cũng gianhập vào hàng ngũ này. Học sinh trẻ tuổi vốn nhiều nhiệt huyết, hơn nữa hànhđộng gần đây của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến những học sinh này có cảm giácthần tượng tan vỡ, càng phẫn nộ không thôi, cao giọng la ó, chỉ trích dữ dội.Hoa Viên vẫn yên tĩnh như mọi khi, ngược lại là nha môn Tổng đốc khu vựcGiang Nam lo sợ dân chúng nổi dậy, đã điều một đội binh sĩ canh gác trước HoaViên, đuổi những sĩ tử phẫn nộ và kích động này tới phía cuối con đường.Xế chiều hôm đó, Tổng đốc Tiết Thanh được trọng binh bảo vệ, vượt qua đámđông kích động và bước vào Hoa Viên.Trong thư phòng, hắn và Phạm Nhàn hai người tranh cãi suốt nửa ngày, kết quảlà không ai thuyết phục được người còn lại, cuối cùng Tiết Thanh bất đắc dĩ hỏi:“Cứ kích thích dân chúng vây quanh trang viên không chịu đi như vậy, thì còngì là thể diện của triều đình nữa?“Phạm Nhàn lạnh lùng đáp: “Bao vây hoàng tử, ý đồ bất chính, nếu ngươi khôngđộng binh thì ta sẽ phải động binh.“Tiết Thanh ngớ người, lúc này mới nhớ ra trong Minh Viên vẫn còn một vị Tamhoàng tử. Để mặc dân chúng Tô Châu vây quanh Hoa Viên, tin tức này mà đưavề kinh đô, hắn cũng chẳng cần làm Tổng đốc nữa, mà những sĩ tử dẫn đầu kia,chỉ sợ cũng phải trả giá bằng vài cái mạng. Còn hắn thân là Tổng đốc GiangNam, tuyệt đối không dám bỏ mặc địa phận của mình xuất hiện sự việc đáng sợnhư vậy. Sau một hồi suy nghĩ, Tiết Thanh thành khẩn hỏi: “Bây giờ nên làmthế nào?“Dựa theo tâm cơ lão luyện của Tổng đốc Tiết Thanh, thu phục một số học sinhbị nhiệt huyết làm cho mê muội đầu óc chuyện nhỏ. Điều quan trọng là hắn hiểuđược, rõ ràng việc này cho thấy Phạm Nhàn cố ý tạo ra bầu không khí như vậy.Đã không không biết mục đích thật sự của Phạm Nhàn thì hắn cũng không cầnphải can thiệp vào, đẩy bản thân rơi vào cục diện hỗn loạn này.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: “Đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết,ta cũng không muốn làm khó bọn họ... Nhưng trời cứ mưa như thế này, đêmlạnh như dao cắt, nhiệt huyết cũng sẽ nguội đi, bọn họ cũng tự giải tán.“Tiết Thanh khẽ nhíu mày: “Nếu không giải tán thì?“Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Lòng căm hận không thể ăn cơm, đến buổi tối cònkhông giải tán thì chứng tỏ đám người vây quanh Hoa Viên không phải dựa vàolòng căm thù, mà là có mục đích khác."Những người đó nấp trong bóng tối, mục đích mà chúng muốn đạt tới cũng rấtđơn giản. Không tới mức kích động dân chúng nổi loạn, chỉ cần để phản ứngcủa bách tính càng lớn một chút, để sự tình lan truyền trở lại kinh đô, dẫu sao bệhạ cũng có một phản ứng mới đúng.Tiết Thanh trầm ngâm suy nghĩ, lập tức hiểu được ý đồ của Phạm Nhàn, nói:"Chuyện này có cần phủ Tổng đốc ra tay không?"Phạm Nhàn lắc đầu: "Đây là chuyện mang tiếng xấu, ta tự mình chịu tráchnhiệm là đủ. . . Đại nhân, ngài cứ trông coi Hoa Viên thôi liền đủ rồi, dù sao antoàn của Tam điện hạ cũng rất quan trọng."Tiết Thanh thầm hiểu, trong lòng không khỏi kinh ngạc và chấn động. Nếu theolẽ thường trong giới quan trường, chuyện đàn áp dân chúng nổi dậy, thường thìlà mọi người phải cùng nhau che đậy với bên trên. Nhưng Phạm Nhàn lại thểhiện thái độ đơn độc cứng rắn, quả thực đã khiến áp lực của chính Minh giam đirất nhiều.Bàn bạc xong xuôi, Tiết Thanh cáo từ rời khỏi.Phạm Nhàn ngồi một mình trong thư phòng, đột nhiên không kìm được nở nụcười tự mỉa mai. Hải Đường đã đi khá nhiều ngày mà vẫn chưa trở về, khôngthể nắm bắt được hắn Chu tiên sinh, vụ việc ở Minh Viên lần này đã mất đi mộtphần ba lợi ích. Còn đối với dân chúng Tô Châu đang tức giận, Phạm Nhànhoàn toàn không đếm xỉa... Có Minh Thanh Đạt ở bên kia điều hướng, chắcchắn sự việc sẽ không vượt qua vạch giới hạn. Vấn đề là, rõ ràng phía sau độngthái của quần chúng lần này có rất nhiều người người ẩn mình trong bóng tối.

