Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 736: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu hỏi: "Theo cô nghĩ, với nhát chém kinh thiên như vậy, DiệpLưu Vân có thể ra được bao nhiêu kiếm?""Ba kiếm."Hải Đường nói rất trực tiếp: "Đó chỉ là trong tình huống bình thường. Nếu ônglão kia quyết tâm liều mạng, không ai biết sẽ có kỳ tích nào xảy ra."Đúng là kỳ tích, dùng sức của nhân loại mà sử dụng được thủ đoạn mang uy thếcủa đất trời.o O o"Cô thật sự không đi cùng ta?" Phạm Nhàn nhìn về mặt hồ, thở dài thườn thượt."Cần có người ở lại Tô Châu." Hải Đường mỉm cười nói: "Hơn nữa, ngươi đãvô sỉ để cho Bát Xử tuyên dương chuyện riêng tư của chúng ta, nếu thật sự đếnHàng Châu, ngươi bảo ta phải làm sao? Tuy ngươi là loại vô sỉ nhưng dẫu saocũng phải thông cảm cho ta một chút chứ."Lời oán trách rất rõ ràng, tuy mỉm cười nói ra nhưng lại khiến Phạm Nhàn hoàntoàn không thể kháng cự.Y mỉm cười nói: "Ta đi đây."Hải Đường nhẹ nhàng cúi người, nói nhỏ: "Không tiễn."Bình minh ở Tô Châu, sương mù trên mặt hồ đón ánh nắng mặt trời, nhanhchóng lan tỏa. Cặp nam nữ trẻ tuổi này lại không nói thêm một lời, hết sức tựnhiên rách ra đi dọc theo bờ hồ, về hai hướng hoàn toàn khác nhau.Rời khỏi Tô Châu không mất quá nhiều thời gian, vỗn dĩ Phạm Nhàn định saukhi tới Giang Nam sẽ ở tại Hàng Châu bên bờ Tây Hồ. Chẳng qua những vấn đềngoài dự liệu của Minh gia đã gây ra không ít trở ngại, thêm vào đó lại có nhiềusự việc bất ngờ khác nên y mới phải dừng lại đến bây giờ. Khi biết sẽ chuyểnđến Hàng Châu, các thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, ngay cả đám nhahoàn trong Hoa Viên cũng được Tư Tư dẫn dắt, dọn dẹp nhà cửa tươm tất.Phạm Nhàn không trả lại Hoa Viên cho thương nhân buôn muối kia, dù sao HảiĐường còn phải ở lại Tô Châu, quan sát đống bạc khổng lồ trong Nội KhốChuyển Vận Ti và Chiêu Thương tiền trang, cho nên dẫu sao cũng phải để chocô nương nhà người ta có một nơi ở. Y còn rất cẩn thận để lại một số tiểu nhahoàn diện mạo bình thường, làm việc lưu loát.Đương nhiên Dương Kế Mỹ không tiếc nuối gì với trạch viện này, ngược còncực kỳ vui vẻ.Trong bữa tiệc tạm biệt, Dương Kế Mỹ vui vẻ ngồi ngay ghế dưới, hai vị quanlớn ngồi trên có nói gì cũng chẳng lọt tai, chỉ cảm thấy như mồ mả tổ tiên nhàmình đang bốc khói xanh, lại có thể ngồi ăn cùng bàn với Khâm sai đại nhân!Bữa cơm không mất nhiều thời gian, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh, Tuầnphủ thường ngày ít khi gặp được, Tri châu Tô Châu hiện đang bị Giám Sát việnđiều tra; các quan viên này đều đến tiễn Phạm Nhàn, chẳng qua tình cảnh tànnhẫn trong lều trúc vào ngày Long Sĩ Đầu cũng khiến cho các quan viên lớnnhỏ ở Giang Nam đều không dám mang quà cáp gì.Chỉ có Tiết Thanh, không hề e dè mà chuẩn bị món quà cực kì quý giá. Mónquà đó nặng đến nỗi khiến Phạm Nhàn phải há hốc mồm.Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phạm Nhàn và Tiết Thanh đi dạo trong vườn, PhạmNhàn cười nói: "Đại nhân, ngài cưng chiều vãn bối như thế... một là ta khôngthể gánh vác nổi, thứ hai là ta còn mặt mũi nào giáo huấn đám quan viên ởGiang Nam nữa?"Lời nói này mang hai ý nghĩa.Tiết Thanh chỉ cười mắng một câu: "Có phải tặng cho ngươi đâu, dù ngươikhông nhận thì cũng phải nhận."Phạm Nhàn buồn bực.Tiết Thanh cao giọng nói: "Một nửa trong đó là tặng cho tiểu thư nhà họ Lâm.Không đúng, phải là Phạm phu nhân. Cô ấy mới đến Hàng Châu, chắc chắnkhông mang đủ đồ, đây là chuẩn bị cho cô ấy."Hắn