Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 694: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không ai kích động và xúi giục thì làm sao dân chúng bé nhỏ đã quen với cáchsống nhún nhường của triều đình Đại Khánh ta lại có dũng khí đến hò hét trướcphủ Khâm sai đại nhân?Đối với việc này, Phạm Nhàn đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ lại nhận được câu trảlời khẳng định từ Tiết Thanh, trong lòng càng thêm bình tĩnh.Mọi việc quả thật không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn. Sắc trời gần hoànghôn, đám đông bên ngoài dần dần giải tán đi, chỉ còn lại những người đội khănvuông trên đầu, gương mặt mang vẻ nghĩa khí phấn khích của học sinh; cùngvới một số người dân không rõ thân phận lẫn lộn vào đó. Dưới sự giám sát củalực lượng quân đội phủ Tổng đốc, những người này chỉ có thể tụ tập ở cuối conđường. Họ đọc kinh văn, phẫn nộ chỉ trích Khâm sai đại nhân đã coi thườngmạng người, gây họa cho bách tính Giang Nam.Không biết ai đã khởi xướng, đám đông dần trở nên kích động, tiến sát về phíaHoa Viên, trong lúc nhất thời quân sĩ của phủ Tổng đốc không dám nặng tay, từtừ lui về phía sau.Càng ngày càng gần Hoa Viên, đám đông dừng lại, tiếng động ồn ào vang khắpnơi, đủ những lời lẽ khó nghe đều được phun ra. Có điều đám học sinh nàykhông phải toàn là kẻ ngốc, biết mắng thì mắng, có mắng Giám Sát viện làmsao cũng được nhưng không liên quan gì tới tổ tông mười tám đời của PhạmNhàn.Mọi người đều biết, tổ tông của Phạm Nhàn chính là tổ tông của Hoàng đế, cóthể chửi Giám Sát viện mà văn nhân trong thiên hạ đều căm ghét tới tận xươngtủy, nhưng chửi tổ tông mười tám đời của Hoàng đế? Mọi người chỉ muốn trútgiận cho lão thái quân đã chết oan chết uống chứ không ai muốn kéo cả tínhmạng mình vào đó.Hoa Viên vẫn yên lặng như cũ, loáng thoáng thấy ánh đèn le lói bên trong kèmtiếng nhạc xuyên qua làn mưa bụi vọng tới.Binh sĩ của phủ Tổng đốc đã sẵn sàng đón địch, tay lăm lăm cây đuốc, chiếusáng lên khu vực bên ngoài Hoa Viên.Mưa như sợi chỉ, đã khiến đám học sinh lưu lại bên ngoài Hoa Viên ướt nhẹp.Bọn họ quay sang nhìn nhau, lau khô nước mưa trên mặt, có vẻ không thể tinvào lỗ tai mình. Thành Tô Châu đã như vậy, bọn họ đã như vậy rồi mà Khâmsai đại nhân vẫn có tâm trạng nhàn nhã ung dung... như vậy!Mình thì đang dầm mưa, Khâm sai đại nhân thì đang nghe kịch. Không hiểu saođám học sinh lại nổi cơn thịnh nộ, tiếng mắng chửi tức giận vừa tạm ngừng vìmệt mỏi, giờ lại cất cao.Ngay trong tiếng mắng chửi này, một người mặc áo màu xám lẫn vào trong đámngười, con ngươi đảo qua một vòng, rút từ trong lòng ra một vật rồi ném vàotrong Hoa Viên!Vật kia rơi vào trong Hoa Viên, chỉ phát ra tiếng động trầm trầm, không hề âmthanh vang vọng gì.Ngược lại, bên trong Hoa Viên lại có tiếng chửi như sấm: “Con mẹ nó ai némtúi máu chó vào đây!“o O oNém máu chó, đây là một thủ đoạn lăng mạ thường thấy nhất, mặc dù trông nhưtrẻ con đang giận dỗi, nhưng ném vào Hoa Viên chỗ ở của Khâm sai thì lạithành lớn chuyện.