Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 706: Nhất kiếm khuynh nhân lâu 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một người có thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.Còn mấy vị ở trong hoàng cung Khánh Quốc đều có mối quan hệ thân thuộc,tạm thời không cần nghĩ đến.Những người mà Phạm Nhàn thực sự sợ hãi đều là nhân vật cấp đại tông sư, từđó có thể thấy người này không phải quá tự tin, thì cũng có phần tự đại. Nhưngnói đi cũng phải nói lại, với thực lực của y cộng thêm thúc thúc mù, cũng chỉcần lo nghĩ về những người này.Mà trong tứ đại tông sư, duy chỉ có Diệp Lưu Vân là Phạm Nhàn không hề lolắng.Đầu tiên là vì ký ức thời thiếu niên đã quá sâu đậm, y luôn cảm thấy vị lão tổtông của Diệp gia này mang một phong thái thuần khiết như mây, quanh nămlang thang khắp thế gian. Hắn là một lữ khách chân chính, tâm tính trong sánghiếm thấy, không nên bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô vị trong nhân thế.Thứ hai là tình trạng của Diệp gia tại kinh đô, khiến cho Phạm Nhàn tinh mắtchứng kiến rõ ràng, Diệp Lưu Vân thật sự là người giàu tình cảm. Nếu không,thì hoàng đế cũng không thể duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa hai bên, vụ ámsát ở Huyền Không miếu đã khiến Diệp gia chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cho dùlà thủ đoạn hèn hạ như vậy, Diệp Lưu Vân vẫn kiên nhẫn không trở về kinh đô,rõ ràng điều này mang ý nghĩa hắn xem trọng hạnh phúc và an nguy của concháu Diệp gia, sinh tồn của gia tộc họ Diệp, hơn bất cứ điều gì khác.Diệp Lưu Vân không định cư ở kinh đô, tránh ảnh hưởng đến cân bằng của thờithế. Hoàng đế cũng không thể làm gì Diệp gia. Đây cũng là một loại ăn ý tựnhiên đã hình thành giữa hoàng quyền và vũ lực siêu nhiên của Diệp Lưu Vân.Do đó, Phạm Nhàn có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, tại sao Diệp LưuVân lại ra tay vì vụ việc của Quân Sơn hội, và thậm chí còn quyết tâm tới mứcgiết đến trước mặt mình, dùng sinh tử của mình để đe dọa chính mình.Đây không phải là ngu xuẩn thì là gì sao? Cho dù lần này Hắc Kỵ rút lui, chẳnglẽ Hoàng đế không biết mối quan hệ giữa Diệp gia và Quân Sơn hội không?Chẳng phải thế cân bằng vẫn bị phá vỡ à?Người không nên tới mà lại tới, Phạm Nhàn đã đoán được điểm yếu của vị đạitông sư này nên mới dám mỉa mai như vậy, mới dám dùng lời lẽ chanh chua“đại nghịch bất đạo“ như thế, bởi vì y hiểu rõ:Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?...Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như làn nước mùa thu dướichiếc nón lá, dường như muốn nhìn ra ý định thực sự của vị đại tông sư này khiđột nhiên đến Tô Châu. Sâu thẳm trong nội tâm, thậm chí y đã chuẩn bị sẵnsàng, nếu như Diệp Lưu Vân lập tức hỏi là: “Sao ta lại không dám giết ngươi?“... Y sẽ nhanh chóng đáp lại bằng vũ khí trí mạng của mình khi đi lại trên gianghồ, một câu nói:""Giết ta, Ngũ Trúc thúc sẽ giết sạch mọi người trong Diệp gia các ngươi."" -Đây là một chân lý đơn giản mộc mạc mà chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ tin tưởngvà không chấp nhận.o O o""Hóa ra... năm xưa ngươi trốn trên vách núi xem lén.""Khác với dự đoán của Phạm Nhàn, Diệp Lưu Vân hoàn toàn không đáp lại câuhỏi mà Phạm Nhàn vừa nói, chỉ chậm rãi tra thanh kiếm trong tay trở lại vàobao kiếm, nhìn gương mặt điển trai của y, thở dài nói.Trong lòng Phạm Nhàn bỗng thấy kinh ngạc, nhưng gương mặt y vẫn khôngchút biểu cảm, vẫn cực kỳ tỉnh táo.""Không hiểu à?"" Diệp Lưu Vân hỏi.Phạm Nhàn thật sự không hiểu, nên gật đầu một cái, vẻ tàn nhẫn và tự tin mà yvừa ra sức phơi bày ra bỗng chốc yếu đi không ít.Diệp Lưu Vân mỉm cười nói: “Nếu ngươi không ở trên vách núi đó, làm saongươi đọc được hai câu kia, làm sao ngươi biết được ta chính là ta, làm saongươi chắc chắn được ta biết ngươi chính là ngươi, làm sao ngươi biết được takhông dám giết ngươi?“Rất phức tạp, nghe có vẻ rất phức tạp, cho Phạm Nhàn cũng thấy choáng váng.May mắn là quá trình khai sáng của y sớm hơn mười mấy năm so với ngườibình thường, đã trải qua hai kiếp nhân sinh, hiểu biết về logic và các loại kiếnthức cơ bản của y vững chắc hơn nhiều so với người khác. Y suy nghĩ vài lượttrong đầu, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói của Diệp Lưu Vân.Ý tứ mà Diệp Lưu Vân muốn truyền đạt rất đơn giản - trên thế giới này, ít nhấtlà bây giờ, ít nhất là tại Giang Nam, số người có thể nhận ra hắn không nhiều.Nhưng điều này lại khiến Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đại tông sưcủa Khánh Quốc, chẳng lẽ lại hiếm người nhận ra hắn đến vậy?o O oY vô thức buông cây quạt giấy mà mình đang nắm chặt trong tay, khóe môivểnh lên một nụ cười chế nhạo, nói: “Đừng nghĩ rằng ra vẻ oai hùng là có thểgiả mạo thúc thúc của ta, đừng nghĩ rằng đội cái nón lá là có thể giả mạo KhổHà đầu trọc, đừng nghĩ rằng cầm một kiếm vớ vẩn lên là có thể khiến ngườikhác tin ngươi là Tứ Cố Kiếm.“

