Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 731: Kiếm và ý chỉ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đã sớm đứng dậy, dắt tay Tam hoàng tử tiến tới đón tiếp, thực hiệnđại lễ rồi lẳng lặng lắng nghe ý chỉ.Người tuyên chỉ là Diêu thái giám, cũng là người quen cũ của Phạm Nhàn. Haingười trao đổi một ánh mắt, Diêu thái giám biết rằng vị này đang nóng lòng chờđợi, trong lòng run rẩy, vội vàng bỏ qua một số trình tự có thể lược qua, trựctiếp kéo dài chiếu chỉ hai ống màu vàng óng lấp lánh, tuyên đọc giọng với giọngthe thé.Nội dung thánh chỉ cũng không vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, thậm chítrong đó có một số câu còn là Phạm Nhàn đã bàn bạc với Hoàng đế qua thư từbí mật.Thân là vua của một nước, trước tình hình hỗn loạn ở Giang Nam đương nhiênphải thể hiện sự kinh ngạc và phẫn nộ, trong thánh chỉ đã dùng ngôn từ khánghiêm khắc để khiển trách Phạm Nhàn.Thế nhưng trong ý chỉ, không hề đề cập đến Minh gia.Phạm Nhàn quỳ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Đây là điều hiểnnhiên, chỉ là một gia tộc giàu có ở Giang Nam, làm sao có thể tác dụng tới suynghĩ của Thiên tử? Tuy rằng sự việc lần này gây ồn ào không nhỏ, huyết thư củavạn dân cũng được đưa đến kinh đô, có một số hủ nho thậm chí còn muốn kiệnlên Hoàng đế ở kinh đô. Hoàng đế ban thánh chỉ răn dạy Phạm Nhàn, coi nhưđã đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho người trong thiên hạ.Tuy nhiên... trong thánh chỉ, trong công văn của triều đình, tuyệt đối khôngnhắc tới Minh gia, phê bình Phạm Nhàn xử sự thiếu thận trọng còn được, còntrong chuyện gì thì triều đình hoàn toàn không đề cập đến một câu. Đây cũngchính là cái thứ chính trị.Chẳng qua chỉ là vài câu răn dạy, đương nhiên phạt Phạm Nhàn một năm bổnglộc, ngoài ra không có hình phạt nào khác.Khi tiếng tuyên đọc the thé của của Diêu thái giám dừng lại, Phạm Nhàn và mọingười đứng lên tạ ơn, lại hỏi thăm sức khỏe của Thánh thượng và những chuyệntẻ nhạt tương tự. Sau đó Phạm Nhàn mới đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, giaocho quan viên bên cạnh cẩn thận cất giữ.o O o"Lại phạt bổng?" Phạm Nhàn không nhịn được lẩm bẩm, "Ta với cha già cả haihơn một năm tới không có thu nhập, thế thì ai nuôi gia đình?"Y và Tam hoàng tử đi vào trong trước, Diêu thái giám cúi người nở nụ cười lấylòng, bước chân từ từ đi theo sau."Lão Diêu... ngươi phải trả bạc cho ta, nếu không ta chỉ nước húp cháo thôi."Phạm Nhàn cười mắng.Diêu thái giám vểnh mặt, nhanh chóng đuổi theo vài bước, nói: "Ngài tạm thacho nô tài đi, ai mà không biết ngài là người giỏi kiếm tiền nhất trên đời này...Mới đến Giang Nam chưa đầy nửa năm mà đã kiếm cho triều đình cả ngàn vạnlượng bạc, đâu cần đến chỗ bạc vụn vặn của nô tài?"Trong lúc Diêu thái giám đang nói chuyện, khóe mắt lại cực kỳ nhanh chónglướt qua Tam hoàng tử, câu nói đùa của Phạm Nhàn vừa rồi nói lớn thì có thểlớn, nói nhỏ thì có thể nhỏi. Nhưng năm ngoái Phạm gia đã cho đám thái giámtrong cung ăn no, đương nhiên hắn cũng biết làm sao Phạm Nhàn lại coi trọngchút thu nhập của mình.Chỉ có điều câu đùa này lại được nói trước mặt Tam hoàng tử, Diêu thái giámbiết rõ vị Tiểu hoàng tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ tàn nhẫn đến mứcnào, không khỏi sợ sệt... Nhưng không ngờ ánh mắt lướt qua lại thấy sắc mặtTam hoàng tử vẫn rất bình tĩnh, như thể không hề nghe thấy. Nghĩ lại thì PhạmNhàn đã dám nói câu này trước mặt Tam hoàng tử thì chắc chắn trong lòng cũngtự có chừng mực.Diêu thái giám trong lòng rung rẩy, biết có lẽ những suy đoán trong