Đám học sinh cũng ngây ra như phỗng, tiếng mắng chửi tạm dừng, thầm nghĩkhông biết bạn học nào mà dũng cảm đến như vậy?Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, ba bóng đen đã lướt qua trên Hoa Viên.Chính là ba kiếm thủ của Lục Xử thuộc Giám Sát viện, lạnh lùng quan sátnhững kẻ gây rối đang đứng dưới đường.Mọi người im lặng trong chốc lát, đột nhiên có người hét lên: “Giám Sát việnmuốn giết người rồi! Chúng ta...!“Một bóng đen xông vào đám người, tiếng hô kích động bỗng chốc tắt lịm, nhưmột con vịt bị ai đó nắm chặt lấy cổ họng.Đám người giật mình kinh hãi, tách ra, để lộ ra một đại hán mặc áo vải thô,cánh tay gã đang nắm lấy cổ họng một kẻ mặc áo xám, lạnh lùng bước ra.Đại hán mặc áo thô kia chính là Cao Đạt, thủ lĩnh Hổ Vệ, phụng lệnh PhạmNhàn theo dõi những kẻ kích động gây rối bên ngoài. Với bản lĩnh của hắn, bắtngười chỉ dễ như trở bàn tay. Hắn ném người mặc áo xám về phía trước, đạpmột chân lên ngực hắn, chỉ nghe tiếng xương sườn nứt gãy vang lên.Đám học sinh chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này, nhiệt huyết dâng lên đầu,bao vây Cao Đạt vào giữa, lớn tiếng la hét: “Giết người rồi! Giám Sát viện giếtngười rồi!“Tình cảnh này khiến các quan tướng của phủ Tổng đốc xung quanh giật bắnmình, thúc ngựa tiến lên, sẵn sàng tiến hành đàn áp bất cứ lúc nào.Cao Đạt lạnh lùng nắm lấy kẻ mặc áo xám, lắc như cách lắc một cái bao tải,đinh đinh đang đang, vài thứ gì đó không rõ không ngừng rơi ra từ trên ngườihắn.“Thứ nhất, hắn chưa chết.”Trả lời câu nói của Cao Đạt là tiếng rên rỉ của kẻ mặc áo xám, khiến tâm trạngcủa đám học sinh dịu đi một chút.Cao Đạt lạnh lùng nói: “Thứ hai, các ngươi đến đây để tìm công lý, còn ngườinày đến đây để dụ Khâm sai đại nhân giết các ngươi, mục đích khác nhau nêncách đối xử cũng khác nhau... Đây là nguyên văn lời của đại nhân.“
Không ai kích động và xúi giục thì làm sao dân chúng bé nhỏ đã quen với cách
sống nhún nhường của triều đình Đại Khánh ta lại có dũng khí đến hò hét trước
phủ Khâm sai đại nhân?
Đối với việc này, Phạm Nhàn đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ lại nhận được câu trả
lời khẳng định từ Tiết Thanh, trong lòng càng thêm bình tĩnh.
Mọi việc quả thật không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn. Sắc trời gần hoàng
hôn, đám đông bên ngoài dần dần giải tán đi, chỉ còn lại những người đội khăn
vuông trên đầu, gương mặt mang vẻ nghĩa khí phấn khích của học sinh; cùng
với một số người dân không rõ thân phận lẫn lộn vào đó. Dưới sự giám sát của
lực lượng quân đội phủ Tổng đốc, những người này chỉ có thể tụ tập ở cuối con
đường. Họ đọc kinh văn, phẫn nộ chỉ trích Khâm sai đại nhân đã coi thường
mạng người, gây họa cho bách tính Giang Nam.
Không biết ai đã khởi xướng, đám đông dần trở nên kích động, tiến sát về phía
Hoa Viên, trong lúc nhất thời quân sĩ của phủ Tổng đốc không dám nặng tay, từ
từ lui về phía sau.