Điều khiến mọi người càng phẫn nộ và không tưởng nổi là, cho dù linh đường

của Minh lão thái quân chưa mở, nhưng Giám Sát viện đã lại ra tay, bắt Minh

lục gia - người cầm đầu trong vụ việc phản kháng lục soát tại Minh Viên, danh

nghĩa là điều tra gian tế Đông Di. Cứ như vậy, không chỉ Tô Châu phủ, mà ngay

cả phủ Tổng đốc cũng khó lòng phát biểu điều gì. Hơn nữa, sau khi Giám Sát

viện bắt Minh lục gia, hắn được gửi tới thủy sư Sa Châu để giám sát, chứ không

được giao cho địa phương.

Không biết có ai dẫn dắt hay không, nhưng từ ngày hôm sau, liên tiếp có dân

chúng tụ tập trước Hoa Viên, la ó chửi rủa, hô vang những khẩu hiệu không rõ ý

nghĩa, như là trừng phạt thủ phạm thật sự, thả người vô tội, vân vân.

Điều làm người ta đau đầu hơn là, các học sinh, sĩ tử ở Giang Nam cũng gia

nhập vào hàng ngũ này. Học sinh trẻ tuổi vốn nhiều nhiệt huyết, hơn nữa hành

động gần đây của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến những học sinh này có cảm giác

thần tượng tan vỡ, càng phẫn nộ không thôi, cao giọng la ó, chỉ trích dữ dội.

Hoa Viên vẫn yên tĩnh như mọi khi, ngược lại là nha môn Tổng đốc khu vực

Giang Nam lo sợ dân chúng nổi dậy, đã điều một đội binh sĩ canh gác trước Hoa

Viên, đuổi những sĩ tử phẫn nộ và kích động này tới phía cuối con đường.

Xế chiều hôm đó, Tổng đốc Tiết Thanh được trọng binh bảo vệ, vượt qua đám

đông kích động và bước vào Hoa Viên.

Trong thư phòng, hắn và Phạm Nhàn hai người tranh cãi suốt nửa ngày, kết quả

là không ai thuyết phục được người còn lại, cuối cùng Tiết Thanh bất đắc dĩ hỏi:

“Cứ kích thích dân chúng vây quanh trang viên không chịu đi như vậy, thì còn

gì là thể diện của triều đình nữa?“

Phạm Nhàn lạnh lùng đáp: “Bao vây hoàng tử, ý đồ bất chính, nếu ngươi không

động binh thì ta sẽ phải động binh.“

Tiết Thanh ngớ người, lúc này mới nhớ ra trong Minh Viên vẫn còn một vị Tam

hoàng tử. Để mặc dân chúng Tô Châu vây quanh Hoa Viên, tin tức này mà đưa

về kinh đô, hắn cũng chẳng cần làm Tổng đốc nữa, mà những sĩ tử dẫn đầu kia,

chỉ sợ cũng phải trả giá bằng vài cái mạng. Còn hắn thân là Tổng đốc Giang

Nam, tuyệt đối không dám bỏ mặc địa phận của mình xuất hiện sự việc đáng sợ

như vậy. Sau một hồi suy nghĩ, Tiết Thanh thành khẩn hỏi: “Bây giờ nên làm

thế nào?“

Dựa theo tâm cơ lão luyện của Tổng đốc Tiết Thanh, thu phục một số học sinh

bị nhiệt huyết làm cho mê muội đầu óc chuyện nhỏ. Điều quan trọng là hắn hiểu

được, rõ ràng việc này cho thấy Phạm Nhàn cố ý tạo ra bầu không khí như vậy.

Đã không không biết mục đích thật sự của Phạm Nhàn thì hắn cũng không cần

phải can thiệp vào, đẩy bản thân rơi vào cục diện hỗn loạn này.