cung khôngsai, chuyện giữa Tam điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân thật sự là như vậy.o O o"Bạc kiếm cho triều đình, ta nào dám động vào, ngươi... đang khuyên ta tham ôđấy à?"Ba người đã vào đến sảnh chính, Phạm Nhàn và Tam hoàng tử chia ra ngồi haibên ghế chủ, Diêu thái giám đứng ở bên cạnh nghe câu này, cười khổ nói: "TiểuPhạm đại nhân, đừng nói đùa với nô tài."Phạm Nhàn cười một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống.Diêu thái giám vội vàng ngồi xuống, chuyến đi lần này đường xá xa xôi, khiếncho hắn thật sự mệt mỏi."Cứ tưởng ngươi sẽ đến sớm hơn một chút, hại ta đợi mất một lúc." Phạm Nhànvừa cắn hạt dưa, vừa vô tình hay cố ý nói.Tam hoàng tử cũng ngồi bên cạnh, bắt chước dáng vẻ Phạm Nhàn cắn hạt dưa.Diêu thái giám chăm chú quan sát, bỗng dưng cảm thấy bản thân hoa mắt, hai vị“huynh đệ” này đúng là quá giống nhau, chẳng qua một người lớn một chút,một người nhỏ một chút.Hắn vội vã cười bồi giải thích: "Đúng là ngày hôm qua ta đã đến trạm dịchngoại thành nhưng phải tuân theo quy củ nên hôm nay mới có thể vào thành...Thánh chỉ này có hai phần, trước tiên phải đến phủ Tổng đốc một lượt, vì thế đãtới chậm. Mong đại nhân đừng trách tiểu nhân đi đứng chậm chạp."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đã sớm đứng dậy, dắt tay Tam hoàng tử tiến tới đón tiếp, thực hiệnđại lễ rồi lẳng lặng lắng nghe ý chỉ.Người tuyên chỉ là Diêu thái giám, cũng là người quen cũ của Phạm Nhàn. Haingười trao đổi một ánh mắt, Diêu thái giám biết rằng vị này đang nóng lòng chờđợi, trong lòng run rẩy, vội vàng bỏ qua một số trình tự có thể lược qua, trựctiếp kéo dài chiếu chỉ hai ống màu vàng óng lấp lánh, tuyên đọc giọng với giọngthe thé.Nội dung thánh chỉ cũng không vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, thậm chítrong đó có một số câu còn là Phạm Nhàn đã bàn bạc với Hoàng đế qua thư từbí mật.Thân là vua của một nước, trước tình hình hỗn loạn ở Giang Nam đương nhiênphải thể hiện sự kinh ngạc và phẫn nộ, trong thánh chỉ đã dùng ngôn từ khánghiêm khắc để khiển trách Phạm Nhàn.Thế nhưng trong ý chỉ, không hề đề cập đến Minh gia.Phạm Nhàn quỳ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Đây là điều hiểnnhiên, chỉ là một gia tộc giàu có ở Giang Nam, làm sao có thể tác dụng tới suynghĩ của Thiên tử? Tuy rằng sự việc lần này gây ồn ào không nhỏ, huyết thư củavạn dân cũng được đưa đến kinh đô, có một số hủ nho thậm chí còn muốn kiệnlên Hoàng đế ở kinh đô. Hoàng đế ban thánh chỉ răn dạy Phạm Nhàn, coi nhưđã đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho người trong thiên hạ.Tuy nhiên... trong thánh chỉ, trong công văn của triều đình, tuyệt đối khôngnhắc tới Minh gia, phê bình Phạm Nhàn xử sự thiếu thận trọng còn được, còntrong chuyện gì thì triều đình hoàn toàn không đề cập đến một câu. Đây cũngchính là cái thứ chính trị.Chẳng qua chỉ là vài câu răn dạy, đương nhiên phạt Phạm Nhàn một năm bổnglộc, ngoài ra không có hình phạt nào khác.Khi tiếng tuyên đọc the thé của của Diêu thái giám dừng lại, Phạm Nhàn và mọingười đứng lên tạ ơn, lại hỏi thăm sức khỏe của Thánh thượng và những chuyệntẻ nhạt tương tự. Sau đó Phạm Nhàn mới đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, giaocho quan viên bên cạnh cẩn thận cất giữ.o O o"Lại phạt bổng?" Phạm Nhàn không nhịn được lẩm bẩm, "Ta với cha già cả haihơn một năm tới không có thu nhập, thế thì ai nuôi gia đình?"Y và Tam hoàng tử đi vào trong trước, Diêu thái giám cúi người nở nụ cười lấylòng, bước chân từ từ đi theo sau."Lão Diêu... ngươi phải trả