Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 695: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bấy giờ đám học sinh mới tỉnh táo lại, nhìn lên trên, không khỏi giật mình kinhhãi. Chỉ thấy trên người kẻ mặc áo xám kia không chỉ có túi đựng máu chó rơixuống mà còn có cả mồi lửa và dầu đèn. Lúc này mọi người mới hiểu, nếu đểngười này tiếp tục lẻn trong đám đông gây chuyện không khéo sẽ đốt cháy HoaViên. Trong Hoa Viên này có Hoàng tử và Khâm sai đại nhân, đám người bọnhọ cũng sẽ bị triều đình giết chết dưới danh nghĩa nổi loạn.“Nguyên văn một câu khác của đại nhân...” Cao Đạt lạnh lùng nói.Mọi người bị khí thế của hắn khiến chấn nhiếp, nghiêm túc lắng nghe.“Trong lòng có bất bình, thì phải phát tiết. Đây là bản tính của người trẻ tuổi, takhông trách các ngươi.”Cao Đạt tiếp tục truyền đạt lời của Phạm Nhàn: “Nhưng nếu bị người khác xúigiục, không biết chân tướng, thế thì ngu dốt tới mức nào? Nếu lòng có bất bình,thì phải tìm đúng con đường để biểu đạt. Cứ lao nhao ồn ào như bà lão ngoàichợ, đúng là tự bôi nhọ mặt mũi mình.“Đám học sinh nghe xong mấy câu này, cảm thấy không phục. Một học sinh cóvẻ là thủ lĩnh ngang nhiên bước ra: “Giám Sát viện làm việc bất công, bức tửmạng người. Chúng ta đã từng tố cáo lên phủ Tô Châu, nhưng các quan lại lạibao che cho nhau. Hơn nữa, phủ Tô Châu sợ quyền lực của Giám Sát viện,không dám nhận đơn kiện. Xin hỏi Khâm sai đại nhânhâm sai đại nhân, còn conđường nào khác cho chúng ta trút bầu bất bình?“Cao Đạt lạnh lùng nhìn người kia một cái: “Đại nhân nói: Nếu đã có dũng khí tụtập ở ngoài Hoa Viên để gây rối, liệu có dũng khí bước vào trong trang HoaViên để thảo luận không?“Đám học sinh lập tức náo loạn, có người nói không nên vào, có người nói nhấtđịnh phải vào, mỗi người nói một kiểu, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía họcsinh vừa ra mặt trước đó. Người này là học sinh của Bạch Lộc học viện ở GiangNam, tên là Phương Đình Thạch, xuất thân bần hàn nhưng rất có kiến thức, luônđược bạn bè đồng lứa tán thưởng, ngầm coi như thủ lĩnh của các học sinh.Phương Đình Thạch suy nghĩ một chút, cắn răng lấy từ trong lòng ra mấy huyếtthư của dân chúng mà hắn thu thập được trong những ngày qua, giơ cao trênđầu, nói: “Học sinh xin được vào Hoa Viên thảo luận với đại nhân.