Càng ngày càng gần Hoa Viên, đám đông dừng lại, tiếng động ồn ào vang khắp
nơi, đủ những lời lẽ khó nghe đều được phun ra. Có điều đám học sinh này
không phải toàn là kẻ ngốc, biết mắng thì mắng, có mắng Giám Sát viện làm
sao cũng được nhưng không liên quan gì tới tổ tông mười tám đời của Phạm
Nhàn.
Mọi người đều biết, tổ tông của Phạm Nhàn chính là tổ tông của Hoàng đế, có
thể chửi Giám Sát viện mà văn nhân trong thiên hạ đều căm ghét tới tận xương
tủy, nhưng chửi tổ tông mười tám đời của Hoàng đế? Mọi người chỉ muốn trút
giận cho lão thái quân đã chết oan chết uống chứ không ai muốn kéo cả tính
mạng mình vào đó.
Hoa Viên vẫn yên lặng như cũ, loáng thoáng thấy ánh đèn le lói bên trong kèm
tiếng nhạc xuyên qua làn mưa bụi vọng tới.
Binh sĩ của phủ Tổng đốc đã sẵn sàng đón địch, tay lăm lăm cây đuốc, chiếu
sáng lên khu vực bên ngoài Hoa Viên.
Mưa như sợi chỉ, đã khiến đám học sinh lưu lại bên ngoài Hoa Viên ướt nhẹp.
Bọn họ quay sang nhìn nhau, lau khô nước mưa trên mặt, có vẻ không thể tin
vào lỗ tai mình. Thành Tô Châu đã như vậy, bọn họ đã như vậy rồi mà Khâm
sai đại nhân vẫn có tâm trạng nhàn nhã ung dung... như vậy!
Mình thì đang dầm mưa, Khâm sai đại nhân thì đang nghe kịch. Không hiểu sao
đám học sinh lại nổi cơn thịnh nộ, tiếng mắng chửi tức giận vừa tạm ngừng vì
mệt mỏi, giờ lại cất cao.
Ngay trong tiếng mắng chửi này, một người mặc áo màu xám lẫn vào trong đám
người, con ngươi đảo qua một vòng, rút từ trong lòng ra một vật rồi ném vào
trong Hoa Viên!
Vật kia rơi vào trong Hoa Viên, chỉ phát ra tiếng động trầm trầm, không hề âm
thanh vang vọng gì.
Ngược lại, bên trong Hoa Viên lại có tiếng chửi như sấm: “Con mẹ nó ai ném
túi máu chó vào đây!“
o O o
Ném máu chó, đây là một thủ đoạn lăng mạ thường thấy nhất, mặc dù trông như
trẻ con đang giận dỗi, nhưng ném vào Hoa Viên chỗ ở của Khâm sai thì lại
thành lớn chuyện.
Đám học sinh cũng ngây ra như phỗng, tiếng mắng chửi tạm dừng, thầm nghĩ
không biết bạn học nào mà dũng cảm đến như vậy?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, ba bóng đen đã lướt qua trên Hoa Viên.
Chính là ba kiếm thủ của Lục Xử thuộc Giám Sát viện, lạnh lùng quan sát
những kẻ gây rối đang đứng dưới đường.
Mọi người im lặng trong chốc lát, đột nhiên có người hét lên: “Giám Sát viện
muốn giết người rồi! Chúng ta...!“
Một bóng đen xông vào đám người, tiếng hô kích động bỗng chốc tắt lịm, như
một con vịt bị ai đó nắm chặt lấy cổ họng.
Đám người giật mình kinh hãi, tách ra, để lộ ra một đại hán mặc áo vải thô,
cánh tay gã đang nắm lấy cổ họng một kẻ mặc áo xám, lạnh lùng bước ra.
Đại hán mặc áo thô kia chính là Cao Đạt, thủ lĩnh Hổ Vệ, phụng lệnh Phạm
Nhàn theo dõi những kẻ kích động gây rối bên ngoài. Với bản lĩnh của hắn, bắt
người chỉ dễ như trở bàn tay. Hắn ném người mặc áo xám về phía trước, đạp
một chân lên ngực hắn, chỉ nghe tiếng xương sườn nứt gãy vang lên.
