Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 726: Hội tụ của những đứa kẻ bị bỏ rơi 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ Tê Phi đáp một tiếng, do dự nói: “Đây xem như lần đầu tiên, con đường tớiphía bắc coi như là đã được khơi thông. . . nhưng dẫu sao cũng không thể lừadối được lâu.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, giữa hai hàng mi lóe lên ý cười lạnh lùng: “Sợ cáigì? Tín Dương buôn lậu quanh năm, có ai trong thiên hạ không biết? Chỉ cầnkhông để bị nắm nhược điểm, ai có thể làm gì được với ngươi với ta?”Hạ Tê Phi trong lòng run sợ, phát hiện ra rằng Đề ti đại nhân đúng là người togan tới cực điểm, quả quyết vô cùng. Có điều trong lòng hắn luôn nghĩ về mộtviệc khác, trên gương mặt không khỏi lộ ra chút cảm xúc khác thường.Phạm Nhàn thấy vậy chậm rãi mỉm cười, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Có phải camlòng về chuyện Minh gia không ?“Hạ Tê Phi suy nghĩ một lúc. Nửa năm qua hắn đã dần dần biết được, đối với đạinhân trẻ tuổi này, tốt nhất là không nên giấu giếm điều gì. Hạ Tê Phi cắn răng,dốc hết dũng khí ra nói: “Thanh Thành không cam lòng.“Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn: “Minh lão thái quân đã chết rồi.“Hạ Tê Phi im lặng, khi Minh Viên đại loạn, hắn còn đang nhận mệnh đi giaohàng ở phương bắc, vì vậy không tham gia vào sự việc này. Có điều dọc đườnghắn đã nhận được tin tức, cũng đã chứng kiến cảnh tượng lúc cuối dân chúngGiang Nam để tang. Hạ Tê Phi không khỏi cười thảm nói: “Tuy đã chết, nhưngvẫn là chết vẻ vang.“Phạm Nhàn nhỏ giọng nói: “Ngươi biết Minh lão thái quân chết như thế nàokhông?“Hạ Tê Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nghĩ thầm trong lòngchẳng lẽ không phải ngài đã giúp ta bức tử? Đột nhiên, hắn nghĩ tới chuyện dântâm Giang Nam tạm thời rối loạn sau lại yên bình, sau lễ tang Minh Viên yêntĩnh một cách bất thường, không khỏi nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác.“Minh Thanh Đạt?“ Hắn hỏi không dám hỏi lại.Phạm Nhàn lạnh lùng gật đầu: “Việc này ta cũng không giấu ngươi. Bệ hạ muốngặt hái Minh gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn gặt hái Minh gia một cách yênbình lại là chuyện rất khó khăn. Tình hình hiện tại là kết quả mà ta đã vất vảmưu đồ, ngươi đừng phá hoại.“Hạ Tê Phi lập tức nhận thức rõ được sự việc: Hóa ra Đề ti đại nhân và MinhThanh Đạt đã âm thầm đạt được thỏa thuận. Trong lòng hắn không khỏi dânglên cảm xúc ngôn ngang, lại thoáng chút sợ hãi, liệu mình... có trở thành mộtquân cờ thí không?Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến hắn cả kinh.“Ngươi không cam lòng, thực ra ta cũng không cam lòng.“ Phạm Nhàn mỉmcười nói: “Minh gia có sáu chi, bây giờ ngươi ta chỉ có thể điều khiển hai trongsố đó. Trải qua chuyện này, cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng trở thành chủ nhânchân chính của Minh gia... Nhưng ta không thể công khai hành động được nữa...Lão hồ ly kia bẫy ta một cú, ngươi nghĩ ta sẽ không đòi lại à?“Hạ Tê Phi mỉm cười, ánh mắt bỗng lóe lên hy vọng mãnh liệt: “Khi nào độngthủ?“"Đừng để mỗi khi nhắc tới việc báo thù là máu nóng lại khiến bản thân mất tỉnhtáo." Phạm Nhàn như đang dạy dỗ hắn, mà lại như đang thuật lại sự nghiệp rấtvĩ đại, rất xa xôi, của bản thân mình."Bức huyết thư mà vạn dân Giang Nam viết đã được đưa đến kinh đô, chắckhoảng hai ngày nữa mà ý chỉ răn dạy ta của bệ hạ sẽ đến."Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Trong thời điểm này, đương nhiên ta sẽ không ra tayvới Minh Thanh Đạt.""Hạ quan không hiểu." Hạ Tê Phi nghĩ đến một việc, nghi hoặc nói: "MinhThanh Đạt làm như vậy có lợi ích gì cho hắn? Chẳng lẽ hắn lại ấu trĩ tới mức tinrằng chỉ cần cúi đầu là đại nhân sẽ cho hắn một lối thoát?"Phạm Nhàn nhìn hắn với ánh mắt đầy tán thưởng, nói: "Chỉ là kéo dài thời gianmà thôi.""Kéo dài thời gian?""Đúng vậy." Phạm Nhàn thở dài: "Dùng mạng mẹ già của hắn, đổi lấy thời gianmột năm. Ta đã nói với ngươi rồi, vị đại ca của ngươi làm việc còn quyết liệthơn cả ta.""Thời gian một năm?" Hạ Tê Phi nghi hoặc nói: "Thế thì có tác dụng gì?"Đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nói cho hắn biết tình hình bên trong kinh đôtrông thì ổn định nhưng lại nguy hiểm dị thường. Y chỉ cười lạnh nói: "Đại cacủa ngươi phải khúm núm chịu đựng, đong đưa giữa hai bên, chẳng phải đểthấy rõ hơn thế cục trong triều đình sau một năm à? Còn về phía chúng ta, cũngchỉ là chờ đợi một năm mà thôi."Sau một năm, chắc bên kia sẽ không nổi chịu đựng mà ra tay tấn công? Sau mộtnăm, mình có thể tiêu diệt những kẻ này."Không nên vội vàng." Phạm Nhàn thuyết phục Hạ Tê Phi, đồng thời cũng tựthuyết phục mình: "Đại ca của ngươi là người thông minh, nhưng kết quả là hắnlại nằm giữa hai bên, không muốn đắc tội với cả hai bên. Vì vậy cuối cùng hắncũng sẽ chết vì chính cái thông minh của mình.""Bởi vì dẫu sao hắn cũng không có lực lượng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ Tê Phi đáp một tiếng, do dự nói: “Đây xem như lần đầu tiên, con đường tớiphía bắc coi như là đã được khơi thông. . . nhưng dẫu sao cũng không thể lừadối được lâu.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, giữa hai hàng mi lóe lên ý cười lạnh lùng: “Sợ cáigì? Tín Dương buôn lậu quanh năm, có ai trong thiên hạ không biết? Chỉ cầnkhông để bị nắm nhược điểm, ai có thể làm gì được với ngươi với ta?”Hạ Tê Phi trong lòng run sợ, phát hiện ra rằng Đề ti đại nhân đúng là người togan tới cực điểm, quả quyết vô cùng. Có điều trong lòng hắn luôn nghĩ về mộtviệc khác, trên gương mặt không khỏi lộ ra chút cảm xúc khác thường.Phạm Nhàn thấy vậy chậm rãi mỉm cười, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Có phải camlòng về chuyện Minh gia không ?“Hạ Tê Phi suy nghĩ một lúc. Nửa năm qua hắn đã dần dần biết được, đối với đạinhân trẻ tuổi này, tốt nhất là không nên giấu giếm điều gì. Hạ Tê Phi cắn răng,dốc hết dũng khí ra nói: “Thanh Thành không cam lòng.“Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn: “Minh lão thái quân đã chết rồi.“Hạ Tê Phi im lặng, khi Minh Viên đại loạn, hắn còn đang nhận mệnh đi giaohàng ở phương bắc, vì vậy không tham gia vào sự việc này. Có điều dọc đườnghắn đã nhận được tin tức, cũng đã chứng kiến cảnh tượng lúc cuối dân chúngGiang Nam để tang. Hạ Tê Phi không khỏi cười thảm nói: “Tuy đã chết, nhưngvẫn là chết vẻ vang.“Phạm Nhàn nhỏ giọng nói: “Ngươi biết Minh lão thái quân chết như thế nàokhông?“Hạ Tê Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nghĩ thầm trong lòngchẳng lẽ không phải ngài đã giúp ta bức tử? Đột nhiên, hắn nghĩ tới chuyện dântâm Giang Nam tạm thời rối loạn sau lại yên bình, sau lễ tang Minh Viên yêntĩnh một cách bất thường, không khỏi nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác.“Minh Thanh Đạt?“ Hắn hỏi không dám hỏi lại.Phạm Nhàn lạnh lùng gật đầu: “Việc này ta cũng không giấu ngươi. Bệ hạ muốngặt hái Minh gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn gặt hái Minh gia một cách yênbình lại là chuyện rất khó khăn. Tình hình hiện tại là kết quả mà ta đã vất vảmưu đồ, ngươi đừng phá hoại.“Hạ Tê Phi lập tức nhận thức rõ được sự việc: Hóa ra Đề ti đại nhân và MinhThanh Đạt đã âm thầm đạt được thỏa thuận. Trong lòng hắn không khỏi dânglên cảm xúc ngôn ngang, lại thoáng chút sợ hãi, liệu mình... có trở thành mộtquân cờ thí không?Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến hắn cả kinh.“Ngươi không cam lòng, thực ra ta cũng không cam lòng.“ Phạm Nhàn mỉmcười nói: “Minh gia có sáu chi, bây giờ ngươi ta chỉ có thể điều khiển hai trongsố đó. Trải qua chuyện này, cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng trở thành chủ nhânchân chính của Minh gia... Nhưng ta không thể công khai hành động được nữa...Lão hồ ly kia bẫy ta một cú, ngươi nghĩ ta sẽ không đòi lại à?“Hạ Tê Phi mỉm cười, ánh mắt bỗng lóe lên hy vọng mãnh liệt: “Khi nào độngthủ?“"Đừng để mỗi khi nhắc tới việc báo thù là máu nóng lại khiến bản thân mất tỉnhtáo." Phạm Nhàn như đang dạy dỗ hắn, mà lại như đang thuật lại sự nghiệp rấtvĩ đại, rất xa xôi, của bản thân mình."Bức huyết thư mà vạn dân Giang Nam viết đã được đưa đến kinh đô, chắckhoảng hai ngày nữa mà ý chỉ răn dạy ta của bệ hạ sẽ đến."Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Trong thời điểm này, đương nhiên ta sẽ không ra tayvới Minh Thanh Đạt.""Hạ quan không hiểu." Hạ Tê Phi nghĩ đến một việc, nghi hoặc nói: "MinhThanh Đạt làm như vậy có lợi ích gì cho hắn? Chẳng lẽ hắn lại ấu trĩ tới mức tinrằng chỉ cần cúi đầu là đại nhân sẽ cho hắn một lối thoát?"Phạm Nhàn nhìn hắn với ánh mắt đầy tán thưởng, nói: "Chỉ là kéo dài thời gianmà thôi.""Kéo dài thời gian?""Đúng vậy." Phạm Nhàn thở dài: "Dùng mạng mẹ già của hắn, đổi lấy thời gianmột năm. Ta đã nói với ngươi rồi, vị đại ca của ngươi làm việc còn quyết liệthơn cả ta.""Thời gian một năm?" Hạ Tê Phi nghi hoặc nói: "Thế thì có tác dụng gì?"Đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nói cho hắn biết tình hình bên trong kinh đôtrông thì ổn định nhưng lại nguy hiểm dị thường. Y chỉ cười lạnh nói: "Đại cacủa ngươi phải khúm núm chịu đựng, đong đưa giữa hai bên, chẳng phải đểthấy rõ hơn thế cục trong triều đình sau một năm à? Còn về phía chúng ta, cũngchỉ là chờ đợi một năm mà thôi."Sau một năm, chắc bên kia sẽ không nổi chịu đựng mà ra tay tấn công? Sau mộtnăm, mình có thể tiêu diệt những kẻ này."Không nên vội vàng." Phạm Nhàn thuyết phục Hạ Tê Phi, đồng thời cũng tựthuyết phục mình: "Đại ca của ngươi là người thông minh, nhưng kết quả là hắnlại nằm giữa hai bên, không muốn đắc tội với cả hai bên. Vì vậy cuối cùng hắncũng sẽ chết vì chính cái thông minh của mình.""Bởi vì dẫu sao hắn cũng không có lực lượng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ Tê Phi đáp một tiếng, do dự nói: “Đây xem như lần đầu tiên, con đường tớiphía bắc coi như là đã được khơi thông. . . nhưng dẫu sao cũng không thể lừadối được lâu.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, giữa hai hàng mi lóe lên ý cười lạnh lùng: “Sợ cáigì? Tín Dương buôn lậu quanh năm, có ai trong thiên hạ không biết? Chỉ cầnkhông để bị nắm nhược điểm, ai có thể làm gì được với ngươi với ta?”Hạ Tê Phi trong lòng run sợ, phát hiện ra rằng Đề ti đại nhân đúng là người togan tới cực điểm, quả quyết vô cùng. Có điều trong lòng hắn luôn nghĩ về mộtviệc khác, trên gương mặt không khỏi lộ ra chút cảm xúc khác thường.Phạm Nhàn thấy vậy chậm rãi mỉm cười, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Có phải camlòng về chuyện Minh gia không ?“Hạ Tê Phi suy nghĩ một lúc. Nửa năm qua hắn đã dần dần biết được, đối với đạinhân trẻ tuổi này, tốt nhất là không nên giấu giếm điều gì. Hạ Tê Phi cắn răng,dốc hết dũng khí ra nói: “Thanh Thành không cam lòng.“Phạm Nhàn như cười như không nhìn hắn: “Minh lão thái quân đã chết rồi.