Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 730: Kiếm và ý chỉ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi giết Viên Mộng, y vẫn phải mượn nhuyễn kiếm từ Hải Đường.Không thể ăn cơm mềm, cũng không nên mượn nhuyễn kiếm mềm mãi được.Phạm Nhàn nhẹ nhàng gảy mũi kiếm, nghe âm thanh vù vù, không khỏi gật đầután thưởng, thầm nghĩ lão Vương này đúng là biết cách nịnh bợ.Nhặt mảnh giấy trong hộp lên, xem qua một lượt, trên đó là những lời tâng bốcthuần thục của Vương Khải Niên, nịnh bợ đến cực điểm. Đầu tiên là tự tráchmình năm ngoái không nên nhìn lén thư của đại nhân, rồi cuối cùng mới đề cậptới nguồn gốc của thanh kiếm này.Hóa ra thanh kiếm này hóa ra từng là kiếm tùy thân của vị Hoàng đế cuối cùngĐại Ngụy!Năm xưa, Đại Ngụy bị Khánh Quốc phá tan, Chiến gia thưa cơ lên ngôi, cònbáu vật trong hoàng cung đã sớm bị đám thái giám lén lút đem đi bán lấy tiền.Thanh kiếm này cũng lưu lạc vào dân gian từ đó, không còn ai nhìn thấy nữa.Nhưng sau hơn hai mươi năm, cuối cùng tung tích của nó đã xuất hiện. VươngKhải Niên biết được, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại, còn cẩn thận từng lợi ích từngtí một tiến hành thay đổi một chút vẻ ngoài, cuối cùng mới đưa tới Giang Nam."Hóa ra là kiếm của Hoàng đế..." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn thanh kiếm này,trong lòng lại không cho là đúng. Nếu thanh kiếm này thật sự mang theo hoàngkhí, thế thì năm xưa Hoàng đế Bắc Ngụy đã chẳng mất mạng.Có điều, y chợt nheo mắt lại, chắc chắn bây giờ Vương Khải Niên cũng biếtmình là con tư sinh của Hoàng đế, dùng khoản tiền lớn để mua kiếm của Hoàngđế Đại Ngụy, rồi lại đưa từ ngàn dặm xa xôi tới tay mình, liệu đây là hành vinịnh bợ thuần túy, hay là... hắn đang cố gắng ám chỉ điều gì qua thanh kiếmnày?Phạm Nhàn lắc đầu thở dài, thầm nghĩ một lão già nhỏ thó như Vương KhảiNiên, đã có vợ và con gái rồi, làm sao dám mạo hiểm đến mức độ như vậy, chắclà mình đã suy nghĩ quá xa.Trong lòng hắn có gì đó không thoải mái, xem ra mình và Hoàng đế đều lànhững kẻ đa nghi từ trong xương tủy...Thổi tắt ngọn nến, rời thư phòng để đi ngủ, Phạm Nhàn không nhịn được lẩmnhẩm một tiếng: "Zorro."Cánh cửa phòng khép lại, ánh trăng tĩnh lặng, ngọn nến bị chia làm bốn đoạn,một đoạn rơi trên mặt bàn, ba đoạn còn lại lăn lông lốc không ngừng.o O oBa ngày sau, thiên sứ từ kinh đô cuối cùng cũng đến thành Tô Châu, thiên sứkhông