tiếp tục nói: "Phần còn lại, là để biếu cho thầy. Học trò này vẫn luôn bậnrộn công việc tại Tô Châu, không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn, mong TiểuPhạm đại nhân thay bản quan đưa tấm lòng thành này tới."Phạm Nhàn cười khẽ, vài ngày trước, y đã báo cho Tiết Thanh chuyện sắp tớimình sẽ tới Ngô Châu, cũng đã viết trong bức thư gửi bệ hạ. Lúc này y mới nhớra, dù sao đi nữa Tiết Thanh cũng phải chuẩn bị quà cáp thật giá trị.Hiểu được điều này thì không cần phải nhiều lời, Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói:"Ta ở Hàng Châu. Nếu đại nhân có gì căn dặn cứ gửi thư đến.""Không dám," Tiết Thanh cười nói, "Ngươi cũng là Khâm sai đại nhân, căn dặnthì không dám, nhưng vẫn có chỗ phiền phức."Phạm Nhàn thuận miệng đáp lại hai câu, biết Tiết Thanh đã sớm ngóng trôngmình rời khỏi Tô Châu, nhưng không nói ra điều này.Tới lúc sắp chia tay, Tiết Thanh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Phạm đạinhân, có một việc mà ta vẫn không thể tìm ra câu trả lời.""Đại nhân mời nói." Phạm Nhàn nghiêm nghị đáp.Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rốt cuộc năm nay đại nhân... baonhiêu tuổi?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu hỏi: "Theo cô nghĩ, với nhát chém kinh thiên như vậy, DiệpLưu Vân có thể ra được bao nhiêu kiếm?""Ba kiếm."Hải Đường nói rất trực tiếp: "Đó chỉ là trong tình huống bình thường. Nếu ônglão kia quyết tâm liều mạng, không ai biết sẽ có kỳ tích nào xảy ra."Đúng là kỳ tích, dùng sức của nhân loại mà sử dụng được thủ đoạn mang uy thếcủa đất trời.o O o"Cô thật sự không đi cùng ta?" Phạm Nhàn nhìn về mặt hồ, thở dài thườn thượt."Cần có người ở lại Tô Châu." Hải Đường mỉm cười nói: "Hơn nữa, ngươi đãvô sỉ để cho Bát Xử tuyên dương chuyện riêng tư của chúng ta, nếu thật sự đếnHàng Châu, ngươi bảo ta phải làm sao? Tuy ngươi là loại vô sỉ nhưng dẫu saocũng phải thông cảm cho ta một chút chứ."Lời oán trách rất rõ ràng, tuy mỉm cười nói ra nhưng lại khiến Phạm Nhàn hoàntoàn không thể kháng cự.Y mỉm cười nói: "Ta đi đây."Hải Đường nhẹ nhàng cúi người, nói nhỏ: "Không tiễn."Bình minh ở Tô Châu, sương mù trên mặt hồ đón ánh nắng mặt trời, nhanhchóng lan tỏa. Cặp nam nữ trẻ tuổi này lại không nói thêm một lời, hết sức tựnhiên rách ra đi dọc theo bờ hồ, về hai hướng hoàn toàn khác nhau.Rời khỏi Tô Châu không mất quá nhiều thời gian, vỗn dĩ Phạm Nhàn định saukhi tới Giang Nam sẽ ở tại Hàng Châu bên bờ Tây Hồ. Chẳng qua những vấn đềngoài dự liệu của Minh gia đã gây ra không ít trở ngại, thêm vào đó lại có nhiềusự việc bất ngờ khác nên y mới phải dừng lại đến bây giờ. Khi biết sẽ chuyểnđến Hàng Châu, các thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, ngay cả đám nhahoàn trong Hoa Viên cũng được Tư Tư dẫn dắt, dọn dẹp nhà cửa tươm tất.Phạm Nhàn không trả lại Hoa Viên cho thương nhân buôn muối kia, dù sao HảiĐường còn phải ở lại Tô Châu, quan sát đống bạc khổng lồ trong Nội KhốChuyển Vận Ti và Chiêu Thương tiền trang, cho nên dẫu sao cũng phải để chocô nương nhà người ta có một nơi ở. Y còn rất cẩn thận để lại một số tiểu nhahoàn diện mạo bình thường, làm việc lưu loát.