“Cao Đạt mặt mày không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, kéo theo gã mặc áoxám kia đi vào trong Hoa Viên. Phương Đình Thạch thoáng chút bất an, nhưngvẫn dốc hết dũng khí bước vào, đồng thời khuyên can các bạn học muốn cùnghắn đi vào.o O oPhạm Nhàn nhắm hờ đôi mắt ngồi trên ghế thái sư, tận hưởng cảm giác Tư Tưnhẹ nhàng xoa bóp phía sau, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo lời hát của vị đạigia thanh khúc trong đình viện.(Thương Châu thanh khúc là một trong những hình thức nghệ thuật cổ xưa củangười Hán có ảnh hưởng mạnh mẽ trong khu vực Thương Châu, tỉnh Giang Tô,Trung Quốc.)Bên dưới tay hắn là vị Phương Đình Thạch cực kỳ to gan, dám một thân mộtmình tiến vào Hoa Viên để đòi lại công bằng ở chỗ từ Khâm sai đại nhân Hắnđang lật xem qua một số tài liệu, gương mặt lúc xanh lúc trắng, bờ môi run rẩy,như bị những điều ghi chép trong tài liệu làm choáng váng.Phạm Nhàn chậm rãi mở hai mắt, nói: “Đây là cơ mật của triều đình. Chẳng quacó rất nhiều chứng cứ không tiện đưa đến Tô Châu phủ, rất nhiều người đã chếtkhông còn ai đối chứng, rất nhiều người quyền quý trong triều đình bị liên lụy.Bản quan cũng không thể quang minh chính đại đập tan cái bảng hiệu của MinhViên... Có điều, ngươi đã có dũng khí kéo một nhóm học sinh đến đòi lại côngbằng, xem ra cũng không phải loại ngu xuẩn. Sau khi đã xem qua nhiều tài liệunhư vậy, rốt cuộc Minh Viên đã làm gì, chắc ngươi cũng có phán đoán riêng củamình.“Thứ Phương Đình Thạch cầm trên là những gì mà Giám Sát viện thu thập đượctrong suốt nửa năm âm thầm điều tra Minh Viên; bao gồm cả hải tặc trên hònđảo ở Đông Hải, cái chết bí ẩn của tiểu thiếp Minh Lan Thạch, câu chuyện giữaHạ Tê Phi và Minh gia, Minh gia buôn lậu tới Đông Di Thành, Tứ Cố Kiếm âmthầm phái cao thủ xâm nhập Giang Nam ám sát Phạm Nhàn... Mỗi điều đềuđược ghi chép rõ ràng. Tuy đúng như Phạm Nhàn nói, những ghi chép này thiếuchứng cứ phụ trợ, không thể trình lên công đường làm bằng chứng, nhưngPhương Đình Thạch thầm hiểu, những điều viết trên này chắc chắn là sự thật.Đôi tay cầm quyển hồ sơ của hắn run lên lẩy bẩy, nói: “Nhưng... không phảinhư vậy. Minh lão thái quân đã viện trợ Giang Nam, giúp đỡ không biết baonhiêu học sinh nghèo khó. Học sinh từ nhỏ đã bần hàn, nếu không nhờ MinhViên tặng gạo hàng tháng, cho ta đọc sách, làm sao ta vào được Bạch Lộc họcviện.“Đôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy tức giận, nói: “Khâmsai đại nhân, hôm nay học sinh đã dám vào Hoa Viên thì cũng không nghĩ đếnviệc sống sót để ra khỏi đây. Học sinh hoàn toàn không tin những điều ghi chéptrên đây, Giám Sát viện giỏi nhất là âm thầm gán tội cho người khác...“