“Hạ Tê Phi im lặng, khi Minh Viên đại loạn, hắn còn đang nhận mệnh đi giaohàng ở phương bắc, vì vậy không tham gia vào sự việc này. Có điều dọc đườnghắn đã nhận được tin tức, cũng đã chứng kiến cảnh tượng lúc cuối dân chúngGiang Nam để tang. Hạ Tê Phi không khỏi cười thảm nói: “Tuy đã chết, nhưngvẫn là chết vẻ vang.“Phạm Nhàn nhỏ giọng nói: “Ngươi biết Minh lão thái quân chết như thế nàokhông?“Hạ Tê Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nghĩ thầm trong lòngchẳng lẽ không phải ngài đã giúp ta bức tử? Đột nhiên, hắn nghĩ tới chuyện dântâm Giang Nam tạm thời rối loạn sau lại yên bình, sau lễ tang Minh Viên yêntĩnh một cách bất thường, không khỏi nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác.“Minh Thanh Đạt?“ Hắn hỏi không dám hỏi lại.Phạm Nhàn lạnh lùng gật đầu: “Việc này ta cũng không giấu ngươi. Bệ hạ muốngặt hái Minh gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn gặt hái Minh gia một cách yênbình lại là chuyện rất khó khăn. Tình hình hiện tại là kết quả mà ta đã vất vảmưu đồ, ngươi đừng phá hoại.“Hạ Tê Phi lập tức nhận thức rõ được sự việc: Hóa ra Đề ti đại nhân và MinhThanh Đạt đã âm thầm đạt được thỏa thuận. Trong lòng hắn không khỏi dânglên cảm xúc ngôn ngang, lại thoáng chút sợ hãi, liệu mình... có trở thành mộtquân cờ thí không?Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến hắn cả kinh.“Ngươi không cam lòng, thực ra ta cũng không cam lòng.“ Phạm Nhàn mỉmcười nói: “Minh gia có sáu chi, bây giờ ngươi ta chỉ có thể điều khiển hai trongsố đó. Trải qua chuyện này, cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng trở thành chủ nhânchân chính của Minh gia... Nhưng ta không thể công khai hành động được nữa...Lão hồ ly kia bẫy ta một cú, ngươi nghĩ ta sẽ không đòi lại à?“Hạ Tê Phi mỉm cười, ánh mắt bỗng lóe lên hy vọng mãnh liệt: “Khi nào độngthủ?“"Đừng để mỗi khi nhắc tới việc báo thù là máu nóng lại khiến bản thân mất tỉnhtáo." Phạm Nhàn như đang dạy dỗ hắn, mà lại như đang thuật lại sự nghiệp rấtvĩ đại, rất xa xôi, của bản thân mình."Bức huyết thư mà vạn dân Giang Nam viết đã được đưa đến kinh đô, chắckhoảng hai ngày nữa mà ý chỉ răn dạy ta của bệ hạ sẽ đến."Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Trong thời điểm này, đương nhiên ta sẽ không ra tayvới Minh Thanh Đạt.""Hạ quan không hiểu." Hạ Tê Phi nghĩ đến một việc, nghi hoặc nói: "MinhThanh Đạt làm như vậy có lợi ích gì cho hắn? Chẳng lẽ hắn lại ấu trĩ tới mức tinrằng chỉ cần cúi đầu là đại nhân sẽ cho hắn một lối thoát?"Phạm Nhàn nhìn hắn với ánh mắt đầy tán thưởng, nói: "Chỉ là kéo dài thời gianmà thôi.""Kéo dài thời gian?""Đúng vậy." Phạm Nhàn thở dài: "Dùng mạng mẹ già của hắn, đổi lấy thời gianmột năm. Ta đã nói với ngươi rồi, vị đại ca của ngươi làm việc còn quyết liệthơn cả ta.""Thời gian một năm?" Hạ Tê Phi nghi hoặc nói: "Thế thì có tác dụng gì?"Đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nói cho hắn biết tình hình bên trong kinh đôtrông thì ổn định nhưng lại nguy hiểm dị thường. Y chỉ cười lạnh nói: "Đại cacủa ngươi phải khúm núm chịu đựng, đong đưa giữa hai bên, chẳng phải đểthấy rõ hơn thế cục trong triều đình sau một năm à? Còn về phía chúng ta, cũngchỉ là chờ đợi một năm mà thôi."Sau một năm, chắc bên kia sẽ không nổi chịu đựng mà ra tay tấn công? Sau mộtnăm, mình có thể tiêu diệt những kẻ này."Không nên vội vàng." Phạm Nhàn thuyết phục Hạ Tê Phi, đồng thời cũng tựthuyết phục mình: "Đại ca của ngươi là người thông minh, nhưng kết quả là hắnlại nằm giữa hai bên, không muốn đắc tội với cả hai bên. Vì vậy cuối cùng hắncũng sẽ chết vì chính cái thông minh của mình.""Bởi vì dẫu sao hắn cũng không có lực lượng."

Chương 726: Hội tụ của những đứa kẻ bị bỏ rơi 3