Một người có thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.

Còn mấy vị ở trong hoàng cung Khánh Quốc đều có mối quan hệ thân thuộc,

tạm thời không cần nghĩ đến.

Những người mà Phạm Nhàn thực sự sợ hãi đều là nhân vật cấp đại tông sư, từ

đó có thể thấy người này không phải quá tự tin, thì cũng có phần tự đại. Nhưng

nói đi cũng phải nói lại, với thực lực của y cộng thêm thúc thúc mù, cũng chỉ

cần lo nghĩ về những người này.

Mà trong tứ đại tông sư, duy chỉ có Diệp Lưu Vân là Phạm Nhàn không hề lo

lắng.

Đầu tiên là vì ký ức thời thiếu niên đã quá sâu đậm, y luôn cảm thấy vị lão tổ

tông của Diệp gia này mang một phong thái thuần khiết như mây, quanh năm

lang thang khắp thế gian. Hắn là một lữ khách chân chính, tâm tính trong sáng

hiếm thấy, không nên bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô vị trong nhân thế.

Thứ hai là tình trạng của Diệp gia tại kinh đô, khiến cho Phạm Nhàn tinh mắt

chứng kiến rõ ràng, Diệp Lưu Vân thật sự là người giàu tình cảm. Nếu không,

thì hoàng đế cũng không thể duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa hai bên, vụ ám

sát ở Huyền Không miếu đã khiến Diệp gia chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cho dù

là thủ đoạn hèn hạ như vậy, Diệp Lưu Vân vẫn kiên nhẫn không trở về kinh đô,

rõ ràng điều này mang ý nghĩa hắn xem trọng hạnh phúc và an nguy của con

cháu Diệp gia, sinh tồn của gia tộc họ Diệp, hơn bất cứ điều gì khác.

Diệp Lưu Vân không định cư ở kinh đô, tránh ảnh hưởng đến cân bằng của thời

thế. Hoàng đế cũng không thể làm gì Diệp gia. Đây cũng là một loại ăn ý tự

nhiên đã hình thành giữa hoàng quyền và vũ lực siêu nhiên của Diệp Lưu Vân.

Do đó, Phạm Nhàn có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, tại sao Diệp Lưu

Vân lại ra tay vì vụ việc của Quân Sơn hội, và thậm chí còn quyết tâm tới mức

giết đến trước mặt mình, dùng sinh tử của mình để đe dọa chính mình.

Đây không phải là ngu xuẩn thì là gì sao? Cho dù lần này Hắc Kỵ rút lui, chẳng

lẽ Hoàng đế không biết mối quan hệ giữa Diệp gia và Quân Sơn hội không?

Chẳng phải thế cân bằng vẫn bị phá vỡ à?

Người không nên tới mà lại tới, Phạm Nhàn đã đoán được điểm yếu của vị đại

tông sư này nên mới dám mỉa mai như vậy, mới dám dùng lời lẽ chanh chua

“đại nghịch bất đạo“ như thế, bởi vì y hiểu rõ:

Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?

...

Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như làn nước mùa thu dưới

chiếc nón lá, dường như muốn nhìn ra ý định thực sự của vị đại tông sư này khi

đột nhiên đến Tô Châu. Sâu thẳm trong nội tâm, thậm chí y đã chuẩn bị sẵn

sàng, nếu như Diệp Lưu Vân lập tức hỏi là: “Sao ta lại không dám giết ngươi?“

... Y sẽ nhanh chóng đáp lại bằng vũ khí trí mạng của mình khi đi lại trên giang

hồ, một câu nói:

""Giết ta, Ngũ Trúc thúc sẽ giết sạch mọi người trong Diệp gia các ngươi."" -

Đây là một chân lý đơn giản mộc mạc mà chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ tin tưởng

và không chấp nhận.

o O o

""Hóa ra... năm xưa ngươi trốn trên vách núi xem lén.""

Khác với dự đoán của Phạm Nhàn, Diệp Lưu Vân hoàn toàn không đáp lại câu

hỏi mà Phạm Nhàn vừa nói, chỉ chậm rãi tra thanh kiếm trong tay trở lại vào

bao kiếm, nhìn gương mặt điển trai của y, thở dài nói.

Trong lòng Phạm Nhàn bỗng thấy kinh ngạc, nhưng gương mặt y vẫn không

chút biểu cảm, vẫn cực kỳ tỉnh táo.

""Không hiểu à?"" Diệp Lưu Vân hỏi.

Phạm Nhàn thật sự không hiểu, nên gật đầu một cái, vẻ tàn nhẫn và tự tin mà y

vừa ra sức phơi bày ra bỗng chốc yếu đi không ít.

Diệp Lưu Vân mỉm cười nói: “Nếu ngươi không ở trên vách núi đó, làm sao

ngươi đọc được hai câu kia, làm sao ngươi biết được ta chính là ta, làm sao

ngươi chắc chắn được ta biết ngươi chính là ngươi, làm sao ngươi biết được ta

không dám giết ngươi?“

Rất phức tạp, nghe có vẻ rất phức tạp, cho Phạm Nhàn cũng thấy choáng váng.

May mắn là quá trình khai sáng của y sớm hơn mười mấy năm so với người

bình thường, đã trải qua hai kiếp nhân sinh, hiểu biết về logic và các loại kiến

thức cơ bản của y vững chắc hơn nhiều so với người khác. Y suy nghĩ vài lượt

trong đầu, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói của Diệp Lưu Vân.

Ý tứ mà Diệp Lưu Vân muốn truyền đạt rất đơn giản - trên thế giới này, ít nhất

là bây giờ, ít nhất là tại Giang Nam, số người có thể nhận ra hắn không nhiều.

Nhưng điều này lại khiến Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đại tông sư

của Khánh Quốc, chẳng lẽ lại hiếm người nhận ra hắn đến vậy?