Bấy giờ đám học sinh mới tỉnh táo lại, nhìn lên trên, không khỏi giật mình kinh

hãi. Chỉ thấy trên người kẻ mặc áo xám kia không chỉ có túi đựng máu chó rơi

xuống mà còn có cả mồi lửa và dầu đèn. Lúc này mọi người mới hiểu, nếu để

người này tiếp tục lẻn trong đám đông gây chuyện không khéo sẽ đốt cháy Hoa

Viên. Trong Hoa Viên này có Hoàng tử và Khâm sai đại nhân, đám người bọn

họ cũng sẽ bị triều đình giết chết dưới danh nghĩa nổi loạn.

“Nguyên văn một câu khác của đại nhân...” Cao Đạt lạnh lùng nói.

Mọi người bị khí thế của hắn khiến chấn nhiếp, nghiêm túc lắng nghe.

“Trong lòng có bất bình, thì phải phát tiết. Đây là bản tính của người trẻ tuổi, ta

không trách các ngươi.”

Cao Đạt tiếp tục truyền đạt lời của Phạm Nhàn: “Nhưng nếu bị người khác xúi

giục, không biết chân tướng, thế thì ngu dốt tới mức nào? Nếu lòng có bất bình,

thì phải tìm đúng con đường để biểu đạt. Cứ lao nhao ồn ào như bà lão ngoài

chợ, đúng là tự bôi nhọ mặt mũi mình.“

Đám học sinh nghe xong mấy câu này, cảm thấy không phục. Một học sinh có

vẻ là thủ lĩnh ngang nhiên bước ra: “Giám Sát viện làm việc bất công, bức tử

mạng người. Chúng ta đã từng tố cáo lên phủ Tô Châu, nhưng các quan lại lại

bao che cho nhau. Hơn nữa, phủ Tô Châu sợ quyền lực của Giám Sát viện,

không dám nhận đơn kiện. Xin hỏi Khâm sai đại nhânhâm sai đại nhân, còn con

đường nào khác cho chúng ta trút bầu bất bình?“

Cao Đạt lạnh lùng nhìn người kia một cái: “Đại nhân nói: Nếu đã có dũng khí tụ

tập ở ngoài Hoa Viên để gây rối, liệu có dũng khí bước vào trong trang Hoa

Viên để thảo luận không?“

Đám học sinh lập tức náo loạn, có người nói không nên vào, có người nói nhất

định phải vào, mỗi người nói một kiểu, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía học

sinh vừa ra mặt trước đó. Người này là học sinh của Bạch Lộc học viện ở Giang

Nam, tên là Phương Đình Thạch, xuất thân bần hàn nhưng rất có kiến thức, luôn

được bạn bè đồng lứa tán thưởng, ngầm coi như thủ lĩnh của các học sinh.

Phương Đình Thạch suy nghĩ một chút, cắn răng lấy từ trong lòng ra mấy huyết

thư của dân chúng mà hắn thu thập được trong những ngày qua, giơ cao trên

đầu, nói: “Học sinh xin được vào Hoa Viên thảo luận với đại nhân.“

Cao Đạt mặt mày không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, kéo theo gã mặc áo

xám kia đi vào trong Hoa Viên. Phương Đình Thạch thoáng chút bất an, nhưng

vẫn dốc hết dũng khí bước vào, đồng thời khuyên can các bạn học muốn cùng

hắn đi vào.

o O o

Phạm Nhàn nhắm hờ đôi mắt ngồi trên ghế thái sư, tận hưởng cảm giác Tư Tư

nhẹ nhàng xoa bóp phía sau, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo lời hát của vị đại

gia thanh khúc trong đình viện.

(Thương Châu thanh khúc là một trong những hình thức nghệ thuật cổ xưa của

người Hán có ảnh hưởng mạnh mẽ trong khu vực Thương Châu, tỉnh Giang Tô,

Trung Quốc.)

Bên dưới tay hắn là vị Phương Đình Thạch cực kỳ to gan, dám một thân một

mình tiến vào Hoa Viên để đòi lại công bằng ở chỗ từ Khâm sai đại nhân Hắn

đang lật xem qua một số tài liệu, gương mặt lúc xanh lúc trắng, bờ môi run rẩy,

như bị những điều ghi chép trong tài liệu làm choáng váng.

Phạm Nhàn chậm rãi mở hai mắt, nói: “Đây là cơ mật của triều đình. Chẳng qua

có rất nhiều chứng cứ không tiện đưa đến Tô Châu phủ, rất nhiều người đã chết

không còn ai đối chứng, rất nhiều người quyền quý trong triều đình bị liên lụy.

Bản quan cũng không thể quang minh chính đại đập tan cái bảng hiệu của Minh

Viên... Có điều, ngươi đã có dũng khí kéo một nhóm học sinh đến đòi lại công

bằng, xem ra cũng không phải loại ngu xuẩn. Sau khi đã xem qua nhiều tài liệu

như vậy, rốt cuộc Minh Viên đã làm gì, chắc ngươi cũng có phán đoán riêng của

mình.“

Thứ Phương Đình Thạch cầm trên là những gì mà Giám Sát viện thu thập được

trong suốt nửa năm âm thầm điều tra Minh Viên; bao gồm cả hải tặc trên hòn

đảo ở Đông Hải, cái chết bí ẩn của tiểu thiếp Minh Lan Thạch, câu chuyện giữa

Hạ Tê Phi và Minh gia, Minh gia buôn lậu tới Đông Di Thành, Tứ Cố Kiếm âm

thầm phái cao thủ xâm nhập Giang Nam ám sát Phạm Nhàn... Mỗi điều đều

được ghi chép rõ ràng. Tuy đúng như Phạm Nhàn nói, những ghi chép này thiếu

chứng cứ phụ trợ, không thể trình lên công đường làm bằng chứng, nhưng

Phương Đình Thạch thầm hiểu, những điều viết trên này chắc chắn là sự thật.