Đám học sinh chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này, nhiệt huyết dâng lên đầu,
bao vây Cao Đạt vào giữa, lớn tiếng la hét: “Giết người rồi! Giám Sát viện giết
người rồi!“
Tình cảnh này khiến các quan tướng của phủ Tổng đốc xung quanh giật bắn
mình, thúc ngựa tiến lên, sẵn sàng tiến hành đàn áp bất cứ lúc nào.
Cao Đạt lạnh lùng nắm lấy kẻ mặc áo xám, lắc như cách lắc một cái bao tải,
đinh đinh đang đang, vài thứ gì đó không rõ không ngừng rơi ra từ trên người
hắn.
“Thứ nhất, hắn chưa chết.”
Trả lời câu nói của Cao Đạt là tiếng rên rỉ của kẻ mặc áo xám, khiến tâm trạng
của đám học sinh dịu đi một chút.
Cao Đạt lạnh lùng nói: “Thứ hai, các ngươi đến đây để tìm công lý, còn người
này đến đây để dụ Khâm sai đại nhân giết các ngươi, mục đích khác nhau nên
cách đối xử cũng khác nhau... Đây là nguyên văn lời của đại nhân.“
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không ai kích động và xúi giục thì làm sao dân chúng bé nhỏ đã quen với cáchsống nhún nhường của triều đình Đại Khánh ta lại có dũng khí đến hò hét trướcphủ Khâm sai đại nhân?Đối với việc này, Phạm Nhàn đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ lại nhận được câu trảlời khẳng định từ Tiết Thanh, trong lòng càng thêm bình tĩnh.Mọi việc quả thật không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn. Sắc trời gần hoànghôn, đám đông bên ngoài dần dần giải tán đi, chỉ còn lại những người đội khănvuông trên đầu, gương mặt mang vẻ nghĩa khí phấn khích của học sinh; cùngvới một số người dân không rõ thân phận lẫn lộn vào đó. Dưới sự giám sát củalực lượng quân đội phủ Tổng đốc, những người này chỉ có thể tụ tập ở cuối conđường. Họ đọc kinh văn, phẫn nộ chỉ trích Khâm sai đại nhân đã coi thườngmạng người, gây họa cho bách tính Giang Nam.Không biết ai đã khởi xướng, đám đông dần trở nên kích động, tiến sát về phíaHoa Viên, trong lúc nhất thời quân sĩ của phủ Tổng đốc không dám nặng tay, từtừ lui về phía sau.Càng ngày càng gần Hoa Viên, đám đông dừng lại, tiếng động ồn ào vang khắpnơi, đủ những lời lẽ khó nghe đều được phun ra. Có điều đám học sinh nàykhông phải toàn là kẻ ngốc, biết mắng thì mắng, có mắng Giám Sát viện làmsao cũng được nhưng không liên quan gì tới tổ tông mười tám đời của PhạmNhàn.Mọi người đều biết, tổ tông của Phạm Nhàn chính là tổ tông của Hoàng đế, cóthể chửi Giám Sát viện mà văn nhân trong thiên hạ đều căm ghét tới tận xươngtủy, nhưng chửi tổ tông mười tám đời của Hoàng đế? Mọi người chỉ muốn trútgiận cho lão thái quân đã chết oan chết uống chứ không ai muốn kéo cả tínhmạng mình vào đó.Hoa Viên vẫn yên lặng như cũ, loáng thoáng thấy ánh đèn le lói bên trong kèmtiếng nhạc xuyên qua làn mưa bụi vọng tới.Binh sĩ của phủ Tổng đốc đã sẵn sàng đón địch, tay lăm lăm cây đuốc, chiếusáng lên khu vực bên ngoài Hoa Viên.Mưa như sợi