phải là những hoạn quan mọc cánh mà chỉ là hoạn quan có nhiệm vụtruyền đạt lại lời của Hoàng đế. Bọn họ không biết bay chỉ có thể cưỡi ngựa nêntất nhiên sẽ chậm chút.Cảnh sắc trong Hoa Viên trở nên mới mẻ, quét dọn đình viện, bố trí bàn hương,chuẩn bị mọi công việc liên quan. Phạm Nhàn là người dẫn đầu đầu, Tam hoàngtử làm phó, mọi người trong Khải Niên tiểu tổ của Giám Sát viện cùng với hộvệ Lục Xử, Hổ Vệ, lít nha lít nhít, nhân số lên đến vài chục người. Tất cả đềunghiêm túc đứng trước sảnh của tiền viện chờ đợi thánh chỉ đến.Hôm nay phải nhận thánh chỉ, Hải Đường vốn là Thánh nữ của Bắc Tề, đươngnhiên không tiện ở lại, đã tránh ra ngoài từ lâu.Nhưng đoàn người Phạm Nhàn đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến. Phạm Nhànbắt đầu bực tức, gọi người đưa ghế Thái sư đến, ngồi dưới mái hiên, để Tư Tư ởbên cạnh tách hạt dưa, bản thân thì nói chuyện phiếm câu được câu chăng vớiTam hoàng tử.Đặng Tử Việt sắc mặt xấu hổ, ghé sát tai y nói: "Đại nhân, chú ý một chút,chúng ta vẫn phải chờ."Hắn liếc mắt nhìn về bên cạnh.Phạm Nhàn biết hắn muốn nói gì, thuộc hạ trong Giám Sát viện thì không sao,bây giờ lão tam cũng kiên quyết theo mình, nhưng cách thức hành xử của mìnhđúng là có vẻ hơi thiếu tôn trọng quyền uy của Hoàng đế. Bên cạnh còn có bảyHổ Vệ Cao Đạt cùng với vài Hổ Vệ phụ trách an toàn cho Tam hoàng tử, ai biếttrong số họ liệu có ai là người do Hoàng đế cử tới giám sát mình hay không.Phạm Nhàn híp mắt, không nói câu nào —— Hành trình tới Bắc Tề, rồi cả hànhtrình tới Giang Nam, thật ra đều có sự tham gia của bảy người Cao Đạt. Hai bênchung sống cũng khá vui vẻ, ít nhất không có ai kéo chân sau, cũng không có sựviệc gì khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Cho nên trong những ngàyqua Phạm Nhàn luôn cố gắng bộc bộ mặt thật của mình cho bọn họ thấy.Có lẽ trong phần đời còn lại, bảy người này sẽ luôn là cận vệ bên mình, vậythì... không ngừng dùng những sai lầm nhỏ để khiến bọn họ quen với những sailầm lớn của mình trong tương lai.Đôi khi không thể mua chuộc được lòng người, chỉ có thể lôi kéo, giữa nam vớinữ là vậy, giữa nam và nam cũng thực ra cũng không khác biệt.Còn về mấy tên Hổ Vệ bên cạnh Tam hoàng tửo O o...May mắn thay, không để Phạm Nhàn chờ đợi quá lâu, cùng với tiếng pháomừng vang lên từ bên ngoài cửa, vài tên thủ lĩnh thị vệ đại nội dẫn đầu, vâyquanh một thái giám đi vào vào trạch viện.

