Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 696: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, không một lời đáp lại.Phương Đình Thạch cũng không thể nói thêm được gì nữa.“Kể từ khi ta tiếp quản Giám Sát viện, đã bao giờ có chuyện bịa đặt bằng chứngphạm tội, âm mưu hại người?” Phạm Nhàn châm chọc nói: “Về phần ngươi,thân là học sinh, ngươi phải có năng lực phán đoán độc lập. Đừng tin lời ngườikhác nói, đừng tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, chỉ cần xem xét tình hìnhnhiều năm qua và dùng đầu óc của ngươi.““Đương nhiên, các ngươi vốn không có đầu óc.” Phạm Nhàn trách mắng: “Nếucác ngươi có đầu óc, đã không bị người khác xúi giục đến vây quanh Hoa Viên.Đây là nơi nào? Đây là hành dinh của Khâm sai, là hành cung của Hoàng tử.Bản quan có chém ba trăm cái đầu của các ngươi cũng không có bất cứ vấn đềgì. Cuối cùng thì các ngươi chết, danh tiếng của bản quan cũng mất, khiến chođám thương nhân âm thầm làm trái pháp luật được lợi.“Y tức giận chỉ thẳng vào mũi Phương Đình Thạch mắng: “Tất cả các ngươi đềulà một lũ ngu xuẩn, không biết đọc sách nhiều năm như vậy là đọc đi đằng nào.“Nổi giận chỉ là giả bộ, bởi vì Phạm Nhàn biết đám học sinh rất dễ bị cái điệu bộnày lừa gạt.Đúng như dự đoán, Phương Đình Thạch lúng túng nói: “Khâm sai đại nhân dạyđúng lắm...“ Hắn suy nghĩ lại. Khâm sai đại nhân không những không đàn áphọc sinh mà ngược lại còn mời mình vào phủ, tấm lòng Khâm sai thật sự chânthành trong sáng. Hắn cười khổ nói: “Đại nhân lòng dạ thật thẳng thắn.“Phạm Nhàn nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Lòng dạ của ta không thể nói là thẳngthắn. Chẳng qua các ngươi còn quá trẻ, ta không muốn dùng những thủ đoạnkia. .. Còn việc hôm nay, ta có thể tha thứ cho các ngươi.“Hắn đột nhiên mở mắt ra nói: “Chắc ngươi cũng biết, Phạm môn tứ tử của ta lànhững ai.“Phạm môn tứ tử, Hầu Quý Thường, Thành Giai Lâm, Sử Xiển Lập và DươngVạn Lý. Sau vụ án kỳ thi mùa xuân, bọn họ đều nhảy lên thành môn sinh củaPhạm Nhàn, đây là chuyện ai ai cũng biết.Phương Đình Thạch gật đầu.Phạm Nhàn cười: “Bốn vị học sinh này tuổi đều lớn hơn ta, nhưng đều gọi ta là'thầy. Nhớ lại năm xưa, Quý Thường cũng từng gây rối ở Giang Nam, giốngnhư ngươi hôm nay vậy.“Phương Đình Thạch giật mình.Cuối cùng Phạm Nhàn nói: “Không phải ta tiếc tài, có lẽ là nhìn thấy ngươi màta nhớ lại quá khứ.“Chờ Phương Đình Thạch đi khỏi, Tư Tư cau mày nói: “Thiếu gia, đám ngườinày quá không biết điều, sao ngài vẫn...““Vẫn khách khí như vậy?” Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Đúng là danh tiếng khôngquan trọng, có điều trong vấn đề học sinh, ta vẫn phải kiêng kỵ một chút. Tươnglai trong đó sẽ có những người đỗ đạt, cũng sẽ vào triều làm quan. Ta không chỉnghĩ cho mình, mà còn phải nghĩ cho điện hạ.“Tư Tư lại nói: “Vậy thì việc này bỏ qua như vậy à.“Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nếu Phương Đình Thạch có thểthuyết phục đám học sinh trở về, thì chứng tỏ hắn có năng lực, sau này nhấtđịnh phải bồi dưỡng một chút. Còn lũ quỷ lẫn trong đám người... ta còn đangchờ bọn chúng.“Bên phía Minh Thanh Đạt phái người đưa tin từ lâu, thực ra trong Minh Viên đãđược kiểm soát gần hết. Vấn đề là bây giờ trong thời gian ngắn khó mà dập tắtđược lời đồn đại trong thành Tô Châu, đặc biệt là những kẻ gây rối này, chắcchắn có người cố tình thúc đẩy.“Đừng dùng đao.” Phạm Nhàn xoay người sang chỗ khác, căn dặn Cao Đạt:“Những cây gậy gỗ mà ta bảo các ngươi chuẩn bị vài ngày trước sẽ hữu ích hơn.Chuyện trấn áp kiểu này, phải đánh cho đau, nhưng không được làm chảy máu.“Chuyện gì cũng vậy, khi thêm vào hai từ 'chảy máu', sẽ khá là rắc rối.Sau khi rời Minh Viên, Phương Đình Thạch đến nói chuyện với đám học sinhmột lúc lâu, nhưng đáng tiếc cuối cùng hắn không thể thuyết phục tất cả mọingười. Ngược lại, bị một số học sinh bỗng có ý nghi ngờ liệu có phải hắn sợ hãiquyền lực của triều đình hay không, lại có một số kẻ lẫn trong đám đông nóimấy lời quái gở khích bác. Sau cơn tức giận, Phương Đình Thạch lại cảm thấytiếc nuối. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải làm thế nào, không còncách nào đành dẫn theo các bạn học thân thiết rời khỏi Minh Viên trước.Quần chúng vây quanh Minh Viên biểu đạt cơn thịnh nộ giờ chỉ còn lại mộtnửa. Có chuyện túi máu chó lúc trước, các quan tướng phủ Tổng đốc càng canhgác nghiêm ngặt..Không biết bao lâu sau, từ trong Hoa Viên đột nhiên có một nhóm người đôngđảo lao ra, tay cầm gậy gỗ, đánh liên hồi lên người đám học sinh vẫn còn vâyquanh không chịu đi. Trong lúc nhất thời, tiếng la thảm thiết vang lên khôngngừng nghỉ, tiếng gậy đánh vào da thịt liên miên không dứt.Tuy người của Giám Sát viện không hạ thủ quá nặng, đám học sinh cũng khôngbị thương nghiêm trọng, nhưng những học sinh ngày thường chỉ đắm chìmtrong kinh văn làm sao chịu đựng được hình thức giáo dục bằng gậy gộc này.Bọn họ gào khóc, bị đánh chạy mất hút, trước cửa Hoa Viên lập tức trở lại yêntĩnh.

Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, không một lời đáp lại.

Phương Đình Thạch cũng không thể nói thêm được gì nữa.

“Kể từ khi ta tiếp quản Giám Sát viện, đã bao giờ có chuyện bịa đặt bằng chứng

phạm tội, âm mưu hại người?” Phạm Nhàn châm chọc nói: “Về phần ngươi,

thân là học sinh, ngươi phải có năng lực phán đoán độc lập. Đừng tin lời người

khác nói, đừng tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, chỉ cần xem xét tình hình

nhiều năm qua và dùng đầu óc của ngươi.“

“Đương nhiên, các ngươi vốn không có đầu óc.” Phạm Nhàn trách mắng: “Nếu

các ngươi có đầu óc, đã không bị người khác xúi giục đến vây quanh Hoa Viên.

Đây là nơi nào? Đây là hành dinh của Khâm sai, là hành cung của Hoàng tử.

Bản quan có chém ba trăm cái đầu của các ngươi cũng không có bất cứ vấn đề

gì. Cuối cùng thì các ngươi chết, danh tiếng của bản quan cũng mất, khiến cho

đám thương nhân âm thầm làm trái pháp luật được lợi.“

Y tức giận chỉ thẳng vào mũi Phương Đình Thạch mắng: “Tất cả các ngươi đều

là một lũ ngu xuẩn, không biết đọc sách nhiều năm như vậy là đọc đi đằng nào.“

Nổi giận chỉ là giả bộ, bởi vì Phạm Nhàn biết đám học sinh rất dễ bị cái điệu bộ

này lừa gạt.

