Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 703: Làm sao ngươi dám giết ta 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Tất cả mọi người xuống đi.”Phạm Nhàn tựa vào lan can, không hề quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh. Bàn taycầm cây quạt của y càng lúc càng siết chặt, lớp giấy của cây quạt đã bắt đầubiến dạng, có lẽ đã hạ quyết tâm.Lúc trước khi Hộ Vệ Hổ tập kích, chỉ cần Phạm Nhàn hô một tiếng là có thểkhiến mọi người bất chấp sinh tử rút lui về phía sau. Điều này cho thấy, đối vớimệnh lệnh của y, tất cả hộ vệ tuyệt đối không phản đối, chấp một cách cực kỳtriệt để. Nhưng lần này khi y ra lệnh cho mọi người xuống lầu, tất cả mọi ngườibao gồm cả Hộ Vệ, đều dùng cách im lặng thể hiện phản đối.Có một vị đại tông sư muốn giết người, trong thời điểm này không ai dám đểPhạm Nhàn ở lại một mình trên lầu.Phạm Nhàn quay người lại, nhìn Cao Đạt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ bây giờmệnh lệnh của ta không có tác dụng?“o O oTrong lòng thầm Cao Đạt căng thẳng, nhìn vào nụ cười ôn hòa quen thuộc trêngương mặt Đề ti đại nhân, cùng với ý khích lệ trong nụ cười đó. Trong lúc nhấtthời, đầu óc hắn cực kỳ hỗn loạn, hắn hiểu rất rõ về Phạm Nhàn, mỗi khi PhạmNhàn nở nụ cười khiến người ta chết mê chết mệt kia, thường là lúc y thật sựnổi giận, cũng là lúc trong lòng y đã có tính toán.Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Nếu được ta gọi, không ai được phép bước lên tầngnày một bước. Ngoài ra, lập tức sơ tán đường phố xung quanh, tránh làm bịthương người không liên quan.“Cao Đạt thở ra một hơi dài, lau máu tươi trên khóe môi, rên lên một tiếng, dẫntất cả mọi người đi xuống lầu, tiện thể còn đẩy Sử Xiển Lập đang đứng trên lầukhông chịu xuống phải đi theo.Còn khi các cận vệ của Phạm Nhàn xuống lầu, bọn họ chứng kiến một hình ảnhkhó lòng quên được, một hình ảnh khiến cho lúc đó ai nấy cũng cực kỳ kinh hãi.Phạm Nhàn bước từng bước một về phía cái bàn kia.Trên gương mặt y vẫn mang theo nụ cười kỳ quái kia, cây quạt đã bị bóp méotrong tay lại xòe ra, vừa phe phẩy, vừa đi về phía cái bàn kia.Bước đi cực kỳ ổn định, vẫn tiêu sái như thường.o O oThực ra, từ bàn kia đến bàn này, chỉ cách nhau chừng mười bước, nhưng mườibước này lại khiến cho Phạm Nhàn có cảm giác như đang bước qua Quỷ Mônquan.Nhưng rất kỳ diệu là, càng gần chỗ cái bàn của người đội nón trúc, trong lòngPhạm Nhàn lại càng bình tĩnh, sáng suốt.Khi bước đến cạnh bàn, Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người độinón trúc, cực kỳ vô lễ nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như không hề sợhãi, cho dù biết rằng đối phương chỉ cần vung tay lên là có thể giết chết mình.Dường như người đội nón trúc cũng cảm thấy vị Khâm sai đại nhân khu vựcGiang Nam này có vẻ to gan và thú vị, hắn mỉm cười nhìn lại Phạm Nhàn.Cao Đạt xuống lầu, ngay lập tức bố trí lại tất cả các biện pháp phòng vệ, đồngthời tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân sơ tán người dân lân cận, đồng thờicòn phân phó thủ hạ gấp rút tới phủ Tổng đốc điều quân. Tuy hắn cũng biếtnhững biện pháp này không có tác dụng gì với vị cường giả tuyệt thế trên lầu,nhưng dẫu sao cũng đã cố gắng hết sức.Sau đó, hắn lên tầng cao nhất của một căn lầu gần Bão Nguyệt lâu, leo lên máihiên, cẩn thận từng chút một ẩn giấu thân hình bản thân, chăm chú quan sát vàomọi động tĩnh trong Bão Nguyệt lâu đối diện. sẵn sàng đánh cược mạng sốngcủa mình bất cứ lúc nào.Cao Đạt nằm sau tượng thú bằng gốm, hai mắt nhìn thẳng lên tầng cao nhất củaBão Nguyệt lâu. Hắn không nghe thấy trong đó đang nói tới chuyện gì, nhưngchỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn kinh hãi.o O oTrong lâu không còn ai khác, chỉ có Phạm Nhàn và người đội nón trúc đối diệnvới nhau, một người ngồi cạnh bàn, một người đứng cạnh bàn.Về phần vị Chu tiên sinh kia, tuy trong mắt Phạm Nhàn hắn không được coi làngười, nhưng vẫn gì đo chướng mắt, cho nên y phất tay một cái, ra hiệu choChu tụng sư cút sang một bên.Tiên sinh thu chi họ Chu của Quân Sơn hội vốn đang sợ hãi, lập tức ngoanngoãn rời ghế, sang ngồi xổm bên góc lan can.Đã trống một chiếc ghế.Sau đó, Phạm Nhàn hất vạt áo, không mảy may để tâm, đường hoàng ngồixuống.Lúc này, y cách người đội nón trúc một khoảng không quá nửa người, vừa gần,vừa nguy hiểm, khủng khiếp tới tột đỉnh.Cao Đạt ở đằng xa chăm chú quan sát, kinh hãi gần chết. Trong khi đó PhạmNhàn ở trên lầu vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.Y thu hồi cây quạt giấy vặn vẹo bên tay trái, chậm rãi nhặt chiếc đũa mà ngườiđội nón trúc đã đập lên bàn, bỏ lại trong ống đũa. Ba hành động này được ythực hiện rất tỉ mỉ, chậm rãi, cẩn thận. Tới khi chiếc đũa được thả vào, y mớithở dài hài lòng, vỗ tay, như thể vừa hoàn thành một công việc vĩ đại.

