Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 704: Làm sao ngươi dám giết ta 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đội nón tre không hề ra tay giết hắn, điều này cho thấy mọi chuyện vẫncó thể thương lượng.“Rất can đảm.” Người đội nón tre mỉm cười nhìn Phạm Nhàn nói: “Trong thếhệ trẻ, ngươi là người xuất sắc nhất.“Lời nói của tông sư, nếu đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ đặt Phạm Nhàn lên địa vịkhông thể phá nổi. Có điều, Phạm Nhàn hoàn toàn không cảm thấy vui mừng vìchuyện này, y mỉm cười ôn hòa, nói: “Thế thì đã sao? Ngài muốn giết ta, cũngchỉ chuyện trong chớp mắt.“Người đội nón tre bình tĩnh trả lời: “Lời nói trước đây vẫn có hiệu lực, nếungươi rút Hắc Kỵ về, ta sẽ không giết ngươi.“o O oPhạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia toát lên một chút chếgiễu, một chút khinh miệt.Trên cõi đời này, đã rất nhiều năm rồi chưa một ai dám dùng ánh mắt như vậynhìn người đội nón tre. Cho nên dẫu người đội nón tre đã là bậc đại nhân đứngtrên đỉnh nhân gian, vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.“Đây là yêu cầu của ngươi ư?”“Đường đường đại tông sư sao lại lưu lạc đến mức này?”“Ngài không cần cái mặt già của mình, nhưng triều đình Đại Khánh ta vẫn cầnthể diện.”Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng, vừa nói đã tuôn ra một tràng chanh chua, cứnhư trước mặt y không phải là một đại tông sư sâu không lường được mà chỉ làmột thuộc hạ trong Giám Sát viện mà y có thể tùy tiện véo tai giáo huấn.Người đội nón tre sửng sốt, hiển nhiên chưa một ai từng giáo huấn hắn như vậy.Trong lúc nhất thời, hắn cũng không kịp phản ứng lại.Phạm Nhàn đập mạnh lên bàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua củangười đội nón tre, nói rõ từng chữ một: “Có phải ngươi già quá hóa hồ đồ rồikhông? Đây là chuyện của Quân Sơn hội, ta sai Hắc Kỵ đi giết người, liên quanquái gì đến ngươi. . . chẳng lẽ trong thôn trang đó có con hiền cháu thảo củangươi? Ngươi cứ thế xông tới, gác đao lên cổ ta là ta phải vâng lời ngươi à?Cho dù ta thật sự nghe theo ngươi, sau này thì sao? Chẳng lẽ con hiền cháu thảocủa ngươi sẽ không chết? Chỉ e. . . còn chết còn nhanh hơn!“Giọng nói của Phạm Nhàn giọng đột nhiên trở nên sắc bén, đầy khinh bỉ và chếnhạo, chỉ vào mũi người đội nón tre mắng: “Ta xin ngươi đấy, tỉnh táo hơn mộtchút đi, bây giờ là thời kỳ nào rồi? Đã không còn là thời đại mà chỉ cần cầmkiếm lên là có thể hoành hành không ai cản được. Ngươi nghĩ ngươi là ai?Ngươi tưởng mình là liếm tiên à, không phải, con mẹ nó còn không phải mộtcon đường chết à!“o O oNgười đội nón tre nhìn Phạm Nhàn như cách nhìn kẻ ngốc, bỗng nhiên cảmthấy mình cũng là kẻ ngốc. Bản thân đã đi khắp thế gian, được hàng vạn ngườikính ngưỡng, ngay cả vua của một nước gặp mình cũng phải khách khí. Muốntìm một người bất kính với mình còn khó, càng không nói tới như thanh niêntuấn tú trước mặt... chỉ thẳng vào mũi mình mà chửi mắng!Nhưng dù sao cũng là đại tông sư, sau một hồi kinh ngạc, đã khôi phục bìnhtĩnh, ngược lại nhìn Phạm Nhàn cười ha hả, tiếng cười như rất sung sướng.“Đúng là đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với lão phu nhưthế.”Trong lúc nói chuyện, giọng của người đội nón tre trầm xuống, lạnh lùng nóitiếp: “Ta sẽ đếm đến ba, nếu ngươi không ra lệnh rút quân, ta cũng chẳng còncách nào khác ngoài giết ngươi.“Đôi bàn tay ổn định kia chậm rãi nâng lên bàn.Ánh mắt của Phạm Nhàn hơi cúi xuống, nhìn vào đôi bàn tay đáng lẽ đã giànhưng không hề có nếp nhăn dư thừa.o O oThanh kiếm dưới bàn được khí thế cường đại dẫn dắt, phát ra tiếng kêu nhưlong ngâm, vang lên ong ong. Chuôi kiếm từ từ bay lên, nửa đoạn thân kiếmsáng như tuyết chiếu rọi trong gian lầu.“Ba.”Người đội nón tre lạnh lùng bắt đầu đếm ngược.Phạm Nhàn híp mắt lại, nhìn hắn một cái, nói luôn: “Một.