bạc cho ta, nếu không ta chỉ nước húp cháo thôi."Phạm Nhàn cười mắng.Diêu thái giám vểnh mặt, nhanh chóng đuổi theo vài bước, nói: "Ngài tạm thacho nô tài đi, ai mà không biết ngài là người giỏi kiếm tiền nhất trên đời này...Mới đến Giang Nam chưa đầy nửa năm mà đã kiếm cho triều đình cả ngàn vạnlượng bạc, đâu cần đến chỗ bạc vụn vặn của nô tài?"Trong lúc Diêu thái giám đang nói chuyện, khóe mắt lại cực kỳ nhanh chónglướt qua Tam hoàng tử, câu nói đùa của Phạm Nhàn vừa rồi nói lớn thì có thểlớn, nói nhỏ thì có thể nhỏi. Nhưng năm ngoái Phạm gia đã cho đám thái giámtrong cung ăn no, đương nhiên hắn cũng biết làm sao Phạm Nhàn lại coi trọngchút thu nhập của mình.Chỉ có điều câu đùa này lại được nói trước mặt Tam hoàng tử, Diêu thái giámbiết rõ vị Tiểu hoàng tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ tàn nhẫn đến mứcnào, không khỏi sợ sệt... Nhưng không ngờ ánh mắt lướt qua lại thấy sắc mặtTam hoàng tử vẫn rất bình tĩnh, như thể không hề nghe thấy. Nghĩ lại thì PhạmNhàn đã dám nói câu này trước mặt Tam hoàng tử thì chắc chắn trong lòng cũngtự có chừng mực.Diêu thái giám trong lòng rung rẩy, biết có lẽ những suy đoán trong cung khôngsai, chuyện giữa Tam điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân thật sự là như vậy.o O o"Bạc kiếm cho triều đình, ta nào dám động vào, ngươi... đang khuyên ta tham ôđấy à?"Ba người đã vào đến sảnh chính, Phạm Nhàn và Tam hoàng tử chia ra ngồi haibên ghế chủ, Diêu thái giám đứng ở bên cạnh nghe câu này, cười khổ nói: "TiểuPhạm đại nhân, đừng nói đùa với nô tài."Phạm Nhàn cười một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống.Diêu thái giám vội vàng ngồi xuống, chuyến đi lần này đường xá xa xôi, khiếncho hắn thật sự mệt mỏi."Cứ tưởng ngươi sẽ đến sớm hơn một chút, hại ta đợi mất một lúc." Phạm Nhànvừa cắn hạt dưa, vừa vô tình hay cố ý nói.Tam hoàng tử cũng ngồi bên cạnh, bắt chước dáng vẻ Phạm Nhàn cắn hạt dưa.Diêu thái giám chăm chú quan sát, bỗng dưng cảm thấy bản thân hoa mắt, hai vị“huynh đệ” này đúng là quá giống nhau, chẳng qua một người lớn một chút,một người nhỏ một chút.Hắn vội vã cười bồi giải thích: "Đúng là ngày hôm qua ta đã đến trạm dịchngoại thành nhưng phải tuân theo quy củ nên hôm nay mới có thể vào thành...Thánh chỉ này có hai phần, trước tiên phải đến phủ Tổng đốc một lượt, vì thế đãtới chậm. Mong đại nhân đừng trách tiểu nhân đi đứng chậm chạp."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đã sớm đứng dậy, dắt tay Tam hoàng tử tiến tới đón tiếp, thực hiệnđại lễ rồi lẳng lặng lắng nghe ý chỉ.Người tuyên chỉ là Diêu thái giám, cũng là người quen cũ của Phạm Nhàn. Haingười trao đổi một ánh mắt, Diêu thái giám biết rằng vị này đang nóng lòng chờđợi, trong lòng run rẩy, vội vàng bỏ qua một số trình tự có thể lược qua, trựctiếp kéo dài chiếu chỉ hai ống màu vàng óng lấp lánh, tuyên đọc giọng với giọngthe thé.Nội dung thánh chỉ cũng không vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, thậm chítrong đó có một số câu còn là Phạm Nhàn đã bàn bạc với Hoàng đế qua thư từbí mật.Thân là vua của một nước, trước tình hình hỗn loạn ở Giang Nam đương nhiênphải thể hiện sự kinh ngạc và phẫn nộ, trong thánh chỉ đã dùng ngôn từ khánghiêm khắc để khiển trách Phạm Nhàn.Thế nhưng trong ý chỉ, không hề đề cập đến Minh gia.Phạm Nhàn quỳ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Đây là điều hiểnnhiên, chỉ là một gia tộc giàu có ở Giang Nam, làm sao có thể tác dụng tới suynghĩ của Thiên tử? Tuy rằng sự việc lần này gây ồn ào không nhỏ, huyết thư củavạn dân cũng được đưa