“Tất cả mọi người xuống đi.”

Phạm Nhàn tựa vào lan can, không hề quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh. Bàn tay

cầm cây quạt của y càng lúc càng siết chặt, lớp giấy của cây quạt đã bắt đầu

biến dạng, có lẽ đã hạ quyết tâm.

Lúc trước khi Hộ Vệ Hổ tập kích, chỉ cần Phạm Nhàn hô một tiếng là có thể

khiến mọi người bất chấp sinh tử rút lui về phía sau. Điều này cho thấy, đối với

mệnh lệnh của y, tất cả hộ vệ tuyệt đối không phản đối, chấp một cách cực kỳ

triệt để. Nhưng lần này khi y ra lệnh cho mọi người xuống lầu, tất cả mọi người

bao gồm cả Hộ Vệ, đều dùng cách im lặng thể hiện phản đối.

Có một vị đại tông sư muốn giết người, trong thời điểm này không ai dám để

Phạm Nhàn ở lại một mình trên lầu.

Phạm Nhàn quay người lại, nhìn Cao Đạt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ bây giờ

mệnh lệnh của ta không có tác dụng?“

o O o

Trong lòng thầm Cao Đạt căng thẳng, nhìn vào nụ cười ôn hòa quen thuộc trên

gương mặt Đề ti đại nhân, cùng với ý khích lệ trong nụ cười đó. Trong lúc nhất

thời, đầu óc hắn cực kỳ hỗn loạn, hắn hiểu rất rõ về Phạm Nhàn, mỗi khi Phạm

Nhàn nở nụ cười khiến người ta chết mê chết mệt kia, thường là lúc y thật sự

nổi giận, cũng là lúc trong lòng y đã có tính toán.

Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Nếu được ta gọi, không ai được phép bước lên tầng

này một bước. Ngoài ra, lập tức sơ tán đường phố xung quanh, tránh làm bị

thương người không liên quan.“

Cao Đạt thở ra một hơi dài, lau máu tươi trên khóe môi, rên lên một tiếng, dẫn

tất cả mọi người đi xuống lầu, tiện thể còn đẩy Sử Xiển Lập đang đứng trên lầu

không chịu xuống phải đi theo.

Còn khi các cận vệ của Phạm Nhàn xuống lầu, bọn họ chứng kiến một hình ảnh

khó lòng quên được, một hình ảnh khiến cho lúc đó ai nấy cũng cực kỳ kinh hãi.

Phạm Nhàn bước từng bước một về phía cái bàn kia.

Trên gương mặt y vẫn mang theo nụ cười kỳ quái kia, cây quạt đã bị bóp méo

trong tay lại xòe ra, vừa phe phẩy, vừa đi về phía cái bàn kia.

Bước đi cực kỳ ổn định, vẫn tiêu sái như thường.

o O o

Thực ra, từ bàn kia đến bàn này, chỉ cách nhau chừng mười bước, nhưng mười

bước này lại khiến cho Phạm Nhàn có cảm giác như đang bước qua Quỷ Môn

quan.

Nhưng rất kỳ diệu là, càng gần chỗ cái bàn của người đội nón trúc, trong lòng

Phạm Nhàn lại càng bình tĩnh, sáng suốt.

