Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 725: Hội tụ của những đứa kẻ bị bỏ rơi 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy an tâm nhất là, sau khi đội buôn Hạ Minh thịđi qua Bắc Giang, ở một trấn nhỏ nào đó phía nam Thương Châu, đã móc nốiđược với người bên phía Bắc Tề.Bên phía Bắc Tề, vị Tiểu hoàng đế đã bố trí con trai của Trường Ninh Hầu, VệHoa làm đại đầu lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên tất cả các mặt hàng sẽ không gặpbất kỳ vấn đề an toàn nào. Nhưng Phạm Nhàn cũng tò mò, ai đã tự mình xâmnhập vào lãnh thổ Nam Khánh, mạo hiểm tiếp nhận lô hàng đầu tiên này.“Chính là bản thân Chỉ huy sứ,” Dường như lúc vừa gặp mặt chính Hạ Tê Phicũng thấy kinh ngạc.Phạm Nhàn cũng giật mình, trong lòng không khỏi đánh giá cao hơn về vị VệHoa này; ngồi trên chức cao mà lại dám mạo hiểm xâm nhập vào lãnh thổ NamKhánh. Ngoài ra y lại không khỏi xem thường lực lượng phòng ngự ở ThươngChâu.Cẩm Y vệ của Bắc Tề chỉ phụ trách vấn đề an toàn trên con đường đi về phíabắc, năm xưa là Hoàng thái hậu Bắc Tề và Trưởng công chúa tiến hành giaodịch, đã tiến hành rất nhiều năm cũng đã thành thạo. Còn bây giờ, Tiểu Hoàngđế đang thay thế tiến hành giao dịch với Phạm Nhàn, đương nhiên lần buôn bánđầu tiên này phải thận trọng một chút.“Người của chúng ta ở phương Bắc thì sao?” Y đột nhiên cau mày hỏi.Hạ Tê Phi cẩn thận từng chút một nhìn y một cái, rút từ trong lòng ra một bứcthư: “Đây là thư mà một vị Vương đại nhân nhờ hào quang mang về, còn cómột số lễ vật khác được mang tới phía nam."Phạm Nhàn nhận thư xem thử, quả nhên là nét bút đặc biệt của Vương KhảiNiên. Nhưng y không lấy hộp dài mà Hạ Tê Phi đưa tới, ra hiệu cho hắn đặtsang một bên, lắc đầu hỏi: "Tiểu tử Vương Khải Niên này còn sợ chết hơn cả ta,chắc chắn sẽ không sẽ không ngốc nghếch xuôi nam... Nhưng dẫu sao trong sốchúng ta cũng phải có người đi theo, phía Bắc là đội buôn của nhà ai tiếpnhận?"Thực ra trong lòng y cũng hiểu rõ, phía Bắc, lộ trình của Thôi gia đã bị mình lénlút nuốt chửng hoàn toàn, mà triều đình Nam Khánh vẫn cho rằng là do tiểuhoàng đế Bắc Tề kiểm soát... Chuyện Phạm lão nhị quản lý riêng lộ trình buônlậu ở phía Bắc, chỉ có một vài người trong Phạm phủ, Ngôn gia cùng với mộtvài tâm phúc của Phạm Nhàn được biết. Hoàng đế Đại Khánh chỉ biết Phạm lãonhị ở phía Bắc chứ không ngờ rằng Phạm Nhàn lại có gan để đệ đệ trẻ tuổi củamình nắm giữ sự việc lớn như vậy.Phạm Nhàn cũng không định nói cho Hạ Tê Phi biết về việc này, vì vậy đây chỉlà hỏi một câu cho có. Y còn muốn thông qua lời nói của hắn, hỏi thăm từ mộtgóc độ khác, xem xem đệ đệ nhà mình sinh sống ở phía bắc như thế nào.Nhưng rất đáng tiếc, lúc đó Hạ Tê Phi chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngườiChỉ huy sứ của Cẩm Y vệ chứ không mấy để ý đến đội buôn ở phương Bắc. Tuynhiên, hắn cũng nghe được một số tin đồn, nghe nói người đang phụ trách việcxử lý hàng lậu của Nội Khố ở phương Bắc là một thương nhân tàn nhẫn và bíẩn. Người thường thậm chí còn không rõ vị chủ nhân kia là nam hay nữ.Phạm Nhàn cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ hân hoan. Xem ra cuối cùng thằngnhóc Tư Triệt này cũng học được cách kín tiếng và kiên nhẫn. Nhưng bây giờHải Đường đang ở Giang Nam, cả hắn và Vương Khải Niên đang trà trộn ởphương Bắc, hệ thống mật thám của Tứ Xử Giám Sát viện lại không tiện giúphắn giải quyết quá nhiều vấn đề. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nể mặt mình chắc chắnsẽ không làm khó hắn, nhưng... chỉ là một thiếu niên mà lại phải xoay xở tronghoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đúng là khổ cho hắn.Có điều Phạm Nhàn cũng không định cử người đến giúp đệ đệ của mình, bởi vìtrải nghiệm trùng sinh của chính hắn là minh chứng rõ ràng cho bản thân: mọilưỡi gươm sắc đều phải được mài giũa. Tư Triệt có thiên phú kinh doanh, nếukhông trải qua sự mài dũa phức tạp và khó khăn như vậy, đó mới là chuyệnđáng tiếc.Lại tâm sự vài lời cùng Hạ Tê Phi, Phạm Nhàn càng thấy quý trọng vị từng làđầu mục của Giang Nam thủy trại, bây giờ là hạ nhân của mình. Hóa lúc ở SaChâu thu phục người này lại tạo được lợi thế rất lớn đối với kế hoạch của mìnhở Giang Nam.“Tất cả đều phải tuân theo phương châm đã định trước.”Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Tô Văn Mậu ở Nội Khố, ta sẽ để Đặng Tử Việt ởlại Tô Châu, vấn đề điều chuyển hàng hóa ở Nội Khố, Mã Giai phó khiến sẽ xửlý, vấn đề sổ sách, nếu như ngươi tạm thời không hiểu thì cứ nghe ý kiến củacác lão quan.”Các lão quan này đều là những người tài giỏi được lựa chọn từ bộ Hộ, là mộtmón quà mà Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến tặng cho con trai mình, việc làm sổsách giả mạo, chơi một số thủ đoạn nhỏ là quá đơn giản.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy an tâm nhất là, sau khi đội buôn Hạ Minh thịđi qua Bắc Giang, ở một trấn nhỏ nào đó phía nam Thương Châu, đã móc nốiđược với người bên phía Bắc Tề.Bên phía Bắc Tề, vị Tiểu hoàng đế đã bố trí con trai của Trường Ninh Hầu, VệHoa làm đại đầu lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên tất cả các mặt hàng sẽ không gặpbất kỳ vấn đề an toàn nào. Nhưng Phạm Nhàn cũng tò mò, ai đã tự mình xâmnhập vào lãnh thổ Nam Khánh, mạo hiểm tiếp nhận lô hàng đầu tiên này.“Chính là bản thân Chỉ huy sứ,” Dường như lúc vừa gặp mặt chính Hạ Tê Phicũng thấy kinh ngạc.Phạm Nhàn cũng giật mình, trong lòng không khỏi đánh giá cao hơn về vị VệHoa này; ngồi trên chức cao mà lại dám mạo hiểm xâm nhập vào lãnh thổ NamKhánh. Ngoài ra y lại không khỏi xem thường lực lượng phòng ngự ở ThươngChâu.Cẩm Y vệ của Bắc Tề chỉ phụ trách vấn đề an toàn trên con đường đi về phíabắc, năm xưa là Hoàng thái hậu Bắc Tề và Trưởng công chúa tiến hành giaodịch, đã tiến hành rất nhiều năm cũng đã thành thạo. Còn bây giờ, Tiểu Hoàngđế đang thay thế tiến hành giao dịch với Phạm Nhàn, đương nhiên lần buôn bánđầu tiên này phải thận trọng một chút.“Người của chúng ta ở phương Bắc thì sao?” Y đột nhiên cau mày hỏi.Hạ Tê Phi cẩn thận từng chút một nhìn y một cái, rút từ trong lòng ra một bứcthư: “Đây là thư mà một vị Vương đại nhân nhờ hào quang mang về, còn cómột số lễ vật khác được mang tới phía nam."Phạm Nhàn nhận thư xem thử, quả nhên là nét bút đặc biệt của Vương KhảiNiên. Nhưng y không lấy hộp dài mà Hạ Tê Phi đưa tới, ra hiệu cho hắn đặtsang một bên, lắc đầu hỏi: "Tiểu tử Vương Khải Niên này còn sợ chết hơn cả ta,chắc chắn sẽ không sẽ không ngốc nghếch xuôi nam... Nhưng dẫu sao trong sốchúng ta cũng phải có người đi theo, phía Bắc là đội buôn của nhà ai tiếpnhận?"Thực ra trong lòng y cũng hiểu rõ, phía Bắc, lộ trình của Thôi gia đã bị mình lénlút nuốt chửng hoàn toàn, mà triều đình Nam Khánh vẫn cho rằng là do tiểuhoàng đế Bắc Tề kiểm soát... Chuyện Phạm lão nhị quản lý riêng lộ trình buônlậu ở phía Bắc, chỉ có một vài người trong Phạm phủ, Ngôn gia cùng với mộtvài tâm phúc của Phạm Nhàn được biết. Hoàng đế Đại Khánh chỉ biết Phạm lãonhị ở phía Bắc chứ không ngờ rằng Phạm Nhàn lại có gan để đệ đệ trẻ tuổi