Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 732: Kiếm và ý chỉ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cẩn thận quan sát thần sắc Phạm Nhàn, phát hiện vị quyền thần trẻ tuổi nổitiếng trong triều không có dấu hiệu nào là thật sự nổi giận, bấy giờ mới thởphào nhẹ nhõm.Thực ra thân phận thái giám truyền chỉ giống như ống loa của Hoàng đế, đikhắp bảy khu vực và các châu thành trong thiên hạ, tới đâu cũng cực kỳ kiêungạo. Ngay cả lúc trước ở quý phủ của Tiết Thanh Tổng đốc Giang Nam, TiếtThanh cũng phải thực hiện đầy đủ lễ nghi với vị Diêu công công trong cungnày. Nhưng ở bất cứ đâu có thể ngông nghênh ngoại trừ ở Hoa Viên này, cho dùchết Diêu thái giám cũng không dám ngông nghênh.Chưa nói tới Phạm Nhàn là Khâm sai đại nhân, chỉ riêng thân phận "Hoàng tử"của hai vị này, cùng với quyền thế ngập trời của Phạm Nhàn cũng đủ để khiếnDiêu thái giám phải cực kỳ ngoan ngoãn."Đương nhiên ta biết ngươi phải tới chỗ Tiết Tổng đốc trước." Phạm Nhàn tứcgiận nói: "Chẳng lẽ ngay một chút quy như vậy mà ta cũng không hiểu?"Y lắc đầu một cái nói: "Bệ hạ nói gì với Tổng đốc đại nhân?"Diêu thái giám suy nghĩ một chút, có vẻ lúng túng: "... Thực ra cũng gần giốngý tứ dành cho đại nhân.""Hả? Tiết Thanh cũng bị phạt một năm bổng lộc?" Phạm Nhàn ngẩng đầu lên,hỏi với vẻ khá hứng thú, chỉ có giọng điệu câu hỏi có vẻ vui trước nỗi đau củangười khác.Diêu thái giám cười gian hai tiếng, giơ ba ngón tay lên."Phạt ba năm, thế thì trong lòng ta cũng cân bằng hơn một chút." Phạm Nhànmỉm cười ném vỏ hạt dưa, nói: "Ta đang bảo bệ hạ thánh minh nhân từ, chắcchắn sẽ không để cho người đáng thương như ta phải gánh hết tội."Diêu thái giám cười khổ, ngài nói như vậy... bảo mình tiếp lời thế nào được?Cũng may Phạm Nhàn nhanh chóng thay đổi chủ đề, hỏi: "Chuyện lặn lộiđường xa này sao lại chọn một lão già như ngươi? Trong cung không có côngcông trẻ trung đắc lực?""Ban đầu lão Đới cũng dạy một số người. Nhưng ngài cũng biết mà, sau khi xảyra vụ việc đó, tuy gần đây lão Đới cũng được thương xót điều từ ấy về, nhưngchuyện kia cũng bị trì hoãn. Lần này đưa thánh chỉ tới Giang Nam quan trọnghơn, nên đương nhiên nô tài phải đi một chuyến." Diêu thái giám thở dài."Lão Đới có khỏe không?" Phạm Nhàn hỏi.Diêu thái giám bật cười: "Nhờ vào hồng phúc của đại nhân, mấy vị lão ca trongcung sống cũng không tệ."Điều khác biệt giữa cung đình Khánh Quốc so với lịch sử là từ khi khai quốc, đãluôn cảnh giác với thái giám. Đặc biệt là hơn hai mươi năm trước khi Hoàng đếtrước lên ngôi, càng phòng bị nghiêm ngặt chuyện thái giám can thiệp vào quốcsự, trong cung cấm đoán vô cùng nghiêm khắc. thái giám khó mà lộng quyền.Do đó bọn họ không chia thành nhiều phe phái, ngược lại những thái giám nàytự biết mình sinh sống cũng khó khăn, cho nên rất đoàn kết gắn bó với nhau.Sau khi vào kinh, Phạm Nhàn cũng rất chú ý trong việc giữ gìn quan hệ vớinhững thái giám trông không có gì là đặc biệt này. Năm xưa chỉnh đốn Nhất Xửđã tha cho cháu trai của lão Đới một lần, cũng giống như tha cho chính lãoMang một lần. Hơn nữa, trong ngày thường, y sẽ săn sóc chu toàn, cũng nhưkhông bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng với những thái giám này.Quan trọng hơn cả là, mỗi lần Phạm Nhàn tiếp xúc với những thái giám này, ykhông hề xem họ như loại người kỳ quặc, chỉ coi như người bình thường, khôngcố gắng nịnh bợ, cũng không tình sỉ nhục. Hơn nữa, y không giả vờ ôn hòatrước mặt rồi sau lưng lại đầy xảo trá. Với phương pháp như vậy, Phạm Nhàn đãthành công khiến cho tất cả thái giám đều yêu mến vị Đề ti đại nhân trẻ tuổinày."Sống tốt là được rồi." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu một cái, thái giámcủa Khánh Quốc thường không có hành động nào quá tồi tệ, đúng là nhữngngười dị thường này cũng khá đáng thương. Y ra vẻ vô tình nói: "Lão Đớikhông dạy dỗ được mấy đứa nhỏ... Nhưng năm ngoái, trong Ngự Thư phòng cótiểu tử tên là Hồng Trúc, hình như cũng khá lanh lợi.""Hồng Trúc... bây giờ hắn đã chuyển đến Đông Cung, trở thành phó thủ lĩnhthái giám, đều là ân huệ của bệ hạ." Diêu thái giám cẩn thận từng chút một đáplại đáp lại. Mọi người trong cung ai cũng biết, Hồng Trúc bị đuổi khỏi Ngự Thưphòng chính là vì Phạm Nhàn đã nói một câu trước mặt Hoàng đế. Theo lời đồnđại, Hồng Trúc đã để tiền tài che mắt, thậm chí dám giơ tay đòi hối lộ từ chỗTiểu Phạm đại nhân.Khuôn mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Nhưvậy cũng tốt thôi, người quá lanh lợi như vậy, không thích hợp để phục vụ bệhạ... không biết khi nào nên tiến khi nào nên lui, không biết giữ đúng mực."Quá lanh lợi? Rất rõ ràng hai chữ này mang ý nghĩa tiêu cực... Diêu thái giámnghĩ thầm, quả nhiên tin đồn là sự thật, Tiểu Hồng Trúc kia vậy thường ngàytrông đâu có ngu, sao lại dám trêu chọc Tiểu Phạm đại nhân? Xem ra tiểu tử kiacũng không thể vực dậy nổi trong cung.o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cẩn thận quan sát thần sắc Phạm Nhàn, phát hiện vị quyền thần trẻ tuổi nổitiếng trong triều không có dấu hiệu nào là thật sự nổi giận, bấy giờ mới thởphào nhẹ nhõm.Thực ra thân phận thái giám truyền chỉ giống như ống loa của Hoàng đế, đikhắp bảy khu vực và các châu thành trong thiên hạ, tới đâu cũng cực kỳ kiêungạo. Ngay cả lúc trước ở quý phủ của Tiết Thanh Tổng đốc Giang Nam, TiếtThanh cũng phải thực hiện đầy đủ lễ nghi với vị Diêu công công trong cungnày. Nhưng ở bất cứ đâu có thể ngông nghênh ngoại trừ ở Hoa Viên này, cho dùchết Diêu thái giám cũng không dám ngông nghênh.Chưa nói tới Phạm Nhàn là Khâm sai đại nhân, chỉ riêng thân phận "Hoàng tử"của hai vị này, cùng với quyền thế ngập trời của Phạm Nhàn cũng đủ để khiếnDiêu thái giám phải cực kỳ ngoan ngoãn."