Khi bước đến cạnh bàn, Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đội

nón trúc, cực kỳ vô lễ nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như không hề sợ

hãi, cho dù biết rằng đối phương chỉ cần vung tay lên là có thể giết chết mình.

Dường như người đội nón trúc cũng cảm thấy vị Khâm sai đại nhân khu vực

Giang Nam này có vẻ to gan và thú vị, hắn mỉm cười nhìn lại Phạm Nhàn.

Cao Đạt xuống lầu, ngay lập tức bố trí lại tất cả các biện pháp phòng vệ, đồng

thời tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân sơ tán người dân lân cận, đồng thời

còn phân phó thủ hạ gấp rút tới phủ Tổng đốc điều quân. Tuy hắn cũng biết

những biện pháp này không có tác dụng gì với vị cường giả tuyệt thế trên lầu,

nhưng dẫu sao cũng đã cố gắng hết sức.

Sau đó, hắn lên tầng cao nhất của một căn lầu gần Bão Nguyệt lâu, leo lên mái

hiên, cẩn thận từng chút một ẩn giấu thân hình bản thân, chăm chú quan sát vào

mọi động tĩnh trong Bão Nguyệt lâu đối diện. sẵn sàng đánh cược mạng sống

của mình bất cứ lúc nào.

Cao Đạt nằm sau tượng thú bằng gốm, hai mắt nhìn thẳng lên tầng cao nhất của

Bão Nguyệt lâu. Hắn không nghe thấy trong đó đang nói tới chuyện gì, nhưng

chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn kinh hãi.

o O o

Trong lâu không còn ai khác, chỉ có Phạm Nhàn và người đội nón trúc đối diện

với nhau, một người ngồi cạnh bàn, một người đứng cạnh bàn.

Về phần vị Chu tiên sinh kia, tuy trong mắt Phạm Nhàn hắn không được coi là

người, nhưng vẫn gì đo chướng mắt, cho nên y phất tay một cái, ra hiệu cho

Chu tụng sư cút sang một bên.

Tiên sinh thu chi họ Chu của Quân Sơn hội vốn đang sợ hãi, lập tức ngoan

ngoãn rời ghế, sang ngồi xổm bên góc lan can.

Đã trống một chiếc ghế.

Sau đó, Phạm Nhàn hất vạt áo, không mảy may để tâm, đường hoàng ngồi

xuống.

Lúc này, y cách người đội nón trúc một khoảng không quá nửa người, vừa gần,

vừa nguy hiểm, khủng khiếp tới tột đỉnh.

Cao Đạt ở đằng xa chăm chú quan sát, kinh hãi gần chết. Trong khi đó Phạm

Nhàn ở trên lầu vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.