Khi giết Viên Mộng, y vẫn phải mượn nhuyễn kiếm từ Hải Đường.

Không thể ăn cơm mềm, cũng không nên mượn nhuyễn kiếm mềm mãi được.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng gảy mũi kiếm, nghe âm thanh vù vù, không khỏi gật đầu

tán thưởng, thầm nghĩ lão Vương này đúng là biết cách nịnh bợ.

Nhặt mảnh giấy trong hộp lên, xem qua một lượt, trên đó là những lời tâng bốc

thuần thục của Vương Khải Niên, nịnh bợ đến cực điểm. Đầu tiên là tự trách

mình năm ngoái không nên nhìn lén thư của đại nhân, rồi cuối cùng mới đề cập

tới nguồn gốc của thanh kiếm này.

Hóa ra thanh kiếm này hóa ra từng là kiếm tùy thân của vị Hoàng đế cuối cùng

Đại Ngụy!

Năm xưa, Đại Ngụy bị Khánh Quốc phá tan, Chiến gia thưa cơ lên ngôi, còn

báu vật trong hoàng cung đã sớm bị đám thái giám lén lút đem đi bán lấy tiền.

Thanh kiếm này cũng lưu lạc vào dân gian từ đó, không còn ai nhìn thấy nữa.

Nhưng sau hơn hai mươi năm, cuối cùng tung tích của nó đã xuất hiện. Vương

Khải Niên biết được, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại, còn cẩn thận từng lợi ích từng

tí một tiến hành thay đổi một chút vẻ ngoài, cuối cùng mới đưa tới Giang Nam.

"Hóa ra là kiếm của Hoàng đế..." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn thanh kiếm này,

trong lòng lại không cho là đúng. Nếu thanh kiếm này thật sự mang theo hoàng

khí, thế thì năm xưa Hoàng đế Bắc Ngụy đã chẳng mất mạng.

Có điều, y chợt nheo mắt lại, chắc chắn bây giờ Vương Khải Niên cũng biết

mình là con tư sinh của Hoàng đế, dùng khoản tiền lớn để mua kiếm của Hoàng

đế Đại Ngụy, rồi lại đưa từ ngàn dặm xa xôi tới tay mình, liệu đây là hành vi

nịnh bợ thuần túy, hay là... hắn đang cố gắng ám chỉ điều gì qua thanh kiếm

này?

Phạm Nhàn lắc đầu thở dài, thầm nghĩ một lão già nhỏ thó như Vương Khải

Niên, đã có vợ và con gái rồi, làm sao dám mạo hiểm đến mức độ như vậy, chắc

là mình đã suy nghĩ quá xa.

Trong lòng hắn có gì đó không thoải mái, xem ra mình và Hoàng đế đều là

những kẻ đa nghi từ trong xương tủy...

Thổi tắt ngọn nến, rời thư phòng để đi ngủ, Phạm Nhàn không nhịn được lẩm

nhẩm một tiếng: "Zorro."

Cánh cửa phòng khép lại, ánh trăng tĩnh lặng, ngọn nến bị chia làm bốn đoạn,

một đoạn rơi trên mặt bàn, ba đoạn còn lại lăn lông lốc không ngừng.

o O o

Ba ngày sau, thiên sứ từ kinh đô cuối cùng cũng đến thành Tô Châu, thiên sứ

không phải là những hoạn quan mọc cánh mà chỉ là hoạn quan có nhiệm vụ

truyền đạt lại lời của Hoàng đế. Bọn họ không biết bay chỉ có thể cưỡi ngựa nên

tất nhiên sẽ chậm chút.

Cảnh sắc trong Hoa Viên trở nên mới mẻ, quét dọn đình viện, bố trí bàn hương,

chuẩn bị mọi công việc liên quan. Phạm Nhàn là người dẫn đầu đầu, Tam hoàng

tử làm phó, mọi người trong Khải Niên tiểu tổ của Giám Sát viện cùng với hộ

vệ Lục Xử, Hổ Vệ, lít nha lít nhít, nhân số lên đến vài chục người. Tất cả đều

nghiêm túc đứng trước sảnh của tiền viện chờ đợi thánh chỉ đến.

Hôm nay phải nhận thánh chỉ, Hải Đường vốn là Thánh nữ của Bắc Tề, đương

nhiên không tiện ở lại, đã tránh ra ngoài từ lâu.

Nhưng đoàn người Phạm Nhàn đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến. Phạm Nhàn

bắt đầu bực tức, gọi người đưa ghế Thái sư đến, ngồi dưới mái hiên, để Tư Tư ở

bên cạnh tách hạt dưa, bản thân thì nói chuyện phiếm câu được câu chăng với

Tam hoàng tử.

Đặng Tử Việt sắc mặt xấu hổ, ghé sát tai y nói: "Đại nhân, chú ý một chút,

chúng ta vẫn phải chờ."

Hắn liếc mắt nhìn về bên cạnh.

Phạm Nhàn biết hắn muốn nói gì, thuộc hạ trong Giám Sát viện thì không sao,

bây giờ lão tam cũng kiên quyết theo mình, nhưng cách thức hành xử của mình

đúng là có vẻ hơi thiếu tôn trọng quyền uy của Hoàng đế. Bên cạnh còn có bảy

Hổ Vệ Cao Đạt cùng với vài Hổ Vệ phụ trách an toàn cho Tam hoàng tử, ai biết

trong số họ liệu có ai là người do Hoàng đế cử tới giám sát mình hay không.