Đúng như dự đoán, Phương Đình Thạch lúng túng nói: “Khâm sai đại nhân dạy

đúng lắm...“ Hắn suy nghĩ lại. Khâm sai đại nhân không những không đàn áp

học sinh mà ngược lại còn mời mình vào phủ, tấm lòng Khâm sai thật sự chân

thành trong sáng. Hắn cười khổ nói: “Đại nhân lòng dạ thật thẳng thắn.“

Phạm Nhàn nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Lòng dạ của ta không thể nói là thẳng

thắn. Chẳng qua các ngươi còn quá trẻ, ta không muốn dùng những thủ đoạn

kia. .. Còn việc hôm nay, ta có thể tha thứ cho các ngươi.“

Hắn đột nhiên mở mắt ra nói: “Chắc ngươi cũng biết, Phạm môn tứ tử của ta là

những ai.“

Phạm môn tứ tử, Hầu Quý Thường, Thành Giai Lâm, Sử Xiển Lập và Dương

Vạn Lý. Sau vụ án kỳ thi mùa xuân, bọn họ đều nhảy lên thành môn sinh của

Phạm Nhàn, đây là chuyện ai ai cũng biết.

Phương Đình Thạch gật đầu.

Phạm Nhàn cười: “Bốn vị học sinh này tuổi đều lớn hơn ta, nhưng đều gọi ta là

'thầy. Nhớ lại năm xưa, Quý Thường cũng từng gây rối ở Giang Nam, giống

như ngươi hôm nay vậy.“

Phương Đình Thạch giật mình.

Cuối cùng Phạm Nhàn nói: “Không phải ta tiếc tài, có lẽ là nhìn thấy ngươi mà

ta nhớ lại quá khứ.“

Chờ Phương Đình Thạch đi khỏi, Tư Tư cau mày nói: “Thiếu gia, đám người

này quá không biết điều, sao ngài vẫn...“

“Vẫn khách khí như vậy?” Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Đúng là danh tiếng không

quan trọng, có điều trong vấn đề học sinh, ta vẫn phải kiêng kỵ một chút. Tương

lai trong đó sẽ có những người đỗ đạt, cũng sẽ vào triều làm quan. Ta không chỉ

nghĩ cho mình, mà còn phải nghĩ cho điện hạ.“

Tư Tư lại nói: “Vậy thì việc này bỏ qua như vậy à.“

Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nếu Phương Đình Thạch có thể

thuyết phục đám học sinh trở về, thì chứng tỏ hắn có năng lực, sau này nhất

định phải bồi dưỡng một chút. Còn lũ quỷ lẫn trong đám người... ta còn đang

chờ bọn chúng.“

Bên phía Minh Thanh Đạt phái người đưa tin từ lâu, thực ra trong Minh Viên đã

được kiểm soát gần hết. Vấn đề là bây giờ trong thời gian ngắn khó mà dập tắt

được lời đồn đại trong thành Tô Châu, đặc biệt là những kẻ gây rối này, chắc

chắn có người cố tình thúc đẩy.

“Đừng dùng đao.” Phạm Nhàn xoay người sang chỗ khác, căn dặn Cao Đạt:

“Những cây gậy gỗ mà ta bảo các ngươi chuẩn bị vài ngày trước sẽ hữu ích hơn.

Chuyện trấn áp kiểu này, phải đánh cho đau, nhưng không được làm chảy máu.“

Chuyện gì cũng vậy, khi thêm vào hai từ 'chảy máu', sẽ khá là rắc rối.

Sau khi rời Minh Viên, Phương Đình Thạch đến nói chuyện với đám học sinh

một lúc lâu, nhưng đáng tiếc cuối cùng hắn không thể thuyết phục tất cả mọi

người. Ngược lại, bị một số học sinh bỗng có ý nghi ngờ liệu có phải hắn sợ hãi

quyền lực của triều đình hay không, lại có một số kẻ lẫn trong đám đông nói

mấy lời quái gở khích bác. Sau cơn tức giận, Phương Đình Thạch lại cảm thấy

tiếc nuối. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải làm thế nào, không còn

cách nào đành dẫn theo các bạn học thân thiết rời khỏi Minh Viên trước.