củamình nắm giữ sự việc lớn như vậy.Phạm Nhàn cũng không định nói cho Hạ Tê Phi biết về việc này, vì vậy đây chỉlà hỏi một câu cho có. Y còn muốn thông qua lời nói của hắn, hỏi thăm từ mộtgóc độ khác, xem xem đệ đệ nhà mình sinh sống ở phía bắc như thế nào.Nhưng rất đáng tiếc, lúc đó Hạ Tê Phi chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngườiChỉ huy sứ của Cẩm Y vệ chứ không mấy để ý đến đội buôn ở phương Bắc. Tuynhiên, hắn cũng nghe được một số tin đồn, nghe nói người đang phụ trách việcxử lý hàng lậu của Nội Khố ở phương Bắc là một thương nhân tàn nhẫn và bíẩn. Người thường thậm chí còn không rõ vị chủ nhân kia là nam hay nữ.Phạm Nhàn cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ hân hoan. Xem ra cuối cùng thằngnhóc Tư Triệt này cũng học được cách kín tiếng và kiên nhẫn. Nhưng bây giờHải Đường đang ở Giang Nam, cả hắn và Vương Khải Niên đang trà trộn ởphương Bắc, hệ thống mật thám của Tứ Xử Giám Sát viện lại không tiện giúphắn giải quyết quá nhiều vấn đề. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nể mặt mình chắc chắnsẽ không làm khó hắn, nhưng... chỉ là một thiếu niên mà lại phải xoay xở tronghoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đúng là khổ cho hắn.Có điều Phạm Nhàn cũng không định cử người đến giúp đệ đệ của mình, bởi vìtrải nghiệm trùng sinh của chính hắn là minh chứng rõ ràng cho bản thân: mọilưỡi gươm sắc đều phải được mài giũa. Tư Triệt có thiên phú kinh doanh, nếukhông trải qua sự mài dũa phức tạp và khó khăn như vậy, đó mới là chuyệnđáng tiếc.Lại tâm sự vài lời cùng Hạ Tê Phi, Phạm Nhàn càng thấy quý trọng vị từng làđầu mục của Giang Nam thủy trại, bây giờ là hạ nhân của mình. Hóa lúc ở SaChâu thu phục người này lại tạo được lợi thế rất lớn đối với kế hoạch của mìnhở Giang Nam.“Tất cả đều phải tuân theo phương châm đã định trước.”Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Tô Văn Mậu ở Nội Khố, ta sẽ để Đặng Tử Việt ởlại Tô Châu, vấn đề điều chuyển hàng hóa ở Nội Khố, Mã Giai phó khiến sẽ xửlý, vấn đề sổ sách, nếu như ngươi tạm thời không hiểu thì cứ nghe ý kiến củacác lão quan.”Các lão quan này đều là những người tài giỏi được lựa chọn từ bộ Hộ, là mộtmón quà mà Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến tặng cho con trai mình, việc làm sổsách giả mạo, chơi một số thủ đoạn nhỏ là quá đơn giản.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy an tâm nhất là, sau khi đội buôn Hạ Minh thịđi qua Bắc Giang, ở một trấn nhỏ nào đó phía nam Thương Châu, đã móc nốiđược với người bên phía Bắc Tề.Bên phía Bắc Tề, vị Tiểu hoàng đế đã bố trí con trai của Trường Ninh Hầu, VệHoa làm đại đầu lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên tất cả các mặt hàng sẽ không gặpbất kỳ vấn đề an toàn nào. Nhưng Phạm Nhàn cũng tò mò, ai đã tự mình xâmnhập vào lãnh thổ Nam Khánh, mạo hiểm tiếp nhận lô hàng đầu tiên này.“Chính là bản thân Chỉ huy sứ,” Dường như lúc vừa gặp mặt chính Hạ Tê Phicũng thấy kinh ngạc.Phạm Nhàn cũng giật mình, trong lòng không khỏi đánh giá cao hơn về vị VệHoa này; ngồi trên chức cao mà lại dám mạo hiểm xâm nhập vào lãnh thổ NamKhánh. Ngoài ra y lại không khỏi xem thường lực lượng phòng ngự ở ThươngChâu.Cẩm Y vệ của Bắc Tề chỉ phụ trách vấn đề an toàn trên con đường đi về phíabắc, năm xưa là Hoàng thái hậu Bắc Tề và Trưởng công chúa tiến hành giaodịch, đã tiến hành rất nhiều năm cũng đã thành thạo. Còn bây giờ, Tiểu Hoàngđế đang thay thế tiến hành giao dịch với Phạm Nhàn, đương nhiên lần buôn bánđầu tiên này phải thận trọng một chút.