Đương nhiên ta biết ngươi phải tới chỗ Tiết Tổng đốc trước." Phạm Nhàn tứcgiận nói: "Chẳng lẽ ngay một chút quy như vậy mà ta cũng không hiểu?"Y lắc đầu một cái nói: "Bệ hạ nói gì với Tổng đốc đại nhân?"Diêu thái giám suy nghĩ một chút, có vẻ lúng túng: "... Thực ra cũng gần giốngý tứ dành cho đại nhân.""Hả? Tiết Thanh cũng bị phạt một năm bổng lộc?" Phạm Nhàn ngẩng đầu lên,hỏi với vẻ khá hứng thú, chỉ có giọng điệu câu hỏi có vẻ vui trước nỗi đau củangười khác.Diêu thái giám cười gian hai tiếng, giơ ba ngón tay lên."Phạt ba năm, thế thì trong lòng ta cũng cân bằng hơn một chút." Phạm Nhànmỉm cười ném vỏ hạt dưa, nói: "Ta đang bảo bệ hạ thánh minh nhân từ, chắcchắn sẽ không để cho người đáng thương như ta phải gánh hết tội."Diêu thái giám cười khổ, ngài nói như vậy... bảo mình tiếp lời thế nào được?Cũng may Phạm Nhàn nhanh chóng thay đổi chủ đề, hỏi: "Chuyện lặn lộiđường xa này sao lại chọn một lão già như ngươi? Trong cung không có côngcông trẻ trung đắc lực?""Ban đầu lão Đới cũng dạy một số người. Nhưng ngài cũng biết mà, sau khi xảyra vụ việc đó, tuy gần đây lão Đới cũng được thương xót điều từ ấy về, nhưngchuyện kia cũng bị trì hoãn. Lần này đưa thánh chỉ tới Giang Nam quan trọnghơn, nên đương nhiên nô tài phải đi một chuyến." Diêu thái giám thở dài."Lão Đới có khỏe không?" Phạm Nhàn hỏi.Diêu thái giám bật cười: "Nhờ vào hồng phúc của đại nhân, mấy vị lão ca trongcung sống cũng không tệ."Điều khác biệt giữa cung đình Khánh Quốc so với lịch sử là từ khi khai quốc, đãluôn cảnh giác với thái giám. Đặc biệt là hơn hai mươi năm trước khi Hoàng đếtrước lên ngôi, càng phòng bị nghiêm ngặt chuyện thái giám can thiệp vào quốcsự, trong cung cấm đoán vô cùng nghiêm khắc. thái giám khó mà lộng quyền.Do đó bọn họ không chia thành nhiều phe phái, ngược lại những thái giám nàytự biết mình sinh sống cũng khó khăn, cho nên rất đoàn kết gắn bó với nhau.Sau khi vào kinh, Phạm Nhàn cũng rất chú ý trong việc giữ gìn quan hệ vớinhững thái giám trông không có gì là đặc biệt này. Năm xưa chỉnh đốn Nhất Xửđã tha cho cháu trai của lão Đới một lần, cũng giống như tha cho chính lãoMang một lần. Hơn nữa, trong ngày thường, y sẽ săn sóc chu toàn, cũng nhưkhông bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng với những thái giám này.Quan trọng hơn cả là, mỗi lần Phạm Nhàn tiếp xúc với những thái giám này, ykhông hề xem họ như loại người kỳ quặc, chỉ coi như người bình thường, khôngcố gắng nịnh bợ, cũng không tình sỉ nhục. Hơn nữa, y không giả vờ ôn hòatrước mặt rồi sau lưng lại đầy xảo trá. Với phương pháp như vậy, Phạm Nhàn đãthành công khiến cho tất cả thái giám đều yêu mến vị Đề ti đại nhân trẻ tuổinày."Sống tốt là được rồi." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu một cái, thái giámcủa Khánh Quốc thường không có hành động nào quá tồi tệ, đúng là nhữngngười dị thường này cũng khá đáng thương. Y ra vẻ vô tình nói: "Lão Đớikhông dạy dỗ được mấy đứa nhỏ... Nhưng năm ngoái, trong Ngự Thư phòng cótiểu tử tên là Hồng Trúc, hình như cũng khá lanh lợi.""Hồng Trúc... bây giờ hắn đã chuyển đến Đông Cung, trở thành phó thủ lĩnhthái giám, đều là ân huệ của bệ hạ." Diêu thái giám cẩn thận từng chút một đáplại đáp lại. Mọi người trong cung ai cũng biết, Hồng Trúc bị đuổi khỏi Ngự Thưphòng chính là vì Phạm Nhàn đã nói một câu trước mặt Hoàng đế. Theo lời đồnđại, Hồng Trúc đã để tiền tài che mắt, thậm chí dám giơ tay đòi hối lộ từ chỗTiểu Phạm đại nhân.Khuôn mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Nhưvậy cũng tốt thôi, người quá lanh lợi như vậy, không thích hợp để phục vụ bệhạ... không biết khi nào nên tiến khi nào nên lui, không biết giữ đúng mực."Quá lanh lợi? Rất rõ ràng hai chữ này mang ý nghĩa tiêu cực... Diêu thái giámnghĩ thầm, quả nhiên tin đồn là sự thật, Tiểu Hồng Trúc kia vậy thường ngàytrông đâu có ngu, sao lại dám trêu chọc Tiểu Phạm đại nhân? Xem ra tiểu tử kiacũng không thể vực dậy nổi trong cung.o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn cẩn thận quan sát thần sắc Phạm Nhàn, phát hiện vị quyền thần trẻ tuổi nổitiếng trong triều không có dấu hiệu nào là thật sự nổi giận, bấy giờ mới thởphào nhẹ nhõm.Thực ra thân phận thái giám truyền chỉ giống như ống loa của Hoàng đế, đikhắp bảy khu vực và các châu thành trong thiên hạ, tới đâu cũng cực kỳ kiêungạo. Ngay cả lúc trước ở quý phủ của Tiết Thanh Tổng đốc Giang Nam, TiếtThanh cũng phải thực hiện đầy đủ lễ nghi với vị Diêu công công trong cungnày. Nhưng ở bất cứ đâu có thể ngông nghênh ngoại trừ ở Hoa Viên này, cho dùchết Diêu thái giám cũng không dám ngông nghênh.Chưa nói tới Phạm Nhàn là Khâm sai đại nhân, chỉ riêng thân phận "Hoàng tử"của hai vị này, cùng với quyền thế ngập trời của Phạm Nhàn cũng đủ để khiếnDiêu thái giám phải cực kỳ ngoan ngoãn."Đương nhiên ta biết ngươi phải tới chỗ Tiết Tổng đốc trước." Phạm Nhàn tứcgiận nói: "Chẳng lẽ ngay một chút quy như vậy mà ta cũng không hiểu?"Y lắc đầu một cái nói: "Bệ hạ nói gì với Tổng đốc đại nhân?"Diêu thái giám suy nghĩ một chút, có vẻ lúng túng: "... Thực ra cũng gần giốngý tứ dành cho đại nhân.""Hả? Tiết Thanh cũng bị phạt một năm bổng lộc?" Phạm Nhàn ngẩng đầu lên,hỏi với vẻ khá hứng thú, chỉ có giọng điệu câu hỏi có vẻ vui trước nỗi đau củangười khác.Diêu thái giám cười gian hai tiếng, giơ ba ngón tay lên."Phạt ba năm, thế thì trong lòng ta cũng cân bằng hơn một chút." Phạm Nhànmỉm cười ném vỏ hạt dưa, nói: "Ta đang bảo bệ hạ thánh minh nhân từ, chắcchắn sẽ không để cho người đáng thương như ta phải gánh hết tội."Diêu thái giám cười khổ, ngài nói như vậy... bảo mình tiếp lời thế nào được?Cũng may Phạm Nhàn nhanh chóng thay đổi chủ đề, hỏi: "Chuyện lặn lộiđường xa này sao lại chọn một lão già như ngươi? Trong cung không có côngcông trẻ trung đắc lực?""Ban đầu lão Đới cũng dạy một số người. Nhưng ngài cũng biết mà, sau khi xảyra vụ việc đó, tuy gần đây lão Đới cũng được thương xót điều từ ấy về, nhưngchuyện kia cũng bị trì hoãn. Lần này đưa thánh chỉ tới Giang Nam quan trọnghơn, nên đương nhiên nô tài phải đi một chuyến." Diêu thái giám thở dài."Lão Đới có khỏe không?" Phạm Nhàn hỏi.Diêu thái giám bật cười: "Nhờ vào hồng phúc của đại nhân, mấy vị lão ca trongcung sống cũng không tệ."