Đương nhiên Dương Kế Mỹ không tiếc nuối gì với trạch viện này, ngược còncực kỳ vui vẻ.Trong bữa tiệc tạm biệt, Dương Kế Mỹ vui vẻ ngồi ngay ghế dưới, hai vị quanlớn ngồi trên có nói gì cũng chẳng lọt tai, chỉ cảm thấy như mồ mả tổ tiên nhàmình đang bốc khói xanh, lại có thể ngồi ăn cùng bàn với Khâm sai đại nhân!Bữa cơm không mất nhiều thời gian, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh, Tuầnphủ thường ngày ít khi gặp được, Tri châu Tô Châu hiện đang bị Giám Sát việnđiều tra; các quan viên này đều đến tiễn Phạm Nhàn, chẳng qua tình cảnh tànnhẫn trong lều trúc vào ngày Long Sĩ Đầu cũng khiến cho các quan viên lớnnhỏ ở Giang Nam đều không dám mang quà cáp gì.Chỉ có Tiết Thanh, không hề e dè mà chuẩn bị món quà cực kì quý giá. Mónquà đó nặng đến nỗi khiến Phạm Nhàn phải há hốc mồm.Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phạm Nhàn và Tiết Thanh đi dạo trong vườn, PhạmNhàn cười nói: "Đại nhân, ngài cưng chiều vãn bối như thế... một là ta khôngthể gánh vác nổi, thứ hai là ta còn mặt mũi nào giáo huấn đám quan viên ởGiang Nam nữa?"Lời nói này mang hai ý nghĩa.Tiết Thanh chỉ cười mắng một câu: "Có phải tặng cho ngươi đâu, dù ngươikhông nhận thì cũng phải nhận."Phạm Nhàn buồn bực.Tiết Thanh cao giọng nói: "Một nửa trong đó là tặng cho tiểu thư nhà họ Lâm.Không đúng, phải là Phạm phu nhân. Cô ấy mới đến Hàng Châu, chắc chắnkhông mang đủ đồ, đây là chuẩn bị cho cô ấy."Hắn tiếp tục nói: "Phần còn lại, là để biếu cho thầy. Học trò này vẫn luôn bậnrộn công việc tại Tô Châu, không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn, mong TiểuPhạm đại nhân thay bản quan đưa tấm lòng thành này tới."Phạm Nhàn cười khẽ, vài ngày trước, y đã báo cho Tiết Thanh chuyện sắp tớimình sẽ tới Ngô Châu, cũng đã viết trong bức thư gửi bệ hạ. Lúc này y mới nhớra, dù sao đi nữa Tiết Thanh cũng phải chuẩn bị quà cáp thật giá trị.Hiểu được điều này thì không cần phải nhiều lời, Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói:"Ta ở Hàng Châu. Nếu đại nhân có gì căn dặn cứ gửi thư đến.""Không dám," Tiết Thanh cười nói, "Ngươi cũng là Khâm sai đại nhân, căn dặnthì không dám, nhưng vẫn có chỗ phiền phức."Phạm Nhàn thuận miệng đáp lại hai câu, biết Tiết Thanh đã sớm ngóng trôngmình rời khỏi Tô Châu, nhưng không nói ra điều này.Tới lúc sắp chia tay, Tiết Thanh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Phạm đạinhân, có một việc mà ta vẫn không thể tìm ra câu trả lời.""Đại nhân mời nói." Phạm Nhàn nghiêm nghị đáp.Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rốt cuộc năm nay đại nhân... baonhiêu tuổi?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cúi đầu hỏi: "Theo cô nghĩ, với nhát chém kinh thiên như vậy, DiệpLưu Vân có thể ra được bao nhiêu kiếm?""Ba kiếm."Hải Đường nói rất trực tiếp: "Đó chỉ là trong tình huống bình thường. Nếu ônglão kia quyết tâm liều mạng, không ai biết sẽ có kỳ tích nào xảy ra."Đúng là kỳ tích, dùng sức của nhân loại mà sử dụng được thủ đoạn mang uy thếcủa đất trời.o O o"Cô thật sự không đi cùng ta?" Phạm Nhàn nhìn về mặt hồ, thở dài thườn thượt."Cần có người ở lại Tô Châu." Hải Đường mỉm cười nói: "Hơn nữa, ngươi đãvô sỉ để cho Bát Xử tuyên dương chuyện riêng tư của chúng ta, nếu thật sự đếnHàng Châu, ngươi bảo ta phải làm sao? Tuy ngươi là loại vô sỉ nhưng dẫu saocũng phải thông cảm cho ta một chút chứ."Lời oán trách rất rõ ràng, tuy mỉm cười nói ra nhưng lại khiến Phạm Nhàn hoàntoàn không thể kháng cự.Y mỉm cười nói: "Ta đi đây."Hải Đường nhẹ nhàng cúi người, nói nhỏ: "Không tiễn."Bình minh ở Tô Châu, sương mù trên mặt hồ đón ánh nắng mặt trời, nhanhchóng lan tỏa. Cặp nam nữ trẻ tuổi này lại không nói thêm một lời, hết sức tựnhiên rách ra đi dọc theo bờ hồ, về hai hướng hoàn toàn khác nhau.Rời khỏi Tô Châu không