“Người của chúng ta ở phương Bắc thì sao?” Y đột nhiên cau mày hỏi.Hạ Tê Phi cẩn thận từng chút một nhìn y một cái, rút từ trong lòng ra một bứcthư: “Đây là thư mà một vị Vương đại nhân nhờ hào quang mang về, còn cómột số lễ vật khác được mang tới phía nam."Phạm Nhàn nhận thư xem thử, quả nhên là nét bút đặc biệt của Vương KhảiNiên. Nhưng y không lấy hộp dài mà Hạ Tê Phi đưa tới, ra hiệu cho hắn đặtsang một bên, lắc đầu hỏi: "Tiểu tử Vương Khải Niên này còn sợ chết hơn cả ta,chắc chắn sẽ không sẽ không ngốc nghếch xuôi nam... Nhưng dẫu sao trong sốchúng ta cũng phải có người đi theo, phía Bắc là đội buôn của nhà ai tiếpnhận?"Thực ra trong lòng y cũng hiểu rõ, phía Bắc, lộ trình của Thôi gia đã bị mình lénlút nuốt chửng hoàn toàn, mà triều đình Nam Khánh vẫn cho rằng là do tiểuhoàng đế Bắc Tề kiểm soát... Chuyện Phạm lão nhị quản lý riêng lộ trình buônlậu ở phía Bắc, chỉ có một vài người trong Phạm phủ, Ngôn gia cùng với mộtvài tâm phúc của Phạm Nhàn được biết. Hoàng đế Đại Khánh chỉ biết Phạm lãonhị ở phía Bắc chứ không ngờ rằng Phạm Nhàn lại có gan để đệ đệ trẻ tuổi củamình nắm giữ sự việc lớn như vậy.Phạm Nhàn cũng không định nói cho Hạ Tê Phi biết về việc này, vì vậy đây chỉlà hỏi một câu cho có. Y còn muốn thông qua lời nói của hắn, hỏi thăm từ mộtgóc độ khác, xem xem đệ đệ nhà mình sinh sống ở phía bắc như thế nào.Nhưng rất đáng tiếc, lúc đó Hạ Tê Phi chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngườiChỉ huy sứ của Cẩm Y vệ chứ không mấy để ý đến đội buôn ở phương Bắc. Tuynhiên, hắn cũng nghe được một số tin đồn, nghe nói người đang phụ trách việcxử lý hàng lậu của Nội Khố ở phương Bắc là một thương nhân tàn nhẫn và bíẩn. Người thường thậm chí còn không rõ vị chủ nhân kia là nam hay nữ.Phạm Nhàn cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ hân hoan. Xem ra cuối cùng thằngnhóc Tư Triệt này cũng học được cách kín tiếng và kiên nhẫn. Nhưng bây giờHải Đường đang ở Giang Nam, cả hắn và Vương Khải Niên đang trà trộn ởphương Bắc, hệ thống mật thám của Tứ Xử Giám Sát viện lại không tiện giúphắn giải quyết quá nhiều vấn đề. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nể mặt mình chắc chắnsẽ không làm khó hắn, nhưng... chỉ là một thiếu niên mà lại phải xoay xở tronghoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đúng là khổ cho hắn.Có điều Phạm Nhàn cũng không định cử người đến giúp đệ đệ của mình, bởi vìtrải nghiệm trùng sinh của chính hắn là minh chứng rõ ràng cho bản thân: mọilưỡi gươm sắc đều phải được mài giũa. Tư Triệt có thiên phú kinh doanh, nếukhông trải qua sự mài dũa phức tạp và khó khăn như vậy, đó mới là chuyệnđáng tiếc.Lại tâm sự vài lời cùng Hạ Tê Phi, Phạm Nhàn càng thấy quý trọng vị từng làđầu mục của Giang Nam thủy trại, bây giờ là hạ nhân của mình. Hóa lúc ở SaChâu thu phục người này lại tạo được lợi thế rất lớn đối với kế hoạch của mìnhở Giang Nam.“Tất cả đều phải tuân theo phương châm đã định trước.”Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Tô Văn Mậu ở Nội Khố, ta sẽ để Đặng Tử Việt ởlại Tô Châu, vấn đề điều chuyển hàng hóa ở Nội Khố, Mã Giai phó khiến sẽ xửlý, vấn đề sổ sách, nếu như ngươi tạm thời không hiểu thì cứ nghe ý kiến củacác lão quan.”Các lão quan này đều là những người tài giỏi được lựa chọn từ bộ Hộ, là mộtmón quà mà Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến tặng cho con trai mình, việc làm sổsách giả mạo, chơi một số thủ đoạn nhỏ là quá đơn giản.

Chương 725: Hội tụ của những đứa kẻ bị bỏ rơi 2