Điều khác biệt giữa cung đình Khánh Quốc so với lịch sử là từ khi khai quốc, đãluôn cảnh giác với thái giám. Đặc biệt là hơn hai mươi năm trước khi Hoàng đếtrước lên ngôi, càng phòng bị nghiêm ngặt chuyện thái giám can thiệp vào quốcsự, trong cung cấm đoán vô cùng nghiêm khắc. thái giám khó mà lộng quyền.Do đó bọn họ không chia thành nhiều phe phái, ngược lại những thái giám nàytự biết mình sinh sống cũng khó khăn, cho nên rất đoàn kết gắn bó với nhau.Sau khi vào kinh, Phạm Nhàn cũng rất chú ý trong việc giữ gìn quan hệ vớinhững thái giám trông không có gì là đặc biệt này. Năm xưa chỉnh đốn Nhất Xửđã tha cho cháu trai của lão Đới một lần, cũng giống như tha cho chính lãoMang một lần. Hơn nữa, trong ngày thường, y sẽ săn sóc chu toàn, cũng nhưkhông bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng với những thái giám này.Quan trọng hơn cả là, mỗi lần Phạm Nhàn tiếp xúc với những thái giám này, ykhông hề xem họ như loại người kỳ quặc, chỉ coi như người bình thường, khôngcố gắng nịnh bợ, cũng không tình sỉ nhục. Hơn nữa, y không giả vờ ôn hòatrước mặt rồi sau lưng lại đầy xảo trá. Với phương pháp như vậy, Phạm Nhàn đãthành công khiến cho tất cả thái giám đều yêu mến vị Đề ti đại nhân trẻ tuổinày."Sống tốt là được rồi." Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu một cái, thái giámcủa Khánh Quốc thường không có hành động nào quá tồi tệ, đúng là nhữngngười dị thường này cũng khá đáng thương. Y ra vẻ vô tình nói: "Lão Đớikhông dạy dỗ được mấy đứa nhỏ... Nhưng năm ngoái, trong Ngự Thư phòng cótiểu tử tên là Hồng Trúc, hình như cũng khá lanh lợi.""Hồng Trúc... bây giờ hắn đã chuyển đến Đông Cung, trở thành phó thủ lĩnhthái giám, đều là ân huệ của bệ hạ." Diêu thái giám cẩn thận từng chút một đáplại đáp lại. Mọi người trong cung ai cũng biết, Hồng Trúc bị đuổi khỏi Ngự Thưphòng chính là vì Phạm Nhàn đã nói một câu trước mặt Hoàng đế. Theo lời đồnđại, Hồng Trúc đã để tiền tài che mắt, thậm chí dám giơ tay đòi hối lộ từ chỗTiểu Phạm đại nhân.Khuôn mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Nhưvậy cũng tốt thôi, người quá lanh lợi như vậy, không thích hợp để phục vụ bệhạ... không biết khi nào nên tiến khi nào nên lui, không biết giữ đúng mực."Quá lanh lợi? Rất rõ ràng hai chữ này mang ý nghĩa tiêu cực... Diêu thái giámnghĩ thầm, quả nhiên tin đồn là sự thật, Tiểu Hồng Trúc kia vậy thường ngàytrông đâu có ngu, sao lại dám trêu chọc Tiểu Phạm đại nhân? Xem ra tiểu tử kiacũng không thể vực dậy nổi trong cung.o O o