o O o

Y vô thức buông cây quạt giấy mà mình đang nắm chặt trong tay, khóe môi

vểnh lên một nụ cười chế nhạo, nói: “Đừng nghĩ rằng ra vẻ oai hùng là có thể

giả mạo thúc thúc của ta, đừng nghĩ rằng đội cái nón lá là có thể giả mạo Khổ

Hà đầu trọc, đừng nghĩ rằng cầm một kiếm vớ vẩn lên là có thể khiến người

khác tin ngươi là Tứ Cố Kiếm.“

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một người có thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.Còn mấy vị ở trong hoàng cung Khánh Quốc đều có mối quan hệ thân thuộc,tạm thời không cần nghĩ đến.Những người mà Phạm Nhàn thực sự sợ hãi đều là nhân vật cấp đại tông sư, từđó có thể thấy người này không phải quá tự tin, thì cũng có phần tự đại. Nhưngnói đi cũng phải nói lại, với thực lực của y cộng thêm thúc thúc mù, cũng chỉcần lo nghĩ về những người này.Mà trong tứ đại tông sư, duy chỉ có Diệp Lưu Vân là Phạm Nhàn không hề lolắng.Đầu tiên là vì ký ức thời thiếu niên đã quá sâu đậm, y luôn cảm thấy vị lão tổtông của Diệp gia này mang một phong thái thuần khiết như mây, quanh nămlang thang khắp thế gian. Hắn là một lữ khách chân chính, tâm tính trong sánghiếm thấy, không nên bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô vị trong nhân thế.Thứ hai là tình trạng của Diệp gia tại kinh đô, khiến cho Phạm Nhàn tinh mắtchứng kiến rõ ràng, Diệp Lưu Vân thật sự là người giàu tình cảm. Nếu không,thì hoàng đế cũng không thể duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa hai bên, vụ ámsát ở Huyền Không miếu đã khiến Diệp gia chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cho dùlà thủ đoạn hèn hạ như vậy, Diệp Lưu Vân vẫn kiên nhẫn không trở về kinh đô,rõ ràng điều này mang ý nghĩa hắn xem trọng hạnh phúc và an nguy của concháu Diệp gia, sinh tồn của gia tộc họ Diệp, hơn bất cứ điều gì khác.Diệp Lưu Vân không định cư ở kinh đô, tránh ảnh hưởng đến cân bằng của thờithế. Hoàng đế cũng không thể làm gì Diệp gia. Đây cũng là một loại ăn ý tựnhiên đã hình thành giữa hoàng quyền và vũ lực siêu nhiên của Diệp Lưu Vân.Do đó, Phạm Nhàn có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, tại sao Diệp LưuVân lại ra tay vì vụ việc của Quân Sơn hội, và thậm chí còn quyết tâm tới mứcgiết đến trước mặt mình, dùng sinh tử của mình để đe dọa chính mình.Đây không phải là ngu xuẩn thì là gì sao? Cho dù lần này Hắc Kỵ rút lui, chẳnglẽ Hoàng đế không biết mối quan hệ giữa Diệp gia và Quân Sơn hội không?Chẳng phải thế cân bằng vẫn bị phá vỡ à?Người không nên tới mà lại tới, Phạm Nhàn đã đoán được điểm yếu của vị đạitông sư này nên mới dám mỉa mai như vậy, mới dám dùng lời lẽ chanh chua“đại nghịch bất đạo“ như thế, bởi vì y hiểu rõ:Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?...Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như làn nước mùa thu dướichiếc nón lá, dường như muốn nhìn ra ý định thực sự của vị đại tông sư này khiđột nhiên đến Tô Châu. Sâu thẳm trong nội tâm, thậm chí y đã chuẩn bị sẵnsàng, nếu như Diệp Lưu Vân lập tức hỏi là: “Sao ta lại không dám giết ngươi?“... Y sẽ nhanh chóng đáp lại bằng vũ khí trí mạng của mình khi đi lại trên gianghồ, một câu nói:""Giết ta, Ngũ Trúc thúc sẽ giết sạch mọi người trong Diệp gia các ngươi."" -Đây là một chân lý đơn giản mộc mạc mà chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ tin tưởngvà không chấp nhận.o O o""Hóa ra... năm xưa ngươi trốn trên vách núi xem lén.""Khác với dự đoán của Phạm Nhàn, Diệp Lưu Vân hoàn toàn không đáp lại câuhỏi mà Phạm Nhàn vừa nói, chỉ chậm rãi tra thanh kiếm trong tay trở lại vàobao kiếm, nhìn gương mặt điển trai của y, thở dài nói.Trong lòng Phạm Nhàn bỗng thấy kinh ngạc, nhưng gương mặt y vẫn khôngchút biểu cảm, vẫn cực kỳ tỉnh táo.""Không hiểu à?"" Diệp Lưu Vân hỏi.Phạm Nhàn thật sự không hiểu, nên gật đầu một cái, vẻ tàn nhẫn và tự tin mà yvừa ra sức phơi bày ra bỗng chốc yếu đi không ít.Diệp Lưu Vân mỉm cười nói: “Nếu ngươi không ở trên vách núi đó, làm saongươi đọc được hai câu kia, làm sao ngươi biết được ta chính là ta, làm saongươi chắc chắn được ta biết ngươi chính là ngươi, làm sao ngươi biết được takhông dám giết ngươi?“Rất phức tạp, nghe có vẻ rất phức tạp, cho Phạm Nhàn cũng thấy choáng váng.May mắn là quá trình khai sáng của y sớm hơn mười mấy năm so với ngườibình thường, đã trải qua hai kiếp nhân sinh, hiểu biết về logic và các loại kiếnthức cơ bản của y vững chắc hơn nhiều so với người khác. Y suy nghĩ vài lượttrong đầu, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói của Diệp Lưu Vân.Ý tứ mà Diệp Lưu Vân muốn truyền đạt rất đơn giản - trên thế giới này, ít nhấtlà bây giờ, ít nhất là tại Giang Nam, số người có thể nhận ra hắn không nhiều.Nhưng điều này lại khiến Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đại tông sưcủa Khánh Quốc, chẳng lẽ lại hiếm người nhận ra hắn đến vậy?o O oY vô thức buông cây quạt giấy mà mình đang nắm chặt trong tay, khóe môivểnh lên một nụ cười chế nhạo, nói: “Đừng nghĩ rằng ra vẻ oai hùng là có thểgiả mạo thúc thúc của ta, đừng nghĩ rằng đội cái nón lá là có thể giả mạo KhổHà đầu trọc, đừng nghĩ rằng cầm một kiếm vớ vẩn lên là có thể khiến ngườikhác tin ngươi là Tứ Cố Kiếm.“

Chương 706: Nhất kiếm khuynh nhân lâu 2