mất quá nhiều thời gian, vỗn dĩ Phạm Nhàn định saukhi tới Giang Nam sẽ ở tại Hàng Châu bên bờ Tây Hồ. Chẳng qua những vấn đềngoài dự liệu của Minh gia đã gây ra không ít trở ngại, thêm vào đó lại có nhiềusự việc bất ngờ khác nên y mới phải dừng lại đến bây giờ. Khi biết sẽ chuyểnđến Hàng Châu, các thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, ngay cả đám nhahoàn trong Hoa Viên cũng được Tư Tư dẫn dắt, dọn dẹp nhà cửa tươm tất.Phạm Nhàn không trả lại Hoa Viên cho thương nhân buôn muối kia, dù sao HảiĐường còn phải ở lại Tô Châu, quan sát đống bạc khổng lồ trong Nội KhốChuyển Vận Ti và Chiêu Thương tiền trang, cho nên dẫu sao cũng phải để chocô nương nhà người ta có một nơi ở. Y còn rất cẩn thận để lại một số tiểu nhahoàn diện mạo bình thường, làm việc lưu loát.Đương nhiên Dương Kế Mỹ không tiếc nuối gì với trạch viện này, ngược còncực kỳ vui vẻ.Trong bữa tiệc tạm biệt, Dương Kế Mỹ vui vẻ ngồi ngay ghế dưới, hai vị quanlớn ngồi trên có nói gì cũng chẳng lọt tai, chỉ cảm thấy như mồ mả tổ tiên nhàmình đang bốc khói xanh, lại có thể ngồi ăn cùng bàn với Khâm sai đại nhân!Bữa cơm không mất nhiều thời gian, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh, Tuầnphủ thường ngày ít khi gặp được, Tri châu Tô Châu hiện đang bị Giám Sát việnđiều tra; các quan viên này đều đến tiễn Phạm Nhàn, chẳng qua tình cảnh tànnhẫn trong lều trúc vào ngày Long Sĩ Đầu cũng khiến cho các quan viên lớnnhỏ ở Giang Nam đều không dám mang quà cáp gì.Chỉ có Tiết Thanh, không hề e dè mà chuẩn bị món quà cực kì quý giá. Mónquà đó nặng đến nỗi khiến Phạm Nhàn phải há hốc mồm.Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phạm Nhàn và Tiết Thanh đi dạo trong vườn, PhạmNhàn cười nói: "Đại nhân, ngài cưng chiều vãn bối như thế... một là ta khôngthể gánh vác nổi, thứ hai là ta còn mặt mũi nào giáo huấn đám quan viên ởGiang Nam nữa?"Lời nói này mang hai ý nghĩa.Tiết Thanh chỉ cười mắng một câu: "Có phải tặng cho ngươi đâu, dù ngươikhông nhận thì cũng phải nhận."Phạm Nhàn buồn bực.Tiết Thanh cao giọng nói: "Một nửa trong đó là tặng cho tiểu thư nhà họ Lâm.Không đúng, phải là Phạm phu nhân. Cô ấy mới đến Hàng Châu, chắc chắnkhông mang đủ đồ, đây là chuẩn bị cho cô ấy."Hắn tiếp tục nói: "Phần còn lại, là để biếu cho thầy. Học trò này vẫn luôn bậnrộn công việc tại Tô Châu, không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn, mong TiểuPhạm đại nhân thay bản quan đưa tấm lòng thành này tới."Phạm Nhàn cười khẽ, vài ngày trước, y đã báo cho Tiết Thanh chuyện sắp tớimình sẽ tới Ngô Châu, cũng đã viết trong bức thư gửi bệ hạ. Lúc này y mới nhớra, dù sao đi nữa Tiết Thanh cũng phải chuẩn bị quà cáp thật giá trị.Hiểu được điều này thì không cần phải nhiều lời, Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói:"Ta ở Hàng Châu. Nếu đại nhân có gì căn dặn cứ gửi thư đến.""Không dám," Tiết Thanh cười nói, "Ngươi cũng là Khâm sai đại nhân, căn dặnthì không dám, nhưng vẫn có chỗ phiền phức."Phạm Nhàn thuận miệng đáp lại hai câu, biết Tiết Thanh đã sớm ngóng trôngmình rời khỏi Tô Châu, nhưng không nói ra điều này.Tới lúc sắp chia tay, Tiết Thanh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Phạm đạinhân, có một việc mà ta vẫn không thể tìm ra câu trả lời.""Đại nhân mời nói." Phạm Nhàn nghiêm nghị đáp.Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rốt cuộc năm nay đại nhân... baonhiêu tuổi?"

Chương 736: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 4