Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 748: Bầu trời sao vẫn vậy 8

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dương Vạn Lý cười nói: "Ta cũng không được ở bên sư phụ mấy ngày, ngượclại tiểu tử Sử Xiển Lập kia... Các ngươi phải đến Tô Châu xem thử mới biết hắnbị sư phụ thay đổi đến nhường nào."Nói tới đây, Dương Vạn Lý mới nhớ ra hỏi: "Các ngươi định đi đâu vậy?"Thành Giai Lâm mỉm cười trả lời: "Nửa năm qua sư phụ chỉnh đốn quan lại ởGiang Nam, xuất hiện không ít vị trí trống, vì vậy bộ Lại đã điều chuyển ta đếnTô Châu."Dương Vạn Lý vui vẻ gật đầu, biết Thành Giai Lâm đi Tô Châu chắc chắn sẽhữu ích cho Phạm Nhàn."Còn ngươi thì sao?"Hầu Quý Thường mỉm cười nói: "Ta sẽ đến Giao Châu, đảm nhận chức Điểnlại."Dương Vạn Lý ngạc nhiên, thầm nghĩ điều chuyển như vậy khác nào giángchức, không hiểu Phạm Nhàn sao lại sắp xếp như vậy.Hầu Quý Thường không giải thích gì thêm, hắn chỉ biết rằng Tiểu Phạm đạinhân muốn mình đi Giao Châu chắc chắn có thâm ý của người. Hơn nữa, theonhững gì sư phụ nói trong thư, chuyện âm hiểm đến mức đó, trong bốn ngườibọn mình, cũng chỉ có bản thân là miễn cưỡng làm được.o O o"Trước lo lắng cho nỗi lo của thiên hạ?" Trong vùng sông nước của Giang Nam,trên một con thuyền lớn, Phạm Nhàn nằm trên chiếc ghế tre ở sàn thuyền, nhìnlên bầu trời đầy sao, không nhịn được thở dài nói: "Ta đến cõi đời này, là đểhưởng thụ, chứ không phải để lo cho nước, thương cho dân."Vào một đêm như thế, thuyền lớn dọc theo con sông, đã rời khỏi Hàng Châu từlâu.Trải qua một tháng mùa hè bên Tây Hồ, Phạm Nhàn rất cẩn thận nghiên cứuthuốc mà Phí Giới để lại, lại tức giận phát hiện ra rằng, những điều mà Khổ Hànói có lẽ là sự thật. Chẳng qua trong lòng Phí Giới cũng áy náy, không buồnphản hồi thư từ của Phạm Nhàn, không biết lão biến thái ấy đã trốn đi đâu rồi.Có điều Uyển Nhi đã tiếp tục uống thuốc, vì vậy thân thể dần dần phục hồi nhưtrước, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng khá lên rất nhiều, lòng oán hận với KhổHà ở Bắc Tề cũng giảm đi không ít. Còn chuyện sinh con, y vốn không vội, bảnthân mình mới chưa đầy hai mươi, sao phải vội.Sau khi mọi việc ở Giang Nam đã được quyết định, y dẫn theo mọi người bêncạnh, lên thuyền lớn do thủy sư cung cấp, và bắt đầu du lịch dọc theo các conđường thủy của Giang Nam.Những chỗ y tới, đơn giản là Ngô Châu, Giao Châu, Đạm Châu.Lúc này đêm khuya thăm thẳm, Uyển Nhi, Tam hoàng tử và những người khácđã ngủ từ lâu. Trên tấm phàn yên tĩnh chỉ còn hai người Phạm Nhàn và Lâm ĐạiBảo nằm song song, thậm chí ngay cả kiếm thủ Lục Xử và Hổ Vệ ẩn mình trongbóng tối cũng được Phạm Nhàn gọi xuống.Phạm Nhàn không ngủ được, Đại Bảo ban ngày ngủ quá nhiều trên thuyền, chonên cả hai mới thức khuya một chút. Hai người nằm song song, vừa ăn các loạibánh ngọt thơm ngon của Giang Nam, vừa nói chuyện lung tung.Xưa nay thế nhân đều không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại