Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 737: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Với thân phận Tổng đốc Giang Nam, hắn không dùng những lời lẽ khách sáothông thường khi hỏi về tuổi tác, mà trực tiếp hỏi bằng giọng điệu của mộtngười lớn tuổi. Phạm Nhàn cười ha ha, trả lời: "Mười chín."Tiết Thanh hơi bất ngờ, tuổi của Phạm Nhàn trùng với những gì được đồn đại,nhưng lại làm hắn cảm thấy khó tin. Hắn không thể không lắc đầu, cười nói:"Quả nhiên là anh hùng từ thuở thiếu niên."Khâm sai đại nhân rời khỏi thành, Hoa Viên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. TôChâu thành vẫn nằm dưới sức ép cường đại của Giám Sát viện và Phạm Nhàn,dường như đã sống lại chỉ trong một ngày. Sau khi xác nhận đoàn xe ngựa màuđen của Phạm phủ đã rời khỏi cửa thành, người dân Tô Châu bắt đầu tấp nậptruyền tin, lệ nóng doanh tròng, cuối cùng tên đại gian thần kia cũng đi rồi,thậm chí có người bắt đầu châm ngòi đốt pháo.Đêm hôm đó, ở khu vực Giang Nam, đặc biệt là các quan viên của Tô Châu phủđã bắt đầu vui mừng hớn hở, chúc mừng lẫn nhau vì không còn phải chịu cảnhkhổ đau khi bị Giám Sát viện mời đến uống trà, còn những quan viên đã rơi đài,đương nhiên không có ai để mắt đến.o O oTuy Tô Châu và Hàng Châu khá gần nhau, nhưng Phạm Nhàn không thể ngheđược tiếng pháo mà người dân Tô Châu dùng để tiễn ôn thần. Tuy sau đó mậtthám của Giám Sát viện có báo cáo lại, nhưng y chỉ cười cho qua chuyện.Đoàn người dừng lại tại trang viên của họ Bành bên Tây Hồ Hàng Châu, trở lạiquãng thời gian đầu khi mới đến Giang Nam. Nhưng Phạm Nhàn còn chưachạm mông xuống đất đã hỏi: "Phu nhân đã đến đâu rồi?"Có thuộc hạ bẩm báo: "Hình như gặp trở ngại gì đó, vẫn đang ở Sa Châu."Phạm Nhàn hơi giật mình, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Sau khi suynghĩ một lát, y không nhiều lời, chỉ dẫn theo bảy Hổ Vệ cưỡi ngựa đi thẳng vềphía Sa Châu.Tới hoàng hôn là đến Sa Châu, Phạm Nhàn còn đang thầm lo lắng cho UyểnNhi, bỏ cả thói quen ngồi xe ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa phi tới. Lúc đến thành SaChâu, y cảm thấy thân thể mình như rã rời.Còn những người thuộc hạ và Hổ Vệ phía sau y mặt mày trắng bệch, sau cảngày ra sức đi đường đã mệt tới mức suýt chút nữa ngã sấp xuống.Hơn chục con tuấn mã đạp tan màn đêm yên tĩnh của Sa Châu, đi thẳng đến mộttrang viện. Trước đây trang viện này là chi nhánh của Giang Nam thủy trại tạiSa Châu, đương nhiên tới giờ đã bị Giám Sát viện trưng dụng khá lâu rồi, saukhi được tu sửa một chút, nó trở thành dinh thự riêng trên danh nghĩa của PhạmNhàn.Phạm Nhàn xoay người xuống ngựa, không để ý đến những người thuộc hạthỉnh an ngoài cửa mà trực tiếp lao thẳng vào trong viện.Lúc chuẩn bị bước lên thềm đá để vào nhà, y lại thấy một người quen thuộc, thêtử của Đằng Đại Gia. Phạm Nhàn nhíu mày hỏi: "Sao rồi?""Thiếu gia?" Ánh mắt thê tử Đằng Đại Gia lóe