“Nói xong câu đó, y liền đập thẳng xuống bên cạnh.Quyền này mang theo cả hai mươi năm minh tưởng tu luyện ngày đêm của y,mang theo chân khí bá đạo trong công pháp vô danh, mang theo pháp môn vậnkhí Đại Phách Quan học được từ Diệp gia, mang theo với tâm pháp vô thượngThiên Nhất đạo mà y học được từ Hải Đường. Khí đi theo ý, chớp mắt ý phávạn quan, sát phạt rời mạch, vận vào nắm tay, nện thẳng xuống!Nắm đấm đập lên chuôi kiếm!Không khí trong lầu bỗng dưng rung động, không khí ngoài lan can cũng như bịchấn động, khiến cảnh vật xung quanh hơi biến dạng.Chu tiên sinh ở rìa lan can cương đã bị chấn động kinh thiên động địa này làmcho hôn mê bất tỉnh, ngã xuống thảm thương bên cạnh lan can.o O oPhạm Nhàn nuốt ngụm máu tươi đang trào lên trở về ngực bụng, nhìn chằmchằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, đột nhiên mở miệng quát lớn: “ĐặngTử Việt nghe lệnh!“
Người đội nón tre không hề ra tay giết hắn, điều này cho thấy mọi chuyện vẫn
có thể thương lượng.
“Rất can đảm.” Người đội nón tre mỉm cười nhìn Phạm Nhàn nói: “Trong thế
hệ trẻ, ngươi là người xuất sắc nhất.“
Lời nói của tông sư, nếu đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ đặt Phạm Nhàn lên địa vị
không thể phá nổi. Có điều, Phạm Nhàn hoàn toàn không cảm thấy vui mừng vì
chuyện này, y mỉm cười ôn hòa, nói: “Thế thì đã sao? Ngài muốn giết ta, cũng
chỉ chuyện trong chớp mắt.“
Người đội nón tre bình tĩnh trả lời: “Lời nói trước đây vẫn có hiệu lực, nếu
ngươi rút Hắc Kỵ về, ta sẽ không giết ngươi.“
o O o
<<>>
Phạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia toát lên một chút chế
giễu, một chút khinh miệt.
Trên cõi đời này, đã rất nhiều năm rồi chưa một ai dám dùng ánh mắt như vậy
nhìn người đội nón tre. Cho nên dẫu người đội nón tre đã là bậc đại nhân đứng
trên đỉnh nhân gian, vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
“Đây là yêu cầu của ngươi ư?”
“Đường đường đại tông sư sao lại lưu lạc đến mức này?”
“Ngài không cần cái mặt già của mình, nhưng triều đình Đại Khánh ta vẫn cần
thể diện.”
Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng, vừa nói đã tuôn ra một tràng chanh chua, cứ
như trước mặt y không phải là một đại tông sư sâu không lường được mà chỉ là
một thuộc hạ trong Giám Sát viện mà y có thể tùy tiện véo tai giáo huấn.
Người đội nón tre sửng sốt, hiển nhiên chưa một ai từng giáo huấn hắn như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không kịp phản ứng lại.
Phạm Nhàn đập mạnh lên bàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của
người đội nón tre, nói rõ từng chữ một: “Có phải ngươi già quá hóa hồ đồ rồi
không? Đây là chuyện của Quân Sơn hội, ta sai Hắc Kỵ đi giết người, liên quan
quái gì đến ngươi. . . chẳng lẽ trong thôn trang đó có con hiền cháu thảo của
ngươi? Ngươi cứ thế xông tới, gác đao lên cổ ta là ta phải vâng lời ngươi à?
Cho dù ta thật sự nghe theo ngươi, sau này thì sao? Chẳng lẽ con hiền cháu thảo
của ngươi sẽ không chết? Chỉ e. . . còn chết còn nhanh hơn!“
Giọng nói của Phạm Nhàn giọng đột nhiên trở nên sắc bén, đầy khinh bỉ và chế
nhạo, chỉ vào mũi người đội nón tre mắng: “Ta xin ngươi đấy, tỉnh táo hơn một
chút đi, bây giờ là thời kỳ nào rồi? Đã không còn là thời đại mà chỉ cần cầm
kiếm lên là có thể hoành hành không ai cản được. Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Ngươi tưởng mình là liếm tiên à, không phải, con mẹ nó còn không phải một
con đường chết à!“
o O o
Người đội nón tre nhìn Phạm Nhàn như cách nhìn kẻ ngốc, bỗng nhiên cảm
thấy mình cũng là kẻ ngốc. Bản thân đã đi khắp thế gian, được hàng vạn người
kính ngưỡng, ngay cả vua của một nước gặp mình cũng phải khách khí. Muốn
tìm một người bất kính với mình còn khó, càng không nói tới như thanh niên
tuấn tú trước mặt... chỉ thẳng vào mũi mình mà chửi mắng!