có mối quan hệ thânthiết với đại cữu ca ngớ ngẩn kia, thậm chí ngay cả Phạm Nhàn cũng không thểgiải thích được. Có lẽ, đơn giản là vì khi nói chuyện với Đại Bảo sẽ cảm thấythật thoải mái chưa từng có, không cần phải suy nghĩ điều gì, không cần phải engại cái gì.Hơn nữa không phải nói tới chính trị, nói tới thiên hạ, nói tới đúng sai, nói tớitrắng đen, nói tới thiện ác, nói tới cái chết của người khác hay của chính mình,nói tới Bạch Ngọc phường, nói tới những chuyện dơ bẩn.Chỉ cần nói tới những thứ đơn giản và vui vẻ như ăn uống. Ví dụ lúc này, bêntrên con thuyền lớn là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.Gió từ sông thổi đến, sóng nước không mạnh, con thuyền lớn đậu lại giữa mộtcon hồ vô danh, phía xa xung quanh là cỏ lau, không có tiếng chim hót gâyphiền lòng giữa màn đêm, tất cả đều tĩnh lặng. Bầu trời đầy sao trên đầu, cô đơnvà xa xôi, Phạm Nhàn nhìn lên bầu trời sao, nói với Đại Bảo bên cạnh: "Ngươinói xem, những ngôi sao trên trời kia là gì?""Là hạt vừng," Đại Bảo giơ bàn tay mũm mĩm lên so sánh, "Mặt trăng... là bánhnướng, sao... là hạt vừng... Tiểu Bảo đã từng nói."Tiểu Bảo chính là Lâm nhị công chết trên tay Ngũ Trúc thúc. Trong lòng PhạmNhàn bỗng ngây ngốc, chợt mỉm cười, chỉ lên bầu trời đầy sao và ánh trăngcong cong, nói: "Ta không biết liệu trăng có phải là bánh nướng không, ta chỉbiết rằng, bầu trời sao của Khánh Quốc này vốn có một vầng trăng sáng, cũngcó những vì sao kia, hơn nữa... điều kỳ lạ là ban ngày lại có một mặt trời."Mặt trời mọc vào ban ngày, sao và trăng xuất hiện vào buổi tối, điều này tuyệtđối không thể gọi là kỳ lạ, đó là kiến thức cơ bản mà bất cứ đứa trẻ nào cũngbiết.Nhưng Đại Bảo lại gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Tiểu Nhàn Nhàn, ta cũngcảm thấy thật kỳ lạ."Phạm Nhàn thở dài, nói: "Đúng vậy, thật kỳ lạ, khi còn nhỏ, ta đã phát hiện ra,vị trí của thế giới này... vẫn là địa cầu."o O o(Kết thúc quyển thứ năm "Kinh Hoa Giang Nam")

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dương Vạn Lý cười nói: "Ta cũng không được ở bên sư phụ mấy ngày, ngượclại tiểu tử Sử Xiển Lập kia... Các ngươi phải đến Tô Châu xem thử mới biết hắnbị sư phụ thay đổi đến nhường nào."Nói tới đây, Dương Vạn Lý mới nhớ ra hỏi: "Các ngươi định đi đâu vậy?"Thành Giai Lâm mỉm cười trả lời: "Nửa năm qua sư phụ chỉnh đốn quan lại ởGiang Nam, xuất hiện không ít vị trí trống, vì vậy bộ Lại đã điều chuyển ta đếnTô Châu."Dương Vạn Lý vui vẻ gật đầu, biết Thành Giai Lâm đi Tô Châu chắc chắn sẽhữu ích cho Phạm Nhàn."Còn ngươi thì sao?"Hầu Quý Thường mỉm cười nói: "Ta sẽ đến Giao Châu, đảm nhận chức Điểnlại."Dương Vạn Lý ngạc nhiên, thầm nghĩ điều chuyển như vậy khác nào giángchức, không hiểu Phạm Nhàn sao lại sắp xếp như vậy.Hầu Quý Thường không giải thích gì thêm, hắn chỉ biết rằng Tiểu Phạm đạinhân muốn mình đi Giao Châu chắc chắn có thâm ý của người. Hơn