lên vẻ vui mừng, "Sao ngài lạiđến đây? Thiếu phu nhân không có việc gì, chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng."Nhưng Phạm Nhàn không tin lời cô. Theo lý mà nói, hôm nay Uyển Nhi đã đếnHàng Châu, bị trì hoãn như vậy chứng tỏ thân thể có vấn đề gì đó. Y vội vộivàng vàng đẩy cửa đi vào, như cơn gió lướt qua bên giường, lại lật tay hất gió,đóng chặt cửa gỗ lại.Phạm Nhàn nhìn vị cô nương nằm trên giường, nhìn vẻ uể oải trên gương mặtthanh tú quen thuộc kia, không khỏi đau lòng thốt lên: "Thân thể không đượckhỏe thì đi chậm một chút chứ."Lâm Uyển Nhi cười khà khà nhìn y, đáp lại: "Đi chậm một chút... để chàng cóthêm thời gian khoái hoạt hả?"Phạm Nhàn ngớ người, cười nói: "Kiếm đâu ra mấy câu đùa thế?" Trong lúc tròchuyện, ngón tay y đã nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng trẻo như ngọc của thê tử,nhanh chóng bắt mạch cho cô.Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng nhất, đó là sức khỏe của Uyển Nhi. Dù sao thìnăm xưa cô cũng bị bệnh phổi mấy năm. Mặc dù trong hai năm qua, y luôn cẩnthận chăm sóc, hơn nữa có cả thuốc của sư phụ Phí Giới, nhưng dù sao thì thânthể của Uyển Nhi vẫn yếu ớt, hắn lo cô sẽ không chịu nổi gió lạnh trên đường.Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của Uyển Nhi, sắc mặt Phạm Nhàn dần trởnên thận trọng, đặc biệt là cảm giác từ nơi tiếp xúc khiến y thầm kinh ngạc - saoUyển Nhi lại gầy như vậy?"Nàng ngừng uống thuốc à?" Phạm Nhàn cảm thấy mạch tượng không đúng,thu tay lại như bị điện giật, kinh ngạc nhìn thê tử, ánh mắt đầy quan tâm và khóhiểu.Lâm Uyển Nhi từ từ rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, nhìn Phạm Nhàn, nhẹ nhàngnói, mang theo vẻ kiên quyết và hạnh phúc: "Phải, thiếp đã ngừng uống thuốc...Trước khi đi Nhược Nhược đã mời Khổ Hà đại sư đến quý phủ ngồi chơi. KhổHà đại sư nói, thuốc của Phí tiên sinh quá bá đạo, nếu Uyển Nhi muốn có conthì nhất định phải ngừng uống thuốc này."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Với thân phận Tổng đốc Giang Nam, hắn không dùng những lời lẽ khách sáothông thường khi hỏi về tuổi tác, mà trực tiếp hỏi bằng giọng điệu của mộtngười lớn tuổi. Phạm Nhàn cười ha ha, trả lời: "Mười chín."Tiết Thanh hơi bất ngờ, tuổi của Phạm Nhàn trùng với những gì được đồn đại,nhưng lại làm hắn cảm thấy khó tin. Hắn không thể không lắc đầu, cười nói:"Quả nhiên là anh hùng từ thuở thiếu niên."Khâm sai đại nhân rời khỏi thành, Hoa Viên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. TôChâu thành vẫn nằm dưới sức ép cường đại của Giám Sát viện và Phạm Nhàn,dường như đã sống lại chỉ trong một ngày. Sau khi xác nhận đoàn xe ngựa màuđen của Phạm phủ đã rời khỏi cửa thành, người dân Tô Châu bắt đầu tấp nậptruyền tin, lệ nóng doanh tròng, cuối cùng tên đại gian thần kia cũng đi rồi,thậm chí có người bắt đầu châm ngòi đốt pháo.