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: “Đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết,

ta cũng không muốn làm khó bọn họ... Nhưng trời cứ mưa như thế này, đêm

lạnh như dao cắt, nhiệt huyết cũng sẽ nguội đi, bọn họ cũng tự giải tán.“

Tiết Thanh khẽ nhíu mày: “Nếu không giải tán thì?“

Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Lòng căm hận không thể ăn cơm, đến buổi tối còn

không giải tán thì chứng tỏ đám người vây quanh Hoa Viên không phải dựa vào

lòng căm thù, mà là có mục đích khác."

Những người đó nấp trong bóng tối, mục đích mà chúng muốn đạt tới cũng rất

đơn giản. Không tới mức kích động dân chúng nổi loạn, chỉ cần để phản ứng

của bách tính càng lớn một chút, để sự tình lan truyền trở lại kinh đô, dẫu sao bệ

hạ cũng có một phản ứng mới đúng.

Tiết Thanh trầm ngâm suy nghĩ, lập tức hiểu được ý đồ của Phạm Nhàn, nói:

"Chuyện này có cần phủ Tổng đốc ra tay không?"

Phạm Nhàn lắc đầu: "Đây là chuyện mang tiếng xấu, ta tự mình chịu trách

nhiệm là đủ. . . Đại nhân, ngài cứ trông coi Hoa Viên thôi liền đủ rồi, dù sao an

toàn của Tam điện hạ cũng rất quan trọng."

Tiết Thanh thầm hiểu, trong lòng không khỏi kinh ngạc và chấn động. Nếu theo

lẽ thường trong giới quan trường, chuyện đàn áp dân chúng nổi dậy, thường thì

là mọi người phải cùng nhau che đậy với bên trên. Nhưng Phạm Nhàn lại thể

hiện thái độ đơn độc cứng rắn, quả thực đã khiến áp lực của chính Minh giam đi

rất nhiều.

Bàn bạc xong xuôi, Tiết Thanh cáo từ rời khỏi.