Quần chúng vây quanh Minh Viên biểu đạt cơn thịnh nộ giờ chỉ còn lại một

nửa. Có chuyện túi máu chó lúc trước, các quan tướng phủ Tổng đốc càng canh

gác nghiêm ngặt..

Không biết bao lâu sau, từ trong Hoa Viên đột nhiên có một nhóm người đông

đảo lao ra, tay cầm gậy gỗ, đánh liên hồi lên người đám học sinh vẫn còn vây

quanh không chịu đi. Trong lúc nhất thời, tiếng la thảm thiết vang lên không

ngừng nghỉ, tiếng gậy đánh vào da thịt liên miên không dứt.

Tuy người của Giám Sát viện không hạ thủ quá nặng, đám học sinh cũng không

bị thương nghiêm trọng, nhưng những học sinh ngày thường chỉ đắm chìm

trong kinh văn làm sao chịu đựng được hình thức giáo dục bằng gậy gộc này.

Bọn họ gào khóc, bị đánh chạy mất hút, trước cửa Hoa Viên lập tức trở lại yên

tĩnh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, không một lời đáp lại.Phương Đình Thạch cũng không thể nói thêm được gì nữa.“Kể từ khi ta tiếp quản Giám Sát viện, đã bao giờ có chuyện bịa đặt bằng chứngphạm tội, âm mưu hại người?” Phạm Nhàn châm chọc nói: “Về phần ngươi,thân là học sinh, ngươi phải có năng lực phán đoán độc lập. Đừng tin lời ngườikhác nói, đừng tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, chỉ cần xem xét tình hìnhnhiều năm qua và dùng đầu óc của ngươi.““Đương nhiên, các ngươi vốn không có đầu óc.” Phạm Nhàn trách mắng: “Nếucác ngươi có đầu óc, đã không bị người khác xúi giục đến vây quanh Hoa Viên.Đây là nơi nào? Đây là hành dinh của Khâm sai, là hành cung của Hoàng tử.Bản quan có chém ba trăm cái đầu của các ngươi cũng không có bất cứ vấn đềgì. Cuối cùng thì các ngươi chết, danh tiếng của bản quan cũng mất, khiến chođám thương nhân âm thầm làm trái pháp luật được lợi.“Y tức giận chỉ thẳng vào mũi Phương Đình Thạch mắng: “Tất cả các ngươi đềulà một lũ ngu xuẩn, không biết đọc sách nhiều năm như vậy là đọc đi đằng nào.“Nổi giận chỉ là giả bộ, bởi vì Phạm Nhàn biết đám học sinh rất dễ bị cái điệu bộnày lừa gạt.Đúng như dự đoán, Phương Đình Thạch lúng túng nói: “Khâm sai đại nhân dạyđúng lắm...“ Hắn suy nghĩ lại. Khâm sai đại nhân không những không đàn áphọc sinh mà ngược lại còn mời mình vào phủ, tấm lòng Khâm sai thật sự chânthành trong sáng. Hắn cười khổ nói: “Đại nhân lòng dạ thật thẳng thắn.“Phạm Nhàn nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Lòng dạ của ta không thể nói là thẳngthắn. Chẳng qua các ngươi còn quá trẻ, ta không muốn dùng những thủ đoạnkia. .. Còn việc hôm nay, ta có thể tha thứ cho các ngươi.“Hắn đột nhiên mở mắt ra nói: “Chắc ngươi cũng biết, Phạm môn tứ tử của ta lànhững ai.“Phạm môn tứ tử, Hầu Quý Thường, Thành Giai Lâm, Sử Xiển Lập và DươngVạn Lý. Sau vụ án kỳ thi mùa xuân, bọn họ đều nhảy lên thành môn sinh củaPhạm Nhàn, đây là chuyện ai ai cũng biết.Phương Đình Thạch gật đầu.Phạm Nhàn cười: “Bốn vị học sinh này tuổi đều lớn hơn ta, nhưng đều gọi ta là'thầy. Nhớ lại năm xưa, Quý Thường cũng từng gây rối ở Giang Nam, giốngnhư ngươi hôm nay vậy.