Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 705: Nhất kiếm khuynh nhân lâu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tiếng gọi này mang theo chân khí vọng ra xa, trong nháy mắt đã vang khắp conphố dài. Cao Đạt đang nấp bên kia đường sửng sốt, vô thức đứng dậy. CònĐặng Tử Việt vẫn canh giữa đường không biết đã có chuyện gì xảy ra, giọngnói run rẩy đáp: “Có thuộc hạ.“Phạm Nhàn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, nói mộtcách tàn nhẫn: “Đốt khỏi truyền lệnh, Hắc Kỵ tiến vào trang viên, ai dám phảnkháng... giết không tha!“Giết không tha!o O oKhông biết qua bao lâu, tầng cao nhất đang yên tĩnh của Bão Nguyệt lâu mớivang lên tiếng thở dài mang cảm xúc phức tạp của người đội nón trúc: “Ngươinói đúng, đáng lẽ ta không nên trở lại nhân thế. Chỉ có điều trong số người màngươi muốn giết, người mà ngươi muốn bắt, có người ta mà quan tâm, thế thìphải làm sao?“Người đội nón tre nhẹ nhàng nắm chặt chuôi kiếm bên cạnh bàn, lật ngược taycầm, khẽ ngâm: “Thế thì cầm trường kiếm rời Đông Sơn...“Kiếm khí dần lan tỏa.Nếu nói Phạm Nhàn không sợ hãi thì rõ là giả dối, không căng thẳng thì cànggiả dối, nhưng y đã dùng tinh thần cường hãn của bản thân kiểm soát không đểbắp thịt trên mặt mình run rẩy, nhìn chằm chằm vào gương mặt của người độinón trúc, nói ra một câu.“Ngươi không dám giết ta.”o O oMột hồi tĩnh lặng.“Vì sao ta không dám giết ngươi?”“Bởi vì ngươi không phải tên Tứ Cố Kiếm ngu ngốc kia.”Phạm Nhàn lại nắm chặt lấy cây quạt đã hỏng trên bàn, nói: “Tứ đại tông sư, chỉcần không phải là cái gã ngu ngốc tuyệt tình tuyệt tính Tứ Cố Kiếm, sẽ không aidám giết ta.“Bàn tay của người đội nón tre vẫn rất ổn định, nắm chặt lấy chuôi kiếm.Phạm Nhàn tin chắc rằng, chỉ cần đối phương rút thanh kiếm này ra, mình sẽđầu một nơi thân một nẻo.Vì vậy y cố kiềm chế nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm, nói rõ từng câu từng chữmột: “Cho nên ta không hiểu, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây. Trong lòng ta,đáng lẽ ngài là bậc đức độ ngồi trên nửa chiếc thuyền hỏng, ca hát khắp thiênhạ, tiêu sai tự tại, ống tay áo không dính chút mây bay,““Chứ không phải là một kẻ vũ phu bị chuyện trong nhân thế làm rối loạn cõilòng, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.”Ánh mắt người đội nón tre lóe lên sắc thái lạ. Phạm Nhàn không biết có phảimình bị hoa mắt hay không, nhưng lại thấy vẻ tán thưởng trong mắt đốiphương.o O o“Bọt nước chỉ lóe lên nhất thời, nhưng cũng không khác gì so với tảng đá ngànnăm... Tiên sinh cũng vậy.” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đối phương nói:“Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?“Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Phạm Nhàn gặp Diệp Lưu Vân, là năm ymười hai tuổi.Năm ấy, hắn đang nằm trên vách núi, nhìn tới hoa cả mắt, chăm chú quan sátnửa con thuyền cô độc dưới vách núi, trên bãi cát chi chít những hố, hai conngười tuyệt thế và trận chiến của cường giả vừa chạm vào đã kết thúc.Một người là đại tông sư Khánh Quốc Diệp Lưu Vân, một người là thúc thúccủa mình.Phạm Nhàn mười hai tuổi, mới luyện thành quyển sách bá đạo kia, ánh mắt cònlên đủ cao, nên chỉ có thể ngưỡng mộ thanh thế của trận chiến đó, chứ chưa thểnắm bắt được tinh túy bên trong. Thậm chí, mãi tới những năm gần đây, ngẫunhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, y mới có thể từ từ tìm thấy những điểmhuyền diệu, những chỗ đáng sợ, những nơi đáng học hỏi từ ký ức của mình.Nhớ lại càng nhiều thì y càng