Phạm Nhàn híp mắt, không nói câu nào —— Hành trình tới Bắc Tề, rồi cả hành

trình tới Giang Nam, thật ra đều có sự tham gia của bảy người Cao Đạt. Hai bên

chung sống cũng khá vui vẻ, ít nhất không có ai kéo chân sau, cũng không có sự

việc gì khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Cho nên trong những ngày

qua Phạm Nhàn luôn cố gắng bộc bộ mặt thật của mình cho bọn họ thấy.

Có lẽ trong phần đời còn lại, bảy người này sẽ luôn là cận vệ bên mình, vậy

thì... không ngừng dùng những sai lầm nhỏ để khiến bọn họ quen với những sai

lầm lớn của mình trong tương lai.

Đôi khi không thể mua chuộc được lòng người, chỉ có thể lôi kéo, giữa nam với

nữ là vậy, giữa nam và nam cũng thực ra cũng không khác biệt.

Còn về mấy tên Hổ Vệ bên cạnh Tam hoàng tửo O o

...

May mắn thay, không để Phạm Nhàn chờ đợi quá lâu, cùng với tiếng pháo

mừng vang lên từ bên ngoài cửa, vài tên thủ lĩnh thị vệ đại nội dẫn đầu, vây

quanh một thái giám đi vào vào trạch viện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khi giết Viên Mộng, y vẫn phải mượn nhuyễn kiếm từ Hải Đường.Không thể ăn cơm mềm, cũng không nên mượn nhuyễn kiếm mềm mãi được.Phạm Nhàn nhẹ nhàng gảy mũi kiếm, nghe âm thanh vù vù, không khỏi gật đầután thưởng, thầm nghĩ lão Vương này đúng là biết cách nịnh bợ.Nhặt mảnh giấy trong hộp lên, xem qua một lượt, trên đó là những lời tâng bốcthuần thục của Vương Khải Niên, nịnh bợ đến cực điểm. Đầu tiên là tự tráchmình năm ngoái không nên nhìn lén thư của đại nhân, rồi cuối cùng mới đề cậptới nguồn gốc của thanh kiếm này.Hóa ra thanh kiếm này hóa ra từng là kiếm tùy thân của vị Hoàng đế cuối cùngĐại Ngụy!Năm xưa, Đại Ngụy bị Khánh Quốc phá tan, Chiến gia thưa cơ lên ngôi, cònbáu vật trong hoàng cung đã sớm bị đám thái giám lén lút đem đi bán lấy tiền.Thanh kiếm này cũng lưu lạc vào dân gian từ đó, không còn ai nhìn thấy nữa.Nhưng sau hơn hai mươi năm, cuối cùng tung tích của nó đã xuất hiện. VươngKhải Niên biết được, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại, còn cẩn thận từng lợi ích từngtí một tiến hành thay đổi một chút vẻ ngoài, cuối cùng mới đưa tới Giang Nam."Hóa ra là kiếm của Hoàng đế..." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn thanh kiếm này,trong lòng lại không cho là đúng. Nếu thanh kiếm này thật sự mang theo hoàngkhí, thế thì năm xưa Hoàng đế Bắc Ngụy đã chẳng mất mạng.Có điều, y chợt nheo mắt lại, chắc chắn bây giờ Vương Khải Niên cũng biếtmình là con tư sinh của Hoàng đế, dùng khoản tiền lớn để mua kiếm của Hoàngđế Đại Ngụy, rồi lại đưa từ ngàn dặm xa xôi tới tay mình, liệu đây là hành vinịnh bợ thuần túy, hay là... hắn đang cố gắng ám chỉ điều gì qua thanh kiếmnày?Phạm Nhàn lắc đầu thở dài, thầm nghĩ một lão già nhỏ thó như Vương KhảiNiên, đã có vợ và con gái rồi, làm sao dám mạo hiểm đến mức độ như vậy, chắclà mình đã suy nghĩ quá