đến kinh đô, có một số hủ nho thậm chí còn muốn kiệnlên Hoàng đế ở kinh đô. Hoàng đế ban thánh chỉ răn dạy Phạm Nhàn, coi nhưđã đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho người trong thiên hạ.Tuy nhiên... trong thánh chỉ, trong công văn của triều đình, tuyệt đối khôngnhắc tới Minh gia, phê bình Phạm Nhàn xử sự thiếu thận trọng còn được, còntrong chuyện gì thì triều đình hoàn toàn không đề cập đến một câu. Đây cũngchính là cái thứ chính trị.Chẳng qua chỉ là vài câu răn dạy, đương nhiên phạt Phạm Nhàn một năm bổnglộc, ngoài ra không có hình phạt nào khác.Khi tiếng tuyên đọc the thé của của Diêu thái giám dừng lại, Phạm Nhàn và mọingười đứng lên tạ ơn, lại hỏi thăm sức khỏe của Thánh thượng và những chuyệntẻ nhạt tương tự. Sau đó Phạm Nhàn mới đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, giaocho quan viên bên cạnh cẩn thận cất giữ.o O o"Lại phạt bổng?" Phạm Nhàn không nhịn được lẩm bẩm, "Ta với cha già cả haihơn một năm tới không có thu nhập, thế thì ai nuôi gia đình?"Y và Tam hoàng tử đi vào trong trước, Diêu thái giám cúi người nở nụ cười lấylòng, bước chân từ từ đi theo sau."Lão Diêu... ngươi phải trả bạc cho ta, nếu không ta chỉ nước húp cháo thôi."Phạm Nhàn cười mắng.Diêu thái giám vểnh mặt, nhanh chóng đuổi theo vài bước, nói: "Ngài tạm thacho nô tài đi, ai mà không biết ngài là người giỏi kiếm tiền nhất trên đời này...Mới đến Giang Nam chưa đầy nửa năm mà đã kiếm cho triều đình cả ngàn vạnlượng bạc, đâu cần đến chỗ bạc vụn vặn của nô tài?"Trong lúc Diêu thái giám đang nói chuyện, khóe mắt lại cực kỳ nhanh chónglướt qua Tam hoàng tử, câu nói đùa của Phạm Nhàn vừa rồi nói lớn thì có thểlớn, nói nhỏ thì có thể nhỏi. Nhưng năm ngoái Phạm gia đã cho đám thái giámtrong cung ăn no, đương nhiên hắn cũng biết làm sao Phạm Nhàn lại coi trọngchút thu nhập của mình.Chỉ có điều câu đùa này lại được nói trước mặt Tam hoàng tử, Diêu thái giámbiết rõ vị Tiểu hoàng tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ tàn nhẫn đến mứcnào, không khỏi sợ sệt... Nhưng không ngờ ánh mắt lướt qua lại thấy sắc mặtTam hoàng tử vẫn rất bình tĩnh, như thể không hề nghe thấy. Nghĩ lại thì PhạmNhàn đã dám nói câu này trước mặt Tam hoàng tử thì chắc chắn trong lòng cũngtự có chừng mực.Diêu thái giám trong lòng rung rẩy, biết có lẽ những suy đoán trong cung khôngsai, chuyện giữa Tam điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân thật sự là như vậy.o O o"Bạc kiếm cho triều đình, ta nào dám động vào, ngươi... đang khuyên ta tham ôđấy à?"Ba người đã vào đến sảnh chính, Phạm Nhàn và Tam hoàng tử chia ra ngồi haibên ghế chủ, Diêu thái giám đứng ở bên cạnh nghe câu này, cười khổ nói: "TiểuPhạm đại nhân, đừng nói đùa với nô tài."Phạm Nhàn cười một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống.Diêu thái giám vội vàng ngồi xuống, chuyến đi lần này đường xá xa xôi, khiếncho hắn thật sự mệt mỏi."Cứ tưởng ngươi sẽ đến sớm hơn một chút, hại ta đợi mất một lúc." Phạm Nhànvừa cắn hạt dưa, vừa vô tình hay cố ý nói.Tam hoàng tử cũng ngồi bên cạnh, bắt chước dáng vẻ Phạm Nhàn cắn hạt dưa.Diêu thái giám chăm chú quan sát, bỗng dưng cảm thấy bản thân hoa mắt, hai vị“huynh đệ” này đúng là quá giống nhau, chẳng qua một người lớn một chút,một người nhỏ một chút.Hắn vội vã cười bồi giải thích: "Đúng là ngày hôm qua ta đã đến trạm dịchngoại thành nhưng phải tuân theo quy củ nên hôm nay mới có thể vào thành...Thánh chỉ này có hai phần, trước tiên phải đến phủ Tổng đốc một lượt, vì thế đãtới chậm. Mong đại nhân đừng trách tiểu nhân đi đứng chậm chạp."