nữa, theonhững gì sư phụ nói trong thư, chuyện âm hiểm đến mức đó, trong bốn ngườibọn mình, cũng chỉ có bản thân là miễn cưỡng làm được.o O o"Trước lo lắng cho nỗi lo của thiên hạ?" Trong vùng sông nước của Giang Nam,trên một con thuyền lớn, Phạm Nhàn nằm trên chiếc ghế tre ở sàn thuyền, nhìnlên bầu trời đầy sao, không nhịn được thở dài nói: "Ta đến cõi đời này, là đểhưởng thụ, chứ không phải để lo cho nước, thương cho dân."Vào một đêm như thế, thuyền lớn dọc theo con sông, đã rời khỏi Hàng Châu từlâu.Trải qua một tháng mùa hè bên Tây Hồ, Phạm Nhàn rất cẩn thận nghiên cứuthuốc mà Phí Giới để lại, lại tức giận phát hiện ra rằng, những điều mà Khổ Hànói có lẽ là sự thật. Chẳng qua trong lòng Phí Giới cũng áy náy, không buồnphản hồi thư từ của Phạm Nhàn, không biết lão biến thái ấy đã trốn đi đâu rồi.Có điều Uyển Nhi đã tiếp tục uống thuốc, vì vậy thân thể dần dần phục hồi nhưtrước, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng khá lên rất nhiều, lòng oán hận với KhổHà ở Bắc Tề cũng giảm đi không ít. Còn chuyện sinh con, y vốn không vội, bảnthân mình mới chưa đầy hai mươi, sao phải vội.Sau khi mọi việc ở Giang Nam đã được quyết định, y dẫn theo mọi người bêncạnh, lên thuyền lớn do thủy sư cung cấp, và bắt đầu du lịch dọc theo các conđường thủy của Giang Nam.Những chỗ y tới, đơn giản là Ngô Châu, Giao Châu, Đạm Châu.Lúc này đêm khuya thăm thẳm, Uyển Nhi, Tam hoàng tử và những người khácđã ngủ từ lâu. Trên tấm phàn yên tĩnh chỉ còn hai người Phạm Nhàn và Lâm ĐạiBảo nằm song song, thậm chí ngay cả kiếm thủ Lục Xử và Hổ Vệ ẩn mình trongbóng tối cũng được Phạm Nhàn gọi xuống.Phạm Nhàn không ngủ được, Đại Bảo ban ngày ngủ quá nhiều trên thuyền, chonên cả hai mới thức khuya một chút. Hai người nằm song song, vừa ăn các loạibánh ngọt thơm ngon của Giang Nam, vừa nói chuyện lung tung.Xưa nay thế nhân đều không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại có mối quan hệ thânthiết với đại cữu ca ngớ ngẩn kia, thậm chí ngay cả Phạm Nhàn cũng không thểgiải thích được. Có lẽ, đơn giản là vì khi nói chuyện với Đại Bảo sẽ cảm thấythật thoải mái chưa từng có, không cần phải suy nghĩ điều gì, không cần phải engại cái gì.Hơn nữa không phải nói tới chính trị, nói tới thiên hạ, nói tới đúng sai, nói tớitrắng đen, nói tới thiện ác, nói tới cái chết của người khác hay của chính mình,nói tới Bạch Ngọc phường, nói tới những chuyện dơ bẩn.Chỉ cần nói tới những thứ đơn giản và vui vẻ như ăn uống. Ví dụ lúc này, bêntrên con thuyền lớn là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.Gió từ sông thổi đến, sóng nước không mạnh, con thuyền lớn đậu lại giữa mộtcon hồ vô danh, phía xa xung quanh là cỏ lau, không có tiếng chim hót gâyphiền lòng giữa màn đêm, tất cả đều tĩnh lặng. Bầu trời đầy sao trên đầu, cô đơnvà xa xôi, Phạm Nhàn nhìn lên bầu trời sao, nói với Đại Bảo bên cạnh: "Ngươinói xem, những ngôi sao trên trời kia