xa.Trong lòng hắn có gì đó không thoải mái, xem ra mình và Hoàng đế đều lànhững kẻ đa nghi từ trong xương tủy...Thổi tắt ngọn nến, rời thư phòng để đi ngủ, Phạm Nhàn không nhịn được lẩmnhẩm một tiếng: "Zorro."Cánh cửa phòng khép lại, ánh trăng tĩnh lặng, ngọn nến bị chia làm bốn đoạn,một đoạn rơi trên mặt bàn, ba đoạn còn lại lăn lông lốc không ngừng.o O oBa ngày sau, thiên sứ từ kinh đô cuối cùng cũng đến thành Tô Châu, thiên sứkhông phải là những hoạn quan mọc cánh mà chỉ là hoạn quan có nhiệm vụtruyền đạt lại lời của Hoàng đế. Bọn họ không biết bay chỉ có thể cưỡi ngựa nêntất nhiên sẽ chậm chút.Cảnh sắc trong Hoa Viên trở nên mới mẻ, quét dọn đình viện, bố trí bàn hương,chuẩn bị mọi công việc liên quan. Phạm Nhàn là người dẫn đầu đầu, Tam hoàngtử làm phó, mọi người trong Khải Niên tiểu tổ của Giám Sát viện cùng với hộvệ Lục Xử, Hổ Vệ, lít nha lít nhít, nhân số lên đến vài chục người. Tất cả đềunghiêm túc đứng trước sảnh của tiền viện chờ đợi thánh chỉ đến.Hôm nay phải nhận thánh chỉ, Hải Đường vốn là Thánh nữ của Bắc Tề, đươngnhiên không tiện ở lại, đã tránh ra ngoài từ lâu.Nhưng đoàn người Phạm Nhàn đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến. Phạm Nhànbắt đầu bực tức, gọi người đưa ghế Thái sư đến, ngồi dưới mái hiên, để Tư Tư ởbên cạnh tách hạt dưa, bản thân thì nói chuyện phiếm câu được câu chăng vớiTam hoàng tử.Đặng Tử Việt sắc mặt xấu hổ, ghé sát tai y nói: "Đại nhân, chú ý một chút,chúng ta vẫn phải chờ."Hắn liếc mắt nhìn về bên cạnh.Phạm Nhàn biết hắn muốn nói gì, thuộc hạ trong Giám Sát viện thì không sao,bây giờ lão tam cũng kiên quyết theo mình, nhưng cách thức hành xử của mìnhđúng là có vẻ hơi thiếu tôn trọng quyền uy của Hoàng đế. Bên cạnh còn có bảyHổ Vệ Cao Đạt cùng với vài Hổ Vệ phụ trách an toàn cho Tam hoàng tử, ai biếttrong số họ liệu có ai là người do Hoàng đế cử tới giám sát mình hay không.Phạm Nhàn híp mắt, không nói câu nào —— Hành trình tới Bắc Tề, rồi cả hànhtrình tới Giang Nam, thật ra đều có sự tham gia của bảy người Cao Đạt. Hai bênchung sống cũng khá vui vẻ, ít nhất không có ai kéo chân sau, cũng không có sựviệc gì khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Cho nên trong những ngàyqua Phạm Nhàn luôn cố gắng bộc bộ mặt thật của mình cho bọn họ thấy.Có lẽ trong phần đời còn lại, bảy người này sẽ luôn là cận vệ bên mình, vậythì... không ngừng dùng những sai lầm nhỏ để khiến bọn họ quen với những sailầm lớn của mình trong tương lai.Đôi khi không thể mua chuộc được lòng người, chỉ có thể lôi kéo, giữa nam vớinữ là vậy, giữa nam và nam cũng thực ra cũng không khác biệt.Còn về mấy tên Hổ Vệ bên cạnh Tam hoàng tửo O o...May mắn thay, không để Phạm Nhàn chờ đợi quá lâu, cùng với tiếng pháomừng vang lên từ bên ngoài cửa, vài tên thủ lĩnh thị vệ đại nội dẫn đầu, vâyquanh một thái giám đi vào vào trạch viện.

Chương 730: Kiếm và ý chỉ 2