Đêm hôm đó, ở khu vực Giang Nam, đặc biệt là các quan viên của Tô Châu phủđã bắt đầu vui mừng hớn hở, chúc mừng lẫn nhau vì không còn phải chịu cảnhkhổ đau khi bị Giám Sát viện mời đến uống trà, còn những quan viên đã rơi đài,đương nhiên không có ai để mắt đến.o O oTuy Tô Châu và Hàng Châu khá gần nhau, nhưng Phạm Nhàn không thể ngheđược tiếng pháo mà người dân Tô Châu dùng để tiễn ôn thần. Tuy sau đó mậtthám của Giám Sát viện có báo cáo lại, nhưng y chỉ cười cho qua chuyện.Đoàn người dừng lại tại trang viên của họ Bành bên Tây Hồ Hàng Châu, trở lạiquãng thời gian đầu khi mới đến Giang Nam. Nhưng Phạm Nhàn còn chưachạm mông xuống đất đã hỏi: "Phu nhân đã đến đâu rồi?"Có thuộc hạ bẩm báo: "Hình như gặp trở ngại gì đó, vẫn đang ở Sa Châu."Phạm Nhàn hơi giật mình, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Sau khi suynghĩ một lát, y không nhiều lời, chỉ dẫn theo bảy Hổ Vệ cưỡi ngựa đi thẳng vềphía Sa Châu.Tới hoàng hôn là đến Sa Châu, Phạm Nhàn còn đang thầm lo lắng cho UyểnNhi, bỏ cả thói quen ngồi xe ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa phi tới. Lúc đến thành SaChâu, y cảm thấy thân thể mình như rã rời.Còn những người thuộc hạ và Hổ Vệ phía sau y mặt mày trắng bệch, sau cảngày ra sức đi đường đã mệt tới mức suýt chút nữa ngã sấp xuống.Hơn chục con tuấn mã đạp tan màn đêm yên tĩnh của Sa Châu, đi thẳng đến mộttrang viện. Trước đây trang viện này là chi nhánh của Giang Nam thủy trại tạiSa Châu, đương nhiên tới giờ đã bị Giám Sát viện trưng dụng khá lâu rồi, saukhi được tu sửa một chút, nó trở thành dinh thự riêng trên danh nghĩa của PhạmNhàn.Phạm Nhàn xoay người xuống ngựa, không để ý đến những người thuộc hạthỉnh an ngoài cửa mà trực tiếp lao thẳng vào trong viện.Lúc chuẩn bị bước lên thềm đá để vào nhà, y lại thấy một người quen thuộc, thêtử của Đằng Đại Gia. Phạm Nhàn nhíu mày hỏi: "Sao rồi?""Thiếu gia?" Ánh mắt thê tử Đằng Đại Gia lóe lên vẻ vui mừng, "Sao ngài lạiđến đây? Thiếu phu nhân không có việc gì, chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng."Nhưng Phạm Nhàn không tin lời cô. Theo lý mà nói, hôm nay Uyển Nhi đã đếnHàng Châu, bị trì hoãn như vậy chứng tỏ thân thể có vấn đề gì đó. Y vội vộivàng vàng đẩy cửa đi vào, như cơn gió lướt qua bên giường, lại lật tay hất gió,đóng chặt cửa gỗ lại.Phạm Nhàn nhìn vị cô nương nằm trên giường, nhìn vẻ uể oải trên gương mặtthanh tú quen thuộc kia, không khỏi đau lòng thốt lên: "Thân thể không đượckhỏe thì đi chậm một chút chứ."Lâm Uyển Nhi cười khà khà nhìn y, đáp lại: "Đi chậm một chút... để chàng cóthêm thời gian khoái hoạt hả?"Phạm Nhàn ngớ người, cười nói: "Kiếm đâu ra mấy câu đùa thế?" Trong lúc tròchuyện, ngón tay y đã nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng trẻo như ngọc của thê tử,nhanh chóng bắt mạch cho cô.Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng nhất, đó là sức khỏe của Uyển Nhi. Dù sao thìnăm xưa cô cũng bị bệnh phổi mấy năm. Mặc dù trong hai năm qua, y luôn cẩnthận chăm sóc, hơn nữa có cả thuốc của sư phụ Phí Giới, nhưng dù sao thì thânthể của Uyển Nhi vẫn yếu ớt, hắn lo cô sẽ không chịu nổi gió lạnh trên đường.Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của Uyển Nhi, sắc mặt Phạm Nhàn dần trởnên thận trọng, đặc biệt là cảm giác từ nơi tiếp xúc khiến y thầm kinh ngạc - saoUyển Nhi lại gầy như vậy?"Nàng ngừng uống thuốc à?" Phạm Nhàn cảm thấy mạch tượng không đúng,thu tay lại như bị điện giật, kinh ngạc nhìn thê tử, ánh mắt đầy quan tâm và khóhiểu.Lâm Uyển Nhi từ từ rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, nhìn Phạm Nhàn, nhẹ nhàngnói, mang theo vẻ kiên quyết và hạnh phúc: "Phải, thiếp đã ngừng uống thuốc...Trước khi đi Nhược Nhược đã mời Khổ Hà đại sư đến quý phủ ngồi chơi. KhổHà đại sư nói, thuốc của Phí tiên sinh quá bá đạo, nếu Uyển Nhi muốn có conthì nhất định phải ngừng uống thuốc này."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Với thân phận Tổng đốc Giang Nam, hắn không dùng những lời lẽ khách sáothông thường khi hỏi về tuổi tác, mà trực tiếp hỏi bằng giọng điệu của mộtngười lớn tuổi. Phạm Nhàn cười ha ha, trả lời: "Mười chín."Tiết Thanh hơi bất ngờ, tuổi của Phạm Nhàn trùng với những gì được đồn đại,nhưng lại làm hắn cảm thấy khó tin. Hắn không thể không lắc đầu, cười nói:"Quả nhiên là anh hùng từ thuở thiếu niên."Khâm sai đại nhân rời khỏi thành, Hoa Viên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. TôChâu thành vẫn nằm dưới sức ép cường đại của Giám Sát viện và Phạm Nhàn,dường như đã sống lại chỉ trong một ngày. Sau khi xác nhận đoàn xe ngựa màuđen của Phạm phủ đã rời khỏi cửa thành, người dân Tô Châu bắt đầu tấp nậptruyền tin, lệ nóng doanh tròng, cuối cùng tên đại gian thần kia cũng đi rồi,thậm chí có người bắt đầu châm ngòi đốt pháo.Đêm hôm đó, ở khu vực Giang Nam, đặc biệt là các quan viên của Tô Châu phủđã bắt đầu vui mừng hớn hở, chúc mừng lẫn nhau vì không còn phải chịu cảnhkhổ đau khi bị Giám Sát viện mời đến uống trà, còn những quan viên đã rơi đài,đương nhiên không có ai để mắt đến.o O oTuy Tô Châu và Hàng Châu khá gần nhau, nhưng Phạm Nhàn không thể ngheđược tiếng pháo mà người dân Tô Châu dùng để tiễn ôn thần. Tuy sau đó mậtthám của Giám Sát viện có báo cáo lại, nhưng y chỉ cười cho qua chuyện.Đoàn người dừng lại tại trang viên của họ Bành bên Tây Hồ Hàng Châu, trở lạiquãng thời gian đầu khi mới đến Giang Nam. Nhưng Phạm Nhàn còn chưachạm mông xuống đất đã hỏi: "Phu nhân đã đến đâu rồi?"Có thuộc hạ bẩm báo: "Hình như gặp trở ngại gì đó, vẫn đang ở Sa Châu."Phạm Nhàn hơi giật mình, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Sau khi suynghĩ một lát, y không nhiều lời, chỉ dẫn theo bảy Hổ Vệ cưỡi ngựa đi thẳng vềphía Sa Châu.Tới hoàng hôn là đến Sa Châu, Phạm Nhàn còn đang thầm lo lắng cho UyểnNhi, bỏ cả thói quen ngồi xe ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa phi tới. Lúc đến thành SaChâu, y cảm thấy thân thể mình như rã rời.Còn những người thuộc hạ và Hổ Vệ phía sau y mặt mày trắng bệch, sau cảngày ra sức đi đường đã mệt tới mức suýt chút nữa ngã sấp xuống.Hơn chục con tuấn mã đạp tan màn đêm yên tĩnh của Sa Châu, đi thẳng đến mộttrang viện. Trước đây trang viện này là chi nhánh của Giang Nam thủy trại tạiSa Châu, đương nhiên tới giờ đã bị Giám Sát viện trưng dụng khá lâu rồi, saukhi được tu sửa một chút, nó trở thành dinh thự riêng trên danh nghĩa của PhạmNhàn.Phạm Nhàn xoay người xuống ngựa, không để ý đến những người thuộc hạthỉnh an ngoài cửa mà trực tiếp lao thẳng vào trong viện.Lúc chuẩn bị bước lên thềm đá để vào nhà, y lại thấy một người quen thuộc, thêtử của Đằng Đại Gia. Phạm Nhàn nhíu mày hỏi: "Sao rồi?""Thiếu gia?" Ánh mắt thê tử Đằng Đại Gia lóe lên vẻ vui mừng, "Sao ngài lạiđến đây? Thiếu phu nhân không có việc gì, chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng."Nhưng Phạm Nhàn không tin lời cô. Theo lý mà nói, hôm nay Uyển Nhi đã đếnHàng Châu, bị trì hoãn như vậy chứng tỏ thân thể có vấn đề gì đó. Y vội vộivàng vàng đẩy cửa đi vào, như cơn gió lướt qua bên giường, lại lật tay hất gió,đóng chặt cửa gỗ lại.Phạm Nhàn nhìn vị cô nương nằm trên giường, nhìn vẻ uể oải trên gương mặtthanh tú quen thuộc kia, không khỏi đau lòng thốt lên: "Thân thể không đượckhỏe thì đi chậm một chút chứ."Lâm Uyển Nhi cười khà khà nhìn y, đáp lại: "Đi chậm một chút... để chàng cóthêm thời gian khoái hoạt hả?"Phạm Nhàn ngớ người, cười nói: "Kiếm đâu ra mấy câu đùa thế?" Trong lúc tròchuyện, ngón tay y đã nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng trẻo như ngọc của thê tử,nhanh chóng bắt mạch cho cô.Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng nhất, đó là sức khỏe của Uyển Nhi. Dù sao thìnăm xưa cô cũng bị bệnh phổi mấy năm. Mặc dù trong hai năm qua, y luôn cẩnthận chăm sóc, hơn nữa có cả thuốc của sư phụ Phí Giới, nhưng dù sao thì thânthể của Uyển Nhi vẫn yếu ớt, hắn lo cô sẽ không chịu nổi gió lạnh trên đường.Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của Uyển Nhi, sắc mặt Phạm Nhàn dần trởnên thận trọng, đặc biệt là cảm giác từ nơi tiếp xúc khiến y thầm kinh ngạc - saoUyển Nhi lại gầy như vậy?"Nàng ngừng uống thuốc à?" Phạm Nhàn cảm thấy mạch tượng không đúng,thu tay lại như bị điện giật, kinh ngạc nhìn thê tử, ánh mắt đầy quan tâm và khóhiểu.Lâm Uyển Nhi từ từ rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, nhìn Phạm Nhàn, nhẹ nhàngnói, mang theo vẻ kiên quyết và hạnh phúc: "Phải, thiếp đã ngừng uống thuốc...Trước khi đi Nhược Nhược đã mời Khổ Hà đại sư đến quý phủ ngồi chơi. KhổHà đại sư nói, thuốc của Phí tiên sinh quá bá đạo, nếu Uyển Nhi muốn có conthì nhất định phải ngừng uống thuốc này."

Chương 737: Chuyện này không liên quan tới phong nguyệt 5