là gì?""Là hạt vừng," Đại Bảo giơ bàn tay mũm mĩm lên so sánh, "Mặt trăng... là bánhnướng, sao... là hạt vừng... Tiểu Bảo đã từng nói."Tiểu Bảo chính là Lâm nhị công chết trên tay Ngũ Trúc thúc. Trong lòng PhạmNhàn bỗng ngây ngốc, chợt mỉm cười, chỉ lên bầu trời đầy sao và ánh trăngcong cong, nói: "Ta không biết liệu trăng có phải là bánh nướng không, ta chỉbiết rằng, bầu trời sao của Khánh Quốc này vốn có một vầng trăng sáng, cũngcó những vì sao kia, hơn nữa... điều kỳ lạ là ban ngày lại có một mặt trời."Mặt trời mọc vào ban ngày, sao và trăng xuất hiện vào buổi tối, điều này tuyệtđối không thể gọi là kỳ lạ, đó là kiến thức cơ bản mà bất cứ đứa trẻ nào cũngbiết.Nhưng Đại Bảo lại gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Tiểu Nhàn Nhàn, ta cũngcảm thấy thật kỳ lạ."Phạm Nhàn thở dài, nói: "Đúng vậy, thật kỳ lạ, khi còn nhỏ, ta đã phát hiện ra,vị trí của thế giới này... vẫn là địa cầu."o O o(Kết thúc quyển thứ năm "Kinh Hoa Giang Nam")

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dương Vạn Lý cười nói: "Ta cũng không được ở bên sư phụ mấy ngày, ngượclại tiểu tử Sử Xiển Lập kia... Các ngươi phải đến Tô Châu xem thử mới biết hắnbị sư phụ thay đổi đến nhường nào."Nói tới đây, Dương Vạn Lý mới nhớ ra hỏi: "Các ngươi định đi đâu vậy?"Thành Giai Lâm mỉm cười trả lời: "Nửa năm qua sư phụ chỉnh đốn quan lại ởGiang Nam, xuất hiện không ít vị trí trống, vì vậy bộ Lại đã điều chuyển ta đếnTô Châu."Dương Vạn Lý vui vẻ gật đầu, biết Thành Giai Lâm đi Tô Châu chắc chắn sẽhữu ích cho Phạm Nhàn."Còn ngươi thì sao?"Hầu Quý Thường mỉm cười nói: "Ta sẽ đến Giao Châu, đảm nhận chức Điểnlại."Dương Vạn Lý ngạc nhiên, thầm nghĩ điều chuyển như vậy khác nào giángchức, không hiểu Phạm Nhàn sao lại sắp xếp như vậy.Hầu Quý Thường không giải thích gì thêm, hắn chỉ biết rằng Tiểu Phạm đạinhân muốn mình đi Giao Châu chắc chắn có thâm ý của người. Hơn nữa, theonhững gì sư phụ nói trong thư, chuyện âm hiểm đến mức đó, trong bốn ngườibọn mình, cũng chỉ có bản thân là miễn cưỡng làm được.o O o"Trước lo lắng cho nỗi lo của thiên hạ?" Trong vùng sông nước của Giang Nam,trên một con thuyền lớn, Phạm Nhàn nằm trên chiếc ghế tre ở sàn thuyền, nhìnlên bầu trời đầy sao, không nhịn được thở dài nói: "Ta đến cõi đời này, là đểhưởng thụ, chứ không phải để lo cho nước, thương cho dân."Vào một đêm như thế, thuyền lớn dọc theo con sông, đã rời khỏi Hàng Châu từlâu.Trải qua một tháng mùa hè bên Tây Hồ, Phạm Nhàn rất cẩn thận nghiên cứuthuốc mà Phí Giới để lại, lại tức giận phát hiện ra rằng, những điều mà Khổ Hànói có lẽ là sự thật. Chẳng qua trong lòng Phí Giới cũng áy náy, không buồnphản hồi thư từ của Phạm Nhàn, không biết lão biến thái ấy đã trốn đi đâu rồi.Có điều Uyển Nhi đã tiếp tục uống thuốc, vì vậy thân thể dần dần phục hồi nhưtrước, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng khá lên rất nhiều, lòng oán hận với KhổHà ở Bắc