ngưỡng mộ những thủ đoạn tuyệt thế của NgũTrúc thúc và Diệp Lưu Vân. Đôi khi, thậm chí hình ảnh Diệp Lưu Vân ngồi trênnửa con thuyền cô độc vượt qua biển cả vẫn còn hiện lên trong đầu y, tiếng hátmang vẻ xa xưa đó vẫn còn vang vọng bên tai mình.Nhưng y tuyệt đối không ngờ được, vị đại tông sư của Khánh Quốc, bậc đạinhân âm được hàng vạn người ngưỡng mộ, lại sẽ xuất hiện ở tầng trên cùng củamột gian lầu xanh, trở thành người mà mình buộc phải đối mặt....Phạm Nhàn là người sợ chết nhất trên thế gian này, cho nên đối với bất cứ kẻthù nào có thể sẽ phải đối mặt một mình, y cũng đã nghiên cứu và phân tích kỹlưỡng.Y đã suy đi cân tính lại, đánh giá nhiều lần về sức mạnh và bối cảnh của mình.Trong thế gian này, người đáng để y sợ hãi nhất, hẳn là Tứ Cố Kiếm của ĐôngDi thành; khó lường nhất, hẳn là Khổ Hà của Bắc Tề; phiền toái nhất, đươngnhiên là mấy vị trong hoàng cung.Chẳng qua cho dù Tứ Cố Kiếm có là thằng ngu, có thể không quan tâm đến việcgiết chết y, nhưng mọi người đều biết, thằng ngu nào cũng không thích ra khỏinhà đến những nơi xa lạ.Còn vị đại sư Khổ Hà thâm sâu khó lường thích ăn thịt người, sau khi Ngũ Trúcthúc thân yêu tự tay ra tay cuối cùng cũng bị đánh xuống phàm trần. Một ngườicó thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.
Tiếng gọi này mang theo chân khí vọng ra xa, trong nháy mắt đã vang khắp con
phố dài. Cao Đạt đang nấp bên kia đường sửng sốt, vô thức đứng dậy. Còn
Đặng Tử Việt vẫn canh giữa đường không biết đã có chuyện gì xảy ra, giọng
nói run rẩy đáp: “Có thuộc hạ.“
Phạm Nhàn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, nói một
cách tàn nhẫn: “Đốt khỏi truyền lệnh, Hắc Kỵ tiến vào trang viên, ai dám phản
kháng... giết không tha!“
Giết không tha!
o O o
Không biết qua bao lâu, tầng cao nhất đang yên tĩnh của Bão Nguyệt lâu mới
vang lên tiếng thở dài mang cảm xúc phức tạp của người đội nón trúc: “Ngươi
nói đúng, đáng lẽ ta không nên trở lại nhân thế. Chỉ có điều trong số người mà
ngươi muốn giết, người mà ngươi muốn bắt, có người ta mà quan tâm, thế thì
phải làm sao?“
Người đội nón tre nhẹ nhàng nắm chặt chuôi kiếm bên cạnh bàn, lật ngược tay
cầm, khẽ ngâm: “Thế thì cầm trường kiếm rời Đông Sơn...“
Kiếm khí dần lan tỏa.
Nếu nói Phạm Nhàn không sợ hãi thì rõ là giả dối, không căng thẳng thì càng
giả dối, nhưng y đã dùng tinh thần cường hãn của bản thân kiểm soát không để
bắp thịt trên mặt mình run rẩy, nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đội
nón trúc, nói ra một câu.
“Ngươi không dám giết ta.”
o O o
Một hồi tĩnh lặng.
“Vì sao ta không dám giết ngươi?”
“Bởi vì ngươi không phải tên Tứ Cố Kiếm ngu ngốc kia.”
Phạm Nhàn lại nắm chặt lấy cây quạt đã hỏng trên bàn, nói: “Tứ đại tông sư, chỉ
cần không phải là cái gã ngu ngốc tuyệt tình tuyệt tính Tứ Cố Kiếm, sẽ không ai
dám giết ta.“
Bàn tay của người đội nón tre vẫn rất ổn định, nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Phạm Nhàn tin chắc rằng, chỉ cần đối phương rút thanh kiếm này ra, mình sẽ
đầu một nơi thân một nẻo.
Vì vậy y cố kiềm chế nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm, nói rõ từng câu từng chữ
một: “Cho nên ta không hiểu, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây. Trong lòng ta,
đáng lẽ ngài là bậc đức độ ngồi trên nửa chiếc thuyền hỏng, ca hát khắp thiên
hạ, tiêu sai tự tại, ống tay áo không dính chút mây bay,“
“Chứ không phải là một kẻ vũ phu bị chuyện trong nhân thế làm rối loạn cõi
lòng, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.”