Y thu hồi cây quạt giấy vặn vẹo bên tay trái, chậm rãi nhặt chiếc đũa mà người

đội nón trúc đã đập lên bàn, bỏ lại trong ống đũa. Ba hành động này được y

thực hiện rất tỉ mỉ, chậm rãi, cẩn thận. Tới khi chiếc đũa được thả vào, y mới

thở dài hài lòng, vỗ tay, như thể vừa hoàn thành một công việc vĩ đại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Tất cả mọi người xuống đi.”Phạm Nhàn tựa vào lan can, không hề quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh. Bàn taycầm cây quạt của y càng lúc càng siết chặt, lớp giấy của cây quạt đã bắt đầubiến dạng, có lẽ đã hạ quyết tâm.Lúc trước khi Hộ Vệ Hổ tập kích, chỉ cần Phạm Nhàn hô một tiếng là có thểkhiến mọi người bất chấp sinh tử rút lui về phía sau. Điều này cho thấy, đối vớimệnh lệnh của y, tất cả hộ vệ tuyệt đối không phản đối, chấp một cách cực kỳtriệt để. Nhưng lần này khi y ra lệnh cho mọi người xuống lầu, tất cả mọi ngườibao gồm cả Hộ Vệ, đều dùng cách im lặng thể hiện phản đối.Có một vị đại tông sư muốn giết người, trong thời điểm này không ai dám đểPhạm Nhàn ở lại một mình trên lầu.Phạm Nhàn quay người lại, nhìn Cao Đạt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ bây giờmệnh lệnh của ta không có tác dụng?“o O oTrong lòng thầm Cao Đạt căng thẳng, nhìn vào nụ cười ôn hòa quen thuộc trêngương mặt Đề ti đại nhân, cùng với ý khích lệ trong nụ cười đó. Trong lúc nhấtthời, đầu óc hắn cực kỳ hỗn loạn, hắn hiểu rất rõ về Phạm Nhàn, mỗi khi PhạmNhàn nở nụ cười khiến người ta chết mê chết mệt kia, thường là lúc y thật sựnổi giận, cũng là lúc trong lòng y đã có tính toán.Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Nếu được ta gọi, không ai được phép bước lên tầngnày một bước. Ngoài ra, lập tức sơ tán đường phố xung quanh, tránh làm bịthương người không liên quan.“Cao Đạt thở ra một hơi dài, lau máu tươi trên khóe môi, rên lên một tiếng, dẫntất cả mọi người đi xuống lầu, tiện thể còn đẩy Sử Xiển Lập đang đứng trên lầukhông chịu xuống phải đi theo.Còn khi các cận vệ của Phạm Nhàn xuống lầu, bọn họ chứng kiến một hình ảnhkhó lòng quên được, một hình ảnh khiến cho lúc đó ai nấy cũng cực kỳ kinh hãi.Phạm Nhàn bước từng bước một về phía cái bàn kia.Trên gương mặt y vẫn mang theo nụ cười kỳ quái kia, cây quạt đã bị bóp méotrong tay lại xòe ra, vừa phe phẩy, vừa đi về phía cái bàn kia.Bước đi cực kỳ ổn định, vẫn tiêu sái như thường.o O oThực ra, từ bàn kia đến bàn này, chỉ cách nhau chừng mười bước, nhưng mườibước này lại khiến cho Phạm Nhàn có cảm giác như đang bước qua Quỷ Mônquan.Nhưng rất kỳ diệu là, càng gần chỗ cái bàn của người đội nón trúc, trong lòngPhạm Nhàn lại càng bình tĩnh, sáng suốt.Khi bước đến cạnh bàn, Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người độinón trúc, cực kỳ vô lễ nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như không hề sợhãi, cho dù biết rằng đối phương chỉ cần vung tay lên là có thể giết chết mình.Dường như người đội nón trúc cũng cảm thấy vị Khâm sai đại nhân khu vựcGiang Nam này có vẻ to gan và thú vị, hắn mỉm cười nhìn lại Phạm Nhàn.Cao Đạt xuống lầu, ngay lập tức bố trí lại tất cả các biện pháp phòng vệ, đồngthời tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân sơ tán người dân lân cận, đồng thờicòn phân phó thủ hạ gấp rút tới phủ Tổng đốc điều quân. Tuy hắn cũng biếtnhững biện pháp này không có tác dụng gì với vị cường giả tuyệt thế trên lầu,nhưng dẫu sao cũng đã cố gắng hết sức.Sau đó, hắn lên tầng cao nhất của một căn lầu gần Bão Nguyệt lâu, leo lên máihiên, cẩn thận từng chút một ẩn giấu thân hình bản thân, chăm chú quan sát vàomọi động tĩnh trong Bão Nguyệt lâu đối diện. sẵn sàng đánh cược mạng sốngcủa mình bất cứ lúc nào.Cao Đạt nằm sau tượng thú bằng gốm, hai mắt nhìn thẳng lên tầng cao nhất củaBão Nguyệt lâu. Hắn không nghe thấy trong đó đang nói tới chuyện gì, nhưngchỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn kinh hãi.o O oTrong lâu không còn ai khác, chỉ có Phạm Nhàn và người đội nón trúc đối diệnvới nhau, một người ngồi cạnh bàn, một người đứng cạnh bàn.Về phần vị Chu tiên sinh kia, tuy trong mắt Phạm Nhàn hắn không được coi làngười, nhưng vẫn gì đo chướng mắt, cho nên y phất tay một cái, ra hiệu choChu tụng sư cút sang một bên.Tiên sinh thu chi họ Chu của Quân Sơn hội vốn đang sợ hãi, lập tức ngoanngoãn rời ghế, sang ngồi xổm bên góc lan can.Đã trống một chiếc ghế.Sau đó, Phạm Nhàn hất vạt áo, không mảy may để tâm, đường hoàng ngồixuống.Lúc này, y cách người đội nón trúc một khoảng không quá nửa người, vừa gần,vừa nguy hiểm, khủng khiếp tới tột đỉnh.Cao Đạt ở đằng xa chăm chú quan sát, kinh hãi gần chết. Trong khi đó PhạmNhàn ở trên lầu vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.Y thu hồi cây quạt giấy vặn vẹo bên tay trái, chậm rãi nhặt chiếc đũa mà ngườiđội nón trúc đã đập lên bàn, bỏ lại trong ống đũa. Ba hành động này được ythực hiện rất tỉ mỉ, chậm rãi, cẩn thận. Tới khi chiếc đũa được thả vào, y mớithở dài hài lòng, vỗ tay, như thể vừa hoàn thành một công việc vĩ đại.

Chương 703: Làm sao ngươi dám giết ta 4