Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 733: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sau khi tiễn Diêu thái giám đi khỏi, Phạm Nhàn dẫn Tam hoàng tử đến thưphòng, im lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: "Đã biết là vì sao chưa?"Tam hoàng tử suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểuđược lý do trong đó, đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ."Bây giờ là cuối mùa xuân, đầu mùa hè." Phạm Nhàn hạ thấm tầm mắt nói:"Chúng ta sắp tới Hàng Châu, dọc đường ta cần ra ngoài một lượt. Chuyện ởGiang Nam gần như đã định, cùng lắm là... trong cung sẽ để ngươi ở bên cạnhta một năm. Cũng tức là tới gần cuối năm, chúng ta nhất định phải về kinh đô,còn lúc trở lại, chỉ còn mình ta chứ không có ngươi.""Vì sao?" Tam hoàng tử kinh ngạc hỏi lại."Không có vì sao gì cả." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong mắt một số người,có lẽ ta có chút gì đó quỷ dị và không hiền lành gì. Ngươi là Hoàng tử chínhthức, mang huyết mạch Thiên gia, ở cùng ta lâu ngày e rằng sẽ dần dần lâynhiễm một số thói quen không tốt.""Nhưng mà..." Tam hoàng tử hoảng hốt nói: "Theo tiên sinh tới Giang Nam họctập là điều mà phụ hoàng chính miệng đáp ứng.""Phụ... Hoàng thượng..." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu, nói: "Nếu Tháihậu nương nương nhớ đứa cháu nhỏ nhất của mình, bệ hạ cũng chỉ có thể gọingươi về mà thôi."Tam hoàng tử im lặng. Trong lòng hắn thầm hiểu, hoàng tổ mẫu không giốngnhư những bà nội bình thường, đứa cháu nhỏ nhất là mình vốn không được yêuthích, ngược lại Thái tử và nhị ca lại rất được coi trọng."Nói cách khác." Phạm Nhàn nói: "Từ năm sau trở đi, ngươi sẽ chỉ có một mìnhở kinh đô, còn ta... không thể luôn luôn bên cạnh ngươi."Tam hoàng tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ con lộ vẻ tàn nhẫn cực kỳ khônghợp: "Tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót, chờ ngài trở về.""Đừng nói mấy lời trẻ con ấy." Phạm Nhàn cười nhạo: "Ở bên cạnh bệ hạ, aidám đối xử tệ với ngươi?"Y chậm rãi nói: "Chỉ có điều, từ giờ trở đi ngươi nhất định phải đứng ra... ítnhất cũng phải để các bậc đại thần trong triều, các tướng sĩ trong quân đội biếtđến ngươi, quen thuộc với ngươi.""Quen thuộc cái gì?""Quen thuộc với việc ngươi cũng là một Hoàng tử đường đường chính chính,chứ không phải một đứa trẻ chỉ biết chảy nước mũi." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Quen thuộc với việc... ngươi cũng có thể."Ngươi, cũng có thể.Tam hoàng tử đã chung sống sớm chiều với Phạm Nhàn suốt nửa năm, từ lâu đãkính trọng vị "huynh trưởng" này đến tận xương tủy, còn cảm thấy ở bên cạnhPhạm Nhàn vui vẻ hơn nhiều so với bầu không khí lạnh lẽo trong cung. Hắn còntuổi nhỏ, cũng chỉ chấp nhận tin theo lời nói của Phạm Nhàn.Nhưng hắn vẫn hiếu kỳ hỏi: "Tiên sinh, chẳng lẽ trước hết không nên ẩn nhẫnà? Ngài từng nói, cây mọc cao trong rừng, gió thổi sẽ gãy cành.""Ngươi còn chưa phải là gốc cây lớn che trời." Phạm Nhàn mỉm cười, xoa đầuTam hoàng tử, tuy hành động này có phần bất kính, "Nếu bệ hạ đã cho ngươitheo ta xuống Giang Nam, ngươi cũng không thể giấu mình được nữa, đã khôngthể giấu mình... thế thì ta dứt khoát đứng ra, đứng sau lưng ngươi, xem có giónào dám thổi vào ngươi."Tam hoàng tử gãi mặt, không hiểu rõ lắm."Ta muốn thông qua miệng của Diêu thái giám, truyền một tin tới kinh đô."Phạm Nhàn rút tay lại, chậm rãi nhắm mắt nói: "Ngươi, là người mà ta chọn."Tam hoàng tử bỗng đánh bạo nói: "Tuy Thái tử ca ca... nhưng cuối cùng vẫn làlựa chọn của phụ hoàng."Phạm Nhàn không mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng nói: "Trưởng công chúa chọn nhịca của ngươi, Thái hậu chọn Thái tử ca ca của ngươi. Tuy bệ hạ chưa chọn,nhưng thực ra rất nhiều người đã bắt đầu lựa chọn từ lâu, sao phải quan tâm tớichuyện có thêm một kẻ như ta."Gió xuân không liên quan tới phong nguyệt, cũng tương tự với gió nóng, đó chỉlà không khí hoặc ẩm ướt hoặc trong trẻo hoặc nóng bức, đang không ngừng tựnhào nặn mình, nhưng những người đang hít thở trong không khí ấy sẽ phátsinh một chút tình cảm phù hợp với tình cảnh mà thiên địa nhào nặn."Cho dù có làm rõ cũng đâu được gì? Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc lại tin tưởng lời tỏ thái độ của ngươi à?" Hải Đường mặc một tà áo màuxanh nhạt, trên y phục vẫn có hai cái túi lớn không hề mới mẻ, hai tay cũng đúttrong túi không hề mới mẻ, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn và nói.Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, hiểu rõ ý của cô. Để cho Diêu thái giám truyền đạtlại từng cảnh tượng đã thấy ở Giang Nam về kinh đô, khiến cho mọi ngườitrong triều đều biết rằng mình đã chọn lão tam. Hành động này là chọn phetrước trước cả khi Hoàng đế lựa chọn, nếu là ngày xưa, chắc chắn Phạm Nhànsẽ không vi phạm điều cấm kỵ này.Nhưng bây giờ đã khác, quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn, do đó y muốntỏ thái độ với Hoàng đế, y không hề quan tâm đến chiếc ghế kia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sau khi tiễn Diêu thái giám đi khỏi, Phạm Nhàn dẫn Tam hoàng tử đến thưphòng, im lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: "Đã biết là vì sao chưa?"Tam hoàng tử suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểuđược lý do trong đó, đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ."Bây giờ là cuối mùa xuân, đầu mùa hè." Phạm Nhàn hạ thấm tầm mắt nói:"Chúng ta sắp tới Hàng Châu, dọc đường ta cần ra ngoài một lượt. Chuyện ởGiang Nam gần như đã định, cùng lắm là... trong cung sẽ để ngươi ở bên cạnhta một năm. Cũng tức là tới gần cuối năm, chúng ta nhất định phải về kinh đô,còn lúc trở lại, chỉ còn mình ta chứ không có ngươi.""Vì sao?" Tam hoàng tử kinh ngạc hỏi lại."Không có vì sao gì cả." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong mắt một số người,có lẽ ta có chút gì đó quỷ dị và không hiền lành gì. Ngươi là Hoàng tử chínhthức, mang huyết mạch Thiên gia, ở cùng ta lâu ngày e rằng sẽ dần dần lâynhiễm một số thói quen không tốt.""Nhưng mà..." Tam hoàng tử hoảng hốt nói: "Theo tiên sinh tới Giang Nam họctập là điều mà phụ hoàng chính miệng đáp ứng.""Phụ... Hoàng thượng..." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu, nói: "Nếu Tháihậu nương nương nhớ đứa cháu nhỏ nhất của mình, bệ hạ cũng chỉ có thể gọingươi về mà thôi."Tam hoàng tử im lặng. Trong lòng hắn thầm hiểu, hoàng tổ mẫu không giốngnhư những bà nội bình thường, đứa cháu nhỏ nhất là mình vốn không được yêuthích, ngược lại Thái tử và nhị ca lại rất được coi trọng."Nói cách khác." Phạm Nhàn nói: "Từ năm sau trở đi, ngươi sẽ chỉ có một mìnhở kinh đô, còn ta... không thể luôn luôn bên cạnh ngươi."Tam hoàng tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ con lộ vẻ tàn nhẫn cực kỳ khônghợp: "Tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót, chờ ngài trở về.""Đừng nói mấy lời trẻ con ấy." Phạm Nhàn cười nhạo: "Ở bên cạnh bệ hạ, aidám đối xử tệ với ngươi?"Y chậm rãi nói: "Chỉ có điều, từ giờ trở đi ngươi nhất định phải đứng ra... ítnhất cũng phải để các bậc đại thần trong triều, các tướng sĩ trong quân đội biếtđến ngươi, quen thuộc với ngươi.""Quen thuộc cái gì?""Quen thuộc với việc ngươi cũng là một Hoàng tử đường đường chính chính,chứ không phải một đứa trẻ chỉ biết chảy nước mũi." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Quen thuộc với việc... ngươi cũng có thể."Ngươi, cũng có thể.Tam hoàng tử đã chung sống sớm chiều với Phạm Nhàn suốt nửa năm, từ lâu đãkính trọng vị "huynh trưởng" này đến tận xương tủy, còn cảm thấy ở bên cạnhPhạm Nhàn vui vẻ hơn nhiều so với bầu không khí lạnh lẽo trong cung. Hắn còntuổi nhỏ, cũng chỉ chấp nhận tin theo lời nói của Phạm Nhàn.Nhưng hắn vẫn hiếu kỳ hỏi: "Tiên sinh, chẳng lẽ trước hết không nên ẩn nhẫnà? Ngài từng nói, cây mọc cao trong rừng, gió thổi sẽ gãy cành.""Ngươi còn chưa phải là gốc cây lớn che trời." Phạm Nhàn mỉm cười, xoa đầuTam hoàng tử, tuy hành động này có phần bất kính, "Nếu bệ hạ đã cho ngươitheo ta xuống Giang Nam, ngươi cũng không thể giấu mình được nữa, đã khôngthể giấu mình... thế thì ta dứt khoát đứng ra, đứng sau lưng ngươi, xem có giónào dám thổi vào ngươi."Tam hoàng tử gãi mặt, không hiểu rõ lắm."Ta muốn thông qua miệng của Diêu thái giám, truyền một tin tới kinh đô."Phạm Nhàn rút tay lại, chậm rãi nhắm mắt nói: "Ngươi, là người mà ta chọn."Tam hoàng tử bỗng đánh bạo nói: "Tuy Thái tử ca ca... nhưng cuối cùng vẫn làlựa chọn của phụ hoàng."Phạm Nhàn không mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng nói: "Trưởng công chúa chọn nhịca của ngươi, Thái hậu chọn Thái tử ca ca của ngươi. Tuy bệ hạ chưa chọn,nhưng thực ra rất nhiều người đã bắt đầu lựa chọn từ lâu, sao phải quan tâm tớichuyện có thêm một kẻ như ta."Gió xuân không liên quan tới phong nguyệt, cũng tương tự với gió nóng, đó chỉlà không khí hoặc ẩm ướt hoặc trong trẻo hoặc nóng bức, đang không ngừng tựnhào nặn mình, nhưng những người đang hít thở trong không khí ấy sẽ phátsinh một chút tình cảm phù hợp với tình cảnh mà thiên địa nhào nặn."Cho dù có làm rõ cũng đâu được gì? Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc lại tin tưởng lời tỏ thái độ của ngươi à?" Hải Đường mặc một tà áo màuxanh nhạt, trên y phục vẫn có hai cái túi lớn không hề mới mẻ, hai tay cũng đúttrong túi không hề mới mẻ, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn và nói.Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, hiểu rõ ý của cô. Để cho Diêu thái giám truyền đạtlại từng cảnh tượng đã thấy ở Giang Nam về kinh đô, khiến cho mọi ngườitrong triều đều biết rằng mình đã chọn lão tam. Hành động này là chọn phetrước trước cả khi Hoàng đế lựa chọn, nếu là ngày xưa, chắc chắn Phạm Nhànsẽ không vi phạm điều cấm kỵ này.Nhưng bây giờ đã khác, quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn, do đó y muốntỏ thái độ với Hoàng đế, y không hề quan tâm đến chiếc ghế kia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sau khi tiễn Diêu thái giám đi khỏi, Phạm Nhàn dẫn Tam hoàng tử đến thưphòng, im lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: "Đã biết là vì sao chưa?"Tam hoàng tử suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểuđược lý do trong đó, đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ."Bây giờ là cuối mùa xuân, đầu mùa hè." Phạm Nhàn hạ thấm tầm mắt nói:"Chúng ta sắp tới Hàng Châu, dọc đường ta cần ra ngoài một lượt. Chuyện ởGiang Nam gần như đã định, cùng lắm là... trong cung sẽ để ngươi ở bên cạnhta một năm. Cũng tức là tới gần cuối năm, chúng ta nhất định phải về kinh đô,còn lúc trở lại, chỉ còn mình ta chứ không có ngươi.""Vì sao?" Tam hoàng tử kinh ngạc hỏi lại."Không có vì sao gì cả." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong mắt một số người,có lẽ ta có chút gì đó quỷ dị và không hiền lành gì. Ngươi là Hoàng tử chínhthức, mang huyết mạch Thiên gia, ở cùng ta lâu ngày e rằng sẽ dần dần lâynhiễm một số thói quen không tốt.""Nhưng mà..." Tam hoàng tử hoảng hốt nói: "Theo tiên sinh tới Giang Nam họctập là điều mà phụ hoàng chính miệng đáp ứng.""Phụ... Hoàng thượng..." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu, nói: "Nếu Tháihậu nương nương nhớ đứa cháu nhỏ nhất của mình, bệ hạ cũng chỉ có thể gọingươi về mà thôi."Tam hoàng tử im lặng. Trong lòng hắn thầm hiểu, hoàng tổ mẫu không giốngnhư những bà nội bình thường, đứa cháu nhỏ nhất là mình vốn không được yêuthích, ngược lại Thái tử và nhị ca lại rất được coi trọng."Nói cách khác." Phạm Nhàn nói: "Từ năm sau trở đi, ngươi sẽ chỉ có một mìnhở kinh đô, còn ta... không thể luôn luôn bên cạnh ngươi."Tam hoàng tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ con lộ vẻ tàn nhẫn cực kỳ khônghợp: "Tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót, chờ ngài trở về.""Đừng nói mấy lời trẻ con ấy." Phạm Nhàn cười nhạo: "Ở bên cạnh bệ hạ, aidám đối xử tệ với ngươi?"Y chậm rãi nói: "Chỉ có điều, từ giờ trở đi ngươi nhất định phải đứng ra... ítnhất cũng phải để các bậc đại thần trong triều, các tướng sĩ trong quân đội biếtđến ngươi, quen thuộc với ngươi.""Quen thuộc cái gì?""Quen thuộc với việc ngươi cũng là một Hoàng tử đường đường chính chính,chứ không phải một đứa trẻ chỉ biết chảy nước mũi." Phạm Nhàn lạnh lùng nói:"Quen thuộc với việc... ngươi cũng có thể."Ngươi, cũng có thể.Tam hoàng tử đã chung sống sớm chiều với Phạm Nhàn suốt nửa năm, từ lâu đãkính trọng vị "huynh trưởng" này đến tận xương tủy, còn cảm thấy ở bên cạnhPhạm Nhàn vui vẻ hơn nhiều so với bầu không khí lạnh lẽo trong cung. Hắn còntuổi nhỏ, cũng chỉ chấp nhận tin theo lời nói của Phạm Nhàn.Nhưng hắn vẫn hiếu kỳ hỏi: "Tiên sinh, chẳng lẽ trước hết không nên ẩn nhẫnà? Ngài từng nói, cây mọc cao trong rừng, gió thổi sẽ gãy cành.""Ngươi còn chưa phải là gốc cây lớn che trời." Phạm Nhàn mỉm cười, xoa đầuTam hoàng tử, tuy hành động này có phần bất kính, "Nếu bệ hạ đã cho ngươitheo ta xuống Giang Nam, ngươi cũng không thể giấu mình được nữa, đã khôngthể giấu mình... thế thì ta dứt khoát đứng ra, đứng sau lưng ngươi, xem có giónào dám thổi vào ngươi."Tam hoàng tử gãi mặt, không hiểu rõ lắm."Ta muốn thông qua miệng của Diêu thái giám, truyền một tin tới kinh đô."Phạm Nhàn rút tay lại, chậm rãi nhắm mắt nói: "Ngươi, là người mà ta chọn."Tam hoàng tử bỗng đánh bạo nói: "Tuy Thái tử ca ca... nhưng cuối cùng vẫn làlựa chọn của phụ hoàng."Phạm Nhàn không mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng nói: "Trưởng công chúa chọn nhịca của ngươi, Thái hậu chọn Thái tử ca ca của ngươi. Tuy bệ hạ chưa chọn,nhưng thực ra rất nhiều người đã bắt đầu lựa chọn từ lâu, sao phải quan tâm tớichuyện có thêm một kẻ như ta."Gió xuân không liên quan tới phong nguyệt, cũng tương tự với gió nóng, đó chỉlà không khí hoặc ẩm ướt hoặc trong trẻo hoặc nóng bức, đang không ngừng tựnhào nặn mình, nhưng những người đang hít thở trong không khí ấy sẽ phátsinh một chút tình cảm phù hợp với tình cảnh mà thiên địa nhào nặn."Cho dù có làm rõ cũng đâu được gì? Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc lại tin tưởng lời tỏ thái độ của ngươi à?" Hải Đường mặc một tà áo màuxanh nhạt, trên y phục vẫn có hai cái túi lớn không hề mới mẻ, hai tay cũng đúttrong túi không hề mới mẻ, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn và nói.Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, hiểu rõ ý của cô. Để cho Diêu thái giám truyền đạtlại từng cảnh tượng đã thấy ở Giang Nam về kinh đô, khiến cho mọi ngườitrong triều đều biết rằng mình đã chọn lão tam. Hành động này là chọn phetrước trước cả khi Hoàng đế lựa chọn, nếu là ngày xưa, chắc chắn Phạm Nhànsẽ không vi phạm điều cấm kỵ này.Nhưng bây giờ đã khác, quyền lực trong tay Phạm Nhàn quá lớn, do đó y muốntỏ thái độ với Hoàng đế, y không hề quan tâm đến chiếc ghế kia.

Chương 733: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 1