Tề cũng giảm đi không ít. Còn chuyện sinh con, y vốn không vội, bảnthân mình mới chưa đầy hai mươi, sao phải vội.Sau khi mọi việc ở Giang Nam đã được quyết định, y dẫn theo mọi người bêncạnh, lên thuyền lớn do thủy sư cung cấp, và bắt đầu du lịch dọc theo các conđường thủy của Giang Nam.Những chỗ y tới, đơn giản là Ngô Châu, Giao Châu, Đạm Châu.Lúc này đêm khuya thăm thẳm, Uyển Nhi, Tam hoàng tử và những người khácđã ngủ từ lâu. Trên tấm phàn yên tĩnh chỉ còn hai người Phạm Nhàn và Lâm ĐạiBảo nằm song song, thậm chí ngay cả kiếm thủ Lục Xử và Hổ Vệ ẩn mình trongbóng tối cũng được Phạm Nhàn gọi xuống.Phạm Nhàn không ngủ được, Đại Bảo ban ngày ngủ quá nhiều trên thuyền, chonên cả hai mới thức khuya một chút. Hai người nằm song song, vừa ăn các loạibánh ngọt thơm ngon của Giang Nam, vừa nói chuyện lung tung.Xưa nay thế nhân đều không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại có mối quan hệ thânthiết với đại cữu ca ngớ ngẩn kia, thậm chí ngay cả Phạm Nhàn cũng không thểgiải thích được. Có lẽ, đơn giản là vì khi nói chuyện với Đại Bảo sẽ cảm thấythật thoải mái chưa từng có, không cần phải suy nghĩ điều gì, không cần phải engại cái gì.Hơn nữa không phải nói tới chính trị, nói tới thiên hạ, nói tới đúng sai, nói tớitrắng đen, nói tới thiện ác, nói tới cái chết của người khác hay của chính mình,nói tới Bạch Ngọc phường, nói tới những chuyện dơ bẩn.Chỉ cần nói tới những thứ đơn giản và vui vẻ như ăn uống. Ví dụ lúc này, bêntrên con thuyền lớn là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.Gió từ sông thổi đến, sóng nước không mạnh, con thuyền lớn đậu lại giữa mộtcon hồ vô danh, phía xa xung quanh là cỏ lau, không có tiếng chim hót gâyphiền lòng giữa màn đêm, tất cả đều tĩnh lặng. Bầu trời đầy sao trên đầu, cô đơnvà xa xôi, Phạm Nhàn nhìn lên bầu trời sao, nói với Đại Bảo bên cạnh: "Ngươinói xem, những ngôi sao trên trời kia là gì?""Là hạt vừng," Đại Bảo giơ bàn tay mũm mĩm lên so sánh, "Mặt trăng... là bánhnướng, sao... là hạt vừng... Tiểu Bảo đã từng nói."Tiểu Bảo chính là Lâm nhị công chết trên tay Ngũ Trúc thúc. Trong lòng PhạmNhàn bỗng ngây ngốc, chợt mỉm cười, chỉ lên bầu trời đầy sao và ánh trăngcong cong, nói: "Ta không biết liệu trăng có phải là bánh nướng không, ta chỉbiết rằng, bầu trời sao của Khánh Quốc này vốn có một vầng trăng sáng, cũngcó những vì sao kia, hơn nữa... điều kỳ lạ là ban ngày lại có một mặt trời."Mặt trời mọc vào ban ngày, sao và trăng xuất hiện vào buổi tối, điều này tuyệtđối không thể gọi là kỳ lạ, đó là kiến thức cơ bản mà bất cứ đứa trẻ nào cũngbiết.Nhưng Đại Bảo lại gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Tiểu Nhàn Nhàn, ta cũngcảm thấy thật kỳ lạ."Phạm Nhàn thở dài, nói: "Đúng vậy, thật kỳ lạ, khi còn nhỏ, ta đã phát hiện ra,vị trí của thế giới này... vẫn là địa cầu."o O o(Kết thúc quyển thứ năm "Kinh Hoa Giang Nam")

Chương 748: Bầu trời sao vẫn vậy 8