Đôi tay cầm quyển hồ sơ của hắn run lên lẩy bẩy, nói: “Nhưng... không phải

như vậy. Minh lão thái quân đã viện trợ Giang Nam, giúp đỡ không biết bao

nhiêu học sinh nghèo khó. Học sinh từ nhỏ đã bần hàn, nếu không nhờ Minh

Viên tặng gạo hàng tháng, cho ta đọc sách, làm sao ta vào được Bạch Lộc học

viện.“

Đôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy tức giận, nói: “Khâm

sai đại nhân, hôm nay học sinh đã dám vào Hoa Viên thì cũng không nghĩ đến

việc sống sót để ra khỏi đây. Học sinh hoàn toàn không tin những điều ghi chép

trên đây, Giám Sát viện giỏi nhất là âm thầm gán tội cho người khác...“

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bấy giờ đám học sinh mới tỉnh táo lại, nhìn lên trên, không khỏi giật mình kinhhãi. Chỉ thấy trên người kẻ mặc áo xám kia không chỉ có túi đựng máu chó rơixuống mà còn có cả mồi lửa và dầu đèn. Lúc này mọi người mới hiểu, nếu đểngười này tiếp tục lẻn trong đám đông gây chuyện không khéo sẽ đốt cháy HoaViên. Trong Hoa Viên này có Hoàng tử và Khâm sai đại nhân, đám người bọnhọ cũng sẽ bị triều đình giết chết dưới danh nghĩa nổi loạn.“Nguyên văn một câu khác của đại nhân...” Cao Đạt lạnh lùng nói.Mọi người bị khí thế của hắn khiến chấn nhiếp, nghiêm túc lắng nghe.“Trong lòng có bất bình, thì phải phát tiết. Đây là bản tính của người trẻ tuổi, takhông trách các ngươi.”Cao Đạt tiếp tục truyền đạt lời của Phạm Nhàn: “Nhưng nếu bị người khác xúigiục, không biết chân tướng, thế thì ngu dốt tới mức nào? Nếu lòng có bất bình,thì phải tìm đúng con đường để biểu đạt. Cứ lao nhao ồn ào như bà lão ngoàichợ, đúng là tự bôi nhọ mặt mũi mình.“Đám học sinh nghe xong mấy câu này, cảm thấy không phục. Một học sinh cóvẻ là thủ lĩnh ngang nhiên bước ra: “Giám Sát viện làm việc bất công, bức tửmạng người. Chúng ta đã từng tố cáo lên phủ Tô Châu, nhưng các quan lại lạibao che cho nhau. Hơn nữa, phủ Tô Châu sợ quyền lực của Giám Sát viện,không dám nhận đơn kiện. Xin hỏi Khâm sai đại nhânhâm sai đại nhân, còn conđường nào khác cho chúng ta trút bầu bất bình?“Cao Đạt lạnh lùng nhìn người kia một cái: “Đại nhân nói: Nếu đã có dũng khí tụtập ở ngoài Hoa Viên để gây rối, liệu có dũng khí bước vào trong trang HoaViên để thảo luận không?“Đám học sinh lập tức náo loạn, có người nói không nên vào, có người nói nhấtđịnh phải vào, mỗi người nói một kiểu, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía họcsinh vừa ra mặt trước đó. Người này là học sinh của Bạch Lộc học viện ở GiangNam, tên là Phương Đình Thạch, xuất thân bần hàn nhưng rất có kiến thức, luônđược bạn bè đồng lứa tán thưởng, ngầm coi như thủ lĩnh của các học sinh.Phương Đình Thạch suy nghĩ một chút, cắn răng lấy từ trong lòng ra mấy huyếtthư của dân chúng mà hắn thu thập được trong những ngày qua, giơ cao trênđầu, nói: “Học sinh xin được vào Hoa Viên thảo luận với đại nhân.