chỉ, đã khiến đám học sinh lưu lại bên ngoài Hoa Viên ướt nhẹp.Bọn họ quay sang nhìn nhau, lau khô nước mưa trên mặt, có vẻ không thể tinvào lỗ tai mình. Thành Tô Châu đã như vậy, bọn họ đã như vậy rồi mà Khâmsai đại nhân vẫn có tâm trạng nhàn nhã ung dung... như vậy!Mình thì đang dầm mưa, Khâm sai đại nhân thì đang nghe kịch. Không hiểu saođám học sinh lại nổi cơn thịnh nộ, tiếng mắng chửi tức giận vừa tạm ngừng vìmệt mỏi, giờ lại cất cao.Ngay trong tiếng mắng chửi này, một người mặc áo màu xám lẫn vào trong đámngười, con ngươi đảo qua một vòng, rút từ trong lòng ra một vật rồi ném vàotrong Hoa Viên!Vật kia rơi vào trong Hoa Viên, chỉ phát ra tiếng động trầm trầm, không hề âmthanh vang vọng gì.Ngược lại, bên trong Hoa Viên lại có tiếng chửi như sấm: “Con mẹ nó ai némtúi máu chó vào đây!“o O oNém máu chó, đây là một thủ đoạn lăng mạ thường thấy nhất, mặc dù trông nhưtrẻ con đang giận dỗi, nhưng ném vào Hoa Viên chỗ ở của Khâm sai thì lạithành lớn chuyện.Đám học sinh cũng ngây ra như phỗng, tiếng mắng chửi tạm dừng, thầm nghĩkhông biết bạn học nào mà dũng cảm đến như vậy?Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, ba bóng đen đã lướt qua trên Hoa Viên.Chính là ba kiếm thủ của Lục Xử thuộc Giám Sát viện, lạnh lùng quan sátnhững kẻ gây rối đang đứng dưới đường.Mọi người im lặng trong chốc lát, đột nhiên có người hét lên: “Giám Sát việnmuốn giết người rồi! Chúng ta...!“Một bóng đen xông vào đám người, tiếng hô kích động bỗng chốc tắt lịm, nhưmột con vịt bị ai đó nắm chặt lấy cổ họng.Đám người giật mình kinh hãi, tách ra, để lộ ra một đại hán mặc áo vải thô,cánh tay gã đang nắm lấy cổ họng một kẻ mặc áo xám, lạnh lùng bước ra.Đại hán mặc áo thô kia chính là Cao Đạt, thủ lĩnh Hổ Vệ, phụng lệnh PhạmNhàn theo dõi những kẻ kích động gây rối bên ngoài. Với bản lĩnh của hắn, bắtngười chỉ dễ như trở bàn tay. Hắn ném người mặc áo xám về phía trước, đạpmột chân lên ngực hắn, chỉ nghe tiếng xương sườn nứt gãy vang lên.Đám học sinh chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này, nhiệt huyết dâng lên đầu,bao vây Cao Đạt vào giữa, lớn tiếng la hét: “Giết người rồi! Giám Sát viện giếtngười rồi!“Tình cảnh này khiến các quan tướng của phủ Tổng đốc xung quanh giật bắnmình, thúc ngựa tiến lên, sẵn sàng tiến hành đàn áp bất cứ lúc nào.Cao Đạt lạnh lùng nắm lấy kẻ mặc áo xám, lắc như cách lắc một cái bao tải,đinh đinh đang đang, vài thứ gì đó không rõ không ngừng rơi ra từ trên ngườihắn.“Thứ nhất, hắn chưa chết.”Trả lời câu nói của Cao Đạt là tiếng rên rỉ của kẻ mặc áo xám, khiến tâm trạngcủa đám học sinh dịu đi một chút.Cao Đạt lạnh lùng nói: “Thứ hai, các ngươi đến đây để tìm công lý, còn ngườinày đến đây để dụ Khâm sai đại nhân giết các ngươi, mục đích khác nhau nêncách đối xử cũng khác nhau... Đây là nguyên văn lời của đại nhân.“