Ánh mắt người đội nón tre lóe lên sắc thái lạ. Phạm Nhàn không biết có phải
mình bị hoa mắt hay không, nhưng lại thấy vẻ tán thưởng trong mắt đối
phương.
o O o
“Bọt nước chỉ lóe lên nhất thời, nhưng cũng không khác gì so với tảng đá ngàn
năm... Tiên sinh cũng vậy.” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đối phương nói:
“Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?“
Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Phạm Nhàn gặp Diệp Lưu Vân, là năm y
mười hai tuổi.
Năm ấy, hắn đang nằm trên vách núi, nhìn tới hoa cả mắt, chăm chú quan sát
nửa con thuyền cô độc dưới vách núi, trên bãi cát chi chít những hố, hai con
người tuyệt thế và trận chiến của cường giả vừa chạm vào đã kết thúc.
Một người là đại tông sư Khánh Quốc Diệp Lưu Vân, một người là thúc thúc
của mình.
Phạm Nhàn mười hai tuổi, mới luyện thành quyển sách bá đạo kia, ánh mắt còn
lên đủ cao, nên chỉ có thể ngưỡng mộ thanh thế của trận chiến đó, chứ chưa thể
nắm bắt được tinh túy bên trong. Thậm chí, mãi tới những năm gần đây, ngẫu
nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, y mới có thể từ từ tìm thấy những điểm
huyền diệu, những chỗ đáng sợ, những nơi đáng học hỏi từ ký ức của mình.
Nhớ lại càng nhiều thì y càng ngưỡng mộ những thủ đoạn tuyệt thế của Ngũ
Trúc thúc và Diệp Lưu Vân. Đôi khi, thậm chí hình ảnh Diệp Lưu Vân ngồi trên
nửa con thuyền cô độc vượt qua biển cả vẫn còn hiện lên trong đầu y, tiếng hát
mang vẻ xa xưa đó vẫn còn vang vọng bên tai mình.
Nhưng y tuyệt đối không ngờ được, vị đại tông sư của Khánh Quốc, bậc đại
nhân âm được hàng vạn người ngưỡng mộ, lại sẽ xuất hiện ở tầng trên cùng của
một gian lầu xanh, trở thành người mà mình buộc phải đối mặt.
...
Phạm Nhàn là người sợ chết nhất trên thế gian này, cho nên đối với bất cứ kẻ
thù nào có thể sẽ phải đối mặt một mình, y cũng đã nghiên cứu và phân tích kỹ
lưỡng.
Y đã suy đi cân tính lại, đánh giá nhiều lần về sức mạnh và bối cảnh của mình.
Trong thế gian này, người đáng để y sợ hãi nhất, hẳn là Tứ Cố Kiếm của Đông
Di thành; khó lường nhất, hẳn là Khổ Hà của Bắc Tề; phiền toái nhất, đương
nhiên là mấy vị trong hoàng cung.
Chẳng qua cho dù Tứ Cố Kiếm có là thằng ngu, có thể không quan tâm đến việc
giết chết y, nhưng mọi người đều biết, thằng ngu nào cũng không thích ra khỏi
nhà đến những nơi xa lạ.
Còn vị đại sư Khổ Hà thâm sâu khó lường thích ăn thịt người, sau khi Ngũ Trúc
thúc thân yêu tự tay ra tay cuối cùng cũng bị đánh xuống phàm trần. Một người
có thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tiếng gọi này mang theo chân khí vọng ra xa, trong nháy mắt đã vang khắp conphố dài. Cao Đạt đang nấp bên kia đường sửng sốt, vô thức đứng dậy. CònĐặng Tử Việt vẫn canh giữa đường không biết đã có chuyện gì xảy ra, giọngnói run rẩy đáp: “Có thuộc hạ.“Phạm Nhàn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đội nón trúc, nói mộtcách tàn nhẫn: “Đốt khỏi truyền lệnh, Hắc Kỵ tiến vào trang viên, ai dám phảnkháng... giết không tha!“Giết không tha!o O oKhông biết qua bao lâu, tầng cao nhất đang yên tĩnh của Bão Nguyệt lâu mớivang lên tiếng thở dài mang cảm xúc phức tạp của người đội nón trúc: “Ngươinói đúng, đáng lẽ ta không nên trở lại nhân thế. Chỉ có điều trong số người màngươi muốn giết, người mà ngươi muốn bắt, có người ta mà quan tâm, thế thìphải làm sao?“Người đội nón tre nhẹ nhàng nắm chặt chuôi kiếm bên cạnh bàn, lật ngược taycầm, khẽ ngâm: “Thế thì cầm trường kiếm rời Đông Sơn...“Kiếm khí dần lan tỏa.Nếu nói Phạm Nhàn không sợ hãi thì rõ là giả dối, không căng thẳng thì cànggiả dối, nhưng y đã dùng tinh thần cường hãn của bản thân kiểm soát không đểbắp thịt trên mặt mình run rẩy, nhìn chằm chằm vào gương mặt của người độinón trúc, nói ra một câu.