“Phương Đình Thạch giật mình.Cuối cùng Phạm Nhàn nói: “Không phải ta tiếc tài, có lẽ là nhìn thấy ngươi màta nhớ lại quá khứ.“Chờ Phương Đình Thạch đi khỏi, Tư Tư cau mày nói: “Thiếu gia, đám ngườinày quá không biết điều, sao ngài vẫn...““Vẫn khách khí như vậy?” Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Đúng là danh tiếng khôngquan trọng, có điều trong vấn đề học sinh, ta vẫn phải kiêng kỵ một chút. Tươnglai trong đó sẽ có những người đỗ đạt, cũng sẽ vào triều làm quan. Ta không chỉnghĩ cho mình, mà còn phải nghĩ cho điện hạ.“Tư Tư lại nói: “Vậy thì việc này bỏ qua như vậy à.“Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nếu Phương Đình Thạch có thểthuyết phục đám học sinh trở về, thì chứng tỏ hắn có năng lực, sau này nhấtđịnh phải bồi dưỡng một chút. Còn lũ quỷ lẫn trong đám người... ta còn đangchờ bọn chúng.“Bên phía Minh Thanh Đạt phái người đưa tin từ lâu, thực ra trong Minh Viên đãđược kiểm soát gần hết. Vấn đề là bây giờ trong thời gian ngắn khó mà dập tắtđược lời đồn đại trong thành Tô Châu, đặc biệt là những kẻ gây rối này, chắcchắn có người cố tình thúc đẩy.“Đừng dùng đao.” Phạm Nhàn xoay người sang chỗ khác, căn dặn Cao Đạt:“Những cây gậy gỗ mà ta bảo các ngươi chuẩn bị vài ngày trước sẽ hữu ích hơn.Chuyện trấn áp kiểu này, phải đánh cho đau, nhưng không được làm chảy máu.“Chuyện gì cũng vậy, khi thêm vào hai từ 'chảy máu', sẽ khá là rắc rối.Sau khi rời Minh Viên, Phương Đình Thạch đến nói chuyện với đám học sinhmột lúc lâu, nhưng đáng tiếc cuối cùng hắn không thể thuyết phục tất cả mọingười. Ngược lại, bị một số học sinh bỗng có ý nghi ngờ liệu có phải hắn sợ hãiquyền lực của triều đình hay không, lại có một số kẻ lẫn trong đám đông nóimấy lời quái gở khích bác. Sau cơn tức giận, Phương Đình Thạch lại cảm thấytiếc nuối. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải làm thế nào, không còncách nào đành dẫn theo các bạn học thân thiết rời khỏi Minh Viên trước.Quần chúng vây quanh Minh Viên biểu đạt cơn thịnh nộ giờ chỉ còn lại mộtnửa. Có chuyện túi máu chó lúc trước, các quan tướng phủ Tổng đốc càng canhgác nghiêm ngặt..Không biết bao lâu sau, từ trong Hoa Viên đột nhiên có một nhóm người đôngđảo lao ra, tay cầm gậy gỗ, đánh liên hồi lên người đám học sinh vẫn còn vâyquanh không chịu đi. Trong lúc nhất thời, tiếng la thảm thiết vang lên khôngngừng nghỉ, tiếng gậy đánh vào da thịt liên miên không dứt.Tuy người của Giám Sát viện không hạ thủ quá nặng, đám học sinh cũng khôngbị thương nghiêm trọng, nhưng những học sinh ngày thường chỉ đắm chìmtrong kinh văn làm sao chịu đựng được hình thức giáo dục bằng gậy gộc này.Bọn họ gào khóc, bị đánh chạy mất hút, trước cửa Hoa Viên lập tức trở lại yêntĩnh.

Chương 696: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 5