“Cao Đạt mặt mày không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, kéo theo gã mặc áoxám kia đi vào trong Hoa Viên. Phương Đình Thạch thoáng chút bất an, nhưngvẫn dốc hết dũng khí bước vào, đồng thời khuyên can các bạn học muốn cùnghắn đi vào.o O oPhạm Nhàn nhắm hờ đôi mắt ngồi trên ghế thái sư, tận hưởng cảm giác Tư Tưnhẹ nhàng xoa bóp phía sau, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo lời hát của vị đạigia thanh khúc trong đình viện.(Thương Châu thanh khúc là một trong những hình thức nghệ thuật cổ xưa củangười Hán có ảnh hưởng mạnh mẽ trong khu vực Thương Châu, tỉnh Giang Tô,Trung Quốc.)Bên dưới tay hắn là vị Phương Đình Thạch cực kỳ to gan, dám một thân mộtmình tiến vào Hoa Viên để đòi lại công bằng ở chỗ từ Khâm sai đại nhân Hắnđang lật xem qua một số tài liệu, gương mặt lúc xanh lúc trắng, bờ môi run rẩy,như bị những điều ghi chép trong tài liệu làm choáng váng.Phạm Nhàn chậm rãi mở hai mắt, nói: “Đây là cơ mật của triều đình. Chẳng quacó rất nhiều chứng cứ không tiện đưa đến Tô Châu phủ, rất nhiều người đã chếtkhông còn ai đối chứng, rất nhiều người quyền quý trong triều đình bị liên lụy.Bản quan cũng không thể quang minh chính đại đập tan cái bảng hiệu của MinhViên... Có điều, ngươi đã có dũng khí kéo một nhóm học sinh đến đòi lại côngbằng, xem ra cũng không phải loại ngu xuẩn. Sau khi đã xem qua nhiều tài liệunhư vậy, rốt cuộc Minh Viên đã làm gì, chắc ngươi cũng có phán đoán riêng củamình.“Thứ Phương Đình Thạch cầm trên là những gì mà Giám Sát viện thu thập đượctrong suốt nửa năm âm thầm điều tra Minh Viên; bao gồm cả hải tặc trên hònđảo ở Đông Hải, cái chết bí ẩn của tiểu thiếp Minh Lan Thạch, câu chuyện giữaHạ Tê Phi và Minh gia, Minh gia buôn lậu tới Đông Di Thành, Tứ Cố Kiếm âmthầm phái cao thủ xâm nhập Giang Nam ám sát Phạm Nhàn... Mỗi điều đềuđược ghi chép rõ ràng. Tuy đúng như Phạm Nhàn nói, những ghi chép này thiếuchứng cứ phụ trợ, không thể trình lên công đường làm bằng chứng, nhưngPhương Đình Thạch thầm hiểu, những điều viết trên này chắc chắn là sự thật.Đôi tay cầm quyển hồ sơ của hắn run lên lẩy bẩy, nói: “Nhưng... không phảinhư vậy. Minh lão thái quân đã viện trợ Giang Nam, giúp đỡ không biết baonhiêu học sinh nghèo khó. Học sinh từ nhỏ đã bần hàn, nếu không nhờ MinhViên tặng gạo hàng tháng, cho ta đọc sách, làm sao ta vào được Bạch Lộc họcviện.“Đôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy tức giận, nói: “Khâmsai đại nhân, hôm nay học sinh đã dám vào Hoa Viên thì cũng không nghĩ đếnviệc sống sót để ra khỏi đây. Học sinh hoàn toàn không tin những điều ghi chéptrên đây, Giám Sát viện giỏi nhất là âm thầm gán tội cho người khác...“

Chương 695: Ngươi gây chuyện ngoài vườn, ta mỉm cười trong vườn 4