Phạm Nhàn ngồi một mình trong thư phòng, đột nhiên không kìm được nở nụ

cười tự mỉa mai. Hải Đường đã đi khá nhiều ngày mà vẫn chưa trở về, không

thể nắm bắt được hắn Chu tiên sinh, vụ việc ở Minh Viên lần này đã mất đi một

phần ba lợi ích. Còn đối với dân chúng Tô Châu đang tức giận, Phạm Nhàn

hoàn toàn không đếm xỉa... Có Minh Thanh Đạt ở bên kia điều hướng, chắc

chắn sự việc sẽ không vượt qua vạch giới hạn. Vấn đề là, rõ ràng phía sau động

thái của quần chúng lần này có rất nhiều người người ẩn mình trong bóng tối.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Điều khiến mọi người càng phẫn nộ và không tưởng nổi là, cho dù linh đườngcủa Minh lão thái quân chưa mở, nhưng Giám Sát viện đã lại ra tay, bắt Minhlục gia - người cầm đầu trong vụ việc phản kháng lục soát tại Minh Viên, danhnghĩa là điều tra gian tế Đông Di. Cứ như vậy, không chỉ Tô Châu phủ, mà ngaycả phủ Tổng đốc cũng khó lòng phát biểu điều gì. Hơn nữa, sau khi Giám Sátviện bắt Minh lục gia, hắn được gửi tới thủy sư Sa Châu để giám sát, chứ khôngđược giao cho địa phương.Không biết có ai dẫn dắt hay không, nhưng từ ngày hôm sau, liên tiếp có dânchúng tụ tập trước Hoa Viên, la ó chửi rủa, hô vang những khẩu hiệu không rõ ýnghĩa, như là trừng phạt thủ phạm thật sự, thả người vô tội, vân vân.Điều làm người ta đau đầu hơn là, các học sinh, sĩ tử ở Giang Nam cũng gianhập vào hàng ngũ này. Học sinh trẻ tuổi vốn nhiều nhiệt huyết, hơn nữa hànhđộng gần đây của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến những học sinh này có cảm giácthần tượng tan vỡ, càng phẫn nộ không thôi, cao giọng la ó, chỉ trích dữ dội.Hoa Viên vẫn yên tĩnh như mọi khi, ngược lại là nha môn Tổng đốc khu vựcGiang Nam lo sợ dân chúng nổi dậy, đã điều một đội binh sĩ canh gác trước HoaViên, đuổi những sĩ tử phẫn nộ và kích động này tới phía cuối con đường.Xế chiều hôm đó, Tổng đốc Tiết Thanh được trọng binh bảo vệ, vượt qua đámđông kích động và bước vào Hoa Viên.Trong thư phòng, hắn và Phạm Nhàn hai người tranh cãi suốt nửa ngày, kết quảlà không ai thuyết phục được người còn lại, cuối cùng Tiết Thanh bất đắc dĩ hỏi:“Cứ kích thích dân chúng vây quanh trang viên không chịu đi như vậy, thì còngì là thể diện của triều đình nữa?“Phạm Nhàn lạnh lùng đáp: “Bao vây hoàng tử, ý đồ bất chính, nếu ngươi khôngđộng binh thì ta sẽ phải động binh.“Tiết Thanh ngớ người, lúc này mới nhớ ra trong Minh Viên vẫn còn một vị Tamhoàng tử. Để mặc dân chúng Tô Châu vây quanh Hoa Viên, tin tức này mà đưavề kinh đô, hắn cũng chẳng cần làm Tổng đốc nữa, mà những sĩ tử dẫn đầu kia,chỉ sợ cũng phải trả giá bằng vài cái mạng. Còn hắn thân là Tổng đốc GiangNam, tuyệt đối không dám bỏ mặc địa phận của mình xuất hiện sự việc đáng sợnhư vậy. Sau một hồi suy nghĩ, Tiết Thanh thành khẩn hỏi: “Bây giờ nên làmthế nào?“Dựa theo tâm cơ lão luyện của Tổng đốc Tiết Thanh, thu phục một số học sinhbị nhiệt huyết làm cho mê muội đầu óc chuyện nhỏ. Điều quan trọng là hắn hiểuđược, rõ ràng việc này cho thấy Phạm Nhàn cố ý tạo ra bầu không khí như vậy.Đã không không biết mục đích thật sự của Phạm Nhàn thì hắn cũng không cầnphải can thiệp vào, đẩy bản thân rơi vào cục diện hỗn loạn này.Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: “Đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết,ta cũng không muốn làm khó bọn họ... Nhưng trời cứ mưa như thế này, đêmlạnh như dao cắt, nhiệt huyết cũng sẽ nguội đi, bọn họ cũng tự giải tán.“Tiết Thanh khẽ nhíu mày: “Nếu không giải tán thì?“Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Lòng căm hận không thể ăn cơm, đến buổi tối cònkhông giải tán thì chứng tỏ đám người vây quanh Hoa Viên không phải dựa vàolòng căm thù, mà là có mục đích khác."Những người đó nấp trong bóng tối, mục đích mà chúng muốn đạt tới cũng rấtđơn giản. Không tới mức kích động dân chúng nổi loạn, chỉ cần để phản ứngcủa bách tính càng lớn một chút, để sự tình lan truyền trở lại kinh đô, dẫu sao bệhạ cũng có một phản ứng mới đúng.Tiết Thanh trầm ngâm suy nghĩ, lập tức hiểu được ý đồ của Phạm Nhàn, nói:"Chuyện này có cần phủ Tổng đốc ra tay không?"Phạm Nhàn lắc đầu: "Đây là chuyện mang tiếng xấu, ta tự mình chịu tráchnhiệm là đủ. . . Đại nhân, ngài cứ trông coi Hoa Viên thôi liền đủ rồi, dù sao antoàn của Tam điện hạ cũng rất quan trọng."Tiết Thanh thầm hiểu, trong lòng không khỏi kinh ngạc và chấn động. Nếu theolẽ thường trong giới quan trường, chuyện đàn áp dân chúng nổi dậy, thường thìlà mọi người phải cùng nhau che đậy với bên trên. Nhưng Phạm Nhàn lại thểhiện thái độ đơn độc cứng rắn, quả thực đã khiến áp lực của chính Minh giam đirất nhiều.Bàn bạc xong xuôi, Tiết Thanh cáo từ rời khỏi.Phạm Nhàn ngồi một mình trong thư phòng, đột nhiên không kìm được nở nụcười tự mỉa mai. Hải Đường đã đi khá nhiều ngày mà vẫn chưa trở về, khôngthể nắm bắt được hắn Chu tiên sinh, vụ việc ở Minh Viên lần này đã mất đi mộtphần ba lợi ích. Còn đối với dân chúng Tô Châu đang tức giận, Phạm Nhànhoàn toàn không đếm xỉa... Có Minh Thanh Đạt ở bên kia điều hướng, chắcchắn sự việc sẽ không vượt qua vạch giới hạn. Vấn đề là, rõ ràng phía sau độngthái của quần chúng lần này có rất nhiều người người ẩn mình trong bóng tối.

Chương 693: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 2