Nhưng dù sao cũng là đại tông sư, sau một hồi kinh ngạc, đã khôi phục bình
tĩnh, ngược lại nhìn Phạm Nhàn cười ha hả, tiếng cười như rất sung sướng.
“Đúng là đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với lão phu như
thế.”
Trong lúc nói chuyện, giọng của người đội nón tre trầm xuống, lạnh lùng nói
tiếp: “Ta sẽ đếm đến ba, nếu ngươi không ra lệnh rút quân, ta cũng chẳng còn
cách nào khác ngoài giết ngươi.“
Đôi bàn tay ổn định kia chậm rãi nâng lên bàn.
Ánh mắt của Phạm Nhàn hơi cúi xuống, nhìn vào đôi bàn tay đáng lẽ đã già
nhưng không hề có nếp nhăn dư thừa.
o O o
Thanh kiếm dưới bàn được khí thế cường đại dẫn dắt, phát ra tiếng kêu như
long ngâm, vang lên ong ong. Chuôi kiếm từ từ bay lên, nửa đoạn thân kiếm
sáng như tuyết chiếu rọi trong gian lầu.
“Ba.”
Người đội nón tre lạnh lùng bắt đầu đếm ngược.
Phạm Nhàn híp mắt lại, nhìn hắn một cái, nói luôn: “Một.“
Nói xong câu đó, y liền đập thẳng xuống bên cạnh.
Quyền này mang theo cả hai mươi năm minh tưởng tu luyện ngày đêm của y,
mang theo chân khí bá đạo trong công pháp vô danh, mang theo pháp môn vận
khí Đại Phách Quan học được từ Diệp gia, mang theo với tâm pháp vô thượng
Thiên Nhất đạo mà y học được từ Hải Đường. Khí đi theo ý, chớp mắt ý phá
vạn quan, sát phạt rời mạch, vận vào nắm tay, nện thẳng xuống!
Nắm đấm đập lên chuôi kiếm!
Không khí trong lầu bỗng dưng rung động, không khí ngoài lan can cũng như bị
chấn động, khiến cảnh vật xung quanh hơi biến dạng.
Chu tiên sinh ở rìa lan can cương đã bị chấn động kinh thiên động địa này làm
cho hôn mê bất tỉnh, ngã xuống thảm thương bên cạnh lan can.
o O o
Phạm Nhàn nuốt ngụm máu tươi đang trào lên trở về ngực bụng, nhìn chằm
chằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, đột nhiên mở miệng quát lớn: “Đặng
Tử Việt nghe lệnh!“
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đội nón tre không hề ra tay giết hắn, điều này cho thấy mọi chuyện vẫncó thể thương lượng.“Rất can đảm.” Người đội nón tre mỉm cười nhìn Phạm Nhàn nói: “Trong thếhệ trẻ, ngươi là người xuất sắc nhất.“Lời nói của tông sư, nếu đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ đặt Phạm Nhàn lên địa vịkhông thể phá nổi. Có điều, Phạm Nhàn hoàn toàn không cảm thấy vui mừng vìchuyện này, y mỉm cười ôn hòa, nói: “Thế thì đã sao? Ngài muốn giết ta, cũngchỉ chuyện trong chớp mắt.“Người đội nón tre bình tĩnh trả lời: “Lời nói trước đây vẫn có hiệu lực, nếungươi rút Hắc Kỵ về, ta sẽ không giết ngươi.“o O oPhạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia toát lên một chút chếgiễu, một chút khinh miệt.Trên cõi đời này, đã rất nhiều năm rồi chưa một ai dám dùng ánh mắt như vậynhìn người đội nón tre. Cho nên dẫu người đội nón tre đã là bậc đại nhân đứngtrên đỉnh nhân gian, vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.“Đây là yêu cầu của ngươi ư?”“Đường đường đại tông sư sao lại lưu lạc đến mức này?”“Ngài không cần cái mặt già của mình, nhưng triều đình Đại Khánh ta vẫn cầnthể diện.”Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng, vừa nói đã tuôn ra một tràng chanh chua, cứnhư trước mặt y không phải là một đại tông sư sâu không lường được mà chỉ làmột thuộc hạ trong Giám Sát viện mà y có thể tùy tiện véo tai giáo huấn.Người đội nón tre sửng sốt, hiển nhiên chưa một ai từng giáo huấn hắn như vậy.Trong lúc nhất thời, hắn cũng không kịp phản ứng lại.Phạm Nhàn đập mạnh lên bàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua củangười đội nón tre, nói rõ từng chữ một: “Có phải ngươi già quá hóa hồ đồ rồikhông? Đây là chuyện của Quân Sơn hội, ta sai Hắc Kỵ đi giết người, liên quanquái gì đến ngươi. . . chẳng lẽ trong thôn trang đó có con hiền cháu thảo củangươi? Ngươi cứ thế xông tới, gác đao lên cổ ta là ta phải vâng lời ngươi à?Cho dù ta thật sự nghe theo ngươi, sau này thì sao? Chẳng lẽ con hiền cháu thảocủa ngươi sẽ không chết? Chỉ e. . . còn chết còn nhanh hơn!“Giọng nói của Phạm Nhàn giọng đột nhiên trở nên sắc bén, đầy khinh bỉ và chếnhạo, chỉ vào mũi người đội nón tre mắng: “Ta xin ngươi đấy, tỉnh táo hơn mộtchút đi, bây giờ là thời kỳ nào rồi? Đã không còn là thời đại mà chỉ cần cầmkiếm lên là có thể hoành hành không ai cản được. Ngươi nghĩ ngươi là ai?Ngươi tưởng mình là liếm tiên à, không phải, con mẹ nó còn không phải mộtcon đường chết à!“o O oNgười đội nón tre nhìn Phạm Nhàn như cách nhìn kẻ ngốc, bỗng nhiên cảmthấy mình cũng là kẻ ngốc. Bản thân đã đi khắp thế gian, được hàng vạn ngườikính ngưỡng, ngay cả vua của một nước gặp mình cũng phải khách khí. Muốntìm một người bất kính với mình còn khó, càng không nói tới như thanh niêntuấn tú trước mặt... chỉ thẳng vào mũi mình mà chửi mắng!Nhưng dù sao cũng là đại tông sư, sau một hồi kinh ngạc, đã khôi phục bìnhtĩnh, ngược lại nhìn Phạm Nhàn cười ha hả, tiếng cười như rất sung sướng.“Đúng là đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với lão phu nhưthế.”Trong lúc nói chuyện, giọng của người đội nón tre trầm xuống, lạnh lùng nóitiếp: “Ta sẽ đếm đến ba, nếu ngươi không ra lệnh rút quân, ta cũng chẳng còncách nào khác ngoài giết ngươi.“Đôi bàn tay ổn định kia chậm rãi nâng lên bàn.Ánh mắt của Phạm Nhàn hơi cúi xuống, nhìn vào đôi bàn tay đáng lẽ đã giànhưng không hề có nếp nhăn dư thừa.o O oThanh kiếm dưới bàn được khí thế cường đại dẫn dắt, phát ra tiếng kêu nhưlong ngâm, vang lên ong ong. Chuôi kiếm từ từ bay lên, nửa đoạn thân kiếmsáng như tuyết chiếu rọi trong gian lầu.“Ba.”Người đội nón tre lạnh lùng bắt đầu đếm ngược.Phạm Nhàn híp mắt lại, nhìn hắn một cái, nói luôn: “Một.“Nói xong câu đó, y liền đập thẳng xuống bên cạnh.Quyền này mang theo cả hai mươi năm minh tưởng tu luyện ngày đêm của y,mang theo chân khí bá đạo trong công pháp vô danh, mang theo pháp môn vậnkhí Đại Phách Quan học được từ Diệp gia, mang theo với tâm pháp vô thượngThiên Nhất đạo mà y học được từ Hải Đường. Khí đi theo ý, chớp mắt ý phávạn quan, sát phạt rời mạch, vận vào nắm tay, nện thẳng xuống!Nắm đấm đập lên chuôi kiếm!Không khí trong lầu bỗng dưng rung động, không khí ngoài lan can cũng như bịchấn động, khiến cảnh vật xung quanh hơi biến dạng.Chu tiên sinh ở rìa lan can cương đã bị chấn động kinh thiên động địa này làmcho hôn mê bất tỉnh, ngã xuống thảm thương bên cạnh lan can.o O oPhạm Nhàn nuốt ngụm máu tươi đang trào lên trở về ngực bụng, nhìn chằmchằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, đột nhiên mở miệng quát lớn: “ĐặngTử Việt nghe lệnh!“