“Ngươi không dám giết ta.”o O oMột hồi tĩnh lặng.“Vì sao ta không dám giết ngươi?”“Bởi vì ngươi không phải tên Tứ Cố Kiếm ngu ngốc kia.”Phạm Nhàn lại nắm chặt lấy cây quạt đã hỏng trên bàn, nói: “Tứ đại tông sư, chỉcần không phải là cái gã ngu ngốc tuyệt tình tuyệt tính Tứ Cố Kiếm, sẽ không aidám giết ta.“Bàn tay của người đội nón tre vẫn rất ổn định, nắm chặt lấy chuôi kiếm.Phạm Nhàn tin chắc rằng, chỉ cần đối phương rút thanh kiếm này ra, mình sẽđầu một nơi thân một nẻo.Vì vậy y cố kiềm chế nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm, nói rõ từng câu từng chữmột: “Cho nên ta không hiểu, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây. Trong lòng ta,đáng lẽ ngài là bậc đức độ ngồi trên nửa chiếc thuyền hỏng, ca hát khắp thiênhạ, tiêu sai tự tại, ống tay áo không dính chút mây bay,““Chứ không phải là một kẻ vũ phu bị chuyện trong nhân thế làm rối loạn cõilòng, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.”Ánh mắt người đội nón tre lóe lên sắc thái lạ. Phạm Nhàn không biết có phảimình bị hoa mắt hay không, nhưng lại thấy vẻ tán thưởng trong mắt đốiphương.o O o“Bọt nước chỉ lóe lên nhất thời, nhưng cũng không khác gì so với tảng đá ngànnăm... Tiên sinh cũng vậy.” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đối phương nói:“Nếu ngươi là Diệp Lưu Vân, làm sao ngươi dám giết ta?“Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Phạm Nhàn gặp Diệp Lưu Vân, là năm ymười hai tuổi.Năm ấy, hắn đang nằm trên vách núi, nhìn tới hoa cả mắt, chăm chú quan sátnửa con thuyền cô độc dưới vách núi, trên bãi cát chi chít những hố, hai conngười tuyệt thế và trận chiến của cường giả vừa chạm vào đã kết thúc.Một người là đại tông sư Khánh Quốc Diệp Lưu Vân, một người là thúc thúccủa mình.Phạm Nhàn mười hai tuổi, mới luyện thành quyển sách bá đạo kia, ánh mắt cònlên đủ cao, nên chỉ có thể ngưỡng mộ thanh thế của trận chiến đó, chứ chưa thểnắm bắt được tinh túy bên trong. Thậm chí, mãi tới những năm gần đây, ngẫunhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, y mới có thể từ từ tìm thấy những điểmhuyền diệu, những chỗ đáng sợ, những nơi đáng học hỏi từ ký ức của mình.Nhớ lại càng nhiều thì y càng ngưỡng mộ những thủ đoạn tuyệt thế của NgũTrúc thúc và Diệp Lưu Vân. Đôi khi, thậm chí hình ảnh Diệp Lưu Vân ngồi trênnửa con thuyền cô độc vượt qua biển cả vẫn còn hiện lên trong đầu y, tiếng hátmang vẻ xa xưa đó vẫn còn vang vọng bên tai mình.Nhưng y tuyệt đối không ngờ được, vị đại tông sư của Khánh Quốc, bậc đạinhân âm được hàng vạn người ngưỡng mộ, lại sẽ xuất hiện ở tầng trên cùng củamột gian lầu xanh, trở thành người mà mình buộc phải đối mặt....Phạm Nhàn là người sợ chết nhất trên thế gian này, cho nên đối với bất cứ kẻthù nào có thể sẽ phải đối mặt một mình, y cũng đã nghiên cứu và phân tích kỹlưỡng.Y đã suy đi cân tính lại, đánh giá nhiều lần về sức mạnh và bối cảnh của mình.Trong thế gian này, người đáng để y sợ hãi nhất, hẳn là Tứ Cố Kiếm của ĐôngDi thành; khó lường nhất, hẳn là Khổ Hà của Bắc Tề; phiền toái nhất, đươngnhiên là mấy vị trong hoàng cung.Chẳng qua cho dù Tứ Cố Kiếm có là thằng ngu, có thể không quan tâm đến việcgiết chết y, nhưng mọi người đều biết, thằng ngu nào cũng không thích ra khỏinhà đến những nơi xa lạ.Còn vị đại sư Khổ Hà thâm sâu khó lường thích ăn thịt người, sau khi Ngũ Trúcthúc thân yêu tự tay ra tay cuối cùng cũng bị đánh xuống phàm trần. Một ngườicó thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.